Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hi nghe tên trộm nói là Tư Xuân về khu Lam Sơn Đàlạt, Huệ và Lan mừng thầm trong bụng, nhưng không hề để lộ ra ngoài. Hai chị em sẽ còn cơ hội theo dõi hắn và bọn đồng loã là Dzu và Yến Nhi.
Tới đây, cảnh sát giải hai tên trộm về sở.
Sáng hôm sau, hai chị em Huệ Lan và Hằng rời nông trại với bao luyến tiếc! Mấy ngày nghỉ đã trôi qua quá mau, bây giờ phải nghĩ đến việc trở về trường.
- Mình không còn lo ngại gì nữa từ lúc biết là Tư Xuân về khu Lam Sơn, Lan tươi cười nói. Tuy nhiên, mình vẫn tiếc ngẩn ngơ khi phải rời nông trại của hai bác.
- Thật chưa bao giờ tụi này lại trải qua những ngày nghỉ ly kỳ đến thế! Huệ tiếp. Chỉ trong vài ngày mà tụi mình đã làm được bao nhiêu công chuyện!
- Thưa má, con hy vọng là bà cụ Thân sẽ chóng bình phục, Hằng quay sang nói với bà Chất. Tội nghiệp cho bà ta quá!
- Để mẹ kiếm gấp cho bà ấy một người giúp việc, bà Chất hứa. Mẹ sẽ sang thăm bà ấy luôn.
Ông Chất lái xe tiễn ba cô ra bến xe đò để trở về Đàlạt.
Sau khi chào ông một lần cuối, Lan nói:
- Thưa bác, chúng cháu sẽ không bao giờ quên được những ngày ở nông trại và sự tiếp đãi quá nồng hậu của hai bác.
° ° °
Trong mấy ngày nghỉ ở nông trại, Lan vẫn nghĩ đến chiếc máy của mình và cô tự hỏi nó có được an toàn hay không? Vì vậy, cô rất vui khi biết được rằng trong lúc cô vắng mặt, Phượng đã cất giữ hộ và trao trả y nguyên lại cho cô.
- May mà con Ly không biết mình giấu ở đâu! Phượng cười tâm sự.
Lan dùng tất cả thời giờ rảnh rỗi để hoàn thành chiếc máy. Cô có mua thêm bánh xe để cơ phận được hoàn bị hơn.
Rồi, vào một buổi chiều đẹp trời, cô dạo bản nhạc “Hè về” trên phím đàn và rất đỗi vui mừng nhận thấy những nốt nhạc đã in lên cuộn giấy một cách rõ ràng, ngoại trừ một vài chỗ nhầm lẫn.
- A! Được rồi, chị Huệ ơi! Cô reo mừng. Cái máy của em chạy rồi này!
Chẳng mấy chốc, tất cả trường đều biết tin này. Mọi người đều thán phục tài sáng chế của Lan.
Riêng chỉ có Ly và Mai là không hài lòng chút nào về sự thành công đó.
- Ồ, cái máy của Lan chẳng ra quái gì cả! Ly đanh đá nói. Nó phạm cả trăm lỗi!
- Bồ cứ yên chí! Tôi biết lý do tại sao rồi. Tôi sẽ điều chỉnh lại và chỉ trong vài ngày nữa là nó sẽ đi đến chỗ tuyệt diệu cho coi.
- Có lẽ tôi cũng sẽ sửa vài chỗ, Ly lẩm bẩm, nhưng cô nói quá nhỏ không ai nghe thấy.
Sáng hôm sau, khi xuống lấy thư, Ly suy tính kế hoạch để hại Lan, khi cô vừa định trở về phòng thì bà giám thị bảo cô:
- Ly à, chị bảo dùm Huệ và Lan xuống ký nhận một phong thư bảo đảm nhé.
Cô vội lên phòng báo tin cho hai chị em. Vì không nghi ngờ ác ý của Ly nên hai cô vội xuống ngay và quên không khoá cửa phòng.
- Hay quá, cơ hội tốt đã đến với ta! Ly tự nhủ.
Ly bước tới gần cái bàn để chiếc máy, do dự một lát và cuối cùng đẩy chiếc máy rơi xuống đất. Vài sợi dây đứt tung và một bộ phận bị sút ra, lăn trên mặt sàn.
Ly kêu lên một tiếng nhỏ, và tái mặt lại. Cô không có ý định phá chiếc máy nặng nề đến thế. Nhưng cô lại tự an ủi ngay:
- Chả sao cả, cóc cần! Cô vừa bước ra khỏi phòng vừa nghĩ. Mặc xác con Lan! Nó cứ tưởng như mình “siêu” lắm!
Hai chị em Huệ và Lan lấy thư xong trở về phòng. Khi mở cửa ra, Lan sửng sốt kêu lên. Cái máy yêu quí của cô đang nằm lăn lóc dưới đất.
- Trời ơi! Coi cái máy của em này chị Huệ!
- Khổ quá, Lan ơi! Sao em lại lơ đãng thế? Em đã để nó quá gần mép bàn phải không?
- Đâu có! Lan cải chính. Em đã cẩn thận đặt nó ở giữa bàn cơ mà.
- Nhưng có lẽ không đến nỗi nào đâu Lan ạ! Huệ an ủi.
Sau khi xem xét kỹ, hai cô nhận thấy không những chiếc máy hết chạy mà nó còn bị hư nặng.
- Nhiều dây bị đứt, các bánh xe bị lệch lạc và một bộ phận bị mất! Lan than thở. Ai mà lại có thể làm điều thất nhân thất đức như thế này?
- Thế em cho rằng người ta đã cố ý phá hoại hay sao? Huệ hỏi.
- Em tin chắc như thế. Tự nó không thể nào rơi xuống đất được.
- Hồi nãy Ly nó đến báo tin mình có thư. Không hiểu có phải nó… nó…
- Nó đã ghen ghét với em từ khi em bắt đầu chế chiếc máy này! Lan tức giận nói. Em phải tố cáo nó với bà Đốc mới được!
- Nhưng tụi mình có bằng cớ đâu? Huệ cãi.
- Mặc dầu thế, em vẫn tin chắc chính nó là thủ phạm, chứ không còn ai vào đây nữa.
- Ở địa vị em, chị sẽ không nói gì hết. Em có thể sửa chữa chiếc máy lại được không?
- Có thể được, nhưng chắc cũng lâu ngày mới xong, Lan buồn bã đáp. Thế mà em cứ định biểu diễn nó vào ngày 14 tới, là ngày đại hoà tấu của trường kia đấy.
- Thôi để chị sẽ cố gắng giúp em, Huệ đề nghị.
- Nhưng trước khi bắt tay vào việc, em cần phải ra khu chợ Hoà Bình mua vài món phụ tùng đã.
- Ừ, thì em kê vào giấy đi, rồi tụi mình đi ngay bây giờ. Lúc về, nhân tiện tụi mình sẽ ra tiệm giặt của chú Lầu hỏi xem có tin tức gì của chú Phoóng chưa. Chắc em còn nhớ trước đây mình đã ngẫu nhiên hỏi chú Lầu và biết rằng hai người là bạn với nhau.
Hai chị em lẳng lặng xin phép bà Đốc và nhảy lên xe lam để ra chợ Hoà Bình. Mua xong, họ ghé qua tiệm giặt của chú Lầu và biết rằng đã tìm ra vết tích của chú Phoóng. Chú Lầu hẹn ngày mai nếu hai cô trở lại, chú sẽ cho kêu chú Phoóng tới gặp hai cô.
- Tụi mình cũng phải đến thăm bà Minh nữa, Huệ bảo em. Mong rằng bà ta đừng có gặp điều gì rắc rối nữa.
- À, có lẽ mình nên mang theo cái hộp đen nhỏ đến cho bà ta xem chị ạ, Lan đề nghị. Em muốn đưa đi phân tích chất bột ấy xem có phải chính nó làm cho ta buồn ngủ không.
- Thì em cũng có thể tự thí nghiệm lấy được mà! Huệ ranh mãnh đáp.
- Thôi, cho em xin đi! Nếu em muốn sửa chiếc máy cho kịp ngày, thì làm sao mà ngủ như vậy được?
Về đến trường, hai chị em vội mang chiếc máy ra sửa. May thay! Sự thiệt hại cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Tuy vậy, cũng phải mất nhiều tiếng đồng hồ để thay những bộ phận bị sai lệch hay bị mất. Huệ và Lan làm việc suốt tối hôm ấy. Hai cô khoá chặt cửa phòng lại, ai kêu cũng chẳng thèm lên tiếng.
Khi đèn nhà trường đã tắt được vài phút, họ vặn nốt mấy con vít và Lan vui mừng nhận thấy chiếc máy bây giờ chạy còn tốt hơn cả lúc trước nữa.
- Lạ quá chị Huệ ơi! Lan kêu lên sung sướng. Con Ly không chủ tâm mà nó đã giúp em một việc hữu ích thật bất ngờ!
- Lần này em phải đi xin bằng sáng chế gấp, trước khi có những điều bất trắc có thể xảy ra, Huệ khuyên.
- Vâng, ngày mai em sẽ mang máy xuống trình ông bà Đốc và nhờ ông xin hộ em một bằng sáng chế.
- Ý kiến của em hay đó.
Sáng hôm sau, khi Lan ở phòng ông bà Đốc ra, Huệ vội hỏi:
- Thế nào, ông bà bảo sao?
- Ông bà thấy sáng kiến của em rất hay. Ông đã ngợi khen và hứa sẽ xin cho em một bằng sáng chế. Khi nào có nó trong tay, em mới đem máy ra biểu diễn cho mọi người coi.
- Lan à, chị rất hãnh diện về em đó!
- Trời ơi, nếu không có chị khuyến khích và giúp đỡ em thì chắc đến Tết Congo cũng chưa xong được.
Ngày hôm nay chắc bận rộn lắm vì nhà trường tổ chức buổi đại hoà tấu ca nhạc. Lan và Huệ đều ở trong ban hợp ca. Sau khi tập dượt suốt buổi, họ chạy ngay tới tiệm giặt ủi của chú Lầu như đã hẹn.
- Tụi mình còn nhiều việc phải làm quá đi mất, không còn nghỉ ngơi được một chút nào nữa! Lan thở dài nói. Trong đầu em lúc này chỉ toàn là nhạc, bài học và máy móc…
- Lại còn chuyện buôn lậu của bọn Dzu, thuốc ngủ và ba Lầu nữa chứ, Huệ tiếp.
Hai cô tới tiệm giặt trễ mất vài phút. Chú Phoóng đã đứng đó từ bao giờ và đang đi bách bộ với vẻ bồn chồn.
- Ngộ tưởng mấy cô hổng có tới chớ! Chú lên tiếng khi thấy hai cô.
Trông diện mạo chú thật thiểu não, chú gầy đi nhiều, mặt mũi bơ phờ và quần áo rách tả tơi.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy chú Phoóng? Lan hỏi. Chú cứ kể hết sự thật đi. Có phải Tư Xuân đã bắt cóc chú bữa nọ đó không?
- Phải. Chú Phoóng đáp. Tư Xuân “ló lem” tôi đi thật xa, “lồi” cột cái “pàn tay” tôi lại, “lồi” bỏ tui bị “lói” cái bụng. May phước sau một ngày tôi trốn “lược” về “lây”.
- Chú có biết tại sao bọn chúng làm vậy không? Huệ hỏi.
- Chắc cô Yến Nhi và ông Dzu mướn “ló” nhốt tôi ló. Tôi “piết nhiều” quá mà!
- Chú muốn nói đến cái vụ buôn lậu của họ hả?
Chú Phoóng lo ngại nhìn Lan:
- Tôi hổng biết cái chi về “puôn” lậu hết! Tôi hổng “piết” chi hết.
- Thế chú có bao giờ thấy cô Yến Nhi có một thùng đựng nữ trang châu báu không?
- Cô Yến Nhi có cái xâu hạt “póng” nhưng hổng có quí báu cái gì.
- Không phải, tôi muốn nói đến những đồ châu ngọc chưa làm thành nữ trang cơ, Lan cắt nghĩa. Những viên hồng ngọc này, bích ngọc này, hột xoàn này, hãy còn để nguyên hạt chứ chưa có xâu thành chuỗi hoặc chưa nhận vào vòng, nhẫn, bông tai.
Chú Phoóng ngần ngừ và có vẻ sợ sệt khi sắp muốn tiết lộ những gì chú biết.
- Tụi tui là bạn mà, chú đừng ngại, Huệ chậm rãi nói.
- Ờ, tui có thấy nữ trang ở nhà, lúc cô Yến Nhi mới “li” chơi tầu thủy về. Ông Dzu ổng “lộc” ác lắm, ổng tưởng tôi “li lói” với ông cò nên cho Tư Xuân “pắt” tôi để hai người chạy “li” xa đó.
- Chú gặp Tư Xuân lần đầu hồi nào vậy? Lan hỏi.
Chú Phoóng im bặt liếc nhìn chú Lầu như hỏi ý kiến.
- Nị kể hết đi, chú Lầu khuyên bạn sau vài giây im lặng. Mấy cô là “pạn” mà, sẽ giúp nị với ngộ mà.
Lan lại gặng hỏi thêm. Cuối cùng, chú Phoóng mới thú nhận cái điều mà hai cô đã nghi ngờ từ lâu. Tư Xuân đã lo giúp hai người khách trú này vào Việt Nam không giấy tờ. Mặc dù họ đã nạp cho hắn một số tiền khá lớn, hắn vẫn không vừa lòng và thỉnh thoảng hắn lại đến làm tiền thêm.
- Tư Xuân làm như vậy với nhiều người đồng hương của tôi lắm. Mấy cô hổng nói với ai chớ?
Thấy Huệ và Lan chưa trả lời, mối lo âu thoáng hiện trên nét mặt chú Phoóng.
- Mấy cô hứa “li” chớ! Chú năn nỉ. Đừng làm cho ngộ vô cái nhà tù nhá.
- Không, không, hai chú sẽ không bị bỏ tù đâu, Huệ trấn an, nhưng có thể bị trục xuất khỏi Việt Nam vì không có giấy tờ đàng hoàng.
- Trời ơi! Ngộ hổng muốn về Tầu lâu! Ngộ muốn ở “lây” hà! Chú Phoóng buồn bã nói.
- Tụi tôi sẽ cố giúp hai chú. Nhưng tụi tôi thấy hai chú không thể nào tiếp tục sống như vậy được: vừa bị tên Tư Xuân làm tiền, vừa lo sợ bị bắt.
- Mà “piết” làm sao hả mấy cô?
Trên con đường trở về trường, hai chị em bàn tán rất lâu về vụ này. Họ thấy tội nghiệp cho hai người khách trú. Tuy nhiên hai người này đã vi phạm luật lệ, đó là một điều rất khó nghĩ cho hai cô.
- Nếu tụi mình không nói gì hết thì Tư Xuân sẽ tiếp tục khai thác họ, Lan lưỡng lự nói. Nhưng nếu mình nói ra thì rất có thể họ bị đuổi về nước. Thật khó mà tìm được một biện pháp ổn thoả.
- Ta phải hỏi ý kiến một vị nào lớn tuổi mới được.
- Hay tụi mình hỏi ông bà Đốc?
- Hay lắm! Tụi mình sẽ đi gặp ngay ông bà khi về tới trường.
- Em hy vọng rằng mọi việc sẽ ổn, Lan thở dài nói. Em bắt đầu thấy lo rồi đấy, tất cả những vấn đề này quả thật là rắc rối.
- Đúng vậy, Huệ đáp. Không những thế, hồi nãy mình lại khám phá ra nhiều điều lạ nên chị có cảm tưởng rằng chúng ta sắp đạt tới mục tiêu rồi đó.
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên