A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dung
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 713 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 13: Tôi Thích! ( 16+ )
ữa cơm tình yêu đã xong! Viên Viên nhanh thật nhanh nhảy khỏi đùi của người đàn ông kia,tuy rằng nó êm nhưng không nên mặt dày mà ngồi hoài như vậy.
Trước mặt của Nghiêm Khanh,cử chỉ của Viên Viên lúc nào cũng cuối mặt xuống,căn bản rằng cô không giám ngẫng mặt lên nhìn hắn ta, vẻ mặt của hắn ta nhìn vào chả ai biết hắn đang vui hay đang buồn hay rằng đang tính kế mưu mô gì, thôi thì cứ cuối mặt xuống như Viên Viên cho chắc ăn.
Nghiêm Khanh đôi mày đẹp có châu lại khá nhiều, có vẻ hắn ta không đồng ý với thái độ này của cô, đôi mắt đen láy tinh anh của hắn cứ nhìn cô không hề buông nó làm cho Viên Viên thật sự khó thở.Chỉ mong tên này làm ơn đứng dậy và làm lơ cô là cô vui lắm rồi.
Thật đáng thương cho cô gái nhỏ cứ phải đứng một chỗ chịu ánh mắt nhìn của Nghiêm Khanh, nhảy khỏi lòng hắn ta có phải là điều sai trái mà cô đã chót làm, Viên Viên đang tự khóc than cho chính số phận của mình, đã đen còn đen hơn thế nữa chứ.
" Tên ác ma này lúc nãy hắn đang vui, rồi mình tự nhảy khỏi hắn, có phải đã chọc tức hắn rồi không? Hay là lại trèo lên lại?....aixxzzz ai bảo số tôi con quạ mà " Đầu của Viên Viên đang tự trách mắng bản thân không phải số đỏ, đã ngu rồi còn làm chuyện hại thân.
Suy nghĩ kỹ, quyết tâm đã cao,cuối cùng làm ra bộ mặt đáng yêu dù nó chỉ là giả tạo, nhăn hàm răng trắng buốt của cô ra cười một cái nhìn thật man rợ với tên ác ma đó,rồi lại tự ý trèo lên đùi hắn, ngồi một cách ngay ngắn hết sức có thể, mặt cuối xuống tiếp hối hận vô cùng.Nghiêm Khanh từ đầu đến cuối chẳng hề nói một câu nào, cứ im thinh thích nhìn cô gái nhỏ đó từ trèo xuống rồi tự nhảy lên, tâm can của hắn thật muốn xé cô gái gan dạ này ra làm đôi, bộ muốn xuống là xuống muốn lên là lên sao.
_ Nghiêm thiếu gia! Thiếu gia còn muốn sai bảo gì thêm không ạ? - Giọng nói thỏ thẻ của con rùa rụt đuôi, thúc thích đang ngồi trên đùi một con mãnh hổ.
_ Viên Viên! Hành động lúc nãy của cô, cô nghĩ như thế nào? - Giọng nói của hắn trầm không thể tưởng, hơi nóng phà vào mặt cô gái nhỏ kia nhưng muốn đốt cháy cô ra thành tro mới thôi.
Viên Viên mếu máo đưa đôi mắt bồ câu của mình len lén nhìn lên xem khuông mặt đen thui của tên ác ma, ráng rặng ra vài giọt nước mắt để hắn nguôi giận.
_ Cô dám khóc,liền đưa vào phòng giam! - Ánh mắt của hắn dừng lại rất nhanh khi thấy hơi sương trên mắt của cô gái nhỏ kia, miệng liền đe dọa.
Viên Viên không dám cãi thầy,thu ngay những giọt nước mắt khi vào không dám để một giọt nào có thể rơi ra,cô biết rằng chỉ cần một giọt rơi ra là cô coi như bị giam vào lãnh cung không biết chừng nào mới ra được.
Nghiêm Khanh nhìn bộ dạng khẩn trương của cô có vẻ thích thú mấy phần, xem ra cô gái nhỏ này cũng rất biết nghe lời nha. Hắn đặt cô xuống đứng dậy đi lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình, để cho Viên Viên trở thành đứa ngốc một mình đứng đó.
Ngoài khung cửa khép hờ kia,đám thư kí của Nghiêm Khanh đang rình coi những cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, họ bịch miệng mắt trợn tròn, hiện tượng cho thấy là họ rất kinh ngạc với những hành động vừa rồi của Giám Đốc mình. Lần đầu tiên họ thấy Giám Đốc đụng vào con gái, lần đầu tiên họ thấy Giám Đốc quan tâm đến con gái.... tất cả đều là lần đầu tiên hết đó chứ. Vậy mà cô gái kia lại không biết hưởng phúc, lại trách móc cằn nhằn với Giám Đốc như vậy,lòng họ tham lam muốn vị trí ngồi trên đùi giám đốc lúc nãy là mình chứ không phải con nhỏ đang si ngốc ra đứng đằng kia. Sau đó rồi tự mình khép cánh cửa lại trong im lặng, ai trở về việc náy nhưng trong lòng bọn họ lại rất ganh tỵ và đang ước ao.
5pm, Kết thúc giờ làm tại công ty. Nghiêm Khanh cũng vừa kí xong bản hợp đồng, hắn nhắm mắt lại, tay bỏ cây bút xuống để lên bàn, sau đó lắc nhẹ cổ, có vẻ hắn đã duy trì tư thế này rất lâu xem ra đang rất mỏi.
Định thành lại, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên là tìm kiếm hình như là đang tìm kiếm hình bóng của cô gái ngốc lúc nãy thì phải, nhưng thật lạ là hắn đã đảo mắt mấy lần rồi mà chả thấy đâu thì liền đứng dậy, cặp mắt nhíu lại trong khó chịu, hắn đã luôn dặn cô phải luôn ở đây khi sắp hết giờ làm việc có như vậy thì không cần phải tìm vì cô hay chạy loạn vậy mà giờ chả thấy đâu. Thân hình to lớn bắt đầu đứng dậy, rồi khỏi chiếc ghế hạng sang kia, bắt đầu bước ra.
Bước thứ 2 Nghiêm Khanh liền dừng lại hình như vật hắn đang tìm đã được tìm thấy. Chính là Viên Viên, lúc nãy hắn để cô ngây ngốc một mình,chả thèm để ý đến cô,rồi lại không có chuyện gì sai bảo cô nữa nên cô ngồi xuống ghế sofa đợi chờ sự ra lệnh của chủ nhân, nhưng đầu óc đơn giản của cô đã khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nghiêm Tuấn bước lại gần, ngồi nhẹ xuống, anh ngắm nhìn khuông mặt thiên sứ đang ngủ kia.
Dùng đôi tay to lớn của mình, anh lướt từ cái trán bầu bỉnh đáng yêu của cô gái, xuống đến đôi mắt đẹp cùng hàng lông mi dày rồi khẽ xuống đôi má đang ửng hồng, đôi môi đang có chút cười, có lẽ cô bé đang mơ thấy điều gì đó rất thú vị, lúc này đây Nghiêm Khanh nhìn Viên Viên với ánh mắt vô cùng cưng chìu, yêu thương, anh xem cô hơn cả bảo bổi quý giá. Tên vô sỉ vẫn mãi là vô sỉ, ánh mắt si mê của anh đã dừng ngay tại đôi môi mộng kia không rời, ý thức của anh đã dần mất đi khi môi cô bé cười lên một nụ cười ngọt ngào vô tư vô lo, Nghiêm Khanh từ từ cuối xuống, đặt môi mình lên đôi môi đáng yêu kia trao cho cô một nụ hôn rất nồng cháy, vừa mạnh vừa nhẹ, ý thức rằng chỉ hôn nhẹ một cái thôi nhưng trái tim lại làm anh không cưỡng ép lại nỗi đôi môi ngọt ngào kia, 1 cái, 2 cái rồi 3 cái, anh dùng lưỡi liếm lấy, mút lấy, cơn dục vọng đó đã làm anh mất kiểm soát.
Nụ hôn của anh khá lâu có vẻ làm cho cô bé kia đang ngủ say phải thức giấc vì không thể thở được. Mắt bồ câu mở từ từ ra, có chút nhíu lại vì khó chịu, Viên Viên " Ưm" một tiếng tỏ rằng rất khó chịu, đến khi cô bé lấy lại được ý thức rằng mình đang bị cưỡng hôn thì mới giật mình dậy. Đôi mắt mở to hơn nữa vì rất kinh ngạc. Bàn tay nhỏ bé dùng sức để đẩy tên to lớn vô sỉ kia ra khỏi mình nhưng trong vô vọng.
Nghiêm Khanh thấy Viên Viên đã tỉnh, liền tấn công bạo dạng hơn nữa, anh khẩn trương hơn nữa. đè hẳn cô xuống, thân hình to lớn gần như nằm trên người cô,hôn vô ý thức.
_ Úm,,,,, Anh.... A...n....h..... sao lại.... hôn tôi - Cố gắng để nói thành tiếng của Viên Viên quả thật khó. Cô phải đẩy rất mạnh tên sắc lang kia ra mới có thể nói cho hết câu.
_ Tôi Thích! - Chẳng cần dài dòng làm gì, Nghiêm Khanh bình tỉnh đến lạ thường trả lời Viên Viên.
Đôi môi của Viên Viên bị chiếm lấy, bầu ngực kia cũng đang bị bàn tay to lớn kia chiếm lấy. Cô gái nhỏ vùng vẫy trong vô vọng. Nút áo cũng đã bị cởi đến cái thứ 3, đôi ngực đẩy đà của cô cũng bị lộ ra, bàn tay kia cũng đang tung hoành trên đôi ngực ấy. Nghiêm Khanh đã không còn kềm chế mình được nữa,hắn điên cuồng hôn lấy Viên Viên hơn nữa, mê man cô hơn nữa. càng muốn nhanh chóng yêu cô hơn thế nữa.
Rơi khỏi đôi môi ấy hắn nhanh dần xuống bờ ngực sữa,mềm mại,non mớt kia, hắn yêu thương cưng chiều đôi ngực ấy hết mình.Viên Viên trong tình trạng này cảm giác lạ lẫm vô cùng, nó thật thú vị, không thật khó chịu,không thật sản khoái, thật điêu rồ, cô bé đã khóc rồi, những giọt nước mắt kia không làm lây động đến tên cầm thú ấy, hắn cứ tung hoành trên bờ ngực của cô, bàn tay lại không hề yên phận đang tuột dần xuống váy.
Giám Đốc, Anh Đã Sai Giám Đốc, Anh Đã Sai - Mộc Dung