Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dung
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 713 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 24: Ngủ Chung Đổi Lấy Trại Trẻ
ù sao cũng chết, chết trước chết sau gì cũng phải chết, liều mạng đại, chuyện tới đâu hay tới đó " Viên Viên nhắm mắt trong đầu hiện lên suy nghĩ này rồi bước mạnh vào bên trong, cho đến khi cô mở mắt ra, thì trước mắt cô một dàn người hầu đang đứng đợi sẵn, cuối đầu chào cô nhưng mừng cô chủ trở về, Hoa quản gia tiến đến gần cô, nở một nụ cười rất tươi, dùng tay hiệu lệnh cho người hầu gái phía sau bước lên nắm lấy vali của cô mang đi. Hoa quản gia chẳng nói lời nào, chỉ cuối chào rồi dùng tay phải đưa về phía trước như rằng bảo cô nên tiến về phía trước
Viên Viên lúc này nuốt nước miếng, thở dài một cái rồi bắt đầu cất bước đi. Xuyên qua hàng người hầu, tiến vào bên trong nơi bộ ghế sofa đang có một con người ngồi đó vô tư cầm tờ báo. Viên Viên đi đến ghế sofa đầu bên này thì dừng dài, cách xa một khoảng cực kì xa với đối phương. Điều này làm cô Nghiêm Khanh có chút bực bội, hắn liền bỏ tờ báo xuống, đặc tời báo lên bàn sau đó nâng li trà vừa được pha lên hốp một ngụm trong rất lịch lãm, sau đó đường môi cong lên một cái tỏ vẻ rất thú vị.
_ Nghiêm Tổng! tôi đã về theo ý của anh, vậy anh có thể hủy bỏ lệnh phá vỡ cô nhi viện được chưa? - Viên Viên tính người thẳng thắng không thích lòng vòng. cô liền nói ra vấn đề của mình.
_ Viên Viên! xem ra trong đầu cô Nghiêm Khanh tôi là một tên ác ma - Nghiêm Khanh bỏ chén trà xuống một cách rất bình tỉnh.
_ Nghiêm Tổng thật biết đoán lòng người - Viên Viên cười lạnh một cái
Nghiêm Khanh không trả lời cô, hắn đứng dậy, con ngươi của hắn cứ nhìn thẳng vào mặt của Viên Viên, từ từ bước đến, Viên Viên bị dọa sợ nên thục lùi lại 2 bước, Nghiêm Khanh để ý từng hành động nhỏ của cô, ánh mắt của hắn như dò xét khắp người cô nhưng thể xem xét một món đồ quý giá trước khi mua. Từng bước, từng bước một hắn tiến đến cô, cho đến khi chiếc ghế sofa cản đường cô thì chợt người Viên Viên ngã ra phía sau nhưng té, cánh tay to khỏe của Nghiêm Khanh đã chụp được cô, ôm cô vào lòng. Viên Viên nghe được nhịp tim đập của hắn ta, tim của hắn đập còn nhanh hơn tim của cô. Nó khiến cho Viên Viên cảm giác thật lạ.
_Sao cặp mắt lại thành ra thế này? - Nghiêm Khanh một tay ôm,một tay nâng cầm Viên viên lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc xong của cô.
_ Tại bụi vào mắt - Viên Viên né tránh ánh nhìn của hắn, cố ý nghiêng đầu đi chỗ khác.
_ Có thật vậy? - Hắn vẫn giữ tay nắm chặt cằm của Viên Viên không để cô tránh đi, bắt cô phải đối mắt nhìn hắn.
_ Thật.... Thật... tôi nói thật - Viên Viên lại muốn khóc nữa, cô tự nhiên thật sợ với cái ánh mắt nhìn đó của hắn, hơi sương đã phủ lên mắt cô.
_ Được rồi! vào ăn cơm thôi - Hắn thấy được đáy mắt của cô đã ngắn lên những giọt nước, hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, nên buông cô ra, nắm lấy tay cô kéo cô qua phòng ăn.
Bây giờ đã là nữa đêm, Nghiêm Khanh còn bắt cô phải ăn, hắn thừa biết từ chiều đến giờ cô không hề ăn bất kì thứ gì, chỉ mới rời xa hắn chưa bao lâu cô đã gầy đi rất nhiều. Nay hắn sẽ bồi bổ lại cho cô. Viên Viên bị ép ngồi lên đùi hắn, bàn ăn đã bày sẳn từ lúc nào. Viên Viên ngại ngùng khi thấy những người hầu xung quanh, cô cứ cuối mặt xuống không chịu ngẩng mặt lên. Nghiêm Khanh nhìn xung quanh liền ra hiệu cho tất cả lui đi nghỉ. Nơi phòng ăn chỉ còn lại mình hắn với cô.
_ Ngẩng mặt lên được chưa? - Hắn lúc này hạ giọng xuống, giọng nói có chút yêu chìu.
Viên Viên nghe giọng của hắn đã như không còn tức giận nữa, từ từ ngẩng đầu lên, nhưng cô vẫn không dám nhìn hắn.
Nghiêm Khanh cau mày tỏ vẻ rất bực mình, hắn cũng chỉ vì yêu cô nên mới làm như thế vậy mà sao cô lại tỏ thái độ như thế cơ chứ. Đôi tay hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt bò đưa vào ngay miệng của Viên Viên. Cô có chút kháng cự, nhưng rồi liền phải ngoan ngoãn nghe lời hắn mở miệng ra, giờ phút này nếu cô làm hắn nổi giận thì cô nhi viện sẽ tan thành mây khói trong tay của hắn.
Nghiêm Khanh tỏ vẻ rất vui lòng vì hành động này của cô, liền tiếp thêm miếng nữa, cho đến khi đồ ăn trên bàn cũng gần hết. Viên Viên lắc đầu không chịu ăn nữa vì cô đã quá no. Nghiêm Khanh lúc này dùng tay sờ bụng của cô, cảm thấy nó đã căn đầy như ý hắn muốn mới thôi không cho cô ăn nữa.
Hắn bế cô lên phòng ngủ, đi ngang qua phòng trước kia của cô, Viên Viên liền muốn trèo xuống để đi vào căn phòng đó nhưng hắn vẫn giữ chặt cô trong lòng bế cô đến tận phòng của hắn. Viên Viên bắt đầu hốt hoãn, mặt mày biến sắc khi thấy hắn ngày càng tiến tới căn phòng của hắn.
_ Nghiêm..... Nghiêm Tổng..... tôi,,, phòng của tôi.... ở đằng kia mà? - Viên Viên không dám nói lớn tiếng chỉ dám thều thào trong miệng
_ Từ nay! em sẽ ngủ cùng tôi - Nghiêm Khanh là người rất thín, nói nhỏ cở nào hắn cũng có thể nghe được hết, liền trả lời rất bình tỉnh.
_ Hả.... hả.... ngủ chung? - Viên Viên lúc này mắt mở lớn, giọng nói cũng cất cao hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Nghiêm Khanh không trả lời, cười một cái rồi bế thẳng cô vào phòng của mình,liện cô lên giường. Viên Viên một phen hoãn loạn, liền lùi về gốc bên kia của giường, thủ thân mình trước rồi mới tính tiếp.
Nghiêm Khanh nhìn hành động của cô rồi cười một cái trong hắn rất vui. Hắn không màng đến cô nữa, bước đến tủ quần áo, mở tủ ra bộ váy ngủ liền lên giường cho cô, còn hắn lấy bộ đồ ngủ của hắn, nhìn ra hai bộ đồ ngủ này là đồ cặp chứ không phải bình thường.
_ Nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi! tôi hứa, sẽ không đụng gì đến trại trẻ đó và còn sẽ cho xây dựng lại trại trẻ, chu cấp cho bọn trẻ nơi ở, mọi thứ tốt nhất - Nghiêm Khanh quay sang nhìn Viên Viên.
_ Không cần! chỉ cần anh đừng đụng đến trại trẻ thì mọi thứ sẽ ổn. - Viên Viên tay ôm váy ngủ, mắt nhìn sang bên phải không nhìn thẳng mặt hắn.
_ Tùy em! - Hắn nghe câu nói của cô như không nghe, mặc kệ cô như thế nào hắn đi thẳng vào nhà tắm.
Ngày hôm nay hắn không đi làm, cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, hàng người hầu cũng bị bắt đứng như vậy cho đến khi nào cô về mới thôi. hắn cứ ngóng trong ngoài cửa, bản thân cũng không hề ăn một chút gì, cho đến khi cô về tới thì tâm trạng của hắn liền khác hẳn.
Giám Đốc, Anh Đã Sai Giám Đốc, Anh Đã Sai - Mộc Dung