"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 23
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ường rất xấu và chiếc xe tiếp tục nhảy chồm chồm 1 quãng Dax mới dừng lại. Ông cho xe đỗ dưới tán 1 cây sồi và tắt máy. Mọi thứ trở nên yên tĩnh đến bất ngờ. Tiếng nhạc trong radio đột ngột tắt ngấm. 2 cái gạt nước cũng ngừng bật. Động cơ ô tô không rung lên nữa. Chỉ còn tiếng mưa dai dẳng.
Dax nhoài người qua ghế và chạm vào tay nàng:
- Em có đủ ấm không? Em có cần áo khoác không? - cả 2 đã cởi áo khoác và gấp lại nhét vào túi sau ghế ngay từ khi rời khỏi Mount Vernon.
- Không, em nghĩ là máy sưởi vẫn tạm thời giữ cho đủ ấm.
- Nếu em thấy lạnh thì bảo anh. Anh sẽ lấy áo khoác cho em hoặc cho xe nổ máy không 1 lúc - bàn tay ông trượt xuống và nắm lấy tay nàng, ông xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn- tay em lạnh buốt rồi đây này.
- Em biết. Chưa bao giờ tay em đủ ấm cả.
- Em hãy bỏ tay vào túi áo đi.
- Cũng chẳng ích gì đâu.
- Vậy thì hãy cho tay vào túi anh - ông không hẳn đùa.
- Như thế thì làm thế nào giữ tay anh ấm được? - nàng không thể cưỡng lại không thách thức ông.
Mắt ông lấp lánh:
- Anh sẽ thử nghĩ ra cái gì đó - ông khẽ làu bàu. Những ngón tay ông nắm lấy ngón tay nàng và lần lượt bóp nhẹ từng ngón. Ông ngắm nghía những ngón tay đầy lông của mình và ngón tay mịn màng mảnh dẻ của nàng. Rồi ông nâng tay nàng lên khẽ đưa môi cọ nhẹ trên móng tay nàng.
- Nếu như tôi buộc phải tình cờ gặp gỡ vợ của 1 quân nhân MIA trên 1 chuyến máy bay thì tại sao người đó lại phải có diện mạo như em kia chứ? Tại sao lại là em? - lúc này môi ông lướt trên mu bàn tay nàng, nói chuyện với nó và hôn nó.
- Anh không nên nói như thế.
- Suỵt. Nếu như anh không thể làm 1 việc gì khác thì ít nhất hãy để cho anh nói, Keely - lưỡi ông nóng bỏng chợt lẻn chạm vào giữa bàn tay nàng khiến nàng như ngừng thở - nhưng nếu như trông em không giống như em thế này thì tôi đã không vượt qua cái lối đi đó để đến bên em như 1 ngài Galahad lầm lạc đến cứu em, phải không?
Nàng không đáp. Lưỡi ông mềm mại cọ khắp bàn tay nàng, chậm rãi, uể oải. Cử chỉ đó quá khêu gợi mà nàng không thể cho phép ông tiếp tục, nhưng điều đó lại quá hạnh phúc khiến nàng không thể ngăn lại. Ông cầm tay nàng bịt miệng mình và nguớc mắt nhìn nàng.
Không khí trong cái không gian nhỏ bé này thấm đẫm 1 nỗi đam mê không được thỏa mản. Hơi thở của họ phả thành 1 màn nhung ẩm ướt lên mặt trong cửa sổ xe. Từng âm thanh như được phóng đại lên trong khung cảnh tĩnh mịch này. Khi Dax nhoài sang gần nàng hơn, tiếng vai áo ông sột soạt như tiếng lá cây trong làn gió nhẹ mùa thu. Mổi hình ảnh đều như rõ nét hơn. Hầu như ông đếm được cả từng sợi lông mi đen thẫm trên mí mắt nàng. Khoé miệng nàng hơi run run theo từng hơi thở. Cái miệng thật đẹp - ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy nàng ông đã có thể nói như vậy.
Keely không nhớ đã bao giờ cảm thấy cái cảm giác yếu đuối này chưa - thực ra nàng biết từ trước đến nay chưa bao giờ nàng có cái cảm giác ấy. Nàng đang bồng bềnh không trọng lượng, vậy mà cả nửa người dưới vẫn bị 1 sức nặng kỳ lạ ép xuống vì khao khát đến đau đớn. Nàng thấy như mình thấm đẫm chìm đắm duới 1 sức mạnh chưa từng biết đến bao giờ, và dường như từng thớ thit của nàng đang tan ra. toàn thân nàng xốn xang sống động, vậy mà cái khao khát trong nàng lại giống như cơn hấp hối.
Nàng không hề biết mình đã đưa tay với ông - và chỉ nhận ra điều đó khi 2 bàn tay nàng đang vuốt ve mái tóc đen ướt đẫm và rối bù trên trán ông. Nàng cứ nhìn mãi ngón tay cái của mình mân mê vết sẹo mờ nơi đuôi mắt.
Nàng chỉ nhận ra duy nhất 1 điều là đôi môi ông mấp máy mãi mới gọi được tên nàng lên thành tiếng, trước đó âm thanh đó cứ lơ lửng đọng giưa 2 người. Nếu nhắm măt, chắc nàng không bao giờ biết được ông đang chạm vào mình - môi ọng đặt nhẹ lên môi nàng, nhẹ vô cùng. Nhưng nàng vẫn mở mắt, và giờ đây nàng thấy ông lùi lại. Cơn thất vọng trào qua toàn thân nàng. Nàng muốn được cảm thấy đôi môi hối hả và nóng bỏng đó. Ông đã từng nói với nàng rằng nôn nóng là thói xấu của ông. Giờ đây nàng chỉ muốn ông thể hiện cái thói xấu đó.
Nhưng Dax không hề muốn phá vỡ khoảnh khắc này và cũng không lợi dụng tâm trạng của nàng. Ông chỉ cầm 2 bàn tay nàng đưa vào bên trong chiếc áo len dài tay và áp vào khuôn ngực đầy lông của ông.
- Em hãy áp tay vào anh cho ấm - rồi ông thả vạt áo lên xuống và bụm khuôn mặt nàng trong 2 bàn tay của mình. Nàng chậm chạp đưa ngón tay lần trên làn da nóng như 1 lò than đó. Ông nhỉn vẻ mặt nàng, mắt nàng nhắm nghiền, nàng đả dũng cảm hơn và đưa tay lần lần trên từng đường vồng rộng lớn của thân thể ông. Đoi môi nàng - mềm mại và ngoan ngoãn - hé mở như sắp thở dài. Rồi đột nhiên môi ông đã ở bên đó, áp lên môi nàng và hít vào từng hơi thở ngọt ngào của nàng.
Luỡi ông khẽ lách vào đôi môi hé mở. Chỉ 1 gợi nhỏ đó thôi cũng khiến nàng nâng cái rào chắn lên. Luỡi ông chạm vào đầu luỡi nàng, bắt đầu thong thả thám hiểm vung đất bí ẩn của miệng nàng rồi hăm hở tìm kiếm cái nơi bí ẩn sẻ khiến nàng cứng căng người áp chặt vào ông.
Ông lùi ra nhưng nàng lại đi theo. Ngập ngừng, trinh trắng - nàng tách môi ông ra và đôi môi ông bèn mở ngay đón nàng. Dax ngạc nhiên trước vẻ thiếu kinh nghiệm và sự vụng về trẻ thơ của nàng khi nàng ngập ngừng hơn ông. Đến 1 điểm, Dax rên lên và ghì chặt nàng vào mình.
Ông bứt ra để thở và thì thào vào tai nàng:
- Keely, đừng bao giờ sợ anh. Em không cần phải sợ anh đâu - ông tưởng lầm vẻ bẽn lẽn của nàng là sợ hãi và đề phòng.
- em biết, em biết. Nhưng không phải như vậy. Đó là… em sợ là em rất kém cỏi. Hồi đó em quá trẻ… và cũng quá lâu rồi.
- Chính ví thế mà em rất đáng yêu. Giá như em biết em đáng yêu đến thế nào. Rồi em sẽ học được. Chúng ta sẽ cùng nhau học.
Ông khẽ kéo cổ áo của nàng lên để lộ làn da trắng ngần rồi đưa môi mơn man suốt từ cổ lên tai nàng. Ông đưa lưỡi nghịch cái dái tai mềm mại được tô điểm bằng hạt hoa tai bằng vàng. Nàng cười đến hổn hển vì nhột và bỗng rùng mình.
- Em lạnh à? - ông hỏi.
Nàng lắc đầu nhưng không đủ mạnh để bứt khỏi môi ông.
- Không.
- Nói với anh đi.
- Em sẽ nói.
Lạnh ư? Ở bên ông nàng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy lạnh cả. môi ông vẩn mơn trớn trên da nàng. Chưa bao giờ nàng biết rằng 1 người đàn ông lại có thể cảm thấy tường tận đến thế những gì 1 người đàn bà đang muốn và đang cần.
Hình như Dax đoán trước được mọi mong muốn thầm kín của nàng. Ông không hề tham lam, cũng không lóng ngóng. Từng cử chỉ đều chậm rãi, thành thạo như 1 nghệ sĩ từ từ đem lại khoái lạc cho nàng.
Nỗi hồi hộp đến nghẹt thở khiến Keely sợ hãi. Nàng sợ mình sắp sửa không thở nổi nữa. 2 tay nàng cũng mân mê khắp lưng ông, tìm 1 chỗ níu để đừng trượt ngã khỏi thế giới này.
Ông lại hôn nàng, say đắm hơn, vừa thèm khát vừa cẩn trọng. 2 bàn tay ông vuốt ve từ má xuống đến cổ nàng, ngón tay cái mân mê xương ức. Rồi ông cúi xuống để ôm ghì lấy nàng, 2 tay là là trên bầu ngực.
- Chúa hãy cứu con - Dax thầm khẩn cầu - đừng để con chạm vào nàng. Nếu con chạm vào nàng thì con sẽ không thể nào buông được nàng ra nữa.
Ông cảm thấy phản ứng thầm lặng của nàng. Hơi thở nàng rất nhanh và nhẹ phả vào môi ông êm như bông. Ông cảm thấy từng bắp thịt đùi nàng căng lên khi chạm vào đùi ông. 2 tay ông cứ nấn ná chờ đợi. Ông khẽ cắn môi dưới nàng, giật nhẹ. Nồng nhiệt chẳng kém gì ông, nàng lắp bắp những lời vô nghỉa và dướn mình lên để áp vào tay ông.
Vững dạ trước sự đáp ứng của nàng, những ý định tốt đẹp và cao quý của ông tan biến, ông đưa tay sát vào nàng. Họ cùng thở dài vui sướng. Keely dần dần thoải mái hơn, nàng mở người chờ đón ông thám hiểm mình. Nàng dựa vào ghế xe, vòng 2 tay ôm xiết lấy lưng ông, kéo ông sát vào mình.
Ông nhẹ nhàng vuốt ve, sờ nắn nàng. Ông khám phá nàng qua 2 bàn tay nhạy cảm. Ông nhắm mắt lại và hình dung những gì bàn tay đang sờ thấy - từng thớ thịt, từng màu sắc. Thật đau đớn vì không được nhìn nàng, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thành 1 thiên đường cho ông. Ông nhận ra ngay cái dây áo nịt, rồi 2 tay bưng lấy bầu vú nàng, ngón tay cái mân mê núm vú - ngay lập tức nó cứng lên lặng lẽ đòi hỏi được ông chú ý đến
Đáng yêu biết bao - ông lẩm bẩm và áp mặt vào bầu ngực tròn trĩnh của nàng, hít thở hương thơm của người nàng, cái mùi hương da góp 1 phần vào sức quyến rũ của nàng. Ông dụi dụi mặt vào mặt nàng, trong khi ngón tay vẫn tiếp tục sự giày vò để mê đối với cả 2 người.
- Em ngon quá - ông thì thầm, rồi cúi xuống ngậm 1 núm vú đang cương cứng. Lươi ông ngọt đậm vị của nàng.
- Ôi Dax - nàng nắm 2 vai ông lấy hết sức đẩy ra. ông đứng bật dậy, đấu đập cả vào nóc xe. Ông hoảng hốt hói:
- Anh làm em đau à?
Không, không. Đó không phải nỗi đau nàng đang cảm thấy. Mark cũng từng chạm vào chỗ đó của nàng, nhưng chưa bao giờ tạo cái động chạm đầy cảm xúc như Dax vừa chạm vào nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cơn hoan lạc xuyên thẳng vào người nàng, thẳng đến tận sâu trong bụng dưới của nàng như thế này để rồi mở toang cửa cho cả 1 cơn lũ thèm muốn sầm sập đổ tới, đến mức nàng không thể nào kìm giữ nổi nữa. Nó làm nàng say đắm, làm nàng sợ hãi, làm nàng khiếp đảm.
Dax nhận thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt nàng. Ông tự trách mình đã làm nàng khiếp sợ. Ông yếu ớt và hối hận lắc đầu:
- Keely, anh xin lỗi. Anh chỉ muốn chạm vào em, muốn hôn em mà thôi.
Keely buồn bã nhìn qua cửa kính chắn gió trong khi ông gạt cần số. 2 bánh sau quay tít cố vượt qua lớp bùn trơn tuột. Cuối cùng chiếc xe vọt tới và Dax đưa được nó trở lại đường cao tốc.
Mưa đã ngớt nhiều, chĩ còn lất phất. 2 cái gạt nước nhẫn nại gạt ddi gạt lại phát ra những âm thanh duy nhất trong xe, cùng với máy nổ, radio cũng bật lên nhưng Dax xoay cái núm bạc để tắt đài. Họ về đến gần thành phố, Dax lẩm bẩm rủa con đường đông nghẹt trong giờ cao điểm.
Dax đạp phanh cho xe đỗ lại trước khách sạn. Ông nhìn nàng đăm đăm, sững sờ khi thay nước mắt nhòa trong mắt nàng. Môi nàng run run xúc động.
- Keely…
- Ngày hôm nay đẹp lắm. Dax, hay tha lỗi cho em vì… không phải anh chạm vào em làm em sợ đau, mà em sợ… vì em chỉ muốn anh hãy chạm vào em nửa đi.
Dax chưa kịp trả lời nàng đã quay lại và chạy vào khách sạn
Keely nằm co rúm trên giường, chỉ mặc mỗi đồ lót và đắp tấm mền. Nàng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi nàng bước về căn phòng lạnh buốt cô đơn này, cởi tuột quần áo ra vứt bừa xuống sàn nhà, rồi loạng choạng bò vào giường như vào 1 nơi trú ẩn. Cố tự thuyết phục là mình cần phải nghỉ, Keely cố ngủ nhưng không thể nào ngủ được.
Nàng không thể nào không nghĩ về cuộc trốn chạy cái trạng thái điên loạn giữa bối rối và cảm giác tội lỗi: cảm giác tội lỗi vì phản bội Mark - nếu không phải bằng hành động thi cũng bằng ý nghĩ, cảm giác tội lỗi vì đã để cho Dax lấn tới mà không hề xấu hổ. Sau ngày hôm nay hẳn là ông rất khinh miệt nàng. Làm sao có thể trách ông được.
Tim Keely nảy lên khi nghe tiếng gõ cửa khe khẽ. Nàng đã treo tấm biển "Đề nghị không làm phiền" lên cửa ngay từ lúc về đến nhà, đồng thời bỏ ống nghe điện thoại ra khỏi máy. Nhưng kẻ đang đứng ngoài cửa kia - dẫu cho đó có là ai đi chăng nữa - đã chẳng đếm xỉa đến lời nàng.
Keely hất tấm mền ra và rón rén đi ra cửa, ghé mắt vào lỗ kính và thay 1 người đàn ông mặc đồng phục khách sạn. Nàng hỏi:
- ai đấy?
- bà Williams phải không ạ?
- ai đấy? - Keely nhắc lại, lần này dằn giọng hơn.
- bà vẫn khỏe chứ ạ? Tôi là Barteli, phụ tá quản lý khách sạn. Có 1 bà tên là Allways đã cố gọi điện cho bà nhưng không được. Bà ấy rất lo và yêu cầu tôi lên xem bà có sao không. Bà vẫn khoẻ đấy chứ ạ?
- vâng, ông Bar… Barteli. Tôi chỉ muốn nằm nghỉ 1 chút và không muốn bị ai quấy rầy thôi. Tôi gác máy điện thoại mà. Ông làm ơn nói với bà Allways là tôi vẫn khỏe và sáng mai sẽ gặp bà ấy - thực ra Keely vẫn có thể tự mình gọi điện cho Betty được, nhưng nàng chẳng muốn nói chuyện với bất cứ ai.
- tốt lắm. Thực sự chúng tôi không giúp gì được ư?
- không có gì đâu, tôi khỏe thật mà. Cảm ơn ông.
- chúc bà ngủ ngon. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy bà.
- chào ông - Keely nhìn qua lỗ nhòm. Ông ta quay lại và chẳng mấy chốc mất hút khỏi hành lang.
Bởi vi đằng nào cũng đã trở dậy, Keely quyết định tắm 1 cái rồi mới đi ngủ. Rất có tác dụng và nàng cảm thấy thư giãn. Thậm chí hầu như quá thư giãn. Cảm giác ấm áp và uể oải, Keely bước ra khỏi phòng tắm và liếc nhìn mình trong gương. Da nàng hồng lên vì nước nóng. Ngực săn lại dưới tia nước hoa sen phun mạnh. Nàng nhìn bóng mình trong gương và đưa tay sờ vào cái quầng hồng hồng trên ngực. Ngay lập tức nó làm nàng nhớ đến cái động chạm của Dax, đến đôi môi ông. 1 hơi nóng không thể nào chịu nổi làn nhanh khắp toàn bộ cơ thể nàng.
Xấu hổ và bối rối trước những đòi hỏi thể chất của mình, Keely quay về giường và quấn chặt mền quanh người. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cái giường trống trải và thờ ơ đến thế. Oằn người đuổi nỗi thèm muốn không được thỏa mãn, nàng ôm lấy cái gối, dụi người vào đó, 2 tay xoa gối và ước gì đó là làn da ấm áp và run rẩy đầy lông lá (làm em tuong tuong con khỉ đột trong film KingKong qua), ước gì nó nói với nàng những lời yêu đương. Nhưng chẳng hề có 1 đáp ứng nào cho nàng - cả thể chất lẫn tinh thần.
Nỗi đau trong tim khiến nàng không thể nào kìm nén nữa và bật khóc.
Sáng hôm sau Keely cảm thấy đỡ hơn 1 chút, hay it nhất cũng quả quyết hơn 1 chút. Nàng đã đùa với lửa và chính nàng sẽ là kẻ bị lửa thiêu chứ chẳng phải ai khác. Đã bao lần nàng nói với Nicole là chẳng có đủ thời gian và can đảm để lằng nhằng với 1 người đàn ông. Bởi vì điều đó chỉ dẫn đến tai họa mà thôi. Lúc nói thế nàng đâu có nghĩ đến Dax Devereaux. Đó chỉ là 1 nơi bẽ bàng mà nàng chẳng thể nào hể hả vì chứng minh được với cô bạn ở New Orleans là mình đã nói đúng. Nicole, hay bất cứ ai khác sẽ chẳng bao giờ biết về Dax. Nàng sẽ kể cho bạn nghe gì được kia chứ? Chuyện đã kết thúc thậm chí trước khi bắt đầu.
Chiếc áo dài bằng crep màu đỏ son không hợp với dáng điệu quân sự lắm, nhưng nàng cố tự thuyết phục mình là trông rất hợp. Nàng búi tóc thành 1 búi to hơi lỏng trên gáy và không hề đeo 1 thứ nữ trang nào. Nàng không muốn trông mình có vẻ đàn bà và yếu đuối.
Lúc sớm Keely đã gọi điện cho Betty và 2 người hẹn nhau sẽ cùng tới Capital Hill như hôm đầu tiên. Tới nơi, Keely bước vào phòng họp của tiểu ban với dáng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, không hề nhìn sang 2 bên. Nàng về ghế của mình rồi chúi mũi vào cuốn sổ tay với những dòng ghi chép đang nhảy múa trước mắt.
Mãi đến khi hạ nghị sĩ Parker ra hiệu cuộc hop bắt đầu Keely mới ngẩng lên. Nàng cố ý không nhìn về phía Dax, nhưng biết ông đã có mặt. Bằng khóe mắt nàng cũng nhìn thấy ông. Ông mặc chiếc áo khoác màu ghi, sơ mi màu xanh nhạt, cravat màu xanh đen. Nàng nhất quyết buộc mình không được rời mắt khỏi hạ nghị sĩ Parker.
- Sáng nay chúng ta sẽ tiếp tục nghe y kiến của phía quân đội. Đại tá Hamilton sẽ đọc báo cáo về các hoạt động của các quân chủng nhằm tìm kiếm càc thân nhân mất tích. Đại tá Hamilton, xin mời ông lên diễn đàn.
Suốt 2 tiếng đồng hồ, viên đại tá độc chiếm diễn đàn và đọc các tài lieu bằng 1 giọng mũi đều đều buồn tẻ. Nếu Keely không đang rất căng thẳng thì chắc hẳn nàng đã thấy buồn ngủ. Rất nhiều lần tiếng ngáy của hạ nghị sĩ Parker át cả giọng đều đều chán ngắt của đại tá Hamilton.
Keely hết nhìn ngắm da mình, lại nhìn ngắm những thớ gỗ trên mặt bàn, rồi nhìn cái mạng nhện trên cây đèn chùm. Nàng nhất quyết không nhìn về phía Dax. Betty cứ nhấp nhổm không yên trên ghế, cuối cùng ghé sang nói với Keely:
- chị thấy mừng là ông ta đáng ngấy đến thế. Quả là chúng ta sẽ thật sự nguy hiểm nếu như ông ta nói hay hơn 1 tý khiến 1 ai đó chú ý lắng nghe.
Keely chỉ mỉm cười. liệu Betty sẽ nghĩ gì nếu biết nàng là 1 kẻ phản bội?
Còn mấy phút nữa thì đến trưa, cuối cùng đại tá Hamilton cũng kết luận vấn đề. Hạ nghị sĩ Parker gõ búa để yêu cầu mọi người chú ý rồi nhìn Keely:
- Bà Williams, trước khi tạm nghỉ bà có muốn nói gì không?
Keely không hề chờ đợi câu hỏi ngoài chương trình này, nàng bối rối liếm môi. Nàng ngồi thẳng người trên ghế và cảm thấy kinh ngac truớc giọng điềm tĩnh của mình:
- Tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi đã nói tất cả những gì cần nói. Tôi xin nói thay cho tất cả những người khác rằng, tôi không thể tin được là các ngài - những đại diện của nhân dân Mỹ - lại có thể nghĩ đến việc đưa ra 1 dự luật tuyên bố bất kỳ 1 công dân nào của chúng ta là đã chết, 1 khi chưa có bằng chứng khẳng định người đó đã chết.
"quả là dự luật đó có thể tiết kiệm cho chúng ta 1 ít dola, nhưng cuộc đời của 1 con người có giá trị ra sao?liệu có gì có thể đánh giá được mạng sống của con người hay không? Cá nhân mà nói, tôi cảm thấy ít nhất cũng có vài người trong đó vẫn còn sống, nhưng nếu như ho không còn sống nữa thì phải chăng gia đình họ không xứng đáng được tôn vinh và được đền bù những đau khổ mà họ đã phải chịu đựng? Nếu quốc hội tuyên bố những người này đã chết và cắt tiền lương của họ đi, thì chính là nước Mỹ đã từ bỏ những đứa con của mình bằng cách tàn bạo nhất".
Hạ nghị sĩ Parker mĩm cười vẻ kín đáo tán thành trong khi những người ủng hộ nàng vỗ tay hoan hô. Parker quắc mắt nhìn 4 phía tựa như có kẻ nào dám tỏ ý khinh miệt nàng. Nhưng thấy không có ai tỏ thái độ không tốt, ông cầm búa lên và gõ mạnh:
- Chúng ta sẽ tạm nghỉ đến 2h30, sau đó chúng tôi sẽ thông báo quyết định. Đề nghị các thành viên tiểu bang ăn trưa nhanh sau đó trở lại đây vào lúc 1h45 để thảo luận.
Ông lại gõ búa, mọi người đứng dậy giải tán.
Các phóng viên báo chí xúm xít quanh Keely. Nàng trả lời những câu hỏi có thể trả lời được và lẩn tránh những câu hỏi khó, trong khi đó khéo léo đi được ra cửa. Ra được khỏi phòng họp nàng xin lỗi rồi đi nhanh vào phòng nghỉ để bứt khỏi đám phóng viên. Betty đi sát ngay sau nàng:
- Keely, em thật tuyệt vời - người phụ nữ lớn tuổi ghì chặt lấy nàng, nhưng khi lùi ra chị giật mình khi thấy vẻ mặt tan vỡ và hoàn toàn kiệt sức của nàng - em có khỏe không? Trong em nhợt nhạt như ma thế này.
- Không, em vẫn khỏe, thật đấy - chẳng ai có thể tin được điều đó bởi vi nàng đang hít vào 1 hơi thật sâu. - trong đó đông quá, toàn người là người, với lại cả những cái đèn chiếu sáng chói mắt đó nữa. Em không muốn mọi người chú ý đến mình.
- Vậy thì lẽ ra em không nên xinh đẹp, bi thảm và anh hùng như thế mới được - thay đổi mới nhợt nhạt của Keely thậm chí không nở nổi nụ cười, Betty vội nói - thôi chị sẽ đi lên trước để gạt họ ra cho em. Chị sẽ đợi em ở đầu cầu thang. Em hãy nghỉ đi 1 chút.
Ra đến ngoài cửa, chị dừng lại và quay lại nói:
- Keely, chị nghĩ là chúng ta thắng.
Bấy giờ Keely mới có thể mỉm cười lại:
- Em cũng nghĩ thế.
- Mấy phút nữa sẽ gặp nhau nhé.
Keely ngã vật xuống cái ghế và đưa đôi bàn tay run ray lên bưng lấy mặt. Mọi chuyện đã qua, hay là gần như đã qua. Mọi người tán dương nàng, ma nàng đâu có xứng được người ta tán dương như thế. Mình không xứng, minh không xưng - nàng lẩm bẩm và thở dài nặng nề. buộc mình phải cử động, nàng đi tới bồn rửa mặt, rửa tay, vuốt lại tóc, tô lại chút son để mọi người đỡ chú ý đến vẻ nhột nhạt của mình hơn.
Rồi nàng cầm ví và áo khóac, mở cửa bước ra. hành lang vắng tanh. Nàng đang định rẽ sang lối khác và khi quay lại thì chợt đứng khựng lại há hốc miệng: Dax đang đứng lù lù trước mặt.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Đây là dịp duy nhất để chúng ta có thể gặp nhau - ông thì thào nói sau nụ cười ngụy trang.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ