Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 19
hươg 19: Nhắc tới ba chữ “Tống Cẩm Trác”, tôi liền cưỡng bức em
Tiểu Chu bị dọa đến mức đứng bất động tại chỗ.
Dù sao cũng là La Văn Anh bảo cô mang ra ngoài, tính tình La Văn Anh như thế nào cô cũng hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, cô làm sao không hiểu được chân lý này?
Tiểu Chu nức nở không dám đi lên, La Văn Anh đưa tay ấn ấn đôi mắt, lúc mở mắt ra thấy cô còn đứng đó, liền nói: “Muốn anh ta xuống đây bắt em sao?”
“Eve…” Giọng nói tiểu Chu nức nở: “Có khi nào lão đại sa thải em không?”
La Văn Anh cũng không an ủi cô, nói thật: “Tám mươi, chín mươi phần trăm, thương thế hiện tại trên người em, anh ta đã rất vất vả mang em từ đồn cảnh sát về, Tiểu Chu, chuyện cần lo lắng của em bây giờ là chuyện này có bị ghi vào hồ sơ không, công việc thì có thể tìm lại, nhưng nếu có vết nhơ này trong hồ sơ, liệu có công ty nào dám tuyển dụng em nữa hay không?”
Tiểu Chu đưa tay lên che mặt khóc, La Văn Anh nhìn cô, giọng nói cũng không cứng ngắc như trước: “Hiện tại em khóc thì có ích lợi gì? Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, thì mọi người đừng đi làm nữa.”
Tiểu Chu cắn chặt môi, đưa mắt nhìn La Văn Anh: “Eve, chị nói với anh ấy giúp em đi.”
“Không phải em với Tạ Nam có quan hệ rất tốt sao?”
“Tạ Nam cũng giúp em, nhưng nhiều người thì càng có thêm nhiều cơ hội.”
La Văn Anh thở dài, đưa mắt nhìn Tiểu Chu, không biết làm như thế nào: “Nếu đổi lại là em, em có chịu không? Một khi ký được hợp đồng này, tiền thưởng sẽ thuộc về phòng chúng ta, chỉ bồi rượu làm lành một chút thôi, em nên suy nghĩ lại đi.”
“Eve, Tạ Nam là người tốt, bình thường cô ấy…”
La Văn Anh ngắt lời cô: “Chị không có hứng thú với Tạ Nam, nếu em vẫn giữ thái độ như thế này, cũng đừng đi làm nữa, mau thu dọn đồ đạc đi.”
Tiểu Chu nghe La Văn Anh nói thẳng, nước mắt giấu trong hốc mắt không nhịn được nữa trào ra, La Văn Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giọng điệu nhẹ bớt: “Đi thôi, chị đi với em, khi em nói không được, chị sẽ nói giúp, chỉ như vậy thôi.”
Tiểu Chu vừa nghe vậy càng khóc dữ hơn, lúc mới phỏng vấn để vào Hào Khôn thật không dễ dàng, bây giờ nếu bị đuổi việc mà còn ghi vào hồ sơ, cô thấy tương lai phía trước của mình thật mờ mịt.
“Eve.” Tiểu Chu đi theo La Văn Anh ra ngoài: “Em rất vui vì chị đi với em, từ trước tới giờ em đều coi chị là thầy của mình, em còn có rất nhiều thứ chưa học được, về sau sợ không còn cơ hội nữa rồi…”
La Văn Anh cũng không quay đầu lại: “Em nịnh chị sao?”
“Không phải, em nói thật đó.”
La Văn Anh bước nhanh về phía trước, cô hiểu rõ tính cách của Minh Tranh, hiện giờ anh đang nổi nóng, cũng thật khó mà nhượng bộ. La Văn Anh đi tới trước phòng làm việc của Minh Tranh, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Bên tai truyền đến tiếng khóc, cô đưa mắt nhìn, liền thấy Tạ Nam đang khóc thảm thiết trên sô pha. Trên mặt Tạ Nam sưng vù, trên cổ còn có vết thương, xem ra đã bị dọa không ít rồi. Minh Tranh tựa vào cửa sổ sát đất, giống như không nghe thấy tiếng khóc, La Văn Anh đưa mắt ra ám hiệu cho Tiểu Chu, Tiểu Chu liền bước lên, La Văn Anh tự ý kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người La Văn Anh: “Em còn chưa khỏi bệnh, tới đây làm gì?”
“Tôi muốn tới hỏi anh định xử lý việc này như thế nào?”
Lửa giận của Minh Tranh lại bốc lên lần nữa, đưa tay quơ lấy tài liệu trên bàn ném đi, La Văn Anh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái gì bay qua, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, tập tài liệu bị ném tới chân Tiểu Chu, làm cho Tiểu Chu và Tạ Nam sợ tới mức không dám lên tiếng.
“Lá gan các cô lớn thật, đã đi ra ngoài còn đả thương người khác, đã có can đảm này, cũng đừng mong có kết quả tốt.” Minh Tranh giận tới mức không kìm được, sợ rằng đây là vụ đầu tiên mà Hào Khôn gặp phải, nói ra không bị người ta cười tới rụng răng mới là lạ.
“Tổng giám đốc, thực xin lỗi.” Tạ Nam ôm chặt hai cánh tay, nức nở nói: “Nếu không phải tại vì tôi muốn giúp Julie nên mới xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi.”
Tiểu Chu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: ” Lão đại, lỗi tại tôi.”
Minh Tranh ngồi vào ghế, La Văn Anh đã sớm dự đoán được tình huống sẽ xảy ra như thế này, Tạ Nam khóc càng lợi hại hơn, Minh Tranh buồn bực phẩy tay: “Đi ra ngoài hết cho tôi.” Rồi sau đó cầm điện thoại lên, bấm số nội bộ: ” Gọi giám đốc nhân sự lên đây.”
Tiểu Chu và Tạ Nam nghe được, đương nhiên biết ý của Minh Tranh đó là sa thải các cô.
Tim Tiểu Chu đập loạn nhịp, Tạ Nam thì phản ứng tốt hơn: “Tổng giám đốc, đều là lỗi của một mình tôi, xin anh đừng sa thải Tiểu Chu”
La Văn Anh nhìn tài liệu trên bàn.
Cô đã sớm biết Tạ Nam là người không đơn giản, một khi Minh Tranh đã quyết định là không ai có thể thay đổi được, Tạ Nam làm như vậy cũng không có ích gì, nhưng vẫn có thể làm cho Tiểu Chu ghi nhớ phần ân tình này, đương nhiên, nếu như hai người về sau mỗi người một ngả thì không nói làm gì, còn nếu như được giữ lại Hào Khôn, sợ rằng Tiểu Chu đã cảm động đến rơi nước mắt đối với Tạ Nam, chỉ đâu đánh đó.
La Văn Anh nhếch môi cười lạnh, thời đại bây giờ liệu có ai đối xử thật tâm với nhau, cô đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tính cách cũng đã thay đổi. Nhưng, đương nhiên là cô có biện pháp.
Qua làn nước mắt, Tiểu Chu nhìn Tạ Nam, muốn mở miệng nói thì La Văn Anh lên tiếng: “Không ký được hợp đồng, lại đả thương người khác, nói gì thì nói chúng ta vẫn phải cho đối tác một câu trả lời thỏa đáng, bằng không nó sẽ là một vết nhơ khó xóa của Hào Khôn, tuy rằng là lỗi của Tạ Nam và Tiểu Chu, nhưng hai người là nhân viên của Hào Khôn, việc này chúng ta nhất định phải có người gánh chịu.”
Mihn Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiểu Chu và Tạ Nam. Hai người nín thở, Tạ Nam không dám tùy tiện mở miệng. La Văn Anh cười cười, nói tiếp: ” Kỳ thật chuyện này cũng không phải quá khó, anh có muốn nghe ý kiến của tôi một chút không?”
Minh Tranh ra hiệu cho cô nói tiếp, La Văn Anh đưa lưng về phía Tiểu Chu và Tạ Nam, cô chậm rãi mở miệng: ” Như lời Tạ Nam vừa nói, nếu không phải cô ấy ra tay trước, chuyện cũng sẽ không đến mức này, cho nên ai làm người đó gánh, sa thải Tạ Nam, về phần Tiểu Chu, kỷ luật, trừ vào tiền lương và tiền thưởng của cô ấy.”
Lời vừa nói ra, Tạ Nam giật mình, Tiểu Chu vẫn không nói được lời nào, cô cho rằng chuyện đã tới nước này, La Văn Anh nhất định sẽ không nói giúp cô, không nghĩ tới La Văn Anh lại đứng ra nói Tạ Nam.
Minh Tranh nhìn cô chằm chằm không nói gì, Tiểu Chu lại ngại ngùng mở miệng: “Eve, kỳ thật, Tạ Nam…”
“Tiểu Chu, tôi nói hết rồi, cô còn muốn nói gì nữa?” La Văn Anh lên tiếng cắt ngang, đưa mắt nhìn Minh Tranh: ” Chuyện của công ty khi nào cần phiền tới thư ký, đây là việc không phải ai cũng làm được, hiện tại đi tìm lý do, chẳng lẽ Tạ Nam không làm gì sai sao?”
Minh Tranh đưa mắt nhìn Tạ Nam, rồi nhìn Tiểu Chu: “Hiện tại cho các cô một lựa chọn, một là cả hai cùng đi, hai là một ở lại, một đi.”
Cái này, không phải ai cũng dám nói bừa, dù sao để được vào làm trong Hào Khôn là một điều không dễ dàng, huống chi còn liên quan tới tương lai sau này?
La Văn Anh ngồi trên ghế xoay xoay, đưa lưng về phía hai người, lời này nói cho Tiểu Chu cùng Tạ Nam nghe, đồng thời cũng nói với Minh Tranh: “Tiểu Chu đi theo tôi mấy năm nay, được tôi đào tạo, thật vất vả mới thành thục, tôi cũng không muốn tìm người mới.”
Trong lời nói của cô, ý tứ muốn bảo vệ Tiểu Chu.
Tạ Nam lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến chuyện lớn như vậy, người ra tay cũng là Tiểu Chu, nhưng xem ý tứ bây giờ của La Văn Anh, rõ ràng là bảo vệ Tiểu Chu. Minh Tranh đưa mắt nhìn Tạ Nam, Tạ Nam ngồi đó khóc như mưa, Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn Anh: “Xử lý chuyện như vậy, có thể làm ọi người phục không?”
“Tại sao lại không thể?” La Văn Anh nói ra điều đương nhiên: “Đó là sự thật.”
“Quản lý La…” Tạ Nam cố nén tiếng nấc: “Lúc ấy tôi bị bắt vào phòng, thiếu chút nữa bị cưỡng bức, công ty chẳng những không bồi thường mà còn sa thải tôi, chuyện như vậy thật không thỏa đáng.”
La Văn Anh đứng lên, đi tới đối diện Tạ Nam: “Vừa rồi không phải cô nói đều là lỗi tại cô sao? Giờ này lại kêu là oan uổng, Tạ Nam, trong công ty nhất định phải có một người gánh trách nhiệm, theo cô, thì như thế nào mới thỏa đáng?”
Tạ Nam cắn môi, đưa mắt nhìn Tiểu Chu.
Gương mặt Tiểu Chu đỏ bừng, tựa như đang quyết định chuyện gì rất quan trọng, cần cô phải chịu trách nhiệm, nhưng lời đến miệng vẫn không nói được, một mặt bởi vì La Văn Anh, một mặt khác là hoàn cảnh của cô. Cô còn phải lo lắng cho gia đình, đi theo La Văn Anh kiếm được một chút tiền thưởng, nếu như bị sa thải khỏi Hào Khôn, về sau biết phải làm như thế nào?
Nước mắt Tạ Năm rơi lã chã, Minh Tranh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn La Văn Anh chằm chằm, một khi cô đã muốn ép người khác vào ngõ cụt, thì họ cũng đừng mong mà trở ra ngoài.
“Tổng giám đốc…” Tạ Nam nhìn Minh Tranh: ” Thời gian tôi tới công ty chưa lâu, nhưng tốt xấu gì cũng làm việc rất nghiêm túc, nếu anh muốn sa thải tôi, cần cho tôi một lý do chính đáng.”
“Tạ Nam, cô muốn chịu trách nhiệm hay muốn chính cô tự nói chuyện này ra ngoài?”
Tạ Nam cố nén tiếng khóc: “Quản lý La, tôi nói cho cô biết, tôi biết quan hệ của cô và Julie, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu như cô rơi vào trường hợp giống như tôi, thì cô sẽ làm như thế nào?”
“Được.” La Văn Anh ngồi lại chỗ ngồi của cô: “Cô nói cho tôi biết, giữa cô và Tiểu Chu, Hào Khôn cần phải giữ lại ai?”
Sắc mặt Tạ Nam khẽ biến đổi, giọng nói nhẹ hơn, không còn hùng hồn như trước nữa: “Tôi hi vọng công ty có thể xử lý công bằng, chí ít, đả thương người khác cũng không phải là tôi, tại sao lại bắt tôi gánh lấy cái tội danh này?”
Tiểu Chu giật mình, dù sao khi rơi vào trường hợp này ai cũng muốn bảo vệ mình, cô cắn môi, toàn thân vô lực.
Hai tay khoanh trước ngực La Văn Anh, thấy Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn cô. “Eve, lão đại, đả thương người chính là tôi, tôi cam tâm chịu phạt, công ty cứ trừ tiền lương và tiền thưởng của tôi, tôi bồi thường toàn bộ tiền thuốc men, sa thải tôi, nhưng tôi hi vọng đừng ghi chuyện này vào hồ sơ của tôi, có được không?”
Minh Tanh để ngón trỏ nơi khóe miệng, liếc mắt nhìn La Văn Anh, phất tay với hai người: ” Các cô ra ngoài trước đi.”
Ta Nam đứng dậy trước, Tiểu Chu muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng vẫn không thốt ra được. Tiểu Chu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, Tạ Nam đi tới bàn thư ký, thấy Tiểu Chu đi tới, cũng không nói gì úp mặt xuống bàn.
La Văn Anh thấy hai người đã rời đi, lúc này mới đưa mắt nhìn Minh Tranh: “Anh định xử chuyện này như thế nào?”
Minh Tranh giống như người vô tội: “Anh như thế nào?”
La Văn Anh xòe hai tay ra: “Tối hôm qua tự anh chạy tới đồn cảnh sát, chắc hẳn chuyện này đã được giải quyết gọn gàng, anh cũng biết nhất định tôi sẽ đứng về phía Tiểu Chu, nhiều năm làm việc cùng nhau như thế, không có cô ấy tôi cũng không thể làm được. Về phần Tạ Nam, anh càng không thể sa thải cô ấy ngay lúc này, không biết mục đích tối hôm qua của cô ta là gì, nhưng trong mắt người ngoài, nếu như đem cô ta khai trừ khỏi Hào Khôn, phía dưới nhất định có người không đồng tình, về sau còn ai dám cống hiến hết sức lực cho Hào Khôn?”
Minh Tranh nhíu mày, vỗ tay: “Người hiểu anh nhất chỉ có em.”
La Văn Anh không cho là đúng, chờ anh nói tiếp, Minh Tranh cầm lấy ly cà phê trên bàn hớp một ngụm, lúc nãy xem náo nhiệt, cà phê đã lạnh, anh khẽ mím môi mỏng lại, mở miệng nói: “Em rất tốt, nhưng ở trước mặt Tạ Nam lại cố tình làm người xấu, nhưng cô ấy còn đang trong thời gian thử việc, đến lúc đó muốn giữ hay không thì cũng tùy em, nhưng ít ra chúng ta cũng biết được bản tính Tạ Nam, còn Tiểu Chu, về sau nhất định sẽ càng thêm trung thành với em, mà em luôn coi trọng Tiểu Chu, lúc này ra mặt nói giúp cô ấy, sợ rằng phần ân tình này cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời.”
La Văn Anh nhìn xuyên tới gò má của Minh Tranh, lấy bối cảnh sau lưng anh làm nền: “Quyền quyết định về Tạ Nam nằm trên tay anh, có quan hệ gì tới tôi?”
“Em muốn giữ, anh liền giữ, em không muốn, thì để cô ta đi.” Minh Tranh nhìn La Văn Anh chằm chằm, giọng nói nghiêm túc.
Tay cô để trên mặt bàn, gõ nhẹ vài cái: “Chuyện tối hôm qua, nếu chúng ta nói cho qua, đối phương cũng không dám theo tới cùng, dù sao đó cũng là hành vi cá nhân, không đại diện cho công ty, chuyện giải quyết hậu quả để tôi làm, coi như lưu lại chút tâm ý cho Tiểu Chu.”
Minh Tranh không chút do dự mà cự tuyệt: “Không được, chuyện này dừng tại đây, em đùng nhúng tay vào.”
“Anh sợ người ta ăn tôi sao?”
Minh Tranh đứng lên, hai tay chống ở mép bàn, hướng nửa người trên tới trước mặt La Văn Anh: “Cho người khác ăn không bằng giữ lại ột mình anh ăn.”
La Văn Anh cười lạnh, đứng lên đối diện cùng Minh Tranh: “Người phía ngoài, tùy tôi xử lý phải không?”
Minh Tranh gật đầu.
“Được, dù sao cũng trong thời gian thử việc, chờ cho chuyện này lắng đi, anh tìm một cơ hội sa thải cô ấy đi.” La Văn Anh cũng không muốn giữ lại một người như vậy tại Hào Khôn.
“Kỳ thật có lúc Tạ Nam cũng rất tốt, chí ít mỗi bữa sáng có thể mang cho anh một cốc sữa, sinh bệnh còn có người mua thuốc hay đưa anh đi bệnh viện, so với các thư ký trước thật tốt.”
Sắc mặt La Văn Anh lạnh lẽo, không nhìn anh nữa: “Được, dù sao cũng do anh quyết định.” Nói xong, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
Minh Tranh thấy phản ứng của cô như thế, liền bật cười.
Tạ Nam thấy La Văn Anh từ phòng làm việc của Minh Tranh bước ra, đứng dậy cung kính chào: “Quản lý La.”
“Tổng giám đốc coi trọng các cô, làm rất tốt.”
Nhìn thấy bóng dáng La Văn Anh biến mất nơi góc khuất, Tạ Nam vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu ý của cô, ngây ngốc ngồi trở lại bàn làm việc. bỗng nhiên bừng tỉnh, tiện đà vỗ ngực vui vẻ, tốt quả, không bị sa thải rồi.
La Văn Anh trở lại phòng làm việc, xử lý công việc trên bàn, bên tai cũng không nghe được tiếng líu ríu lải nhải của Tiểu Chu, cô thấy không quen, đứng dậy đi ra ngoài, phòng làm việc của Tiểu Chu mở rộng cửa, ngẫu nhiên có một vài đồng nghiệp ra vào, La Văn Anh đi tới cửa, nghiêng người nhưng không bước vào.
Tiểu Chu đứng một bên vừa lau nước mắt vừa dọn dẹp đồ đạc, trên bàn cô có nuôi một hồ cá nhỏ, cô lưu luyến đưa ột đồng nghiệp: “Nhất định phải nuôi nó thay tớ, đừng để nó chết.”
“Julie, cậu đừng bi quan như thế.”
La Văn Anh sợ nếu như cô không đi vào, bên trong chắc sẽ ngập đầy nước mắt, cô đưa tay gõ gõ cửa phòng làm việc.
Tiểu Chu ngước đôi mắt đỏ ngầu lên: “Eve.”
“Ban ngày ban mặt mà tập trung gì ở đây?” La Văn Anh đi vào, thấy trên bàn Tiểu Chu ngổn ngang: “Chỉnh lý tư liệu, sau khi làm xong đi với chị.”
Vẻ mặt Tiểu Chu đầy cảm kích: “Eve, chị còn muốn mang em đi nữa sao?”
“Em muốn nghỉ việc? Sao không nói sớm?”
Tiểu Chu đưa tay sờ đầu: “Không phải em sẽ bị sa thải sao?”
“Lỗ tai nào của em nghe thấy điều này vậy?” La Văn Anh cũng không nói gì nhiều: “Mau lên, bằng không trừ tiền thưởng.” Nói xong, cô bước ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa, liền nghe tiếng Tiểu Chu la to: “Aaaa, trả hồ cá lại cho tớ, tâm can bảo bối của tớ…aaaa.”
La Văn Anh bật cười, bước nhanh trở lại phòng làm việc của mình.
Sau 12 giờ, Tiểu Chu theo La Văn Anh lên xe, cô nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh: “Eve, thật xin lỗi, lần này mang đến cho chị thật nhiều phiền toái.”
La Văn Anh tùy tiện lật tài liệu ra xem: “Em biết là tốt rồi.”
Vẻ mặt Tiểu Chu đầy xấu hổ: “Lúc ấy, đầu óc em thật hồ đồ, em nghĩ cho Tạ Nam vào cùng chắc hẳn là không có chuyện gì.”
“Em phải nhớ kỹ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng bao giờ đem khuyết điểm của mình bộc lộ ra ngoài, cũng đừng có ngu ngốc mà gánh hết trách nhiệm về mình.”
Tiểu Chu nghe được lời nói của La Văn Anh, gật đầu: “Vâng.”
“Đả thương người cũng là em, cho nên, trừ tiền thưởng tháng này!”
Tiểu Chu không ngừng gật đầu, chưa bao giờ cô cảm giác được trừ tiền thưởng mà có thể vui như thế này.
Vào phòng họp, Tiểu Chu vội vàng ghi chép, cả người bừng bừng sức sống, La Văn Anh đưa bản vẽ cho đối tác: “Đây là bản báo giá cùng thiết kế ban đầu, nếu được, chúng ta sẽ thương lượng tiếp.”
“Không phải Hào Khôn luôn chú trọng vào đồ bảo hộ lao động sao? Chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay vào nghề khác?”
La Văn Anh không nặng không nhẹ nói: “Lĩnh vực khai thác của Hào Khôn rất rộng, mời ngài xem, xu hướng hiện nay như thế nào, nói cách khác, không phải chủ yếu là có vốn, còn cần thái độ của nhà đầu tư. Ngài cũng nên hiểu rằng, phương bắc có không khí ẩm hơn, mà đối với thành phố Nghênh An này mà nói, mùa đông có thể lạnh tới tận xương. Điều hòa truyền thống nhiều khi không tốt, cho nên…” La Văn Anh đưa thêm một phương án: “Tôi còn có một phương án toàn vẹn đôi bên, trang bị máy điều hòa trung tâm, mỗi nhà trang bị một cái nồi hơi, đương nhiên, đây là sử dụng ỗng dẫn khí than, dưới sàn nhà tích đủ nhiệt độ sẽ ấm lên, thông qua điều chỉnh nước mà điều khiển độ ấm. Mặc khác, mỗi phòng có thể trang bị một cái điều khiển valve*, muốn chỉnh gì thì chỉnh.”
* Valve điều khiển áp suất: Pressure control valve
Trong hệ thống thủy lực valve điều khiển áp suất (gọi tắt là nhóm valve áp suất) được sử dụng ở rất nhiều dạng rất nhau và đóng vai trò quan trọng, là một trong 3 nhóm valve điều khiển chính bao gồm: Valve chuyển hướng – Valve điều chỉnh lưu lượng và Valve điều khiển áp suất.
“Chuyện này…” Sắc mặt Cố tổng do dự: “Tôi cũng biết xu thế của bây giờ, nhưng sản phẩm của công ty có gì vượt trội hơn so với thị trường?”
Tiểu Chu trình tài liệu lên, La Văn Anh đưa tay chỉ vào tờ giới thiệu: “Một câu nói, Hào Khôn chúng tôi không phải là xí nghiệp nhỏ, sản phẩm của chúng tôi mỗi tháng tiêu thụ hơn cả ngàn cái, cho nên, tôi cảm thấy, quý công ty hợp tác với chúng tôi nhất định trăm lợi không hại, về phần ưu điểm, tôi có thể giải thích cặn kẽ cho ngài.”
Thời điểm hai người bước ra khỏi công ty đối tác, đã chạng vạng chiều, sắc mặt Tiểu Chu đỏ bừng “Eve, vừa rồi em có cảm giác chị muốn giết người.”
La Văn Anh cười cười: “Công việc của chúng ta, không phải dựa vào cái miệng này sao?”
“Tất nhiên.” Tiểu Chu cầm máy tính và tư liệu bước lên xe cùng La Văn Anh: “Ông ta muốn mời chúng ta ăn cơm, tại sao lại không đi?”
“Em thật ngốc.” La Văn Anh thắt dây an toàn: “Mặc dù khi bàn công việc chúng ta nói rất hay, nhưng trên bàn rượu, là nơi mà bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng, đã thế chúng ta đi theo bọn họ làm gì?”
La Văn Anh nói chuyện sắc bén, Tiểu Chu gật gật đầu: “Cũng đúng, rất nhiều lần bị người ta chuốc cho say gần chết, thật sợ nha…”
La Văn Anh đưa mắt nhìn sang: “Chuyện hôm qua đã dọa em sợ rồi ư?”
Tiểu Chu lắc đầu: “Không có.”
“Làm càn.” La Văn Anh lắc đầu cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng, lỗ mũi Tiểu Chu chua xót, thiếu chút nữa không kiềm được nước mắt mà trào ra.
“Đi theo chị bao lâu rồi mà đầu óc em vẫn chưa tốt lên tí nào sao? Chuyện gì cần nói thì nói, uống vài ly rượu, liền bị thu phục sao? Chúng ta là phụ nữ, mục tiêu hàng đầu là phải bảo vệ chính mình. Gặp được loại người như vậy, không cần khách khí làm gì, cái cốt lõi là đem tiền móc ra từ túi áo bọn họ, chứ không phải đưa thân mình ra cho họ chấm mút.”
“Vâng.” Tiểu Chu trịnh trọng gật đầu: “Về sau, nhất định em sẽ nhớ kỹ.”
“Em đó…” Hôm nay La Văn Anh nói nhiều hơn bình thường: “Hiện tại có rất nhiều cô gái, đặc biệt là những người vừa mới tốt nghiệp, muốn thăng chức nên đã đi đường tắt, chị luôn giữ cậu bên mình, thấy em làm việc rất tốt, cho nên, thông minh lên một tí đi, sau này còn có cơ hội phát triển.”
Tiểu Chu cảm động đến rơi nước mắt: “Em xin hứa, về sau sẽ làm tốt, không tái phạm nữa.”
“Đi, tìm một chỗ chị mời em ăn cơm”
“Để em mời.” Tiểu Chu ngại ngùng.
“Lại ngốc nữa rồi.” La Văn Anh cười: “Ngày mai lấy hóa đơn tới phòng tài vụ, để công ty thanh toán.”
Tiểu Chu gõ trán, a, thật là ngốc mà. Ngồi trong phòng ăn, Tiểu Chu đang gọi thức ăn, bởi vì hổ thẹn với Minh Tranh, cho nên cô không dám gọi gì nhiều. La Văn Anh cầm lấy menu, gọi thêm hai món, điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn. Tiểu Chu cười cười: “Bạn trai?”
La Văn Anh nhìn màn hình, là của Minh Tranh.
“Mau mau xem, nói không chừng là mời chị ăn cơm đó.”
Tiểu Chu vươn tay ra, La Văn Anh cầm điện thoại, mở tin nhắn ra, chỉ có mấy chữ ít ỏi: “Khi nào thì về?” Chẳng lẽ anh ta đang chờ cô ở nhà, La Văn Anh nhíu mày,
hôm nay bận bịu nên quên gọi người tới thay ổ khóa.
Trong lòng buồn bực, ăn qua loa bữa tối.
La Văn Anh lái xe thật nhanh về nhà, xa xa nhìn thấy trên phòng mình có ánh đèn, cô thật không biết phải nói như thế nào, nói anh ta mặt dày thì hơi quá, nói anh ta đứng đắn thì chính là oan uổng cho chính bản thân mình. Đi vào thang máy, bấm tầng 6, cửa thang máy vừa mở cô liền lập tức đi ra, trong tay cầm chìa khóa, mở của đi vào bên trong, bên trong phòng khách thật chói mắt, nơi cửa còn có một đôi giày đàn ông, nhìn trên kệ, một đôi dép lê đã không còn. La Văn Anh cũng không quan tâm, đi vào, ném chìa khóa lên bàn ăn, rồi nhanh chóng đi vòa phòng ngủ, cùng lúc đó, cửa phòng tắm được kéo ra, Minh Tranh nhẹ nhành khoan khoái bọc khăn tắm đi ra ngoài. La Văn Anh trợn tròn mắt: “Anh…”
Không thể nhịn được nữa!
Minh Tranh cầm lấy khăn lông lau tóc, là khăn của cô a. Anh coi như cô không tồn tại, bước tới, ngồi xuống giường: “Sao về trễ thế?”
Cô bước tới, chìa tay ra: “Trả chìa khóa lại cho tôi.”
“Không.” Minh Tranh nhướng mắt lên, nói sự thật: “Ngày mai em sẽ thay ổ khóa, đưa cho em làm gì nữa?”
La Văn Anh khoanh tay lại: “Anh thích giả thần giả quỷ xuất hiện vào nhà người khác nhỉ?”
“Phải không?” Minh Tranh khẽ cười, La Văn Anh không thèm nhìn anh nữa, cô không nhìn nổi cái khuôn mặt tươi cười này của anh ta, Minh Tranh nói tiếp: “Có phải em rất ngạc nhiên?”
La Văn Anh bị một câu nói của anh làm cho bừng tỉnh: “Minh Tranh, anh thật nhàm chán.”
Anh tiếp tục lau tóc, những giọt nước theo từng sợi tóc màu đen văng ra rớt trên mu bàn tay của cô, cô hung hăng lau đi, tựa hồ không muốn dính dáng gì tới anh: “Anh mau về đi.”
Minh Tranh không hề nhúc nhích.
“Lỡ như Tống Cẩm Trác tới, chỉ sợ sẽ hiểu lầm.” La Văn Anh dọa nạt.
Động tác trong tay Minh Tranh đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn cô, híp mắt lại, La Văn Anh trừng mắt nhìn anh rồi xoay người đi, nhưng không ngờ bị Minh Tranh kéo tay lại, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi anh. La Văn Anh định giơ chân đạp lên chân anh, liền bị bàn tay rắn chắc của anh đè lại: “Em thử nhắc lại ba từ Tống Cẩm Trác thử xem?”
“Anh ấy là bạn trai tôi, tôi không được phép nói sao?” La Văn Anh tức giận, vặn vẹo giãy dụa muốn đứng dậy: “Nói thì nói, mắc mớ gì tới anh?”
Minh Tranh nhìn thấy khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng lên của cô, anh liền lớn tiếng cảnh cáo: “Em còn dám nhắc tới ba từ Tống, Cẩm, Trác, anh liền cưỡng bức em, không phải anh ta muốn tới đây sao, vừa đúng lúc, anh muốn cho anh ta nhìn thấy.”
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu