A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uối tuần này, Huệ và Lan về nhà thăm chú Định và cô Hạnh. Hôm đó, cô Hạnh mời cả bà Minh, một người bạn cũ, đến chơi nữa.
Huệ và Lan thấy bà Minh rất dễ thương và nói chuyện rất có duyên.
- Hồi này tôi đang kiếm mãi chưa được một căn nhà đủ rộng để chứa lũ con của tôi, bà Minh tâm sự, cô biết không, có lẽ phải một trang trại để gia đình tôi ở mới đủ.
Hai chị em Huệ Lan chợt nghĩ đến ngôi biệt thự của cụ Đôn còn bỏ trống vì anh em lão Dzu đã dọn đi đột ngột. Có lẽ căn nhà ấy thích hợp với gia đình bà Minh. Sau khi hai chị em mô tả sơ qua căn biệt thự, bà Minh cho hai chị em biết có lẽ đây là căn nhà bà đang tìm kiếm.
- Tôi mong rằng tiền thuê không quá đắt, bà nói tiếp. Vì phải nuôi sáu đứa con nên vợ chồng tôi không thể hoang phí quá mức.
- Thưa bác, chúng cháu hiện chưa rõ cụ Đôn định giá bao nhiêu, Huệ đáp. Vậy lát nữa trở về trường, chúng cháu sẽ tới hỏi cụ.
- Ồ thế thì hay quá! Bà Minh vui mừng nói. Chúng tôi càng thuê sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy.
Trên đường về trường, hai cô bèn rẽ tới khách sạn Song Nga thăm cụ Đôn và rất vui mừng khi thấy cụ đã khoẻ hẳn. Tuy nhiên, bác sĩ chưa cho phép cụ ra ngoài. Cụ bèn nhờ Huệ và Lan dẫn bà Minh đi thăm ngôi biệt thự hộ.
- Xin cụ cứ an tâm, chúng cháu sẽ đưa bà Minh đi.
Cụ Đôn trao chìa khoá cho hai cô và chiều hôm sau là chủ nhật, họ vội đưa bà Minh đi thăm ngôi biệt thự.
- Trông bề ngoài thì tôi đã thấy ưng ý, bà ta nói. Khu vườn rộng rãi rất thích hợp với lũ con trai của tôi. Cụ Đôn đã nói giá bao nhiêu, hả hai cô?
- Thưa bác, cụ lấy hai chục ngàn một tháng ạ, Lan trả lời. Nhưng theo cháu biết thì trước kia cụ cho mướn cao hơn ạ.
Sau khi đã đi một vòng, bà Minh nhận thấy các căn phòng được sắp đặt một cách rất tiện lợi và thoải mái.
- Tôi thuận thuê căn nhà này, bà ta nói. Có lẽ tôi đã xem xét tất cả rồi thì phải.
- Thưa bác, không biết chị Huệ cháu chạy đâu rồi nhỉ? Lan lẩm bẩm.
- Tôi vừa thấy cô ấy trong phòng sách đó mà.
Lan vội gọi to, nhưng không có tiếng trả lời. Cô gọi thêm lần nữa, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng của mình dội lại qua những dãy hành lang vắng lặng.
- Quái lạ! Hay là cô ấy ra vườn, bà Minh thốt lên.
Hai người trở vào lục soát khắp căn nhà cũng không thấy Huệ đâu cả.
Màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Vì nhà đèn chưa cho điện trở lại nên cuộc tìm kiếm không thể tiếp tục.
- Cháu không biết làm sao bây giờ, Lan lo lắng nói. Đến giờ phải về trường rồi, nhưng cháu không thể về một mình trước khi tìm thấy chị Huệ. Cháu lo ngại chị ấy gặp phải chuyện gì chẳng lành quá!
Bà Minh tìm cách an ủi Lan và quả quyết rằng thế nào rồi cũng tìm thấy Huệ. Có thể là cô ấy đã trở về trường trước rồi.
- Thưa bác, chị ấy không bao giờ đi mà không cho cháu hay trước, Lan nói.
Lúc này trong căn nhà tối đến nỗi bà Minh và Lan phải dò dẫm từng bước một. Có một điều họ chắc chắn là Huệ không có mặt trong nhà này. Bà Minh bàn với Lan:
- Hay chúng ta cứ về trường xem sao. Nếu không thấy, ta sẽ báo cảnh sát sau.
- Vâng ạ. Lan miễn cưỡng trả lời.
Cô khoá trái cửa lại rồi hai người bước ra xe hơi của bà Minh đậu giữa lối vào. Khi vừa mở cửa xe, Lan thấy Huệ đang nằm cuộn tròn trên nệm xe và ngủ li bì.
- Chị Huệ đây rồi! Lan reo mừng. May quá!
- May thật! Bà Minh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô gái đang ngủ trên xe.
- Chị Huệ! Lan vừa gọi vừa lay nhẹ. Chị Huệ tỉnh dậy đi!
Nhưng Huệ không hề nhúc nhích.
- Cô ấy ngủ say quá, bà Minh nhận xét. Chắc cô ấy đợi lâu quá nên bị mệt.
Lan lay chị mạnh hơn, nhưng Huệ vẫn nằm yên không nhúc nhích.
- Quái lạ! Chị ấy làm sao vậy?
Cô bỗng rùng mình sợ hãi. Chưa bao giờ cô thấy Huệ ngủ như thế cả. Cúi xuống nghe hơi thở vẫn thấy điều hoà nên Lan thấy hơi yên dạ. Nhưng từ quần áo Huệ, toả ra một mùi hương là lạ.
- Để tôi thử gọi cô ấy xem sao, bà Minh đề nghị.
Bà ta lắc mạnh Huệ và lấy tay vỗ vào hai má của cô. Huệ cựa quậy và rên khe khẽ nhưng vẫn không mở mắt.
Lan vừa định nói là có lẽ Huệ như người bị đánh thuốc mê, nhưng cô ngừng lại kịp vì cô nghĩ không nên nói ra điều nhận xét đó trong lúc này.
- Thôi ta chẳng nên kêu cô ấy dậy trước khi về tới trường, bà Minh nói.
Khi xe về tới trường, Huệ đã tỉnh đôi chút, cô đứng dậy được và để hai người dìu vào phòng. Bà Minh nhận thấy Huệ không hề gì nên từ giã Lan.
Huệ nằm vật xuống giường và lại ngủ tiếp. Lan lo sợ nên thức suốt đêm để trông coi chị. Cô tự nghĩ chắc chị Huệ đã bị đánh thuốc mê. Nếu sáng mai chị ấy chưa khoẻ, cô sẽ mời cô y tá lên coi giùm.
Sáng hôm sau Huệ đã tỉnh hẳn. Khi ánh nắng chan hoà trong căn phòng, nàng ngồi dậy và ngáp mấy cái thật dài.
Lan vội chạy tới:
- Thế nào, chị Huệ!
- Lan đấy à? Sao dậy sớm thế? Huệ hỏi em bằng một giọng ngái ngủ, mấy giờ rồi?
- Sáu giờ rưỡi. Đêm qua em không ngủ. Chị thấy trong người ra sao?
Huệ chống khuỷu tay ngồi dậy và đưa mắt lờ đờ nhìn chung quanh phòng.
- Chị đã trải qua một giấc mơ khủng khiếp, cô nói. Chị ở trong nhà cụ Đôn, những con vật quái đản đuổi theo chị, chị có cảm tưởng như mình đang ngồi trên lưng ngựa gỗ và chị còn nói chuyện với một con ngựa vằn nữa!
- Thôi, chị dẹp giấc mơ ấy qua một bên đi. Chị thấy khoẻ chưa?
- Khoẻ rồi, nhưng còn hơi nhức đầu. Có chuyện gì vậy Lan? Sao em nhìn chị với đôi mắt kỳ dị vậy?
- Thế chị không nhớ gì hay sao?
- Về vấn đề gì kia chứ? Huệ ngơ ngác hỏi.
- Về ngôi biệt thự của cụ Đôn đó.
- À phải, tụi mình đã đưa bà Minh tới đó… chị không nhớ là bà ta có chịu thuê hay không.
- Bà ta định dọn đến ở vào ngày kia, nhưng không phải là điều em muốn đề cập tới. Em lo cho chị quá.
- Em lo cho chị à? Lo cái gì?
- Thế chị không biết là chị đã ngủ cả 12 tiếng đồng hồ rồi sao? Bà Minh và em đã tìm thấy chị trong lúc chị đang nằm ngủ ngon lành trong xe. Làm sao mà chị lại ra được đến đó?
- Điều ấy thì chị không nhớ.
- Thế chị có nhớ gì về đoạn chót trước khi vào xe nằm ngủ không?
- Để chị nghĩ xem đã. Ừ phải rồi, chị đợi em và bà Minh lâu quá nên chị đã lần bước đến một đầu nhà.
- Chỗ nào hả chị?
- Chị không rõ nữa. Chị cảm thấy như đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì cả.
- Bây giờ thì em tin chắc rằng chị đã bị đánh thuốc mê rồi đó.
- Đánh thuốc mê à? Huệ hỏi lại, mặt đượm vẻ nghi ngờ, vô lý quá. Chị chẳng gặp ai lúc đó cả. Tuy nhiên, chị thú thật rằng chị cảm thấy trong người là lạ.
- Chị có nếm phải thức ăn gì ở đấy không? Như những viên thuốc chẳng hạn.
- Trời ơi, em tưởng chị ngu si đến thế sao?
- Như vậy thì tại sao đã chứ?
- Thật chị không hiểu gì hết, Huệ uể oải đáp. Mà chị cũng không muốn phải thắc mắc về điều đó, cô nói tiếp.
Hai ngày sau, trúng vào ngày nghỉ lễ, hai chị em trở lại ngôi biệt thự của cụ Đôn để giúp bà Minh dọn nhà đến.
Tới mười một giờ tất cả đồ đạc đã được sắp đặt đâu vào đó. Huệ và Lan giúp bà Minh sửa soạn buổi cơm trưa.
Cơm nước xong, bà Minh mở những thùng sách ra để xếp vào phòng sách. Bà nói:
- Từ lâu lắm chúng tôi mới có một căn phòng rộng rãi như thế này để xếp sách.
- Hai bác có nhiều sách quá, Huệ nhận xét sau khi đếm đủ 10 thùng lớn.
- Đến vài trăm cuốn chứ chẳng ít đâu! Lan tiếp lời chị.
- Vâng, các cháu ở đây rất thích đọc sách. Ông nhà tôi thì rất ham công việc trồng tỉa nên ông luôn luôn mua những cuốn sách mới xuất bản về thảo mộc.
- Thưa bác, có cuốn nào nói về các thứ cỏ lạ không ạ? Huệ hỏi.
- Hình như có. Cô thử tìm trong cái thùng số 8 xem. Chúng tôi xếp hầu hết những sách nói về thảo mộc trong đó.
Huệ bắt đầu lấy sách từ trong thùng ra, xem xét từng cuốn một. Lan lại giúp chị: Cô chợt hiểu tại sao chị cô bỗng chú ý đến những loại cỏ.
Sau khi đã lấy ra nửa thùng sách rồi, cô thấy một cuốn làm cô chú ý, mang đầu đề: “Những loại thảo mộc có thể dùng làm độc dược”.
- Hai cô tìm được cuốn nào vừa ý thì cứ mang về trường mà đọc, bà Minh đề nghị.
- Vâng ạ, cháu muốn mượn bác cuốn này vài hôm, Huệ đáp.
- Cô cứ lấy, bao giờ trả lại cũng được.
Hai chị em cám ơn bà ta và mang cuốn sách ra hành lang đọc. Cuốn sách có rất nhiều hình ảnh tô màu rất đẹp nên bốn đứa con đầu lòng của bà Minh cũng chạy lại xem.
- Em biết cây này nè! Bình vừa nói vừa chỉ một trong những tấm hình. Đó là một cây rất độc, nếu ta ăn phải trái của nó thì ta sẽ đau nặng.
- Em có thấy cây đó trong vườn không? Lan vội hỏi.
- Không ạ, nhưng còn có nhiều cây khác trong này mà em không biết tên.
- Bình à, bây giờ em có muốn dự một trò chơi này không? Huệ hỏi.
- Trò chơi gì hả chị?
- Chúng ta sẽ nhận diện các lá cây trong vườn này. Các em ra hái tất cả mọi thứ và mang vào đây cho chị.
- Vâng, thế thì vui lắm, Bình vội nói với đôi mắt sáng ngời.
Bọn trẻ vội tản mác ra bốn phía vườn để tìm kiếm.
- Các em nhớ đừng có nhai những cọng cỏ đấy nhé, Lan dặn dò lũ trẻ.
Trong chốc lát, bọn trẻ đã trở lại với đủ các loại cây cỏ trên tay. Có rất nhiều cây loại thông thường mà hai chị em nhận ra ngay. Nhưng vài loại Bình đem về mà hai cô không biết là gì. Vì trời đã xế chiều nên hai chị em phải trở về trường.
- Chị mang cuốn sách và những lá này đi, Huệ nói với bọn trẻ. Lần sau đến chị sẽ nói tất cả các tên cho các em nghe.
- Tụi em sẽ đi tìm thêm cỏ nữa, Bình vui vẻ đề nghị.
Về tới trường Huệ ngồi nghiên cứu cuốn sách đến hàng giờ. Cô dán những mẫu cây cỏ vào một cuốn sổ và ghi vài chữ chú thích bên dưới.
- Chị có tìm thấy thứ cây cỏ nào có thể làm cho người ta ngủ được không? Lan hỏi.
- Chưa thấy, nhưng chắc phải lâu lắm chị mới xem hết quyển sách này được.
Lan rất mừng khi thấy chị cô phụ trách việc nhận diện các thứ cây cỏ độc vì cô phải dành những lúc rảnh rỗi để hoàn thành chiếc máy viết nhạc. Giữ đúng lời hứa, chú Định đã gửi cho cô nhiều lò xo rất mạnh. Lan bắt đầu ghép lại và nhận thấy những tiến bộ rõ rệt, nhưng chiếc máy vẫn chưa chạy.
- Chắc là có một chi tiết nhỏ mà mình chưa tìm ra, cô nói với vẻ lạc quan. Thế nào cũng có ngày ta thành công mà!
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên