Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dung
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 713 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 8: Cô Là Của Tôi!
ơi căn phòng nào đó có ánh đèn ngủ vẫn còn làm sáng một gian phòng, cô gái bị ngất đi đang nằm êm ấm trên mệm, miệng có ý cười như rằng cô đang mơ thấy gì đó. Chỉ có người đàn ông kia đang ngồi trên ghế tựa màu vàng nhạt, chân bắt chéo, hai tay khoanh lại ánh mắt vẫn một mực chung thủy nhìn từng hành động của cô gái nhỏ kia.
Mỗi cái trở mình của cô là một lần thêm nhăn đôi mày đẹp của hắn. Cơn mê như đã hết, Viên Viên có chút lờ mờ tỉnh dậy, cái đầu tiên cô thấy là cái trần nhà có vài miếng vải bắt ngang, nó làm cô nhíu mày không biết là thứ gì cho đến khi đôi mắt cô từ từ rõ hơn.
Cái rèn này trong rất quen, Viên Viên dùng tay để lên cái đầu nhức bưng bưng của mình thật khó chịu làm sao. Con người kế bên theo dõi từng động tác của cô.
_ Cô tỉnh rồi sao? - Thanh âm vẫn lạnh như thường dù rằng nó là một câu thăm hỏi.
Viên Viên lúc này mới tỉnh hoàn toàn với tiếng nói này, tiếng nói đã làm cô hoản sợ lúc này, thủ thế võ trước rồi tính, cô ngồi dậy thật mau lách thật mạnh vào bên kia cái giường rồi tự ép mình vào một gốc, càng xa càng tốt.
_ Cô thật to gan cô có biết không? - Nghiêm Khanh lúc này mới chính xác lên tiếng.
_ Anh? Anh là ai? - Viên Viên cố nhớ ra người đàn ông này quả thật không hề quen biết cơ mà.
Nghe câu nói này của Viên Viên, Nghiêm Khanh sắc mặt đã lạnh nay còn thêm đen thui. Cô gái này thật không biết sợ mà dám trước mặt người đã cứu cô mà hỏi đây là ai ư. Hắn nguyện sẽ bóp chết cô ngay khi có thể.
Lui lại một đoạn nhỏ! Chính xác dù Viên Viên có ngốc đến đâu cũng sẽ không quên được người đã cứu cô kia mà. Nhưng đây không phải là lỗi của cô, cô thật chưa nhìn thấy Nghiêm Khanh bao giờ kia mà, cái cô nhìn thấy được chỉ là bóng lưng của anh thôi. Nên ánh mắt giết người kia của anh nên thu hồi lại cũng nên.
Sắc mặt đen thui của Nghiêm Khanh làm cho Viên Viên sợ đến lặng người, cả thở cô cũng không dám. Tình huống trở nên đổi ngược.
Nghiêm Khanh nhảy lên giường, toàn thân cao lớn của anh đè thẳng lên người của Viên Viên, hắn ta dám đặc cô ở thân dưới mình, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết, nét mặt tỏ vẻ khinh thường vô cùng.
Riêng Viên Viên bị hắn làm quá nhanh khiến cho cô không thể nào phản ứng lại liền chớp một cái đã bị khối đá lớn đè lên người không thể nào nhúc nhích được.
_ Cô nhắc lại xem? Cô không biết tôi là ai à? - Nghiêm Khanh nghiêng đầu qua một bên hơi thở dồn dập của anh phà vào mặt của Viên Viên từng cơn.
Thỏ nhỏ chẳng thể cựa quậy, chẳng thể manh động chỉ có thể nằm im nhìn chầm chầm vào con sói hun tợn kia. Lòng can đảm của Viên Viên quả rất lớn, biết rằng hắn ta đang rất tức giận nhưng lại chẳng đề phòng gì rõ ràng gật đầu một cái " Đúng! Anh là ai? ".
Hành động này càng thêm khiến cho Nghiêm Khanh nổi cơn lôi đình. Hắn vồ tới hôn tới tấp Viên Viên thêm một lần nữa, lần này không chỉ hôn thôi, nơi bàn tay của hắn không yên phận chút nào cả, liền mò thằng vào trong váy tiến thẳng lên trên cầm ngay trái đào mềm mại của Viên Viên.
Hành động này của anh đã khiến cho Viên Viên sợ hơn nữa sức chống cự càng nhiều hơn, ý chí sinh tồn của cô mãnh liệt hơn khiến cô càng vùng vẫy mạnh hơn.
Những hành động của cô không hề tác động gì đến Nghiêm Khanh nó làm hắn cảm thấy hưng phấn hơn nhiều, Hắn thô bạo bốp lấy trái đào của cô hơn, hôn cô mạnh hơn. hai tay không an phận liền nhanh chống cởi bỏ bộ đầm đắc tiền của Viên Viên liện sang một bên.
Cưỡng chế cô, khiến cô không thể làm gì ngoài việc khóc thật lớn, ngày càng lớn, nhưng những giọt nước mắt kia chẳng hề hững gì với anh, anh cười khinh rẻ cô hơn.
Buông đôi môi mộng của cô ra hắn tiến thẳng xuống nơi bầu ngực kia, thô bạo liểm mút nó hơn, chiếc lưỡi điêu luyện của hắn làm cho nơi đầu ngực của cô phải cương cứng, nó làm cho cô xấu hổ cực kì.
Đùa giỡn với đôi ngực sữa non kia một lúc hắn đi dần xuống nơi tư mật của cô, nơi tất cả người con gái phải điên loạn vì nó Viên Viên lúc này liều sống liều chết để giữ lấy cái quần chíp nhỏ của cô, nó là mãnh vãi cuối cùng trên người cô. tiếng khóc của cô, tiếng cầu xin của cô xen lẫn nhau nhưng không thể nào làm giảm đi sự thú tính kia, Hắn hun hăng hơn bao giờ hết, giật thật mạnh cạnh quần chíp nhỏ đó ra.
Bây giờ đây! Viên Viên hoàng toàn trần trụi, đối với cô đây là sự sỉ nhục lớn nhất cả cuộc đời, ông trời đã cho cô sinh ra là một đứa trẻ bất hạnh ba mẹ không có, nay lại bị một người đàn ông vô liêm sỉ đang cố gắng cưỡng bức cô, sự trinh trắng của cô. Viên Viên gào thét hơn bao giờ hết nhưng con thú đó lại không hề tha cho cô.
Hấn dùng hết sức lực của mình để banh đôi chân cô ra, nơi mê người kia bị lộ ra hoàn toàn, Viên Viên dùng một tay che mặt khóc một tay cố gắng che lấy sự lộ liểu của mình..
Nghiêm Tuấn không hề quan tâm đến cô gái nhỏ kia khóc ra sao hắn cứ hành động theo cái thú tính của mình, Dùng sự cưỡng ép để hất cái tay đang che của Viên Viên ra.
Hắn thăm dò, nhìn thật kỹ, nơi múp hồng đáng yêu kia đang mắc cở trước ánh nhìn của hắn, đôi bàn tay kì cụ kia không ngừng vút ve trêu đùa với nó
Viên Viên cứ khóc thét lên " KHÔNG, làm ơn dừng lại...... KHÔNG MÀ.... " cô lúc này không thể làm bất kì thứ gì khác ngoài việc khóc và vang xin.
Hắn mặt kệ cứ tiếp tục thăm dò cho đến khi ngón tay kia bắt đầu đâm thành tấn công thì tự nhiên ngừng lại.
_ Cô.... còn trinh?- hắn lúc đầu đang trong suy nghĩ cô như những cô gái khác, vẻ khinh bỉ rất nặng nề, hắn nghĩ cô đang gài bẫy hắn, chuyên lừa gạt kiếm đại gia. Giờ đây khi ngón tay của hắn còn đang đứng yên một chỗ không nhích,Anh mắt trợn trò hỏi cô với giọng nói Khàn Khàn như đang kềm chế dục vọng.
Giám Đốc, Anh Đã Sai Giám Đốc, Anh Đã Sai - Mộc Dung