Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2925 / 92
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 (tiếp)
ô chuyển giao hết tất cả công việc đang làm, bao gồm cả những khách hàng mà cô theo trong mấy năm đó, cùng tất cả tài liệu có liên quan.
Mất 2 ngày mới hoàn thành xong tất cả.
Đồng nghiệp đều cho rằng cô phải kết hôn nên từ chức, liên tục đòi ăn kẹo cưới, cuối cùng lại là phó tổng Tạ Tiểu Hòa ra mặt, mời mọi người giúp cô.
Tạ Tiểu Hòa vốn là giám đốc bên bộ phận của cô, sau đó thăng chức lên phó tổng. Năm đó cô ấy tuyển Giai Kỳ vào công ty, còn Giai Kỳ luôn làm việc chăm chỉ, Tạ tổng rất luyến tiếc cô.
Bữa cơm rất náo nhiệt, quá đông người nên bao hai bàn ở trong một phòng lớn, Tạ Tiểu Hòa nâng ly rượu lên, nói: “Mục tiêu của chúng ta là……..”
Lập tức có đồng nghiệp nói tiếp: “Không bị sâu răng.”
Mọi người cười đến mức nghiêng ngả, Tạ Tiểu Hòa cũng cười: “Thật ra mục tiêu tối hôm nay của chúng ta là chuốc say Giai Kỳ. Nhiều năm nay, chúng ta chưa thực hiện được mục tiêu này, tối nay nhất định phải nỗ lực lần cuối cùng, nếu không thì sau này không có cơ hội nữa.”
Đồng nghiệp cười ầm ầm, sau đó lần lượt chúc rượu Giai Kỳ.
Giai Kỳ vô cùng cảm động, mặc dù làm việc ở công ty vô cùng vất vả, nhưng có vất vả cũng có sự vui vẻ. Các đồng nghiệp không chỉ làm việc cùng sớm chiều, hơn nữa luôn luôn là những người cộng sự tương trợ nâng đỡ lẫn nhau, đến lúc phải rời đi, quả thật làm cho người ta luyến tiếc.
Cộng sự cùng tổ đến chạm cốc với cô, đều nói: “Giai Kỳ, chúc cô sau này luôn luôn hạnh phúc. Còn nữa, hạnh phúc rồi cũng đừng quên chúng tôi nhé.”
Cô liên tục nói: “Sẽ không quên, tôi nhất định sẽ không quên.”
Bình thường không hề cảm thấy, lúc rời xa mới phát hiện ra, kỳ thực các đồng nghiệp đều rất chân thành.
Cuối cùng ngay cả “Tiến Ca Ca” cũng đến chúc rượu cô: “Giai Kỳ, hy vọng sau này mọi việc đều thuận lợi với cô.” Sau đó lại không hề nói mấy lời vô nghĩa ngoài lề, chỉ ngẩng cổ lên uống cạn hết rượu.
Giai Kỳ quá đỗi bất ngờ, vội vàng uống rượu.
Quách Tiến quay về bàn của họ, Châu Tịnh An mới nói nhỏ với Giai Kỳ: “Gần đây Tiến Ca Ca mới quen một người bạn gái, nghe nói là đối xử với anh ta rất tốt, đối với con trai anh ta cũng tốt, anh ta đang yêu một lòng một dạ đó. Cô xem, ngay cả nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều rồi.”
Giai Kỳ mỉm cười, tình yêu là liều thuốc tốt nhất, có thể vỗ về những linh hồn tan thương.
Tối hôm đó Giai Kỳ uống rất nhiều rất nhiều rượu, nhưng Tạ tổng cũng vẫn không thể thực hiện được mục tiêu của mình. Cuối cùng lại là Tạ Tiểu Hòa và Châu Tịnh An uống quá nhiều, hai người cùng nhau tranh cướp micro để hát bài “Những bông hoa đào nở”, đúng lúc ồn ào nhất, Giai Kỳ nhận được điện thoại của Nguyễn Chính Đông.
Anh cười nói: “Em bên đó hình như rất náo nhiệt.”
Cô đi ra khỏi phòng nói chuyện điện thoại, nói với anh: “Mọi người đều cho rằng em từ chức để kết hôn đó, cho nên đều nói em nên đưa anh đến cho mọi người gặp mặt, nói rằng không thể để cho anh cướp em đi như vậy.”
Nguyễn Chính Đông cười nói: “Đợi lúc chúng ta kết hôn, mời tất cả bọn họ đến, để cho bọ họ tặng chúng ta hồng bao.”
Giai Kỳ nói: “Ngày mai em sẽ quay lại, có phải đem cho anh cái gì không?”
Anh chỉ cười: “Em đem bản thân em về là được rồi.”
Hôm đó chơi đùa đến rất muộn.
Lúc đi ra ngoài mới biết đang có tuyết rơi.
Bông tuyết bay giống như nhưng lọn bông bồng bềnh, nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh đèn đường chỉ nhìn thấy vô số những bông tuyết đang bay, con đường nhựa đen ở xa xa, dải phân cách phản quang ở giữa đường, chóp nhà xa xa, đều đã trở nên trắng tinh.
Đêm tuyết rơi không dễ bắt xe, mặc dù Tạ Tiểu Hòa đã say, nhưng vẫn nhớ rằng phải sắp xếp một chiếc xe đưa Giai Kỳ về. Giai Kỳ uống không ít rượu, hơi say, xuống xe tạm biệt với đồng nghiệp, sau đó đi về phía chung cư, những bông tuyết lạnh giá ùa vào mặt, hai má nóng hầm hập, không hề cảm thấy lạnh. Cô vừa đi vừa nghĩ đến việc ngày mai sắp xếp hành lý, trong đầu đang lộn xộn, bỗng nhiên điện thoại reo lên, cô vừa mới lấy ra từ trong túi xách, đã bị ngắt mất.
Cô mở điện thoại ra, nhìn rõ số điện thoại.
Có một bông tuyết nhỏ rơi xuống màn hình, sau đó, hai bông, ba bông…….hơi thở nóng của cô làm cho tan tuyết ra, giọt nước chảy xuống từ màn hình, dãy số không rõ ràng, cô không hề lưu số điện thoại đó vào danh bạ
Nhưng sau lần đầu tiên anh gọi đến, cô đã ghi nhớ.
Do dự rất lâu, vẫn gọi lại.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên gần đó, còn cô đúng ở đó, tuyết không ngừng rơi xuống, trời đất là cả một màu trắng mênh mông.
Sao lại ở đây.
Anh ấy quay về lúc nào thế?
Cuối cùng vẫn quay người lại.
Mạnh Hòa Bình đứng cách cô không xa, cách tấm màn tuyết dày đặc, hai người đều cảm thấy đối phương vô cùng xa xôi, không thể với tới được
Cuối cùng, anh nói: “Đi uống cafe, được không?”
Cô biết anh chỉ là muốn tìm một nơi để nói chuyện, nhưng sự việc đến ngày hôm nay, còn gì để nói nữa chứ?
Anh không hề lái xe đến, hai người đi bộ đến quán cafe gần đó.
Quán cafe đã sắp đến giờ đóng cửa, chỉ có hai người bọn họ, ánh nến và âm nhạc đều yếu ớt, như có như không.
Anh không hề động vào cốc cafe trước mặt, có lẽ bởi vì bây giờ anh chỉ uống nước trắng.
Còn cô thì uống từng ngụm từng ngụm cốc Lam Sơn.
Trước đây cô không uống cafe, anh nhìn cô hơi thất vọng, rất nhiều việc đã thay đổi, không thể nào vãn hồi được. Còn con sông thời gian cuộn lấy họ, chỉ có thể theo sóng chảy về phía trước.
“Ngày mai anh bay đi New York.”
Cô hỏi: “Đi cùng Tây Tử à?.”
Anh nói: “Anh qua trước, Tây Tử đi muộn hơn một chút.” Anh dường như giải thích: “Có một số việc, anh phải đi trước để xử lý.”
Cô nói: “Chiều mai em quay lại Thượng Hải, hay là em đi tiễn anh, máy bay lúc mấy giờ.”
Anh nói số chuyến bay cho cô, lại nói: “Không cần tiễn anh đâu, anh chỉ đến tạm biệt em thôi.”
Một lúc lâu sau, anh mới lại nói: “Giai Kỳ, hãy chăm sóc tốt cho Đông Tử.”
Cô nói: “Em biết.” Lại nói: “Anh cũng chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Anh gật đầu.
Anh đưa cô về chung cư, hai người đi bộ về, đi cách nhau khoảng nửa met, đi trong im lặng. Đêm đã khuya, lại có tuyết rơi, chỉ thỉnh thoảng mói có xe đi qua, trên đường không có ai đi, chỉ có hai người họ.
Giai Kỳ bị chậm ở phía sau mấy bước.anh đi chậm lại đợi cô. Bỗng nhiên nhớ lại bộ phim xem hồi còn nhỏ, một cảnh kinh điển nhất khó quên nhất trong “Bến Thượng Hải”. Lúc đó thích xem Hứa Văn Cường khí chất phong độ, cũng không hề để ý đến Phụng Trình Trình yếu đuối xinh đẹp. Nhưng tuổi còn rất nhỏ cũng vẫn nhớ đến cảnh gặp lại nhau dưới tuyết, cô một lòng một dạ ngưỡng mộ người con gái của anh, anh cũng một lòng một dạ ngưỡng mộ người đàn ông của cô. Dưới trời tuyết rơi không một tiếng động hai người đi song song với nhau, Hứa Văn Cường quàng một chiếc khăn màu trắng phong độ cử chỉ nhanh nhẹn, nghiêng người cười, còn Trình Trình của anh cũng xinh đẹp dịu dàng, đó chính là một đôi trời sinh.
Đã từng cho rằng đó là trọn đời trọn kiếp dài lâu mãi mãu, đã từng cho rằng yêu thương nhau mãi mãi đến đầu bạc răng long.
Ai biết được ở giữa lại cách nhau mối hận gia đình, ân oán vạn trùng.
Trơ mắt nhìn cô được gả cho người khác.
Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, anh mới có thể nói: “Anh phải đi Pháp.”
Chỉ vì Trình Trình của anh ở Pháp.
Còn Sóng dồn, sóng chảy, nước sông chảy cuồn cuộn xa xôi, tất cả đều vẫn còn đó nhưng người nay còn đâu.
Cuối cùng cô theo kịp, tiếng bước chân nhẹ nhàng, giống như là bông tuyết, dường như rơi xuống đất không một tiếng động. Có một bông tuyết trắng tinh rơi trên mi mắt anh, nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, cả thế giới dường như đều trở nên mơ hồ.
Đi chậm hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa cô đến dưới lầu.
“Tạm biệt.” Cô đứng lại, nói với anh.
“Tạm biệt.”
Anh nhìn cô đi vào, hình dáng cô hòa vào ánh đén ấm áp của chung cư, những đường nét dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Anh đúng ở đó rất lâu rất lâu, cho đến tận lúc nhìn thấy cửa sổ trên lầu phía xa xa, ánh đèn thuộc về cô đó đã tắt.
Đèn đường sáng lên hiu quạnh, tuyết càng ngày càng lớn, rơi trên mặt anh, rơi trên cơ thể anh. Tay của anh vẫn nhét trong túi áo, cứ nắm chặt một thứ đồ.
Anh rút tay ra, chiếc trâm cài đồi mồi phát ra ánh sáng âm u dưới ánh đèn đường.
Lúc cô rời xa anh, dường như không đem theo bất cứ thứ gì.
Còn hôm nay anh phải rời xa cô, cũng không có cách nào đem theo bất cứ thứ gì.
Anh cúi người xuống, đặt ngay ngắn chiếc trâm đồi mồi xuống nền tuyết trắng xóa, lần cuối cùng dùng tay vuốt vong cung mềm mại của nó.
Không nỡ, những không thể không vứt bỏ.
Nhiều năm nay, anh luôn giữ chiếc trâm đó, nhưng cuối cùng cũng không có cơ hội trả lại cho cô.
Anh đưa tay ra, hứng lấy một bông tuyết, bông tuyết 6 cạnh đẹp đẽ, trong chốc lát đã tan ra trong lòng bàn tay anh, biến thành một giọt nước nho nhỏ, hơi lạnh.
Tuyết trên mặt đất tích lại càng ngày càng dày, gió cuốn theo tuyết thổi trên mặt, anh quỳ xuống, dùng ngón tay, chầm chầm vạch từng đường ngang đường dọc trên mặt tuyết, viết lên ba chữ.
Tuyết không ngừng rơi, rơi xuống liên tục, anh đứng dậy, cứ đứng lặng ở đó rất lâu, nhìn ba chữ đó, vô số những bông tuyết rơi xuống, ba chữ dó dần dần bị chôn vùi, dần dần mơ hồ, nét chữ mờ đi, cuối cùng trở nên lờ mờ khó phân biệt.
Chú thích:
Hứa Văn Cường, Phụng Trình Trình: hai nhân vật chính trong phim Bến Thượng Hải
Giai Kỳ Như Mộng Giai Kỳ Như Mộng - Phỉ Ngã Tư Tồn