To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
hương 41: Rơi vào cảnh nhìn lén
Chỗ Minh Tranh nói tới là một khu nhà ở bên cạnh một trường trung học trong thị trấn Nghênh An.
Vào tầm thời gian như thế này học sinh đều phải ở lớp tự học buổi tối, nhà trọ cách trường học bên cạnh cũng gần mà giá cả lại rẻ, thành nơi chung sống tốt nhất của không ít cặp tình nhân nhỏ.
Minh Thành Hữu thuận đường đi ô tô về phía trước, thấy đỗ ở dưới đèn đường cách đó không xa là một chiếc Audi màu đỏ, nhìn lại biển số xe, sao có thể không phải là Phó Nhiễm
Bên trong đường bị hai bên quán nhỏ chiếm đi không ít diện tích, căn bản là không thể đi vào. Minh Thành Hữu ngừng xe xong, hỏi đường mới biết được cụ thể nơi cần đến.
Hắn bước vào con đường trong ngõ, ánh sáng ngọn đèn tiêu điều run rẩy phản chiếu không rõ thần sắc người đàn ông trong lúc này, bên tai chỉ nghe tiếng bước chân bình tĩnh vang lên.
Minh Thành Hữu suy đoán, khả năng trước kia Phó Nhiễm cùng Minh Tranh đã từng ở đây, nếu không sẽ không vào ngày hắn đính hôn lại chạy đến nơi này.
Mặc dù biết hiện tại Phó Nhiễm cùng Minh Tranh không thể như trước nữa, nhưng khi nghĩ đến điều này trong lòng Minh Thành Hữu lại không tránh khỏi khó chịu.
Hắn đi lên lầu, tìm biển số nhà trong bóng đêm. Trong tầng lầu ấn chuông đủ kiểu, rồi đưa tay gõ cửa, lại không thấy người nào trả lời.
Minh Thành Hữu chưa từ bỏ ý định, đem cánh cửa gõ rung lên loảng xoảng.
“Mở cửa!”
Thấy đợi mãi không có người, hắn giơ chân lên.
“Minh Thành Hữu.”
Một giọng nói như có như không bay tới, hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy bên cửa sổ cuối hành lang thò ra một cái đầu.
Cảm giác này, không thể không thấy kinh hãi.
Hắn bước qua hướng phía Phó Nhiễm.
“Mở cửa cho anh!”
“Em không có chìa khóa.”
Phó Nhiễm hỉn nhiên thấp giọng xuống chứ không lớn tiếng như Minh Thành Hữu.
“Vậy sao em vào được?”
Phó Nhiễm chỉ chỉ phía trước cửa sổ chỗ Minh Thành Hữu đứng, nhà cũ đều sẽ cố gắng lợi dụng từng khoảng trống, nhưng ở chỗ này không thế, hai cái cửa sổ nối liền thành một chuỗi, còn có thể bày được một ít hoa cỏ cùng bồn thông.
“Em bò vào.”
“…”
“Vậy sao em vẫn chưa quay lại?”
“Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Phó Nhiễm mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng làm nổi bật lên một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn cô không rời.
“Đại ca nói cho anh biết.”
“Anh về đi, em sẽ ở lại đây.”
Phó Nhiễm mới xoay người liền nghe thấy một tiếng ‘két’, Minh Thành Hữu nhảy lên bệ cửa sổ, hướng trên lan can bên cạnh vừa bò vừa nói.
“Em thật là có khả năng, cũng không sợ rơi xuống đó té ngã thành người què?”
Phó Nhiễm đưa tay giữ chặt hắn, Minh Thành Hữu tung người nhảy vào ban công.
“Buổi tối chớ để cho người ta nghĩ mình là ăn trộm.”
“Anh bớt nói đi.”
Phó Nhiễm trừng hắn.
“Anh quên anh là mỏ quạ đen rồi sao? Việc tốt thì không linh, việc xấu thì lại linh.”
Hừ, có khoa trương như vậy sao?
Nếu như thực sự hắn có thể nói đúng được như thế, hắn chỉ cần nói em hãy đem chuyện suy nghĩ trong đầu về Minh Tranh quên đi cho anh, sao còn phải cần tới buổi tối đêm khuya chạy tới đây chịu lạnh làm gì?
Xem ra Phó Nhiễm đã đứng ở nơi này một hồi lâu, cô giương mắt nhìn hướng trường học rộng khoảng ngoài hai trăm thước, trong các lớp học đèn điện sáng trưng.
Cô đem hai tay đã lạnh cóng đến đỏ bừng tới bên miệng hà hơi, Minh Thành Hữu cầm lấy tay của cô sau đó nhét vào trong túi áo gió vải nỉ.
Phó Nhiễm cứ mặc hắn cầm tay như vậy.
“Anh không cần phải đến đây tìm, đợi tí nữa em sẽ tự trở về.”
“Em cùng Đại ca biết nhau mấy năm?”
Phó Nhiễm lại trả lời không cùng chủ đề.
“Chỗ này là ngày học cấp ba em cùng Mộ Mộ và Xèo Xèo mướn chung, bởi vì ký túc xá có quy định thời gian tắt điện, sau nửa học kỳ cấp ba rời ký túc xá ra đây ở, ca ca…”
Phó Nhiễm ngừng lại, thay đổi cách xưng hô.
“Đại ca đã tới một lần.”
Cô hời hợt nói qua, Minh Thành Hữu lại không cho rằng chuyện đơn giản đúng như trong lời nói của Phó Nhiễm.
“Em cùng Đại ca tại sao biết nhau?”
“Năm ấy…”
Gương mặt Phó Nhiễm lạnh nhạt, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, xa xôi như vậy, nhưng khi đề cập tới một lần nữa lại luôn giống như đang ở trước mắt.
“Xèo Xèo cùng bạn trai cô ấy gây họa, cùng một nam sinh học trường khác đánh nhau, lúc em cùng Mộ Mộ đến đó thấy bọn Xèo Xèo đang bị một đám người vây quanh không thoát ra được. Khi đó bọn em đều còn trẻ, bị nguyên một đám hù dọa ngay cả khóc cũng quên mất. Sau đó, một chiếc xe con đột nhiên xông đến, một người bước xuống… Công khai đem bọn em lên xe.”
Phó Nhiễm còn nhớ rõ lúc đó cô ngồi ở vị trí kế bên chỗ tài xế, người đàn ông bên cạnh giống như không thích nói chuyện.
Xèo Xèo ôm lấy bạn trai bị đánh rách nát đầu gào khóc thảm thiết, lúc lái xe người đàn ông lạnh lùng bỏ lại câu: “Không có bản lãnh có thể làm gì? Chết ở bên ngoài còn muốn người khác thay mình nhặt xác.”
Lúc ấy Xèo Xèo tức thiếu chút nữa hụt hơi, nhưng không có cách nào, ai bảo người ta cứu mạng của bọn họ.
Đứng trên ban công ở nhiệt độ gần dưới 0 độ nói mát, Minh Thành Hữu hoài nghi đầu óc hắn khẳng định là có vấn đề.
Điện thoại trong túi không chỉ vang lên một lần, hắn không nghe cũng có thể biết là Lý Vận Linh. Lúc này chỉ sợ là đang ở lễ đính hôn náo nhiệt.
“Ai u, nghe nói đêm nay có mưa, lão Vương, hoa của ông tôi chuyển đến trong hành lang cho ông nha, chớ để cho chết úng…”
Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vàng ôm bả vai Phó Nhiễm lùi lại bên cạnh.
Một người phụ nữ trung niên đang đem cửa sổ để ngang bệ đóng lại, Phó Nhiễm muốn đi tới, lại bị Minh Thành Hữu giữ chặt tay.
“Em muốn người khác nói chúng ta ăn trộm sao?”
“Vậy đợi tí nữa chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”
Minh Thành Hữu thò người ra, thấy người phụ nữ đi xa rồi mới lên tiếng.
“Cửa bày ra ở đó, em không nên làm Spider Man?”
Phó Nhiễm nổi cáu, nghĩ thầm cũng thấy theo lẽ thường thì Đại thiếu gia này đương nhiên sẽ nhiều chuyện hơn đi.
Cô đẩy Minh Thành Hữu tới trước cửa sân thượng.
“Nếu không phải là bị khóa trái, em phải dùng tới anh leo cửa sổ hộ cho sao?”
Minh Thành Hữu bỏ tay Phó Nhiễm ra, bước đến trước bệ cửa sổ, xong đời, cửa đã bị khoá trái, trừ phi có thể thổi bay vách tường, bằng không chỉ có thể ở lại nơi này.
Nhưng Minh Tam thiếu lại là người chết cũng không chịu thừa nhận sai lầm, hắn nghiêng đầu hướng Phó Nhiễm đang tức giận tới mức giậm chân.
“Cho em thêm nhiều thời gian để em nhớ lại quá khứ không phải là tốt hơn sao? Em nên cảm kích anh.”
“Linh linh linh – - “
Xa xa, truyền đến tiếng chuông kết thúc giờ học muộn.
Tâm tình Phó Nhiễm vốn đang nặng nề lại bị quấy rối lên thành một mớ, cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
Minh Thành Hữu thấy cô xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng, lúc này tâm tình thật tốt.
“Không thấy qua lá gan em nhỏ như vậyay nha?”
Trong thang lầu rất nhanh truyền đến từng tiếng bước chân đi tới, Phó Nhiễm kéo Minh Thành Hữu co lại ngồi xuống bên dưới cọc treo đồ, mới đầu Minh Thành Hữu không chịu, chuyện này thật mất mặt.
Nhưng Phó Nhiễm đâu thèm để ý hắn, so với chuyện bị người ta nghi ngờ là ăn trộm thì như thế lại tốt hơn.
Cửa cùm cụp một tiếng, tiếng nói nữ sinh khoan khoái dứt khoát.
“Cuối cùng kết thúc rồi sao, ghét nhất là tự học, bảo chuyển ra bên ngoài anh còn không đi.”
“Thành tích em thật vất vả mới có được, nhất định phải kiên trì.”
Nói chuyện chính là một nam sinh.
“Ông xã…”
Phó Nhiễm không được tự nhiên ôm chặt bả vai, lúc này như trẻ con mới lớn, Minh Thành Hữu nhìn phía bên trong thăm dò, một tay Phó Nhiễm tóm lấy hắn trở lại.
“Làm cái gì đấy?”
“Nói không chừng có ảnh cấm.”
“…”
Rõ ràng là nhìn lén?
“Ông xã, em đã nói với anh, Mỹ Mỹ ngồi ở phía trước em thật đáng ghét, không phải chỉ mua áo khoác ngoài ONLY sao? Hôm nay trước mặt nữ sinh cả lớp lên mặt một vòng, còn nói quần áo của đều là hàng rẻ tiền nữa, tức chết đi được…”
Tuổi còn trẻ rốt cuộc thật tốt, mặc dù có chút chuyện phiền não nhưng tất cả đều là chuyện đơn giản.
Nam sinh ở bên cạnh cười.
“Không có việc gì, chờ ông xã có tiền sẽ mua cho em LV, đến lúc đó em hẹn cô ta ra rồi lên mặt trở về.”
Cô gái cười, hôn lướt qua trên môi hắn.
“Được, em đi thu y phục trước.”
Nói xong, bỏ tay ra tung tăng bước tới.
Ngón tay Phó Nhiễm nhéo cánh tay Minh Thành Hữu, tiếng nói gấp gáp đến độ biến giọng.
“Làm sao bây giờ?”
Sẽ không cho là bọn họ là hai người toàn đi nhìn lén chứ?
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu