Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 162
hương 162: Bí mật ra tay
Chị Nguyệt pha sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm nhận lấy bình sữa, ôm con rồi ngồi vào phía đối diện của Triệu Lan.
“Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia sẽ không bị sốt chứ?”
“Hôm nay mẹ mang Hãn Hãn ra ngoài sao?”
Chị Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lan. Triệu Lan sợ run lên. “Mẹ bế cháu ra ngoài một chút, thuận tiện mua ít đồ rồi về.”m
Phó Nhiễm đưa bình sữa vào miệng cho con, nhưng Hãn Hãn cứ khóc mãi mà không chịu uống, cô nhìn chị Nguyệt rồi nói. “Chị đi nấu một ít cháo cho cháu đi.”
Triệu Lan vội vàng đứng lên. “Để mẹ làm cho.”
“Mẹ.” Phó Nhiễm vội gọi lại. “Mẹ ngồi xuống đi.”
Vẻ mặt Triệu Lan lúng túng, ngồi tại chỗ không động đậy, Phó Nhiễm đưa tay vuốt ve bàn tay con, ánh mắt Triệu Lan tránh né, bà nghe Phó Nhiễm thở dài, rồi lại nghe cô nói. “Mẹ, Hãn Hãn là con trai Thành Hữu phải không?”
Triệu Lan kinh hãi, không nghĩ tới cô hỏi trực tiếp như vậy, bà không biết nói gì, thấy Phó Nhiễm cúi đầu, tựa hồ lời vừa rồi là do bà nghe nhầm. “Tiểu Nhiễm?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Lan, hỏi lại một lần nữa. “Hãn Hãn, là con của Thành Hữu chứ?”
Triệu Lan cơ hồ như té ngã trên ghế sa lon. “Tiểu Nhiễm, con…”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, nhìn con trai. “Mẹ, trong nhà dù có chuyện gì, con vẫn tin tưởng mẹ, thời điểm con sinh con không ai chăm sóc, là mẹ không ngại vất vả đến bệnh viện, đây là điều mà con không thể có được từ mẹ con, đều là mẹ chăm sóc con.”
Triệu Lan đưa tay ôm lấy mặt, không dám đối mặt cùng cô. “Tiểu Nhiễm, mẹ xin lỗi.”
Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn vào trong ngực, con trai đang nghẹn ngào, trên mặt toàn là nước mắt, tiếng khóc làm cho Phó Nhiễm càng dâng lên sự tự trách và khó chịu.
Chị Nguyệt nấu cháo xong mang tới, Phó Nhiễm đút cháo cho con, dỗ dành cho con ăn, lúc này Hãn Hãn mới ngừng khóc, ăn một ít cháo rồi ngủ say.
Cô đặt con vào giường, rồi sau đó trở lại ghế sa lon, Triệu Lan chôn chặt mặt vào hai lòng bàn tay, mơ hồ có thể nghe được tiếng khócì đứt quãng.
Phó Nhiễm ngồi yên trên ghế, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không nói được gì.
“Tiểu Nhiễm, đều do mẹ hồ đồ, không nên hoài nghi Hãn Hãn.” Triệu Lan ngẩng đầu lên. “Mẹ thật sự không biết nói gì.”
“Là ý của Lý Vận Linh sao?”
Triệu Lan gật đầu một cái. “ Sáng sớm bà ấy bảo mẹ mang Hãn Hãn đi giám định ADN, đầu tiên mẹ không đồng ý, sau lại thấy con đi lên xe của người ta ở trước cửa Y Vân thủ phủ, con còn nói là bạn con, cho nên mẹ…”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quang trong vườn như đâm vào tim cô. “Như vậy cũng tốt, ít nhất về sau sẽ không có ai nghi ngờ Hãn Hãn nữa.”
“Tiểu Nhiễm.” Trong lòng Triệu Lan tràn đầy hối hận. “Bản xét nghiệm hai ngày nữa sẽ có, trong lòng mẹ cũng rất khó chịu, mẹ không nên mang Hãn Hãn đi bệnh viện, sau này khi cháu trưởng thành, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ trách mẹ.”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Mẹ, mẹ về nhà đi.”
Triệu Lan ngẩn ra, nhưng bà cũng hiểu được ý của Phó Nhiễm. Bà cũng hiểu rằng, bà không thể ở lại trong Y Vân thủ phủ thêm được nữa.
Cả đêm Triệu Lan thu xếp hành lý, người giúp việc trong nhà cũng phụ bà một tay, thật ra thì đồ của bà cũng không nhiều lắm, lúc xuống lầu, thấy Phó Nhiễm đang ngồi trước của sổ sát đất, mắt dõi theo lùm cây xanh biếc, gò má trắng nõn ẩn hiện một tầng hồng nhạt.
Khóe mắt Triệu Lan trào ra nước mắt, bà luôn đau lòng vì Phó Nhiễm, bà tiến lại gần, lại tự mình đẩy Phó Nhiễm ra.
Nghe được tiếng bước chân, Phó Nhiễm hoàn hồn lại, bảo tài xế đưa Triệu Lan về nhà.
Phó Nhiễm đứng bên ngoài, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của chiếc xe.
Chị Nguyệt đi tới bên cạnh cô. “Thiếu phu nhân, sao lại bảo phu nhân về nhà?”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt lại. “Bà ấy ở giữa cũng rất mệt mỏi.” Phó Nhiễm đưa mắt nhìn chị Nguyệt, cười nói. “Chị không cần phải hiểu.”
Minh gia mang Hãn Hãn đi xét nghiệm ADN, chuyện này thế nào cũng truyền ra ngoài, mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng tin đồn đã lan truyền rộng rãi.
Trong Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cũng cần Triệu Lan chăm sóc cho Hãn Hãn, nhưng hai ngày nay cổ phiếu MR giảm mạnh, Minh Vanh tiến vào phòng làm việc thì thấy Phó Nhiễm đang chăm chú nhìn vào máy tính.
“Tiểu Nhiễm.”
Giữa hai lông mày tràn ngập sự lo lắng, Phó Nhiễm nói. “Nhị ca, cổ phiếu của chúng ta dường như có người đang cố ý mua vào, anh xem này.” Phó Nhiễm đưa tay chỉ vào máy tính. “ Đợi đến lúc họ mua được một khoản, em sợ đến lúc đó MR sẽ gặp nguy hiểm.”
“Anh tới gặp em cũng vì chuyện này.” Khuôn mặt Minh Vanh sầu não. “Tiểu Nhiễm, trước mắt trong công ty không có đủ lượng vốn lưu động, mà người muốn MR sụp đổ cũng không phải ít.”
Trên mặt Phó Nhiễm không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Đi tới biệt thự, xa xa nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bờ hồ, đang cầm cần câu cá. Phó Nhiễm cất bước đi tới, nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, làm nổi bật màu xanh lam của hồ nước, nước trong hồ trong suốt nhìn thấy đáy, đừng nói là cá, ngay cả một bóng người đi qua cũng có thể nhìn thấy được.
Phó Nhiễm bước đi nhẹ nhàng, tay phải anh đang cầm cần câu, nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, cô ngồi bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh, anh đưa tay cầm lấy mu bàn tay cô. “Em mới đến.”
“Câu được cá không?”
“Không phải là em đã mắc câu sao?”
Phó Nhiễm ngồi bên cạnh anh, xô cá bên cạnh anh cũng không có con nào, nhìn thấy cô ngồi bên cạnh anh, cười cười rồi ôm lấy hai vai cô. “Mọi việc không nên gấp gáp, chưa tới phút cuối cùng thì chúng ta không thể biết được kết quả.”
Ánh mắt cô ảm đạm, nguy cơ lần này của MR, chỉ sợ là cô muốn tránh cũng không được. Nhưng cô cũng không nói với anh, anh cần tĩnh dưỡng, không nên nói tới các vấn đề rắc rối, nhất là tiền bạc. Phó Nhiễm ôm lấy cánh tay của anh, đầu gối lên vai anh, trong lòng yên tĩnh trong chốc lát, từ từ lắng đọng lại.
Cảnh tượng trong mắt có biến chuyển, cô nhìn thấy ánh đèn rất sáng, lồng ngực trần trụi đang kề ngay trước mắt cô, anh đưa tay vỗ vỗ mặt cô. “Hôm nay làm gì mà như người mất hồn vậy?”
Nghe câu hỏi của anh, nhưng tâm trí cô vẫn dừng lại chuyện của công ty. Phó Nhiễm hồi hồn, cảm thấy tư thế của mình có chút không thoải mái, điều chỉnh lại, cảm thấy phần phía dưới của anh cứng cáp, lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện khác, anh đưa tay giữ mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Dục tính tan biến đi, cô ngả đầu vào vai anh, tay anh đang mân mê cánh tay cô. “Có phải em có chuyện gì giấu anh?”
Phó Nhiễm đưa tay ôm chặt thắt lưng của anh. “Không có.” Cô nói tiếp. “Chuyện của Hãn Hãn anh đã nghe rồi chứ?”
“Ừ.” Anh đáp nhẹ.
Phó Nhiễm thấy anh không nói gì, cũng không lên tiếng, chẳng qua là thấy anh nắm bả vai cô chặt hơn.
Bên trong phong làm việc của MR.
Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi, trong phòng máy lạnh vẫn duy trì ở nhiệt độ ổn định, nhưng cô lại có cảm giác hít thở không thông, tựa như có một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn thấu cô.
Thư ký Nghê mang trà nóng vào cho cô. “Tổng tài, cô không sao chứ?”
Phó Nhiễm khoát khoát tay, mấy ngày nay dạ dày cô rất khó chịu, nhưng mọi người dường như không cho cô thời gian thích ứng, cơ hồ mỗi ngày đều tìm đến cô.
“Chúng ta muốn nhìn thấy sự phát triển của MR, chứ không phải bị người khác kìm chặt thế này, nhưng nếu như tổng tài không có cách giải quyết tốt, vẫn với câu nói kia, tôi hi vọng cô sớm rút lui, để tránh cho việc MR bị tổn hại nặng nề.”
Phó Nhiễm hớp một ngụm trà đắng, trong xã hội này còn thật nhiều người nhân cơ hội người khác gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.
“Bây giờ không rõ đối phương là địch hay bạn, câu này của cô, sợ rằng nói ra còn quá sớm?”
“Thế cục rõ ràng như vậy, chẳng lẽ muốn chờ đợi đến báo cáo cuối ngày mới có thể nói sao? Nếu lần này có thể an toàn mà vượt qua, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây.”
Bàn tay Phó Nhiễm đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, thương trường như chiến trường, không chỉ sợ người khác lừa gạt, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bị cắn nuốt một cách tàn nhẫn.
Phó Nhiễm đưa tay phải về phía máy tính, biết rõ kết cục đã định, cô đứng lên, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Hàn Tuyển. “Tổng tài.”
Tinh thần hoảng loạn của cô bỗng chốc phục hồi trở lại, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn Hàn Tuyển.
“Giá cổ phiếu tăng, từ lúc mới bắt đầu đây là điểm cao nhất, mấy ngày trước quả lại có người ôm mộng làm cho MR suy sụp, đợi đến thời điểm mấu chốt, tiến vào công ty, tổng tài…”
Hàn Tuyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đã đi tới bên cửa sổ, cô nhớ đến lời nói hôm qua của anh. Quả nhiên, không tới phút cuối cùng, ai cũng không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ánh mặt trời ấm áp phả vào trên mặt, làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Phó Nhiễm đưa tay dán chặt lên cửa sổ, giọng nói dứt khoát mà tỉnh táo. “Hai người nhìn một chút, hôm nay hóa ra mặt trời mọc ở phía Tây.”
Thư ký Nghê buồn cười, Hàn Tuyển sắc mặt đen thui, Phó Nhiễm trở lại bàn làm việc, đưa tay chống lên mép bàn, nói. “Tôi có cần thiết phải rút lui không?”
Hai người nhìn nhau im bặt, cô đóng máy tính lại, bước ra khỏi phòng.
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê cũng đi theo, Phó Nhiễm đi rất chậm, đợi cho Hàn Tuyển đi đến bên cạnh, cô mới nhỏ giọng nói. “Có thể tra ra người đó là ai không?”
“Bình thường, người ta sẽ làm việc một cách bí ẩn, dù biết một ít tin tức cũng có thể là tin tức giả.”
Phó Nhiễm gật đầu một cái. “Hai người theo tôi vào phòng làm việc.”
Hôm sau, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tới bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm. Đi xét nghiệm cần tìm bác sĩ cùng bệnh viện quen thuộc và uy tín, kết quả xét nghiệm được cất kỹ trong phòng làm việc, bác sĩ mở khóa lấy ra ngoài, trên hành lang đụng phải một bệnh nhân, người đó lại liên tục nói xin lỗi, lại đem tập giấy nhặt lên rồi đưa lại cho bác sĩ.
Trong lòng Lý Vận Linh nóng như lửa đốt, thật vất vả mới đợi được bác sĩ quay trở lại.d “Như thế nào rồi?”
“Đây là tư liệu cá nhân, mời bà xem.” Bác sĩ nói xong, đưa tờ kết quả cho bà.
Lý Vận Linh luống cuống tay chân mở ra, ánh mắt, nhanh chóng quét nhanh đọc một lượt, cuối cùng nhìn vào một hàng chữ kết luận nhỏ, bà nặng nề thở ra một hơi “Thật tốt quá, thật may Hãn hãn là con của Thành Hữu.”
Sắc mặt bác sĩ vô hồn bỗng chốc cứng đờ lại, ông nhận lấy tờ kết quả trong tay Lý Vận Linh, quả nhiên, phía trên còn ghi rõ Hãn Hãn có mối quan hệ với Triệu Lan.
Nhưng, kết quả giám định không phải như thế này.
Lý Vận Linh vui mừng ra mặt, cầm lại tờ xét nghiệm, nắm lấy tay bác sĩ. Bác sĩ lúng túng, rồi lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng đành phải tươi cười mà nói. “Chúc mừng, chúc mừng.”
Ra khỏi bệnh viện, tâm tình Lý Vận Linh rất tốt, Tiêu quản gia mở miệng cười. “Phu nhân, bà xem, tôi đã nói tiểu thiếu gia nhất định là con trai của Tam thiếu.”
“Không phải tôi đề phòng bất trắc sao? Hiện tại đã biết Hãn Hãn là cháu nội của tôi, tôi thật an tâm.”
Tiêu quản gia cũng lấy lại tinh thần, nói. “Hôm nay toàn là chuyện tốt, Nhị thiếu cũng nói MR cũng giải được mối nguy cơ, cuối cùng phu nhân cũng có thể an tâm rồi nha.”
Sắc mặt Lý Vận Linh hơi thay đổi, đang bừng sang bỗng dưng tối đen. “Chuyện rắc rối của MR được giải quyết cần một lượng tiền lớn, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Phó Nhiễm làm gì có tiền mà huy động vốn?”
Tiêu quản gia không hiểu những thứ này, liền nói. “Có thể là tiền do Tam thiếu lưu lại?”
Một câu nói làm Lý Vận Linh sực tỉnh, ánh mắt bà đột nhiên trợn tròn lên “Trước kia không phải Thành Hữu bị bắt cóc rồi tống tiền tới 10 tỷ sao?” Ánh mắt bà híp lại, Tiêu quản gia thì không giấu được sự kinh ngạc. “Phu nhân, ý của bà là???”
“Nếu không, Phó Nhiễm làm sao có thể qua nổi cửa ải này?” Lý Vận Linh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu. “Cô ta càng ngày càng làm những chuyện ngoài dự tính của tôi, không được, Hãn Hãn không thể ở bên cạnh Phó Nhiễm được.”
Tiêu quản gia nhìn thấy sắc mặt bà tối đen, suy nghĩ của bà không bao giờ buông tha cho Hãn Hãn, hôm nay xác nhận Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu, bà liền không thể buông tha được nữa.
Sau khi Triệu Lan rời khỏi Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đều sắp xếp phần lớn thời gian ở nhà với con, gần tới ngày tiêm phòng, cô và chị Nguyệt một trước một sau đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài, trời xanh mây trắng, Phó Nhiễm dỗ dỗ con trai, trong lúc vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe đang bám theo đằng sau. Vốn chiếc xe chạy đằng sau cũng là chuyện bình thường, nhưng đề phòng ngộ nhỡ, Phó Nhiễm bảo tài xế chạy chậm lại, mà đối phương cũng không có ý vượt lên, cô không thể không cẩn thận được.
“Thiếu phu nhân, trước mặt không xa chính là bệnh viện.”
Phó Nhiễm ôm chặt con trai, nói. “Không đi đường này nữa, đi đường cao tốc đi, thà đi xa nhưng mà an toàn.”
Ít nhất, trên đường có nhiều xe qua lại, có thể tránh được nguy hiểm.
“Vâng.” Tài xế nghe lệnh mà chạy.
Xe phía sau vẫn bám theo sát nút, Phó Nhiễm nhìn kỹ liền phát hiện không chỉ có một chiếc. Hãn Hãn nằm trong lòng cô tựa hồ cảm nhận được điều gì bất an mà quẫy đạp.
Chương 163: Đoạt lại con
Từ đường cao tốc đi tới, cách một tòa nhà Thiên Kiều, cách đó không xa chính là bệnh viện. Phó Nhiễm cũng hi vọng là mình quá đa nghi, tài xế lái xe khẩn trương, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy sắp đến bệnh viện, chị Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân, trong đó xe đậu đầy rồi, chúng ta chỉ có thể đậu xe ở ven đường.”
Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ôm lấy con trai rồi đẩy cửa xe bước ra. Cô không tin, ban ngày ban mặt mà có người có thể làm loạn được. Chân vừa mới bước ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng thắng xe, chiếc xe lúc trước theo sát phía sau nay đã dừng trước mặt, một người đàn ông bước xuống, không nói gì liền lao vào giành lấy Hãn Hãn trong tay cô. Theo bản năng, cô lui về phía sau, chui vào trong xe, đóng của xe lại, đối phương liền tiến lên một bước, kéo cửa xe ra.
Phó Nhiễm lui sát về phía sau, đụng vào người chị Nguyệt, thấy cánh tay đàn ông đã đưa vào.
“Cứu mạng!” Chị Nguyệt hét to lên.
Hãn Hãn bị dọa đến mức khóc không ngừng, Phó Nhiễm ôm chặt con vào trong lòng, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chợt nhìn thấy một chiếc xe con đang lao nhanh tới, đầu xe dừng trước xe của cô, làm cho tên đàn ông kia hoảng sợ vội rút tay về, nhưng vẫn chậm một bước, Phó Nhiễm nghe được một tiếng kêu la thảm thiết, cô vội vàng đưa tay bịt tai con trai lại. Tay phải của tên đàn ông kia toàn là máu, miệng vết thương rách tới tận lưng.
Phó Nhiễm hoàn toàn không ngờ nghĩ tới tình cảnh này, ngoài đướng phố đông đúc, vậy mà chuyện bắt cóc trẻ em lại xảy ra đối với cô, càng không nghĩ tới sẽ có một màn máu me như thế này.
Cửa xe bị đụng trứng liền biến dạng, cô đưa tay đóng cửa xe lại rồi phân phó. “Mau lái xe.”
Tài xế nghe vậy, vội vàng đạp chân ga.
“Thiếu phu nhân, không đến bệnh viện sao?” Giọng nói chị Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mau, mau đưa điện thoại cho tôi, để tôi báo cảnh sát.”
Từ kính chiếu hậu, Phó Nhiễm thấy hai chiếc xe kìm kẹp vào nhau, cô nghĩ tới một người, chỉ có người đó mới có thể trùng hợp như vậy.
Sau khi gọi điện thoại cho cảnh sát xong, cô kề mặt mình sát vào mặt con trai. “Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng sợ, có mẹ đây.”
Nước mắt lại trào ra, khi nãy cô không sợ hãi, giờ nghĩ lại cô thấy thật kinh khủng.
Trên đường trở về, cô nhận được điện thoại của Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm bảo chị Nguyết bế cháu. “Alo, mẹ à?”
“Tiểu Nhiễm, con ở đâu thế? Không có ở nhà sao?”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn con trai trong lòng chị Nguyệt. “Con mang Hãn Hãn đi tiêm phòng.”
“Vậy gần về chưa?”
“Vâng, sắp tới nhà rồi.”
Phó Nhiễm cúp điện thoại, trong đầu nghĩ đến Lý Vận Linh, nhưng rồi lắc đầu, dù mẹ có muốn Hãn Hãn thế nào, cũng không đến mức phải dùng thủ đoạn như thế này.
Xe chạy vào đỗ trong sân ở Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đnag đứng ở trước cửa, cô bước xuống xe rồi nói với chị Nguyệt. “ Trước tiên chị bế cháu vào trong nhà đi, đừng đưa qua tay cho bất cứ người nào hết.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm đi tẳng về phía Lý Vận Linh đang đứng. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ đến thăm Hãn Hãn.” Lý Vận Linh lướt qua bên người cô, đi về phía trước. “Xảy ra chuyện gì thế, sao xe lại bị vỡ như thế này?”
“Vừa rồi ở bệnh viện, không cần thận bị va phải.” Phó Nhiễm hời hợt nói.
Vẻ mặt Lý Vận Linh thoáng do dự. “Ai lại đâm vào xe con thế, mà hình như là cửa xe mở ra rồi mới bị vỡ?”
Chị Nguyệt ôm Hãn Hãn bước gần tới cửa, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên, thấy cháu liền hỏi. “Hôm nay Hãn Hãn đi tiêm gì đó?”
“ Kiểm tra xương.”
Lý Vận Linh đi về phía chị Nguyệt. “Bảo bối, bà nội tới thăm con này.”
Chị Nguyệt do dự, nhìn về phía Phó Nhiễm.
“Mẹ, chúng ta vào nhà đi, không nên đứng ở bên ngoài.”
Lý Vận Linh ngăn chị Nguyệt lại, đưa hai tay ra. “Cháu của tôi sao không để tôi ôm. Hãn Hãn, bà nội xem cháu nào.”
Theo bản năng, chị Nguyệt ôm chặt bé, Lý Vận Linh chợt không vui.
Bà mạnh mẽ đưa tay giành lấy Hãn Hãn, chị Nguyệt không thể làm gì khác đành lui ra. Lý Vận Linh ôm cháu tới bên cạnh xe, bà cúi đầu nhìn cháu trai trong ngực, ánh mắt nhìn theo bước chân Phó Nhiễm đang tiến tới gần.
“Tiểu Nhiễm, đây là cái gì?”
Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ. “Gì vậy?”
Lý Vận Linh đưa lưng về phía cô. “Còn nói là sự cố ngoài ý muốn? Đây rõ ràng là có người cố ý.”
Phó Nhiễm nghe lời bà nói, càng hoài nghi, đi tới bên cạnh bà. “Mẹ, mẹ phát hiện ra cái gì vậy?”
Lý Vận Linh đưa mắt nhìn cô một cái, chú Vương lái xe đến bên cạnh, Tiêu quản gia lặng lẽ xuống xe. Lý Vận Linh thừa dịp Phó Nhiễm không để ý, vội vàng chui vào trong xe. Phó Nhiễm chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, cô vội vàng xoay người lại, Tiêu quản gia đã chặn ở trước mặt cô. “Thiếu phu nhân, xin lỗi.”
“Hãn Hãn.”
Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xe, Phó Nhiễm vội chạy tới, Tiêu quản gia liền đẩy cô một cái, sau đó ngồi vào xe, tiện tay đóng cửa lại.
Chú Vương thấy thế, vội vàng đạp chân ga lái xe đi.
“Mẹ, Hãn Hãn!”
Phó Nhiễm chôn chân tại chỗ, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, cô chạy theo hơn 10m, toàn thân như bị rút cạn sức lực, sức cùng lực kiệt, đôi chân không chống đỡ được liền ngã xuống.
Mặc dù cô đã đề phòng Lý Vận Linh rồi, nhưng không thể nghĩ ra được bà ta có thể làm ra chuyện như thế này, tình huống vừa rồi, thật khó mà phòng ngừa được.
Chị Nguyệt cũng ngẩn ngơ, vội bước nhanh đến, nâng Phó Nhiễm dậy. “Thiếu phu nhân.”
Phó Nhiễm dùng sức hất tay chị ra, cô bước nhanh về phía chiếc xe, mở cửa ra, mau chóng khởi động xe rồi tăng tốc đuổi theo. Mười ngón tay nắm chặt, trên mặt cô một mảnh mông lung vì nước mắt.
Lý Vận Linh nghe Hãn Hãn khóc, bà khẩn trương nói. “Chạy nhanh lên.”
Tiêu quản gia nhìn ra phía sau, vội nói. “Phu nhân, bà đừng nóng vội, thiếu phu nhân sẽ không đuổi kịp đâu.”
“Hãn Hãn ngoan, đừng khóc, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Lý Vận Linh không ngừng đưa tay vỗ lưng cháu. “Ngoan nào, sau này, tất cả Minh gia đều là của con.”
Chú Vương lái xe thật nhanh, Phó Nhiễm đưa tay lên gạt đi nước mắt, cô đạp chân ga, bàn tay nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh lên, Hãn Hãn là máu thịt của cô, ai cũng không cho phép mang con đi đâu hết.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phó Nhiễm càng vội vàng hơn, mắt thấy xe đã tiến vào Minh gia, cổng sắt cũng đã đóng lại, cả người cô như bị mất hồn, dừng xe sát ven đường.
Chuông điện thoại vang lên một lần nữa.
Cô không thèm xem thử ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.
“Phó Nhiễm.”
Nghe được giọng nói của anh, mắt cô đỏ lên, đưa tay che mặt, gục lên tay lái. “Thành Hữu, Minh Thành Hữu.”
Anh cất cao giọng hỏi. “Em làm sao vậy?”
“Hãn Hãn, Hãn Hãn bị cướp đi rồi.” Phó Nhiễm nói xong câu này, liền không nói được gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt của Minh gia, cô thất hồn lạc phách, đẩy cửa xe bước xuống, bên tai cô vẫn còn vang vọng tiếng kêu của anh. “Phó Nhiễm, Phó Nhiễm.”
Cô chạy nhanh tới bên cửa sắt, Lý Vận Linh và Tiêu quản gia đã bước vào trong nhà, Phó Nhiễm đưa tay nhấn chuông, nhưng bên trong không thấy ai bước ra, cô nhấn hoài không buông.
Có thể người trong nhà không chịu được nữa, Tiêu quản gia mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn về phía phòng khách, nhưng không hề thấy bóng dáng của Lý Vận Linh.
“Thiếu phu nhân, cô nên trở về nhà đi.”
“Tiêu quản gia, bà cho tôi vào nhà đi.”
Tiêu quản gia khó xử. “Kể từ sau khi Tam thiếu ra đi, phu nhân đã rất đau khổ rồi, giờ người chỉ còn có cháu nội. Thiếu phu nhân đã có cuộc sống riêng của mình, tại sao cô không để cho phu nhân nuôi cháu nội? Đây cũng là một cách phu nhân tưởng nhớ đến con trai.”
“Tiêu quản gia, chẳng lẽ bà không hiểu Hãn Hãn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào sao?” Đôi mắt cô hiện lên sự khó tin nhìn chằm chằm Tiêu quản gia, cô nói tiếp. “Hãn hãn là con của tôi, là tôi đau đớn một ngày một đêm mới sanh ra được!”
Tiêu quản gia thở dài. “Rồi thiếu phu nhân sẽ có con riêng của mình, nếu tiểu thiếu gia đi theo phu nhân sẽ không gặp khổ sở gì, thiếu phu nhân cứ yên tâm.”
“Đây là các người tự ình là đúng sao?” Đôi tay cô nắm chặt song cửa. “Dù sau này tôi có con đi chăng nữa, Hãn Hãn cũng chỉ có một mà thôi, chẳng lẽ các người muốn chia cách mẹ con chúng tôi sao?”
Tiêu quản gia không thể phản bác được, một hồi lâu sau, bà cụp mắt xuống. “Phu nhân chỉ muốn tốt cho cô.”
Phó Nhiễm nhếch môi cười châm chọc. “Nhưng nếu bản xét nghiệm ADN có kết quả Hãn Hãn không phải là con của Thành Hữu, hôm nay chắc các người đã coi tôi và Hãn Hãn là người dưng nước lã phải không?”
Tiêu quản gia giật mình. “Thiếu phu nhân, cô đã biết?”
“Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu để lại cho tôi, để tôi nhớ đến anh, tôi thật sự không nghĩ tới việc các người đem bắt Hãn Hãn ngay giữa ban ngày ban mặt.”
Minh gia luôn lấy đạo nghĩa làm trọng, luôn ra vẻ thanh liêm, chính trực, hóa ra đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Cửa phòng khách được mở ra, Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn ra vườn hoa, Hãn Hãn khóc mệt liền ngủ gục trên vai của bà. Lý Vận Linh giao cháu cho bảo mẫu rồi nói. “Làm cái gì đó, mau vào trông Hãn Hãn đi.”
Tiêu quản gia thấy thế liền vội vàng đi mất.
“Mẹ.”
“Tôi không phải mẹ cô.” Lý Vận Linh trực tiếp cắt lời cô. “Chỉ khi có Thành Hữu ở đây, tôi mới là mẹ của cô.”
Sắc mặt Phó Nhiễm không che giấu được sự buồn bã, mặc dù biết đây là lời nói thật lòng của Lý Vận Linh, nhưng cô vẫn không tránh được một con đau trong lòng. Cô trầm mặc một lúc, sau đó nói với giọng kinh ngạc. “Vậy theo ý của mẹ, Hãn Hãn cũng không phải là cháu trai của mẹ?”
“Cái này không giống nhau, Hãn Hãn có quan hệ máu mủ với Thành Hữu, Thành Hữu đã không còn, cô đối với chúng ta cùng Minh gia, cũng không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Phó Nhiễm nắm chặt song cửa, Lý Vận Linh nói chuyện thẳng thắn như vậy, cô muốn nói gì cũng không được.
Thật đúng là, quan hệ giữa người với người thật quá lạnh nhạt.
Lý Vận Linh quay đầu lại, trứng mắt với cô. “Giờ tôi ôm Hãn Hãn lên lầu ngủ đây, cô cũng về đi, tôi sẽ không đem Hãn Hãn giao cho cô đâu.”
“Mẹ không sợ, chuyện này lan ra ngoài sao? Một khi tới tòa án, Hãn Hãn cũng sẽ được giao cho con nuôi.”
Lý Vận Linh trưng ra bộ mặt khinh thường. “Cứ thử đi, tin đồn và tiếng tăm của cô bên ngoài như thế nào, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao? Cô lại còn muốn cho cả thành phố này đều biết chuyện này, cô không sợ mang tổn thương tới cho Hãn Hãn sao?”
Nói xong, Lý Vận Linh không thèm nhìn cô, xoay người sải bước rời đi.
Phó Nhiễm hai tay nắm chặt song cửa, dùng hết sức lực mà lay cánh cổng, miệng kêu to. “Mẹ, mẹ trả Hãn Hãn lại cho con, mẹ, đừng i! Mẹ!”
Tiêu quản gia ôm Hãn Hãn đứng ở phòng khách, bé nghe tiếng gào lớn, bị kinh sợ, hai tay vùng vẫy, khóc rống lên, Lý Vận Linh quay lại trừng cô. “Cô còn muốn hù dọa Hãn Hãn nữa sao?”
Phó Nhiễm thấy con khóc mà đau lòng, cô đưa tay lên che lại tiếng nấc, thấy Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào trong lòng, bước vào nhà, cánh cửa dần dần khép lại trước mắt cô, cổ họng cô nghẹn ngào, đau đớn, cô hô to. “Hãn Hãn…”
Cô chạy đến tường rào, trong mắt cô, là hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đóng chặt lại.
“Nhất định muốn làm lớn chuyện như vậy sao?” Phó Nhiễm lẩm bẩm nói một mình, cô đã coi Lý Vận Linh như người thân, vậy mà… nhất định phải khiêu chiến nhau như vậy sao?
Hãn Hãn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu.
Lý Vận Linh bế cháu lên lầu, nhưng hình như bé không quen, khóc mãi không ngừng, tầm một tiếng sau, có một cuộc điện thoại gọi tới Minh gia.
Tiêu quản gia tiếp điện thoại, sau đó vội vàng đưa cho Lý Vận Linh.
“Alo.”
“Alo, xin hỏi, bà là người thân của Minh Kình Hãn?”
Lý Vận Linh giao bé cho Tiêu quản gia. “Vâng, đúng vậy.”
“Minh Kình Hãn mới tiêm phòng sáng nay, không phải đã nói ở lại theo dõi thêm hai tiếng sao? Sao các người lại mang cháu đi rồi?”
Giọng nói của y tá lại vang lên. “ Hai tiếng sau còn ở bệnh viện uống thuốc nữa mới có thể đi, các người làm thế là vô trách nhiệm.”
Lý Vận Linh nhíu mày. “Cái này x không quan trọng, hiện tại đã tiêm xong chưa?”
“Cháu bé hiện giờ khóc rống lên phải không? Nếu không có phản ứng gì thì tốt, nhưng nếu cứ khóc hoài thì mọi người nên chú ý, sức khỏe của con nít là không thể qua loa được.”
Lý Vận Lình nhìn mặt cháu khóc tới mức đỏ lên hết, lòng lo lắng. “Sau khi trở về, cháu cứ khóc suốt, vậy giờ phải làm sao?”
“Còn không mang bé tới bệnh viện? Nhất định phải uống thuốc.”
“Được.” Lý Vận Linh rối loạn “Mau, mau gọi tài xế tới bệnh viện lấy thuốc.”
“Tốt nhất bà nên ẵm bé tới bệnh viện, có lẽ do phản ứng phụ nên mới khóc, có thể không thích hợp sẽ làm cháu bị nhức đầu, nhưng cháu còn nhỏ không nói được nên khóc.”
Lý Vận Linh gật đầu không ngừng, cúp điện thoại, sau đó gọi Tiêu quản gia.
“Phu nhân.” Tiêu quản gia có chút hoài nghi. “Chúng ta nên đề phòng, làm sao mà họ lại biết số điện thoại nhà chúng ta được?”
“Ban đầu, Phó Nhiễm ghi lại hai số điện thoại.” Lý Vận Linh vội vàng ôm lấy Hãn Hãn. “Bà xem bé khóc thành ra như thế này, nhất định là do không chịu ở lại bệnh viện quan sát, bà mau bảo chú Vương chuẩn bị xe, chúng ta tới bệnh viện.”
Tiêu quản gia ra ngoài, đã không còn nhìn thấy Phó Nhiễm nữa.
Chú Vương lái xe mang mọi người tới bệnh viện, Phó Nhiễm ngồi trong một chiếc taxi, cô nói với người bên kia điện thoại. “Mộ Mộ, thay tôi cảm ơn cô ý tá đó.”
“Xin hỏi, bây giờ chúng ta đi đâu?”m
Phó Nhiễm tắt điện thoại. “Đi theo chiếc xe đằng trước.”
Bên kia biệt thự, Minh Thành Hữu vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy xuống lầu, vừa đi qua phòng khách liền gặp Duật Tôn cùng Mạnh Sanh Tiêu. Duật Tôn giao hai đứa trẻ cho Sanh Tiêu, bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu. “Đi đâu thế?”
Anh giơ cao chìa khóa xe lên, nói. “Về nhà.”
Duật Tôn nhướng mắt lên. “Không phải là còn phải nuôi cậu một thời gian nữa sao?”
Lúc này Minh Thành Hữu đã đổi giầy xong, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói. “ Vợ yêu và con trai tớ bị người khác khinh thường, tớ còn có thể ngẩn người ở đây sao?”
Duật Tôn nghe vậy liền cười, chuyện gia đình của Minh Thành Hữu anh cũng không biết nhiều lắm. Nghe tiếng xe thể thao gầm rú lao ra ngoài, anh đã tăng tốc độ, chiếc xe như một mũi tên, lao vút qua cánh cổng của biệt thự.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu