Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 20
hương 20: Bao lâu rồi không muốn, thật không muốn sao?
La Văn Anh đang ngồi đưa lưng về phía Minh Tranh, lúc này lại nghe anh nói như vậy, cô muốn quay đầu lại nhìn xem hiện tại trên mặt anh có biểu cảm như thế nào.
Ngày thường anh luôn lạnh lùng, nghiêm chỉnh, nhưng thật ra lại là người muốn nói gì đều có thể nói ra.
La Văn Anh đang mặc váy, bởi vì lúc này ngồi xuống nên làm cho làn váy bị kéo lên trên, nửa thân dưới của Minh Tranh lại chỉ bọc một chiếc khăn tắm, nơi da thịt chạm vào nhau có cảm giác nóng rực, hai chân cô thả rơi trên mặt đất, chỉ cần động đậy một chút, vật dưới mông sẽ có phản ứng.
Minh Tranh đặt tay lên đùi cô: “Ngày mai đổi chìa khóa, cũng làm cho anh một cái.”
Lỗ tai cô không bị điếc chứ? Đổi chìa khóa chính là để đề phòng anh ta, thật sự anh ta không có chút nào là tự mình hiểu lấy.
Lúc này cô không biết là nên khóc hay nên đánh anh đây, dù là gì thì cũng không thể cười nổi.
“Văn Anh.” Hình như gần đây, anh thường gọi tên tiếng Trung của cô nhiều hơn. “Lần trước anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh.”
Không cần anh nhắc nhở, cái trí nhớ tốt đáng chết này của cô cũng đã nhớ tới lời nói đêm đó của Minh Tranh, nhưng cô cắn răng nói: “Tôi không nhớ rõ anh đã từng nói gì.”
Minh Tranh nắm tay cô, bị La Văn Anh gạt ra, anh dứt khoát giữ chặt tay cô ở trong lòng bàn tay: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, lần này chắc chắn anh sẽ nghiêm túc.”
“Anh không thấy quá muộn sao?” La Văn Anh cong môi cười chua xót: “Tôi cùng Tống Cẩm Trác đã đi đến bước này, anh lại nói muốn cùng tôi bắt đầu lại lần nữa?”
“Em thương hắn ta sao?”
Lại là những lời này, xem ra anh thật sự muốn xác định tình cảm của chính mình.
“Vậy anh yêu tôi sao?” La Văn Anh hỏi lại, đây hiển nhiên là yếu điểm của Minh Tranh, cô nghiêng mặt nhìn anh, muốn tìm ra được một chút lúng túng hoặc khó xử từ thần sắc lúc này của anh, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen sâu hun hút ấy, lại chỉ thấy hết sức tĩnh lặng, La Văn Anh nói tiếp: “Chính anh cũng không làm được, cần gì phải tới hỏi tôi, thay vì cứ chờ đợi người không thương mình, sao tôi lại không tìm một người khác có thể toàn tâm toàn ý với tôi chứ?”
Minh Tranh tiếp lời cô: “Em cảm thấy Tống Cẩm Trác yêu em sao?”
Cô cũng không trả lời, cô cùng Tống Cẩm Trác chỉ mới bắt đầu, đương nhiên tình cảm không thể tính là sâu sắc. “Chuyện đó không cần anh quan tâm.”
Bên tai truyền đến tiếng khẽ thở dài, Minh Tranh nắm chặt cổ tay La Văn Anh: “Thay vì lại đi tìm một tình cảm mới, cũng không biết chắc được nó có đáng hay không, tại sao không chịu cùng anh bắt đầu lại, ít nhất anh có thể đảm bảo cho em một khởi đầu tốt.”
“Cái tôi muốn chính là kết cục tốt.”
“Anh có thể cho em.” Minh Tranh vòng tay qua eo cô: “Em trở về, cái gì anh cũng đều cho em.”
Một người kiêu ngạo như anh, đã có thể nói đến mức này, trong lòng La Văn Anh trở nên phức tạp, có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa yêu và thương, Minh Tranh và Tống Cẩm Trác, cô đều không thể đoán ra được tình cảm của hai người dành ình, nhưng có lẽ chính vì cô yêu Minh Tranh, nên mới không tiếp nhận được phần tình cảm kia một cách rõ ràng. La Văn Anh muốn đứng lên, Minh Tranh lại ôm chặt lấy cô.
Hiện tại cô không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp, chỉ thầm nghĩ cách cho Minh Tranh nhanh chóng rời đi, trong nhà của một người phụ nữ độc thân lại xuất hiện một người đàn ông, lại chỉ bọc một chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới, cho dù anh ta không biết mất mặt, cô cũng cảm thấy xấu hổ. “Anh đi về trước, những chuyện khác hôm nào nói tiếp.”
Minh Tranh xem xét sắc mặt La Văn Anh: “Nếu em đồng ý, bây giờ hãy đi nói rõ ràng với hắn.”
Thật đúng là được voi đòi tiên. La Văn Anh dùng sức hất tay Minh Tranh ra, cũng không biết là vì cô dùng sức quá mạnh hay vì nguyên nhân gì khác, chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, một vật cứng rắn đang ghì chặt bên thắt lưng cô, La Văn Anh bị đẩy ngã xuống giữa giường, cảm giác bị sức nặng đè ép khiến cô thấy ngạt thở. Minh Tranh đưa tay men theo làn váy đang bị xốc lên của cô hướng lên trên, La Văn Anh vội vàng nắm chặt cổ tay anh: “Đừng làm bậy.”
“Văn Anh, bao lâu rồi không muốn?” Anh kề sát môi vào cổ cô: “Em thật không muốn sao?”
La Văn Anh có linh cảm đêm nay lành ít dữ nhiều. Lòng bàn tay anh phủ lên đùi cô, tự nhiên cô ngừng thở không dám lộn xộn: “Minh Tranh, anh đừng như vậy, dù sao bây giờ tôi và Tống Cẩm Trác cũng là mối quan hệ yêu đương, tôi không nghĩ…”
“A!”
Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra đã bị tiếng thét chói tai của chính mình thay thế, cô cắn chặt tấm ra trải giường hồi lâu không lên tiếng, Minh Tranh buông tay ra. “Sao vậy, anh làm em đau?”
Anh ta thử để cô nhéo vào mông xem? Đã vậy lại còn dùng sức.
La Văn Anh vừa thấy tức giận lại vừa buồn bực trong lòng, người đàn ông này, nếu là lúc nghiêm chỉnh đàng hoàng cô còn có biện pháp trị anh, nhưng bộ dáng vô lại lúc này của anh, thật giống như cây kẹo dẻo kéo không ra, muốn lừa cũng không lừa được.
La Văn Anh đưa tay muốn đẩy anh ra: “Anh muốn thế nào?”
“Anh nghĩ như thế nào ư, anh làm còn chưa rõ ràng sao?” Đầu ngón tay Minh Tranh khẽ vén làn váy La Văn Anh lên, ánh mắt không kiêng nể nhìn vào trong dò xét, La Văn Anh quay đầu lại thấy một màn như vậy, cô xấu hổ không chịu nổi: “Anh nhìn đâu vậy?”
“Anh nhìn xem bạn tốt của em sẽ không phải lại tới nữa chứ?” Minh Tranh nói xong lại xốc váy lên một chút.
La Văn Anh hít sâu một hơi cao giọng mắng: “Anh cút cho tôi!”
Cùng lúc đó điện thoại di động trong túi xách vang lên, La Văn Anh suy nghĩ có lẽ là Tống Cẩm Trác, cô vẫn nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, Minh Tranh nghiêng người qua lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Nói cho hắn biết, chuyện giữa hai người chơi đùa xong rồi.”
Hai chân La Văn Anh bị anh đè lên nên không thể động đậy, Minh Tranh thấy cô giả ngu ngốc, anh dứt khoát ngồi lên mông cô, đẩy một cái sau lưng cô: “Em không chịu nói, được, anh sẽ để cho hắn nghe một chút.”
Đưa điện thoại di động đã được kết nối đến tai La Văn Anh, bên trong truyền đến tiếng của Tống Cẩm Trác. “Văn Anh?”
“Alo.” La Văn Anh không thể không đưa tay tiếp nhận.
“Ở nhà sao?”
“Đúng vậy, còn anh?”
“Hôm nay không kịp nói với em, anh phải đi công tác, nhưng có thể chiều mai sẽ quay về Nghênh An.”
“Vâng.”
La Văn Anh cảm giác được chỗ phía sau lưng lại bị đẩy một cái, cô nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với Minh Tranh, Tống Cẩm Trác dường như nhận thấy có gì đó khác thường: “Sao vậy?”
“Ah, không sao, nhìn thấy một con gián.”
“Con gián?” Có vẻ như Tống Cẩm Trác không nghĩ tới nhà cô lại có con gián.
“Ngày mai sau khi anh trở về em sẽ tìm anh.”
“Được.” Tống Cẩm Trác ở đầu dây bên đó cũng là đang xã giao, bỏ ra một chút thời gian gọi cho cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” La Văn Anh vội vàng cúp máy, nhìn về phía Minh Tranh: “Hài lòng chưa?”
“Đây chính là cái mà em gọi là nói rõ?” Minh Tranh nhíu mày, La Văn Anh cảm giác chỗ hai người đang tiếp xúc, hình như đang dồn hết sức lại, cô lúc này mà chống lại anh, chẳng phải là ngốc sao?
“Không phải, có một số chuyện nói qua điện thoại không thể rõ ràng được, anh không phải nói tôi yêu anh sao, vậy còn lo lắng cái gì?”
Nhưng không ngờ Minh Tranh lại xoay người nằm bên cạnh cô, hai cánh tay ôm chặt lấy cô muốn thân mật, La Văn Anh nín thở: “Tôi không thích như vậy, không muốn bị người ta nói một chân đạp hai thuyền.”
Minh Tranh nhìn chăm chăm vào cô một hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu tin. La Văn Anh thấy anh cứ ôm như vậy không làm gì khác, cô động đậy cơ thể một chút, nói: “Tôi đưa anh đi ra ngoài.”
“Tối nay anh ở đây.”
La
Văn Anh như bị sét đánh lần nữa: “Cái gì?” Cô không bình tĩnh được nữa, đứng lên: “Tôi đã nói với anh không tiện.”
“Không tiện anh cũng muốn ngủ ở đây.”
La Văn Anh thấy thà chết anh cũng không đi, muốn đưa tay túm lấy anh, Minh Tranh đứng ở bên giường cô: “Em không sợ anh không quấn khăn tắm phía dưới mà cứ thế chạy ra, em cứ túm đi.”
La Văn Anh cố gắng bình tĩnh lại, đột nhiên duỗi ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Đi ra ngoài, ngủ ở phòng khách.”
Quả nhiên anh liền đi ra ngoài.
La Văn Anh tiến vài bước khóa trái cửa lại. Ở một mình đã quen, cô ngủ đến nửa đêm thường mơ mơ hồ hồ đi ra phòng khách rót nước uống, vừa mở cửa ra chợt nghe có tiếng nói chuyện, cô giật mình một cái còn tưởng rằng trong nhà có trộm, tỉnh ngủ đi đến trước sô pha, lại thấy ti vi trong phòng khách đang mở, âm lượng chỉnh ở mức nhỏ, đang phát tin tức trận bóng buổi chiều. La Văn Anh dựa vào ánh sáng nhàn nhạt nhìn thấy Minh Tranh tựa người trên sô pha, hẳn là đang xem trận bóng thì ngủ thiếp đi, lúc này anh hơi nghiêng người sang một bên, tư thế ngủ khoan thai điềm tĩnh.
Điều hòa trong phòng khách vẫn đang chạy, La Văn Anh nghĩ muốn đi tới gọi anh dậy, nhưng thấy anh đang ngủ say, cô trở lại phòng lấy tấm thảm ra đắp lên người anh.
Rót ly nước vào phòng, La Văn Anh đem cửa khóa trái lần nữa, đi đến cửa sổ sát đất mới phát hiện không còn buồn ngủ nữa, cô cầm ly nước nhìn lên bầu trời đờ đẫn.
Phanh!
Bên ngoài bỗng nhiên nghe có tiếng nổ, La Văn Anh thu lại cảm xúc, nhanh chân đi đến phòng khách. Minh Tranh vặn vẹo người đứng lên từ trên mặt đất, hai chân ê ẩm tê dại không có chút sức lực, La Văn Anh gấp lại tấm thảm liền tắt ti vi, phòng khách trở nên tối om, chẳng trách cô không thể tìm thấy anh đâu. La Văn Anh tiện tay mở công tắc, đèn đột ngột sáng lên, nhìn qua có thể thấy Minh Tranh đang xoa xoa đầu gối, cô đi tới mấy bước: “Sao vậy?”
Minh Tranh hướng cô vẫy tay: “Xoa chân cho anh.”
“Phòng ngủ không có ti vi sao?”
“Dù sao cũng không ngủ được, xem ở phòng khách thoải mái hơn.”
La Văn Anh nghiêm mặt: “Anh không ngủ được cũng đừng quấy rầy tôi, đợi lát nữa tắt đèn xong trở về phòng đi.” Nói xong liền đi thẳng cũng không quay đầu lại.
Minh Tranh muốn đứng thẳng lên, thử vài lần vẫn không được, bên tai truyền đến tiếng La Văn Anh đóng cửa, anh đấm lên đùi vài cái, lại cảm thấy tê rần. Nửa người trên mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, một lúc lâu sau Minh Tranh mới chậm rãi đứng dậy đi về phòng khách. Lúc đi qua phòng ngủ La Văn Anh, cửa phòng cô khóa chặt, anh cười khổ, bước chân đi về phía trước.
Hôm sau tỉnh lại, Minh Tranh không chút khách khí ngồi kế bên La Văn Anh ăn bữa sáng như thường lệ, La Văn Anh thu dọn xong quay sang nói với anh: “Chút nữa anh đi trước đi.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn người khác nhìn thấy chúng ra ra ngoài cùng một lúc.”
Minh Tranh dùng tay xé một miếng bánh mì: “Văn Anh, những gì em nói với anh tối hôm qua chắc không phải nói cho có lệ chứ?”
La Văn Anh nghĩ muốn nhanh chóng đuổi anh ra khỏi nhà: “Tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ mà thôi.”
“Em nhớ hôm nay nói cho rõ ràng cùng Tống Cẩm Trác.” Minh Tranh uống hai hớp sữa, rút khăn giấy ra lau tay rồi mới đứng dậy: “Anh chờ tin tốt của em.”
La Văn Anh không nói tiếng nào, nhìn theo bóng lưng Minh Tranh đi ra ngoài. Cô còn phải đi làm không rảnh, đành cho người giúp việc đến đây dọn dẹp, lại gọi điện thoại bảo người đến thay khóa, đợi sắp xếp thỏa đáng hết thảy rồi mới đi đến công ty.
Về chuyện của Tiểu Chu và Tạ Nam, công ty đã hạ thông cáo, còn dán văn kiện bên trong tủ kính ở đại sảnh. Giống như La Văn Anh đã nói, thật ra Tạ Nam không có việc gì, còn Tiểu Chu thì bị trừ tiền thưởng của tháng đó.
Tạ Nam đi tới cửa phòng làm việc của Tiểu Chu, Tiểu Chu cũng mới đến công ty, vừa đánh máy vi tính, vừa ăn cái bánh nếp trên tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Nam đứng ngoài cửa, Tiểu Chu nhất thời giật mình chưa có phản ứng đã thấy Tạ Nam đi vào: “Julie, có tin tốt.”
Tiểu Chu cong cong khóe miệng châm chọc: “Đối với tôi mà nói, còn có thể là tin tốt gì?”
“Tôi biết cô lúc ấy là vì tôi ra mặt, tiền thưởng tháng này chờ tôi nhận lương rồi sẽ bồi thường cho cô.”
“Đừng.” Tiểu Chu vội vàng cự tuyệt: “Vốn dĩ là do tôi làm sai, kết quả xử lý như vậy đối với tôi đã là quá hết tình hết nghĩa rồi.”
“Tóm lại lần này là trong cái rủi có cái may.” Tạ Nam không giảm ý cười, lại xem xét sắc mặt của Tiểu Chu: “Cô sẽ không trách tôi chứ?”
Tiểu Chu cắn miếng bánh nếp, tựa hồ khó hiểu: “Tôi trách cô làm gì?”
“Không có là tốt rồi, chúng ta vẫn là bạn tốt, đợi tan ca tôi mời cô đi ăn cơm.”
“Vốn dĩ là tôi gây tổn hại đến cô.” Tiểu Chu lại cắn một miếng bánh rồi nói tiếp: “Vả lại mỗi người cũng đều là chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi.”
“Cô vẫn còn đang tức giận?” Tạ Nam nói giọng yếu ớt: “Đừng như vậy, lúc sau tôi đã đi tìm lão đại, tôi nói tôi chỉ đơn giản muốn đi cùng với cô thôi, nhưng lão đại nói tôi đừng suy nghĩ nhiều, anh ấy nói hai chúng ta cũng không ai bị đuổi việc, những cái kia chẳng qua chỉ là làm bộ mà thôi, tôi mới thấy yên tâm.”
“Phải không?” Sắc mặt Tiểu Chu có chút chuyển biến tốt đẹp: “Ai, cuối cùng cũng đã qua được cửa ải này.”
Tạ Nam ngồi vào chỗ đối diện cô: “Còn không phải sao? Tiền thưởng tháng này của cô ít hơn bao nhiêu, tôi cho cô.”
“Không được, tôi không cần.”
“Để một mình cô chịu phạt tôi thật ngại, nếu không chúng ta mỗi người gánh một nửa.” Tạ Nam khăng khăng, nhưng nói gì Tiểu Chu cũng không chấp nhận.
Thấy sắp đến giờ làm việc, Tạ Nam đứng dậy nói: “Sau khi tan ca chờ tôi, tôi đưa cô đi ăn ở quán thịt nướng.”
Tiểu Chu nhìn theo bóng lưng Tạ Nam, cầm miếng bánh hung hăng cắn một cái, hừ, ai thích mấy đồng tiền kia, cô đã giả bộ tôi cũng để cho cô giả bộ, nếu tôi vẫn còn tiếp tục không nhận ra nữa, tôi liền thật sự là heo.
La Văn Anh đưa tay muốn đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy Tạ Nam đang ở phía đối diện đi đến. “Quản lý La.”
La Văn Anh gật gật đầu, không có hứng thú nói chuyện.
“Quản lý La, tan ca tôi cùng Julie đi ăn cơm, cô cũng cùng đi đi?”
La Văn Anh đoán không ra trong lòng Tạ Nam đang có suy nghĩ gì, nhưng suy cho cùng suy nghĩ nhiều như vậy cũng thật khó chịu. “Không được, tôi còn có việc.”
“Quản lý La, lão đại của chúng ta thật đúng là người tốt, lần này suýt chút nữa tôi đã nghĩ anh ấy muốn đuổi việc tôi rồi chứ, không nghĩ tới…”
La Văn Anh nhìn vào mắt Tạ Nam, nghĩ thầm, thời gian cô sắp rời đi cũng không còn bao lâu đâu. Nhưng mà nhìn thấy Tạ Nam vui vẻ từ trong phòng làm việc Tiểu Chu đi ra, không biết nha đầu bên trong có lại bị trúng kế nữa hay không, La Văn Anh lắc đầu, nếu thật là vậy, cô cũng không giúp Tiểu Chu được gì.
Đi vào phòng làm việc, mới mở máy tính ra, đã nghe một loạt tiếng bước chân vang tới. Minh Tranh kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn làm việc của La Văn Anh: “Em quyết định khi nào thì nói chuyện với Tống Cẩm Trác?”
La Văn Anh đưa ngón tay ấn ấn huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi: “Nói cái gì?”
Minh Tranh híp mắt lại, áp sát đến trước mặt cô: “Nói em theo anh.”
Cô cầm lấy tài liệu lật xem, nghĩ thầm đây là phòng làm việc ở Hào Khôn, đợi khóa trong nhà đổi rồi, mình còn có gì phải sợ nữa, nghĩ vậy nên dứt khoát không để ý tới anh, Minh Tranh rút tài liệu trong tay cô ra: “Nếu muốn anh đi nói cùng với em, cũng được.”
La Văn Anh cười lạnh: “Không cần, anh đi làm việc của anh đi.”
Minh Tranh nhìn vào mắt La Văn Anh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, anh không thể nào nhìn thấu được. La Văn Anh tập trung sự chú ý vào máy tính, dựa vào cái gì mà bắt cô phải ngoan ngoãn làm theo lời anh nói chứ, không có cửa đâu.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu