When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182
hương 181: Tranh đấu gay gắt
Minh Vanh khó tin nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức tối sầm lại, trở nên trầm lặng.
Ánh trăng trên bầu trời đêm chiếu xuống.
Đêm tối, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng sáng rực bị nhiễm một tầng đỏ hồng.
Hứa Dung không mang theo nhiều hành lý, nghĩ là trở về sẽ cho Minh Vanh tin vui bất ngờ.
Cô dừng xe trước cổng, đây là căn nhà Minh Vanh mua từ trước, để khi về nước cô có chỗ nghỉ ngơi thoải mái giống như là nhà của mình.
Hứa Dung cũng có chìa khóa nhà nên không cần thông báo trước với Minh Vanh. Trên phòng lầu hai có ánh đèn nhu hòa, có lẽ Minh Vanh đang ở đó, thật ra thì anh cũng rất ít khi đến chỗ này, trừ khi cô đến ở. Còn chưa chính thức gặp người lớn trong Minh gia, Minh Vanh nói không cần gấp, thời điểm anh còn trẻ, anh lấy sự nghiệp làm trọng.i
Hứa Dung cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, trong lúc không chú ý đá trúng vật gì đó phát ra tiếng động nhẹ, cô xoay người lại thì phát hiện ra đôi giày của phụ nữ. Có giày ở cửa, ít nhất trong nhà có phụ nữ ở. Cô xiết chặt tay, chân khẽ run bước nhanh lên lầu hai.
Đèn hành lang đều không mở, làm cho ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ càng rõ ràng hơn. Hứa Dung cởi giày, đi chân không trên sàn, nhẹ nhàng tiến tới trước. Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
“Cuối cùng anh muốn giấu tôi đến khi nào? Tôi không muốn cả đời trốn tránh không thể gặp người khác”
Một giọng nữ sắc bén đâm thẳng vào tai Hứa Dung. Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không thể không dựa vào vách tường, dự đoán phát sinh trong lòng càng làm bản thân không yên
“Hiện tại chưa phải lúc.”
Âm thanh này cô đã quá quen thuộc, không phải Minh Vanh thì còn có thể là ai?
“Vậy rốt cuộc khi nào tôi mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Anh không phải đã đồng ý để tôi được tự do sao? Vì sao không cho tôi ra nước ngoài đi? Có ngày tôi sẽ quang minh chính đại trở về!”
Người đàn ông hừ lạnh “Hoàn cảnh của cô bây giờ còn muốn quang minh chính đại sao? Vưu Ứng Nhụy, cô có biết bên ngoài ai cũng đang truy nã cô? Ra khỏi phòng này cô chỉ có thể đi thẳng đến nhà giam thôi!”
“Là” Vưu Ứng Nhụy điên cuồng “Tôi điên rồi nên mới nghe lời anh, hiện tại anh che dấu rất tốt, không ai có thể nghi ngờ đến anh. Đối với anh tôi là cái gì? Thiếu chút nữa hại chết chồng mình, hại mẹ thành ra như vậy, chính mình thì như chuột chạy qua đường”
Cảm xúc của Minh Vanh từ đầu đến cuối đều ổn định “Vưu Ứng Nhụy, không ai kề dao vô cổ ép cô làm, cũng đừng nói là chuyện bất đắc dĩ phải làm, tất cả do cô lựa chọn, đi đến bước này cũng đừng có nói tới hai chữ hối hận.”
Bàn tay Hứa Dung tham lam hướng phía cửa, do không có đóng kỹ, dùng một chút lực liền có thể đẩy cách cửa hở ra một khe nhỏ. Xuyên qua ánh đèn, cô nhìn thấy Minh Vanh ngồi trên sô pha quay lưng về hướng của mình, đối diện Minh Vanh là cô gái trẻ. Nghe tên này Hứa Dung có chút ấn tượng, trước đó Minh Vanh đã từng nhắc qua, cô ta là vợ Minh Thành Hữu.
“Cô thiếu chút nữa hại chết Thành Hữu, nếu không phải cô tham tiền của Minh Gia, sao có thể dẫn đến kết cục hôm nay.” Trong giọng nói của người đàn ông ít nhiều mang ý diễu cợt.
“Chuyện này cũng có một phần của anh”
“Không cần biết, nhưng người xuống tay vẫn là cô”. Minh Vanh ngồi tại chỗ, bóng bị che khuất “Hơn nữa hiện tại tình cảm Thành Hữu cùng Phó Nhiễm rất tốt, cho dù cô xuất hiện lại thì như thế nào, không nói là không thay đổi được gì, cô cho là Thành Hữu gặp cô còn nghĩ đến tình xưa? Rơi vào tay hắn, chỉ có nước cô vào tù mà ngồi.
Mặt Vưu Ứng Nhụy đang trắng bệt chuyển sang kích động, đứng lên khỏi sô pha, ngón tay chỉ thẳng mặt Minh Vanh “Anh có ý gì? Qua cầu rút ván? Bây giờ mặc kệ tôi sống chết ra sao? Lúc mang tôi đi anh hứa như thế nào? Minh Vanh, thật không nghĩ tới người âm hiểm nhất trong Minh Gia lại là anh, chắc chắn mọi người không thể lường trước được?”
Minh Vanh lấy ra điếu thuốc châm lửa, Hứa Dung đứng ở cửa có thể ngửi được mùi hương mê hoặc gay mũi.
Vưu Ứng Nhụy xanh mặt.
Minh Vanh nhả khói thuốc, Hứa Dung tham lam nhìn sâu vào trong một chút, phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông lạ. Vưu Ứng Nhụy nhìn xuống phía sàn nhà, bỗng nhiên ôm mặt khóc nói “Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy? Nếu mẹ tôi không bình phục tốt, ít nhất bà có thể tha thứ cho tôi, tôi cũng không trở thành người không giống người, quỷ không ra quỷ trốn ở bên ngoài.”
Minh Vanh nghe nói, sắc mặt tối lại “C đừng có quên, Phạm Nhàn là do tự tay cô đẩy xuống lầu”
Vưu Ứng Nhụy nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa “Nhưng là chính anh ta đá mẹ tôi trọng thương, đều là do các người hãm hại”
Minh Vanh ngồi thẳng lên, hung hăng dụi tắt tàn thuốc trong tay “Là giúp cô che đi manh mối, hiểu chưa? Nếu không, sau đó cô còn có thể tự do đi lại sao?”
Vưu Ứng Nhụy cố kìm nén tiếng khóc “Vậy anh định sắp xếp cuộc sống sau này của tôi như thế nào?”
“Ý cô muốn sao?”
“Tôi muốn ra nước ngoài, thêm nữa, anh nghĩ biện pháp xóa bỏ lệnh truy nã của tôi, phía Thành Hữu và Phó Nhiễm anh cũng giải quyết cho ổn thỏa đi, tôi không muốn sống mà phải trốn trốn, tránh tránh”
Minh Vanh cười không thành tiếng, “Cô nghĩ rằng tôi và cô là thần tiên Đại La? Vung tay là có thể xóa sạch mọi thứ?”
“Tôi mặc kệ, là anh nợ tôi!”
“Vưu Ứng Nhụy, cẩn thận lời nói của cô!”
Vưu Ứng Nhụy ở nhà cả ngày bị bức đến mức điên rồi, như vậy cùng ngồi tù có khác gì nhau. Cô đột nhiên đứng lên “Cũng tốt, cùng lắm là vạch mặt nhau, tôi đem mọi chuyện kể hết ra, tôi cùng lắm sẽ chịu tội đánh người bị thương, thêm tội giết người không thành.”
Nói xong cô liền chạy ra cửa.
Hứa Dung đứng bên ngoài không kịp trở tay, nhất thời cũng không biết làm sao trốn, nhìn Vưu Ứng Nhụy chuẩn bị mở cửa. Cô toàn thân cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy Vưu Ứng Nhụy đang đi về phía trước đột nhiên xoay mình đứng lại, khăn lụa trên cổ bị người đàn ông lạ phía sau giữ chặt, quấn lại hai vòng, đem Vưu Ứng Nhụy kéo đến trước mặt. Minh Vanh vẫn bình tĩnh như trước ngồi nhàn nhã trên sô pha.ao
“Vưu Ứng Nhụy, cô không nghe qua câu giết người diệt khẩu sao?”
Vưu Ứng Nhụy kinh hãi trợn mắt, Hứa Dung tay chân lạnh lẽo, nếu như không phải chính tai mình nghe thấy, cô chắc chắn không tưởng tượng được câu nói này là từ miệng Minh Vanh nói ra.
“Anh, anh muốn giết tôi?” Vưu Ứng Nhụy kiễng mũi chân, thân hình không đứng vững được, mắt lộ ra tia hoảng hốt, hai tay giữ lại khăn lụa liên tục lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Minh Vanh đưa lưng về phía mọi người “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tôi muốn mạng của cô, có thể lấy rất dễ dàng.”
“Thả tôi đi, sau này tôi không dám nữa”
Minh Vanh nhìn người đàn ông phẩt tay “David, thả cô ta.”
Vưu Ứng Nhụy cùng Hứa Dung đang đứng ngoài cửa đều thấy nhẹ người.
Người đàn ông to cao hai tay đột nhiên dùng sức, mũi chân Vưu Ứng Nhụy mới hạ xuống lại kiễng lên, Hứa Dung thấy lạnh người, tầm mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn ra cửa, thấy như có người, cô vốn định mở miệng, khuôn mặt chuyển sang vặn vẹo biến hình, móng tay hung hăng bấu vào mu bàn tay người đàn ông “Buông!”
Minh Vanh nghe được tiếng động quay đầu lại “David, ngươi định làm gì?”
Hắn vẫn không buông tay, mắt Hứa Dung trợn lên, thấy hai chân Vưu Ứng Nhụy từ từ bị đưa lên cách mặt đất, cô ra sức giãy dụa, người bị xoay qua xoay lại, nước mắt dàn giụa nhìn ra hướng cửa mở rộng miệng. Hứa Dung chống tay lên tường, cảm thấy như muốn tắt thở, ánh mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn cô như muốn cầu cứu, trong ngực cô buồn bực khó chịu, nhìn thấy Minh Vanh đứng lên đi nhanh về phía người đàn ông lạ “Buông ra!”
Người đàn ông dùng sức, mạnh tay hất Vưu Ứng Nhụy ra. Cô như cái bao nằm dài trên mặt đẩt, không nhúc nhích. ”Nhị thiếu, cô ta phải chết, cô ta biết quá nhiều chuyện của anh, thả ra đối với anh không có lợi”
Minh Vanh nhìn Vưu Ứng Nhụy trên mặt đất “David, tôi không muốn giết người”
“Cô ta không chết, người chết sẽ là anh.”
Minh Vanh xoay người không nhìn lại, mệt mỏi thả tay xuống “Tìm một chỗ xử lý, nhớ phải cẩn thận.”
“Dạ”
Hứa Dung lấy tay đè nhanh lên ngực, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra, cô lặng lẽ từng bước dựa vách tường rời đi sang phòng ở.
Minh Vanh nghe xong, im lặng thật lâu.
Anh đứng lên đi ra ban công, một lát sau trở lại phòng ngủ, ngồi trên mép giường. Hứa Dung ôm chặt hai vai đang khóc, sắc mặt Minh Vanh ảm đạm “Em thấy được tất cả rồi, cũng biết anh là người như thế nào, sao còn đồng ý đính hôn với anh?”
Anh chỉ thấy ánh mắt chua xót, liền ôm Hứa Dung lại “Anh không có khả năng trở lại như trước”
“Vì sao lại như vậy?” nước mắt Hứa Dung rơi vào hõm vai hắn “Em bước vào Minh Gia, mắt nhìn thấy Phó Nhiễm cùng Thành Hữu, nhớ tới Vưu Ứng Nhụy trước khi chết có nói, nếu cô ấy cùng Thành Hữu có thể hạnh phúc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau này. Em tự biết không nên đem chuyện anh làm trách tội lên trên người họ, càng về sau càng tiếp xúc nhiều, tâm em đau khi thấy bọn họ yêu thương sâu đậm, sợ chuyện của anh bị phát hiện, cho nên không thể để bọn họ sống tốt như vậy được, em thậm chí còn có tư tưởng xấu muốn chia rẽ họ, nên hiện tại em rất mệt mỏi, vì sao chúng ta phải như vậy?”
Minh Vanh vuốt đầu Hứa Dung “Vì chuyện này nên em muốn chiếu cố Vưu gia?”
Cô dựa trong lòng anh gật đầu. Minh Vanh thở dài “Anh sớm nên nhìn ra là em không thích hợp.”
“Minh Vanh, sau này chúng ta sẽ làm sao?”
“Anh đi đến bước này, không lui về được nữa.”
“Vì sao?”
Anh ôm chặt cô vào lòng “Nếu sớm biết trước, anh sẽ không để em rơi vào tình huống này, cũng sẽ không trêu chọc em, giờ chúng ta đã có con, Dung Dung, em chỉ có thể tiếp tục sai cùng anh”
Hứa Dung nén lại tiếng khóc “Anh nếu biết là sai, tại sao không dừng lại?”
Minh Vanh ôm chặt cô, im lặng không nói nữa.
Hôm sau.
Buổi sáng, như thường lệ, tất cả mọi người trong gia đình vây quanh bàn ăn, Hãn Hãn có một phần đồ ăn riêng, cậu nhóc tới bên trong ngồi xuống, bắt chước cách ăn uống như Phó Nhiễm. Hốc mắt Hứa Dung đỏ bừng, đôi mắt nặng trĩu, mất hồn mất vía ngồi bên cạnh Minh Vanh.
“Dung Dung, tối hôm qua ngủ không được à?”. Lý Vận Linh thân thiết hỏi.
“Dạ, hai ngày nay con ngủ không ngon.” Hứa Dung nheo mắt nhìn về phía Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đang ngồi đối diện, Minh Vanh cũng hiểu được ánh mắt phức tạp của cô là vì sao.
Hứa Dung nắm chặt đũa, quay đầu nhìn Minh Vanh cười yếu ớt làm anh giật mình, dường như anh phát hiện ra gì đó trong đáy mắt cô. Lời tối qua anh nói, Hứa Dung nhớ rõ, đúng vậy, nếu không thể từ bỏ, chỉ có thể tiếp tục sai cùng anh. Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, Phó Nhiễm lo cho Hãn Hãn nên chưa ăn được gì, anh đem chén cháo đặt trước mặt cô, quay đầu nhìn Lý Vận Linh nói “Mẹ, chân mẹ đã đỡ nhiều chưa?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Lý Vận Linh vùi đầu ăn điểm tâm.
“Chúng con chuyển lại đây cũng đã một thời gian, con muốn cùng Phó Nhiễm trở về Y Vân thủ phủ.”
Hứa Dung ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Lý Vận Linh giận tái mặt “Cái gì?”
Phó Nhiễm bất ngờ nhìn Minh Thành Hữu, anh chưa bàn trước chuyện này với cô, Minh Thành Hữu chậm rãi cắn miếng trứng ốp la “Mẹ, cuộc sống vợ chồng con không phải ở đây, hơn nữa nhiều người cũng không tiện, Y Vân thủ phủ cũng gần đây, sau này con sẽ thường xuyên ghé qua thăm mẹ.”
Minh Vanh không xen vào, Hứa Dung đưa mắt cẩn thận quan sát Lý Vận Linh, xem thử bà trả lời như thế nào.
“Không được, trong nhà hiếm khi vui như vậy, Dung Dung cùng Nhị ca con ở một tầng, các con cũng một mình một tầng, có gì không tiện?” Lý Vận Linh nhìn Phó Nhiễm “Tiểu Nhiễm, đây là ý của con?”
“Phó Nhiễm không biết, mẹ, là con muốn về.” Minh Thành Hữu bảo vệ vợ mình.
Sắc mặt Lý Vận Linh không có vẻ giận, vẫn cầm thìa trong tay “Mẹ muốn giữ Hãn Hãn bên mẹ, khi Hứa Dung sinh con, hai đứa trẻ cũng có bạn có bè.”
“Mẹ, mẹ lo xa rồi, sau này chúng con trở về là được” Minh Thành Hữu nhìn lên ”Hơn nữa, về sau trong nhà không phải đã có Nhị ca cùng Hứa Dung sao?”
Lý Vận Linh biết tính Minh Thành Hữu, bà có nói như thế nào anh cũng chẳng nghe. Thấy Lý Vận Linh không nói gì, Minh Thành Hữu lấy cho bà chén cháo “Coi như mẹ đã đồng ý rồi, đây, hiếu kính mẹ, ăn nhanh khi còn nóng.”
“Con, cái thằng này!” Lý Vận Linh buồn cười, nhận bát cháo từ tay Minh Thành Hữu.
Tay Hứa Dung nắm đầu chiếc đũa thật chặt, nhìn Minh Vanh ngồi bên cạnh, thấy anh mỉm cười ăn bát cháo thịt nạc, trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc.
Quả nhiên, đối với Lý Vận Linh, bà dùng thái độ hoàn toàn không giống nhau. Hứa Dung nhận thấy ở Minh gia, cô như ngồi trên miếng băng mỏng.
Phó Nhiễm đi thẳng vào phòng, ý cười trên mặt mới dần dần mất đi “Sao đột nhiên muốn về Y Vân thủ phủ?”
”Em không muốn về sao?” Minh Thành Hữu đi đến ôm cô vào ngực “Ở đây có nhiều người, muốn thân thiết cũng phải để ý thời gian, địa điểm, nhìn em buổi tối khó nhịn, cắn miệng không dám hét to, tim anh thật đau”
Phó Nhiễm không ưa bộ dáng này của anh “Nói chuyện hay lắm.”
“Cùng Hãn Hãn về đi, ở nhà vẫn là an toàn nhất.”
Phó Nhiễm xoay người nhìn vào mắt Minh Thành Hữu “Nếu biết nhà này không an toàn, chúng ta đi rồi, mẹ làm sao?”
“Tạm thời, anh chỉ có thể đưa em cùng Hãn Hãn về trước, lí do này sẽ không làm người khác nghi ngờ, mẹ bên này không thể đi, nhưng anh sẽ lưu ý cẩn thận, cho nên cách năm ba bữa anh sẽ lại đến đây.”
Phó Nhiễm ôm Minh Thành Hữu “Xác định sao?”
”Vẫn là chưa có lí do, không hiểu sao anh ta lại làm vậy”
“Có lẽ chỗ Tiêu quản gia sẽ có manh mối.” Phó Nhiễm nhắc nhở.
Minh Thành Hữu khẽ hôn đỉnh đầu cô “Em chỉ cần lo cho Hãn Hãn cùng bản thân em là được, chuyện còn lại giao cho anh.”
Sau khi Minh Thành Hữu rời khỏi, Phó Nhiễm ở trong phòng dọn dẹp.
Hứa Dung mở cửa đi vào “Thu dọn hành lý nhanh vậy sao?”
”Đúng vậy, cũng không có gì nhiều, có chút quần áo vẫn để lại để sau này có thể về ở qua đêm.”
Hứa Dung đi đến phía đối diện Phó Nhiễm, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt “Mẹ đối với em thật tốt.”
Phó Nhiễm ngẩn người “Hả, chị nói vậy là sao?”
“Lúc trước chị muốn về Mĩ, thái độ của mẹ em cũng thấy đó”.
“Dung Dung, Y Vân thủ phủ dù sao cũng gần đây, nước Mỹ quá xa, mẹ muốn gặp chị cũng không gặp được”
Hứa Dung ở trong phòng ngủ đi tới đi lui vài vòng “Tại sao đột nhiên muốn về?”
“Lúc trước là vì chân mẹ không tốt, đi đứng bất tiện, hiện tại đã hồi phục tốt.”
“Hai người như vậy chuyển đi, chị có chút không quen.”
Phó Nhiễm cùng Hứa Dung ở phòng nói chuyện, Hứa Dung đi xuống lầu, Lý Vận Linh vẫy cô lại “Thế nào?”
“Mẹ, con nói với tiểu Nhiễm chân mẹ chưa khỏi hẳn, nói mẹ muốn bọn họ ở lại thêm mấy ngày, tiểu Nhiễm cố ý muốn đi, đang trong phòng sốt ruột thu dọn này nọ, còn nói trong nhà không phải có bảo mẫu sao? Nếu thật sự không được thì gọi quản gia về. Nói con cũng có thể giúp đỡ hỗ trợ, đối với mẹ cô ấy không phải không biết. Mẹ, nếu không con lại lên khuyên nhủ tiểu Nhiễm lần nữa?”
Nguyên do vừa rồi ý Lý Vận Linh muốn Hứa Dung đi khuyên Phó Nhiễm ở lại. Lý Vận Linh nghe xong sắc mặt xanh mét, tức giận muốn đi lên “ Có thật nó nói như thế?”
”Mẹ.” Hứa Dung chạy nhanh giữ chân bà “Bỏ qua đi, Phó Nhiễm nói đó là ý của Thành Hữu, tiểu Nhiễm bất quá chỉ là nghe theo Thành Hữu trở về thôi.”
“Được, dám dùng Thành Hữu làm lá chắn.”
Lý Vận Linh tức giận, hất chén trà nguội trước mặt “Một đám tự coi mình đủ lông đủ cánh!”
”Mẹ” Hứa Dung nhu thuận ngồi bên cạnh bà “Không phải còn có con bên cạnh mẹ sao? Về sau bụng con ngày càng lớn, sẽ phiền đến mẹ, chỉ sợ lúc đó con nên rời đi.”
Sắc mặt Lý Vận Linh tốt hơn, cầm tay Hứa Dung vỗ vỗ “Có con là ta đỡ phải lo”.
Mặt Hứa Dung giãn ra, Lý Vận Linh xoay qua nhìn mắt Hứa Dung. Khóe miệng có ý cười, ánh mắt Lý Vận Linh nhìn ở nơi nào đó, tính tình Phó Nhiễm thế nào không phải bà không biết, cho dù là bình thường, cô cũng không nói những lời này, huống chi là hiện tại.
Lý Vận Linh ít nhiều có thể nhìn thấy Phó Nhiễm đối với Hứa Dung không có ý đối phó, hơn nữa những chuyện trước đây, Phó Nhiễm cũng không thể ngốc đến mức nói ra những lời này với Hứa Dung. Lý Vận linh xem xét Hứa Dung đang ngồi bên cạnh, cô ta cũng mới đến Minh gia không lâu đã bị ăn mòn, đã bị ánh hào môn che mắt, nhân tính đều thay đổi. Lý Vận Linh có thể nghĩ đến sau này, cô cũng sẽ giống như bà, nói không chừng cũng không thể bằng bà.
Nụ cười Hứa Dung cất giấu sự bi thương, thân thể không khỏe, trong lòng lại bị áp lực lớn, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nhưng không có cách nào khác, nên cô phải vì chính cô, cùng Minh Vanh và đứa nhỏ giành lấy một con đường sống. Mà con đường này, chỉ có thể che mắt người trước mặt họ mới có thể lướt qua được.
Minh Thành Hữu đưa Hãn Hãn cùng Phó Nhiễm về Y Vân thủ phủ, người làm sáng sớm đã dọn phòng sạch sẽ, Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn đứng trong vườn chờ anh, Minh Thành Hữu cất xe vào gara sau đó trở vào với hai mẹ con cô.
Giao mấy thứ hành lý đơn giản cho người hầu, hai người cùng lên lầu, Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng ngủ, không nói gì nằm ngửa lên giường “Vẫn là trong nhà thoải mái nhất, giường cũng thoải mái.”
Phó Nhiễm đặt Hãn Hãn đang ngủ say trên vai vào giường nhỏ, di động Minh Thành Hữu vang lên, anh bắt máy nhưng như không nói chuyện, Phó Nhiễm quay đầu lại nghe được tiếng anh, ánh mắt dừng lại.
Khi cô đến gần, Minh Thành Hữu tắt điện thoại.
“Ai a?”
Anh gác tay sau gáy, ánh mắt nhìn về hướng trần nhà “Một khách hàng”
Phó Nhiễm vòng tay lại “Khách hàng nào mà ra vẻ thần bí vậy? Minh Thành Hữu, anh có đang gạt em chuyện gì không?”
“Nào dám a” Minh Thành Hữu cầm tay cô “ Sau này sẽ nói cho em biết, thân thẻ anh có vẻ suy nhược a?”
“Anh mệt mỏi nơi nào?”
Cô lườm lườm nhìn anh.
“Cả người đều đau nhức” Minh Thành Hữu thuận miệng nói đùa, nhưng Phó Nhiễm nhìn ra được anh đang có chuyện không yên lòng “Thành Hữu, chúng ta ra khỏi nhà như vậy, bên phía Nhị ca sẽ nghi ngờ?”
Có cũng tốt, không cũng vậy, chuyện cho tới bây giờ, có thể từng bước công khai ra, có một số việc bị che dấu lâu lắm rồi, sau này thấy rõ sẽ không còn cảm thấy thần bí nữa.
Phó Nhiễm nằm xuống bên cạnh Minh Thành Hữu “Có lẽ, trong lòng sớm đã nghi ngờ, chỉ là cố chấp không tin tưởng thôi.”
Đây mới là phần yếu ớt nhất, cố chấp của con người
Minh Thành Hữu nghiêng người, đem Phó Nhiễm ôm vào lòng, khuôn mặt tuấn tú đặt sau cần cổ, nói bên tai cô “Anh đi ra ngoài một chút”
Phó Nhiễm theo bản năng nắm tay áo Minh Thành Hữu “Cẩn thận nha anh.”
Anh cười hôn lên trán cô “Đừng lo lắng, anh đi chút sẽ về”
Phó Nhiễm nhìn theo dáng Minh Thành Hữu ra cửa, bước chân anh kiên định, nhưng Phó Nhiễm vẫn nhìn ra anh có chút do dự.
Minh Vanh rời Minh gia trực tiếp đi đến công ty, qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt anh lãnh đạm, anh muốn đưa Hứa Dung về lại Mỹ, ít nhất về sau cũng không cần lo lắng, khả năng Lý Vận Linh can thiệp, làm hỏng kế hoạch của anh.
Minh Vanh thu hồi thần sắc,híp mắt lại, nếu không phải có Hứa Dung bên cạnh, một số việc từ đầu có thể che giấu tốt, cũng không bị lộ ra ngoài, Minh gia ngoài mặt sóng êm gió lặng, nhưng tâm tư mỗi người ra sao đều có thể đoán ra chút ít, anh thở dài, mỗi người đều có điểm yếu, Hứa Dung là điểm yếu của anh.
Xe đi vào biệt thự màu xám trắng trước mặt, Minh Vanh cho xe chạy thẳng vào, một người đàn ông to cao đứng đón ở cửa chính phòng khách “Nhị thiếu.”
”David, thi thể bị vớt lên? Chuyện này là sao?
“Nhị thiếu yên tâm, cho dù tìm thấy thi thể cũng không có khẳ năng nhận ra manh mối, nếu có người dám đứng ra cản đường anh, tôi nhất định sẽ thay anh xử lý.”
Minh Vanh không khỏi rùng mình, liếc mắt nhìn David một cái sau đó đi vào trong.
Anh không đổi giày, trực tiếp bước qua người canh cửa, đi thẳng vào phòng khách, trong đó có năm người đàn ông ngồi trên sô pha đưa lưng về phía anh, nghe được tiếng bước chân, họ cũng không quay đầu lại, Minh Vanh lướt qua bàn trà ngồi vào phía đối diện.
Người đàn ông ngẩng đầu, dựa người vào sô pha nhìn Minh Vanh “Đến đây.”
Minh Vanh nhỏ giọng đáp “Vâng”
Khuôn mặt này, là cha của Lý Lận Thần, Lý lão gia.
Chương 182: Tương kế tựu kế, ân oán hai mươi mấy năm trước
Bên trong biệt thự to lớn, nhưng ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Bình thường, cơ hồ không có ai qua đêm ở đây.
“Chuyện của Lận Thần, cậu làm được chứ?”
Minh Vanh xòe 2 tay ra “Không có biện pháp, chuyện này Thành Hữu cũng không bỏ qua, áp lực phía trên cũng ít, muốn tôi giúp một tay, tôi cũng thật lực bất tòng tâm”
“Cậu cũng không có biện pháp?”
Minh Vanh theo bản năng nhíu mày lại “ Ông có biện pháp thì tôi cũng chẳng cần ra mặt”
Ông Lý nghe vậy, sắc mặt âm u “ Con trai tôi như vậy, đầu tiên là tai nạn xe, hiện tại lại ngồi tù, Lận Thần coi như xong rồi”
Minh Vanh móc điếu thuốc thơm ra hút một hơi, xuyên qua đám khói nhìn thẳng về phía ông Lý “Một lần nữa tôi thông báo cho ông biết, nhắc nhở anh ta không nên có hành động thiếu suy nghĩ, chính vì anh ta làm bậy bạ cho nên mới bị Minh Thành Hữu bắt được, nói cho cùng cũng là do anh ta gieo gió gặt bão!”
“Minh Vanh, dầu gì nó cũng là anh họ của cậu” Ông Lý không vui nói, ánh mắt trì hoãn, gác chân lên “ À, sao tôi lại có thể quên cậu bây giờ không còn mang họ Lý nữa rồi, cậu họ Minh cơ mà?”
Minh Vanh nghiêng người dứng dậy, gạt điếu thuốc vào gạt tàn “ Nếu như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa”
Nói xong liền đứng dậy.
Ông Lý thấy vậy vội nói “Cậu ngồi xuống đi, ai nói không làm?”
Bên ngoài, David nghe được động tĩnh liền đẩy cửa vào “Ông Lý?”
Ông ta vội vung tay tỏ vẻ không có gì, David mới lui trở về.
Minh Vanh đưa mắt nhìn cánh cửa, rồi sau đó mới ngồi trở lại ghế salon.
Ông Lý hay còn gọi là Lý Bồi Ninh chính là người lớn nhất ở Lý gia.
“Minh Vanh, chuyện của Lận Thần tạm thời cứ như vậy đi, cho dù sau này ra ngoài thì tôi cũng chẳng còn hi vọng gì trên người nó, mấy năm trước thật vất vả mới tìm được cậu, cha mẹ cậu cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
Bàn tay Minh Vanh nắm chặt thành quyền, chống lên trán “ Tôi đã điều tra được chuyện năm đó, trong hồ sơ ghi chép lần đầu tiên, quả thật có ghi thắng xe của ba mẹ tôi có người cố ý phá hu, vào thời điểm xảy ra tai nạn, Minh Vân Phong cũng ở đó, cho nên tôi đoán chuyện này có quan hệ tới Minh gia.
“Nếu nhu đây là một vụ tại nạn xẹ cô đơn giản, tôi cũng sẽ không nghi ngờ Minh gia, theo tình huống lúc đó, chỗ mà ba mẹ cậu chết cũng không đúng lắm, bởi vì đầu xe bị đâm cháy nghiêm trọng, dẫn đến viêc bọn họ bị vây ở trong buồng lái, cảnh sát cũng kết luận là họ bị thiêu chết”
Minh Vanh nhắm mắt lại, lời này Lý Bồi Ninh đã từng nói qua rồi.
“ Lúc đó tôi với cha cậu đang nói chuyện điện thoại, biết được họ gặp chuyện không may liền chạy tới hiện trường ngay, lúc đó xa xa tôi còn thấy Minh Vân PHong đứng trước xe, trong khi đó toàn bộ chiếc xe đã bốc cháy thật cao, Minh Vân Phong đứng đấy một hồi, sau đó rất tự nhiên mà rời đi. Minh Vanh, tất cả mọi chuyện lúc đó tôi đều chứng kiến rõ ràng!” Mỗi lần Lý Bồi Ninh nghĩ tới chuyện này đều chảy nước mắt.
Minh Vanh cũng không có biểu tình gì, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
“Sauk hi cha mẹ cậu ra đi, tôi định đón cậu về nhà chăm sóc, lúc đó cậu mới sinh chưa đầy một tháng, lúc tôi tới, liền nhận được tin bà ngoại đã qua đời, còn cậu thì đã mất tích. Tôi đã huy động mọi lực lượng, mọi mối quan hệ, cơ hồ lật hết thành phố Nghênh An nhưng vẫn không có tin tức gì về cậu. Nửa năm sau, tin tức ba mẹ cậu “Tử vong ngoài ý muốn” dần chìm vào quên lãng, Minh gia lại tung ra tin tức đang nuôi dưỡng cậu, khi đó Minh gia cũng đã có Minh Thành Hữu. Mọi người đều cho rằng Minh gia thật tốt, tôi lại không nghĩ đứa trẻ mà họ đang nuôi dưỡng là cậu, ông ta muốn mạng của cha mẹ cậu, nhưng lại đem nuôi cậu ở bên người, hơn nữa đối với báo chí bên ngoài, tựa hồ tình cảm ông ta dành cho cậu không kém gì cha ruột”
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lý Bồi Ninh không bao giờ nghĩ ra được Minh Vanh là cháu ruột của mình.
“ Ông không có chúng cớ chứng minh tội ác của Minh Vân Phong, cho nên sau này mới có chuyện tranh giành con”
“Đúng vậy, từ trước tới giờ Minh gia canh phòng nghiêm mật, cũng chỉ có ngày đó, Lý Vận Linh và quản gia từ nhà mẹ đẻ trở lại, thật vất vả mới tách được hai chiếc xe ra, không nghĩ tới bên trong đó có 2 đứa bé, quản gia liều mạng bảo vệ một đứa, sau này mới biết đó chính là con trai của Tiêu quản gia” Lý Bồi Ninh nói liên tục, chuyện của hai mươi năm trước dường như đang hiện ra trước mắt ông.
Minh Vanh cảm thấy câu chuyện này quá mức nặng nề, anh đứng dậy trước mặt Lý Bồi Ninh “ Chuyện sau này tôi sẽ tự an bài, Hào Không của Minh gia có Minh Tranh, Minh Thành Hữu lại có thực lực hung hậu của MR, tôi chỉ có thể lấy lui h làm tiến”
“Tựa như năm đó vậy, không cần tốn nhiều sức lực, mượn tay người khác mà hành động, có hoài nghi thì cũng không đến phiên chúng ta!”
“Ông nói là hủy đi camera theo dõi?”
Lý Bồi Ninh gật đầu “Bởi vì tình hình lúc đó, Minh Tranh bên kia đang nhắm tới rất kỹ, gần đây anh ta qua lại rất thân mật với La Gia Y, không thể để cho bọn họ biết được, nếu thêm một tay La gia vào chúng ta càng khó ra tay. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu nữa, năm đó nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể chia rẽ bọn họ. Hừ, còn tận mắt nhìn cô ta kết hôn, còn tưởng rằng có thể nước chảy thành song”
“Phương diện này tựa hồ không làm được rồi” Minh Vanh ngắt lời Lý Bồi Ninh “ Tôi muốn Thành Hữu sinh lòng nghi ngờ, một khi đem mục tiêu đặt lên trên người tôi, anh ta rất nhanh sẽ có hành động”
“Trước kia cậu ở MR làm một số việc, có bị phát hiện không?”
“Trước mắt thì chưa, khi đi làm rất sạch sẽ” Minh Vanh ngồi lại ghế salon “ Vốn nghĩ có thể lật đổ được MR, hôm nay xem ra, ban đầu Thành Hữu bị bắt có, tiền chuộc mười tỷ có vẻ rất mờ ám”
“Cậu muốn tím chứng cứ bên đó?”
Minh Vách móc thêm một điếu thuốc ra hút.
Hút xong, anh ta đứng dậy dir a ngoài, ông Lý nói vọng lại sau lưng anh ta “Nếu không thì để David đi theo cậu đi”
“Bây giờ không nên dùng, nhiều người hóa ra lại trở thành mục tiêu lớn”
Minh Vanh kéo cửa bước ra ngoài, Lý Bồi Ninh mặc dù tìm được cậu từ mấy năm trước, Minh Vanh nửa tin nửa ngờ, nhưng thủ đoạn lừa gạt người khác, không nghi ngờ gì cậu ta là người của Lý gia.
Mà còn là một cô nhi nữa.
Minh Thành Hữu lái xe ra ngoài, chạm mặt một người bên ngoài.
Minh Thành Hữu nheo mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi kia “Có làm sao không?”
“Anh hãy thử rồi biết”
Minh Thành Hữu vẫy tay với người đàn ông kia “Đến đây, lên xe đi”
Nhà Tiêu quản gia nằm đầu tien trong tiểu khu, Minh Thành Hữu cho xe dừng hẳn rồi mang theo nam nhân kia trực tiếp đi lên.
Minh gia đưa cho bà tiền lương cao gấp 2 lần giá thị trường, cho nên điều kiện trong nhà Tiêu quản gia không tệ, Minh Thành Hữu nhấn chuông, chuông reo không lâu liền có người mở cửa.
“Tam, Tam thiếu”
Nhìn thấy Minh Thành Hữu, thật có chút ngoài ý muốn.
Minh Thành Hữu lướt qua Tiêu quản gia, đi vào bên trong, sau đó xoay người lại nói “Vào đi”
Tiêu quản gia đóng của lại, thấy Minh Thành Hữu mang theo cậu thanh niên đó tới phòng khách, phòng ốc không lớn, chừng 60m2, nhưng rất sạch sẽ. Tiêu quản gia vội vàng châm trà, Minh Thành Hữu đưa một tay chống cằm.
“Tam thiếu, mời uống trà”
“Tiêu quản gì, gần đây có khỏe không?”
Bà đứng trước bàn trà, có vẻ lúng túng “Tốt vô cùng”
Nghĩ đến chuyện lúc trước, ôTiêu quản gia không thể ngẩng đầu lên được.
Minh Thành Hữu cũng không uống trà “Tiêu quản gia, chúng tôi luôn một mực giúp bà hỏi thăm tin tức của con trai? Hiện tại cũng đã tìm được”
“Cái gì?” Vẻ mặt Tiêu quản gia đầy kinh ngạc
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ chỉ cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh “ Tôi đã từng bước từng bước điều tra, sẽ không phải là giả đâu, cậu ấy chính là con trai của bà”
Cậu thanh niên đưa mắt nhìn Tiêu quản gia, bà đưa tay che miệng “Không thể nào, không thể nào”
“Tiêu quản gia, bà hẳn là nên cao hứng chứ?” Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm sắc mặt biến đổi liên tục của bà “Tìm được con trai là chuyện tốt a”
“Cậu” Tiêu quản gia có chút khó tin, lắc đầu “Cậu thật sự là Quân Quân sao?”
Nam nhân trẻ tuổi dường như phản ứng rất lãnh đạm, anh ta đưa mắt nhìn Minh Thành Hữu “Đối với chuyện lúc nhỏ tôi không hề nhớ một chút gì, đừng nói đến ngay cả tên”
“Đúng rồi, thời điểm Quân Quân bị bắt đi, còn rất nhỏ, làm sao mà nhớ được?” Tiêu quản gia nói thầm một câu, cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như đây là con trai ruột của ông ta là người này, vậy….
Bà lắc đầu một cái “Tam thiếu, bây giờ ngài tùy tiện tìm một người, tôi thật không biết đây có phải là Quân Quân hay không?”
“Thật đơn giản, không phải còn có xét nghiệm DNA sao? Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng máu mủ là không lừa gạt được ai”
Tiêu quản gia ngẩng đầu nhìn vào trong mắt cậu thanh niên trẻ đó, tựa hồ có chút dao động, Minh Thành Hữu cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt bà, không buông tha bất cứ điều gì “ Chuyện lúc trước là do tôi đang tức giận, mẹ tôi cũng đã nói tôi rồi, chuyện tìm con giumg bà chưa bao giờ buông bỏ, đây là ý của mẹ tôi”
Khóe miệng Tiêu quản gia run rẩy “Cám ơn phu nhân”
“Bà cũng đừng vội cám ơn, chờ xét nghiệm ADN đã, tới đó cảm ơn cũng chưa muộn, huống hồ đây là chuyện Minh gia nợ bà”
Minh Thành Hữu mang theo hai người tới bệnh viện, kết quả cũng không thể có ngay lập tức được, Tiêu quản gia ngồi trên xe có chút mất hồn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu thanh niên “Bây giờ cậu ở cùng với ai? Ở chỗ nào?”
“Nhà tôi ở ngoại ô, mẹ tôi có kể lại rằng hồi trước nhặt được tôi ở công viên”
Tiêu quản gia nhịn không được mà trào lệ, lúc đứa trẻ bị cướp cách Ly Viên khu không xa, Minh Thành Hữu nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt Tiêu quản gia. “Tôi sẽ thúc giục bệnh viện, bà cứ yên tâm, nếu không phải tôi cũng sẽ thông báo với bà đầu tiên, dù sao cũng là quan hệ máu mủ, chỉ là nghe nói xét nghiệm DNA cũng sẽ có giả, giống như trên TV, có những người rắp tâm hãm hại người khác, hiện tại xã hội này muốn làm giả một tờ giấy cũng rất dễ dàng.
Minh Thành Hữu nói xong liền im lặng, Tiêu quản gia muốn gọi điện thoại thông báo cho bên kia biết chuyện, nhưng nghe vậy liền có tính toán khác.
Cầm hóa đơn trong tay, Minh Thành Hữu tự mình mang theo Tiêu quản gia tới bệnh viện.
Tiêu quản gia không chờ đợi được kết quả, ngất xỉu ngã xuống đất, dựa vào vách tường khóc lóc thảm thiết.
Minh Thành Hữu không có hành động gì cả, tất cả như suy nghĩ của anh, một hồi lâu sau, Tiêu quản gia lau sạch nước mắt “Con tôi đang ở đâu, Quân Quân đang ở đâu?”
“”Hai ngày trước là chủ nhật, hôm nay chắc cậu ta đang đi làm” Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay Tiêu quản gia “Kết quả như thế nào?”
“Cậu ấy là con của tôi” Tiêu quản gia kích động, ôm thật chặt tờ kết quả trong tay.
“Vạy còn khóc cái gì? Thật là chuyện tốt!” Minh Thành Hữu dìu bà đứng dậy “Trước tiên tôi đưa bà về, đợi lát nữa tôi phái người tới đón con bà, cho hai mẹ con gặp mặt nhau”
Tiêu quản gia đi theo anh ra ngoài, chân bà run lên, tờ kết quả nắm thật chặt trong tay, cho đến khi rách thành một cái lỗ.
Minh Thành Hữu lấy xe “ Tôi đưa bà về”
Tiêu quản gia vội vàng khoát tay “Không, không cần đâu, tôi tự bắt xe về được mà”
“Lên đi, dù sao cũng thuận đường”
Tiêu quản gia ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng tràn đầy thấp thỏm, một hồi lâu sau mới quyết định mở miệng “Tam thiếu, thật xin lỗi”
“Chuyện gì?”
Tiêu quản gia nặng nề thở ra một hơi “Ngài hoài nghi không sai, thuốc của phu nhân là do tôi đổi”
Minh Thành Hữu lái xe chậm lại, đưa mắt nhìn bà “Bà một mực bên cạnh mẹ tôi, tại sao phải làm như thế?”
Tiêu quản gia nhìn tờ kết quả trong tay “Nói ra có thể ngài không tin” Bà đưa tay gõ đầu mình một cái “Tam thiếu, tôi muốn gặp phu nhân, tôi có mấy lời muốn nói với phu nhân”
Minh Thành Hữu lái xe, mang bà tới Minh gia.
Hứa Dung đang ngồi ở ban công lầu hai, nghe tiếng còi xe, tưởng Minh Vanh trở lại, thò đầu ra nhìn thì thấy Minh Thành Hữu cùng Tiêu quản gia.
Sắc mặt cô ta vui mừng, xem ra bọn họ đã tìm Tiêu quản gia trở về rồi.
Hứa Dung trở về phòng, mở cửa bước xuống lầu.
Ở phòng khách nhìn thấy Tiêu quản gia, Hứa Dung cũng không dám ra vẻ nhiệt tình quá “Tiêu quản gia,, bà đã trở lại”
“Nhị thiếu phu nhân” Đáy mắt bà bình tĩnh, Lý Vận Linh mở cửa phòng ngủ ra “Tiêu quản gia?”
“Phu nhân” Bà ta bước nhanh tới phía trước, nhưng có Hứa Dung ở đây cũng không nói nhiều lời “Chân của phu nhân sao rồi?”
“Còn có thể thế nào, không tốt lên được”
Ánh mắt Tiêu quản gia lộ vẻ áy náy, Hứa Dung thường ngày ở trên lầu, giờ thấy không có việc của mình liền trở về phòng lại.
Minh Thành Hữu đỡ Lý Vận Linh vào nhà.
Tiêu quản gia cũng đi theo.
Lý Vận Linh nhìn Tiêu quản gia một hồi lâu “Thành Hữu, hai người..”
Tiêu quản gia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Vận Linh “Phu nhân, là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi ngài”
“Thế nào?”
Minh Thành Hữu đứng trước bàn đọc sách “Tiêu quản gia, bà nên nói lý do vì sao bà lại làm như vậy?”
“ Đều là do tôi bị ma ám, lúc trước có người tìm đến tôi, nói biết nơi ở của con trai tôi, muốn tôi đưa năm vạn, trong lòng tôi gấp gáp, liền đưa cho hắn, hắn nói Nhị thiếu chính là đứa con trai mất tích của tôi, tôi cũng lặng lẽ đi xét nghiệm DNA…”
“Kết quả Minh Vanh chính là con trai bà?”
Tiêu quản gia liên tục gật đầu “Thật sự tôi cũng không thẻ tin được”
Lý Vận Linh nhức đầu, đưa tay lên day trán “Chẳng lẽ, người đưa thuốc cho bà chính là Minh Vanh?”
Nói ra những lời này, Lý Vận Linh giật mình kinh hãi.
Tiêu quản gia lắc đầu “Không phải, Nhị thiếu gia cũng không biết chuyện này, tôi… Sau khi tôi biết Nhị thiếu gia là Quân Quân, tôi cảm thấy bản thân là người mẹ nhưng đối xử không tốt với con, ngày đó thấy Dung Dung bị phu nhân mắng, tôi rất thương tâm, cũng rất đau lòng”
Lý Vận Linh không nói được gì.
Minh Thành Hữu suy nghĩ rồi nói “Đối phương là ai bà có biết không?”
“Không biết” Tiêu quản gia chảy nước mắt, lắc đầu “ Đối phương nói tôi là người thân của Nhị thiếu gia,nên giúp đỡ nó, dặn dò tôi không được nói ra bí mật này, rồi nói tôi tiếp tục ở bên cạnh phu nhân, về sau có việc gì cần làm là có thể làm được”
“Bà dám âm mưu hãm hại tôi” Lý Vận Linh không kiềm được tức giận “Tiêu quản gia, ngoài sự việc kia, Minh gia chúng tôi có làm gì có lỗi với bà không?”
Tiêu quản gia xấu hổ “Phu nhân, thật xin lỗi”
Minh Thành Hữu đưa tay lên vaiLys Vận Linh “Quan hệ của bà và Minh Vanh, anh ta có biết không?”
Tiêu quản gia lắc đầu một cái “Tôi không dám nói với Nhị thiếu gia”
Lý Vận Linh đưa tay đặt lên chân mình “Bà đã đi theo tôi hơn 30 năm rồi, tôi không hề đề phong bà bất cứ thứ gì, vậy mà bà lại ra tay với tôi độc ác như thế. Tiêu quản gia, tôi đà coi bà như người thân trong gia đình, cái gì cũng nói hết với bà, thế nhưng..”
Tiêu quản gia cúi thấp đầu, không động đậy.
Minh Thành Hữu thuận tiện làm rõ suy nghĩ của mình, Tiêu quản gia đã đưa ngọc bội cho Hứa Dung, bình thường bà đối xử với Hứa Dung cũng rất tốt, nói cho cùng chính là vì mối quan hệ này đây.
“Bà thật là hồ đồ” Lý Vận Linh đưa tay chỉ Tiêu quản gia “Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy, đứa trẻ Vân Phong ôm đâu chắc là con của bà? Ông ấy cũng đã nói sẽ tìm rõ chân tướng của đứa trẻ này, vậy mà bà lại nói…”
Minh Thành Hữu khom lưng nâng Tiêu quản gia lên.
“Phu nhân, tôi luôn muốn tìm con trai Quân Quân của tôi về, tôi làm sao có thể suy nghĩ được nhiều như thế?”
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn Tiêu quản giả, trong mắt ẩn chứa sự phức tạp.
Cho đến khi Tiêu quản gia rời đi, Minh Thành Hữu mới lên tiếng “Mẹ, chuyện này tốt nhất mẹ cũng đừng nói ra bên ngoài”
“Không phải đã tìm được Quân Quân rồi sao? Mẹ phải hỏi rõ ràng chuyện này với Minh Vanh, đến tột cùng nó biết chân tướng chuyện này được bao nhiêu rồi”
Minh Thành Hữu nhíu mày “ Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Là con tìm người cố ý tới diễn kịch trước mặt chúng ta, thật không nghĩ tới Tiêu quản gia lại cất giấu bí mật kỹ như thế”
Lý Vận Linh giật mình “Không tìm được?’’
“Cũng đã hai mấy năm trôi qua, thời gian càng lâu càng khó tìm”
Lý Vận Linh nghe vậy, gương mặt càng lúc càng khó coi “Nói cách khác, Minh Vanh có thể là Quân Quân?”
“Không ngoại trừ khả năng này, nhưng mà mẹ..” Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn Lý Vận Linh “Mẹ cảm thấy có thể như thế sao?”
Lý Vận Linh dời mắt dang hướng khác “ Sẽ không, chắc chắn sẽ không”
Lúc Minh Vanh về đến nhà, Minh Thành Hữu đang ngôi trên sô pha trong phòng khách xem tivi.
Hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau
“Thành Hữu, em về lúc nào thế?”
“Về trước bữa tối”
Minh Vanh cười cười đi vào nhà “Không trở về phòng sưởi ấm giường cho bà xã đi?”
“ Ngày nào cũng thế thì thường quá, lâu lâu thay đổi mới thú vị” Minh Thành Hữu quay đầu về phía tivi.
Minh Vanh bước lên lầu, Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn theo bóng dáng Minh Vanh biến mất tại cầu thang. Hứa Dung nghe tiếng bước chân, mở cửa ra nhìn thấy Minh Vanh, cô ta đưa tay kéo anh vào phòng “Mới vừa rồi em nhìn thấy Tiêu quản gia”
“Tiêu quản gia?” Giọng nói Minh Vanh chợt thấp xuống.
“Vâng, trở về với Thành Hữu, nhìn thấy sắc mặt bà ấy quái dị, sau đó đi vào phòng mẹ thật lâu mới ra, em nghĩ bà ta trở lại làm việc, nhưng nhìn kỹ thì thấy không giống lắm” Hứa Dung nói hết tất cả mọi thứ cô nhìn thấy được kể cho Minh Vanh nghe.
Minh Vanh đưa tay nắm bả vai cô, kéo lên phía trước, Tiêu quản gia cho rằng anh không biết, nhưng thật ra anh lại là người biết rõ nhất so với mọi người.
Bọn họ nắm được điểm yếu của Tiêu quản gia, nhưng nước cờ này, chưa kịp triển khai hành động thì đã bị dá ra khỏi bàn cờ.
“Minh Vanh”
Hứa Dung lên tiếng gọi.
Anh chợt hoàn hồn lại “Có thẻ là Tiêu quản gia trở lại xem chân mẹ như thế nào, em đừng lo lắng”
Hứa Dung ôm lấy thắt lưng của Minh Vanh “ Hiện tại em giống như con chim sợ cành cong, chỉ cần một chút gió thổi tới cũng cảm thấy sợ hãi”
Minh Thành Hữu ở nhà ăn cơm tối, không khí trên bàn ăn coi như hòa bình, Minh Thành Hữu thỉnh thoảng còn nói đùa cùng Lý Vận Linh.
“Mẹ, nghe nói hôm nay Tiêu quản gia tới đây?” Minh Vanh lặng lẽ hỏi.
“Ừ” Lý Vận Linh cũng nhẹ giọng trả lời.
Minh Thành Hữu lại tiếp lời mẹ “Tiêu quản gia tìm được con trai của bà rồi, bà ấy cố tới đây để thông báo ẹ biết”
Hứa Dung có chút không rõ ràng.
Động tác cầm đũa của Minh Vanh chợt cứng lại, khóe miệng ẩn chứa ý cười “Vậy sao, thật là chuyện tốt nha”
“Ừ, vốn cho rằng cả đời này sẽ không tìm được”
Lý Vận Linh liếc mắt nhìn Minh Thành Hữu, bà cũng không chen miệng vào.
Minh Vanh nhướn mắt lên, bốn con mắt chạm vào nhau, ý tứ trong lời nói của Thành Hữu, Minh Vanh tựa hồ cũng nhìn ra đôi chút, Minh Thành Hữu sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, có một số việc, đến lúc sự thật sáng tỏ mới biết được.
Minh Thành Hữu ăn tối xong mới về nhà.
Dừng xe bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lầu hai, đèn sáng rực rỡ.
Nghĩ tới vợ yêu và con trai bước chân cảm thấy vui sướng, Minh Thành Hữu nhanh chóng bước lên lầu, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Phó Nhiễm đang ngồi trước bàn đọc sách, sau khi anh tiến vào liền đặt tay lên vai cô “Hãn Hãn đâu?”
“Bảo mẫu mang đi tắm rồi”
“Sao lại để cho nữ nhân khách nhìn thấy con trai trần truồng, cẩn thận tương lai con dâu tìm em tính sổ cho coi”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên “Thời điểm anh còn nhỏ chẳng lẽ không cho người khác nhìn thấy?”
Minh Thành Hữu ngồi xuống cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi “ Anh không nhớ rõ, hay giờ em tắm cho anh để em ngắm nhìn?”
“Xí, của anh không phải hiếm, em nhìn đủ rồi” Phó Nhiễm đi ra chỗ khác, mở máy tính ra xem.
Minh Thành Hữu đưa tay ôm lấy mặt cô “ Nhìn đi, nhìn nhiều sẽ thấy của anh rất hiếm”
“Đừng lộn xộn” Phó Nhiễm đẩy tay anh ra “Mới vừa rồi em phát hiện ra một vài số liệu không bình thường, anh mau xem giúp em”
Minh Thành Hữu hướng theo ánh mắt cô về phía màn hình “Cái gì không bình thường?”
“Không nhìn ra sao?” Phó Nhiễm đưa tay chỉ “Những thứ này mặc dù được làm rất tốt, nhưng vẫn có sơ hở, trước kia sao em không nhìn ra nhỉ?”
Minh Thành Hữu đưa tay ôm thắt lưng cô “NgỠđi, anh buồn ngủ rồi”
“Phải tìm hiểu rõ ràng chư” Phó Nhiễm cau mày thở dài, nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu “ Mấu chốt sổ sách anh cung không biết rõ, lung tung quá”
Minh Thành Hữu đưa tay ra, gập máy tính của cô lại.
Thuận thé anh ôm cô tới giường.
“Em còn chưa có phân tích xong đâu!”
“Bà xã, cuộc sống đơn điệu quá có phải đã quên mất nhiệm vụ hay không? Chớ có đem công việc về nhà!” Anh tỏ vẻ trừng phạt, ôm cô quăng lên giường, đưa tay gỡ kính của cô xuống, một đôi mắt to tròn trong suốt liền hiện ra trước mắt.
“Thành Hữu, đến tột cùng có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không biết đây?”
Anh đưa tay che miệng cô lại, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục vấn đề này, Phó Nhiễm cảm thấy dường như anh đang lẩn tránh, cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Anh hôn lên môi cô, sau đó vùi mặt vào cổ cô, không nhúc nhích.
“Thành Hữu” Phó Nhiễm ôm lấy thắt lưng anh càng chặt.
Anh đáp nhẹ lại, hơi thở phả lên cổ cô.
Cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Minh Thành Hữu đưa tay cởi áo quần cho cô, cô vừa mới tắm qua, cúc áo từng cái bị gỡ ra, anh trượt tay vào, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, sau đó anh đứng dậy cởi hết quần áo của chính mình, sau đó hai người trần truồng ôm nhau.
Trên người cô rất ấm, mang đến cho anh sự ấm áp cùng an ủi.i
Minh Thành Hữu rời môi cô, di chuyển tới vành tai “Ngày mai có thể bắt đầu, có thẻ có rất nhiều chuyện không đúng lắm, anh rất khó mà tưởng tượng ra, khi anh em không còn là anh em, mẹ con không còn là mẹ con nữa, sớm chiều sống chung với nhau hơn hai mươi mấy năm trời, đến tột cùng coi nhau là cái gì?’’
Chóp mũi cô đau xót.
Sự bi thương trong lời nói của anh cô nghe rất rõ ràng.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu