Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
eely, tại sao cậu lại không đi với bọn mình?
- Nicole, mình đã nói với cậu rồi. Mình không muốn đ.
- Đó không phải là lý do.
- Đó là lý do chính đáng nhất.
- Mình chán ngấy cái vai trò của Sulky Sue rồi.
- Vậy hãy để cho mình yên - Keely hét lên và đập cả 2 tay lên mặt bàn, đẩy ghế lui ra đằng sau. Nàng đứng dậy khỏi ghế và đi thẳng tới khuôn cửa sổ màu xám ảm đạm và nhìn xuống phố Chartres. Đó là 1 ngày mưa phùn trên quảng trường French, vô cùng thích hợp với tâm trạng của nàng lúc này. Trong mấy ngày qua nàng đã tránh mặt Nicole, nhưng cuối cùng Nicole cũng tóm được nàng trong văn phòng của đài phát thanh.
Thực ra "văn phòng" của nàng còn nhỏ hơn 1 cái buồng kho, nó nằm ở cuối hành lang dài mốc meo ở phía sau tòa nhà. 2 chiếc bàn xấu xí bằng thép sơn màu xanh ô lIU Keely dùng chung văn phòng này với người phát thanh bản tin buổi nửa đêm đến 6h - người mà thậm chí nàng chưa gặp bao giờ. Nàng chỉ biết anh ta qua bức ảnh chụp anh ta cùng 1 cô gái tóc vàng hoe cao lêu khêu, đằng sau ghi hàng chữ "Nhộn quá, Cindy". Bức ảnh được đặt ở 1 chỗ có thể gọi là trang trọng trên bàn của anh ta.
Keely thở dài và nhắm mắt. Nàng chỉ ước khi mở mắt ra thì mưa sẽ rửa sạch những vết bẩn thỉu trên cửa sổ. Nhưng không được. Cả nỗi đau nhức nhối trong tim nàng cũng chẳng dịu đi. Nicole chẳng hề có lỗi trong những chuyện đó, và nàng thấy ân hận vì đã gắt lên với bạn. Nicole mè nheo nàng như vậy chẳng qua cũng vì quan tâm mà thôi. Keely quay sang nhìn bạn vẫn đứng yên cạnh cửa sổ. Keely nói:
- Mình xin lỗi. Mình đang có tâm trạng u ám và lẽ ra không nên đổ nó lên đầu cậu.
Nicole ghé đôi hông nở nang lên bàn của anh chàng phát thanh viên kia, che khuất cả ảnh Cindy.
- Dĩ nhiên là cậu không nên đổ lên đầu mình. Nhìn cậu thì ai cũng có thể nói được mình là kẻ cuối cùng muốn làm bạn với cậu, vì vậy hãy đối xử với mình cho tử tế - cô khoanh tay trước bộ ngực đồ sộ và chăm chú nhìn bạn - cậu biết không, mình đang tò mò chết đi được đây. Bao giờ cậu mới kể cho mình nghe hả?
- Kể cho cậu nghe cái gì? - Keely hỏi vẻ ngây thơ và cúi xuống nhặt 1 sợi chỉ thòi ra ở gấu áo để lảng đi.
- Kể cho mình nghe tại sao sau khi từ Washington trở về cậu cứ dật dờ đi lại như 1 cái xác ướp vậy. Nói cho mình biết tại sao trông cậu như vừa từ dưới địa ngục chui lên, và tại sao cậu lại không thổ lộ cho người bạn thân nhất của mình về cái điều rõ ràng đang làm cậu rầu rĩ.
- Cậu đeo đôi hoa tai mới đây à?
- Sao cậu dám làm mình lạc đề đi như thế, Keely Preston? - Nicole đe - mình muốn biết có chuyện gì đã xảy ra với cậu trên ấy mà đã khiến cậu trở nên tồi tệ hơn cả trước khi đi? Và có trời biết là điều đó có tồi tệ lắm hay không? Vậy hãy chất chuyện đó lên vai mình. Cả cậu lẫn mình sẽ không rời khỏi căn phòng này nếu cậu chưa nói cho mình biết chuyện đó.
Keely hỏi:
- Ai đã biến cậu thành quan tòa để phán xét mình xấu hay tốt vậy?
- Chính mình đây, bởi vì rõ ràng là cậu đang cần 1 người để giữ cho cậu khỏi dựng lên quanh mình 1 cái vỏ như con nhộng ấy. Keely, chuyện gì vậy?
Keely đi mấy bước trở về bàn mình và ngồi phịch xuống chiếc ghế đã ọp ẹp. Nàng ngả đầu tựa lên chiếc ghế đã bắt đầu nứt ra từng đường, nhắm mắt lại trước cơn đau đầu không chịu nổi.
- Cậu biết chuyện gì rồi mà. Chính cậu vẫn nói là mỗi khi động đến công việc của PROOF là bao giờ mình cũng thế này.
- Phải, nhưng lần này cậu thắng điểm. Lẽ ra cậu phải vui sướng chứ không phải khốn khổ thế này. Và chớ có cãi là cậu không khổ sở, vì mình biết rõ. Bộ dạng của cậu khiến cho đến cả Hamlet cũng trở thành nhân vật khôi hài.
Keely mỉm cười, nhưng không thể nào tạo nổi 1 nụ cười thực sự:
- Mình rất vui sướng trước những gì bọn mình đã đạt được. Mình chỉ mệt thôi.
- Cậu lại định cãi nữa à?
- Lúc này mình không muốn gặp gỡ mọi người, có thế thôi.
Mình đã gặp 1 người đàn ông. 1 người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy đã hôn mình, đã chạm vào mình không giống bất cứ 1 người đàn ông nào khác từng làm. Mình nghĩ là mình đã yêu. Mình phải làm gì bây giờ? - liệu Nicole sẽ phản ứng ra sao nếu Keely nói to những điều đang nghĩ trong đầu?
- Keely, không ăn thua gì đâu. Cậu cần gặp gỡ mọi người. Hãy đứng lên và cùng bọn mình đi dự buổi tiếp tân này. Mình hứa là chúng ta sẽ không ở đó lâu đâu. Khi nào cậu nói là về thì chúng ta sẽ về.
- Mình không muốn đi.
- Nhưng cậu cần phải đi. Mẹ kiếp - Nicole cáu tiết nói - mặc quần áo đi. Uống lấy 1- 2 ly rượu. Nhảy. Sống. Phải thế, Keely - cô nhảy xuống khỏi bàn và chống nạnh 2 tay lên - nếu cậu không chịu đi với bọn mình thì mình sẽ phải 1 mình chịu đựng Charles. Cậu không muốn mình khổ sở chứ?
Lần này Keely bật cười:
- Tại sao cậu không buông tha cho anh chàng đó? Mình biết thừa cậu đang điên lên với anh ấy và chỉ không muốn thừa nhận điều đó mà thôi. Thôi được, thôi được - nàng đưa tay lên không cho Nicole phản đối - cậu sẽ không phải 1 mình chịu đựng Charles. Cậu nói rằng bao giờ cũng có 1 anh chàng dự trữ chứ gì?
- Có. Và thành thật mà nói thì anh ta ngờ nghệch chẳng kém gì Charles. Nhưng nếu mình chịu được thì chắc cậu cũng chịu được. Vấn đề là cậu sẽ đến 1 nơi đông đúc thay vì rúc ở nhà, và cậu sẽ đi cùng với 1 đồng loại khác chứ không chỉ 1 mình. Đi nào.
Keely nhẫn nhục hỏi:
- Nhưng bao giờ và ở đâu kia chứ?
- Ở Marriot. Ăn mặc nghiêm túc. Đại khái liên quan đến giải thưởng nghệ thuật. Charles sẽ đại diện cho đài truyền hình bởi vì đó là 1 kênh quảng cáo công cộng cho giải. 8h bọn mình sẽ đến đón cậu.
Keely lần chần:
- Nicole, mình cũng chẳng biết nữa.
Nicole quả quyết nói:
- 8h đấy. Và vì Chúa, hãy sửa tóc đi 1 chút. Mình rất ghét cậu chải ngược hết cả lên như thế. Trông cậu cứ như Jane Ero vậy.
- Hôm nay sao mà cậu văn vẻ thế kia chứ. Đầu tiên là Hamlet, bây giờ lại đến Jane Ero nữa. Nhưng mà cậu đã đọc cuốn nào về họ chưa đã?
Nicole cười vô tư:
- Trời ạ, chừa đàn ông. Mình chỉ đọc truyện khiêu dâm thôi. Nó giữ cho mình đầu óc thực tế.
Cô nháy mắt láu lỉnh trước khi rời khỏi căn phòng và đóng cửa lại. Rồi Keely nghe tiếng bạn gọi vọng từ hành lang vào.
- 8h nhé!
8h. liệu đến lúc đó nàng đã có đủ thanh thản để đối mặt với thế giới bên ngoài chưa? Nàng không tin mấy vào điều đó. Nàng chưa thích gặp gỡ mọi người vội. Nàng đã lầm lẫn khi nghĩ rằng rời khỏi Washington và trở lại vói công việc thì những ký ức về Dax sẽ phai đi và nàng sẽ có thể quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng không phải như vậy. Càng ở xa ông càng choán hết tâm trí nàng. Từng giây từng phút nàng đều băn khoăn tự hỏi không biết ông đang làm gì, ông đang ở bên ai, ông mặc quần áo gì, ông đang cảm thấy gì, liệu ông có nghĩ đến nàng không?
Điều đó là sai lầm. Thật là điên rồ khi cứ muốn kéo dài mãi 1 giấc mộng không thể nào thành hiện thực, nhưng nàng không thể nào bắt mình thôi không mơ tưởng nữa. Nàng thường xuyên nhìn chăm chăm cái điện thoại, chỉ muốn nó đổ chuông. Từ 1 góc sâu kín trong tâm trí nàng nghĩ rằng, ước ao rằng ông sẽ gọi điện đến. Rốt cuộc nàng đã không có mặt trên chuyến bay như đã định. Chẳng lẽ ông không mảy may quan tâm xem chuyện gì đã xảy ra với nàng sao? Dĩ nhiên là nếu mấy ngày qua ông có mặt ở New Orleans thì chắc hẳn đã nghe thấy giọng nàng trên đài phát thanh và ít ra cũng biết rằng nàng còn sống.
Rõ rằng sự dửng dưng của ông cho biết ông cảm thấy thế nào về quãng ngắt giữa chừng của họ ở Washington. Đúng vậy. Đó chỉ là 1 ngày nghỉ giữa chúng. 1 thất vọng đối với ông. - nàng tin như vậy - bởi vì nàng đã không "tình cờ gặp nhau nữa". Dax Devereaux chẳng cần phải mất thì giờ với nàng, bởi vì có biết bao cô gái khác đang ao ước được cập kè với ông.
Nicole nói đúng. Nàng đã gặp 1 cái ngõ cụt và nhất thiết phải quay lui để tìm lấy 1 lối thoát, nếu không sẽ tiếp tục húc đầu vào tường.
Keely lấy gương trong túi ra soi và buồn rầu thừa nhận rằng Nicole nói đúng. Trông nàng như vừa từ địa ngục chui lên thật. Nước da tái ngắt, mắt thất thần, tóc xơ xác. Suốt từ hôm ở Washington trở về nàng không thể sửa sang móng tay.
Thôi, Keely, than khóc như thế đủ rồi - nàng nói với bóng mình trong gương trước khi đóng ví lại rồi gọi điện cho 1 mỹ viện để hẹn giờ đến làm.
Không tệ lắm - Keely nghĩ khi kiểm tra lại kết quả của 2h ngồi ở mỹ viện và 1h nữa ngồi chải chuốt ở nhà. Nàng đã cắt bớt khoảng 1 phân tóc, tỉa bớt những ngọn quăn lởm chởm. Tóc nàng bây giờ chải thành 1 búi thoải mái trên đầu, mềm mại nhưng lịch sự với những lọn quăn quăn xòa xuống má và xuống gáy.
Nàng đã đắp mặt nạ bằng bột yến mạch và giờ đây nước da nàng sáng rỡ. Nàng trang điểm rất tinh tế - và nếu như đôi mắt vẫn chưa hết hẳn những ánh buồn thì giờ đây lại có vẻ hơi bí ẩn.
Khi chuông gọi cửa reo, Keely cầm ví đeo tay, khoác chiếc áo choàng không tay bằng satanh đen lên vai rồi ra cửa gặp "bồ".
Như Nicole đã nói, anh ta không sôi nổi lắm nhưng vẫn lịch sự tự giới thiệu tên mình là Roger Patterson và dẫn nàng đi dọc lối đi bằng gạch để tới chỗ chiếc xe đang đứng chờ bên lề đường. Anh là người môi giới giữa giải mỹ thuật và hãng truyền thông. Keely nghĩ anh ta không khôn ngoan lắm khi chọn cho mình nghề nghiệp đó vì anh ta là kiểu người rất mờ nhạt, chỉ 5’ sau người ta sẽ quên ngay.
Anh giữ cửa chiếc Mercedes của Charles cho nàng ngồi vào ghế sau. Nicole nồng nhiệt kêu lên:
- Trông cậu tuyệt quá!
Keely hỏi vặn:
- Sao cậu biết? Cậu đã nhìn thấy mình đâu.
- Cậu chỉ có 1 con đường duy nhất thôi. Trừ phi là cậu chết đi.
- Keely, trông cô xinh đẹp thật đấy - Charles Hepburn nhìn nàng qua kính chiếu hậu.
- Charles, chào anh. Anh khoẻ không?
- Cám ơn, anh vẫn khoẻ.
- Cậu đã gặp RAndy chưa? - Nicole hỏi và đi vòng qua xe để ngồi lên băng ghế trước cạnh Charles.
- Roger - anh ta khẽ cãi chính.
- Ôi, em xin lỗi.
- Rồi, bọn mình đã làm quen với nhau - Keely vội nói và mỉm cười dễ dãi với anh chàng cặp của mình.
Nhà Keely thực ra là 1 cái hõm bên cạnh 1 ngôi nhà cổ ở quận Garden. Khu này vốn nổi tiếng vì những ngôi nhà rất đẹp, 1 số ngôi nhà đã hư hỏng và giờ đây đã được xây dựng lại và biến từ những ngôi nhà mênh mông chỉ dùng cho 1 gia đình thành nhà nhiều căn hộ.
Charles lái xe dọc ST. Charles Avenue tới Canal rồi đi về phía sông Mississippi để tới Marriot. Anh để xe ngoài bãi gửi và đi vào khách sạn bằng cửa bên, rồi bước vào sảnh chính mênh mông đông nghẹt những người đàn ông mặc smoking và những người đàn bà ăn mặc sang trọng và lộng lẫy:
- Tôi nghĩ là buổi chiêu đãi được tổ chức ở tầng 3 trong 1 phòng khiêu vũ - Roger nói rất thừa bởi vì ngay ở đó có tấm biển đồng chỉ địa điểm buổi tiếp tân.
- Ôi, em thích những chuyện linh tinh thế này. Mà em bao giờ cũng thích mọi kiểu linh tinh. Nicole nói vẻ hư đốn. Cô đang chú ý xem ai có mặt ở đây, mặc gì và đi với ai. 4 người đi tới thang máy, ngang qua quầy bar Nicole kêu lên:
- Madeline Robins hôm nay đeo chuỗi kim cương nổi tiếng của cô ta kìa, mình thấy rồi. Quả thật là trông những hạt kim cương đó rất ăn với chiếc áo dài cô ta mặc. Ai kia nhỉ? - ồ, đó là Dax Devereaux. Keely, nhìn kìa. Cậu quen ông ta đúng không?
Tim Keely như rụng xuống sàn nhà. Nàng bước hụt. Roger đã đỡ nhẹ khuỷu tay nàng. Keely nhìn theo Nicole và suýt nghẹt thở khi nhìn thấy mái tóc đen ngời sáng, hơi lấm tấm muối tieu nơi thái dương mà nàng biết chỉ có thể thuộc về 1 người đàn ông duy nhất.
Thậm chí lúc nàng nhìn thấy ông thì Dax đang ngồi ngả ra sau cười lớn vì 1 nhận xét tức cười nào đó mà người đàn bà xinh đẹp lộng lẫy ngồi cạnh vừa nói nhưng đôi mắt đen của ông vẫn sáng lên nhìn Keely. Phản ứng của ông khi nhìn thấy nàng cũng chới với chẳng kém gì khi nàng nhìn ông. Nụ cười của ông rơi đi đâu mất, hàm răng trắng bóng cũng biến mất theo. Trông ông như vừa bị giáng 1 cú chí tử mà không thể nào tin nổi là mình vừa bị đấm.
Nicole hỏi:
- Cậu có định đến nói chuyện với ông ta không?
Keely vội quay đi không nhìn ông nữa:
- Ông ấy đang đi với bạn. Có lẽ mình sẽ gặp ông ta sau. Dẫu sao thì mình cũng đâu có quen ông ta lắm. Biết đâu ông ta chẳng nhớ nổi là đã gặp mình cũng nên.
Vẻ mặt của Nicole nói lên rất rõ: nói dối. Nhưng cô không gặng hỏi thêm nữa và họ tiếp tục đi lên tầng 3. Keely giả vờ vuốt lại chiếc áo choàng không tay và liếc nhìn xuống sảnh chính. Ánh mắt nàng gắn vào Dax, ông cũng nhìn theo nàng đi lên thang cuốn.
Keely bắt mình phải quay đi chỗ khác và cùng các bạn đi lên tầng 3. Đến phòng gửi áo khoác nàng để cho Roger nhấc áo choàng khỏi vai, rồi anh ta biến mất vào hàng các quý ông cũng đang cởi áo khoác cho các quý bà.
- Charles - ánh mắt lồi ra rồi kìa - Nicole trêu - quả thực cô mặc 1 chiếc áo khiến người ta có thể lồi cả mắt ra. Ống tay áo xẻ từ cổ tay lên đến tận vai, còn chiếc dây chuyền thì thõng từ cổ xuống đến thắt lưng. Chiếc áo không hở hang nhiều lắm mà chỉ khiến người ta tưởng tượng, nhưng hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Và bao giờ trông cô cũng rất tuyệt vời.
Mặc dầu không hề tự biết, nhưng trông Keely cũng rất lộng lẫy. Nàng mặc 1 chiếc váy ngắn bằng lụa bóng kiểu hoa tulip, gọi như thế bởi vì gấu váy hơi lượn tròn và xẻ 1 chút ở trên đầu gối để lộ đôi chân thấp thoáng. Chiếc áo màu anh đào ôm khít lấy ngực và hông như 1 làn da thứ 2, nhưng cổ áo xếp nếp phía sau lưng và chiếc váy ngắn mềm mại ôm khít đôi hông khiến người ta không hề có cảm giác khiêu dâm. Đôi dép sandal bằng satanh đen kiểu Jourdan với hàng kim cương nhân tạo nơi mắt cá.
Nicole nhún nhảy theo điệu nhạc khiêu vũ mà dàn nhạc đang chơi.
- Nghe kìa, âm nhạc mới thần tiên là sao. Charles, nào, ra đây nhảy với em.
Charles lo lắng nhìn bộ ngực đồ sộ của Nicole đung đưa dưới làn vải mỏng tang và nói:
- Được rồi, nhưng nếu em cú tiếp tục và cởi cái áo đó ra thì anh sẽ đưa em về nhà.
- Rồi sau đó thì sao nữa - Nicole hỏi vẻ moi móc và lôi Charles lên sàn nhảy.
Keely cười. Nàng thích Charles Hepburn và biết rằng anh yêu Nicole. Anh lớn tuổi, chắc ít nhất cũng phải 45, nhưng mái tóc kiểu cổ khiến người ta cảm thấy vững chãi. Thân thể anh rất khoẻ mạnh nhờ hàng ngày tập luyện ở phòng thể thao ở trung tâm thành phố. Người anh nhỏ nhưng dẻo dai và bộc lộ 1 sức mạnh mà ngay cả thanh niên cũng có thể ghen tỵ. Anh có cách cư xử dễ chịu và rất lịch sự nhã nhặn. Đôi khi Keely nghĩ rằng có lẽ Nicole sẽ đối xử tử tế với anh hơn nếu anh dám mắng lại cô dù chỉ 1 lần. Nhưng sụ kiên nhẫn của anh khiến cả Job cũng phải phát cáu.
Dù rất nhiều lần Nicole lớn tiếng phủ nhận nhưng Keely nghĩ rằng trong thâm tâm cô quan tâm đến Charles nhiều hơn so với những gì nói ngoài miệng. Có lẽ vẻ nghiêm túc và tính cách đàn ông của anh khiến Nicole khiếp sợ. Keely nhìn 2 người khiêu vũ và càng tin hơn bao giờ hết là họ có những tình cảm rất sâu đậm với nhau - dẫu cho tình cảm đó có là gì đi chăng nữa. Nicole cọ người vào Charles, và mỉm cười với anh, 1 nụ cười khiến anh không thể nào cưỡng nổi. Tay anh đang vuốt ve lưng cô. Keely chỉ mong họ đừng có giả vờ với nhau nữa làm gì và hãy thừa nhận ảnh hưởng của người này đối với người kia.
Roger ngập ngừng hỏi:
- Cô có vui lòng nhảy với tôi 1 bài không?
Keely hầu như đã quên biến anh ta:
- Có lẽ bây giờ thì chưa đâu. Chắc 1 lát nữa đã. Em muốn uống 1 cái gì đó đã. - nàng không thật sự muốn uống gì lắm, nhưng nhìn thấy Dax, nhất là ông ở bên Madeline Robins khiến nàng buồn khổ mà không thể để lộ ra ngoài.
- Ô, dĩ nhiên rồi - Roger có vẻ nhẹ người vì thấy mình cũng có ích đối với người khác - cô muốn uống gì?
- Cái gì man mát ấy. 1 ly Vodka Collins được không?
- Vodka Collins! - Tôi sẽ đem lại ngay -anh ta len lỏi đi qua đám đông, chẳng mấy lúc đã bị đám đông nuốt chửng. Cảm thấy ngần ngại vì chỉ còn 1 mình, Keely tìm 1 chiếc bàn có 4 ghế trống để giữ cho cả hội. Điệu nhảy kết thúc, nàng ra hiệu cho Nicole và Charles, 2 người bèn rời sàn nhảy.
Người ta đem rượu đến, và họ ngồi ở bàn suốt gần 1h với cảm giác thân mật rất dễ chịu. Những người quen biết ghé lại bàn họ để chuyện gẫu. Những người chưa quen thì đến làm quen. Keely biết Nicole rất nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng được nhiều người đánh giá là nổi tiếng như vậy. Thường mọi khi nàng được giới thiệu với ai, người đó sẽ ngẩn mặt ra khi ghép khuôn mặt của người mới làm quen với giọng nói quen thuộc trên radio, rồi sau đó họ sẽ bối rối.
Các ngôi sao của xã hội đều có mặt. Có vài người từ Sait New Orleans cũng có mặt, rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố được mời dự lễ. Đó là 1 đám đông lộng lẫy, sôi nổi. Thức ăn bày ê hề trên bàn. Dàn nhạc khiêu vũ chơi tuyệt hay.
Và Keely vẫn nghĩ rằng nàng sẽ chỉ đến vài phút rồi ra về ngay.
Nàng khổ sở nhìn thấy Dax và Madeline cùng ngồi với 3 người bạn khác ở 1 cái bàn cách chỗ nàng ngồi không xa. Nàng buộc phải nhìn Dax quan tâm đến người đàn bà kia. Ông rót rượu cho cô ta. Cô ta ăn trong đĩa của ông còn ông thì đùa nghịch hất tay cô ta đi. Cô ta hôn má ông. Ông giúp cô ta tìm chiếc hoa tai bí mật.
Họ khiêu vũ. Họ thì thầm. Ông hôn nhẹ lên môi cô ta.
Keely xin lỗi đứng lên và đi vào 1 phòng nghỉ dành cho phụ nữ rồi ở đó 1 lúc lâu khác thường. Khi nàng quay lại thì Nicole và Charles đã biến mất, Còn Roger đứng ở xa tít cuối phòng chuyện gẫu với người chỉ huy dàn nhạc. Nàng cầm cốc nước lên nhấp cho tay đỡ trơ.
- Em vẫn hay khôi hài bằng cách để mặc cho bọn đàn ông đứng trơ ra chờ ở sân bay như vậy à?
Chiếc cốc mỏng tang lấm tấm hơi nước suýt nữa thì rơi khỏi tay Keely. Nàng đặt xuống bàn và quay lại thấy Dax đang đứng cúi xuống nhìn, 2 tay bám vào lưng ghế của nàng.
- Không, hôm đó tôi không hề ở trong tâm trạng thích khôi hài.
- Tôi cũng thế. Nhưng đến khi tôi đi ra sân bay, ngồi trên máy bay, chờ và không biết cái quái quỷ gì đã xảy ra với em.
Nàng nhìn xuống tránh ánh mắt buộc tội của ông.
- Tôi xin lỗi.
- Vậy thì hãy ra khiêu vũ với tôi.
- Thế Madeline đâu rồi - nàng đanh đá hỏi.
- Em quan tâm đến cô ta à?
- Thế còn ông?
Ông chỉ nhún vai và cầm tay nàng kéo vào sàn nhảy. Bởi vì người ta đã nhìn thấy nàng nhảy với Roger, với Charles và bao nhiêu người khác thì có gì là lạ khi thấy nàng nhảy với 1 nghị sĩ quốc hội, phải không?
Cái động chạm của ông như đốt cháy da nàng và nàng không thể ngăn mình lại mà không bị hút vào vòng tay ông trong cú phạt đền chết người này. Điệu vũ là 1 bản ballad chầm chậm. Âm nhạc bao bọc họ, ánh sáng mờ mờ rất thích hợp. Tay ông đặt trên lưng nàng, áp vào nàng, vuốt ve nàng mà không cần đến bất cứ 1 cử động nào. Miệng ông áp vào tóc nàng.
- Em có biết tôi muốn làm gì không?
Nàng lắc đầu.
- Muốn nhấm nhấm những viên đá thạch anh của em.
Phải mất 1 lúc nàng mới hiểu những viên đá thạch anh là cái gì. Đó là những viên đá mắt cá chân nàng đang đeo. Nàng cười:
- Ông thật đáng xấu hổ.
- Đó là đôi sandal khêu gợi nhất mà tôi từng nhìn thấy. Có lẽ tôi đang trớ thành người tôn sùng giày dép và những bàn chân và trở nên kẻ hư hỏng quá mất rồi.
Nàng nhìn ông vẻ thất vọng khôi hài:
- Cái gì kia? Để rồi hủy hoại sự nghiệp chính trị của mình đi ư?
- Hoặc là đề cao nó lên hơn - ông cười và áp đầu nàng vào vai mình - mode bây giờ là khêu gợi trí tuởng tượng về tình dục đấy, em biết không. Gần đây tôi đã trở thành chuyên gia về lĩnh vực đó rồi. Em có muốn nghe vài điều không?
- Không đâu, như vậy ngượng lắm.
Ông cúi đầu xuống nhìn vào mặt nàng, thì thầm:
- Có lẽ rồi em sẽ ngượng đấy. Bởi vì em đóng 1 vai trò rất sống động trong đó.
- Dax, ông không nên nói năng với tôi như thế.
- Thôi được, tôi xin lỗi - ông nói rồi bày tỏ sự ăn năn bằng cách ưỡn ngực ra cho ngực nàng ép vào ngực mình. Rồi ông xoay lại vẻ vụng về để có dịp vuốt tay lên lưng nàng và kéo nàng sát vào mình hơn - tôi nói rằng tối nay em đẹp vô cùng thì có được không?
Nàng nhìn xuống rồi lại ngước mắt lên. Nàng không thể nào thôi không nhìn ông được. Đó là 1 cuộc chiến thường xuyên trong nàng. Bởi vì cứ mỗi lần ngước lên nhìn thì nàng lại phải ngẩng đầu khỏi vai ông.
- Được, và cảm ơn ông. Trông ông cũng rất đặc biệt trong bộ smoking này… Rất hợp với ông.
- Anh chàng đó là ai? - đột nhiên ông hỏi và khéo léo dẫn nàng vào 1 góc tối nhất của sàn nhảy.
- Cái gì kia ạ?
- Anh chàng đi với em ấy. Có phải đó là người mà tôi cần phải bắt đầu căm ghét không đấy?
Nàng đỏ mặt vì vui sướng khi thấy ông ghen:
- Không. Mãi đến tối nay tôi mới quen anh ấy. Thực ra tôi đi cùng Nicole và Charles.
- Tốt - ông mỉm cười và nàng cũng mỉm cười lại. 2 cánh tay ông ôm chặt lấy nàng, nhưng nếu không chú ý đến vẻ mặt như đang tan vào nhau của họ thì sẽ chẳng ai nhận thấy điều gì.
Nàng thấy thương cho những người đàn bà khác trên sàn nhảy vì họ không được biết cảm giác được ở trong vòng tay của Dax. Đùi ông áp chặt vào đùi nàng truyền sang nàng cảm giác đê mê hai cặp đùi cọ vào nhau. Ông cầm tay nàng và nàng cảm thấy như bị thôi miên khi ngón tay cái của ông khẽ miết lòng bàn tay nàng. Hơi thở của ông nóng hổi phả nhẹ lên mặt khiến nàng không thể nào cưỡng nổi không hít nó vào cho đầy lồng ngực.
Dax quá ngây ngất trong cơ hội được giữ nàng trong tay. Ngực nàng áp nhẹ vào ông. 2 núm vú căng lên trong nếp áo và ông cảm thấy choáng váng trước hơi thở và mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ đường xẻ mịn như nhung. Ông khao khát được áp miệng lên đó, để được cảm thấy làn da mịn màng của nàng dưới môi mình, trước lưỡi mình. Ông đau nhói. Và cái đau chói lên khi nàng theo bản năng ưỡn mình lên để áp chặt vào người ông, khít khao với ông khiến cho động tác khiêu vũ của họ gợi lên 1 hành động khác.
Nhưng bản nhạc đã chấm dứt quá sớm. Ông mỉm cười tiếc nuối và đưa nàng về lại bàn. Keely hơi sững lại khi thấy cô ả Robins đang đứng bên cạnh bàn và sôi nổi nói chuyện với Nicole.
Dax đẩy Keely đi tới gặp mọi người.
- Anh đây rồi, anh yêu. Em đang băn khoăn không hiểu đến bao giờ thì anh mới nhớ ra là anh đi dự tiệc cùng với ai đây - Madeline mỉm cười nhưng ánh mắt cô ta hắt sang Keely đầy đe doạ.
- Madeline, đây là Keely Williams. Hay Preston, nếu em thích gọi biệt danh của cô ấy trong nghề nghiệp. Cô ấy có liên quan đến vấn đề MIA. Chúng tôi mới quen nhau ở Washington. - Dax nói tất cả những lời đó 1 cách bình thản, tựa như không hề cảm thấy không khí căng thẳng quanh bàn - Keely, đây là Madeline Robins.
- Xin chào bà Robins - Keely lạnh nhạt nói.
- Rất vui mừng được làm quen với bà - Madeline nói bằng giọng đã được tập luyện kỹ để che giấu những tình cảm thực trong lòng - thật tội nghiệp cho chồng bà. Nicole vừa kể cho tôi nghe bà đã dũng cảm đương đầu với cuộc sống ra sao trong khi không biết mình còn là vợ hay đã là góa phụ.
Với câu nói đó thì chẳng có cách nào đối đáp được, vì thế Keely không buồn thử. Nicole chen vào:
- Keely, bọn mình chưa được quen ngài nghị sĩ.
- Ồ - Keely nói và quay đi không nhìn Madeline nữa, lúc này cô ta đang khoác tay Dax đầy vẻ sở hữu. Keely nghĩ trong chiếc áo dài màu xanh lá cây ánh kim kia có lẽ đôi chân dài ngoằng của cô ta đang rũ xuống như dưa trong khi cô ta vẫn đang gan lỳ bám lấy Dax - xin lỗi, ngài nghị sĩ Devereaux, đây là các bạn tôi - Nicole Castleman, Charles Hepburn và Roger…
- Patterson - anh chàng vội đỡ lời và đưa tay ra - ngài nghị sĩ, tôi muốn gặp ngài từ rất lâu rồi. Tôi là 1 trong những người ngưỡng mộ ngài.
- Cám ơn, Roger. Hãy gọi tôi là Dax.
Chúa phù hộ cho Nicole - Keely lặng lẽ nhường lời cho Nicole.
Cô rối rít nói chuyện với Dax 1 cách vô hại, rằng cô vẫn muốn làm quen với ông từ lâu nhưng lần nào cũng lỡ dịp. Ông nói ông cảm thấy như đã quen cô, bởi vì đã nhìn thấy cô thường xuyên xuất hiện trên TV. Ông chuyện gẫu với Charles, hỏi về việc các chính khách đang vận động bầu cử cần phải trả bao nhiêu tiền cho việc quảng cáo trên chương trình quảng cáo thương mại của TV.
- Tuần sau hãy gọi điện cho tôi - Charles nói - chúng ta sẽ hẹn gặp nhau vào 1 lúc nào đó và tôi sẽ thảo luận chuyện này với anh. Nói chung thì anh càng mua nhiều phút quảng cáo thì giá càng rẻ đi. Nếu quảng cáo của anh chạy trong khi phát bản tin thì đắt hơn 1 ít, nhưng anh sẽ truyền đạt được thông tin đến nhiều người nhất.
- Tôi thua rồi - Dax cười vẻ bất lực - có lẽ tôi sẽ cần hỏi ý kiến anh về mặt chuyên môn, vì thế tôi sẽ lợi dụng lời mời của anh để thảo luận về chuyện đó.
- Tôi rất mong đấy. Cũng sắp đến lúc anh phải lên kế hoạch tranh cử rồi - Charles nói thêm - có thể khá đắt tiền đấy, tôi mong là anh đã chuẩn bị về chuyện đó.
- Tôi sẽ giúp anh ấy chuẩn bị chuyện tiền nong - Madeline nói và dụi sát vào Dax - tôi đã bắt đầu khởi động 1 chiến dịch quyên góp ủng hộ tranh cử. Tôi sẽ đích thân chăm lo để Dax được bầu làm thượng nghị sĩ.
1 thoáng bực mình làm miệng Dax rắn lại, nhưng rồi ông mỉm cười:
- Tôi cần mọi sự giúp đỡ.
Mọi người chuyện gẫu về buổi tiếp tân và đoán người ta cần tiêu tốn bao nhiêu tiền. Rồi đến chuyện thời tiết được nói rất lâu. Sau đó là 1 sự im lặng gượng gạo. Mọi chuyện có thể đem ra nói giữa 1 đám người xa lạ đã được nói hết.
Madeline nói vẻ hạ cố:
- Bà Williams, rất vui được làm quen với bà.
- Cám ơn bà - Keely đáp, và chỉ phép lịch sự mới bắt buộc được nàng nói tiếp - tôi cũng rất vui được làm quen với bà.
Dax bắt tay Charles và Roger, hôn lên má Nicole với vẻ tươi vui, rồi quay sang hôn má Keely. Môi ông chỉ phớt nhẹ qua da nàng, vậy mà toàn thân nàng ngân lên đầy xúc cảm khi ông ngẩng đầu lên và 2 mắt họ gặp nhau trong 1 thoáng.
- Bà Williams, tôi rất thích điệu nhảy của chúng ta. Quả là 1 niềm vui khi được nhìn thấy bà trong 1 không khí không khắc khổ như lần trước. 1 lần nữa xin chúc mừng thắng lợi bà đã giành được ở Washington.
- Ngài nghị sĩ Devereaux, ngài có ủng hộ chúng tôi không thế? - Keely hỏi với vẻ trêu ngươi. Dường như những người khác không hề có mặt ở đây, Dax đã choán hết trước mắt nàng. Âm thanh duy nhất mà nàng nghe thấy là giọng nói của ông. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của ông là toàn bộ bầu trời của nàng.
- Bà phải hỏi thật ư? - cái lúm đồng tiền bên má lũm sâu xuống vì nụ cười. Rồi ông nuối tiếc đứng thẳng lên khoác cánh tay Madeline. - tạm biệt tất cả mọi người.
Roger đẩy ghế cho Keely. Trong khi ngồi xuống làm động tác vuốt váy cho phẳng, Keely nghe thấy tiếng Madeline nũng nịu:
- Em nghĩ là tất cả những người cần phải nhìn thấy chúng ta thì đều đã nhìn thấy rồi. Anh yêu, khi nào anh thấy muốn về thì em đã rất sẵn sàng về rồi đấy.
Họng Keely như thắt lại đến nỗi nàng phải với cốc nước mát mà Roger đã cầm chờ sẵn, vậy mà vẫn cảm thấy chưa thở được. Charles nói mấy câu pha trò nhẹ nhàng, nhưng khi nàng ngẩng lên cố nở nụ cười đờ đẫn thì thấy ngay cả Nicole cũng không cười mà đang chằm chằm nhìn mình. Cô đưa đôi mắt xanh nhìn theo đôi trai gái đang bước đi, rồi lại quay nhìn Keely. 2 hàng mi chớp lia lịa, miệng nở nụ cười thiên thần. Keely không thể tin bộ mặt ngây thơ của bạn được dù chỉ trong 1 giây, vì thế ngay lập tức nàng nhìn bạn ngờ vực.
Ăn xong món tráng miệng lấy ở bàn buffet, mọi người đều nghĩ là hội hè thế là đã đủ.
Trong khi 2 người đàn ông đi lấy áo khoác, Nicole nhích đến cạnh Keely và nói:
- Devereaux đẹp trai đấy chứ nhỉ!
Keely thản nhiên đáp:
- Phải, mình nghĩ ông ta cũng có thể gọi là đẹp trai được.
- Lúc mình gọi điện cho cậu ở Washington thì cậu nói với mình là hầu như không quen ông ta kia mà.
- Mình có nói thế.
- Cậu không thể lừa được mình đâu, cứ nhìn cách 2 người nhảy với nhau, có vẻ ở trên ấy 2 người đã thân thiết nhau lắm.
- Ông ta chỉ tỏ ra lịch sự thôi.
- Hừ. Vậy ra mình chỉ là 1 con lợn đất 3 chân thôi sao. Thôi, hãy bỏ qua chuyện đó đã. Thế cậu nghĩ thế nào về Madeline Robins?
- Mình cho là cô ta cũng được thôi.
Nicole ghé sát vào bạn thì thầm:
- Còn cậu thì là kẻ nói dối, Keely Preston. Cô ta đang gạ gẫm và cậu biết rõ điều đó và cậu không thích cô ta, cũng như tất cả những phụ nữ khác mà thôi. - Nicole dẩu đôi môi xinh đẹp lên và nói - mình thắc mắc không hiểu ngài nghị sĩ dính dáng đến đâu với cô ta.
- Có gì mà phải ngờ - Keely cay đắng nói. Không hiểu lúc này Dax đang dẫn cô ta đi đâu và như Madeline đã nói thì tất cả những người cần nhìn thấy họ đã nhìn rồi. Về biệt thự của cô ta chăng? Hay về nhà của ông ở Baton Rouge? Hay 1 phòng ở ngay trong khách sạn này?
- Ồ, mình cam đoan ông ta cho rằng cô ả chỉ là 1 kẻ dâm đãng - Nicole nói - nhưng dù sao thì mình cũng nhận thấy ông ta đâu có nồng nhiệt như cô ả.
- Mình không thể biết được cuộc sống tình cảm của người khác và mình cũng không cần biết làm gì.
Nicole chỉ mỉm cười bâng quơ khi Charles quay lại và khoác áo khoác lên vai cô ta. Trong khi cùng các bạn rời khỏi khách sạn, Keely thấy mừng là họ không nhìn thấy cặp kia đâu. Nàng cố tỏ ra chẳng bị tác động gì, nhưng hơn bao giờ hết nàng chỉ ước giá tối nay mình đừng đến đây. Lẽ ra nàng phải nghe theo linh tính mà ở nhà, và để mặc cho nỗi khao khát Devereaux chết 1 cách từ từ và thanh thản. Giờ đây vết thương lại há miệng, đúng lúc đã sắp lành. Bây giờ nàng lại phải bắt đầu lại từ đầu. Chỉ có điều lần này lại thêm 1 đau đớn nữa cho vết thương. Madeline Robins. Và còn bao nhiêu người đàn bà khác nữa?
Về tới cửa nhà mình, Keely vui vẻ bắt tay Roger và cám ơn anh ta về buổi tối hôm nay.
- Tôi hy vọng là cô thấy vui - anh ta nói, và Keely nghĩ rằng có lẽ tối nay anh ta cũng chẳng vui gì hơn mình. Charles bấm còi tạm biệt, xe của họ phóng đi.
Vào đến trong nhà mình, Keely để mặc không kềm chế nữa và đứng gục vào cửa. Mệt mỏi, rệu rã tinh thần, nàng đi tới bàn, và bật ngọn đèn bàn bằng đồng lên. Vứt mũ và ví lên ghế sofa cỡ "tình nhân", nàng cúi xuống cởi khoá dép và chuỗi hạt kim cương nhân tạo lên. Những lời của Dax lại văng vẳng bên tai khiến nàng đỏ bừng mặt. Nàng tự nhủ chắc chỉ vì máu dồn lên mặt trong lúc nàng cúi xuống mà thôi, nhưng câu nói của ông gợi lên tất cả những hình ảnh tình tứ. Nàng đá văng sandal đi khiến người lùn hẳn xuống vì thiếu đôi giày cao gót.
Nàng vừa cởi cúc áo vừa đi tới cầu thang. Chuông ngoài cửa ngân nga rất to.
Mình có quên gì trong xe không nhỉ? - ý nghĩ đầu tiên của nàng là như vậy.
Vừa vội vã cài lại cúc áo, Keely vừa mở hé cửa nhòm ra ngoài.
- Chào em - ông nói.
- Chào anh - nàng đáp.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ