Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
eely và Nicole cười rũ đến nỗi không đẩy nổi 2 cánh cửa nặng trịch của trường quay. 2 cô đi sát bên nhau, cười khúc khích như 2 cô bé học sinh. Đã 2 tuần trôi qua kể từ hôm họ ăn bữa trưa ngoài trời trên quảng trường Jackson. Những tâm sự sâu kín họ chia sẻ với nhau hôm đó đã khiến cho tình bạn của họ lớn thêm nhiều. Hôm nay Nicole đã kéo được Keely đến ăn tối với mình trong thời gian nghỉ giữa bản tin buổi tối.
- Cậu có tin không? Mình hỏi thật đấy, cậu có thể tin được điều đó không? - Nicole thở hổn hển và lau nước mắt - lúc mình nói… lúc mình nói… lúc… - 2 cô lại rũ ra cười, vừa cười vừa loạng choạng đi dọc hành lang.
- Các cô đang có chuyện gì vui thế?
Cả 2 quay lại và thấy Charles Hepburn đang đi tới. Dax Devereaux đi bên cạnh. Tiếng cười như bị hút cạn khỏi cơ thể Keely bởi 1 cái máy hút khổng lồ. Miệng nàng vẫn còn há ra trong 1 nụ cười thoải mái, nhưng tiếng cười đã tắt hẳn. Nàng không thể hít thở nổi nữa. Chỉ nhìn thấy Dax thôi khiến nàng như mất hết những chức năng thực vật của cơ thể.
- Ồ Charles! - Nicole nói và bước tới đưa tay quàng cổ anh. Cô vẫn còn cười không thể nào nín nổi. - anh đã xem chương trình mới thu chưa?
- Chưa. Anh và Dax vừa mới họp xong. Có chuyện gì thế?
- Thật là 1 thảm họa. Chắc là anh sẽ mất hết các nhà tài trợ mà anh đã mất bao nhiêu công vuốt ve mất thôi. Nhưng mà buồn cười lắm.
Tiếng cười của cô thật dễ lây. Dax cũng cười còn Charles nhìn Nicole như nhìn 1 cô bé vô tư lự và nói:
- Nào, kể cho bọn anh nghe với.
- Được thôi - Nicole đứng thẳng người lên và hắng giọng. - Em đang mở đầu 1 phóng sự mới về CPR. Tuần này họ đang tổ chức giảng dạy tình nguyện tại các trường công lập - cô phải hít vào 1 hơi để cố ngăn tiếng cười khúc khích khiến giọng cô lạc cả đi - nhưng dù sao đi nữa, câu cuối cùng em nói là "xin hãy vô cùng chú ý, điều mà bạn sẽ nhìn thấy sau đây có thể sẽ cứu được mạng sống của bạn hay mạng sống của 1 người nào đó mà bạn yêu quý ". Sau đó người ta tua băng. Nhưng thay vì câu chuyện về CPR thì người ta lại chiếu 1 loại thuốc nhuận tràng.
2 người đàn ông cũng cười vui vẻ. Nicole tựa vào Charles cứ như cô là 1 con búp bê bằng vải. Charles quàng tay ôm lấy Nicole và cả 2 cùng cười ngả nghiêng.
- Em mới nói rằng điều đó sẽ cứu được cuộc đời bạn và sau đó 1 hộp thuốc nhuận tràng xuất hiện trên màn hình … Keely, c.. ậu k… ể nốt đi, mình không thể nào kể nổi.
Keely liếc nhìn Dax 1 thoáng rồi kể với tất cả mọi người:
- Vâng, họ chiếu cái hộp thuốc nhuận tràng xong rồi quay lại chiếu Nicole. Nicole cười ngặt nghẽo đến không thể nói được. Cuối cùng khi nói được thành lời thì cô ấy không thể nào làm tiếp chương trình nữa mà chuyển ngay sang cho phần dự báo thời tiết.
Mọi người lại cười ồ lên và trong 1 thoáng Keely như bị thôi miên trước cái lúm đồng tiền và hàm răng ngời sáng của Dax.
- Anh chàng tội nghiệp đâu có ngờ. Thậm chí anh ta còn chưa kịp mặc áo vest. May mà anh ta vẫn còn cài microphone. Thế là đúng như 1 cỗ xe thực thụ, anh ta bắt đầu ba hoa về áp suất cao áp suất thấp, đến tận lúc đó mới nhận ra trên miệng vẫn còn vắt vẻo điếu thuốc.
Nicole chêm vào:
- Đấy mới là lúc bắt đầu buồn cười thật sự. Em đoán là anh ta nghĩ rằng không ai để ý nên có thể lén vứt điếu thuốc xuống sàn là xong. Nhưng anh ta lại quên béng đống giấy tờ của mình. Điếu thuốc rơi đúng vào 1 chồng giấy để ngay dưới chân và bắt đầu ngún lửa. Thế là anh ta bắt đầu dậm dậm lên sàn cố hất điếu thuốc ra và vung vẩy cái que đang cầm trong tay. Trông hệt như người bị ma làm vậy - Nicole bắt chước động tác dậm chân và vung gậy của người phát thanh viên, tất cả lại cười ngặt nghẽo đến mức không thở nổi.
Cuối cùng khi đã ngớt cơn cười, Charles nói:
- Đáng lẽ em phải bị đuổi việc ngay sáng nay mới phải. Chắc anh phải đích thân đề nghị việc đó thôi.
- Anh đùa đấy à? Ban giám đốc sẽ không dám đuổi chúng em đâu. Đó là bản tin sinh động, vui nhộn nhất của chúng ta từ trước đến giờ. Thậm chí khán giả có khi còn cho thêm điểm nữa kìa.
Trong khi Nicole và Charles cười đùa, Keely và Dax thèm khát uống ánh mắt của nhau. Nàng nghĩ hình như những nếp nhăn quanh mắt ông có vẻ hằn thêm giống như người không được nghỉ ngơi. Ông lại nghĩ đôi mắt của nàng trông thật lộng lẫy và xanh biếc trên gương mặt xanh xao này.
Nàng nghĩ đám tóc bạc nơi thái dương hình như lấp lánh nổi bật hẳn lên. Ông thì nghĩ mái tóc nàng trông thật đáng yêu tựa như ôm lấy khuôn mặt nàng. Ông biết mái tó đó thơm mùi hương hoa.
Nàng nghĩ cái lúm đồng tiền nơi khoé miệng trông dễ thương hơn bao giờ hết. Ông thì nghĩ miệng nàng chưa bao giờ trông đáng yêu đến mức ông chỉ muốn hôn lên đó, đôi môi hơi tách ra như đang cố theo kịp hơi thở nhanh và nhẹ của nàng.
Nàng nghĩ chiếc cravat của ông bao giờ cũng được thắt 1 cách hoàn hảo. Ông thì nghĩ sợi dây chuyền mảnh dẻ nơi cổ nàng trông hấp dẫn làm sao.
Nàng nghĩ chưa bao giờ trông ông cao và mạnh mẽ hơn thế này. Ông thì nghĩ là chưa bao giờ trông nàng thanh tú và đầy nữ tính như hôm nay.
Nàng đang nhớ lại những cảm giác thần tiên còn tươi nguyên và đỏ mặt rất dễ thương. Ông thì như tưởng tượng lại cảm giác tuyệt vời không khí máu trong người ông như chảy dồn về 1 nơi duy nhất trong cơ thể.
- Dax, anh nghĩ thế nào?
Dax và Keely hơi giật mình, ngơ ngác trước câu hỏi của Charles. Dax nói:
- Gì kia. Xin lỗi, tôi không nghe rõ lắm.
- Tôi muốn hỏi anh có vui lòng khi tôi mời Nicole và Keely ăn tối cùng chúng ta không?
Dax nhìn Keely, mắt ngời sáng:
- Ồ, dĩ nhiên là tôi rất vui lòng. Tôi rất thích ý tưởng đó. Không phải vì tôi cảm thấy chán khi đi cùng anh đâu, Charles - ông nhìn Charles và mỉm cười:
Charles cười vô tư:
- Tôi không phản đối. Thật lòng mà nói tôi rất muốn có 2 quý bà đi cùng để trang điểm cho bữa ăn của chúng ta. Chúng tôi dự định tới tiệm Arnaud, các cô thấy có được không? - anh lịch sự hỏi.
- Hay lắm! - Nicole sôi nổi nói và quắt mắt nhìn Keely như đe rằng tốt hơn cả là chớ có mà phản đối, rồi nói thêm - cậu và Dax có thể bàn thêm về chuyện quảng cáo trên radio. Mình tin rằng cậu biết nhiều về vấn đề này hơn Charles.
- Mình sẽ rất vui mừng nếu có thể giúp được điều gì - Keely ngoan ngoãn nói. Việc thảo luận đó chỉ là hình thức và ai cũng biết điều đó. Nicole chỉ nhắc đến chuyện đó để viện cớ rằng họ cần phải đi cùng nhau.
Mọi chuyện đã an bài. Keely chẳng còn làm gì được với cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này nữa. Dax cũng có vẻ tuân thủ trước ý kiến mời nàng và Nicole cùng đi ăn tối. Dĩ nhiên là ông còn có thể làm gì khác hơn? Nàng lo lắng ngước nhìn ông với ánh mắt xin lỗi. Nhưng mắt ông chỉ sáng ngời nhìn nàng với cái nhìn ấm áp cho nàng thấy ông chẳng hề áy náy chút nào trước tình huống này.
Không nói gì, ông cầm chiếc áo khoác mỏng đi mưa nàng đang vắt trên tay, đưa ra chờ nàng xỏ vào. Nàng quay lưng lại và luồn 2 tay vào ống tay áo, cố giữ khoảng cách. Nàng nghĩ nếu ông chạm vào mình thì chắc hẳn nàng sụp đổ mất. Nhưng bằng 1 phép lạ nào đó nàng đã không khuỵu xuống. Ông cúi tới cho đến khi ngực ông chạm cả vào lưng nàng. Đầu ông cúi thật thấp để có thể thì thầm vào tai nàng:
- Em không sao chứ?
- Giọng ông tha thiết, thấp và hơi run run, giọng như tiếng đàn cello. Nàng nghiêng đầu sang 1 bên và hơi quay lại để nhìn ông. Thật gần. Mùi nước rửa mặt thoang thoảng khiến nàng như say. Mũi nàng gần chạm vào cả cái cằm hơi thẫm đi vì râu cạo từ hồi sáng tới giờ đã là chiều muộn. Món tóc mai dài phủ cả lên tai trông thật dịu dàng. Những ngón tay nàng thèm muốn được sờ lên đó đến mức gần như đau nhức cả lên.
- Vâng, em không sao đâu - nàng thì thầm khàn đặc, cái khàn đặc nói nhiều hơn những lời nàng vừa thốt ra.
Charles quàng tay lên vai Nicole và đi trước dẫn mọi người về phía cửa:
- Chúng ta sẽ phải đi bộ 1 đoạn phố để ra chỗ tôi đậu xe. Dax, mong là anh không phiền lòng chứ?
Dax nói:
- Không hề.
Sau khi họ đã ra đến vỉa hè hẹp và khấp khểnh, Dax khẽ cầm khuỷu tay Keely. Bất cứ người đàn ông lịch sự nào đều có thể làm cử chỉ ấy. Hoàn toàn chỉ là phép xã giao. Nhưng liệu có ai khác có thể làm 1 cử chỉ bình thường như vậy trở thành mơn trớn như khêu gợi thế này không?
những ngón tay ông nằm ngay khớp tay nàng. Ngón tay cái ông đặt ngay vào nếp gấp của khuỷu tay. Rồi nó cứ mơn man chỗ đó mãi. Rồi ông xoa xoa ngón tay cái vào khuỷu tay nàng, day day da nàng, gợi cho nàng nhớ đến những cái vuốt ve ông đã đặt vào 1 nơi khác trong cơ thể nàng.
Họ ngồi ở băng sau trong chiếc Mercedes của Charles, nép sát vào nhau, vai kề vai, gối kề gối. Họ vuốt ve nhau, nhìn đăm đăm vào những nơi đang cọ sát vào nhau và cảm nhận rõ cái nóng hừng hực đang dâng lên từ chỗ đó. Mỗi lần xe lắc lư, làn vải dệt kim đang che phủ chân nàng lại cọ vào nếp quần len đang che phủ chân ông.
Nicole và Charles vẫn tiếp tục nói chuyện sôi nổi. Dax và Keely chỉ thỉnh thoảng hưởng ứng bằng giọng rời rạc như muốn nói: "đừng quấy rầy đến chúng tôi, chúng tôi đang bận nghĩ đến nhau đây".
Charles tìm được chỗ đậu xe ở Dauphine, vì vậy họ chỉ phải đi bộ 1 quãng ngắn dọc đường Bienville để tới tiệm ăn. Người quản lý tiệm ăn biết rõ mọi khách khứa của mình, vì thế ông ta gọi tên từng vị khách và chào họ rồ thành thạo đưa họ đến chiếc bàn dành cho charles ở 1 góc khá riêng biệt của tiệm ăn.
Bình thường Keely rất thích cái không khí rất Âu của tiệm ăn này. Nàng thích lối trang trí kín đáo, không khí êm ả, và những giọng nói khe khẽ trọng âm rõ ràng của những người phục vụ. Ngay cả bát đĩa dao nĩa ở đây cũng không dám kêu lanh canh to quá như sợ làm hỏng bầu không khí nơi đây.
Nhưng tối nay nàng chẳng nhận biết 1 điều gì khác ngoài người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Làm như xem chung 1 bản thực đơn, họ nhìn nhau. Đó là dịp để vai ông chạm vào vai nàng, cho ngón tay cái ông mơn trớn ngón trỏ của nàng. Khi Charles hỏi họ chọn món gì thì cả 2 đều đỏ bừng mặt và lúng túng không biết trả lời ra sao. Họ vội vã gọi món cá hồi, rồi như nhẹ người vì đã hoàn thành nhiệm vụ họ lại sung sướng ngồi nhìn nhau. Charles bèn tự gọi nốt các món còn lại cho cả 2 người, đoán rất đúng rằng họ chẳng quan tâm gì đến những thứ sẽ ăn.
Sau khi người phục vụ đăt đồ uống khai vị lên bàn, Charles nói:
- Suốt chiều nay tôi và Dax đã ngồi với nhau.
Nicole hỏi:
- Thực vậy ư? Ông đã chọn mua giờ phát nào chưa?
Dax đặt mu bàn tay lên thành bàn và khẽ rướn người về phía trước.
- Tôi e là Charles vớ được 1 khách hàng ngu ngốc rồi. Anh ta càng giải thích cho toi nghe các phương án lựa chọn thì tôi càng rối tinh cả lên chẳng hiểu gì cả. Với lại đắt quá - đấy là chưa kể đến giá dựng chương trình kia đấy - câu cuối cùng giọng ông hơi cao lên 1 chút thành 1 câu hỏi.
Charles nói:
- Phải. Trước khi chúng tôi phát 1 chương trình quảng cáo cho anh thì anh cần phải có 1 người lo việc quảng cáo đã - ông cười nhẹ - tôi rất vui lòng giới thiệu cho anh 1 vài người.
- Tôi đang cân nhắc. Có lẽ tôi phải thuê 1 số chuyên gia chuyên lo việc này mới được. Tốt hơn hết là họ sẽ làm việc với các hãng truyền thông về chuyện quảng cáo. Anh nghĩ thế nào? - rõ ràng Dax đánh giá cao sự nhạy bén của Charles.
- Tôi nghĩ là anh rất nên giao bớt 1 số trách nhiệm nặng nề đi để có thể tập trung vào những điều quan trọng hơn.
Người hầu bàn đem tới 1 chiếc giỏ phủ khăn ăn bằng len mỏng đựng bánh mì cuộn kiểu Pháp. lớp vỏ chín vàng khiến cùi bánh trong trắng ngần mềm mại. Dax bẻ 1 mẩu bánh mì, phết bơ và đưa cho Keely. Đầu ngón tay họ chạm vào nhau, trong khoảnh khắc, ánh mắt họ dừng lại và đăm đăm vào nhau, chỉ cần 1 động chạm nhỏ giữa da thịt cũng đủ khiến họ như kích điện. Từ trường bao quanh họ chỉ tan đi khi 1 người hầu bàn lễ phép tiếp cho họ món súp hành.
Hôm nay là ngày thường nên tiệm ăn không đông lắm, nhưng cuối cùng họ trở thành mục tiêu của nhiều ánh mắt tò mò, vì thế họ phải cố gắng lắm mới có thể tỏ ra mình chỉ là những người bạn bình thường đi ăn tối với nhau. Suốt bữa ăn câu chuyện rất nhẹ nhõm và vui vẻ, thỉnh thoảng Nicole lại tung ra vài câu táo tợn - cô nói rằng chỉ là để chọc tức Charles và cố làm học thuyết của anh lung lay mà thôi.
- Có ai muốn tráng miệng không nhỉ? - Charles đóng vai chủ nhà, hỏi:
Nicole đáp:
- Em no quá rồi.
- Tôi muốn 1 chut cà phê - Keely đáp và Dax cũng phụ theo. Cà phê được bưng tới, ông tự động lấy kem và khuấy tách cà phê cho nàng. Cử chỉ thân mật tự nhiên đó không làm Charles và Nicole ngạc nhiên, nhưng cái cách họ nhìn nhau đầy hiểu ý không thể qua được mắt 2 người.
Ra đến hiên, trong lúc khoác áo Nicole nói:
- Tôi muốn đi dạo 1 lúc rồi kiếm cái gì tráng miệng. Mọi người có biết tôi thích cái gì nhất không: Beignets ở Café du Monde day.
Charles hỏi:
- Em muốn đi bộ đến Café du Monde ư?
- Hẳn rồi! ngoại ô, anh có đi không?
- Có lẽ anh có thể cố đi được tới đó. Nhưng lúc quay về thì không chắc lắm. Hơn nữa em làm gì có thì giờ. Em còn phải quay lại làm việc kia mà, quên à?
- Lúc về có thể đi taxi mà. Với lại tối nay có chương trình film muộn nên bản tin cũng sẽ muộn theo.
Charles nhìn Dax và Keely lúc này đang đứng sát vào nhau, chẳng quan tâm xem kế hoạch tiếp theo sẽ là gì mà chỉ cần biết là chưa phải chia tay nhau ngay bây giờ.
- Dax, Keely 2 người có đi không?
Dax nói:
- Tôi không có kế hoạch gì.
- Tôi cũng thế - Keely nói.
Vậy là thu xếp xong. Họ sung sướng vì được ở cả 1 buổi tối với nhau. 1 khi nấp duới vỏ bọc công việc họ có thể giải thích được vì sao họ lại đi cùng nhau như thế này.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi xuống phố Bourbon - Nicole nói, còn Charles rên rỉ - đi nào, bố ơi.
Charles kiên nhẫn nói:
- Nicole, Bourbon St., ồn ào bẩn thỉu, đông nghẹt, chơi bời suy đồi lắm.
- Em biết rồi, em thích sự suy đồi. - Nicole nói, đôi mắt xanh nhấp nháy. Cô nắm tay Charles và lôi xềnh xệch anh tới ngã tư Bourbon và Bienville.
Mọi người hoà vào dòng nguời tuy đông đúc nhưng vẫn chưa là gì so với vài tuần sau đó khi lễ hội Mardi Grass sẽ diễn ra ở đây. Nhưng âm thanh mùi vị ở Bourbon St., của New Orleans có 1 cái gì rất riêng. Mùi gia vị của những món ăn đồ biển quyện với mùi mốc meo ẩm ướt vốn gắn liền với khu phố Pháp. Từ rất nhiều câu lạc bộ ban đêm, tiếng nhạc disco do các ban nhạc đồng quê miền Tây cũng huyên náo chẳng kém. Những nguời chào hàng đến trước các quán bar không mái, đẩy toang cửa vừa chào hàng, vừa chọc ghẹo khách nhảy bên trong. Đôi lúc còn có thể nhìn thấy 1 khoảng da thịt để trần được ánh đèn trong tiệm loang lống chiếu vào.
Trước cửa 1 tiệm vui chơi như vậy có treo tấm biển:trình diễn nghệ thuật sex nổi tiếng thế giới". Charles hỏi ra vẻ mô phạm:
- Chẳng hiểu cái gì làm cho nó nổi tiếng thế giới nhỉ?
Nicole bẻ lại:
- Ồ, nếu anh đã hỏi như vậy thì chắc chắn là anh chưa bao giờ xem họ biểu diễn rồi.
Charles thở dài ngán ngẩm rồi khoác tay lên vai cô rẽ sang hướng khác, cứ như cô là đứa bé khó bảo.
Họ tiếp tục đi dọc con phố huyền thoại, cho đến khi khung cảnh đường phố bắt đầu có vẻ êm đềm và đỡ thương mại hơn. Họ rẽ vào phố St. Peter và cuối cùng đến được quảng trường Jackson, tiệm cà phê nằm ở đây.
Dãy phố vắng tanh và tối om. Họ đi sóng đôi từng cặp 1. Charles và Nicole đi trước, họ đi qua những tiệm hàng đã đóng cửa, những lối gallery nghệ thuật, những cánh cổng làm bằng sắt uốn chắn ngang những ngõ nhỏ dẫn vào những mảnh sân riêng.
Dax đặt tay lên vai Keely, kéo nàng vào sát mình hơn:
- Em thế nào?
- Em thấy dễ chịu, còn anh?
- Tuyệt.
- Trông anh có vẻ mệt. Anh vẫn làm việc nhiều lắm à?
- Ừ, suốt 3 tuần vừa rồi anh ở Washington. Lịch làm việc kín mít. Bọn anh cố làm xong mọi việc trước khi kết thúc phiên họp.
- Ồ.
- Anh có dự buổi tối trong Nhà Trắng với Tổng thống và đệ nhất phu nhân.
- Thực ư?
- Thực - Dax ngốc miệng cười rất trẻ con - dĩ nhiên là công việc thôi, nhưng được mời cũng thích.
Họ im lặng đi 1 lát, rồi Dax nói:
- Anh có đọc những gì em phát biểu trên báo.
- Em cũng đọc những gì anh nói.
- Chớ có tin mọi điều em đọc được.
Nàng quay lại để nhìn ông:
- Đừng ư?
- Đừng. - ông nói và lắc đầu.
- Ví dụ đừng tin gì nào?
- Ví dụ như nói rằng anh nghĩ em là 1 phụ nữ dũng cảm đáng khâm phục đang đấu tranh cho 1 điều lớn lao, và rằng anh không hề có những ý nghĩ lãng mạn về em.
Tim nàng như nảy lên:
- Em không nên tin điều đó ư?
- Đoạn đầu thì đúng, nhưng đoạn sau thì không. Nếu em biết rằng anh có những khuynh hướng lãng mạn đến thế nào với em thì chắc em sẽ không dám đi dạo với anh trên con phố tối om này đâu. Em sẽ biết vì sao suốt tháng qua anh không ăn không ngủ. Em sẽ biết vì sao mỗi sáng anh đếm thấy có thêm ít nhất 10 sợi tóc bạc. Chỉ mong cái câu "tóc bạc khiến người ta tự tin hơn" là sự thật mà thôi.
Lúc này họ đã tới quảng trường Jackson. Cổng công viên ban đêm thừơng khóa, nhưng họ đi vào từ phía toà nhà Pontalba, làm ra vẻ đang ngắm nghía các cửa hiệu trên phố, nhưng thực ra chẳng nhìn thấy gì cả.
- Chắc thời gian qua em vất vả với bọn ký giả lắm phải không?
- Không hẳn - nàng đáp - cũng mất vài ngày, thế thôi.
- Anh xin lỗi, Keely. Anh đã quên chuyện đó rồi, nhưng chắc em thì chưa. Ước gì bọn họ tha cho em.
- Em vẫn sống sót mà. Van Dorf…
- Van Dorf! Hắn đến gặp em à?
- Vâng. 1 hôm hắn đứng chờ ngay cạnh chỗ xe em đỗ lúc Joe thả em xuống bãi đỗ xe ở Superdome.
- Thằng ngu! - Dax gầm gừ - hắn có xúc phạm em không?
Nàng cười khẽ và vuốt nếp áo khoác của ông với 1 cử chỉ an ủi:
- Không. Hắn chỉ nói những điều rất bậy bạ mà thôi.
- Nhưng điều như thế nào?
Nàng đưa mắt quay đi:
- Hắn… hắn chỉ nói… anh biết đấy… hắn chỉ hỏi em về anh thôi.
Ông gặng:
- Hắn hỏi gì?
Nàng đỏ mặt cố nhìn đi chỗ khác, nhưng ông không cho phép. Ông cầm lấy cằm nàng và buộc nàng phải quay đầu lại cho đến khi phải nhìn thẳng vào ông:
- Hắn hỏi những gì?
Nàng liếm môi:
- Hắn hỏi em là ở trên giường anh có giỏi không?
- Thằng khốn nạn! - ông đặt tay xuống vai nàng và nắm chặt - hắn dám hỏi em thế ư? vậy Keely, em phải giúp anh, nếu hắn dám đăng 1 lời nào bẩn thỉu về em…
- Nhưng hắn chưa đăng và sẽ không đăng. Hắn có thể thô lỗ, nhưng không phải thằng ngốc. Hắn biết thừa là chẳng có gì để mà viết cả.
- Vậy em nói với hắn như thế nào?
- Sự thật. Em không biết.
Ông cố nén nụ cười cứ chực hiện ra nhưng không được, cuối cùng đành toét miệng cười:
- Thử đoán xem.
Nàng nhích ra và nhìn thẳng vào đôi mắt ranh mãnh của ông:
- Cái gì kia?
- Thử đoán xem trên giường anh ra sao?
- Không!
- Nào, thử thôi mà. Đoán đi. Anh sẽ bóng gió cho em biết.
- Em không cần bóng gió.
Phớt lờ lời phản đối của nàng, ông cúi xuống ghé môi sát tai nàng và thì thầm:
- Anh chưa phải là nổi tiếng thế giới, nhưng anh đang phấn đấu.
Ông chậm rãi ngẩng đầu lên và quan sát phản ứng của nàng, trong khi nàng bối rối không hiểu ông định nói gì. Rồi nhớ ra mẩu chuyện giữa Nicole và Charles trước cửa câu lạc bộ ban đêm nàng bật cười. Ông bèn kéo đầu nàng sát vào mình cho đến khi nàng vùi mặt vào áo ông cười khúc khích. Ngón tay ông mân mê sau gáy, còn ngón cái thì luồn vào dưới tóc xoa xoa mang tai nàng. Cuối cùng nàng thôi cười và ngẩng lên, chăm chú nhìn miệng ông:
- Anh muốn hôn em đến phát đau cả người lên đây này. Nhưng chỗ này sáng và công khai quá, đúng không?
Nàng đờ đẫn gật đầu. Ông miễn cưỡng buông nàng ra và đi tới nhập bọn với Nicole và Charles đang đứng chờ đèn xanh bật lên. Họ sang đường Decatur, đi ngang qua Washington Aitillery Park để tới Cadé du Mond. Lâu đời đã hơn 100 năm, tiệm cà phê này vẫn là nơi đông đúc nhất thành phố. Đồ ăn chỉ có món bánh rán tẩm đường và cà phê, nhưng tiệm phục vụ suốt 24h và không bao giờ vắng khách.
Họ chọn 1 bàn ngoài hiên, mặc dù tối nay khá lạnh và nhiều sương, nhưng chỗ này gần với sông hơn. Ghế ngồi làm bằng sắt mạ crom và lót nhựa màu xanh lá cây. Bàn làm bằng formica màu xám, nhưng người ta đến Café du Mond chính là vì bánh rán và cà phê nóng kia mà. Ăn bánh rán uống cà phê nóng và ngắm dòng giao thông gần như bất biến của quảng trường Jackson: người đi bộ, xe ngựa kéo và moto.
Họ gọi 2 dĩa bánh rán, 3 cà phê đen, và 1 cà phê sữa cho Keely. Chỉ 1 loáng sau những chiếc bánh rán tẩm đuờng gần tan đã được đem ra cùng những tách cà phê nâu thẵm thơm nức nghi ngút khói.
Mọi người tấn công món bánh rán. Mỗi miếng lại làm đường mịn trắng tinh tẩm trên chiếc bánh rơi lả tả, cho đến khi mặt bàn như bị đường mịn phủ kín, họ vừa ăn vừa cười vui vẻ. Mặt mũi chân tay quần áo họ dính đầy đường, nhưng đó chỉ là 1 tai hoạ dễ thương nên tất cả đều rất vui vẻ chIU đựng.
Keely và Nicole lấy ngón tay ướt dính đường rơi trên đĩa và liếm tay. Nicole đã liếm sạch tay mình bằng những động tác vô cùng dễ thương, cô nói:
- Bây giờ đi lên đê đi - cô lim dim mắt nhìn Charles vô cùng cám dỗ.
- Em còn phải đi làm kia mà.
- Em vẫn còn thời giờ - không cho mọi người tán thành hay phản đối, cô đứng lên và đi về phía đường hầm nối lên mặt đê, người ta đặt cho đường đi dạo nối lên mặt đê 1 cái tên rất thơ mộng là đường trăng. Nhưng trụ đèn với ánh sáng vừa phải được đặt 1 cách rất tinh tế chỉ đủ giữ cho người đi dạo không bước chệch chân ngã xuống sông Mississippi mà không quá sáng làm hỏng bầu không khí lãng mạn nơi đây.
Mọi người đi theo Nicole tới lúc họ ra được khỏi đường hầm thì Nicole đã chọn 1 cái ghế dài cho mình và Charles. Như ngầm thoả thuận với nhau, Nicole và Charles ngồi xuống chiếc ghế đó còn Dax và Keely đi tiếp thêm 1 quãng nữa. Họ ngồi xuống 1 chiếc ghế dài, lọt thỏm trong bóng tối mơ màng và màn sương lãng đãng giăng trên đầu. Ánh đèn từ 2 bên bờ sông hắt xuống và được mặt sông phản chiếu lại lung linh trên đầu những dợn sóng. Màn đêm huyền dịu khiến cho những gì ban ngày chẳng mấy đẹp đẽ trở nên huyền ảo vô cùng.
Dax quàng tay qua vai Keely, kéo nàng vào sát mình như che chở. Nàng ngả đầu trên cánh tay ông, mắt nhắm nghiền. Nàng cảm thấy rõ hơi thở ông phả trên mặt mình, mỗi lúc 1 gần hơn. Ông dịu dàng lướt qua đôi hàng mi, rồi lướt qua miệng nàng. Đôi môi hơi hé mở để hít lấy hơi thở từ ông. Rồi môi ông chạm vào môi nàng.
Giờ đây, sau bao nhiêu chối bỏ, đôi môi nàng kéo dài thêm sự khao khát 1 chút nữa như chưa muốn đón nhận nụ hôn. Ông hôn đôi môi mím chặt của nàng 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần. Những cái hôn còn nhẹ hơn cả làn ánh sáng ve vuốt và dịu dàng hơn cả làn môi mơn trớn làn môi.
Keely đưa 2 bàn tay ấp lấy đám tóc trên thái dương ông, món tóc mà bao lâu nay nàng khao khát được chạm vào, rồi nàng bưng lấy đầu ông bằng cả 2 tay. Lưỡi ông dịu dàng đưa dọc viền môi cho đến tận nơi khoé miệng, mơn trớn cho đến khi gặp được lưỡi nàng. Ngay lập tức lưỡi nàng trở thành 1 vật hoang dại, mãi mãi bị cầm tù nhưng lại được tự do làm bất cứ gì nó thích. Nó khám phá viền môi ông, chạm vào cái lúm đồng tiền nơi khoé miệng, tấn công cho đến khi khoé miệng đó phải mở ra trước sự đòi hỏi của nàng. Họ gắn chặt vào nhau tưởng chừng mãi mãi, rồi với 1 tiếng rên sâu thẳm, họ tách khỏi nhau.
Họ nhìn nhau đăm đăm, không nói. 2 đôi mắt sung sướng được thoát khỏi những cấm đoán, chúng ngấu nghiến nhìn ngắm nhau. Họ nhìn ngắm tóc nhau, mắt nhau, ngắm tai, mũi miệng của nhau cho đến khi không chịu nổi nữa họ lại gắn vào nhau với 1 nỗi đam mê đói khát.
Miệng họ tan ra, xua tan những mối nghi ngờ vẫn ám ảnh tâm trí họ bao lâu nay. Phải chăng nàng nói thật về tất cả những chuyện nhỏ nhặt như danh giá và sự kính trọng đó? Có thật là ông đã làm tan vỡ hàng chục trái tim? Nàng héo hắt đến thế nào vì người chồng mất tích? Ông có yêu Madeline không? Nàng có nhớ mình không? Ông có nhớ ta không?
Sau 1 cái hôn dài, ông bứt ra khỏi đôi môi nàng chỉ để vùi đầu vào mái tóc đẫm sương đêm.
- Lạy Chúa, Keely những tuần qua đúng là địa ngục. Anh không thể nghĩ được đến 1 điều gì khác ngoài em.
- Em đã khổ sở, bối rối. Em nghĩ những điều anh nói với các ký giả đó là thật.
- Không. Em biết rõ mà. Mở áo khoác ra đi, em. Anh muốn… đấy. tất cả những cái đó chỉ là để nói mà thôi. Anh chẳng bao giờ thật sự định nói như vậy cả.
- Em nghĩ thế. Nhưng anh không có ở đây… - họ lại hôn nhau.
- Anh muốn gọi điện cho em, nhưng nghĩ đến cơn ác mộng về chuyện bị nghe trộm điện thoại và.. đừng quan tâm đến mấy cái cúc. Anh chỉ muốn được cảm thấy bàn tay em trên anh, thế… ơi, tuyệt vời… - họ lại hôn nhau - … nhưng chuyện nghe trộm điện thoại và, em biết đấy… Keely, em ngon quá.
- Anh lo sợ những chuyện như thế à? - nàng hỏi và khẽ rên lên khi ông cắn nhẹ vào dái tai nàng.
- Cho em nhiều hơn là cho anh… tai em mềm quá…
Keely thở dài:
- Dax, chúng mình đã làm gì để khuấy động lên như thế? Thế, chạm vào em đi…
- Em cảm thấy chính xác quá… quá nhiều người nhìn thấy chúng mình nhảy với nhau. Lúc nhảy với em anh không còn nhận ra có bao nhiêu người khác nữa. Anh chẳng nhận thấy được 1 điều gì khác ngoài việc được ôm em và thèm muốn em… ơi, thế, em yêu, đấy… ông áp tay lên tay nàng và ủ trong ngực áo.
- Keely, anh thèm muốn em. Anh muốn được làm tình với em, muốn được ở trong em. Anh thèm muốn em đến nỗi như muốn nếm từng lỗ chân lông trên người em.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ