If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
Ôm nàng yên lặng và chặt, ông để yên cho nàng thổn thức khóc. Bờ vai mảnh dẻ duới đôi tay ông run lên cùng với tiếng nức nở bật ra. Ông cúi đầu xuống mái tóc nâu mềm và hít lấy mùi hương thơm ngát đó như ông sẽ hít vào hết nỗi buồn của nàng nếu ông có thể.
Ông không còn sức để lo rằng tình huống đang diễn ra sẽ thu hút những ánh mắt tò mò. Tất cả những suy nghĩ của ông, con người ông đã bị người phụ nữ này cuốn hút. Ông đã ngưỡng mộ tính cách mạnh mẽ của nàng, vẻ đẹp của nàng, những gì mà nàng đạt được, sự nghiệp mà nàng đã tạo cho mình. Bây giờ vẻ yếu đuối mới mẻ này lại khơi dậy trong ông những cảm xúc khác. Những tình cảm mãnh liệt như bùng lên, ông khát khao đến cháy bỏng được có nàng và bảo vệ nàng. Ông có thể giết chết bất kỳ kẻ nào định làm nàng tổn thương.
Lúc lâu sau khi nưóc mắt đã dịu đi và chỉ còn những tiếng nấc khàn thổn thức, ông vẫn ôm chặt lấy nàng. Bầu trời tím mỗi lúc 1 thẫm rồi trở nên đen kịt, họ vẫn cứ ngồi, quấn lấy nhau.
Cuối cùng Keely ngẩng đầu lên, nàng quay đi lau đôi má nhem nhuốc màu chì kẻ mắt và vuốt lại tóc. Dax để mặc nàng chải chuốt lại và nói rằng trông nàng vẫn rất đẹp. Ông nghĩ rằng nàng thật đẹp ngay cả lúc nhếch nhác thế này, nhưng biết nàng không thích nghe như vậy. Lúc này nàng đang ngượng nghịu và mắc cở với ông vì đã không tự kiềm chế được mình. Cần phải để cho nàng thoải mái lại đã.
- Anh đưa em về nhé? - nàng hỏi.
Ông đứng lên và đưa tay cho nàng. Nàng nắm lấy tay ông nhưng mới đi được vài bước lại buông ra. Ông không tìm cách nắm tay nàng trở lại mặc dù ông chỉ muốn được bảo bọc bàn tay đó trong tay mình với ý nghĩ che chở cho nàng mà thôi. Họ đi thật chậm, không trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn vào 1 cửa hiệu nào đó nếu thấy cái gì hay hay. Họ chỉ trao đổi với nhau bằng những nụ cười thoáng qua, những tiếng thở dài nhè nhẹ hay những cái liếc mắt ý nhị mà thôi.
Dax không hề có ý niệm họ đã đi như vậy bao nhiêu lâu và hơi ngạc nhiên khi thấy nàng dừng lại hỏi:
- Anh có đói không?
Ông mỉm cười:
- Chỉ hơi thôi. Em đói à?
- Vâng.
- Vậy anh sẽ rất vui lòng đãi em bữa tối.
- Ở đâu?
- Em chọn đi.
- Vâng, được thôi.
Họ bỏ qua tiệm ăn đầu tiên vì quá đông và ồn ào. Tiệm thứ 2 thì thực đơn đặc biệt chỉ có bánh sandwich nguội và nàng thú nhận là nếu chỉ ăn như vậy thì vẫn đói lắm.
Tiệm thứ 3 rất tuyệt. Tiệm ăn mang phong cách Pháp với những chiếc khăn trải bàn caro, những ngọn nến mờ. Trên mỗi bàn chỉ có đơn độc 1 bông cúc trắng cắm trong chiếc lọ nhỏ giản dị. Dãy bàn ăn bên ngoài không có khách vào buổi tối, nhưng gian phòng trần thấp phía trong được bày biện rất giản dị và ấm cúng gợi lên cảm giác riêng tư thân thiết.
Cậu bé phục vụ dẫn họ tới 1 chiếc bàn, Keely nói:
- Em xin lỗi 1 lát được không?
- Dĩ nhiên rồi.
Dax cứ đứng thế chờ cho nàng khuất hẳn vào lối đi tối hẹp ra đến phía sau nhà hàng. Lúc nàng quay lại, ông thấy mặt nàng đã được rửa sạch, mái tóc đã được chải, và môi đã tô lại son. Ông kéo ghế cho nàng nhưng không chạm vào nàng.
Nàng nhai 1 mẩu bánh mì cứng giòn.
- Em không biết là anh nói được tiếng Pháp.
Ông cười khiêm tốn.
- Đó chỉ là 1 trong nhiều tài vặt của anh thôi mà.
- Anh đã nói gì với tên đó vậy?
- Với người bồi bàn?
- Không, tên đi theo em ấy.
Trong giây lát Dax lãng đi vì mải nhìn lưỡi nàng liếm vụn bánh mì dính quanh miệng và chẳng hiểu nàng vừa nói gì.
- À… ừ, chuyện đấy à. Ồ… những từ đó không có trong tự điển - ông toét miệng cười - em định dùng món gì chưa? - Ông hỏi, rồi mở quyển thực đơn đã sờn cũ.
- Em sẽ để anh chọn. Em thích gà hầm rượu chát.
- Vậy là em thật may vì ở đây có món đấy - ông nói, chăm chú nhìn vào thực đơn, - Coq au vin. Salad nhé? - nàng gật đầu - Soup nữa nhé?
- Đừng.
Người hầu bàn bước đến. Dax nói với anh ta mấy món ông gọi. Họ cũng chẳng buồn chú ý là bộ smoking anh ta mặc hơi bóng quá và cổ tay áo đã sờn. Họ cũng chẳng thể nhớ nổi mặt anh ta ra sao bởi vì họ chỉ mải nhìn nhau.
- Em muốn uống gì không? - Dax hỏi.
- Không, sau khi ăn chúng ta sẽ uống cà phê.
- Được rồi - ông tựa khuỷu tay lên bàn và chống cằm.
nàng nhìn dòng xe cộ đang hối hả trên đại lộ.
- Làm sao mà anh tìm được em ở đây?
Ông ướ sao nàng nhìn mình. Giọng nói của nàng nghe thật xa xôi và sự chán nản của nàng như đang giết chết ông.
- Anh gặp Betty và Bill Allways ở hội trường. Họ nói cho anh biết điều họ vừa nói với em. Anh nghĩ là có thể em đang cần… 1 ai đó. Lúc anh vào căn phòng đó thì em đã đi mất rồi. Anh chạy như điên để tìm em. Đôi chân dài của em chắc chắn có thể đi khắp mặt đất mà.
Sự cố gắng hài hước của ông đã có kết quả và nàng bật cười và cuối cùng quay đầu lại nhìn ông.
- Dù thế nào đi nữa - ông tiếp tục, đầy vẻ động viên - anh chỉ theo em để biết là em không sao. Lúc nhìn thấy gã đó vừa mới đến, anh kín đáo lại gần.
- Anh đến vừa đúng lúc.
- Chắc là em chỉ vừa kịp làm dáng với gã đó? - vậy có thể anh đã làm hỏng 1 câu chuyện đẹp rồi - câu đùa thứ 1 đã có hiệu quả, vì thế ông thử tiến tới 1 lần nữa xem sao.
Ông đã thành công. Nàng lại bật cười và ông có thể nhận thấy nàng đã thư giãn được 1 chút.
Lúc người ta mang món salad tới thì họ đã chuyện trò khá thoải mái mặc dù hoàn toàn không dính đến vấn đề đã đưa họ đế Paris, và đến quán ăn này.
- Anh ta sẽ khó chịu nếu chúng ta không uống 1 chút gì cho buổi tối đấy. Đây là Paris, em biết vậy mà - Dax ngả người về phía trước qua bàn và thì thầm bí ẩn.
- Nhìn này, anh đang làm salad dính vào cravat đấy.
Ông nhìn nhanh xuống.
- Ồ, anh xin lỗi - ông lấy ngón tay chùi giọt dầu dấm ở cravat và liếm đi - thế còn rượu?.
Keely liếc nhìn người bồi bàn đang do dự đứng gần đấy chờ và nàng ngờ rằng anh ta có thể hiểu hết được những câu nói tiếng Anh của họ.
- Ồ - nàng lưỡng lự - anh ta sẽ khó chịu nếu chúng ta không…
Dax làm dấu ra hiệu gọi người bồi bàn lại. Dax chưa đưa tay lên xong thì anh ta đã có mặt ở cạnh bàn. Dax gọi món bằng tiếng Pháp. Keely ngồi và chăm chú nhìn rất thích thú.
Người bồi bàn nhanh nhẹn đi về phía trong nhà hàng và trở lại trong 1 khoảng thời gian ngắn đến kinh ngạc, tay bưng 1 bình rượu vang trắng đã được ướp lạnh đặt trên 1 chiếc khay.
- Đây là rượu vang nhà làm, đảm bảo là hảo hạng. Đó là theo lời anh ta - Dax nói với nàng, ông bắt đầu nghi thức nếm rượu vang, chao đi chao lại ngụm rượu như súc miệng và đảo mắt 1 cách hài hưóc. Người bồi bàn cố tỏ vẻ khiếp hãi, nhưng rồi nhận ra màn biểu diễn thú vị đến nỗi anh nhìn xuống Keely và mỉm cười cứ như thể 2 người đang cố tình làm trò.
Dax nuốt ực.
- Tuyệt vời! Ngon lắm - ông nói và ra hiệu cho anh bồi rót đầy ly của họ. Anh làm theo và để bình rượu lại trên bàn.
- Ôi Dax, em chợt nhớ đến nghị sĩ Parker. Anh đã nói gì với ông ấy?.
- Anh đã xin lỗi dùm em rồi.
- Cám ơn anh.
Thức ăn rất ngon. Món gà được nấu thật hoàn hảo, cũng như những củ khoai tây trắng nhỏ, đậu xanh và cà rốt cũng vậy. Những cái đĩa sạch bách được dọn đi và ngay sau đó bồi bàn bưng ra món kem chocolate phết đầy kem tươi. Họ chúi vào những cốc kem. Keely chỉ ăn nổi nửa phần mình, Dax ăn nốt giúp nàng. Lại còn phàn nàn nàng đã ăn hết cả phần kem đánh.
Bình rượu vang đã cạn và họ ngồi đây, chếnh choáng, cảm thấy thoả mãn, trước 2 tách cà phê. Người bồi bàn lễ phép dọn bàn. Khi chỉ còn ngọn nến sáng mờ và bông cúc đã hơi héo trên bàn, Keely hiểu là đã đến lúc họ nói chuyện.
- Dax - nàng chậm rãi bắt đầu - em biết anh không hỏi, nhung chắc chắn là anh muốn biết em đang nghĩ gì.
- Em nói đúng. Anh chưa bao giờ hỏi. Mọi chuyện tùy vào em có muốn kể với anh hay không. Anh chỉ đến để nhỡ em cần gì đến anh mà thôi.
Nàng ngước đôi mắt chao đảo lên nhìn ông, môi run run đầy nguy hiểm.
- Em thật sự rất cần anh.
- Anh ở bên em đây - ông muốn với qua bàn để nắm lấy tay nàng, nhưng không dám khi thấy nàng khoanh 2 tay để trên cạnh bàn.
- Em cũng chẳng biết những điều em sẽ nói có ý nghĩa gì không. Em vẫn chưa sắp xếp đầu óc lại được, vì vậy mà có thể em sẽ nói không mạch lạc.
- Không sao đâu mà.
Nàng hít vào 1 hơi dài.
- Em nghĩ chắc mình không phải người tốt. Hôm nay em đã thất vọng vô cùng. Nhưng em đau buồn khi thấy Mark không có trong những người lính kia là vì em chứ không phải vì anh ấy.
Nàng sụp xuống tựa vào chiếc ghế có lưng gồm 2 trụ nối bằng những thanh ngang, mân mê góc chiếc khăn trải bàn.
- Khi biết anh ấy không có mặt trong số 26 người đó, em chỉ nghĩ được mỗi 1 điều là nỗi khổ ải của em chưa kết thúc. Không chỉ vì anh ấy không nằm trong số những người còn sống mà là chỉ vì em cũng chẳng biết anh ấy đã chết hay chưa. Em chẳng tiến thêm được 1 bước nào và vẫn dậm chân tại chỗ - nàng ngước mắt lên 1 lúc như để nhìn xem ông có đang lắng nghe không. Lẽ ra nàng không cần phải lo lắng như vậy. Ông vẫn bám theo từng lời nói của nàng - và sau khi những hình mẫu đáng thương đó đứng trước cả 1 phòng người 1 cách can đảm như vậy, 1 cách thận trọng như vậy, em thấy mình thật ích kỷ. Hay đúng là như vậy? - suốt buổi chiếu chúng ta nghe họ thuật lại chi tiết những gì họ đã trải qua. Họ nhắc đi nhắc lại rằng họ đã sống bởi vì họ phải sống, họ đã làm bất cứ gì cần thiết để sống sót. Em cho rằng điều đó chứa đựng mọi diện mạo của cuộc sống, phải vậy không?
Nàng không mong chờ 1 câu trả lời. Vì vậy ông không có phản ứng gì. Nàng đưa mắt lưót nhìn ông và liếm môi rồi tiếp tục nói.
- Em muốn nói là những quân nhân mất tich kia nói rằng họ biết là có những người Mỹ sống sót không nhất thiết muốn trở về nhà. Liệu có phải Mark có 1 cuộc sống ở đó mà anh ấy không muốn rời bỏ không. Có lẽ anh ấy đã có 1 người phụ nữ khác và có con cái ở đó. Biết đâu anh ấy đã sống ở đó với cô ta bao nhiêu năm nay. Chính cô ấy, chứ không phải là em, mới là cuộc sống thực sự của anh ấy.
"Hôm nay em đã phải đối diện với 1 sự thật không thể phủ nhận về bản thân mình, đặc biệt sau khi em nhìn Bill và Betty ở bên nhau. Đó là em thật sự không nhớ Mark. Anh ấy có lẽ đã chết rồi. Thực ra đối với em anh ấy đã chết nhiều năm nay rồi. Cái mà em nhớ là việc mình đã có chồng. Nếu không phải vì Mark, người mà em rất yêu lúc ấy thì có lẽ em đã chẳng chọn cuộc sống đơn lẻ trong suốt bấy nhiêu năm nay. Hoặc nếu người ta thông báo cho em là anh ấy đã chết thì có lẽ em đã đi bước nữa. Nhưng hoá ra em không có cả 1 lựa chọn.
"Em đã dần quen với thực tế mình có thể đã là 1 góa phụ. Cái mà em vẫn không cam chịu đó là em vẫn không biết gì. Số mệnh đã cướp đi của em quyền được lựa chọn cho mình đường đi - nàng lại nhìn ông, với đôi mắt cầu xin ông hiểu - nhưng mà em có 1 cuộc đời, Dax. Em không muốn lãng phí cuộc đời đó.
Hồi lâu họ không ai nói năng gì. Người bồi bàn, mặc dầu vẫn chú ý nhưng không đến gần bàn. Có cái gì đấy trong cách người đàn ông này nhìn người phụ nữ, trong cách nàng nhìn chăm chăm vào mắt ông. Trong cách mà họ dường như quên hết mọi thứ xung quanh, đã khiến anh ta phải dè dặt giữ 1 khoảng cách.
Cuối cùng bầu không khí yên lặng nặng nề cũng chấm dứt. Dax đã phá vỡ nó:
- Em sai rồi, Keely. Em đã nói lên những điều rất có ý nghĩa. Và nhất định em có quyền nghĩ cho mình. Em có 1 đức tính kỳ lạ là tin rằng mình không có quyền nghĩ cho chính bản thân mình.
Nàng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt ông.
- Em hoàn toàn trung thực, với mình và bây giờ là với anh. Rất ít người dám thú nhận mình có những khiếm khuyết, hoặc thậm chí là nhìn nhận chúng. Vậy mà em đã nói ra những ý nghĩ chưa hẳn là ích kỷ trong 1 kẻ ích kỷ thực sự thậm chí chẳng bao giờ nhận ra họ ích kỷ cả.
- Có phải anh chỉ nói như vậy để làm em dễ chịu hơn, để bào chữa cho tội lỗi của em không?
- Không.
- Chắc vậy không?
- Đúng vậy mà. Anh cũng đang cố gắng trung thực đây.
Nàng thở dài và ông nghĩ ông nhận ra được sự khuây khoả trong tiếng thở dài đó. Nàng cố mỉm cười.
- thế nhưng em thực sự nói huyên thuyên rồi.
ông hiểu nàng đang cố gắng làm dịu không khí nặng nề
- Hơi hơi - ông nói, mỉm cười.
- Em vẫn có những cảm giác mơ hồ về… mọi thứ.
- Em hầu như luôn như vậy, Keely.
- Vâng.
Có chút gì u uất len vào trong giọng nói của nàng và nàng lại trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ. 1 lúc sau nàng lại nhìn ông.
- Cám ơn anh… vì… anh đã là anh.
- Anh có làm được gì đâu.
- Anh đã lắng nghe.
- Như vậy đã là gì đâu.
- Rất nhiều.
Để giấu sự ngượng ngùng của mình đối với lời khen mà ông nghĩ là mình không xứng đáng được nhận, Dax nói:
- Chúng ra sẽ đi nhé, hay em còn muốn gì thêm nữa không?
- Không, cám ơn anh.
Họ đứng lên và Dax để lại giữa bàn 1 cuộn tiền Pháp. Ông chào người bồi bàn trước khi theo Keely đi ra cửa.
- Bây giờ chúng ta làm gì? - Ông hỏi, nắm tay nàng thản nhiên theo kiểu bạn bè - ngắm cảnh, câu lạc bộ buổi tối, hay về nhà?
Phải 1 lúc ông mới nhận ra rằng nàng cưỡng lại bàn tay ông và ông ngoái lại nhìn về nơi nàng đang đứng chôn chân ở vệ đường trong khi những người dân Paris vẫn hối hả đi ngang qua.
Ánh mắt họ gắn vào nhau. Ông bước lui 2 bước và đứng sát cạnh nàng, lục tìm trong mắt nàng cái ông muốn biết vô cùng.
- Keely?
Đôi mắt nàng không hề nao núng. Nếu 1 cái gì đấy thay đổi thì đó chỉ là chúng mở to hơn, sâu hơn, thẫm hơn, cho đến khi ông trôi vào cái màu xanh thăm thẳm của đôi mắt đó.
- Em cần anh - nàng thì thầm - em cần tất cả những gì thuộc về anh.
Có thể Dax không nghe được nhưng ông đọc được những lời đó trên môi nàng.
Nàng nhìn ông nuốt khan, nhìn cục yết hầu chập chờn nơi cổ ông mãi mới dừng lại. Ông đã hiểu sai ý nàng. 2 tay ông đưa lên đặt trên vai nàng. Ông bước tới gần hơn cho đến khi nàng có thể cảm nhận được tiếng sột soạt của vải quần áo ông cọ vào quần áo của nàng.
- Em biết… - ông cố gắng những lời nói tắt nghẹn trong cổ họng khô cứng của ông. Ông cố gắng tiếp - em biết rằng anh khao khát điều đó hơn tất cả mọi thứ khác trên đời, và sau này anh sẽ căm ghét chính mình nếu như anh khiến em đổi ý. Nhưng Keely, lúc này em đang vô cùng yếu đuối. Em đang vô cùng xúc động. Chúng ta đã ở bên nhau trong bữa tối riêng tư với anh nến và rượu vang, và đây là Paris, thành phố lãng mạn nhất thế giới. Anh sẽ không bao giờ muốn em nhớ lại buổi tối nay để rồi nghĩ rằng anh đã lợi dụng em và tâm trạng của em.
Sự kìm nén của ông càng trở nên căng thẳng hơn, giọng nói của ông gấp gáp hơn, gần như ngưng thở.
- Em có chắc không, Keely? Bởi vì nếu chúng ta cùng ở trong 1 căn phòng dù cho có rất bất tiện đi chăng nữa thì lần này không có gì có thể ngăn được anh lại nữa đâu. Anh muốn em hiểu như vậy. Em có chắc không?
Paris vẫn lãng mạn lắm. Thậm chí có những người còn vỗ tay tán thưởng lúc nàng nhón chân, đặt tay lên 2 bên má ông và dịu dàng hôn lên môi ông.
Họ thuê phòng ở 1 khách sạn tư nhân nằm trên 1 trong những khu phố cách xa đại lộ Saint Germain. Khách sạn chỉ cao 4 tầng, tầng 2 dành cho nhiều phòng sinh hoạt và có 1 nhà bếp dành cho khách sử dụng, dĩ nhiên là các điều kiện được giải thích quá cặn kẽ tỉ mỉ đối với 2 kẻ đang hết cả kiên nhẫn là Keely và Dax.
Họ được dẫn lên tầng 3. Có 2 dãy phòng được ngăn chặn bởi hành lang ở giữa, và mỗi tầng cũng chỉ có 8 phòng. Ván ốp chân tường được làm bằng gỗ sồi. Giấy dán tường đã lỗi thời. Thảm trang trí ỏ dưới mọi hành lang ở cửa vào là những mô phỏng theo phương Đông và rất trang nhã. Mọi thú thật là sạch sẽ tinh tươm.
Dax nói chuyện lưu loát với bà chủ nhà, 1phụ nữ mập mạp má đỏ hồng có mái tóc trắng búi lỏng trên đỉnh đầu. Ông dịch lại cho Keely nghe và cho nàng biết họ rất may mắn bởi hôm ấy 1 người đã trả phòng sớm. Họ được giao căn phòng ở trong góc, có 2 cửa sổ. Nàng mỉm cười với ông lúc theo bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đến mức đáng kinh ngạc của bà chủ khách sạn đi tới cuối hành lang.
Thục ra có 2 cửa sổ vuông góc với nhau ở góc phòng. Họ được chỉ dẫn cách mở cánh cửa chớp sau khi đã mở cửa sổ ra. Bà chủ hãnh diện giới thiệu buồng tắm và họ lại được chỉ cách sử dụng vòi nước, cách dội nước bồn tiểu tiện trong phòng ngủ, vòi hoa sen trong bồn tắm hẹp được điều khiển tay như thế nào, sử dụng chậu rửa người ra sao. Má nàng đỏ bừng, nàng lảng tránh ánh mắt cười cười của Dax.
Sau khi chắc chắn họ không cần thêm khăn tắm, chăn, rượu hay cà phê bà chủ mới chịu rời khỏi phòng. Bà thật nhã nhặn nhưng kiên quyết từ chối 1 ít tiền Boa mà Dax đề nghị được trả rồi khép cửa lại, không quên chúc họ 1 buổi tối vui vẻ.
Bây giờ chỉ còn riêng với nhau, họ bất chợt lại lâm vào cảnh rụt rè, bối rối. Nhưng ánh mắt không biết nhìn vào đâu. Họ cũng không biết nói gì. Đôi tay dường như trở nên nhàn rỗi 1 cách vô ích.
Rốt cuộc Keely cởi vội áo khoác ngoài và treo lên chiếc mắc áo kiểu Boston đã lỗi thời ở trong 1 góc phòng. Giường ngủ có đệm được trải drap có viền màu mộc và những chiếc gối được bọc ngoài bằng vải hoa may theo lối chắp nối nhiều mảnh. Mép tấm trải giường được viền ren và dài chạm tới sàn gỗ bóng loáng.
Keely tránh sang 1 bên trong khi Dax cởi chiếc áo bành tô nhẹ và vắt lên thành chiếc ghế đu kế đối diện. Có 1 chiếc tủ commot bên trên có đặt tấm gương hình bầu dục. Keely đi tới và trân trân nhìn bóng mình trong gương rồi đưa tay làm như rũ tóc. Dax ở bên cửa sổ, tay mân mê chiếc then cài.
Rồi cùng lúc họ im lặng quay lại nhìn nhau. Cứ như là được lên chương trình sẵn với những động tác giống nhau, họ bước về phía nhau, gặp nhau ở giữa phòng. Ông đưa tay lên vuốt má nàng. Họ giật mình tách nhau ra khi 1 tiếng gõ cửa ngập ngừng nghe to như có cả 1 súc gỗ nện vào cửa.
Dax nhảy bổ ra mở cửa. Xin lỗi họ hết lời xong bà chủ nhà đưa cho ông 1 bó hoa tươi cắm trong chiếc bình sứ. Bà đã cắm hoa sáng nay nhưng quên mang lên cho họ. Dax nhận lấy hoa, cám ơn bà rồi đóng cửa lại.
Ông đứng rất lúng túng, tay cầm bình hoa cứ như chẳng biết làm gì với chúng.
- Đẹp quá - nàng nói - tại sao anh không đặt chúng trên tủ ấy?
- À phải rồi.
Ông nói giọng biết ơn và vội vàng đặt hoa lên tủ như phải bỏng vậy. Ông xem xét kỹ bó hoa. Có lẽ chúng là 1 kiệt tác hiếm thấy.
- Đặt ở đây hợp lắm.
- Vâng, đúng vậy.
Ông quay lại nhìn nàng.
- Ơ… em có muốn dùng.. em có thể tắm trước đi.
Nàng nhìn về phía cửa buồng tắm.
- Em không chắc là mình cần… Ý em là sao anh không tắm trước.
Ông mỉm cười căng thẳng, ngắn ngủi, thực ra đó chỉ có thể là 1 cử động co giật ở miệng ông.
- Vậy, anh sẽ xong ngay.
Cánh cửa đóng lại sau lưng ông và ngay lập tức Keely nghe tiếng các vòi nước đều chảy và tự hỏi là không biết ông đang làm gì mà cần nhiều nước đến vậy.
Nàng nhìn quanh bối rối. Nàng nên làm gì đây? Thay quần áo? Đi ngủ? Nàng nên thay hết hay chỉ thay 1 phần thôi? Chúa ơi, nàng đã 30 tuổi rồi và nàng không biết làm gì trước khi lên giường với 1 người đàn ông.
Nàng quyết định làm động tác trung gian là chỉ cởi 1 ít quần áo bên ngoài. Điều đó sẽ ngụ ý là thích chứ không phải là hối hận. Suy nghĩ như vậy, nàng cởi giầy, mở thắt lưng. Làm gì với chúng đây? Phòng để đồ, phải rồi.
Nàng đi đến cánh cửa hẹp và mở nó ra. Nàng đặt giầy của mình gọn gàng trên sàn, và treo thắt lưng vào 1 cái mắc ở phía sau cánh cửa. Bây giờ là các thứ khác? Vớ liền quần là thứ ít gợi cảm nhất mà nàng có thể hình dung được. Nên vứt bỏ chúng bây giờ hơn là sau đó phải lo lắng về chúng.
Nước trong phòng tắm chợt tắt. Nàng hốt hoảng, lo lắng ông sẽ bước qua cửa và bắt gặp nàng đang tụt quần vớ ra 1 cách vô duyên. Nàng gần như xé rách chúng khỏi chân và cuộn lại vội vàng. Nắm cửa buồng tắm kêu lạch cạch. Nàng ném đôi vớ vào trong phòng để đồ và đóng sầm lại đúng lúc Dax mở cửa buồng tắm.
Ông nhìn nàng tò mò.
- Xong hết rồi à? - ông nói - đến lượt em.
- Cám ơn anh.
Nàng chụp túi để đồ của mình và đi lướt qua ông về phía góc khuất của buồng tắm. Không thấy vết nước tung tóe nào. Có lẽ ông đã lau khô bồn bằng chiếc khăn ấm mắc trên thanh treo rèm bao quanh buồng tắm hoa sen.
Nàng rửa tay 1 cách chẳng cần thiết. Không cần phải chải tóc nhưng nàng vẫn chải. Nàng chấm nhẹ nước hoa ở 1 lọ thuỷ tinh nhỏ xíu trong ví vào sau tai và cổ. Nàng ước gì lúc nãy mình không khóc. Mắt nàng vẫn còn rõ dấu nước mắt, nhưng tiếc cũng chẳng được ích gì. Hít vào 1 hơi thật sâu, nàng rời buồng tắm, tắt đèn.
Dax đã tắt ngọn đèn trên trần và chỉ để lại ngọn đèn sáng dịu bên giường ngủ. Giường ngủ! Đã được trải drap xuống. Tấm drap trải giường bằng len trắng như tuyết dưới ánh sáng dịu dàng của cây đèn ngủ.
Nàng ném chiếc ví vào túi phía trên của áo khoác ngoài. Khi nàng quay lại, ông đang đứng ngay phía sau.
Ông khiến nàng như ngộp thở. Đôi vai rộng xuôi xuống lòng ngực nở nang. Sườn ông chắc lẳn, cái bụng phẳng và thắt lưng hẹp. 1 đám lông rậm rì trông thật quyến rũ.
Không hiểu có phải là nàng tưởng tượng ra không hay thực là ông đang đưa tay vuốt đỉnh đầu nàng, vuốt qua tai nàng và đặt lên vai nàng? Vẫn giữ 1 khoảng cách cho 2 cơ thể, ông cúi xuống hôn lên môi nàng. Cái hôn là cả 1 cái gì đó vô cùng dịu dàng khi ông áp môi vào môi nàng, đứng yên, rồi bắt đầu chuyển động. Những nét môi tách ra, lưỡi chạm lưỡi, miệng há ra và cơn say đắm như được châm ngòi (nổ pháo và đốt lửa được quá hả Betty? Hì hì)
- Keely - ông thì thầm bên tai nàng. Tay ông lần lần trên lưng nàng. - anh đã chờ đợi điều này quá lâu rồi và bây giờ anh không thể tin được nó lại đang xảy ra.
- Nó đang xảy ra đây - ông nhích đến gần hơn và nàng cảm thấy ông đang lựa để áp khít vào mình. Nàng lo âu nói - Dax, em sợ lắm.
Ông khẽ cười như thổi vào tai nàng:
- Anh cũng sợ.
- Anh sợ ư?
- Ừ - mấy ngón tay ông lùa trong tóc nàng và ngửa đầu nàng ra - nhưng anh thèm muốn em, Keely. Anh thèm muốn em.
Môi ông lại gắn vào môi nàng. Hơi thở ông lại phả vào tai nàng khiến xương sống nàng ơn ớn. Theo trực giác nàng nhích lại gần ông cho ấm hơn,và rồi tất cả nỗi cô đơn mà nàng phải chịu đựng hôm nay cũng như trong suốt những năm dài đăng đẳng đó như tan biến dưới hơi nóng của ông. 2 cánh tay ông ôm lấy nàng. Môi ông nhấm nháp môi nàng. Lo âu sợ hãi bỗng tan biến. Đây là Dax. Nàng thèm khát ông chẳng kém gì ông thèm khát nàng. Đây không phải là 1 màn trình diễn. Họ đang cùng nhau trải qua. Đến lúc đó nàng sẽ biết phải làm gì.
Ông bước lui khỏi nàng và nhìn thẳng vào mặt nàng. Đưa tay đặt lên cái khóa kéo trên lưng áo nàng. Những ngón tay nôn nóng cuối cùng cũng mở được cái chốt nhỏ, ông chậm rãi kéo cái khoá xuống. Mắt ông không rời mắt nàng đó là động tác duy nhất cho thấy ngọn lửa khao khát đang bùng lên.
Cuối cùng khi chiếc khoá đã mở ra hết, ông kéo 2 tay áo sang bên, tuột nó xuống khỏi vai, rồi tuột nó xuống 2 cánh tay nàng cho đến khi nó lơi hẳn ra. Lẽ ra chỉ cần buông cho chiếc áo rơi xuống sàn ông lại cúi hẳn xuống để đặt nó xuống. Nàng phải đặt tay lên bờ vai trần của ông để tựa mới bước ra được khỏi áo. Ông rũ chiếc áo và gần như gấp nó lại cẩn thận và đặt lên thanh chiếc ghế đu.
Mặt ông thể hiện 1 kỷ luật tuyệt đối, ông đứng thẳng lên nhìn nàng nhưng không phải nhìn vào thân hình nàng mà là nhìn sâu vào mắt nàng. 2 tay ông đỡ cổ nàng, ngón tay cái mơn trớn đôi môi ẩm ướt của nàng. Đôi môi khẽ tách ra, ngón tay ông chạm vào hàm răng trắng muốt. Ông cảm thấy cái cổ mảnh dẻ khẽ run run khi ông đưa ngón tay cái mân mê dọc xuống xương quai xanh. Lần lần trên đó bằng ngón tay tinh tế, Dax kinh ngạc thấy cổ nàng mịn màng làm sao.
Rồi cả 10 ngón tay đặt lên ngực nàng. Chậm rãi đến nỗi nàng phải nhắm nghiền mắt thầm cầu xin ông nhanh lên chút nữa.
Đầu ngón tay ông lướt trên 2 bầu ngực. Da chạm vào da là 1 cảm giác thật tuyệt diệu. Nhưng như thế chưa đủ, cả 2 đều khát khao nhiều hơn thế, khát khao đến đau đớn. 2 bàn tay ông lướt trên người nàng, và nàng tựa vào lòng bàn tay ông. Chỉ khi 2 tay ông xuống thấp hơn ông mới rời khỏi mắt nàng để nhìn xem tay mình đang lang thang ở đâu.
Ông mở khoá áo ngực nàng và rẻ chúng sang bên, mắt chăm chăm nhìn vào bầu ngực đang phồng lên khao khát.
Ông kéo nàng sát vào mình và lưng trong hơi thở:
- Keely, da em mịn quá.
Nàng vùi mặt vào vai ông. Đám lông cứng cọ vào da nàng buồn buồn khiến từng đầu nút thần kinh nàng cười rúc rích trong 1 niềm vui trong trẻo trước sự khác nhau giữa 2 cơ thể.
Ông lại hôn nàng và sức nóng trên môi ông khiến nàng biết cũng như nàng toàn bộ cơ thể ông đang khao khát đến đau đớn và trở nên vô cùng nhạy cảm.
- Keely, cho anh nếm em đi.
- Vâng, Dax, vâng.
Ông cúi xuống và nàng ngã vào tay ông. Đầu nàng ngửa ra sau và lưng nàng cong lên khi môi ông ngậm lấy núm vú nàng, khẽ mút.
Nàng chưa bao giờ biết đến cảm giác đê mê ấy. Duy nhất trong tất cả mọi đàn ông trên đời này chỉ mình Dax biết cách sử dụng đôi môi và cái lưỡi như ông để đem lại khoái lạc không bút nào tả xiết. Dường như có 1 sợi dây luồn khắp người nàng, dẫn từ ngực nàng đến những phần thầm kín nhất trong cơ thể nàng. Khi Dax chạm lưỡi vào đầu vú nàng, Keely cảm thấy như ông đang chạm vào tận đáy vòm bụng nàng. Toàn bộ cơ thể đàn bà của nàng đang tràn đầy sức nóng và khắc khoải đòi được thoả mãn.
Dax quỳ xuống, tay vuốt ve chiếc quần lót bằng satanh màu hồng đào. Ông đặt môi lên bụng nàng. Hơi thở của ông ẩm ướt và nóng hổi phả qua lần vải.
Rồi chiếc quần lót dãn ra và tụt xuống quanh mắt cá. 2 tay ông đặt quanh eo lưng trần, ngón tay cái ấn vào khe giữa 2 đùi nàng, rồi ông áp miệng vào đó, dịu dàng hơn như đã từng hôn lên đôi môi nàng.
Ông đưa tay lên vuốt ve đường cong nơi hông nàng. Rồi chiếc quần lót cũng tụt xuống sàn, chỉ còn những mắt, những môi, những tia nhìn sùng kính, những cái hôn say đắm. Ông vuốt ve da nàng, đùi nàng, bụng nàng bằng tay, bằng lưỡi cho đến khi nàng không thể nào chịu nổi nữa.
Ông đã sẵn sàng. Ông đứng nhanh lên, kéo nàng sát vào mình và bế nàng đem tới giường, nhẹ nhàng đặt xuống đó như 1 vật vô cùng mong manh dễ vỡ.
Ông chỉ rời xa nàng đủ để cởi quần áo cho chính mình. Tiếng khoá quần kéo sột soạt vang lên trong căn phòng. Tiếng khoá thắt lưng bật lách cách. Chỉ hất 1 cái, ông đã hoàn toàn trần trụi và đói khát nhìn nàng. Nếu đó không phải là Dax thì cái nhìn đói khát lóe sáng đó đã khiến Keely khiếp sợ. Nhưng thay vì nỗi sợ nàng chỉ đáp lại cái nhìn đó bằng 1 cơn đói cồn cào sâu thẳm trong bụng dưới.
- Keely, Keely xinh đẹp - ông vừa nói vừa nằm xuống lên người nàng và ôm nàng vào tay. Nàng thấm lấy sức nặng của ông, khẽ cựa mình để 1 lần nữa 2 cơ thể vừa khít lấy nhau.
Ông ấn vào nàng, 1 tiếng kêu gần như trinh trắng khiến ông giật mình.
- Ôi, Lạy Chúa tôi, Keely! - ông sợ hãi kêu lên và bưng lấy đầu nàng áp vào vai như che chở - em yêu, anh làm em đau ư?
- Không, không - nàng thổn thức - Nào, Dax. Tuyệt vời quá… nào, Dax… - nàng van xin.
Phép lạ như chao đảo. Nàng đưa tay quấn chặt lấy lưng ông. Những ngón tay bấu chặt lấy đầu nàng rồi lại bấu lấy gối. Đùi cọ vào đùi. Bụng chạm vào nhau theo nhip điệu. Lòng ngực lông lá áp vào bầu vú mịn màng. Miệng như tan ra. Tâm hồn ca hát. Đê mê.
Run bắn và rã rời, họ nằm im phắc. Đầu nàng ngả bên đầu ông. Không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua họ cứ nằm thế tận hưởng hương vị của 2 tấm thân ướt đẫm đan quyện vào nhau. Giọng ông dường như vang lên từ nơi nào xa lắm, mặc dầu nàng cảm thấy rõ môi ông mấp máy bên tai mình.
- Keely, đời anh sống chỉ để thế này thôi. Lúc này đây. Anh sinh ra để chờ đợi phút giây này. Để được ở bên em như thế này. Em có hiểu không?
Nàng chỉ có thể gật đầu. Nàng hiểu, bởi vì nàng cũng cảm thấy giống ông, chỉ có điều nàng cũng bị quệt đi bởi phép màu này mà thôi.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ