When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ề tới trường, hai chị em lập tức đến văn phòng bà Đốc. Nhưng cô thư ký cho biết ông bà Đốc đang bận rộn với việc sửa soạn buổi dạ hội nên không thể tiếp ai lúc này được.
- Sáng mai hai em trở lại tiện hơn, cô thư ký hẹn.
- Vâng, nhờ cô trình với ông bà Đốc sáng mai 9 giờ tụi em sẽ lại.
Hai chị em Huệ Lan phải lo nhiều vấn đề nên không nghĩ gì đến buổi hoà tấu cả. May thay họ đã thuộc lòng vai trò nên không lo sợ gì cả.
- Em hy vọng là mọi việc sẽ tiến hành đẹp đẽ tối nay, Lan vừa mặc áo vừa nói. Nhưng em vẫn không thể tin con Ly được.
- Em không tin như vậy là phải, sau khi nó đã phá cái máy của em như thế, Huệ đáp. Em biết không, hình như bà Đốc có ý nghi ngờ cho nó.
- Bà có phương pháp riêng để khám phá ra sự thật. Nhưng dù sao con Ly cũng không được hát tối nay.
- Hình như trước đó nó muốn xin trình diễn đơn ca một bài thì phải, Huệ nói.
- Và đến phút chót người ta đã cử một người khác.
- Lạ nhỉ! Nhưng chị biết rằng bà Đốc không bao giờ quyết định điều gì mà không có lý do chính đáng.
- Con Ly nó nói là nếu tối nay nó không được hát là lỗi tại chị em mình.
- Chị biết. Vì vậy mà chị sợ nó còn cho tụi mình một vố gì nữa đây.
- Em không thấy còn cơ hội nào để nó làm hại mình được cả. Cái máy của em thì đã được để nơi an toàn rồi, vì bà Đốc cất dùm em nơi văn phòng.
- Vậy thì tụi mình chẳng còn điều gì phải lo ngại hết.
Hai cô vừa ăn vận xong thì Phượng tới báo tin bà Đốc kêu.
- Trời ơi, hai bồ đẹp quá! Cứ như tiên giáng thế ấy, Phượng tấm tắc khen. Bà Đốc muốn gặp hai bồ ngay tức khắc.
- Vậy là bà vui lòng tiếp tụi mình ngay bây giờ hay sao? Huệ ngạc nhiên hỏi. Nhưng sắp đến giờ khai mạc rồi cơ mà!
- Hình như có khách tới thăm hai bồ thì phải, Phượng giải thích. Mình có thấy một ông cao lớn có vẻ quí phái với bộ ria đen, đang đứng nói chuyện với bà Đốc.
- Tụi mình đâu có quen ai giống ông ấy, chị Huệ nhỉ? Lan ngạc nhiên hỏi.
- Không, không rõ là ai cả.
- Thì mấy bồ cứ xuống là khắc biết chứ gì! Phượng giục.
Khi vào tới văn phòng, hai chị em rất ngạc nhiên khi thấy ông Các đang đứng cùng một ông khách lạ. Sau đó hai cô được ông Các giới thiệu đó là ông Phan Nhật, một nhà thám tử trứ danh. Ông Các nói tiếp:
- Ông Phan Nhật hiện đang điều tra về vụ một chiếc vương miện bị mất trộm ở Tân Gia Ba. Tôi dẫn ông tới đây để bàn về chuyện anh em lão Dzu và tên Tư Xuân. Tôi nghĩ là hai cô có thể cho ông biết những điều mà hai cô khám phá ra được.
- Thưa ông, thật là một vinh dự cho chúng tôi nếu được cộng tác với nhà thám tử, Lan vừa trả lời vừa lo lắng nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
- Mong rằng chúng tôi không làm rộn hai cô, ông Các nói khi nhận ra hai cô đang mặc áo dạ hội.
- Thưa ông, tối nay nhà trường tổ chức buổi đại hội hoà tấu, Huệ đáp. Chị em chúng tôi ở trong thành phần diễn viên, và hội sẽ khai mạc trong mười phút nữa.
- Vậy là chúng tôi đến không đúng lúc rồi. Nếu bà Đốc cho phép, chúng tôi sẽ ngồi đợi đến khi mãn cuộc vậy.
- Nhưng chương trình sẽ kéo dài tới hai tiếng đồng hồ cơ ạ, Huệ đáp.
Lan bèn đề nghị mời cả hai ông vào dự khán để giết thời giờ. Bà Đốc rất vui lòng chấp thuận và hai chị em đưa khách vào. Sau khi tìm được chỗ ngồi cho hai ông khách Huệ và Lan xin lỗi để vào hậu trường.
Hai cô chỉ kịp đứng vào chỗ mình trong ban hợp ca trước khi màn được kéo lên. Những màn trình diễn đều được hoàn hảo. Một bản đơn ca do Hằng trình bày đã được khán giả hoan hô nhiệt liệt. Vì được yêu cầu bis, bis, Hằng đã hát thêm một bài ngoại quốc lời Việt mà hai chị em Huệ Lan cũng thuộc lòng. Theo một dấu hiệu của Hằng, hai cô đã phụ hoạ rất nghệ thuật và màn này đã thành công rực rỡ.
Đáng lẽ buổi đại hoà tấu chấm dứt vào lúc mười giờ, nhưng vì khán giả kêu bis nhiều quá nên đã phải kéo dài thêm. Lúc màn hạ xuống lần chót thì đã gần 11 giờ khuya. Hai chị em Huệ Lan vội chạy đi kiếm ông Các và nhà thám tử.
- Xin lỗi hai ông đã phải đợi quá lâu! Huệ nói.
- Không có! Buổi trình diễn hay quá. Chúng tôi đã say sưa theo dõi và quên hết cả giờ giấc.
Trước khi họ rời khỏi phòng, bà Đốc cũng lại nói chuyện với hai ông khách.
- Tôi không dè lại lâu thế! Bà Đốc nói. Tôi rất tiếc phải làm quí vị thất vọng nhưng giờ này muộn quá rồi, các ông có thể trở lại vào sáng mai không ạ?
- Vâng, chúng tôi sẽ cố thu xếp để lưu lại một ngày.
- Nếu vậy, sáng mai các ông nên trở lại sớm. nếu cần tôi sẽ cho hai em này nghỉ học giờ đầu.
Sau đó, mọi người đều thoả thuận sáng mai sẽ gặp nhau lúc 8 giờ tại phòng khách nhà trường.
- May quá chị Huệ ơi! Lan nói sau khi khách ra về.
- Em muốn nói là tụi mình sẽ được nghỉ giờ đầu?
- Chính vậy, Lan thú nhận. Từ sáng tới giờ tụi mình quá bận rộn nên em quên làm bài cho sáng mai rồi. nếu cuộc thảo luận với nhà thám tử kéo dài hết buổi thì càng may cho em lắm.
° ° °
Sáng hôm sau, đúng 8 giờ ông Các và ông Phan Nhật đều có mặt tại phòng khách nhà trường. Huệ và Lan đã kéo dài cuộc đàm thoại đến quá 9 giờ một cách dễ dàng vì họ có biết bao nhiêu điều quan trọng để nói.
Sau khi kể lại tất cả những gì họ biết về anh em tên Dzu và chỗ cất giấu số nữ trang, họ đề cập đến chú Phoóng và chú Lầu một cách thận trọng. Khi ông Phan Nhật đã hứa với hai cô rằng các đương sự sẽ không bị bắt bớ nếu họ không làm điều gì quấy, hai cô bèn nói thêm rằng hai cô rất nghi ngờ tên Tư Xuân đã làm tiền hai người khách trú nhiều lần.
- Nếu vậy, tôi sẽ đến gặp chú Lầu lập tức, nhà thám tử nói. Hai cô vui lòng dẫn tôi đến tiệm giặt ủi chứ?
- Vâng, nếu bà Đốc cho phép chúng tôi ra khỏi trường vào giờ này ạ.
Khi bà Đốc đã biết rõ tự sự, bà liền cho phép hai cô nghỉ học cả buổi sáng hôm đó. Họ thuê taxi đến cửa tiệm chú Lầu. Vừa bước xuống xe, Huệ và Lan đã nhận thấy cửa tiệm có vẻ vắng lặng. Các cửa đều đóng im ỉm và một tấm bảng mới sơn đong đưa theo gió trước cửa tiệm:
“ Xin mời khách hàng đến lấy quần áo tại tiệm chú Sồi ở số 15 đường Duy Tân “
- Điều này chứng tỏ là chú Lầu đã trốn mất và không để lại địa chỉ, ông Phan Nhật lạnh lùng nói.
- Vâng, có lẽ, Lan tiu nghỉu công nhận.
- Hay là chú ấy sợ chúng tôi đi báo nhà chức trách về vụ không có giấy tờ, Huệ thêm.
- Hoặc giả tên Tư Xuân đã trở về đây, Lan nói. Chú Phoóng và chú Lầu rất sợ hắn ta.
Ông Phan Nhật ghi địa chỉ của tiệm giặt mới nhưng ông tuyên bố là có đi tới đó cũng bằng vô ích.
- Tôi nghĩ nên lại thăm cụ Đôn hơn, ông nói tiếp. Nếu hai cô vui lòng bớt thêm chút thời giờ thì xin đưa chúng tôi đến khách sạn Song Nga.
Hai cô nhận lời và đưa hai ông khách đến giới thiệu với cụ Đôn. Nhưng nhà thám tử cũng bị thất vọng vì ông cụ không biết gì thêm về anh em tên Dzu.
- Tôi muốn đến thăm bà Minh và xem xét ngôi biệt thự, nhà thám tử đề nghị. Tất cả những gì hai cô thuật lại về giấc điệp triền miên kỳ quái đó làm tôi thắc mắc rất nhiều.
- Thưa, để chúng tôi đưa ông đi ạ, Huệ đáp.
Vì ông Các phải đi gặp khách hàng tại khu chợ Hoà Bình, nên chỉ có nhà thám tử và hai chị em Huệ Lan đi đến nhà bà Minh mà thôi. Hai cô kể thêm cho ông Phan Nhật nghe những chi tiết liên quan đến giấc ngủ lạ kỳ. Tuy nhiên, hai cô không hề đả động gì tới chiếc hộp nhỏ đựng bột trắng mà họ đã tìm thấy.
Bà Minh tiếp đón ba người khách rất niềm nở. Bà đề cập ngay đến bệnh tình của bé Vinh và bà cho biết rằng một đứa con khác của bà cũng bị như thế cách đây hai ngày. Huệ và Lan ngồi nghe một lúc rồi ra vườn chơi với bọn trẻ.
Họ tìm thấy chúng cạnh con suối, đang đùa giỡn và lội bì bõm dưới nước. Hai đứa lớn đã làm được một chiếc cối xay chạy trên dòng suối và chúng rất hãnh diện.
- Hai chị ơi! Xem bộ cánh cối xay của tụi em nè! Bé Vinh khoe. Nó đẹp ghê há? Tụi em làm lấy đó.
- Ừ đẹp quá nhỉ, Huệ vừa khen vừa cúi gần xuống xem. Bộ hai em tự cưa ván và đóng đinh được à?
- Vâng ạ, bé Vinh hãnh diện đáp. Tụi em đang lo làm một chiếc cối xay nữa. Trong nhà còn vô số ván cũ chị ạ.
Trên chiếc cánh cối xay đang từ từ quay, Huệ nhận thấy một dòng chữ. Thắc mắc, cô hãm chiếc cánh lại để đọc. Có nhiều chữ đã bị nước xoá nhoà, nhưng cô cũng đọc được:
- Khu Tây Hồ! Vinh này, em kiếm tấm ván này ở đâu vậy?
- Em lấy từ một chiếc thùng gỗ phá ra. Nó ở trong nhà xe đàng kia, chị ạ.
Huệ đứng lên nhìn Lan. Hai người đều nghĩ là những chữ này có thể có một ý nghĩa đặc biệt.
- Cái thùng ấy có lẽ của anh em tên Dzu không biết chừng. Lan thì thầm. Chắc họ nhận hàng gởi từ Tây Hồ tới.
- Im! Huệ khẽ véo tay Lan và đưa mắt nhìn bọn trẻ. Vinh à, em nói là đã tìm thấy chiếc thùng trong nhà xe hả?
- Vâng ạ.
- Có phải thùng của ba em không?
- Thưa cô, không phải đâu ạ, vì chắc hẳn nó có từ trước khi nhà em dọn đến.
Bé Vinh có vẻ thắc mắc vì nó không hiểu tại sao hai cô lại chú trọng đến một mảnh ván nhỏ này.
- Hay là tụi mình vào nhà xe tìm nốt những mảnh ván còn lại đi. Em nào tìm ra trước sẽ được chị thưởng hai chục mua cà rem.
Cả bọn đều chạy túa về nhà xe. Khi hai cô đến nơi thì bọn trẻ đang bới đống ván cũ.
- Đây rồi chị ơi! Hình như là một mảnh ván của chiếc thùng đó hay sao ấy! Bé Vinh kêu lên và giơ một mảnh ván cũ lên.
- Không phải, gỗ này không giống thứ gỗ đó. Lan đáp sau khi quan sát tấm ván. Vả lại tụi mình phải kiếm những mảnh có chữ in ở trên cơ mà!
Hai cô vào giúp chúng tìm nhưng không thấy những tấm ván cần thiết.
- Chắc tụi mình phải bỏ cuộc quá! Huệ nói. Tìm kiếm khắp lượt rồi phải không?
- Đâu có! Thu Ba đáp. Ở góc kia còn có một tấm ván nhưng em không muốn mó tay vì nó đầy mạng nhện dơ quá.
Huệ bèn lại nhặt tấm ván lên, chùi sạch mạng nhện bằng một miếng giẻ vứt gần đó. Cô bật kêu lên mừng rỡ:
- Lan này! Có chữ viết đầy đủ! Hình như đúng là nửa kia của tấm ván, em ạ!
Hai cô vội mang ra ngoài ánh sáng để xem và trở ra bờ suối. Khi ghép hai miếng ván vào với nhau, họ nhận thấy cả hai thuộc cùng một thứ gỗ và chữ in cùng một lối, Lan đọc lớn tiếng:
- Khu Tây Hồ, số 120 Quốc lộ 11.
- Cái địa chỉ này có lẽ rất quan hệ, Huệ nói. Mình phải đưa cho ông Phan Nhật coi ngay mới được.
Vào tới nhà, hai cô thấy bà Minh đang ngồi một mình trong phòng khách.
- Thưa bác, ông Phan Nhật đâu rồi ạ? Huệ hỏi.
- Ông ta xin phép đi xem căn nhà cô ạ. Có lẽ lúc này ông đang ở trên lầu.
Hai cô vội lên lầu. Nhưng đi hết phòng này đến phòng khác mà cũng chẳng thấy tăm hơi ông đâu hết. Lan gọi tên ông mấy lần cũng vô hiệu.
- Lạ thật! Không biết ông ấy đi đâu nhỉ? Cô ngạc nhiên hỏi.
- Chị bắt đầu thấy lo lo em ạ, Huệ chau mày đáp. Trong ngôi nhà này đã xảy ra biết bao điều kỳ lạ, hình như là có ma!
Lan bật cười nhìn chị:
- Chị nói tức cười quá! Sự gì cũng phải có một giải đáp hữu lý chứ!
- Đành vậy, nhưng làm thế nào tìm ra giải đáp? Chị rất lo ngại cho ông Phan Nhật.
Càng tìm kiếm hai cô càng thấy chột dạ. Cuối cùng họ đi tới văn phòng làm việc, mở cửa ra nhìn vào trong.
Huệ giật mình thốt lên:
- Đúng là cái điều chị nghi ngờ từ nãy mà!
Trên chiếc đi văng, nhà thám tử tài ba đang nằm ngủ ngon lành.
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên