Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uệ và Lan vẫn tiếp tục chạy theo chú Phoóng. Được một quãng Huệ vội kêu:
- Chú Phoóng! Chờ chút đã!
Tên hầu quay ngoắt lại, vẻ mặt sợ hãi. Nhưng khi nhận ra hai chị em Huệ và Lan, chú bớt lo sợ và dừng lại.
- Mấy cô kêu ngộ hả? Chú vừa hỏi vừa đặt va li xuống.
Huệ muốn chắc chắn hơn nên hỏi:
- Có phải chú làm ở nhà ông Dzu không?
- Ngộ hổng có làm ở nhà ông Dzu nữa mà. Ông Dzu không trả tiền ngộ nên ngộ thôi làm rồi.
- Chú hành động như vậy là phải lắm, Huệ nói. Chú làm ở nhà ông Dzu được lâu chưa?
- Ngộ làm được sáu tháng. Hồi ngộ mới vô, ổng nói chứ: “Chú ráng làm đi, tôi sẽ tăng lương cho”. Ông chỉ hứa hẹn xuông hà. Ngộ hổng “lượt” lên lương mà cũng hổng có lương nữa chớ.
- À, chú Phoóng này, cô Yến Nhi còn trẻ lắm phải không? Gần bằng tuổi tụi này hay lớn hơn?
Chú Phoóng lắc đầu:
- “Lâu” có! Cô Yến Nhi hơn “pa” chục tuổi rồi.
Nghe vậy, hai chị em Huệ Lan rất hài lòng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Chú Phoóng bắt đầu nghi ngờ:
- Mấy cô kêu ngộ làm chi?
- Tại vì tụi tui hy vọng chú sẽ chỉ cho cách gặp cô Yến Nhi, Lan đáp. Chúng tôi rất cần nói chuyện với cô ta.
Sau khi hỏi thăm chú Phoóng, hai chị em được biết cô Yến Nhi là em ruột ông Dzu và đã về đến nhà anh nàng từ mấy hôm trước. Nhưng có một điều chắc chắn là cô ta đã có mặt trên chiếc Hải Âu vì chú Phoóng có nghe cô ta than là thời tiết ngoài khơi rất xấu.
- Cô ta có mang hành lý về không? Huệ hỏi.
Chú Phoóng không trả lời, tỏ dáng sợ hãi nhìn một gã đàn ông đang đi bách bộ bên kia đường. Huệ và Lan nhìn theo hướng mắt chú Phoóng và thấy gã đàn ông cao lớn, đầu đội một chiếc mũ nỉ sụp xuống tận mặt. Gã đang ngậm một điếu thuốc, đi và tiến lại phía ba người.
Chú Phoóng sợ hãi kêu lên, vớ lấy chiếc va li rồi co giò chạy mất. Gã lạ mặt vội rượt theo…
Với chiếc va li cồng kềnh, chú Phoóng không có hy vọng gì chạy thoát được.
Đúng lúc chú vừa định quẹo vào một ngõ hẻm thì tên lạ mặt đã nhảy tới. Cuộc ẩu đả xảy ra. Hai chị em Huệ Lan chưa kịp chạy lại tiếp tay cho chú Phoóng thì hắn đã bị gã kia khoá chặt tay, đẩy lên một chiếc xe hơi đậu gần đó rồi phóng xe đi mất.
- Nhìn số xe đi em! Huệ bảo Lan.
- EK – 4093.
Trong khi Huệ lục lọi trong sắc tay để kiếm giấy bút, Lan lẩm nhẩm đọc lại số xe cho khỏi quên. Huệ lôi ra một cây viết chì nhưng vì không có giấy nên cô ghi lại số xe lên tay áo trắng của em và nói:
- Chị lo ngại cho chú Phoóng quá!
- Mình có phải đi trình Cảnh Sát không?
- Có chứ, ta đi ngay bây giờ.
Sau khi nghe rõ câu chuyện, viên Thanh Tra Cảnh Sát nói:
- Có lẽ là một vụ thanh toán giữa “ba tầu” với nhau.
- Thưa ông, nhưng mà tên lạ mặt không phải là một người Tầu! Huệ cải chính.
Về tới trường, hai chị em bèn gọi ngay điện thoại cho chú Định để báo tin sự việc.
- Như thế thì cô Yến Nhi đó đúng là thiếu phụ đã có mặt trên tầu của chú rồi! Chú Định đắc chí reo lên. Chú rất tiếc đã không ở lại thêm một ngày nữa để tìm cách gặp cô ta.
- Thưa chú, hay để chúng cháu trở lại nhà ông Dzu một lần nữa, Huệ đề nghị.
Viên thuyền trưởng suy nghĩ một lát rồi cuối cùng ông chấp thuận:
- Được rồi, chú đồng ý để các cháu trở lại đó. Chú sẽ viết vài hàng cho bà Đốc để xin phép cho các cháu nghỉ học nửa ngày.
Chiều hôm sau, hai chị em kín đáo rời khỏi trường. Mười lăm phút sau, họ dừng xe cách biệt thự ông Dzu độ 200 thước rồi thả bộ tới. Hai chị em thấy căn nhà có vẻ hoang vắng, các cửa sổ đều đóng kín mít.
- Hình như không có ai ở nhà thì phải, Lan lo lắng nói.
Họ nhận chuông đến 3,4 lần mà chẳng thấy ai ra mở cửa. Họ đi vòng ra phía sau và tới gõ một cánh cửa nhỏ.
- Thật vô ích. Huệ thở dài thất vọng. Chúng ta chỉ còn cách rút lui mà thôi. Uổng thật! Đáng lẽ chúng ta phải trở lại đây sớm hơn mới phải.
Cô vừa dứt lời thì cả hai đều nghe thấy tiếng rên nho nhỏ từ trong nhà phát ra.
- Cái gì vậy chị? Lan hỏi.
Họ đứng yên lặng nghe ngóng.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Mấy tiếng kêu nghẹn ngào vọng ra.
- Có lẽ chú Phoóng bị nhốt ở trong nhà! Huệ hốt hoảng kêu lên. Chúng mình phải vào xem cái gì mới được, lẹ lên.
Cô định mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khoá chặt. Cả hai lại vòng ra phía trước, nhưng cửa này cũng khoá.
- Chúng ta phải hành động gấp rút, Lan vừa nói vừa nhặt một cục đá lớn. Để em đập cửa kính ra.
Cô giáng mạnh cục đá vào khung cửa, kính vỡ tan tành. Lan thò tay vặn quả nắm, mở cửa ra. Hai chị em vội chạy vào hành lang và tiến về phía phòng khách. Tới đây, hai cô đứng sững lại. Huệ thì thầm:
- Chị không thể nào ngờ như thế này được, Lan thấy không?
Căn phòng cách đây mấy hôm vẫn còn đầy đủ đồ đạc, bây giờ thì đã trống rỗng. Bàn, ghế, tủ, tranh ảnh, tất cả đã biến mất ngoại trừ mấy tấm màn cửa sổ.
Trong phòng ăn cũng chẳng có gì. Hai chị em chưa kịp tìm kiếm xa hơn thì họ lại nghe tiếng kêu ú ớ lúc nãy.
- Đúng là chú Phoóng rồi! Lan nói. Hình như chú ấy bị ngạt hơi thì phải.
Hai người chạy về phía hành lang thang lầu. Theo hướng tiếng kêu, hai chị em lần đến một căn phòng trống trên lầu. Hai cô còn đang đứng do dự trước cửa phòng thì nghe thấy tiếng cào cào trong chiếc tủ lớn kê ở cuối phòng.
Lan vội chạy lại mở tủ, nhưng cô ngừng lại:
- Chiếc tủ bị khoá rồi, chị Huệ ơi!
Hai chị em cố sức kéo, nhưng cánh cửa tủ vẫn khép chặt.
- Làm thế nào bây giờ? Lan than vãn. Nếu chúng ta kêu cảnh sát thì mất quá nhiều thời giờ…
Cô chưa nói hết lời thì bỗng tiếng chuông reo vang.
- Cái gì nữa đây? Huệ hốt hoảng hỏi.
Hai cô đang chạy ra cửa sổ xem ai thì nghe thấy một giọng nói quen quen:
- Có ai trong nhà không thế?
- Hình như tiếng nói của chú Định thì phải! Lan thốt lên.
Hai chị em vội chạy xuống mở cửa.
- Chú Định! Huệ kêu lên.
- Ủa sao chú lại tới đây ạ? Lan hỏi.
Thuyền trưởng đáp:
- Sau khi hai cháu điện thoại cho chú, cô Hạnh tỏ ra lo lắng. Cô trách chú tại sao để hai cháu đến đây một mình. Chú phải vội vàng phóng xe tới đây.
- May quá, chú đến thật đúng lúc! Huệ nói. Họ đã dọn nhà đi rồi và còn nhốt một người trong tủ khóa.
Lên tới lầu, chú Định kéo thử cánh cửa tủ nhưng cũng không được.
- Phải có một khúc cây lớn mới xong. Để chú đi kiếm.
Một lúc sau, chú trở vào với một khúc cây lớn tìm thấy dưới hầm.
Ba người cùng nắm khúc cây rồi nhắm phía trên cánh cửa thúc vào để khỏi trúng phải người bên trong.
Sau cú thứ hai, cánh cửa bật tung ra.
- Không phải chú Phoóng! Lan kêu lên khi nhìn thấy người đàn ông nằm bất động trong hộc tủ.
Đây là một ông già, đầu tóc bạc trắng, đôi bàn tay gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt.
Được chú Định nâng dậy, ông cử động và thì thào:
- Thật may phước cho tôi quá!
Lan chạy đi tìm một ly nước trong khi Huệ lục soát mấy căn phòng kế cận để tìm một cái ghế. Chú Định đặt ông già ngồi lên ghế vừa đưa ly nước cho ông uống.
- Hãy đưa tôi về… tôi muốn được về nhà… Ông cụ thều thào nói.
- Chúng tôi cũng muốn thế, chú Định đáp. Tuy nhiên, cụ hãy cho chúng tôi biết cụ là ai và cụ ở đâu tới đây.
- Tôi là Đôn, cư ngụ ở khách sạn Song Nga.
- Cháu biết khách sạn đó, Huệ nói.
- Chúng tôi sẽ đưa cụ về đó, chú Định hứa. Nhưng tôi nghĩ bây giờ nên mời bác sĩ đến coi cho cụ đã.
- Không, không! Ông cụ kêu lên. Tôi thấy không cần mời làm gì, tôi đủ sức về mà.
- Xin tùy ý cụ đấy. Nhưng tại sao cụ bị nhốt trong này?
- Chính tên Dzu khốn kiếp ấy đã nhốt tôi. Một người hàng xóm có báo tin cho tôi hay là hai anh em nó đang dọn nhà đi. Tôi vội đến đây, vì tôi là chủ biệt thự này và chúng còn thiếu tôi bốn tháng tiền nhà.
- Vâng, cụ kể tiếp đi, có lẽ chúng tôi sẽ giúp ích cụ được gì chăng?
- Khi tôi đến đây, chúng đã chất gần xong đồ đạc lên xe rồi. Tôi bảo phải thanh toán tiền nhà ngay, bằng không thì phải để đồ đạc lại. Tên Dzu bèn bảo tôi vào nhà để hắn viết chi phiếu.
- Hắn gài bẫy, phải không ạ? Chú Định hỏi.
- Vâng đúng thế. Tôi vừa bước vào nhà thì hắn đã giáng cho tôi một cú và đẩy tôi vào tủ khoá lại. Tôi đã ngất xỉu và khi tỉnh dậy tôi mới kêu cứu. May quá, có các vị tới đây!
- Chúng tôi sẽ đưa cụ về khách sạn bây giờ.
Rồi ba chú cháu dìu ông cụ ra xe. Trên đường về, Đôn thuật lại cho ông Định và hai cô cháu gái nghe tất cả những gì ông cụ biết về anh em lão Dzu. Nhưng ngoài những điều nghi ngờ ra, cũng chưa có một sự kiện gì cụ thể để có thể buộc tội cho họ những hành động phi pháp, như trốn thuế quan, buôn lậu, v.v… Cụ Đôn còn cho biết anh em Dzu hình như còn có nông trại ở vùng Di Linh.
Sau khi đưa cụ Đôn về phòng, ba chú cháu từ giã để ra xe và hứa nếu có dịp sẽ trở lại thăm cụ.
Về tới trường, Lan mời chú Định ở lại vài phút:
- Thưa chú, cháu có cái này hay lắm ạ. Một phát minh mới của cháu đấy!
- Ơ kìa Lan! Em đã bắt chị hứa không được nói với ai kia mà? Huệ ngạc nhiên thốt lên.
- Em biết, Lan cười đáp, nhưng em cần đến lời khuyên của một vị chuyên viên.
- Cháu đã phát minh ra cái gì đó?
- Thưa chú, một cái máy viết nhạc. Hiện giờ, nó chưa có hình thù gì cả.
Hai chị em rất ngạc nhiên thấy chú Định không hề buồn cười khi thấy cái máy. Trái lại, chú xem xét kỹ càng và hỏi tỉ mỉ về nó. Cuối cùng, chú kết luận;
- Nguyên tắc căn bản của cháu đứng vững lắm, Lan à. Chiếc máy này hay lắm.
- Thưa chú nói thật ạ?
Đôi mắt Lan sáng ngời lên vì vui mừng:
- Vậy mà mọi người đã chế riễu cháu, kể cả chị Huệ nữa.
- Người ta thường nói “con đường dẫn đến sự thành công đều đầy rẫy chông gai” cháu không nhớ sao? Chú Định nheo mắt nói.
- Thưa chú, cháu đã tốn nhiều thời giờ và công phu vào đó, đến nỗi nhiều lúc cháu chỉ muốn mang quẳng cái máy này xuống vực sâu. Lan thở dài thú nhận. Cháu có cảm tưởng rằng nó sẽ chạy nhưng mà sao nó chẳng chạy gì cả.
- Sao cháu không thử mắc một cái lò xo khoẻ hơn? Để chú gởi cho cháu vài cái khác. Bây giờ thì chú phải đi, chúc cháu thành công nhé.
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên