Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
heo bản năng nàng đưa tay lên tường để tắt ngọn đèn ngoài cổng.
Giọng ông đượm vẻ khôi hài đập vào tai nàng:
- Em nghĩ là chúng ta đang bị điều tra chăng?
- Em cũng không biết nữa. Liệu có thể thế chăng?
Nàng cảm thấy - hơn là nhìn thấy - ông nhún vai bất cần:
- Tôi muốn thử liều xem sao.
Nàng tránh sang bên để ông đi qua cửa. Ông đi 3 buớc vào phòng và nhìn quanh bằng con mắt tán thưởng. Keely rất tự hào về nhà mình. Cách đây 10 năm tòa nhà đã sập xệ rất nhiều, nhưng 1 người đã mua nó và sửa sang lại thành 2 căn hộ riêng biệt. Lúc đó ngôi nhà này đã được sửa sang và trang bị lại hiện đại hoàn toàn, nhưng 3 năm sau Keely mua lại và đã trang trí lại nội thất cho phù hợp với mình hơn.
Bề ngoài ngôi nhà trông rất điển hình theo kiểu New Orleans với những bức tường xây bằng gạch đỏ, cửa lật màu trắng và song cửa cùng lan can làm bằng sắt uốn. Keely đã bố trí mọi thứ lại 1 cách tinh tế kết hợp giữa cũ và mới. Những đồ gỗ cổ mà nàng lấy ra từ trên gác xép và mua lại ở các cửa hàng đồ cũ được bày hài hòa với những thứ còn tạm được bọc bằng vải trắng. Đồ gỗ màu trắng bình dị làm nổi bật nền tường màu cát. Nhiều mảng màu hồng, xanh da trời, và xanh lá cây được sử dụng như những mảng màu nhấn, đó là những cái gối, những bức đồ họa được đóng khung, 1 tấm vải bông căng trên tường phòng ăn. Hiệu quả thật tuyệt vời.
- Tôi thích ngôi nhà của em - Dax nói mà không quay lại - trông giống như em.
- 107 tuổi ư?
Ông quay lại nhìn nàng, mắt long lanh tinh quái.
- Những đồ cổ của em được gìn giữ 1 cách đáng kinh ngạc - ông lắc người hất chiếc áo khoác trên vai xuống và quay ra cửa treo nó lên cây mắc áo bằng đồng. Rồi ông chậm rãi quay lại cho đến khi họ đứng trước nhau, mặt đối mặt.
Có thể họ đã đứng nhìn nhau hàng giờ, hàng năm, 1 phần của vĩnh cửu, hoặc chỉ là vài giây. Bao nhiêu cũng được, nhưng đã đủ để họ chuyển tải đến nhau tất cả mong chờ, nhu cầu được ở bên nhau, và những thất vọng mà mỗi người đã phải chịu đựng từ sau lần gặp gỡ cuối cùng đến giờ.
Mỗi chi tiết trang trí bên ngoài đều bị kéo tuột xuống và những gì còn lại chỉ là những ham muốn trần trụi của người này đối với người kia. Không còn ai nhìn thấy họ, chẳng còn lề thói xã hội, không có những cuộc đối thoại mà họ cần phải thục hiện. Trong khoảnh khắc này chỉ còn mình họ, và họ gạt lương tri sang bên để nhường chỗ cho sức hấp dẫn vẫn ám ảnh họ, và chỉ sống cho hiện tại.
Ông chầm chậm đưa tay ra và quàng lấy vai nàng. Nàng đưa tay lên vai ông. Hai tấm thân đổ về phía nhau, cho đến khi áp chặt thành 1 khối thống nhất.
Ông cúi đầu và dụi vào tóc nàng, vào tai nàng, vào cổ nàng. Môi ông lướt qua hàm nàng, lên đến gò má, đến lông mày, rồi dọc theo sống mũi, và cuối cùng dừng ở khoé miệng.
- Anh không thể nào tránh xa em được. Anh đã cố. Nhưng không thể.
Miệng ông áp vào miệng nàng và đôi môi nàng nở ra như 1 nụ hoa đón ông. Ông bám vào nàng tựa như nàng là nguồn sống của mình. Nàng rạng rỡ vì mình đã duy trì sự sống cho ông và chỉ mong ông lúc nào cũng vui sướng thế này.
Cảm giác được mơn man cứ tiếp diễn, tiếp diễn mãi choán cả hơi thở của nàng, đưa nàng trở về với cuộc sống. Từng tế bào trong cơ thể nàng chợt bừng tỉnh trước cái động chạm của ông, trước mùi vị cơ thể ông, và cái âm thanh trầm trầm âm lên từ lồng ngực ông. Ngực nàng căng lên khao khát như bầu ngực căng sữa của người mẹ. Nó đau nhức muốn được tuôn trào. Trong khi đó, vòm bụng nàng lại như trống rỗng đang mong chờ được điền đầy.
2 cánh tay ông lỏng ra nhưng chỉ để đưa bàn tay lên bụm lấy khuôn mặ nàng và nhìn vào đôi mắt mênh mông của nàng.
- Keely, tại sao em lại làm như thế này với anh? Tại sao em ra đi không 1 lời từ biệt như vậy? Em có biết anh đã chạy cuống cuồng ở sân bay như thế nào không? Làm sao anh biết được em có bị bắt cóc hay chuyện gì khác không? Những cảnh rùng rợn trong những cơn ác mộng kinh khủng nhất hiện ra trong óc anh. Tại sao em lại làm như thế?
- Dax - nàng rên lên - em nghĩ rằng có lẽ tốt hơn cả là chúng ta không nên gặp riêng nhau nữa. Mọi việc đã… vâng… đã buột khỏi tầm tay của chúng ta.
- Anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra sau khi cắt rời Mount Vernon, Keely, anh sẽ không bao giờ làm 1 điều gì hại cho em hoặc xúc phạm em. Lạy Chúa tôi! Anh đã muốn xin lỗi em. Anh đã cố, nhưng em bỏ điện thoại ra ngoài và ngày hôm sau thì không có cơ hội nào cả.
Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi những ngón tay ông lại nhẹ nhàng thám hiểm những đường nét trên mặt nàng, mân mê làn da mịn.
- Mặc dầu người ta có nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là người có đạo đức. Nếu em là vợ anh thì anh sẽ giết chết kẻ nào dám chạm vào em - lúc này ông lại kéo nàng sát vào người, êm ái ôm lấy nàng. - nhưng Chúa tha tội cho anh, anh thèm muốn em.
- Hãy cầu xin Chúa tha tội cho cả em nữa, Dax.
Ông không cần chờ thêm 1 lời mời thứ 2 nào nữa.
Keely biết mình đang trựơt khỏi thế giới của trọng lực mà rơi vào 1 thế giới của những hạnh phúc hiếm hoi. Môi ông kéo nàng vượt khỏi biên giói của lương tri và những ăn năn, và nàng cũng không hề muốn quay lại. Không còn gì neo giữ, không mục đích, nàng bồng bềnh trôi trong 1 đại dương đam mê. 30 tuổi đời nàng chưa từng biết rằng cái động chạm của 1 người đàn ông lại có sức mạnh mê hoặc đến thế. Ham muốn như nổi dậy bạo loạn trong huyết quản, truyền điện đến từng đầu mút thần kinh của nàng.
- Em đẹp quá - ông nói thì thào - lúc chúng ta khiêu vũ anh chỉ muốn làm thế này thôi. - ông cúi xuống hôn lên chỗ lõm giũa 2 bầu vú của nàng, ngay bên trên dây áo ngực. Đầu ông chậm rãi đưa từ bên nọ sang bên kia, không chỉ mơn trớn nàng bằng miệng mà bằng cả mũi và cằm. 1 tay khẽ xoa bóp 1 bầu vú, môi áp xuống hôn bầu bên kia. Ông hôn nàng, hơn nữa, thấp hơn. Thấp mãi cho đến khi…
- Keely, Keely… - họng ông khàn khàn đau đớn gọi tên nàng. Ông áp trán vào trán nàng - Keely, Chúng ta không thể tiếp tục thế này nữa.
- Em biết!
- Anh không thể chịu nổi nữa.
- Em cũng không thể chịu nổi nữa.
- Anh phải đi thôi.
- Em hiểu.
- Ngày mai em sẽ dậy vào lúc 5h chứ? - ông vừa hỏi vừa lấy áo khoác trên cây treo áo xuống và khoác lên vai.
- Vâng - nàng cố mỉm cười nhưng đôi môi run bần bật không thể nào kìm nổi.
Ông nhìn chiếc đồng hồ đặt làm đeo trên cổ tay:
- Em sẽ chẳng được ngủ mấy đâu. Khuya rồi.
chẳng ai quan tâm đến nàng hơn như vậy.
- Bây giờ anh lái xe về nhà à? Về Banton Rough ư?
Ông lắc đầu:
- Không, ngày mai anh có việc ở đây? Mỗi khi về New Orleans anh ở tại Bienville House. Em biết chỗ đó không?
- Ở khu Quarter của Decatur phải không? - nàng nhìn thấy ông gật đầu - em biết nhưng chưa vào trong bao giờ.
- Ở đó sạch sẽ và yên tĩnh.
- Em đoán là thế.
Họ chẳng nói được với nhau những điều muốn nói mà chỉ tìm cách trì hoãn thời gian cho đến lúc buộc phải chia lìa.
- Ai sống ở nửa nhà bên kia thế?
- 1 đôi vợ chồng già. Ông chồng là 1 giáo sư triết học ở Tulane. Họ ở chung với 1 cô Greal Dane cao hơn em - nàng lại cố mỉm cười. Và lại không cười nổi.
- Em thật may vì mua được nửa này - cuối cùng tâm trạng hòa nhã của ông tan biến và cơn nóng giận nổ bùng ra như 1 ngọn núi lửa. Ông cáu kỉnh chửi thề và đập tay vào nhau - mẹ kiếp! Tôi đứng đây lảm nhảm mãi thế này để làm cái quái gì kia chứ? Tôi chẳng cần biết ai ở nửa bên kia của ngôi nhà này làm gì sất. Tôi nói chỉ để tay tôi đừng động vào em mà thôi. Tôi đâu có biết mình đang nói gì. Tôi chỉ muốn làm tình với em, trần truồng, và tự do, chứ không giống 2 đứa trẻ mới lớn cứ phải e ấp.
- Keely, anh muốn được nhìn thấy em. Và anh muốn được nằm bên cạnh em. Anh muốn chúng ta làm đau nhau 1 tí và âu yếm nhau thật nhiều. Anh muốn hôn lên ngực em, bụng em và trong lúc đó nhìn mặt em. Anh muốn biết em như thế nào.
Nếu anh nói vậy có gì xúc phạm đến em thì anh xin lỗi, nhưng đó là điều anh đang cảm thấy và anh cảm thấy như thế ngay từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy em trên máy bay.
Giọng ông cao vót lên tới 1 nốt mà nàng chưa từng biết. 2 nắm tay cứ nắm vào rồi lại xòe ra tựa như đang cố gắng kiềm chế cơn cáu giận nhưng không thể.
- Đó không chỉ là cái cảm giác anh đang cảm thấy nơi bụng dưới. Anh có thể thỏa mãn cảm giác đó ở bất cứ đâu. Nhưng đó là cái mà cả óc và tim anh cũng đang cảm thấy. Anh cứ cố nhét vào đầu cái ý nghĩ mình có thể trở thành bồ của em, trở thành bạn em. Nhưng Keely, anh không thể. Anh không thể ở bên em mà không chạm vào em. Em có hiểu không? Những cuộc gặp gỡ bí mật thế này có thể làm tổn thương cả 2 chúng ta, riêng về anh thì chẳng bao lâu sẽ làm anh mất trí mất. Tốt nhất cho cả 2 là chúng ta không gặp nhau nữa. Chào em.
Không nói thêm lời nào, ông đẩy tung cửa ra vào rồi đóng sập lại sau lưng. Keely đứng im không động đậy mặc dầu nỗi thống khổ lớn lao đang trào lên trong khắp cơ thể nàng.
Anh ấy nói đúng, anh ấy nói đúng. Chúng mình vẫn biết là tất cả những cái này sẽ chẳng đi đến đâu. Như thế này tốt hơn, tốt hơn. Tốt hơn.
Nhưng tại sao mặt nàng lại đầm đìa nước mắt.
- Chúng tôi đang phát thanh ở làn sóng 856 và tôi sẽ chuyển micro cho Olivia Newton - John. Keely, xin hãy nói thêm 1 lời nữa, từ trên ấy nhìn xuống mọi vật trông ra sao?
Keely nói vào chiếc micro nhỏ đeo bên cạnh mũi:
- Ron, mọi việc có vẻ tốt - nàng nói với người giới thiệu chương trình - cảnh sát vẫn đang làm việc ở chỗ có vụ 6 chiếc xe đâm nhau trên đường Pontchartrain Expressway, tại cửa Broad Exit. Mới chỉ có 1 làn đường được khai thông. Những người định đi về hướng đó có lẽ nên tính đến chuyển đi đường khác. Ngoài ra, ở các nơi khác mọi sự có vẻ yên tĩnh.
- Cám ơn, em yêu. Còn sau đây em uống cà phê nhé.
- Cám ơn Ron, thôi. Cả ngày hôm nay em bận hết rồi.
Ron thở dài não cả lòng:
- Các bạn xem, thiên thần của chúng ta ở trên bầu trời kia quả là có 1 trái tim đá.
Keely tắt micro trong khi người giới thiệu chương trình chào tạm biệt thính giả và chuyển sang kênh khác. Hôm nào họ cũng diễn đi diễn lại những cuộc chuyện trò lố bịch đó qua làn sóng điện, vậy mà hình như người nghe vẫn nuốt được. Keely vẫn hay nhận được những bức thư của những người hâm mộ gửi đến để hỏi rằng nàng có thầm thấy mình quá sắt đá với anh chàng Ron tội nghiệp, kẻ rõ ràng là rất yêu nàng không? Chẳng mấy ai trong những người viết thư đó biết rằng Ron đã có vợ, có 3 con và hiện sống rất thanh bình dưới 1 cái tên có thật là Metairie.
Nàng thở dài trong khi Joe Collins, viên phi công lái máy bay lên thẳng và là cựu chiến binh cho máy bay chuyển hướng bay. Như thường lệ, những đốt ngón tay của nàng trắng bệch khi thấy mặt đất nghiêng đi. Chồng nàng đã mất tích sau khi máy bay trực thăng bị tai nạn. Nàng không bao giờ quên điều đó.
- Thiên thần, sáng nay có khoẻ chứ? - Joe trêu nhưng mắt nhìn nữ hành khách của mình rất quan tâm.
Keely nhăn nhó mỉm cười.
- Vâng. Đêm qua tôi ngủ ít quá - đó là sự thực. Sau khi Dax ra về nàng đã ngồi lặng lẽ rầu rĩ cho đến khi phải đứng lên tắm và thay quần áo đi làm.
- Cô chắc chỉ vì ngủ ít không? - Joe hỏi và đỗ chiếc máy bay lên thẳng xuống bãi đỗ Superdome, nơi mà các buổi sáng và buổi chiều anh đón cô lên máy bay.
- Vâng. Tôi chỉ thấy chán nản thôi. Không có gì phải lo lắng đâu.
- Tôi không tin đâu, nhưng tôi sẽ không hỏi gặng nữa. Hẹn chiều nhé.
- Chắc hẳn rồi - Keely nói và bước ra khỏi máy bay cầm đồ đạc và đóng sập cửa lại. Nàng chạy dưới cánh quạt máy bay đang quay tít cho đến khi xa được 1 quãng rồi mới quay lại vẫy trong khi Joe lại cất cánh.
Keely thất thểu đi về xe mình và mở cửa. Sáng nay nàng thật sự định gọi điện đến báo ốm, nhưng rồi nghĩ rằng đi làm sẽ tốt hơn, coi như đêm qua không có chuyện gì xảy ra. tốt hơn là phải giữ cho mình luôn bận rộn còn hơn quanh quẩn lau chùi ngôi nhà trống rỗng và nghĩ về cuộc đời cũng trống rỗng của mình.
Nàng lái xe len lỏi trong dòng xe cộ đông đúc và đi về phải khu French Quarter, ở đó lúc nào cũng thấy ùn tắc giao thông. Vào giờ này những con phố bé tí không thích hợp với giao thông hiện đại lại chật cứng đầy những chiếc xe tải dừng lại để giao hàng cho vô số tiệm ăn và cửa hiệu ở khu Vieux Carre’. Cuối cùng nàng rẽ vào 1 bãi đỗ xe ở trên nóc 1 toà nhà lâu đời và đi bộ nốt đoạn phố để đến phòng thu thanh của KDIX.
Trận mưa đêm qua đã tạnh, mặt trời sũng nước mưa cố ló ra - Keely cảm thấy cố gắng đó thật gớm ghiếc. Hôm nay nàng không muốn nhìn thấy bất cứ vật gì sáng chói cả. Nàng đang ở trong tâm trạng rất tối tăm và muốn cả thế giới phải biết điều đó.
Keely ngồi bên cửa sổ và đăm đăm nhìn ra ngoài rất lâu, nhớ lại những giây phút Dax ôm nàng, hôn nàng. Nàng nhớ như in tất cả những gì ông nói. Nàng tin tất cả những điều ông đã nói. Chính vì thế nàng không hề nghi ngờ gì việc ông sẽ không tìm gặp lại nàng nữa. Họ không thể là "bạn bè" của nhau, và cũng chẳng thể là gì khác. Chất hấp dẫn giữa 2 người quá mạnh. Mỗi khi ở bên nhau họ lại phản bội không chỉ riêng Mark mà còn phản bội những nguyên tắc của chính mình. Đời nàng chẳng cần có thêm ông để làm phức tạp thêm tình huống vốn đã khó trụ đỡ. Và ông cũng vậy, cuộc sống của ông chẳng cần đến nàng làm gì. Kẻ thù của ông sẽ được dịp làm ầm ĩ lên nếu ông có bất cứ 1 người quá lộ diện và hay nói truớc công chúng như nàng.
Quyết định không mất thì giờ đào sâu mãi chuyện Dax lên, Keely đi tới bàn và như 1 cái máy trả lời những bức thư chưa trả lời, gọi điện lại cho những người đã gọi điện đến và nói rất lâu với người đạo diễn chương trình buổi sáng của mình. Bởi vì nàng làm việc 2 ca tách nhau sáng và chiều nên thông thường buổi chiều nàng nghỉ và không phải làm gì, chỉ mãi đến 3h30 nàng mới lại cần phải đón Joe ở Superdome.
Keely sắp sửa ra về thì cửa phòng làm việc của nàng bật mở. Nicole nhảy bổ vào. Cô ta vừa nói vừa thở hổn hển:
- Tạ ơn Chúa cậu vẫn còn ở đây.
Keely không thể nhịn cười được trước vẻ nhẹ người của bạn. Nicole đưa tay áp lên ngực với 1 cử chỉ đầy biết ơn.
Keely nói:
- Thôi nói nhanh cho mình biết mình đã gây ra chuyện gì đi.
- Trưa nay cậu sẽ trả lời phỏng vấn tại chỗ.
- Lại phải đoán mò thôi.
- Keely, đừng có giả vờ với mình. Mình không đùa đâu. Vị khách mà bọn mình đã lên chương trình bỗng dưng gọi điện báo là bị ốm và không thể đến được. Nếu cậu không muốn khán giả của mình không phải xem film đèn chiếu trong 15’ thì cậu hãy đến thay cho ông ta hộ mình. Mình sẽ phỏng vấn cậu về vấn đề MIA và những gì đã diễn ra ở Washington tuần trước. Đó là tin nóng hổi và có giá trị. Vậy có vấn đề gì không?
Nàng không thích xuất hiện trên TV trong 1 buổi phỏng vấn trực tiếp, vấn đề là ở đó.
- Nicole, nếu là ngày khác thì mình sẽ tới, nhưng hôm nay mình cảm thấy không được khoẻ. Trông mình kinh lắm
- Trật lất rồi. Trông cậu vẫn xinh tuyệt như mọi khi.
Keely kêu lên:
- Mắt mình đầy quầng đây này.
- Mình cũng thế - Nicole hét lại - hóa trang là xong ngay mà. Hơn nữa, chắc cậu không định vì mấy cái quầng thâm trên mắt mà để mình hủy hoại đi phải không?
- Nicole, mình biết là nếu cậu chịu khó nghỉ 1 chút nữa là sẽ lôi ngay được 1 nhân vật nào đó đến thôi mà. Ông thị trưởng được không? Bao giờ ông ta cũng là nhân vật cứu nguy rất tốt.
- Ông ấy chán ngắt. Keely, cậu đã có sẵn 1 cốt truyện rất hay rồi. Chuẩn bị đi. 10’ nữa chúng mình sẽ đi. - Nicole nhìn đồng hồ và nói - Lạy Chúa, thậm chí mình còn chưa nhìn đến kịch bản nữa kia. Đi nào! - cô đến bên bạn, nắm tay Keely lôi nàng đứng dậy.
Keely rên rỉ:
- Mình đang đau đầu.
- Uống 1 viên aspirin đi.
- Cái áo dài này…
- Đẹp lắm.
Họ đã ra đến cửa
- Ồ quái quỉ, thì đã sao nào. - Keely thì thầm tự hỏi.
- Tốt, như vậy là có tinh thần - Nicole nói và lôi Keely đi dọc hành lang. Đến cửa phòng rửa mặt của phụ nữ cô dừng lại.
- Cậu hãy làm những gì cần thiết đi rồi sau đó xuống nhà. Bài phỏng vấn sẽ tiếp tục ngay sau mục dự báo thời tiết, khoảng 12h20 nhưng hãy đến thật nhanh để có thể nối thiết bị âm thanh cho cậu. Và nếu như thấy mình hỏi 1 câu gì đó ngu ngốc thì hãy giải thích thật dài dòng, mình đâu có biết mấy chuyện này! - cô đẩy Keely vào phòng rửa mặt.
Nhìn vào tấm gương gồ ghề treo trên tường, Keely cố hết sức sửa sang sao cho mặt mày trông tươi lên 1 chút. Nàng quét phấn hồng lên má, tô môi đậm hơn và chải lại tóc. Chiếc áo dài lụa màu ngọc thạch này sẽ rất ăn ảnh, ít nhất nàng cũng không mặc 1 chiếc áo dài kẻ sọc hay carô khiến trông người ta có vẻ xoàng xĩnh.
Nhìn lại đồng hồ đeo tay, Keely nhận thấy đã sắp giữa trưa. Nàng ra khỏi phòng rửa mặt và đi xuống cầu thang bằng bêtông và về phía cánh cửa dày trịch của phòng quay. Đèn đỏ báo đường đi đã bật nhưng nàng vẫn chỉ mở hé cửa đủ để nhìn vào. Phòng quay tối om, trừ 1 quầng ánh sáng chiếu vào bàn phỏng vấn, nơi Nicole và anh chàng cộng sự đang ngồi đọc bản tin.
Keely cố mở to mắt cho quen với bóng tối trước khi rón rén bước qua đám dây điện lằng nhằng trải trên sàn. Khi 1 dòng quảng cáo thương mại xuất hiện trên màn hình, người đạo diễn sàn quay mới nhấc tai nghe ra khỏi 1 trong những ống kính camera và đi tới nắm tay nàng.
- Hello, that lộng lẫy - anh ta thoải mái nói - cho phép tôi được dẫn cô tớ nhóm phỏng vấn. Liệu có định bắt nhân tình với tôi không nhỉ?
Keely cười to:
- Randy, khi nào vợ anh cho phép đã. Mọi chuyện thế nào?
- Nháo nhào như thường lệ,. Cám ơn cô hôm nay đến cứu chúng tôi. Có người không muốn làm chung phỏng vấn với Devereaux.
- Dev - cái tên đó chết lặng trên môi trong khi nàng theo RAndy dẫn đường đi tới nhóm phỏng vấn và thấy Dax đã ngồi sẵn trên chiếc ghế sofa nhỏ và đã được nối với micro.
- Tôi nghĩ là 2 vị đã quen nhau rồi - RAndy nói và đẩy nhẹ Keely ngồi xuống cạnh Dax và đưa microphone cho nàng và dặn - đừng để nó làm nhàu áo lụa của cô ấy.
- Randy, nghỉ 30 giây rồi đấy - 1 trong những tay quay film gọi.
- Sau lần nghỉ tới là đến lượt cậu - RAndy nói rồi đi vòng về máy quay của mình và lại đeo tai nghe vào.
Keely mấp máy môi hỏi:
- Sao anh không nói cho em biết?
- Anh đâu có biết - ông khẽ trả lời và giả vờ sửa lại cravat.
Nàng nguẩy đầu:
- Không biết?
- Mãi sáng nay anh mới biết. Nicole gọi cho anh rất sớm và xin lỗi rối rít. Cô ấy dặn anh trưa nay đến đây. Vậy là anh đến.
Keely ngồi lại để tránh thật xa sự hiện diện ấm nóng của ông đang sát sạt bên nàng trên chiếc sofa chật hẹp này. Nàng khẽ kéo gấu áo và lẩm bẩm:
- Nó đã lừa cả 2 chúng ta. Em cũng bị lừa bởi trò đó. Em đâu có biết anh cũng đến đây. Nó bảo là em cứu chương trình bởi vì người mà bọn họ định phỏng vấn hôm nay không thể đến được. Em rất tiếc.
- Anh không tiếc.
Nàng lại nhìn ông, nhưng chưa kịp nói gì thì đèn trong trường quay bật sáng quắt chiếu thẳng vào chỗ họ ngồi.
- Xin chào, cô gái gợi cảm! - giọng người đạo diễn oang oang vang lên từ 1 buồng điện thoại công cộng dựng trên sàn đập vào tai họ. Keely nhận thấy họ đã bắt đầu 1 chương trình quảng cáo thương mại khác.
Những người quay film kéo ầm ầm những chiếc máy có 3 chân tới chĩa vào nàng và Dax - Tiếc quá, ngài nghị sĩ, tôi xin lỗi. Tôi đang nói chuyện với Keely của chúng tôi mà.
- Hello Dave - Keely nói, cô đưa tay che mắt trước ánh sáng chói chang và vẫy người đàn ông đứng sau bảng điều khiển đặt trong buồng điện thoại. Thật bất ngờ giọng nàng vang vang to tướng khắp trường quay.
- Làm ơn chỉnh lại âm lượng hộ cái đi - họ nghe thấy tiếng Dave gọi, rồi anh quay sang nói với Keely qua microphone - lại đi, lần này để kiểm tra micro.
- Hello Dave. Đây là Keely Preston đang thử micro. 1, 2, 3.
- Nghe tuyệt lắm, âm điệu ngọt như mật ạ. Thưa nghị sĩ Devereaux, ngài vui lòng…
- Hello Dave, cháu bé mới sinh thế nào?
- Ồ, tôi tới rồi. Đúng thế. Lần trước khi ngài tới đây thì vợ tôi đang nằm bệnh viện. Cám ơn ngài vì vẫn nhớ. Cả 2 mẹ con đều khoẻ cả.
- Tốt lắm - Dax nói.
Rồi đến 1 giọng cất lên cáu kỉnh:
- Nicole, cô làm ơn cất cái xác rùa bò của cô vào chỗ đi cho. Chỉ còn 60 giây nữa thôi.
Keely thấy Nicole đã nhảy khỏi bàn đọc bản tin và chạy tới tấm gương của trường quay để kiểm tra lại mái tóc. Lúc này cô đang đi nhanh qua phòng và ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt đối diện với chiếc sofa và cài microphone lên cổ áo.
- Chúa lòng lành! - cô vừa thở vừa nói - hôm nay thật là… xin chào ngài nghị sĩ Devereaux, chúng ta lại gặp nhau - cô cố tình phớt lờ Keely đi, và Keely biết rõ bạn mình đang rất bối rối. Nicole biết gọi "Chúa lòng lành" từ bao giờ thế nhỉ!
Ông nói:
- Cô cứ gọi tôi là Dax.
Nicole mỉm cười:
- Vâng, nhưng không phải trong khi phỏng vấn.
- Nicole, camera số 2 sẽ quay cô - RAndy khẽ nói thay vì cái giọng oang oang của Dave - 15 giây nữa.
- Cả 2 đã sẵn sàng rồi chứ? - Nicole hỏi rồi không cho trả lời cô quay sang nhìn vào camera của mình, liếm môi và mỉm cười. Khi đèn đỏ ở phía trước camera bật sáng, cô nói:
- Phần phỏng vấn hôm nay chúng ta sẽ gặp Keely Preston của chúng tôi và hạ nghị sĩ Dax Devereaux.
Trong 7’ tiếp theo Keely và Dax trả lời các câu hỏi của Nicole và nêu thêm những điểm mà Nicole chưa nhắc đến. Cuộc phỏng vấn tiến hành trơn tru. Keely và Dax làm như chỉ quan tâm đến nhau ở những gì liên quan đến chủ đề họ đang thảo luận mà thôi, có 1 lần trong khi Dax đang nói bằng cái giọng tự tin và chừng mực của mình, Keely quay lại nhìn ông. Ông đang giơ 1 ngón tay lên làm hiệu - nàng bỗng thấy cử chỉ đó thân thuộc làm sao. Từng vấn đề đều được ông đưa ra mạch lạc, khúc chiết, và rất rõ ràng. Ông không bao giờ sử dụng từ ngữ 1 cách mập mờ khi điều đó có liên quan đến lợi ích của người khác. Ai đó có thể gọi ông là kẻ hơi quá khích. Nhưng Keely thì rất khâm phục đánh giá ông là 1 người có sức thuyết phục rất cao.
- Xin cám ơn 2 vị - Nicole nói, kết thúc phần phỏng vấn của chương trình bản tin thời sự. Cô đứng dậy, gỡ microphone ra rồi nói - tôi không thể nói hết được lòng biết ơn của tôi đối với việc 2 vị đã dẹp mọi chuyện khác để cho phép tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.
- Mình lấy làm mừng vì đã làm được điều đó - Keely nói, không thể kìm được cơn tức giận và lóng ngóng tháo microphone ra. Nàng biết rõ Nicole nghĩ gì trong đầu khi mời 2 người bọn họ đến phỏng vấn. Đêm qua lúc Nicole quay nàng về quan hệ với Dax thì Keely đã phủ nhận việc nàng có 1 mối quan tâm nào không đúng mực đối với ông. Lẽ ra nàng phải hiểu là Nicole không phải là đồ ngốc, và nếu như có điều gì làm cô ta quan tâm nhất thì đó phải là quan hệ giữa đàn ông và đàn bà.
- Bây giờ thì tôi xin lỗi phải đi. Tôi còn nhiều việc khác phải làm - không nói thêm lời nào nữa với cả 2, Keely đi vụt qua Dax và rời khỏi trường quay.
Keely run lẩy bẩy trèo lên cầu thang và lảo đảo đi dọc hành lang để về phòng làm việc của mình. Nàng ngồi sụp xuống ghế, đưa 2 tay lên bưng mặt, thở dài nặng nhọc. Lần này số phận đã đưa tay cho họ, nhưng lại đưa Dax đến gần nàng 1 lần nữa. Nàng đã chùn lại trước thực tế là Dax sẽ không đóng 1 vai trò nào trong cuộc đời mình.
Đêm qua, trong cơ tức giận và thất vọng, ông đã đi tới kết luận đó và tỏ ra có kỷ luật hơn nàng, ông đã nói rằng sẽ không gặp lại nàng nữa. Vậy mà giờ đây, chỉ vài giờ sau - họ đã lại ngồi bên nhau, ngồi sát bên nhau, trên cùng 1 chiếc ghế sofa, cùng thở chung 1 bầu không khí và giả vờ như điều đó chẳng có gì khác thường.
Nhưng có 1 điều chắc chắn rằng nàng sẽ không tiếp tục ngồi trong cái phòng làm việc u ám này của mình mà chăm chút cái vết thương đó. Nàng phải thoát khỏi tòa nhà này, càng nhanh càng tốt.
Keely đang lấy áo khoác trên mắc áo xuống thì cửa khẽ mở, Dax lách vào và đóng cửa lại. Họ im lặng nhìn nhau hồi lâu. Tay Keely sững lại ở động tác nhấc áo khoác xuống. Ông đứng tựa vào cửa dường như đang chống chọi lại trước cơn bão.
Cuối cùng ông hỏi:
- Em định đi đâu bây giờ?
Nàng khoác áo lên người. Phản xạ tự vệ 1 cách máy móc chăng?
Phải, nàng cảm thấy mình trơ trọi, yếu đuối quá. Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực 1 cách vô lý và tức tối:
- Ra ngoài. Em được nghỉ khá lâu vào buổi trưa.
- Ồ - ông đáp, nhưng không hề có ý định tránh ra cho nàng đi. Lạy Chúa, nàng đẹp quá, ông nghĩ. Đêm qua ông đã nói tất cả những lời đó 1 cách rất thật tâm. Nếu họ cứ tiếp tục bí mật gặp nhau như vậy là điên rồ. Ông khinh ghét tật nói dối và làm những điều lén lút. Điều đó làm tình cảm của ông đối với Keely bị hoen ố, và chỉ riêng 1 lý do đó thôi cũng khiến ông không muốn những cuộc hò hẹn bí mật với nàng.
Nhưng ông không thể nào dập tắt nỗi khao khát nàng, vì thế ông đành quay đi làm ngơ trước cám dỗ. Đó là 1 cuộc phẫu thuật nặng nề. Là lối nói thật cay đắng. Không tin lắm, nhưng rất quả quyết - ông đã đi tới phòng quay đó. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy nàng, mọi quyết định của ông đã tan biến thành mây khói.
Ông đã ngồi rất đàng hoàng và trang nghiêm, trả lời mọi câu hỏi của Nicole rất khúc chiết và rành mạch, Vậy mà thực ra trong lòng ông đang làm tình với người đàn bà ngồi bên mình. Người ông nóng bừng lên trước cái sức nóng đang vẫy gọi ông tiến tới. Ông nhận rõ từng cử động của nàng, dù cử động đó có nhỏ đến đâu. Ngắm bộ ngực mềm mại hơi nhú lên của nàng, ông cố hít vào từng hơi thở nàng thở ra.
- Anh đến để nói với em rằng anh không hề biết em tham gia vào chương trình phỏng vấn trưa nay. Anh cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy em chẳng kém gì em khi nhìn thấy anh ở đây.
- Em nghĩ là anh không hề có liên quan gì đến chuyện này. Mọi chuyện sực mùi Nicole. Cô ta đã dàn xếp mọi thứ.
- Để làm gì kia chứ? Anh muốn nói là ngoài việc cô ấy nghĩ rằng cuộc phỏng vấn sẽ rất lý thú?
- Em nghĩ là nếu không nhìn thấy chúng ta nhảy với nhau đêm qua thì chắc cô ấy không nghĩ rằng chúng ta thích thú việc trả lời phỏng vấn đâu - Keely nhìn đi chỗ khác - cô ấy… ơ… cô ấy bắt đầu hỏi vặn vẹo em rồi…
Biết rằng lúc này không thể đi được, Keely bèn treo lại áo khoác lên mắc. Nàng vứt chiếc ví tay lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp kêu cót két.
- Cô ấy hỏi những gì - ông hỏi và đến bên bàn, ngồi ghé lên mép bàn.
- Hỏi về anh. Hỏi là em quen biết anh đến mức nào trong thời gian ở Washington.
- Thế em nói sao?
- Em nói là không quen anh lắm.
- Và cô ấy nói sao?
Keely ngước nhìn ông, nghiêm trang trả lời:
- Cô ấy nói là nhìn cách chúng ta nhảy với nhau thì cô ấy không tin lời em nói.
Ông cúi xuống, cầm 1 tay nàng. Ngón tay cái ông mân mê những móng tay thon dài và gọt dũa rất đẹp:
- Cô ấy còn hỏi gì nữa? - ông ngước lên và chỉ nhìn thấy miệng nàng. Như cảm nhận được cái nhìn tán thưởng của ông, lưỡi nàng bèn thè ra. cái lưỡi mềm mại hồng hồng đó mà lại có 1 sức mạnh kinh khủng như vậy. Chỉ nhìn thấy thôi, cả người ông đã run hết cả lên.
- Cô ấy hỏi em có nghĩ rằng anh rất lực lưỡng không - 1 nụ cười thoáng hiện lên khoé môi nàng.
Ông nhướng 1 bên lông mày đen nhánh mịn màng lên vẻ tức cười:
- 1 anh chàng lực lưỡng ư? Ô hay đấy nhỉ. Anh đang sốt ruột muốn biết câu trả lời của em ra sao đây - ông cúi xuống sát gần nàng hơn.
Nàng phải ngả đầu ra sau để nhìn được vào mặt ông:
- Em nói rằng cũng có thể gọi anh là lực lưỡng được.
Ông nghển đầu sang bên, trêu chọc:
- Em nói như vậy về anh ư?
Nụ cười của ông thật dễ lây khiến nàng cười đáp lại:
- Trong 1 giây phút yếu đuối.
Họ cùng cười khẽ. Ông đưa ngón tay trỏ lê miết miết vào khoé miệng nàng. Rồi ông đưa tay nâng gáy nàng và kéo lại gần môi mình, tay kia lướt nhẹ lên ngực nàng luồn xuống dưới cánh tay nàng áp 2 thân hình họ vào nhau.
Tiếng tay nắm cửa lạch cạch vang lên như 1 phát súng nổ giữa căn phòng, họ lùi phắt ra khỏi nhau. Keely bật dậy khỏi ghế, nhưng Dax đã đứng chắn ngang, mặt quay ra cửa như bảo vệ nàng. Họ rã rời yên tâm khi thấy Nicole đứng ngay trong ngưỡng cửa. Cô vội đóng ngay cửa lại:
- Vì Chúa! Các người thật là! Chẳng lẽ 2 người không biết là trong lúc ăn trưa kiểu đó thì cần phải đóng cửa phòng làm việc lại à?
Keely đẩy Dax sang bên rồi đi vòng quanh bàn:
- Nicole, mình có thể bóp cổ cậu 1 cách dễ dàng vì cái trò bất ngờ mà cậu chơi hôm nay. Tại sao cậu làm như vậy?
Hoàn toàn phớt tỉnh cơn tức giận của bạn, Nicole nhảy phóc lên bàn của người giới thiệu các ca khúc của đài và 1 lần nữa làm cô nàng Cyndi rầu rĩ.
- Đừng giả vờ cáu kỉnh khi lại được gặp nhau như thế nữa đi. Tối hôm qua mình nhìn thấy rõ ràng 2 người thèm được nhảy vào nhau đến chết được, vì thế mình bèn tự phong mình làm bà mối, có thế thôi - cô vui vẻ thừa nhận. - như vậy là kế hoạch của mình đã thành công, bằng không vào cảnh mình vừa nhìn thấy đây. Mình chỉ thất vọng vì không được nhìn thấy 2 người ở tư thế thất thủ hơn.
- Nicole! - Keely kêu lên, 2 má đỏ bừng - Dax.. mình muốn nói là… bọn mình…
Dax bước tới và quàng tay ôm lấy vai nàng, bình tĩnh nói:
- Nicole, rõ ràng là cô đã nhận thấy trong thời gian ở Washington, Keely và tôi đã bị nhau hấp dẫn. Đó chỉ là chuyện tình cờ. Cả 2 chúng tôi không ai dự định điều đó, thế nhưng nó vẫn xảy ra. Cả 2 chúng tôi đều nhìn thấy sự vô vọng trong việc phát triển mọi quan hệ đó lên. Nàng đã có chồng - ông buồn bã nhìn xuống Keely - còn tôi thì đang tranh cử chức thượng nghị sĩ. Có 1… chuyện tình…với 1 người đàn bà đã có chồng không hay ho gì cho 1 chính khách, dù cho Keely có ưng thuận đi chăng nữa, mà nàng thì sẽ chẳng bao giờ ưng thuận điều đó. Đêm qua sau buổi tiếp tân chúng tôi đã đi đến quyết định là nếu có thể tránh được thì chúng tôi không nên tiếp tục gặp nhau nữa. Dù là gặp riêng nhau hay công khai trước mặt người khác. Chính vì thế mà hôm nay cả 2 chúng tôi đâu thấy bối rối khi gặp lại nhau.
- Đêm qua ư? - Nicole hỏi giật giọng và nhảy phắt xuống khỏi bàn - sau bữa dạ hội ư? Ở đâu?
Dax liếc nhìn Keely, thấy nàng gật đầu ông nói:
- Ở nhà Keely.
Nicole đứng tựa vào tường:
- Tuyệt! Có ai nhìn thấy anh ở đó không?
- Nhưng tại sao? - Keely hỏi, nàng không thích cái kiểu trề môi của Nicole.
- À… mình không phải là kẻ duy nhất nhìn thấy vẻ… ấm áp trong khi 2 người nhảy. Chính vì thế mà mình mới lên đây. Đây là tờ báo mới ra sáng nay. Mình nghĩ là 2 người nên nhìn qua.
Mãi đến giờ họ mới nhìn thấy tờ báo trong tay Nicole. Cô đưa nó cho Keely. Bụng nặng trĩu, Keely mở trang đầu của mục xã hội. Kìa, 1 bức ảnh không thể nào lầm lẫn được chụp Dax và nàng đang nhảy và ôm siết lấy nhau. Ông đang cúi xuống nhìn vào mặt nàng, còn nàng ngước nhìn ông như bông hoa đang hứng ánh mặt trời. Nụ cười của họ thật riêng tư và còn nói lên nhiều hơn vòng tay ông đang ôm nàng. Dưới bức ảnh là dòng tít lớn "Nghị sĩ Devereaux và Keely Preston, vợ của 1 quân nhân MIA".
- Mẹ kiếp - Dax khẽ chửi thề và quẳng tờ báo xuống sàn - Mẹ kiếp.
Keely khoanh tay trước ngực và quay đi, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Nicole hắng giọng:
- Tốt hơn hết là cậu không nên lảng tránh. Khối kẻ sẽ nhảy lên khi vớ được bức ảnh này. Dax, có ai nhìn thấy anh ở nhà Keely không?
- Tôi nghĩ là không. Tôi đỗ xe ở 1 tiệm ăn trên phố St., Charles và đi bộ tới đó.
Keely quay lại trố mắt nhìn ông:
- Thật ư? em không biết gì cả.
- Em không biết thật ư? vậy em nghĩ anh đến nhà em bằng cách nào?
Họ tiến lại gần nhau. Nàng nhún vai:
- Em chẳng nghĩ gì đến chuyện đó. Anh đã đến nhà em, có thế thôi. Nàng nhặt 1 sợi xơ vai trên áo ông - lẽ ra anh không nên làm như vậy. Khu vực đó về đêm rất nguy hiểm. Anh có thể bị cướp đấy.
- Anh là 1 gã lực lưỡng kia mà, em không nhớ à?
- Không, em nói thật đấy - nàng vội nói - anh có bị lạnh không?
Ông vuốt 1 lọn tóc của nàng và hất ra sau:
- Lúc anh về ư? Em đùa à? Họ cười khẽ trước câu đùa riêng tư.
- Ô hô! Quên mất mình rồi à? - Nicole nói và cả 2 người ngơ ngác quay lai, tựa như họ đã thật sự quên mất sự hiện diện của cô trong phòng - cá nhân mà nói thì mình hy vọng 2 người hãy nói cho cả thế giới biết họ nên đi mà lo công việc của mình đi. Mình sẽ không thích thú gì hơn khi thấy 2 người bắt đầu - hãy tiếp tục 1 cuộc tình nóng bỏng. Nhưng mình rất buồn khi phải nghĩ trong trường hợp này 2 người cần phải chuẩn bị đón nhận những hậu quả mà bức ảnh này sẽ đưa đến. Còn có 1 bài báo đi kèm mà 2 người chưa kịp đọc, trong đó người ta ám chỉ rất rõ ràng ở Washington còn diễn ra nhiều chuyện khác chứ không chỉ có mỗi cuộc họp của tiểu bang đó mà thôi. Căn cứ vào vẻ mặt 2 người, mình nghĩ sự ngờ vực của họ có lẽ cũng khá gần với sự thật.
Cô đi ra cửa
- Xin nhớ rằng mình không phải là kẻ thù. Mình là bạn. Và mình xin lỗi vì việc làm của mình ngày hôm nay. Giá như mình nhìn thấy tờ báo trước thì mình đã tính đến 1 phương án khác ít công khai hơn để đưa 2 người đến gần nhau - cô nheo mắt - nhưng mặt khác cũng có thể coi đó là 1 lý do giải thích cho đêm qua. 2 người đã được mời phỏng vấn ngày hôm nay và lúc đó chỉ là đang nhớ lại những gì đã diễn ra ở Washington mà thôi. Cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng có lẽ 2 người cũng chỉ có thể có được bấy nhiêu thôi.
Nói xong cô đi ra cửa. Cửa đã đóng lại nhưng Dax và Keely còn nhìn chăm chăm vào cánh cửa hồi lâu. Ông thở dài và xoa xoa gáy:
- Anh nghĩ là thiên hạ đã quyết định hộ chúng ta.
- Em cũng cho là vậy. Dax, em xin lỗi. Vì bất cứ lý do nào trên đời em sẽ không gây cản trở cho viẹc anh tranh cử chức thượng nghị sĩ.
- Anh biết. Anh biết đích xác mình đang làm gì khi mời em nhảy điệu đó. Trước kia anh cứ tự lừa dối mình sẽ yêu em 1 cách thuần khiết. - ông khoát tay chỉ tờ báo nằm dưới sàn. 1 bức ảnh đáng giá ngàn lời nói.
- Bây giờ chúng ta chỉ cần làm sao không cho thiên hạ có cớ để xì xào nữa. Đêm qua anh đã nói là chúng ta không nên… không thể… gặp nhau nữa, dù cho chúng ta chẳng có tội tình gì. Việc xảy ra hôm nay chỉ càng củng cố thêm quyết định đó mà thôi. - nàng ngước nhìn ông - Dax, em hiện vẫn có chồng. Những gì còn lại chỉ là yếu tố thêm vào mà thôi, và đó là lý do khiến tất cả những điều khác trở nên quan trọng. Em đã có chồng.
Ông đi ra cửa, nhưng trước khi mở cửa ông quay lại nhìn nàng:
- Em sẽ không sao chứ? Nếu người ta hỏi về bức ảnh đó thì sao?
- Em sẽ tự biện hộ cho mình. Em đã gặp anh ở Washington. Chúng ta đi ăn trưa cùng mấy nghị sĩ khác, 1 nhà báo và 1 đại biểu khác của PROOF. Em rất coi trọng quan điểm của anh đối với trường hợp của chúng em. Em hoàn toàn ủng hộ anh tranh cử vào thượng viện. Ngoài những vấn đề đó ra thì không có gì khác nữa.
Ông gật đầu buồn bã. Trông ông giống như 1 người đang đi lên giá treo cổ cứ nấn ná ở lại càng lâu càng tốt trước khi phải ra đi:
- Nếu em cần anh làm điều gì…
đôi mắt nàng nói hộ nàng câu trả lời.
Rồi ông đi, và nỗi đau dội lên không thể nào chịu nổi. Nàng loạng choạng mò mẫm đi về bàn và nằm gục đầu lên cánh tay. Tiếng chuông điện thoại réo chói tai làm cắt ngang cơn mơ màng của nàng:
- Tôi nghe - Keely nặng nề nói vào ống nghe.
- Cô Preston, tôi là Grady Seas ở tờ times Picayune.
Keely nắm chặt ống nghe và lầm bầm nói:
- Vâng?
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ