Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
au khi cố lay ông ta dậy không được, hai cô hiểu rằng ông ta là nạn nhân của giấc ngủ kỳ quái mà nhiều người đã trải qua từ trước đến giờ. Huệ vội đi gọi bà Minh, rồi ba người khiêng ông Phan Nhật vào một căn phòng kế bên, đặt ông nằm trên giường.
- Ông ta sẽ tỉnh dậy trong vài tiếng, Lan nói.
- Dù sao đi nữa, có lẽ tôi sẽ kiếm nhà khác để dọn đi! Bà Minh nói. Ở trong ngôi nhà này, đã có đến bốn người bị ngủ như thế kia rồi: Cô Huệ, ông Phan Nhật và hai đứa nhỏ.
- Vâng cháu hiểu, Huệ đáp. Nhưng chúng ta phải khám phá ra sự bí mật này mới được.
- Khám phá thế nào?
- Thưa bác, Lan và cháu vừa tìm ra một vài dấu vết sẽ đưa tụi cháu tới khu Tây Hồ.
- Khu Tây Hồ à? Bà Minh ngạc nhiên hỏi. Ở đâu thế nhỉ?
- Thưa bác, cách đây độ mười lăm cây số, bên quốc lộ 11 ạ. Lan ơi, tụi mình ra đáp chiếc taxi hồi nãy đi.
- Chị có mang tiền theo không?
- Có lẽ đủ để trả một cuốc tới đó.
- Nếu cần tiền tôi có thể đưa hai cô mượn, bà Minh vội đề nghị. Hai cô mà tìm ra được điều gì thì cứ việc hành động cho mau.
- Thế còn bà Đốc? Tụi mình chưa xin phép nghỉ thêm. Lan nhắc.
- Được, tụi mình sẽ trình bày hết cho bà nghe. Nếu mình thành công, chắc bà sẽ tha thứ cho mình.
- Nhưng nếu thất bại thì chắc chắn bà sẽ cấm không cho tụi mình ra ngoài từ đây đến cuối năm! Kệ! Ta cứ thử vận may rủi xem sao!
Đến khu Tây Hồ, hai cô tìm đến số nhà 120 quốc lộ 11. Hai cô bảo tài xế dừng lại ở đằng xa rồi thả bộ tới. Căn nhà có vẻ như bỏ hoang, họ gõ cửa nhưng không ai trả lời.
- Hình như không có người ở, Huệ thất vọng nói.
Lan đang phân vân chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi từ đàng xa đang tiến tới.
- Chị Huệ, cô vừa nói vừa đẩy chị núp vào bụi cây. Em trông giống như chiếc xe của tên Tư Xuân hồi trước thì phải.
- Đúng rồi! Có cả hai người nữa trên xe. Hai anh em tên Dzu hẳn. Nếu vậy thì may quá.
Một lúc sau, chiếc xe ngừng lại bên lề đường, ba tên bất lương bước xuống.
- Hai người vào trước đi, Tư Xuân nói. Tôi sẽ xách vali vào sau.
Hai anh em tên Dzu mở cửa bước vào nhà. Tuy nhiên, vì nghĩ là Tư Xuân không thể một mình xách nổi vali vào nhà nên họ lại trở ra để tiếp tay.
- Đây là cơ hội độc nhất! Huệ thì thầm. Tụi mình lẻn vào trong đó trong khi họ quay ra.
- Thôi chị ơi, nguy hiểm lắm.
- Nhưng chẳng còn cách nào khác cả.
Hai cô rình đến lúc thuận tiện lẻn bước vào nhà. Họ đang đứng trong một căn phòng khách trang trí khá lịch sự.
- Em đoán là Tư Xuân đã bóc lột tất cả những đồ này của những người khách trú giầu có! Lan thì thầm. Hoặc giả đó là những đồ buôn lậu?
Chỗ trốn độc nhất là một tấm bình phong khảm xà cừ dựng trong một góc phòng. Hai cô vừa kịp núp vào phía sau thì Tư Xuân và đồng đảng cũng vào tới nơi.
- Mày lấy vé đi Lào được rồi chứ Dzu? Tư Xuân hỏi.
- Vâng, người ta chẳng hỏi em gì hết.
- Tốt lắm, ta có thể lên máy bay tối nay. Chừng nào tụi mình đã cao chạy xa bay thì cảnh sát sẽ quên chuyện này.
- Nhưng giờ này mình hãy còn lẩn quẩn ở đây! Cô Yến Nhi lo ngại nói. Cảnh sát đang theo dõi ráo riết.
- Cô đừng lo sợ vớ vẩn nữa! Tư Xuân gắt. Cô vào thu xếp đồ đạc đi, nửa giờ nữa là phải rời khỏi nơi này đó.
Rồi ba người lên lầu với chiếc vali, trước sự thất vọng của hai chị em Huệ Lan.
- Ta phải theo dõi thêm mới được, không thì uổng! Huệ thì thầm.
Họ lặng lẽ bước lên cầu thang thật nhẹ. Nhưng khi Lan lên gần hết thì một bậc gỗ kêu răng rắc.
- Tiếng động gì vậy? Cô Yến Nhi giật mình hỏi.
- Tiếng mấy con mọt nghiến gỗ chứ còn tiếng gì nữa, Dzu bực mình đáp.
Hai cô lên thoát vội lẻn vào một căn phòng trống rồi áp tai vào tường để nghe ngóng.
- Ta vừa mới được biết là ngôi biệt thự của lão già Đôn đã cho người khác mướn rồi, Tư Xuân báo tin.
- Vậy hả? Dzu hỏi. Ồ, nhưng không sao cả. Cái “bảo vật” tụi mình giấu ở đó rất là kín đáo, an toàn cho tới khi tụi mình về lấy.
- Đáng lẽ mày phải thủ tiêu chiếc vương miện ấy đi sau khi đã gỡ hết kim cương, ngọc thạch ra mới phải, Tư Xuân đáp. Nếu người ta mà khám phá ra thì tụi mình sẽ toi mạng hết.
- Làm sao khám phá ra được? Tên Dzu đáp với một giọng đầy tin tưởng. Cái vương miện ấy bằng vàng, tụi mình sẽ nấu chảy ra để tiêu thụ một ngày gần đây, thủ tiêu thì uổng lắm.
- Ngộ tụi thuê nhà nó kiếm ra trước thì sao?
- Dù chúng có khám phá ra thì chúng sẽ không bao giờ nhớ ra nó ở đâu cả. Yến Nhi đáp.
- Cô nói gì tôi không hiểu?
- Anh Dzu đã cất nó trong một ngăn tủ bí mật. Nó được bảo vệ bằng một thứ “bột ngủ” rất mạnh. Khi có người mở ngăn tủ, mùi hương sẽ bay toả ra và người đó sẽ ngủ gục như chết. Lúc tỉnh dậy, hắn sẽ chẳng còn nhớ gì hết.
- Anh thấy chưa? Dzu hãnh diện tiếp lời. Em đã kiếm ra công thức và nhờ một nhà hoá học chế ra chất bột ngủ đó.
- Hay lắm! Nếu vậy, cho tao một ít để phòng khi bị thộp thì cứ việc tung ra.
- Nhưng đâu còn nữa! Yến Nhi đáp. Tụi tôi rời nông trại Di Linh quá vội vã nên quên mang theo.
Huệ và Lan không bỏ sót một câu nào. Những điều Yến Nhi vừa nói đã giải đáp được sự bí mật bao trùm giấc ngủ kỳ dị trong biệt thự cụ Đôn: Huệ, hai đứa trẻ và ông Phan Nhật đã lần lượt khám phá ra cái ngăn tủ bí mật, đã ngửi phải chất bột đó và sau một giấc ngủ triền miên, mọi người không còn nhớ gì hết.
Khi Yến Nhi nói đến việc hai anh em cô đã rời khỏi nông trại quá hấp tấp, Huệ và Lan chợt nhớ đến cái hộp đen mà họ đã tìm thấy. Huệ hiện còn giữ nó trong sắc tay. Cô ra hiệu cho Lan hiểu nhưng không được nên đành phải rút chiếc hộp ra, Lan mỉm cười đắc thắng… nhưng cô bỗng im bặt: cánh cửa phòng đã bật mở. Tư Xuân bước vào và đứng khựng lại khi trông thấy hai cô.
- Dzu! Hắn gọi. Lại tao bảo đây!
Huệ và Lan vội chạy về phía cầu thang nhưng đã bị anh em Dzu chận lối.
- Sức mấy mà thoát được! Tư Xuân gằn giọng. Ai ngu xuẩn gì mà để mấy cô đi báo cảnh sát!
- Bắt chúng lại! Tên Dzu vừa hét vừa sấn lại phía Huệ.
Nhờ vài miếng võ nhu đạo, cô tránh né được đôi bàn tay lông lá của tên Dzu và lùi dần về phía góc tường. Một đòn tuyệt vọng để lật ngược thế cờ bỗng loé ra trong trí óc cô.
- Đứng lại ngay! Nếu không…
Tên Dzu cười khẩy và tiến dần về phía cô. Huệ vừa mở nắp hộp ra vừa quay mặt đi để khỏi ngửi phải chất bột. Đúng lúc Dzu xông lại, cô hắt chất bột vào mặt hắn. Vì không tránh kịp hắn đã lãnh đủ, phần bột còn lại thì rơi xuống đất chỗ Yến Nhi và Tư Xuân đang khoá tay Lan.
Ba tên bất lương không hề chú trọng đến chất bột tung toé dưới đất. Nhưng Huệ chột dạ thấy bột chưa linh nghiệm vì trong phòng không một ai làm sao cả.
- Tôi sẽ dậy cho cô biết cách đi rình mò kẻ khác! Tên Dzu cười độc ác.
Hắn nắm lấy cánh tay Huệ bẻ quặt lại, khiến cô phải nhăn nhó vì đau đớn.
Mặc dầu vùng vẫy một cách vô vọng, cô biết là thế nào cũng bị chúng bắt. Nhưng bỗng hai bàn tay tên Dzu từ từ lỏng ra. Hắn đưa bàn tay lên cổ như người bị sặc và nằm lăn ra sàn.
Nhưng Huệ cũng cảm thấy mệt mỏi vì chất bột cũng đã ảnh hưởng đến cô. Cô loạng choạng cố gượng lùi dần về phía cầu thang.
Từ góc phòng bên kia, Yến Nhi và Tư Xuân quay lại ngạc nhiên. Chưa kịp hiểu ra sự gì thì họ cũng đã bị chất bột ngấm dần vào.
Thấy tay họ bỗng rời ra Lan vội thoát khỏi hai người, cô nhịn thở chạy về phía cầu thang và ngã vào tay chị Huệ.
Hai chị em dìu nhau xuống được dưới nhà và mở cửa phòng ra. Không khí mát mẻ bên ngoài làm cho hai cô tỉnh lại.
- Thoát chết! Lan thốt lên. Lúc đó nếu hít thêm một hơi nữa, chắc tụi mình cũng lăn quay ra rồi.
- Bọn chúng không thể tỉnh dậy trước vài giờ đâu! Huệ đáp. Mình phải đi báo cảnh sát ngay mới được!
Chiếc taxi đợi quá lâu nên đã bỏ đi. Hai cô phải lết đến bót cảnh sát gần nhất.
Lúc đầu, viên trưởng bót không chịu tin lời khai của hai cô, nhưng sau ông cũng cho vài nhân viên đi theo hai người. Vào tới trong nhà, khi họ thấy ba người nằm ngủ lăn lóc dưới đất, họ hiểu là hai cô nói thật và kêu xe đến chở chúng về bót.
- Các cô giỏi lắm! Viên cảnh sát trưởng nói. Tên Tư Xuân này ai mà không biết nó! Đã bao lâu nay, nó lẩn trốn dưới nhiều tên khác nhau và cảnh sát truy nã chưa ra.
- Thưa ông, còn anh em lão Dzu thì sao ạ? Huệ hỏi.
- Hai tên này thì chúng tôi ít biết hơn. Có lẽ là đồng đảng của Tư Xuân, đã thôi không làm việc cho hắn từ lâu.
- Chúng tôi có thể cho ông biết một vài điều nữa. Huệ từ tốn nói. Ban nãy chúng tôi được nghe họ bàn tán kế hoạch với nhau.
Cô bèn thuật lại vai trò của anh em Dzu trong vụ đánh cắp chiếc vương miện.
- Họ không nói đã dấu số nữ trang ở đâu à? Viên cảnh sát trưởng hỏi.
Huệ lắc đầu:
- Thưa, điều này thì chúng tôi không rõ.
- Có lẽ ở số 120 quốc lộ 11. Tôi sẽ cho nhân viên lục soát căn nhà đó. Nhưng mà tôi muốn biết hai cô đã làm cách nào để hạ ba tên ấy dễ dàng như thế? Hai cô chụp thuốc mê à?
- Ồ! Thưa ông không phải ạ, Lan thản nhiên đáp.
Huệ và Lan rời khỏi bót cảnh sát, không tiết lộ điều bí mật của họ. Họ cũng không tiết lộ rằng chiếc vương miện, hiện còn nằm trong một ngăn tủ bí mật tại nhà bà Minh, vì họ muốn tự mình khám phá ra nó.
- Chúng ta đi ngay bây giờ nhá! Lan đề nghị.
Họ nhảy lên một chiếc taxi để về khu Lam Sơn. Rất may cho hai cô, lúc này ông Phan Nhật vẫn còn đang ngủ say sưa. Sau khi xin phép bà Minh đi quan sát các căn phòng, hai cô đi lấy khăn ướt bịt lên mặt rồi đi khắp phòng này đến phòng kia để tìm ngăn tủ bí mật.
- Hãy để ý nếu thấy vết hằn trên tường nhé, Huệ dặn dò em.
Nửa giờ sau, hai cô đã bắt đầu thấy nản.
- Chị phỏng đoán là ngăn tủ đó ở trong phòng làm việc, Huệ nói. Tụi mình đi lại đó xem sao đi.
Họ xuống đưới nhà để tiếp tục quan sát. Cạnh căn phòng làm việc, có một phòng chứa đồ, nơi mà bà Minh xếp những chiếc rương và vali rỗng. Có lẽ chưa ai quét dọn phòng này từ khi bà Minh dọn đến nên các vách tường đều phủ đầy bụi bậm. Lan lấy chiếc khăn phủi đi một phần. Bỗng cô reo lên vui mừng:
- Chị Huệ, em thấy có vết gì trên tường này! Hình như ngăn tủ nằm đây thì phải.
Huệ chưa kịp lưu ý đề phòng thì cô em đã rờ tay lên vách và đụng phải một lò xo ngầm: bức ván bỗng chạy sang một bên, để lộ ra một ngăn tủ tối om.
- Chắc nó đây rồi! Cô reo lên.
Trong nỗi vui mừng, cô không nhớ đến chiếc khăn ướt đang từ trên mặt cô rơi xuống.
- Kìa Lan, khăn rơi! Huệ vội kêu.
Lan đưa tay bịt khăn trở lại. Cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, cô vội ngồi xuống ghế để nghỉ một lát, trong khi Huệ thò tay vào hộc tủ lấy chiếc vương miện bằng vàng ra. Rồi cô đóng sập cửa tủ lại để hơi bột khỏi xông ra ngoài.
Hai chị em chạy ra mở tung mấy cánh cửa sổ rồi bỏ khăn ướt xuống.
- Với chiếc vương miện này, tụi mình đã nắm giữ được một bằng chứng khó thể chối cãi được về tội trạng của anh em tên Dzu, phải không em? Huệ tuyên bố. Thế này là tụi mình đã gần giải xong bài toán rồi đây. Khi nhà thám tử ngủ dậy, chắc ông ta phải ngạc nhiên lắm.
Khi hai cô đi vào, ông Phan Nhật đã bắt đầu mở mắt. Huệ và Lan bèn thuật lại những gì hai cô đã mắt thấy tai nghe. Ông Phan Nhật và bà Minh lắng nghe trong sự kinh ngạc tột độ.
- Tôi không thể nào tin hai cô, nếu không trông thấy chiếc vương miện kia! Nhà thám tử nói. Và trong khi đó thì tôi lại nằm ngủ khoèo! Sao mà tôi muốn từ chức ngay tức thì và xin cấp trên cử hai cô giữ chức vụ của tôi quá.
Nói đoạn, ông đi cùng với hai cô đến chi cảnh sát để trao lại chiếc vương miện cho nhà chức trách. Khi biết rằng chưa tìm được ra lô kim cương và ngọc thạch, hai cô đưa cho viên cảnh sát trưởng một bản sao danh sách nữ trang mà hai chị em đã tìm thấy tại nông trại của Dzu.
Sau đó, người ta đưa hai cô đến chi cảnh sát Tây Hồ để dự cuộc thẩm vấn Tư Xuân. Biết chắc là không thể thoát được cảnh tù tội và hy vọng sẽ được giảm khinh, hắn khai đã giấu số nữ trang dưới sàn nhà số 120 quốc lộ 11.
Cảnh sát đã tìm ra ngay. Với sự giúp đỡ của ông Phan Nhật và của ông Các, Huệ và Lan mang so sánh với bản chính danh sách và nhận thấy lô kim cương và ngọc thạch vẫn đầy đủ, chưa bị mất mát hoặc tráo đổi viên nào.
Yến Nhi khai trong vụ này người chủ mưu là Tư Xuân. Cô thú nhận đã đánh cắp chiếc vương miện trong viện bảo tàng ở Tân Gia Ba và khi tàu cập bến Sàigòn thì cô đã dàn cảnh để mọi người tưởng cô đã chết đuối.
Thật ra thì cô đã cải trang làm bồi tầu và trốn trong hầm tầu. Thừa lúc không ai để ý, cô đã lẻn lên đất liền mà không một ai trông thấy. Ít lâu sau, cuộc tìm kiếm của thuyền trưởng Định đã bắt buộc cô và anh cô phải lẩn tránh trong nông trại của mẹ cô.
Khi đọc những lời thú tội trên, Lan nói:
- Nếu mà Hằng không mời tụi mình về Di Linh để dự lễ sinh nhật thì chưa biết đến bao giờ mình mới khám phá ra vụ này!
Sau đó, hai cô trở về khu Lam Sơn để đánh điện tín báo tin mừng cho chú Định.
- Chắc chú Định vui lắm nhỉ? Lan sung sướng nói. Mọi sự rắc rối đã chấm dứt ở đây!
- Nhưng lúc này thì đến phiên tụi mình sắp gặp rắc rối đây! Huệ đáp. Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Em đoán độ hai giờ chứ mấy.
- Bốn giờ chiều rồi đó, sợ chưa?
- Mà tụi mình cũng chưa được ăn cơm trưa nữa chứ!
- Ăn cơm trưa! Chị chẳng thèm nghĩ đến việc ấy. Điều đáng lo là bà Đốc có lẽ đang giận chị em mình lắm.
- Nếu chẳng may bà có cấm tụi mình không được ra khỏi trường từ giờ đến cuối năm thì cũng chả bõ, so với những gì mình đã làm, Lan cười đáp.
- Phải đấy. Trong đời chị, chưa bao giờ chị được trải qua những giờ phút hồi hộp như thế.
Khi về tới trường, người đầu tiên họ gặp là Ly. Cô này có ý đợi họ ở cửa.
- Lần này thì các bồ đừng hòng thoát khỏi đâu! Cô cười nham hiểm. Bà Đốc cho gọi hai người đến mấy lần rồi đó.
- Thì tụi này cũng định đến trình diện ngay bây giờ mà! Lan bình tĩnh trả lời.
Hai chị em ở trong phòng bà Đốc đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc họ bước ra thì thấy Ly đang lảng vảng quanh đấy. Cô thất vọng khi thấy hai chị em Huệ Lan chẳng có vẻ gì là khổ não, mà trái lại còn tươi cười hí hửng nữa chứ!
Hai chị em đi thẳng xuống bếp và theo lệnh của bà Đốc, người ta dọn cho hai cô một bữa ăn đặc biệt.
- Lúc nào chúng cũng được sự ưu đãi! Ly bảo Mai. Mình mà có chống lại cũng chả ăn thua gì, tức quá!
Vài ngày sau, cả trường đều biết rõ chi tiết cuộc phiêu lưu kỳ thú của chị em Huệ Lan. Trong suốt một tuần lễ, người ta chỉ bàn bạc về chuyện đó.
Tuy nhiên, không ai vui mừng bằng Hằng. Cô viết thư cho song thân để báo tin sự thành công của hai bạn. Trong thư hồi âm, bà Chất đã nồng nhiệt khen ngợi Huệ Lan và cho biết thêm là bà cụ Thân đã qua đời sau khi ba chị em rời khỏi trại vài ngày.
Ông Phan Nhật và nhà chức trách cố tìm kiếm chú Phoóng và chú Lầu nhưng vô hiệu. Hai chị em Huệ Lan thầm cầu mong cho hai người khách trú được yên ổn vì họ đã giúp hai cô chứng minh tội trạng của Tư Xuân.
Sau ngày kết án của ba tên bất lương, Lan đuợc tin nhà cầm quyền đã cấp cho cô một tấm bằng sáng chế về chiếc máy của cô, Sự ghen tức của Ly lên đến cực độ và cô giận dỗi mấy ngày không thèm nói chuyện với ai cả.
Huệ và Lan không hề chú ý đến thái độ kỳ khôi ấy, vì hai cô muốn tận hưởng sự thành công vẻ vang này.
Vài ngày sau, hai cô nhận được thư của chú Định khen ngợi công trình của hai cháu, có kèm theo cả một hộp đầy bánh kẹo của cô Hạnh nữa. Huệ và Lan đem mời tất cả các bạn cùng thưởng thức.
- Tối nay, tụi này được ăn mừng những hai chiến thắng lận! Phượng hân hoan nói.
- Bồ nói gì mà ghê rợn thế? Lan hỏi.
- Này nhé, tụi mình phải ăn mừng không những về vụ chiếc vương miện, mà còn về những bước đầu của Lan trên con đường sáng chế chứ! Phượng giải thích.
Một tràng pháo tay nổ ran để hoan hô hai chị em Huệ Lan.
HẢI VÂN
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên