The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:52:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Diễn Tập Thực Chiến 6
hóm đội viên đội đặc công không kịp phòng bị, mà hai cô gái cũng muốn liều mạng rồi, vài đội viên trên đầu bị bốc khói, Tào Tú Hà tức muốn chết: "Đội trưởng Hàn, hai đứa này mềm không muốn ăn, muốn cùng chết với chúng ta đó".
Hàn Vệ Hồng bật cười một tiếng: "Muốn làm anh hùng liệt sĩ à, không có cửa đâu, thu đạn lại cho tôi, hôm nay tôi phải bắt sống hai con nhóc này, nhìn xem bọn nó có bản lĩnh gì, có lên trời được không?"
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân quyết chết thì chết cả hai, cho nên không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần vào tầm bắn là nổ súng, chỉ một lát sau thế công ở hai phía cũng không chịu được, cố tình đẩy các cô vào đây vì nơi này là lá chắn tự nhiên dễ phòng thủ khó tấn công, thế mà đội đặc công đã có ba người hi sinh. Mấy người đội đặc công không có cùng tâm tư với Hàn đội trưởng, mấy ngày nay họ tức nghẹn bọn Cố Lăng Vi rồi, giờ phải trút, nếu không phải Hàn đội trưởng ngăn đón trước, dùng thẳng súng máy không tin hai con nhóc này có thể thoát được, chỉ là không có mệnh lệnh của đội trưởng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải cắn răng mà đáp trả hai đứa này.
Hàn đội trưởng nhìn trái phải: "Cậu đến điểm A cây lớn phía trước... Cậu đến điểm C bên phải 5m tảng đá lớn đó...... Cậu điểm E.... Mọi người giấu hỏa lực, để tôi đi lên bắt hai đứa này".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân thấy hết đạn, hai người nhìn mấy tảng đá khối ở khe núi, nhìn thoáng qua nhưng cũng không dám, nếu ném thì không còn là diễn tập nữa, không tốt có khi làm bị tưởng, mấy cô chịu không nổi, dù sao cũng đủ rồi. Biết đối phương là muốn bắt sống mình, hai người cũng không ẩn nấp nữa, cùng đứng lên nhảy từ khe núi ra, ngay tại vòng vây vọt tới, hai cô nhóc này không thèm làm rùa đen rụt đầu, đội viên đội đặc công cũng thu súng lại, tránh cướp cò đúng như ý của các cô, nắn tay muốn lên giáo huấn mấy đứa này một phen. Hai người nhanh chóng bị vậy xung quanh, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân cùng nhìn, mỗi người trên mặt đều giống như thâm thù đại hận với mấy cô vậy, có phần phát run, Hà Hiểu Vân cười ha hả: "Sao vậy, sợ một người đánh không lại nên cùng tiến lên sao, vậy đến đi, chúng tôi hầu".
Giọng điệu bỡn cợt không chịu được, mấy đặc công tức đến mức muốn rút súng ra bắn một phát kết liễu cho rồi, Hàn Vệ Hồng lại cực kì thân thiết nói: "Các cô nếu đầu hàng thì chúng tôi sẽ không gây khó khăn, cũng ít chịu đau hơn đó".
Hai người kiên cường cứng cổ nói: "Không đầu hàng, nếu không mấy người cứ bắn đi, còn không thì đánh nhau".
Tào Tú Hà hừ một tiếng: "Nhóc con, đúng là ngông cuồng quá rồi đấy, dám đấu với đại đội trưởng kia à".
Cố Lăng Vi nhìn qua Hàn Vệ Hồng một cái, thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra, Hàn Vệ Hồng khoát tay, mấy đội viên xung quanh nhanh chóng lui về phía sau 5 bước, để lại một khoảng trống ở giữa, Hàn Vệ Hồng quét mắt nhìn Cố Lăng Vi một cái: "Nghe nói cô rất giỏi đánh nhau, hôm nay chúng ta đấu thử xem thế nào".
TRải qua lần diễn tập này, những kĩ xảo cô học được từ Chu Tử Phong, Cố Lẳng Vi cực kì tin tưởng, cho nên không hề luống cuống triển khai tư thế: "Đến đi, nếu cô có thể đánh ngã tôi thì xong, chúng tôi đầu hàng, nếu không, dù mấy người có thắng cũng là ỷ đông mà thôi, thắng không vẻ vang gì".
Nhóm đặc công tức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ không ngờ con nhóc này gian xảo như thế, xem nó bị chỉnh chân chính là thế nào. Cố Lăng Vi cũng không nói nữa, bước lên nhấc chân đánh về đầu gối của Hàn Vệ Hồng, Hàn Vệ Hồng thân thể vừa chuyển động, lưu loát bước về sau hai bước, nghĩ thầm cô nhóc này đúng là biết cách thức mà. Cố Lăng Vi thu chân lại, nắm tay đưa lên, đánh thẳng mặt, Hàn Vệ Hồng nghiêng người, thân hình nhanh chóng vụt ra sườn sau của Cố Lăng Vi, đá vào chân cô, Cố Lăng Vi dù có kĩ thuật đánh nhau tốt nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến, gặp phải Hàn Vệ Hồng cao thủ già đời đương nhiên không hề có ưu thế. Chân lảo đảo thân mình nghiêng về phía đất, may mà cô phản ứng nhanh hai tay nhanh chóng chống lên chân nảy lên dùng sức bật, đá thẳng, Hàn Vệ Hồng không ngờ con nhóc lại học được chiêu này, dù có mặc áo chống đạn, cô vẫn phải lùi về sau vài bước. Hàn Vệ Hồng cười ha hả: "Nhóc con, phản ứng rất nhanh".
Nói xong thân mình nhanh chóng nghiêng người né thế công của Cố Lẳng Vi, khuỷu tay đánh thẳng vào ngực cô, Cố Lăng Vi thì không có áo chống đạn lớp che chở không dày, cho nên đau tới đứt ruột đứt gan, hàn Vệ Hồng ngáng chân, Cố Lăng Vi đã bị kìm trên mặt đất. Hà Hiểu Vân vừa thấy đã nóng ruột, cũng không thèm quan tâm đến quy tắc diễn tập chó má gì nữa, cướp khẩu súng lục trong tay đội viên đặc công, bắn, người Hàn Vệ Hồng cũng bốc khói lên, viên đạn này cuối cùng cũng đến đúng chỗ.Đội đặc công đều tưởng hai cô đã sớm hết đạn rồi, cho nên mới xuống đây, không ngờ còn có chiêu này nữa, tức giận không kìm được lao lên trực tiếp quật ngã Hà Hiểu Vân xuống đất, Hà Hiểu Vân vội mở miệng: "Quy định nói phải ưu đãi tù binh, mấy người không được sai".
Hàn Vệ Hồng nhìn hai cô nhóc bật cười, thả Cố Lăng Vi ra nói: "Được, rốt cục hai người cũng lấy đội trưởng đội đặc công làm đệm lưng rồi đó, thỏa mãn đi".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn nhau nói: "Thỏa mãn, thỏa mãn, haha".
Hà Hiểu Vân mím môi, không biết xấu hổ tiếp tục đưa điều kiện: "Cái kia, chúng tôi vừa đói lại vừa khát, có thể cho cơm ăn không, nghe nói thức ăn của quân xanh nhiều hơn Hồng quân chúng tôi, bỏ đói tù binh là hành vi vô nhân đạo đó".
Tào Tú Hà giọng điệu vui vẻ nói: "Không ngờ mấy người còn biết đói, mang đi".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân cũng không phản khàng, bởi vì làm gì cũng vô dụng thôi, bị đưa thảng đến lều trại, vừa đi vào đã thấy Trương Lệ Hồng ngồi bên trong vắt chân uống nước trà, đãi ngộ còn cao hơn cả thủ trưởng, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân bước qua đoạt lấy tách trà, uống ừng ực. Trương Lệ Hồng đau lòng nói: " này hai người có phải người không, chừa ình một ít, đây là trà Thiết quan âm của Phương sư trưởng đó..."
Hà Hiểu Vân đặt tách trà xuống, vỗ vỗ bả vai cô: "Được, Trương Lệ Hồng đãi ngộ của cậu cao thật đó, sớm biết tốt như thế mình cũng không chạy trực tiếp chờ mấy người đó bắn cho rồi".
Trương Lệ Hồng xì cười nói: "Thôi đi, nếu không phải khó bắt như vậy quân xanh cũng không đối đãi với chúng ta thế này đâu, các cậu không biết, Phương sư trưởng kia rất có phong độ của thủ trưởng, tuyệt không táo bạo như sư trưởng của mình đâu, văn nhã như giáo viên, lại cực kì đẹp trai á".
Cố Lăng Vi trầm tĩnh, cả người thấy mệt không chịu nổi, hơn nữa ngực bị Hàn đội trưởng đánh giờ vẫn đau, bước về phía giường phía sau nghỉ ngơi, Hà Hiểu Vân cũng không đứng nữa, tranh thủ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau hai người đã ngủ vùi. Trương Lệ Hồng lặng lẽ đắp chăn, cũng ngồi lên giường, thở dài, thật là yên tĩnh.
Không ai quấy rầy, cảm giác ngủ thẳng đến nửa đem, ba người bị đói mà tỉnh, vừa ngồi dậy đã thấy có một thùng nước bên trong, phục vụ quá là chu đáo, ba người nhanh chóng rửa mặt, Tào Tú hà bưng cơm bước vào, không biết có phải tức giận hay không, loảng xoảng đặt lên bàn: "Ăn đi, ba người náo loạn chưa đủ, còn kết liễu đội trưởng của chúng tôi, giờ lại phải hầu hạ ăn uống, lí lẽ ở chỗ nào vậy trời".
Hà Hiểu Vân cười hắc hắc: "Diễn tập xong chưa?Phải bình tĩnh, bình tĩnh, đống chí đừng nên nóng giận, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, đều là anh em bộ đội nhau cả, nói trắng ra chính là chiến hữu đó, chiến hữu haha".
Tào Tú Hà hừ một tiếng: "Đúng là mặt dày, đừng có cợt nhả tôi, tôi không để mình bị xoay vòng vòng đâu".
Nói xong liếc mắt nhìn Cố Lăng Vi một cái, nói: "Cô là Cố Lăng Vi phải không, bị thương thế nào rồi?"Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng hốt hoảng hỏi: "Làm sao vậy, Lăng Vi bị thương chỗ nào, để bọn mình xem".
Nói xong định cởi quân áo, Cố Lăng Vi mặt đỏ lên đẩy mấy cô ra: "Không sao, chỉ là bầm tím chút thôi".
Tào Tú Hà ngược lại nở nụ cười: "Nhóc con đừng gắng, dù sao cũng là con gái".
Nói xong ném cho cô một lọ dầu hoa hồng: "Buổi tối không có việc gì thì lấy cái này xoa, giảm đau được, may mà cô có mặc áo bảo hộ nếu không xương ngực có khi nát rồi, nhưng mà thế cũng đủ, một cước của Hàn đội trưởng rất mạnh".
Cố Lăng Vi thấp giọng cám ơn, ở trận doanh của người ta, vẫn phải biết thức thời. Ba người ăn uống xong xuôi, thì lại bị một binh nhì đưa đến bộ chỉ huy, nói là sư trưởng muốn gặp.Đã là nửa đêm sư bộ bật đèn đón khách quý, ba người Cố Lăng Vi vừa đến đã chạm phải một đội trưởng mặt đen, trợn mắt há mồm nhìn mấy cô, những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân quét lui quét tới, giống như hai người là quái vật chín đầu vậy.Phía sau là Hồ Đan Đan và Tiểu Lý vẫn còn ở đây, có lẽ phải theo dõi hành động chủ công của quân xanh lần này, Hồ Đan Đan nhìn các cô, trên mặt ngây ra như không tin nổi, khiến cho tư sắc của cô giảm rõ rệt. Phương sư trưởng cũng rất ngạc nhiên, tuy hi sinh một đội trưởng đặc công để bắt được hai cô nhóc quấy rối, nhưng mà nói thật, đây cũng không phải chuyện rạng rỡ gì, sớm nghe nói bộ dạng hai người này cũng không kém, chỉ là nhìn thấy hai cô nhóc xinh đẹp như vậy đúng là khiến người ta giật mình.Không phải tự mình trải qua chắc ông cũng không dám tin hai cô đã làm cho quân xanh người ngã ngựa đổ, hơn nữa cô gái đi phía trước, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắt sáng rỡ, rạng ngời như ngọc, đẹp đến ngỡ ngàng, dáng người cao ráo yểu điệu, khiến cho người ta không tin nổi thân hình xinh đẹp như thế lại chứa một sức mạnh phi thường đến vậy.Phía bên phải cô nhóc này có vẻ đáng yêu hơn, hơi nghiêng đầu, có một vẻ nghịch ngợm không nói nên lời, cực kì dễ thươn, hai người này vừa bước vào Phương sư trưởng liền cảm nhận được bộ chỉ huy của ông sáng lên không ít, hai người nghiêm, chào theo nghi thức quân đội: “Chào thủ trưởng, phân đội điều tra đặc biệt đoàn 358 Hồng quân Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân báo cáo".
Ánh mắt Phương sư trưởng chợt lóe lên, cười ha hả: "Đúng là mấy cô nhóc xinh đẹp, tới đây, không cần câu nệ cứ ngồi xuống nói, chúng ta hôm nay không phải họp, chỉ là nói chuyện thôi, cho nên không phải nghiêm túc như thế".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn một vòng quanh nhóm cán bộ chung quanh, cảm thấy mình mà ngồi xuống giống như đang bị bức cung ấy, nhưng mà nghe lệnh là thiên chức của quân nhân, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, Phương sư trưởng đúng như Trương Lệ Hồng nói, rất có tư thái của thủ trưởng, nhưng vẫn mang khí phách của người lính, cử chỉ nào cũng bộc lộ ra.
Người tướng lĩnh có phong độ như thế, ông là người cho Cố Lăng Vi có ấn tượng đầu tiên.Phương sư trưởng cười tủm tỉm chỉ vào bản đồ trên bàn, đảo mắt qua Cố Lăng Vi nói: "Tối nay quân xanh sẽ tổng tiến công Hồng quân, cô nhóc có muốn nói xem kết quả sẽ thế nào không?"
Cố Lăng Vi thật chỉ muốn hét thật to khinh thường thôi, cái này sẽ kết quả sao à, áo quần bình thường đấu với trang bị bọc thép, nếu thắng là gặp quỷ, biết rõ còn hỏi, nhưng mà người ta là thủ trưởng, mình mà trả lời thế thì không chịu trách nhiệm nổi, vội đứng lên nói: "Báo cáo thủ trưởng, chiến không thể trì hoãn, quân Hồng quân của tôi tất nhiên sẽ thua, nhưng mà đó là điều sớm hay muộn mà thôi".
"Ồ".Phương sư trưởng nở nụ cười, bỡn cợt nói: "Tôi cũng thấy tất nhiên, nếu Hồng quân mỗi người đều như các cô quân xanh chúng tôi với trang bị vũ khí tiên tiến như vậy cũng vẫn thắng, haha".
Nói xong Phương sư trưởng thử nói: “Cô nhóc, cô nói xem nếu cô làm chỉ huy quân xanh sẽ phát động lần công kích này thế nào?"
Cố Lăng Vi quét mắt nhìn bản đồ, không chút luống cuống nói: "Nếu tôi là chỉ huy quân xanh, vẫn dùng chiến thuật truyền thống thôi, đánh vào giữa, hai bên yểm trợ, có thể chấm dứt trận chiến nhanh chóng".
Phương sư trưởng nhíu mày, trên mặt hiện lên tia tán thưởng, cười nói: "Thoạt nhìn cô nhóc có thể thành một người lãnh đạo đó, haha, có ý tứ".
Nói xong cũng không để ý Cố Lăng Vi, bắt đầu phân công nhiệm vụ, mấy đội trưởng nhận nhiệm vụ xong rất nhanh lui xuống, bước ra ngoài, đội trưởng mặt đen kia còn quay lại liếc mấy cô một cái. Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi cũng không thấy lạ kì gì, nhưng Trương Lệ Hồng bên cạnh thấp giọng nói: "Đó là người bị chúng ta đánh xe bồn đó, đội trưởng đoàn binh thiết giáp".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân lúc này mới hiểu được, nhìn nhau nháy mắt tinh ngịch.Phương sư trưởng không khỏi lắc đầu cười, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nhóc con, mây đứa không biết, giả thành quân đối phương lẻn vào lòng địch là trái với quy tắc diễn tập sao, phải chịu phạt đó".
Ba người Cố Lăng Vi nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ sau cùng là muốn tính sổ với mấy cô sao, Cố Lăng Vi mắt xoay động, vẫn là câu nói kia: "Báo cáo thủ trưởng, không phải đều theo nguyên tắc thực chiến hay sao, chiến trưởng làm gì có quy tắc nào, chỉ vì thắng lợi, dù là thủ đoạn thì chiến tranh đều cần".
Phương sư trưởng cười hah hả, ngốn tay xoa đầu cô: "Cô nhóc này đúng là lanh lẹ, ý của tôi là mấy đứa lần này muốn ghi công là không dễ đâu". Ba người đồng thời thở nhẹ ra, thầm nghĩ không cần xử phạt là được rồi, lập công hay không không sao cả.Phương sư trưởng nháy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, tiếp theo là tán thưởng, không cần công thưởng, không sợ thưởng phạt, bộ đội bây giờ cần nhất là điều này, ba cô nhóc này đúng là không bình thường mà.Đến khi ba người ra khỏi bộ chỉ huy, Phương sư trưởng có chút tiếc nuối nói: "Cô nhóc tên là Cố Lăng Vi đó chỉ tiếc là nữ binh, nếu không nhất định phải đến đoàn thiết giáp của tôi, cho cô nhóc cầm đầu một doanh, so với mấy người dưới tay tôi còn mạnh hơn".
Yêu mến người tài chính là tật xấu của tất cả thủ trưởng, Hồ Đan Đan nhìn Phương sư trưởng tán thưởng mà suy sụp, mình thì kiêu ngạo điều gì chứ, người ta còn khinh thường không cần, hóa ra nữ cũng có thể vượt qua giới hạn của nam và nữ, trong thế giới của đàn ông vẫn có thể tỏa sáng.Diễn tập xong, Hồng quân tuy là đại bại nhưng đoàn 358 vẫn vang danh, hơn nữa đội điệu tra càng được mọi người biết đến, Chu đội trưởng tâm tình rất tốt, khi họp nhìn thấy Hắc Lý Quỳ biểu tình buồn bực, thì về vui vẻ tới ngủ không yên, Vu đội trưởng cũng không câu nệ bày ra vẻ tươi cười, vừa ấm áp vừa thân thiết, đoàn 358 như đầy áp không khí mùa xuân, hoàn toàn trái ngược với không khí ở đoàn thiết giáp của Hắc Lý Quỳ. Hơn nữa vào lúc báo cáo diễn tập, Phương sư trưởng còn nói với Diệp tham mưu thế này: "Đội điều tra cũng chính là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng, những binh sĩ xuất sắc rất quan trọng với đoàn đặc chủng, trong chiến tranh lực lượng là điều không thể biết trước được, có đôi khi một đoàn điều tra còn hữu dụng hơn, hy vọng sau này bộ đội chúng ta có thể bồi dưỡng ra nhân tài như vậy, tôi cũng đề nghị, phải khen thưởng Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng đoàn trinh sát 358 Hồng quân, như thế mới có thể ủng hộ sĩ khí, khích lệ họ luyện tập nâng cao chính mình, cũng tôi luyện ra những người lính chân chính, không ngừng cố gắng". Diệp tham mưu nghe thế trong lòng mừng khỏi phải nói, vẻ nghiêm túc trên mặt nhưng khóe miệng khẽ run, nhìn về phía trước, miệng còn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "A? Cố Lăng Vi, cô nhóc này làm được gì lớn sao?"
Phương sư trưởng không chút khách khí khen ngợi một phen, còn trần thuật chi tiết biểu hiện của Cố Lăng Vi ở đợt diễn tập từ đầu tới đuôi, cuối cùng tiếc nuối nói, nếu là nam tương lai,... Có tương lai, nhưng mà nữ binh thì vẫn là nhân tài hiếm có trong bộ đội.Diệp tham mưu khóe miệng càng lúc càng lớn, mãi đến khi Phương sư trưởng đi ra ngoài mới nhịn không được cười ha hả: "Tiểu Trương, gọi điện thoại cho Tiểu Vi Vi, tôi phải đích thân nghe kể quá trình, haha!Cố nhóc đúng là không để Diệp gia chúng ta chịu thua kém, thật tốt, haha".
Tiểu Trương không khỏi mỉm cười.
Giấc Mộng Quân Doanh Giấc Mộng Quân Doanh - Hân Hân Hướng Vinh