You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
eely lùa tay vào tóc và ghì chặt đầu ông vào ngực. Nàng có nghĩ ra 1 điều gì để nói. Nhưng chẳng lời nào có thể an ủi được ông, bởi vì nàng cũng bị tước đoạt chẳng kém gì ông. Ông có biết rằng nàng khao khát ông dữ dội hệt như ông đang thèm muốn nàng?
Charles đã cứu nàng phải nhai lại 1 điều tầm thường vô vị. Keely nhìn thấy anh đang đi về phía họ, dừng lại ở 1 khoảng cách an toàn và nhìn ra sông, Keely nép vào Dax, khẽ gọi tên, Dax ngồi thẳng ngay dậy nhìn theo hướng mắt của Keely. Charles hắng giọng khá to:
- Xin lỗi, nhung Nicole phải trở về trường quay. Dĩ nhiên là nếu các bạn muốn ở lại…
- Không - Dax nói cộc lốc, ông phải hắng giọng mới nói được thành lờI - chúng tôi cũng phải về thôi.
Ông đứng dậy đưa tay cho Keely. Nàng vội vã cài lại cúc áo khoác, cầm túi xách và cùng Dax đi theo Charles trở lại.
Nicole đang ngồi uể oải trên ghế da, trông có vẻ thoả mãn. Keely đưa mắt nhìn Charles vẻ dò hỏi nhưng vẻ mặt bình thản của anh chàng không cho nàng biết thêm điều gì. Nước vẫn chảy chỗ trũng. Keely mỉm cười nghĩ thầm.
Họ theo đường cũ quay trở về quảng trường Jackson.
- Vì các bạn để xe ở KDIX nên tôi nghĩ là tất cả chúng ta sẽ đi bộ đưa Nicole về cơ quan và sau đó tôi sẽ gọi taxi về - Charles nói với vẻ đầy kinh nghiệm tổ chức cắm trại.
- Hay lắm - Dax nói. Ông quàng tay qua thắt lưng Keely trong khi họ đi trên vỉa hè mù sương.
- Trí tưởng tượng chết tiệt này. Anh càng cố gạt nó đi thì hình như nó càng tệ hại hơn - ông đi chậm lại để Nicole và Charles đi vượt lên trước và họ có thể riêng tư với nhau 1 lát nữa.
- Madeline nghĩ thế nào khi báo chí nhắc tới tên em cùng với tên anh?
- Anh không biết. Anh không hỏi.
- Thế anh không cần biết đến ý kiến của cô ấy à? - Keely bẽn lẽn hỏi.
- Không như em nghĩ đâu. Cô ấy có rất nhiều tiền, cô ấy ưa nhìn, và thỉnh thoảng cô ấy cũng có thể rất vui vẻ. Nhưng cô ấy cũng có nhiều thói xấu. Cô ấy ích kỷ, tham lam, đầy tham vọng và rất hay ghen.
- Anh và cô ấy có… - Keely không thể bắt mình hỏi hết câu. Nàng cúi gằm đăm đăm nhìn mảng bê tông ướt sũng nước dưới chân.
Họ gần như câm lặng 1 lúc lâu, cuối cùng Dax lên tiếng trước:
- Anh nghĩ sẽ không công bằng với Madelien cũng như với bất cứ người đàn bà nào khác nếu anh trả lời 1 câu hỏi như vậy.
- Dax, em xin lỗi. Em không có quyền hỏi như vậy - Keely cắn răng, chỉ ước gì mình đừng chạm đến 1 câu hỏi như thế.
- Em hoàn toàn có quyền, vì thế em không phải xin lỗi. Anh mừng là em đã hỏi. Với anh chỉ 1 điều dù rất nhỏ được em quan tâm đến đã là ý nghĩa lắm rồi. Bây giờ người ta có quan tâm đến người khác nhiều lắm đâu. - họ đã đi hết quãng đường và dừng lại nơi góc tòa nhà. Dax vòng tay ôm lấy Keely và dịu dàng nói - Keely, anh hứa với em là kể từ khi gặp em anh khồng hề đến với 1 người nào khác nữa.
Niềm vui nở bừng trong lòng, Keely ngả vào ông và nhắm nghiền mắt trong 1 nỗi nhẹ nhõm vô bờ. Cái ý nghĩ giờ đây Dax đang ở bên người khác đã giày vò nàng khôn xiết. Giờ đây tim nàng như ca hát - mặc dầu không được công bằng lắm - khi biết rằng ông không trút vào cơ thể 1 người nào khác nỗi khát khao nàng đã khơi lên trong ông. Cảm thấy có tội vì sự ích kỷ của mình, nàng bứt ra để ngước nhìn ông:
- Anh không cần phải nói với em như vậy.
- Nhưng em vui khi anh nói vậy, đúng không?
Chẳng lẽ ông lại có thể nhìn xuyên qua tâm can nàng như thế? Chẳng lẽ ông đã hiểu nàng đến thế sao?
- Vâng - Keely thành thật đáp.
Ông đưa ngón tay lần trên nếp tóc nàng và lẩm bẩm:
- Sẽ không công bằng nếu đưa bất cứ người đàn bà khác nào vào giường trong khi anh chỉ ao ước được nằm bên em mà thôi.
- Dax…
- Tôi quay lại để xem 2 bạn có hoà thuận với nhau không đây? - Nicole trêu - nhưng xem ra có vẻ ổn cả đấy nhỉ? Charles có nhã ý đưa tôi về nhà đến nơi đến chốn vì thế anh ấy sẽ chờ đến hết bản tin. Nếu các bạn ở lại được thì hay lắm.
Keely đáp:
- Mình phải về thôi. Ngày mai 5h mình phải dậy rồi, nhớ không?
- Còn tôi sẽ đưa Keely ra chỗ để xe - Dax nói và đi tới bắt tay Charles - cảm ơn anh về 1 ngày vui vẻ và bữa tối tuyệt vời. Tôi rất vui. Ngay khi tìm được người để giao trách nhiệm tiến hành chiến dịch quảng cáo trên mạng lưới truyền thông tôi sẽ bảo người đó đến gặp anh ngay.
- KDIX rất hân hạnh phục vụ anh. Chúc may mắn Dax.
- Cám ơn a. Tạm biệt Nicole!
- Tạm biệt mọi người - Nicole nói và đi vào trường quay qua cửa dành cho nhân viên. Cô lôi xềnh xệch Charles theo sau như nữ hoàng kéo sau mình 1 kẻ thù vừa bị chinh phục.
Dax thích thú nhìn theo:
- Họ yêu nhau, phải không?
- Vâng, Charles biết điều đó. Nhưng em e là Nicole chưa hiểu.
- 1 đôi hay thật! Nhìn họ ai có thể nghĩ là họ lại hợp nhau kia chứ?
Keely mỉm cười buồn buồn:
- Em không chắc người ta được chọn nhau:
Dax hiểu ý nàng, ông vội nói:
- Phải, anh cũng nghĩ thế. Đôi khi có những điều cứ tự nó xảy ra, phải không?
Lúc họ đi vào thì bãi giữ xe tối om đến rợn người và hoàn toàn vắng lặng. Cả khu để xe, ngoài chiếc xe nhỏ gọn của Keely thì chỉ còn 1 chiếc khác đỗ ngay cạnh xe nàng. Đó là 1 chiếc Lincoln màu nâu chocolate. Keely hỏi:
- Xe anh à?
- Phải.
Vừa nói, Dax vừa luồn tay vào trong áo khoác của nàng, đặt tay lên thắt lưng kéo nàng áp sát vào mình rồi đứng tựa vào thành xe. 2 chân nàng kẹp giữa chân ông.
Từ gót chân đến ngang ngực họ ép vào nhau, Dax cúi xuống hôn lên môi nàng.
Dưới áp lực đòi hỏi của đôi mông ông, Keely hoàn toàn mất mọi ý niệm về xung quanh. Tiếng xe cộ như nghèn nghẹt vọng xuống từ bên dưới, làn sương trùm lên họ như 1 tấm màn lâng lâng, tất cả như tan biến trong cái động chạm của ông. Nàng chỉ nhận biết mỗi 1 điều là đôi môi đầy nhục cảm của ông mà thôi.
Cuối cùng môi ông rời khỏi môi nàng, nhưng chỉ đủ xa để thì thầm:
- Keely, kỳ nghỉ cuối tuần này em có thể đến thăm nhà anh được không? - ông dừng lại chờ nàng trả lời, nhưng như bị sốc trước sự im lặng của nàng. Rồi ông hỏi tiếp - anh không muốn em hiểu lầm lời mời của anh, không có gì xấu xa cả đâu. Anh chỉ muốn em đến nhà anh và gặp cha mẹ anh mà thôi.
Lời mời thật tha thiết, cấp bách và riêng tư, khiến tim Keely như muốn vỡ ra vì nàng buộc phải từ chối. Mặc dầu ý muốn của Dax là rất cao quý, nhưng ông cũng như nàng đều biết rõ ràng cùng ở với nhau duới 1 mái nhà đối với họ là 1 sự tra tấn và vô cùng nguy hiểm.
Nhưng không muốn làm ông thất vọng, nàng tránh 1 câu từ chối:
- Anh nghĩ như vậy là khôn ngoan ư?
- Dĩ nhiên đó là điên rồ - ngón tay ông lần trên nét cằm mềm mại của nàng - anh nghĩ đến phòng em ở khách sạn Hilton đã là điều ngu ngốc nhất anh từng làm. Mời em đến nhà anh còn điên rồ hơn thế. Tuy nhiên anh vẫn mời em.
- Em rất muốn được gặp cha me anh. Nhưng em sẽ nói thế nào với các cụ về em? - đột nhiên nàng nghĩ không hiểu Dax đã mời bao nhiêu người phụ nữ về nhà để nghỉ cuối tuần, ý nghĩ đó khiến nàng đau nhói trong tim.
- Anh sẽ nói với các cụ rằng em là người phụ nữ anh kính trọng nhất. Cha anh sẽ rất thích thú được biểu diễn sự duyên dáng của 1 người đàn ông miền Nam nịnh đầm và mẹ anh sẽ dìm em trong các công thức nấu ăn và các phương thuốc trừ tà.
Nàng cười và nghịch nghịch chiếc cúc áo bằng đồng trên ngực áo ông.
- Có ai sống cùng anh không? 1 bà quản gia hay ai đó? - giọng nàng cao và hơi chao đảo.
Ông nâng cằm nàng lên và nhìn thật sâu vào mắt nàng:
- Sau bữa ăn thì bà ta ra về.
- Ồ!
Ông không buông nàng ra và nói:
- Keely, trên quãng đường ngắn ngủi từ đây về nhà, anh không hy vọng là em có thể đổi ý về bất cứ 1 việc gì. Anh cũng không muốn em làm tổn hại bất cứ 1 quy tắc sống nào của em. Nếu điều đó có thể làm em cảm thấy yên tâm hơn thì anh sẽ đưa cho em 1 cái búa và đinh để ngay sau khi mặt trời lặn là em có thể giam mình trong phòng ngủ - ông mỉm cười nhưng nàng cảm thấy ông sẽ làm thật như vậy - như thế chỉ để cho chúng ta có được 1 chút thời gian ở bên nhau mà thôi. Để đi dạo và nói chuyện. Chúng ta có thể làm vườn, cưỡi ngựa, hay đi câu cá, hay âu yếm nhau, hay bơi thuyền đi chơi, hay bày biện lại đồ đạc, hay…
- Khoan đã! Nói lại nào.
- Phải, đồ đạc trong phòng đọc sách cần phải được sắp xếp lại 1 chút. Anh vẫn nghĩ…
- Không, trước đó cơ…
- Nhà anh có 1 cái hồ và chúng ta có thể…
- Trước nữa.
- Xem nào - ông nheo mắt và giả vờ nghĩ ngợi - ô, em muốn nói đoạn âu yếm nhau đấy ư? - ông toét miệng nở nụ cười tinh quái mà nàng yêu quý và nói - anh chỉ nói thử để xem em có chú ý không thôi - nàng cười to, ông nói thêm - nhưng quái quỉ, đó là 1 ý tưởng tuyệt vời.
Ông dụi trán vào trán nàng và họ ôm ghì lấy nhau:
- Em sẽ đến chứ? - ông dịu dàng hỏi.
Vẫn dụi trán và ôm ghì lấy ông, nàng thổn thức:
- Dax. Em không thể. Anh biết thế mà. Em rất muốn, nhưng em không thể.
Ông im lặng 1 lát như để ngắm nghía câu trả lời của nàng rồi cố dìm nỗi thất vọng.
- Anh hứa là sẽ cư xử rất ngoan mà. (cứ dụ người ta hoài há sis)
- Nhưng có thể em sẽ không tự chủ được. Chẳng những không được nghỉ ngơi, em nghĩ là cả 2 chúng ta sẽ căng thẳng, và sẽ chẳng có gì là vui vẻ cả.
- Anh sẽ không để cho như vậy. Anh hứa là sẽ thoải mái mà.
- Nguy cơ bị ai đó phát hiện ra là em có mặt ở nhà anh là quá lớn. Nếu điều đó xảy ra, cả 2 chúng ta sẽ bị hủy hoại.
- Cũng có khả năng như vậy, nhưng anh sẽ làm mọi cách để đảm bảo giữ bí mật - ông lùa ngón tay vào tóc nàng, - Keely, em đến nhé - cảm thấy được cái lắc đầu vô cùng khẽ của nàng, ông khẩn thiết van nài - ít nhất cũng hãy hứa rằng em sẽ suy nghĩ. Anh sẽ chờ câu trả lời của em vào cuối tuần. Chỉ cần nói là em sẽ suy nghĩ mà thôi.
Đến cuối tuần thì câu trả lời của nàng chắc cũng vẫn thế thôi, nhưng nàng có thể nhượng bộ 1 chút cũng được. Nàng ngước nhìn Dax:
- Thôi được. Em hứa là sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Nàng nghĩ đến chuyện đó. Suốt ngày, suốt đêm. Suốt tuần.
Đến thứ 4 thì tâm trạng nàng đã trở nên vô cùng tồi tệ. Dường như những gã lái xe ngu như lừa chọn đúng ngay hôm đó để mà chen chúc khiến giao thông trên mọi tuyến đường huyết mạch đều tắc nghẽn, Joe phải cuống quýt mới theo kịp được để thông báo các nguy cơ mà họ đánh hơi thấy.
Chiều hôm đó, DJ phải hỏi Keely:
- Keely, hôm nay có chuyện quái quỷ gì thế?
- Clark, tôi đã cố hết sức rồi - Keely quát lại vào microphone - chỉ trong vòng 20’ tôi đã phải tường thuật đến 5 vụ tai nạn.
DJ làu bàu:
- Nghe cứ như cô đang lang thang khắp thành phố vậy.
- Đúng thế! Tôi đang sắp say máy bay vì cứ phải lượn vòng quanh thành phố thế này. Anh biết thừa là tôi đâu có sắp đặt ra những tai nạn đó kia chứ.
- Thôi được, thôi được, tôi xin lỗi. Cô chỉ cần ngắn gọn thêm 1 chút thôi.
Keely ngắt liên lạc. Joe bật cười khi nghe nàng lầu bầu:
- Ngắn gọn cái con khỉ.
Còn 1’ nữa thì tới 5h sánng ngày thứ 5. Điện thoại của Keely đổ chuông.
- Hello?
- Thế nào?
- Em cũng chưa biết.
Ông gác máy.
7h30 tối hôm đó chuông điện thoại lại réo. Suốt bữa tối nàng đã nghiền ngẫm câu trả lời.
- Hello?
- Thế nào?
- Cho em nghĩ đến nửa đêm.
Suốt những giờ dài dằng dặc buổi tối đó nàng bị câu hỏi đó dằn vặt mãi. Dax đã hứa rằng ông sẽ không coi việc nàng đi cùng ông về nhà là 1 sự ưng thuận. Nàng tin ông. Ông sẽ không bao giờ ép buộc nàng vào giường. Cái nàng sợ chính là bản thân mình.
Trong suốt tuần qua nàng đã bao lần lấy tấm ảnh của Mark ra với 1 cảm giác có lỗi, nàng viết thư cho mẹ Mark, xem lại những cuốn vở thời học sinh, cố tự thuyết phục mình rằng nàng vẫn còn yêu Mark. Thế nhưng nàng vẫn chẳng thể nào hình dung nổi chút gì về anh ngoài những hình ảnh in trên 1 mẩu giấy. Anh không phải là máu thịt, không là ánh sáng hay sức nóng, cũng không có âm thanh hay mùi vị.
Nàng sẽ còn bám chặt vào những ký ức cứng đờ đó bao nhiêu lâu nữa? Mark đã chết từ lâu - đó hoàn toàn là 1 khả năng không hề xa xôi. Vậy liệu nàng có nên uổng phí cuộc đời, tuổi trẻ, tình yêu và ngu ngốc tự dối mình rằng đó là danh dự?
Nàng phải thừa nhận với lòng mình rằng nàng yêu Dax. Đó hoàn toàn không phải là 1 cơn bồng bột trẻ con mà là 1 tình yêu của 1 người đàn bà với 1 người đàn ông. Tình yêu đó chẳng hề được chiếu sáng dưới 1 ánh sáng lý tưởng mà diễn ra với tất cả nỗi thống khổ và con tim đau đớn chỉ có thể có ở 1 tình yêu đích thực. Nàng và Dax đâu phải là những đứa trẻ thơ ngây không hề biết rằng biết đâu sẽ có bao điều bất công đổ xuống đầu họ. Chỉ hy vọng rằng họ đủ ngoan cường để đương đầu.
Nàng đãa quyết định. Nàng sẽ đi nghỉ cuối tuần với Dax. Nàng sẽ không cầu khẩn, cũng không cưỡng lại nhưng sẽ đáp lại tình yêu nếu ông bày tỏ vào những lúc có thể. Cả 2 sẽ biết được lúc nào là lúc có thể biểu lộ tình yêu.
Với suy nghĩ như vậy, nàng bước vào phòng để đồ, tìm quần áo thích hợp để mang theo. Cưỡi ngựa, câu cá, đi dạo, tất cả những gì họ sẽ làm như ông đã nói lướt qua trong đầu nàng khi nàng chọn đồ và xếp vào chiếc vali để mở bên cạnh. 2 ngày? Trong nửa giờ nàng đã chọn quần áo đủ dùng trong ít nhất 2 tuần.
Điện thoại đổ chuông lúc 12h kém 15’. Ông đã gọi sớm, tim nàng rộn lên. Ông nóng lòng nghe nàng trả lời không hơn nàng mong trả lời ông.
Nhấc ống nghe, nàng nói to:
- Vâng, vâng, vâng, em sẽ đến.
1 thoáng im lặng trên đường dây, rồi giọng 1 phụ nữ vang lên:
- Tôi xin lỗi, có phải đấy là Keely Williams không?
Giọng nói nghe thật quen thuộc:
- Vâng - nàng trả lời 1 cách thận trọng.
- Keely, chị Betty Allways đây mà.
- Betty.
Nàng thốt lên, bối rối thật sự với cách mà mình đã trả lời và tự hỏi với vẻ có lỗi mình sẽ thanh minh với bạn thân như thế nào đây.
Trước khi nàng kịp lên tiếng, Betty đã nói tiếp và lúc này Keely cảm thấy sự căng thẳng trong giọng nói thân thuộc đó:
- Keely, chị vừa nhận được 1 số tin.
Chầm chậm, giống như 1 quả bóng xì hơi, Keely đành ngồi xuống cạnh giường. Nàng đưa mắt sang nhìn thẳng vào bức hình của Mark đặt trên tủ sách.
- Chị nói đi.
- 26 người đàn ông đã thoát khỏi 1 khu rừng nhiệt đới ở Campuchia. Họ đã tìm đường đến được 1 khu trại người tị nạn của hội Chữ Thập Đỏ. Hội Chữ Thập Đỏ đã thông báo cho quân đội của chúng ta, phía quân đội đã được phép đến đấy để đón họ về. Họ đang được đưa đến Đức trước để được sơ cứu và khám xét toàn bộ. Bây giờ họ đang ở đây. Ngày kia họ sẽ đáp máy bay đến Paris. Chúng ta được mời đến đấy để gặp mặt họ.
Im lặng dài và nặng nề. Betty không muốn quấy rầy những dòng suy nghĩ đang dâng lên cuồn cuộn trong Keely, chỉ để cho người phụ nữ trẻ hơn mình hiểu thấm tin vừa nhận được và cả những gì có thể tiếp diễn sau tin đó.
Khi Keely có thể nói được thì giọng của cô khàn đục:
- Có… có Mark?
- Quân đội vẫn chưa đưa ra danh tánh nào cả. Chị cũng không chắc chắn là người ta đã xác định tất cả bọn họ là ai. Em có thể tưởng tượng được là vài người trong bọn họ đang hôn mê vì thiếu ăn hoặc vì bệnh tật. Tất cả những gì chị được biất chỉ là họ có 26 người.
- Chị được thông báo khi nào?
- Mới cách đây khoảng 1h. Tướng Vanderslice ở Lầu Năm Góc gọi cho chị. Người đã nhất trí cử 1 phái đoàn của chính quyền Mỹ sang đấy. Bộ ngoại giao, quốc hội, quân đội, em, chị và PROOF, cùng với 1 nhóm các đại diện các hãng truyền thông sẽ được mời đi bằng chuyên cơ riêng của chính phủ. Trong thời gian tới, cho đến khi chúng ta biết chắc chắn tình trạng cả về tinh thần lẫn thể chất, 26 người đó sẽ được cô lập để theo dõi tình trạng sức khoẻ.
- Em hiểu.
Keely nhìn xuống bàn tay của mình và ngạc nhiên khi thấy nó đang run bắn lên như bị chứng Parkinson. Mồ hôi đang nhỏ xuống 2 bên sườn và khuỷ chân của nàng. Nàng không nghe được gì nữa mặc dầu bên tai như có tiếng ầm ầm rất lớn.
- Em đi có khó khăn gì không, Keely? Chị không biết chúng ta sẽ đi trong bao lâu. Chị nghĩ ít nhất 3 hay 4 ngày.
- K…không. Dĩ nhiên là em sẽ đi rồi. Nàng biết mình sắp khóc và vội đưa nắm tay lên ấn vào đôi môi đang khô cứng - Betty chị có nghĩ là…
- Chị không biết nữa - Betty trả lời- đã hàng nghìn lần chị tự hỏi mình rằng Bill có trong số những người đó không, nhưng không có cách nào để biết được. Thậm chí là chị cũng không dám nói với bọn trẻ vì sợ rằng chúng sẽ hy vọng nhiều. Để đợi đến ngày này thì 14 năm quả thật là 1 thời gian dài. Chị đã phải tự thuyết phục mình là bất cứ ai có tên trong danh sách đó chị cũng sẽ thấy hạnh phúc.
- Vâng, dĩ nhiên là em cũng sẽ nghĩ như chị - Keely nói không mạch lạc. nàng đưa tay qua mắt 1 cách lơ đãng. Các cơ bắp trong người nàng đã co hết lại lúc Betty báo tin, và giờ đây nàng đang cố ép buộc mình bớt căng thẳng đi, nàng nhận thấy rằng điều đó thật là đau đớn.
- Vậy chúng ta sẽ đi khi nào, ở đâu?
- Máy bay rời căn cứ không quân Andrews lúc 6h sáng ngày mai.
- Ngày mai? Keely hỏi 1 cách yếu ớt. Quá sớm. Không đủ thời gian để mình chuẩn bị tinh thần.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay quốc tế và được hộ tống đến Andrews, sự hỗn loạn sẽ ngự trị, chị chắc chắn như thế, vì vậy em chuẩn bị đi nhé.
- Em sẽ gặp chị ở đấy sau. Em cũng không biết sẽ đi lúc nào nữa. Bây giờ em gọi cho hãng hàng không đây.
- Bọn họ có 26 người, Keely. 26 trong hơn 2000 người. - cả 2 đều đang nghĩ rằng cơ may chồng mình có trong nhóm người đó thật là mỏng manh.
- Em biết rồi mà Betty, em sẽ cố nhớ điều đó.
Người phụ nữ lớn tuổi nói:
- Mai chị em mình gặp nhau nhé - chị gác máy.
Tại sao họ không cảm thấy vui mừng? Bởi vì họ sợ. Họ không dám. Keely lơ đãng nhìn đống quần áo trải khắp giường và khi nhớ ra tại sao những thứ này ở đây, nàng khoanh tay trước bụng, ấn chặt tựa như đang bị đau quằn quại, người đung đưa. Tiếng rên rỉ của nàng như được phát ra từ miệng của thần Chết.
Vài phút sau điện thoại đổ chuông, đúng vào nửa đêm, nàng không trả lời.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ