Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
hương 97: Hung hăng đánh một cái
Cô vội vàng vén chăn lên, cầm y phục trên ghế sa lon.
“Anh ở yên tại chỗ chờ em!”
Nói xong, lần này cô cúp điện thoại trước. Phó Nhiễm chưa bao giờ gấp gáp mặc y phục như vậy, cô vừa đi ra khỏi phòng vừa cầm giày vừa giơ chân lên mang, chân phải để không chạy thẳng đến cửa thang máy. Sau khi vào bên trong thang máy mới dựa vào mặt tường bắt đầu mang chiếc giày còn lại. Phó Nhiễm vội vã chạy ra đại sảnh, vào thời gian này người sống bên trong khách sạn vốn không nhiều. Cô siết chặt di động trong lòng bàn tay chạy ra tới đường.
Minh Tranh ở trên sân thượng nhìn ra xa thấy bóng dáng của Phó Nhiễm đang chạy, chân mày hắn nhíu lại, thấy Phó Nhiễm càng chạy càng nhanh, hắn vội vàng dập tắt điếu thuốc lá trong tay, trở về phòng lấy áo khoác trên móc áo rồi sải bước đuổi chạy theo. Gió thổi vào tận xương, đặc biệt là lúc rạng sáng, thổi vào da mặt như từng lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt thành từng mảnh, không chảy máu, nhưng đau gần chết. Con đường kết băng đi nửa bước còn thấy khó đi, bóng dáng Phó Nhiễm theo ánh đèn đường bị kéo dài. Bởi vì trên núi nên ngay cả chiếc xe cũng không thấy được, Phó Nhiễm đi rất vội, có mấy lần bước chân trượt, cô hồn nhiên không hay, hận không thể chắp cánh bay ra ngoài.
Minh Tranh rất nhanh nhìn thấy bóng lưng Phó Nhiễm, hắn đi theo phía sau, luôn giữ khoảng cách 50m.
Bên trong Thanh Sơn đều là người có tiền có thế mới chôn cất ở nghĩa trang này. Minh Vân Phong khi còn sống không muốn phá hỏng danh tiếng của mình, sau khi chết lại được Lý Vận Linh mang đến Thanh Sơn. Bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình, bước chân giẫm vào tuyết đọng tạo ra âm thanh nghe càng thêm có vẻ quỷ dị mà vang lên. Hai bên đều là đỉnh núi giống như xòe năm ngón tay ra là tùy lúc có thể nhốt con người vào bên trong đó.
Phó Nhiễm dừng bước, lấy di động ra gọi cho Minh Thành Hữu.
Bóng dáng cô đơn của Minh Tranh hướng tới nơi xa, cũng ngừng lại.
Tín hiệu rất kém, hoàn toàn không gọi được. Phó Nhiễm thở dài, hơi nước màu trắng mờ mịt tầm mắt, cô nhét di động vào trong túi áo, chỉ cần đi theo con đường này nhất định có thể gặp Minh Thành Hữu.
Trên trán rỉ mồ hôi, nếu nói là không sợ hãi tất nhiên là giả, ánh đèn lờ mờ cùng đỉnh núi tĩnh lặng, lại thêm là gần nghĩa trang, đều có thể là yếu tố tạo thành phim kinh dị ghê rợn nhất.
Phó Nhiễm dứt khoát chạy đi, hận không thể che mắt bịt lỗ tai lại.
Ước chừng nửa tiếng sau, đi ngang qua nơi chôn cất của Minh gia tầm khoảng 200m, trong mắt cô đột nhiên xuất hiện một điểm trắng. Vốn là bốn phía xung quanh đều là màu trắng, chỉ vì bóng đêm tạo thành tờ giấy đen khổng lồ nên có điểm màu trắng nhìn thấy càng sáng chói.
Phó Nhiễm hét chói tai.
“Thành Hữu… Thành Hữu!”
Thành Hữu….
Ở giữa núi rừng có tiếng vọng lại không ngừng, đương nhiên truyền vào tai Minh Tranh ở phía sau, hắn yên lặng dừng bước.
Phó Nhiễm sống qua hai mươi mấy năm, có lẽ chưa từng mất không chế như thế này. Cô liều mạng chạy tới, người đối diện tựa hồ nghe đến tiếng la, hoặc là mệt mỏi cực độ, hai tay chống đầu gối, khẽ nâng lên cằm dưới nhìn Phó Nhiễm đang chạy tới.
20m, mười mét, năm mét.
Không phải chính là Minh Thành Hữu sao?
Hắn cũng biết lên núi sẽ lạnh, mặc một chiếc áo lông màu trắng tinh thắt eo. Trong lòng Phó Nhiễm vui mừng và kích động không nói được lên lời, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông có khả năng tạo ra điểm khác biệt trong một màu sắc như vậy, màu trắng chói mắt khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt Minh Thành Hữu càng thêm tinh xảo.
Tầng mồ hôi mịn thuận theo sống mũi cao của hắn chảy xuống.
Phó Nhiễm đứng trước Minh Thành Hữu, hai người đều thở gấp kịch liệt, tựa như ai cũng không thể mở miệng nói trước được.
Hắn chống hông từ từ đứng thẳng người lên, ánh đèn rọi qua bên lưng Minh Thành Hữu, hai bên gương mặt dần lộ ra ngoài ánh sáng yếu ớt.
Phó Nhiễm xông lên trước một bước, hai chân nhón lên tay ôm vòng qua cổ Minh Thành Hữu. Động tác dồn dập mạnh mẽ đụng vào Minh Thành Hữu khiến hắn lui về phía sau mấy bước. Ngực dán chặt vào nhau cô có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của Minh Thành Hữu giống như muốn nhảy ra, nhịp đập rối loạn.
Phó Nhiễm hung hăng dùng sức, buộc chặt cánh tay.
Tiếng hít thở dồn dập của Minh Thành Hữu ở bên tai, hắn ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm, một bàn tay đưa xuống dưới phát vào cặp mông đầy đặn của Phó Nhiễm. Cô bị đau, liền rụt người lại. Minh Thành Hữu liền đánh ba cái, mặt Phó Nhiễm đỏ bừng.
Mặc dù bốn phía không có người thứ ba, nhưng âm thanh phát ra vô cùng mờ ám, lại rất đau.
“Xem sau này em còn dám nữa không?”
Bàn tay Minh Thành Hữu lại nâng lên rồi phát xuống, Phó rúc vào trong lòng hắn chặt hơn, xuống tay thật hung ác cũng không phải là nói giỡn.
“Nói đi!”
Môi Phó Nhiễm ghé sát vào bên tai Minh Thành Hữu.
“Không dám… Thật không dám nữa.”
Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút liền vô cùng tức giận.
“Thật đúng là biết làm chuyện như vậy, biết thế anh sớm đã lột da em rồi.”
Phó Nhiễm nhón chân lên một lúc thấy đau, ôm Minh Thành Hữu nhìn về phía sau lưng hắn, ánh mắt lại sáng như ngọc lưu ly, cô khẽ nhếch môi, hai tay đặt ở phần lưng của Minh Thành Hữu ra sức giữ chặt.
“Biết đau?”
Cô ra sức gật đầu.
Bất ngờ một bàn tay đặt vào cái mông của cô khẽ xoa, Phó Nhiễm sợ tới mức vội lui lại. “Anh làm gì vậy?”
“Xoa xoa cho em.”
Minh Thành Hữu đứng ở trước mặt cô, thần sắc mang theo một chút lưu manh vô lại.
“Không thích xoa à, vậy tới đây, anh vốn là muốn hung hăng đánh em một cái!”
Minh Tranh ẩn mình ở trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng càng lúc càng chìm, từ đầu tới cuối ánh mắt hắn đặt ở trên người hai người, hai chân cũng đang lui về phía sau từng bước một, bất ngờ đạp phải đống tuyết lớn, hắn ổn định bước chân, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Phó Nhiễm cảm giác được cái mông đau rát.
“Thật ra thì em cũng không sai.”
Minh Thành Hữu hếch lên mày nhọn nhìn cô, cũng không nói chuyện, định dùng ánh mắt giày vò, phó nhiễm vốn lại là một yêu đánh nhau.
“Là không có lỗi, nhưng không thể dự liệu được thời tiết thay đổi, là lỗi của em.”
“Nếu không sẽ có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ che giấu tội này đúng không?”
Minh Thành Hữu như cười như không, nhếch nửa bên khóe miệng lên, đem bản chất ma quái phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Phó Nhiễm bắt chước kiểu dáng của hắn, không nói lời nào.
“Cùng đi Thanh Sơn với ai?”
Minh Thành Hữu khoanh tay ôm ở trước ngực, đem đề tài nói chuyện về chủ đề chính.
Phó Nhiễm di di mũi chân, đạp bông tuyết phát ra tiếng xạp xạp, cô cúi đầu.
“Không phải là anh cũng đoán ra được sao?”
Một hồi lâu không thấy hắn đáp lại, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Thành Hữu vẫn duy trì động tác như cũ.
“Tại sao anh có thể đoán được?”
Phó Nhiễm híp mắt cười yếu ớt, đôi tay đặt ở bên môi hà hơi.
“Lạnh quá.”
Khóe mắt Minh Thành Hữu hơi dao động, gió lạnh lùa vào cổ áo nhắc nhở hắn lúc này đã đến gần ba giờ sáng, hắn đưa tay phải ra ngoắc ngoắc hướng Phó Nhiễm.
Hơi lạnh thuận theo đáy giày di chuyển lên toàn thân, Phó Nhiễm đi tới hai bước, Minh Thành Hữu cầm chắc bả vai cô kéo cô vào trong ngực.
Đột nhiên đôi môi bị chiếm lấy, hơi thở ấm áp mang theo đè nén khó có thể nhẫn nại, hai tay Minh Thành Hữu siết chặt Phó Nhiễm, cô khẽ nhếch cằm dưới lên phối hợp hoàn hảo cùng hắn.
Đầu lưỡi Minh Thành Hữu như vẽ bờ môi Phó Nhiễm từng tầng một, cũng không vội vàng xâm nhập, đầu tiên là hôn, về sau trằn trọc gặm, cắn, cuối cùng mới cạy cánh môi Phó Nhiễm ra.
Bọn họ ôm nhau giữa trời Thanh Sơn trắng xóa bông tuyết, Minh Thành Hữu mở mắt ra, ngắm nhìn Phó Nhiễm khó kìm nổi thần sắc.
Thời điểm này, hắn cảm thấy trái tim của hắn đang nhảy nhót không ngừng, trong lồng ngực không phải là trống không, hơn nữa rất có sức sống, có phải hay không, sinh mạng cũng có thể lây bệnh?
Phó Nhiễm mở mắt, lại phát hiện người đàn ông này đang nhìn cô không hề chớp mắt, chóp mũi chạm vào nhau, ánh mắt giống như ánh ngọc đen sâu thẳm làm người ta mê muội, cô hơi nhíu mày, đôi tay để trước ngực hắn khẽ đẩy, lời nói mơ hồ không rõ.
“Anh, anh không tập trung.”
Khóe miệng Minh Thành Hữu kéo ra một đường cong, hắn lùi người ra, đôi môi mỏng lại băt đầu di chuyển trên mặt Phó Nhiễm, cô bị hắn làm cho không thể không nhắm mắt lại lần thứ hai.
“Được, chúng ta tới làm chuyện tập trung.”
Sau một lúc lâu, Phó Nhiễm ghé vào đầu vai Minh Thành Hữu, hơi thở ra gặp không khí lạnh giống như muốn kết thành băng ngay lập tức, cô giống như dùng giọng điệu trịnh trọng ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Thành Hữu, chúng ta như vậy có phải bất kính đối với người chết hay không nha?”
Giọng điệu rất giống như nữ quỷ.
Minh Thành Hữu giơ tay chuẩn bị đánh vào mông cô, thấy Phó Nhiễm ra sức dậm chân, liền kéo tay của cô đi về phía trước.
Tiếng bước chân xen lẫn mà như hòa cùng nhau, ban đầu đi tới đường cũng không thấy rất khó đi rồi, Phó Nhiễm ôm chặt cánh tay bên phải của Minh Thành Hữu, tuyết đọng phía trên có thể thấy rõ ràng những bước chân kéo dài, nhiều lắm là lúc trước đi tới nghĩa trang Minh gia sau đó lộn trở về.
Phó Nhiễm không suy nghĩ nhiều, đi theo Minh Thành Hữu dừng lại trước nghĩa trang riêng của Minh gia, hắn nâng ngón trỏ lên dí một cái vào chóp mũi cô.
“Bất kính đối với người chết sao, hôm nay em đưa người nào tới, đừng thật cho là anh không biết.”
Đôi tay nhỏ bé của Phó Nhiễm sờ hướng lỗ mũi, ngập ngừng mở miệng.
“Em không nói là anh không biết.”
Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô khẽ rũ xuống, giọng điệu như vậy, vừa mang theo nhận sai cùng làm nũng.
Làm nũng?
Ánh mắt u ám của Minh Thành Hữu bị ánh đèn lác đác chiếu sáng, một dòng nước ấm xông tới phá toàn thân đang đóng băng, sau một lúc thì lại cứng ngắc, xâm nhập vào tàn thân trong nháy mắt, hắn cũng nhớ lại, từ trước tới giờ chưa bao giờ Phó Nhiễm biết làm nũng.
Bọn họ đan mười ngón tay vào nhau tiếp tục hướng lên phía trước, con đường rất trơn, thật may là nâng đỡ lẫn nhau, cho nên không bị té ngã.
Xa xa đã thấy đèn nê ông ở khách sạn chiếu sáng, hai người chợt cảm thấy như ấm áp đang rót vào, cuối cùng thì Minh Thành Hữu cũng không đi được nữa, dựa vào gốc cây tùng bách cao lớn thở không ra hơi.
“Em cõng anh đi.”
Phó Nhiễm thấy hắn khom lưng chống đỡ đầu gối, cô vén lên ống tay áolên.
“Được.”
Minh Thành Hữu đẩy cô ra, đi tới dắt cô tiếp tục đi về phía trước.
Thật vất vả mới đi tới cửa khách sạn, Minh Tranh đứng ở trên ban công, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đang vừa nói vừa cười tiến vào, hắn hung hăng hút điếu thuốc một hơi dài, giống như ruột gan trong lòng cảm thấy rất đau,
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng không ai chú ý tới trên ban công có người.
Minh Thành Hữu khăng khăng muốn ở cùng phòng với Phó Nhiễm, hắn mạnh mẽ lôi kéo Phó Nhiễm tiến vào trong thang máy.
“Vậy anh ngủ phòng của em, em sang phòng bên cạnh.”
“Ai ở phòng bên cạnh với em?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, làm ngơ mà nhìn chằm chằm vào con số biểu hiện đi lên.
Sau khi vào phòng, Minh Thành Hữu không nói hai lời nhào lên trên giường không chịu đứng dậy, hắn thật sự mệt mỏi đến sắp mệt lả, Phó Nhiễm đi tới cởi áo lông xuống thay cho hắn.
“Đứng lên, đi ngâm nước nóng tắm đã.”
Minh Thành Hữu gối mặt lên cánh tay, mắt lại nhắm lại, hô hấp trầm ổn giống như là đã ngủ thiếp đi.
Phó Nhiễm tới gần, tiếp cận gần như vậy, trên mặt hắn giống như không thấy được lỗ chân lông, nhẵn nhụi giống như tre con mới sinh, Phó Nhiễm lắc đầu, yêu nghiệt, là yêu nghiệt nha.
Cô hạ thấp giọng nói, giọng lưu loát.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Mí mắt người đàn ông trước mặt đột nhiên giật giật, một cánh tay vòng ngang qua trước ngực Phó Nhiễm đè cô lên trên giường. NgayT sau đó đem cô vây ở trong lồng ngực, bàn tay hắn lạnh như băng vuốt ve thắt lưng Phó Nhiễm, đợi sau khi cô thấy quen, bàn tay nhân lúc yếu đuối liền tiến vào.
Đến mức, cô bởi vì lạnh mà làn da căng lên, bàn tay Minh Thành Hữu vuốt làn da lưng nhẵn nhụi của Phó Nhiễm, lòng bàn tay hắn đảo quanh một chỗ, hai ngón tay thành thạo cởi ra móc áo lót của cô.
Phó Nhiễm khom lưng đứng dậy, Minh Thành Hữu lướt qua đường cong trên ngực cô, bàn tay khẽ run áp sát chỗ đó.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn hôn dọc theo bên gò má Phó Nhiễm hôn tới bên khóe miệng, Minh Thành Hữu ở trên cổ cô như ‘quạt gió thổi lửa’, kéo áo lông che mặt ra tiến vào trước ngực Phó Nhiễm.
Cô nhìn thấy bùn bẩn nơi thái dương Minh Thành Hữu, không biết là cọ vào ở nơi nào.
Phó Nhiễm giơ tay lên đè lại bả vai Minh Thành Hữu.
“Đi tắm trước đi, xem anh bẩn chết đi.”
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ do dự, Phó Nhiễm kéo tay Minh Thành Hữu hướng tới nơi thái dương hắn, quả nhiên là thật.
Hai cánh tay Minh Thành Hữu chống bên tai Phó Nhiễm.
“Em chờ anh ra ngoài.”
Cô nháy mắt, vô cùng chân thành. “Ừ.”
Minh Thành Hữu leo núi nên toàn thân đầy mồ hôi, lúc này cũng cảm thấy rất khó chịu, nghĩ tới bộ dáng đàng hoàng hôm nay của Phó Nhiễm, hắn chống người lên đứng ở mép giường.
“Đừng đi.”
Cô xòe hai tay nhún vai.
“Đây là gian phòng của em, em còn có thể đi được hay sao?”
Minh Thành Hữu gật đầu, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Xoay người khép cửa lại, hắn chưa từng quên khóa trái cửa.
Quần áo lúc trước là không thể mặc nữa rồi, Minh Thành Hữu vội vàng đi ra ngoài cũng không nhớ đến là phải tắm rửa, hắn trực tiếp khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, bên trong rỗng tuếch, mở cửa phòng tắm ra tìm trong phòng một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu.
Trên tủ đầu giường có một ly sữa bò, Minh Thành Hữu cầm trong tay, vẫn còn ấm.
Không cần đoán, Phó Nhiễm sớm đã chạy mất dạng.
Minh Thành Hữu uống sữa tươi xong ngồi ở mép giường, cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Phó Nhiễm.
“Trở lại cho anh!”
Giống như không phải đợi trong bao lâu, rất nhanh nhận được hồi âm.
“Thật xin lỗi, tín hiệu không tốt, em không nhận được.”
Trong khóe mắt Minh Thành Hữu tỏa ra nụ cười, ly thủy tinh trong tay còn một chút hơi ấm, hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy áo khoác của Phó Nhiễm còn treo ở trên giá áo, Minh Thành Hữu xuyên một tay qua bả vai, lòng bàn tay mơn trớn bên nách.
Trong mắt bỗng rùng mình, bàn tay chậm rãi hạ xuống.
Minh Thành Hữu ngủ rất say, buổi tối khuya đi trong băng tuyết ngập trời mấy giờ liền, toàn thân gần như tê liệt.
Phó Nhiễm nhìn thấy thời gian sắp đến gần 9 giờ, cô mang theo hai chiếc túi mở cửa phòng ra.
Minh Thành Hữu nghe được tiếng động, mí mắt lười biếng khẽ mở ra, hắn đang ngủ nằm sấp, một cánh tay dựa vào bên ngoài mép giường, ánh mắt khẽ nhíu lại nhìn về phía Phó Nhiễm chăm chú.
“Ngủ dậy rồi?”
“Em đừng tới đây, anh không có mặc y phục.” Minh Thành Hữu tức giận nói.
Phó Nhiễm cười, giơ giơ túi trong tay lên.
“Em đi mua về giúp anh, ở gần đây thôi, mặc tạm đi.”
Minh Thành Hữu nghiêng người, người vẫn nằm trên giường.
“Anh còn không có quần lót.”
Bàn tay Phó Nhiễm giữ hướng gáy, đem túi ném về phía tủ đầu giường, giọng nói hạ thấp xuống.
“Bên trong có.”
“Giặt rồi sao?”
“Giặt sạch cũng không kịp để cho anh mặc, vậy anh đừng mặc nữa.”
Minh Thành Hữu đưa tay kéo lấy Phó Nhiễm đến bên giường trước mặt mình.
“Em thích anh không mặc phải không?”
“Dù sao bên ngoài còn có bao nhiêu người, anh cũng không dám không mặc gì mà đi ra ngoài.”
Minh Thành Hữu làm ra vẻ muốn đánh vào mông cô, Phó Nhiễm đẩy tay của hắn ra.
“Mau thay quần áo xong rồi đi ra ngoài ăn điểm tâm.”
Hai tay hắn nhân thể ôm hông của cô.
“Mệt quá, anh muốn ngủ ở đây một ngày.”
“Có thể.”
Phó Nhiễm lại hướng hắn nói tiếp.
“Dù sao hôm nay là sinh nhật anh, ở lại nơi này ngủ một giấc cũng rất tốt.”
Minh Thành Hữu cầm lấy chiếc túi đi về phía phòng tắm.
Phó Nhiễm đi tới ban công, nhìn ra xa, bên ngoài vẫn là màu trắng mênh mông trước mặt, tuyết vẫn còn lác đác rơi, xem ra hôm nay nếu muốn trở lại thị trấn cũng là không thể nào.
Cô chống cằm, như có điều suy nghĩ.
Minh Thành Hữu thay quần áo xong sau đó đi ra ngoài, ở Thanh Sơn không giống như trong nội thành, có thể có cửa hiệu mở ở nơi này đã được coi là vô cùng may mắn, Phó Nhiễm mua cho hắn áo sơ mi cùng quần jean màu lam đậm, giày trên chân cũng là mới mua, đi cả đêm có thể ngâm qua nước tuyết.
Minh Thành Hữu vén tay áo lên, vải đay màu trắng, hắn nhìn thấy giầy đặt ở trên khay trà, đi tới cầm lên nhìn.
“Em cũng biết cả số giày của anh là bao nhiêu, còn có áo sơ mi cùng quần nữa, có phải là em lén lút ôm anh đo qua hay không?”
Phó Nhiễm từ bên ngoài ban công đi vào.
“Dù sao chúng ta đã từng ở chung một chỗ, em mặc số đo nào không phải là anh cũng biết sao?”
Một câu nói bật thốt ra, dường như Minh Thành Hữu có đã có mấy đời buồn bã, hắn lấy vớ ở trong túi ra.
“Ăn điểm tâm rồi sao?”
“Không có.”
Phó Nhiễm ngồi vào chỗ đối diện hắn.
“Chờ anh cùng nhau đi đấy.”
Minh Thành Hữu thu dọn xong theo Phó Nhiễm ra khỏi phòng, nhanh chóng mở cửa, ánh mắt nhìn thấy Triệu Lan đang đứng bên ngoài.
“Bác gái, không phải bác ăn điểm tâm ở dưới lầu sao?”
Phó Nhiễm đứng bên cạnh Minh Thành Hữu nhìn ra ngoài.
“Ta thấy hai đứa còn chưa xuống, ta tới xem một chút.”
Ánh mắt Triệu Lan chạm phải Minh Thành Hữu.
“Thành Hữu.”
Minh Thành Hữu ‘hừ’ một tiếng, hai hàng lông mày giống như nhíu chặt hành một hàng.
“Là bà khiến Phó Nhiễm dẫn bà tới Thanh Sơn?”
Ánh mắt Triệu Lan rụt lại, thân thể yếu đuối núp mình trong hành lang, Phó Nhiễm ra sức kéo cánh tay Minh Thành Hữu lại.
“Không liên quan tới bác gái.”
Minh Thành Hữu hoàn toàn không nghe lọt tai lời cô nói.
“Nếu muốn để cho cha tôi được chôn cất ổn định, cũng đừng đi quấy rầy ông ấy nữa, nếu thật sự bị mẹ tôi biết, về sau có thể là bà muốn gặp cũng không thấy được.”
Sắc mặt Triệu Lan trắng bệch, phần lưng chống vào vách tường tựa như tùy lúc là có thể ngã quỵ, từ trước đến giờ Minh Thành Hữu đối với Triệu Lan là nhìn thấy gai mắt.
Ánh mắt hắn nhìn hướng trần nhà, Phó Nhiễm nghe vậy, trong mắt toát ra vẻ phức tạp khó tả nổi, Minh Tranh từ chỗ cách đó không xa đi tới, ánh mắt băn khoăn nhìn mấy người.
“Mẹ, điểm tâm đã chuẩn bị xong, mẹ lên lầu làm gì vậy?”
Triệu Lan miễn cường kìm nén, ngoái đầu nhìn lại.
“Ta xem bọn Tiểu Nhiễm chuẩn bị xong chưa.”
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm.
“Anh thấy em chính là ăn no không có việc gì làm, làm tất cả mọi việc không liên quan tới mình cho thêm phiền toái.”
“Thành Hữu, anh đừng nói như vậy!”
Phó Nhiễm vừa đi vừa nói bị Minh Thành Hữu kéo cô đi về phía trước nên cách rất xa, hai người đi tới cửa thang máy, Minh Thành Hữu đưa tay đẩy mạnh Phó Nhiễm vào.
“Đợi bọn họ một chút.”
Phó Nhiễm vừa dứt lời, ngón tay Minh Thành Hữu đã nhấn nút khóa, Phó Nhiễm thấy bóng dáng của Triệu Lan cùng Minh Tranh bị bỏ lại ở ngoài cửa.
“Thành Hữu, anh cần gì phải như vậy?”
“Phó Nhiễm, cả đời này anh cũng không thể tiếp nhận thân phận của bọn họ, em cũng đừng tranh cãi với anh, làm chuyện như vậy không có ý nghĩa gì, tổn thương bọn họ gây ra đối với anh cùng mẹ anh vĩnh viễn em không thể nổi.”
Ánh mắt Minh Thành Hữu không hề chớp mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước.
Phó Nhiễm mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, người dựa vào hướng mặt tường.
Ăn điểm tâm xong, Minh Thành Hữu đứng ở trước bậc thang của khách sạn, con đường đi qua quảng trường lớn hiu quạnhchỉ cần quét là có thể đi lại dễ dàng, tuyết đã ngừng rơi, nhưng xem ra hôm nay vẫn phải ở lại trên núi.
Hắn khẽ nâng mặt lên, lo lắng nhìn bầu trời.
Phó Nhiễm đi tới bên cạnh hắn, đưa tay cầm lòng bàn tay Minh Thành Hữu.
“Thật xin lỗi, không thể cho anh một sinh nhật thật ý nghĩa.”
Đầu tiên, cô cho là sau khi hắn biết sẽ rất giận dữ.
Minh Thành Hữu hào hứng thu hồi tầm mắt, cầm tay Phó Nhiễm chặt hơn.
“Vừa đúng có em ở cùng anh.”
Tối hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa xung quanh đều là nghĩa trang nên không có chỗ để đi, ban ngày, hai người ở lại trong phòng, một người lên net, một người xem ti vi.
Đến thời gian ăn cơm tối, Phó Nhiễm đi ra ngoài một vòng, lúc quay lại lôi kéo Minh Thành Hữu đi xuống lầu dưới, hắn thấy Minh Tranh cùng Triệu Lan ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, Phó Nhiễm dẫn hắn qua đó.
Minh Thành Hữu dừng bước. “Em đi đâu?”
“Tối nay phải nghe lời em.”
Phó Nhiễm buông tay của hắn ra, đôi tay đặt sau lưng hắn đẩy đẩy.
Triệu Lan ân cần đứng dậy chào hỏi, cũng khiến Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm cùng ngồi.
Minh Tranh thờ ơ lạnh nhạt, lười phải phản ứng lại.
“Thành Hữu, hôm nay là sinh nhật con, Tiểu Nhiễm nói để cho ta cùng Minh Tranh tham gia cho vui, con đừng để ý.”
Triệu Lan ôn tồn kéo cái ghế ra cho hai người.
Phó Nhiễm vội kéo bà ngồi xuống. “Bác gái chớ vội, ngồi trước đi.”
Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Minh Thành Hữu, nhân viên phục vụ thu xếp mang thức ăn lên, không khí trong bữa tiệc quái dị, căn bản chỉ có Triệu Lan nói chuyện cùng Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu tập trung đối phó với đĩa tôm lớn, bóc vỏ xong sau đó bỏ vào trong chén của Phó Nhiễm, hắn nhìn hướng gò má cô, nghĩ thầm, tôm lớn như vậy cũng không nhét được miệng của cô ngừng lại.
Trong lời nói của Triệu Lan nghe ra được là có ý lấy lòng, nhưng tính tình này của Minh Thành Hữu cũng không phải là một hay hai ngày dưỡng thành, không cần phải nói nhiều, có ép buộc hắn cũng vô dụng.
Bánh sinh nhật được đưa tới, Minh Thành Hữu liếc nhìn, hôm nay tâm tình thật sự không thích hợp để chúc mừng.
Triệu Lan cùng Phó Nhiễm đánh nhịp hát cho hắn bài hát sinh nhật, Minh Thành Hữu đưa tay đỡ trán, nếu không phải bởi vì Phó Nhiễm, hắn đã sớm lật bàn rời đi.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú về phía hai người đàn ông ngồi ở chỗ đối diện này, cô đem bánh ngọt đã cắt đưa đến bên tay Minh Tranh, khuỷu tay Triệu Lan khẽ thúc vào con trai.
“Hôm nay là sinh nhật Thành Hữu.”
Phó Nhiễm nhìn ba người có thần sắc khác nhau, trong lòng dâng lên một loại đau đớn run rẩy, trường hợp làm người ta khó chịu không nói ra được như vậy, chẳng qua là giấu trong một lớp hư vô bên ngoài mà thôi.
Minh Tranh cầm cái thìa lên, gắng gượng ăn một miếng.
Giống như là chỉ đặt vào khóe miệng, liền bỏ cái thìa qua một bên.
“Thành Hữu, chúc con sinh nhật vui vẻ.” Triệu Lan nói tự đáy lòng.
Minh Thành Hữu cười lạnh, nghĩ thầm, cũng không thể nghĩ lại lúc tôi sinh ra anh đang ở trong tháng.
Trong bốn người, chỉ có tâm tình của Phó Nhiễm là tốt nhất, vốn là bị vây ở chỗ như thế này khó tránh khỏi làm lòng người phiền muộn nôn nóng, nhưng thật may là, cũng là trùng hợp trong trùng hợp, thật ra thì vào ngày không phải là sinh nhật Minh Thành Hữu, có Triệu Lan ở đây.
Phó Nhiễm thấy khóe miệng Minh Tranh dính miếng bánh ngọt, đôi môi không khỏi nhếch lên.
Minh Thành Hữu tự lo ăn cơm giống như không mở miệng, cố nén tức giận trở về phòng, Phó Nhiễm cũng không đi quan tâm đến hắn, muốn cho hắn từ từ nguôi giận.
Minh Thành Hữu đi vào phòng tắm, Phó Nhiễm thì kéo cửa sổ sát đất ra đi tới ban công.
Lúc trước nói chuyện cùng Phạm Nhàn khi bà gọi điện thoại tới, cô tìm lý do nói cho bà biết hai ngày nay không thể quay về.
Bên trong phòng đột nhiên truyền đến chuông điện thoại di động, rất đặc biệt, lúc trước Phó Nhiễm cũng đã từng nghe qua.
Minh Thành Hữu đóng chặt phòng tắm lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, Phó Nhiễm đi vào trong phòng gọi.
“Thành Hữu, điện thoại.”
Bên trong phòng tắm truyền đến nước chảy, Phó Nhiễm mở ti vi ngồi vào chỗ của mình trên ghế sofa, tiếng chuông kéo dài vang lên ba lần, mà vẫn còn đang tiếp tục kêu.
Phó Nhiễm ôm gối ôm xem TV, nghĩ thầm có phải là Lý Vận Linh hoặc là công ty có chuyện gấp hay không, cô đi tới cầm điện thoại của Minh Thành Hữu lên, màn hình hiển thị người gọi tới: Minh.
Có thể là trong nhà.
Phó Nhiễm để điện thoại trở về chỗ cũ, tiếng chuông vừa dứt, lúc cô xoay người lại tiếp tục vang lên.
Phó Nhiễm nghĩ tới cô có thể nói để cho đối phương đợi một chút, ngón tay do dự ấn hướng phím gọi, cô để điện thoại đến bên cạnh tai.
“Alo?”
“Thành…” Là một giọng nữ, hai người giống như đồng thời cùng nói ra.
Phó Nhiễm khẽ giật mình, người ở đầu dây bên kia đỏ mắt lên ngay lập tức.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu