If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ia đình ông bà Chất giao thiệp rộng trong vùng này và được rất nhiều ngưòi mến chuộng. Buổi sinh nhật của Hằng hôm đó rất đông khách đến dự, cả già lẫn trẻ. Từ sáu giờ chiều, mọi người đã đến đông đủ. Ban nhạc trỗi lên và trong nhà cũng như ngoài sân vang lên những tiếng cười nói vui vẻ.
Đến tám giờ tối, trong khi bữa tiệc còn đang nhộn nhịp, khách nghe thấy tiếng xe hơi đậu lại ttrước cửa.
- Chắc là ông Cảnh Sát Trưởng tới, Hằng nói.
- Sao tay ông ta lại bị băng bó thế kia? Ông Chất hỏi tiếp. Hình như ông bị thương.
Huệ và Lan vội chạy ra đón, các quan khách đều túa ra ngoài xem chuyện chi.
- Ông ta chắc đã đụng độ với gia đình lão Dzu, Lan nói với chị.
Viên cảnh sát trưởng nghe thế vội lắc đầu:
- Tôi chưa đến nông trại ông Dzu, vì tôi đã phải rượt theo bọn trộm ngựa nhưng chúng đã trốn thoát và bắn tôi bị thương. Tôi cần thêm lính để truy kích bọn chúng.
Nói xong, ông vào nhà gọi nhờ điện thoại về Ty để kêu thêm lính. Sau đó, ông trở ra xe và mất hút trong đêm tối. Huệ và Lan lẳng lặng đứng nhìn. Họ đang lo lắng cho những sự việc xảy ra tại nông trại lão Dzu. Họ đã trông cậy vào viên cảnh sát trưởng đến để lục soát, nhưng tới bây giờ ông ta vẫn chưa làm gì cả vì người ta còn phải chú trọng vào vụ trộm ngựa.
- Bây giờ chỉ còn cách là đợi đến mai, Huệ thất vọng nói. Thật là xui xẻo!
Sáng hôm sau Huệ và Lan dậy sớm để sửa soạn đi đến nông trại của anh em lão Dzu. Khi nhìn thấy khu đất trước căn nhà gỗ trống trơn, Lan kêu lên thất vọng:
- Chiếc xe đi rồi chị Huệ ơi!
- Thế ta làm gì bây giờ?
- Thì mình cứ đến bấm chuông và hỏi bà cụ xem lão Tư Xuân đi đâu.
Huệ gật đầu đồng ý và hai người dắt xe đạp vào sân trại, dựng vào một cây cột bằng gỗ. Bỗng bà cụ Thân xuất hiện trước cửa và rất ngạc nhiên thấy hai thiếu nữ lạ đang đứng trong sân nhà mình. Nhưng sau khi hai cô tự giới thiệu là người quen của gia đình ông bà Chất thì bà cụ tỏ vẻ yên lòng.
- Thưa cụ, chúng cháu đang đi dạo trong vùng. Lan nói tiếp.
- Hôm nay cụ ở nhà có một mình thôi ạ? Huệ lơ đãng hỏi.
- Vâng, bà cụ buồn rầu đáp. Hai đứa con tôi đã đi với gã đàn ông tới đây bằng xe hơi hôm qua rồi. Tôi đã bảo chúng nên đề phòng tên ấy nhưng nào chúng có chịu nghe tôi.
- Thưa cụ, thế họ có nói với cụ là họ đi đâu không ạ? Lan vội hỏi.
- Ồ, con Nhi và thằng Dzu chẳng nói gì với tôi cả. Tôi lo cho chúng đến mất ăn mất ngủ và đang phát ốm vì chúng.
- Thưa cụ, bây giờ cụ vào nhà nằm nghỉ, Lan đề nghị. Cụ nên yên tâm, chứ cụ lo như vậy cũng chẳng ích gì.
Hai chị em đỡ bà cụ nằm xuống và cùng trở ra ngoài.
- Đây là cơ hội duy nhất để tụi mình vào lục soát căn nhà gỗ, Huệ bảo Lan.
- Em chắc số nữ trang đã bị tẩu tán rồi.
- Mặc kệ, dù chúng có mang cái kho tàng ấy đi thì tụi mình cứ thử tìm, may ra có những dấu vết để báo cảnh sát truy tầm chúng.
Hai cô vội tiến về phía căn nhà gỗ, nhưng vừa đi được vài bước, Huệ bỗng đẩy em vào một bụi cây:
- Lan, trông kìa!
Ngay lúc đó, có hai người đàn ông lạ mặt vừa bước ra khỏi khu rừng nhỏ. Mặt mũi họ lem luốc, quần áo rách mướp, chứng tỏ họ đã trốn trong rừng suốt đêm qua. Hai gã lo lắng đảo mắt nhìn quanh, rồi lặng lẽ tiến về phía căn nhà gỗ và chui vào bên trong.
- Chị Huệ, chắc họ muốn vào ẩn trong đó, Lan thì thầm. Em đoán hai tên này là ở trong bọn trộm ngựa đã thoát khỏi tay cảnh sát đêm qua.
Sau một lúc thảo luận, Huệ và Lan rón rén bước về phía căn nhà gỗ và ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Hai tên lạ mặt đang nói chuyện với nhau:
- Ở đây không chắc đâu Tư à, một tên nói. Nếu lính đến thì khó lòng chạy thoát.
- Chúng ta phải tìm phương tiện để chuồn đến Hang bây giờ, tên kia nói. Mày hãy theo tao.
Trước khi hai chị em có thời giờ can thiệp, hai tên kia đã chạy ra sân và nhảy lên hai chiếc xe đạp đang dựng ở đó.
- Đứng lại! Xe của tụi tui mà! Lan hét to.
Hai tên kia chẳng chút gì nao núng, vừa gò lưng đạp vừa quay lưng lại cười ngạo nghễ.
- Chết rồi! Làm sao về nhà Hằng được bây giờ? Huệ lo lắng hỏi.
Trong khi hai cô đang bàn tính chuyện trở về thì họ nghe thấy tiếng xe hơi chạy tới. Viên cảnh sát trưởng và nhân viên công lực xuất hiện. Ông tiến lại gần hai cô và hỏi:
- Chúng tôi đang đuổi theo bọn trộm ngựa tới đây. Hai cô có trông thấy chúng lẩn quất quanh vùng này không?
- Thưa có ạ! Lan vội đáp. Chúng vừa ăn cướp xe đạp của chúng cháu để chạy trốn.
- Chúng đi về phía nào?
- Về phía tay phải ạ, chúng bàn nhau đến Hang và mới đi được lối năm phút.
- Lên đường! Viên cảnh sát trưởng ra lệnh, rồi quay sang hai cô ông nói: Cám ơn hai cô nhé, lát nữa khi đi ngang trại ông bà Chất tôi sẽ kêu người đến đón hai cô về.
Độ nửa giờ sau, ông Chất đích thân lái xe lại đón hai chị em về nhà. Huệ và lan bèn thuật cho ông biết anh em lão Dzu đã biến mất từ chiều hôm qua.
- Vậy phải báo tin cho ông Định ngay, ông Chất khuyên.
- Thưa bác, chúng cháu cũng nghĩ thế.
Chiều hôm ấy, hai chị em đánh điện cho ông Định, để báo tin cho ông biết rằng cô Yến Nhi hiện còn sống, nhưng lại vừa mất tích một lần nữa.
Sau đó, Hằng lái xe chở Huệ và Lan đến nhà bà mẹ lão Dzu và mang cho cụ một ít súp và thức ăn mà bà Chất gửi cho cụ.
- Trong khi bồ vào thăm cụ ấy, Huệ đề nghị, Lan và mình sẽ đi lục soát quanh nhà. Tụi này hy vọng sẽ tìm được vài dấu vết quan trọng.
- Được rồi, hai bồ cứ tự nhiên, Hằng đáp, mình sẽ ngồi nghỉ mệt trong khi chờ đợi hai bồ làm công tác.
Huệ và Lan vội vào căn nhà gỗ trước. Căn phòng trống trải và bụi bặm, mạng nhện phủ đầy trần nhà.
Như hai chị em đã đoán trước, những túi nữ trang đã biến mất.
- Sao mà dơ dáy thế! Lan vừa nói vừa phủi mạng nhện dính vào tay áo. Thật là thiên đàng của loài nhện!
Cô lơ đãng nhìn đám mạng nhện ở góc căn phòng, chỗ anh em lão Dzu đã ngồi đếm nữ trang bữa trước. Một mảnh giấy con dính vào đám mạng nhện ấy.
- Cái gì thế này? Cô kêu lên. Một vết tích. Không chừng!
Cô với lấy mảnh giấy và tiến ra gần cửa sổ để đọc.
- Chị Huệ ơi! Lại mà xem! Kỳ lạ thật!
Huệ chạy lại và nhìn qua vai em. Mảnh giấy có mang dấu hiệu của tàu Hải Âu! Bên dưới là danh sách nữ trang:
65 viên hột xoàn.
5 viên hồng ngọc.
6 viên bích ngọc.
40 viên bạch ngọc.
Hai cô đoán là chữ viết của cô Yến Nhi. Nhưng vì mảnh giấy đã bị xé nên có thể là danh sách đó không đầy đủ.
- Đây là một chứng tích rất quan hệ, Lan nói. Điều này chứng tỏ là Yến Nhi ở trên thuyền Hải Âu của chú Định, cô ấy nắm giữ số nữ trang đó.
- Chắc vậy, Huệ tán đồng. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai anh em cô ta đúng là một bọn buôn lậu rồi còn gì nữa.
- Những châu báu mà họ đã mang về đây chắc đáng giá cả một gia tài vĩ đại, chứ không phải chơi đâu! Huệ lẩm bẩm. Tụi mình thực là những thám tử tài ba, để cho bọn chúng trốn thoát.
- Đâu phải lỗi tại mình. Chỉ vì mình không gặp may mắn đó thôi. Dù sao đi nữa thì lão Dzu và cô Yến Nhi cũng sẽ trở về thăm mẹ chứ. Lúc đó hai người sẽ bị bắt.
- Chưa chắc là họ về, Lan ạ. Xem chừng họ chẳng thiết gì đến bà cụ cả.
- Dù sao, mảnh giấy này cũng là một tài liệu quí giá cho cơ quan cảnh sát. Để em giữ cho.
Nói đoạn, Lan cẩn thận gập mảnh giấy bỏ vào túi. Sau khi xem xét thêm một vòng nữa không thấy gì khác, hai chị em trở lên nhà trên. Hằng đứng đợi họ ngoài cửa:
- Mình thấy lo cho bà cụ quá, cô thì thầm.
- Bà cụ đau nặng lắm sao? Huệ hỏi.
- Ừ, bà cụ lên cơn sốt và không ngớt gọi tên Dzu và Yến Nhi. Mình sợ bà ấy lên cơn mê sảng quá.
Hai chị em Huệ Lan bước theo Hằng vào phòng bà cụ. Họ thấy bà cụ có vẻ mệt hơn ngày hôm qua.
- Sao thằng Dzu và con Yến Nhi lại có thể đối xử với tôi tệ bạc như vậy? Bà lảm nhảm. Tôi đã săn sóc cho chúng từ tấm bé và bây giờ đến lượt tôi già cả, cần sự trông nom của chúng thì chúng lại nỡ bỏ tôi mà đi.
- Cụ nghĩ là họ sẽ không bao giờ trở về đây nữa ạ? Lan vừa đặt lại cái gối cho ngay ngắn vừa hỏi.
- Nào tôi có biết, bà cụ rên rỉ đáp. Chúng nó đi mà không nói với tôi một lời nào!
- Có lẽ hai người chỉ đi một vài ngày thôi cụ ạ, Huệ nói để trấn an bà Thân.
Hai chị em cô thấy rất tội nghiệp cho bà cụ nhưng họ nghĩ thầm rằng bà ta không nên gặp lại hai đứa con thì hơn. Vừa lúc đó, họ nghe có tiếng kêu cửa.
- Để em mở cho, Lan nhanh nhẩu đề nghị.
- Chắc có người đến thăm tôi đấy! Bà cụ tươi nét mặt nói.
Người khách lạ tự giới thiệu là Các, chuyên viên về hột xoàn và nữ trang. Ông khách liền được dẫn vào, khi thấy bà cụ Thân đang nằm, ông vội nói:
- Bà cụ bị đau à?
- Vâng ạ, cụ bị mệt, Huệ đáp.
- Hay để lúc khác tôi đến xem nữ trang thì tiện hơn.
- Nữ trang nào? Bà cụ tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Thưa cụ, mấy bữa trước có người cho tôi biết rằng ở đây muốn kiếm một chuyên viên về hột xoàn, nữ trang các loại, để đánh giá một số châu báu mà cụ muốn bán.
- Chắc ông lầm rồi, tôi không có châu báu nữ trang gì hết.
- Lạ quá, thế ở đây có phải là nông trại ông Dzu không ạ? Khách ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, đúng là ở đây, nhưng tôi không được biết số châu báu đó.
- Tuy nhiên, rõ ràng người ta…
Tới đây, ông Các vội im bặt, vì ông nhác thấy Lan ra hiệu cho ông đừng nói nữa.
- Thưa ông, chắc ông đi xa tới khát nước lắm phải không ạ? Cô vội hỏi. Ông muốn dùng nước gì để tôi vào lấy.
- Tôi…
- Ông nên uống nước suối đi, mát và ngọt lắm, Huệ nói tiếp. Để chúng tôi dẫn ông đi.
- Vâng… vâng… Ông Các lắp bắp sau khi đã hiểu rằng hai cô muốn kéo ông ra ngoài.
Để Hằng ngồi lại coi bà cụ, Huệ Lan dẫn ông Các ra khỏi nhà một quãng.
- Các cô có điều gì muốn nói với tôi đó?
- Thưa, về vụ nữ trang đó, Lan đáp. Chúng tôi không muốn cho bà cụ nghe vì bà không hề biết sự thật. Chúng tôi chắc chắn là ông Dzu và cô Yến Nhi, hai người con nuôi của bà cụ, làm nghề buôn lậu.
Rồi cô thuật lại cho ông Các nghe tất cả những gì Huệ đã tai nghe mắt thấy trong căn nhà gỗ. Đoạn cô cho ông ta xem mảnh giấy nhặt được ban nãy.
- Thật là kinh khủng! Ông Các thốt lên sau khi đọc xong mảnh giấy. Ông Dzu đã liên lạc với hãng tôi làm, và danh sách này giống y cái danh sách mà ông ấy đã gởi cho chúng tôi.
Ông Các hứa với hai cô rằng ông sẽ cố gắng tìm ra bọn buôn lậu và sẽ thông tin cho hai cô biết ngay nếu ông lượm được tài liệu gì mới lạ.
Sau đó, cả ba người quay trở vào nhà. Qua câu chuyện, Hằng được biết ông ta sẽ ra nghỉ ở ngoài quán, chiều mới về Đàlạt. Cô bèn ngỏ ý mời ông ta đến dùng cơm trưa tại nông trại của ba má cô.
- Cám ơn nhã ý của cô lắm, ông đáp. Thật ra thì dùng cơm một mình cũng hơi buồn.
Một lúc sau, cả bốn người ra xe để về nông trại của ông bà Chất.
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên