The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dung
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 713 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 11: Người Mất Tích.
hà họ Hố ngay sau đêm yến tiệc liền kinh động khi cô bé mà họ công bố sẽ làm con dâu mất tích.
Hố Ngôn còn sốt ruột hơn tất cả mọi người, bao nhiêu năm anh đã cô đơn trong chuyện tình yêu, luôn nghĩ rằng nhàm chán với phụ nữ nhưng nay đã tìm được người để anh yêu thương, lại mất tích không dấu vết.
Sau 12 tiếng tìm kiếm không có chút tung tích gì, Hố Ngôn quay trở về nhà, ngồi vật ra sofa vẻ mặt mệt mỏi của anh hiện rõ ra, tiểu Mạnh Quân và tiểu Ngọc Nhi không dám làm phiền anh hai, cả hai tội nghiệp đứng sau vách tường nhìn anh hai với ánh mắt đầy buồn bã.
_ Hai đứa ra đây! - Hố Ngôn lên tiếng
"..." Tiểu Quân và tiểu Ngọc tròn xoe mắt nhìn nhau, họ đã đi rất nhẹ, họ đã không để thành tiếng nhưng sao anh hai lại biết cơ chứ, đã bị phát hiện còn chờ gì cơ chứ, hai tên cùng nắm tay nhau đầu cuối xuống đi ra.
_ Hai đứa đứng đó làm gì? - Hố Ngôn mở mắt nhìn hai đứa em mình nhỏ nhắn.
_ Tụi em.... tụi em.... - Tiểu Mạnh Quân trả lời rất nhỏ, cậu bé rụt rè sợ hãi, vừa nói tay phải vừa siết chặt tay trái của chị mình.
_ Anh hai! anh đã tìm thấy chị Viên Viên chưa? - Tiểu Ngọc Nhi lúc đầu sợ run cả người, nhưng rồi thấy em trai nhỏ mình mất bình tĩnh liền ra vẻ chị lớn chững chạc hơn. Cái la gan nhỏ của cô cũng to hơn một tí.
_ Em nghĩ anh có tìm được không? - Hố Ngôn nhắm mắt lại, bỏ qua hai tên nhỏ đang đứng thay nhau run rẫy, tiếp tục nhắm mắt dựa người vào ghế trả lời trong sự mệt mỏi.
_Em... em.... em nhớ chị Viên Viên..... o oa... o oa... oa....a....a.... - Tiểu Mạnh Quân lúc này mới ồ ạc nươc mắt, có lẽ cậu bé vừa thấy chị ba của mình dám trả lời anh hai, mà anh hai lại không phản ứng gì liền có chút niềm tin hơn để bọc lộ cảm xúc.
_ Lại đây nào! - Hố Ngô mở to đôi mắt thấy chú út nhà anh lần đầu tiên khóc trước mặt anh, đôi mày đẹp châu lại phẩy tay.
Lần đầu tiên, anh hai bảo cậu bé lại an ủi, lần đầu tiên anh hai dịu dàng như thế, lần đầu tiên trong tất cả những lần đầu tiên, lúc này đây không chỉ có mình tiểu Quân mà tiểu Nhi cũng một mặt nước mắt, hai đứa trẻ cùng chạy lại ôm lấy người anh hai lạnh giá của mình bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ hai đứa bé được anh hai của mình ôm như thế này, chưa bao giờ.
Tiếng khóc của hai đứa nhỏ quả thật ồn, Hố Ngôn thật lạ lại cảm thấy không phiền tí nào, anh cảm thấy ấm áp lạ thường, có phải là nhờ sự mất tích của Viên Viên nên giờ đây anh mới có thể cảm nhận được hai cục thịt nhỏ này thật đáng yêu đến nhường nào, anh thật muốn che chở cho hai đứa nhỏ này vì sao suốt bao nhiêu năm qua anh lại chưa bao giờ cảm thấy điều này cơ chứ.
Ôm anh hai khóc cả buổi, Hố Ngôn cũng ngồi yên tâm ôm hai đứa nhỏ để chúng nó khóc cho thật đã, dù áo anh có ướt nhẹp rồi, dù nước mũi cũng dính tùm lum rồi nhưng vẫn cứ ôm, vợ chồng Hố phu nhân và lão gia cũng vậy, cánh cửa lớn mở ra họ cũng như chết lặng đi khi thấy cảnh tượng kia, 3 anh em nhà họ Hố đang ôm nhau khóc, có phải là đang mơ? Hố phu nhân dùng đôi tay ngọc ngà của mình chùi lấy con mắt hai ba lần để tưởng rằng mình đang mơ. Nhưng không phải, cảnh tượng đó đang ngay trước mắt bà, ngay trước mặt bà, Lúc này đây Hố phu nhân cũng đã khóc theo rồi, đứa con trai máu lạnh kia nay cũng đã biết yêu thương rồi, những giọt nước mắt vui mừng kia làm cho bà không thể nín được, Hố lão giá đứng đằng sau ôm lấy vai bà, trong lòng ông cũng rất mừng và hạnh phúc khi thấy 3 đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng đã yêu thương nhau.
Sau một hồi hạnh phúc gia đình, cuối cùng mọi người cũng đã nín khóc, dù rằng Hố Ngôn đã trở lại như cũ nhưng ánh mắt của anh nhìn hai đứa nhỏ kia không còn sắt lạnh nữa mà thay vào đó sự dịu dàng yêu thương hơn, cô cậu nhỏ cũng không còn rụt rè tém nép lại sợ anh hai nữa. Có phải sự mất tích này của Viên Viên đã làm cho gia đình họ Hố yêu thương nhau hơn.
_ Ông này! ông đã tìm đến đâu rồi? Có tung tích gì của con bé chưa? - Hố phu nhân sau khi lấy lại bình tỉnh cũng đã nhớ lại vấn đề quan trọng.
_ Chưa! không biết cô bé đã đi đâu, thật lạ, vì sao cô bé lại mất tích như vậy cơ chứ - Hố lão gia có vẻ bất xúc, nắm tay thành quyền.
_ Vậy phải làm sao đây ông? tôi lo cho con bé quá. - Hố phu nhân đôi tay nắm chặt lại vẻ rất lo lắng đầy trên khuông mặt của bà.
_ Bà đừng lo lắng, tôi sẽ sớm kiếm con dâu về lại với bà - Hố lão gia nắm lấy đôi tay lo lắng của vợ mình an ủi hết lời.
Hố Ngôn không nói lời nào, anh chỉ lẳng lặng một chỗ, trên người còn đang ôm tiểu Ngọc Nhi đang còn khóc thúc thích, tiểu Mạnh Quân ôm chắc lấy đôi tay rắng chắc của anh hai mình như là chỗ dựa tốt nhất lúc hiện tại.
_ Ngôn! con đã cho việc tìm kiếm đến đâu rồi? - Lúc này Hố lão gia mới nhìn về phía cậu con trai lớn của mình hỏi.
_ Con vẫn đang tìm kiếm thưa ba! Nhưng vẫn chưa có kết quả - Hố Ngôn dùng đôi mắt thất thần nhìn về phía ba của mình trả lời, giọng nói dù có chút lạnh nhưng cũng không phải như trước nữa.
Cả gia đình cùng nhau im lặng, mỗi người giờ này chẳn biết phải nói thêm câu nào nữa vì dù có hỏi thế nào đi nữa thì câu trả lời cũng là một số 0, cộng với ngày thường họ lại ít nói chuyện với nhau nên ngoài việc hiện tại lo lắng cho Viên Viên thì chẳng còn đề tài nào để đụng đến nhau nữa. Căn phòng khách nhà họ Hố có chút căn thẳng.
Giám Đốc, Anh Đã Sai Giám Đốc, Anh Đã Sai - Mộc Dung