Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
úng là cô Yến Nhi đây rồi! Chú Định hân hoan nói.
- Vậy bây giờ chú hết phải lo nghĩ rồi phải không ạ? Tên Phoóng đã nói là cô Yến Nhi có nhà.
- Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng nên vui mừng vì cô ta hãy còn sống! Nhưng không biết cô ta làm cách nào để rời khỏi tàu mà không phải xuất trình giấy thông hành? Chú có vài điều muốn hỏi cô ta.
- Dạ, nhưng cô ta không muốn tiếp ai hết. Hơn nữa, ông Dzu lại không có nhà, Huệ nói.
- Cô Yến Nhi có biết đâu rằng cô ta đã tự đưa mình vào một thế kẹt.Cô ta nên giải thích cho chú nghe hơn là cho Ty Cảnh Sát Thương Cảng.
- Thưa, có lẽ chú có thể thuyết phục được cô ta, chớ tụi cháu xin chịu thôi, Huệ đề nghị.
- Vậy để chú vô với các cháu.
Ba người bèn tiến vào biệt thự. Lan vừa kịp để lại bức hình trên chiếc dương cầm thì chú Phoóng trở ra:
- Cô chủ hổng muốn tiếp ai hôm nay hết! Cô biểu ngộ ra nói với mấy cô là cổ “lau” cái “lầu” lắm, hổng nói “chiện lược”.
- Thế chú có nói với cô Yến Nhi là có thuyền trưởng Định tới đây không? Huệ hỏi lại.
- Có chứ! Cô chủ còn “lau cái lầu” hơn khi ngộ nói cho cổ nghe như vậy.
Vị thuyền trưởng thốt lên:
- Tôi hiểu rồi. Tôi có thể ngồi đây đợi cô ta thay đổi ý kiến, nhưng nghĩ cho cùng thì tôi muốn gặp ông Dzu trước. Bao giờ thì ông ta về?
Tên hầu quay vào nhìn đồng hồ rồi đếm mấy đầu ngón tay:
- Ông chủ “li lược” một giờ, hai giờ… “pa” giờ “lồi”. Ngộ chắc một giờ “lữa” ông chủ sẽ “dề”.
- Muốn chắc hơn thì ta để cho ông ấy một tiếng rưỡi nữa, ông Định nói. Chú về nói với ông Dzu là tôi sẽ trở lại vào lúc bốn giờ.
- Để ngộ nói lại cho. Tên hầu đáp và tiễn khách ra cửa.
- Thưa, chú có định trình cảnh sát vụ này không ạ? Huệ tò mò hỏi khi ra tới xe.
- Việc đó còn tùy thái độ và lời giải thích của cô ta. Dầu sao công ty cũng sẽ tránh được nhiều phức tạp.
Huệ và Lan không trả lời, nhưng hai chị em đều nghĩ rằng chú Định có lẽ quá lạc quan. Theo những chi tiết chú đã kể lại cho hai cô thì chắc chắn cô Yến Nhi là người hay gây rắc rối trên bước đường của cô ta. Sự từ chối không tiếp ba chú cháu chứng tỏ rằng cô ta không hề có ý giúp cho nhiệm vụ của chú Định được dễ dàng hơn.
Hai chị em Huệ và Lan rất thích những vụ bí mật, nhưng hai cô không muốn có gì khó khăn liên quan đến chú Định. Mồ côi từ tấm bé, hai cô sống một cuộc đời rất sung túc bên cô Hạnh và chú Định. Vì vậy, họ luôn luôn cầu mong không có sự gì phiền toái xảy đến cho người chú đáng quí ấy.
- Thế là đã mất toi gần một tiếng đồng hồ, chú Định vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Bây giờ chúng ta đi xem xi nê nhé. Các cháu nghĩ sao?
- Thưa, hình như ở rạp Nam Việt có chiếu một phim hay lắm ạ, Lan vội nói.
Khi xe gần tới rạp hát bóng, vị thuyền trưởng chỉ hai đám mây đen đang kéo lại phủ kín bầu trời.
- May thật! Rạp xi nê này đúng là một nơi trú mưa lý tưởng. Chắc cơn giông sắp kéo đến bây giờ.
Khi đã ngồi yên vị trí trong rạp hát, mọi người đều quên biến thời tiết bên ngoài, nhưng một sự ngạc nhiên đang chờ đợi họ. Trước khi vào phim chính, người ta chiếu một phim thời sự, và Huệ Lan đã phải đứng bật dậy khi thấy trên màn ảnh hiện ra một chiếc thuyền lớn đang tiến vào bờ.
- Thưa chú, hình như chiếc thuyền Hải Âu của chú! Huệ thầm thì.
- Đúng nó! Vị thuyền trưởng từ tốn trả lời. Khi thuyền vừa cập bến, các nhiếp ảnh gia và phóng viên đứng đợi đông như kiến. Nhưng chú không dè họ đã đưa lên màn ảnh sớm thế.
Một lúc sau, mọi người thấy thuyền trưởng Định xuất hiện trên màn ảnh. Ông đang nói chuyện với các phóng viên và những người đại diện cho công ty, và giải thích cho họ các chi tiết về vụ cô Yến Nhi mất tích.
Huệ và Lan muốn ở lại xem quãng phim thời sự một lần nữa, nhưng vì phim đã quá dài nên họ đành phải ra về. Họ bước ra khỏi rạp đúng một tiếng rưỡi sau khi vào.
Trong khi chiếc xe thẳng tiến đến ngôi biệt thự của ông Dzu, Lan nhìn đồng hồ và cho chú Định biết là đã quá bốn giờ.
- Chúng ta trễ hẹn rồi, ông Định chau mày nói. Phiền thật.
- Đừng ngại em ạ, trời mưa nên có lẽ ông Dzu cũng về trễ, cô Hạnh dịu dàng nói. Dù sao thì cũng không nên chạy nhanh quá, em Định ạ. Đường rất trơn đấy.
Lúc đó trời tối đến nỗi ông Định phải bật đèn pha lên. Tuy vậy xe chạy một cách rất khó khăn, vì mưa vẫn đổ như trút nước, lại thêm sấm chớp rung chuyển cả trời đất. Vì vậy, ông Định phải cho xe dừng lại bên đường để tránh những nguy hiểm có thể xảy ra. Đến nửa giờ sau, mưa mới tạnh hẳn. Khi tới nhà ông Dzu thì trời đã nhá nhem tối.
Huệ và Lan bước theo ông Định đến cửa. Hai cô cứ đinh ninh rằng chú Phoóng sẽ ra mở cửa. Nhưng không, họ thấy xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, đôi mắt sắc có vẻ ác. Hắn tỏ vẻ khinh bỉ khi thấy quần áo nhầu nát của ông Định.
- Xin lỗi, có phải ông là ông Dzu không ạ? Vị thuyền trưởng hỏi.
- Vâng, chính tôi. Nếu tôi không lầm thì ông là thuyền trưởng Định? Ông hẹn tôi sớm hơn kia mà?
- Xin lỗi ông, vì mưa quá lớn nên tôi rất tiếc không thể đúng hẹn được. Chúng tôi có thể vào được chứ?
- Vâng mời ông và mấy cô vào.
Ông Dzu nhường lối cho khách vào hành lang rồi hỏi:
- Ông cần gặp tôi có chuyện gì vậy?
- Về chuyện người thân của ông, đó là cô Yến Nhi. Cô ta là một trong những hành khách của chiếc tàu Hải Âu do tôi làm thuyền trưởng và cô ta đã bị mất tích trong một trường hợp rất là đặc biệt. Tôi rất tiếc đã phải nói thẳng với ông điều này, và như chú Phoóng cho biết thì cô Yến Nhi ngụ tại đây.
- Tôi chưa bao giờ nghe nói đến ông và chiếc tàu của ông cả, ông Dzu lạ lùng đáp. Yến Nhi, con gái tôi, hiện có ở tại đây.
- Tôi có thể nói chuyện với cô ta được không ạ?
- Nó đang ăn với vú nó và tôi không muốn ai làm rộn nó cả.
- Ông có thể cho tôi biết cô ta năm nay bao nhiêu tuổi không ạ? Vị thuyền trưởng ngạc nhiên hỏi.
- Nó sẽ được bảy tuổi vào tháng sáu tới.
- Bẩy tuổi? Nhưng cô Yến Nhi mà tôi đang tìm kiếm là một thiếu phụ cơ mà!
- Nếu vậy thì tôi rất tiếc không được biết cô ta, ông lầm rồi, ông Định à. Xin lỗi ông nhé, bây giờ tôi phải đi công việc.
Nói xong hắn ta đẩy nhẹ thuyền trưởng ra cửa.
- Khoan đã… ông Định vừa mở miệng nói thì Dzu đã mỉm cười gật đầu chào và đóng sập cửa lại.
- Thật là bất lịch sự! Thuyền trưởng Định bực tức nói. Hắn tiếp đãi bọn ta như vậy! Rồi hắn sẽ biết tay ta.
Lan cười khôi hài:
- Thưa chú, chúng ta không phải ở trên chiếc Hải Âu của chú! Vậy nếu ta không đi, tên Dzu dám kêu lính bắt ta vì hắn là chủ nhà ạ.
- Cháu nói có lý. Chú sẽ giao vụ này cho viên thám tử của công ty vậy.
- Vậy chú không tin rằng con hắn là Yến Nhi mới được bẩy tuổi ạ? Huệ hỏi.
- Không đời nào! Chú có cảm tưởng hắn là một tên bất lương.
- Thưa, trong khi chú nói chuyện với hắn, cháu liếc nhìn vào phòng khách thì thấy bức hình đã biến mất. Lan chậm rãi nói.
- Vậy thì rõ ràng là hắn sợ chúng ta để ý đến bức hình đó. Tối nay chú sẽ gọi điện thoại cho viên thám tử của công ty mới được.
Ông Định toan bước ra xe thì bỗng Lan giựt cánh tay ông:
- Thưa chú, họ đang đấu khẩu trong nhà.
Có tiếng Dzu gắt gỏng:
- Được rồi, tôi sẽ trả lương cho chú ngay! Tôi đã hứa với chú rồi mà?
Có tiếng chú Phoóng đáp lại:
- Ngộ thấy ông chủ nói nhiều quá. Ông chủ thiếu ngộ ba tháng lương rồi. Nếu ông chủ hổng có tiền, ngộ sẽ đi làm chỗ khác.
Lúc đó chắc hai người đã đi vào phòng trong nên ông Định và Huệ Lan không nghe được câu trả lời của Dzu. Một lát sau ba người ra tới xe. Cô Hạnh nói:
- Trời tối rồi, bây giờ phải đưa hai cháu về trường và chúng ta cũng phải về nhà nữa.
- Vâng được, chú Định đáp.
- Cuộc gặp gỡ có giúp ích được gì cho em không? Cô Hạnh vội hỏi khi thấy gương mặt cau có của em.
- Vụ bí mật chưa khám phá được ra, nhưng em chắc nó sẽ được giải đáp trong một ngày rất gần.
Về tới trường, Huệ và Lan vội lên phòng.
- Chị Huệ, có người vào phòng chúng ta trong lúc vắng mặt! Lan kêu lên.
- Sao em biết?
- Chắc có kẻ lạ mặt đã đụng vào cái máy của em! Em nhớ trước khi đi, em đã đậy nó cẩn thận bằng một cái khăn mà bây giờ cái khăn đã bị gạt ra một bên đây nè.
- Ờ, chị có nhớ em đã đậy mà.
- Trời ơi! Người ta đã làm hỏng hết rồi!
- Nhưng vì nó chưa chạy nên chắc em không được bồi thường đâu.
- Em cam đoan với chị là nó sẽ chạy! Người ta đã chẳng chế nhạo nhà bác học Edison khi ông ta sáng chế ra cái máy quay dĩa hay sao?
- Chị rất bất mãn khi thấy người ta đã tự do vào phòng mình như một nơi công cộng. Không biết kẻ đó là ai?
- Em đoán là con Ly, chị ạ.
- Ừ, chị cũng nghĩ vậy.
Đến tối, khi gặp Ly trong hành lang, Lan hỏi thẳng nhưng Ly nhất quyết chối cãi là cô không hề bước chân vào phòng hai chị em.
Có lẽ Lan đã tin nếu không có một sự việc xảy ra sau đó. Thư viện của trường thường đóng cửa vào lúc 9 giờ 30 tối. Lan muốn ghé qua đó lấy cuốn sách trước giờ đóng cửa, nhưng vừa đến nơi thì cô thấy Ly đang cắm cúi viết một bức thư. Thấy động, Ly vội đậy bức thư nhưng Lan cũng kịp đọc thấy lá thư gửi cho cơ quan cấp “bằng sáng chế” ở Sàigòn.
Lan căm tức trở về phòng và nói với chị:
- Đến bây giờ thì em chắc chắn là con Ly đã vào phòng tụi mình. Nó đã xem xét chiếc máy của em và muốn xin bằng sáng chế cho nó.
- Đó là một hành động bất lương! Huệ bất mãn kêu lên.
Mỹ, một cô bạn vẫn học cùng nhóm với Huệ và Lan, lúc ấy cũng có mặt, vội thêm:
- Nếu vậy tụi mình phải phá tan âm mưu của nó mới được.
- Sao em không xin một bằng sáng chế cho em?
Huệ nói sau một lát suy nghĩ.
- Ừ phải, tại sao Lan không xin? Mỹ lập lại.
- Nhưng chiếc máy của mỗ chưa hoàn thành. Nhỡ nó sẽ không bao giờ chạy được thì sao?
- Dầu sao, tụi mình cũng phải ngăn cản không cho con Ly gởi lá đơn ấy đi mới được, Mỹ quả quyết nói. Được rồi, mình đã có cách.
- Cách gì thế? Lan hỏi.
- Lan cứ để mình lo liệu vụ này cho.
Kế hoạch của Mỹ rất giản dị. Sau khi từ giã hai chị em, cô đến trình bày tự sự với bà Đốc. Bà bèn cho gọi Ly lên văn phòng và bắt cô đưa lá đơn vừa viết. Đọc xong bà nói:
- Tôi không hiểu gì hết. Trong đơn này, em nói đã chế ra một cái máy viết nốt nhạc mà không trưng ra một tài liệu nào cả, đến một hình vẽ cũng không có thì làm sao ổn được. Tốt hơn là nên vứt lá đơn này vào sọt rác.
- Nhưng thưa bà đốc…
- Không nhưng gì nữa. Theo ý tôi em nên dành thì giờ mà lo việc học thì hơn, vì các giáo sư cho tôi biết rằng em rất ít hy vọng đậu kỳ thi sắp tới đó.
- Thưa bà, vâng… Ly miễn cưỡng trả lời.
Ly tỏ vẻ giận dỗi suốt buổi sáng hôm sau. Cô không nói một tiếng nào với Lan vì cô cho rằng vì Lan mà bà Đốc đã can thiệp.
Chiều hôm ấy, Huệ và Lan xin phép bà Đốc ra phố mua mấy món cần dùng. Lúc về, khi taxi ngừng lại ở một ngã tư, Huệ thấy một người đàn ông đang vội vã băng qua đường, tay xách va li. Nàng vội nhổm dậy gọi Lan:
- Trông kìa, Lan!
- Chú Phoóng! Chú ta đi đâu mà xách va li như vậy?
- Ừ, chị đoán là chú ấy có thể giúp tụi mình làm sáng tỏ vụ bí mật về cô Yến Nhi không biết chừng!
- Chị nói đúng, chú Phoóng là người độc nhất có thể cho chúng ta biết cô Yến Nhi là một thiếu nữ hay một con nhỏ bảy tuổi.
- Chúng mình xuống xe đuổi theo chú ấy đi, chị Huệ!
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên