Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 644
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 566 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 471: Mặc Thiếu Thiên Làm Điểm Tâm
âm Tử Lam không biết Mặc Thiếu Thiên nói câu cám ơn này từ đâu, chỉ là nghi hoặc nhíu nhíu mày, cũng không có nhúc nhích, mà mặc cho anh ôm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Em biết không? Khi anh biết rõ chuyện này, thật sự rất muốn giết bà ta......" Nghe thế, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động, nhớ tới lời Hi Hi nói, có thể thấy được Hi Hi lo lắng không phải không có lý, Lâm Tử Lam cũng không trực tiếp hỏi Mặc Thiếu Thiên, bởi vì cô biết, Mặc Thiếu Thiên còn có lời nói tiếp.
"Nhưng, nếu như không phải điện thoại của em, anh thật sự làm như vậy rồi!" Mặc Thiếu Thiên một hồi mới nói tiếp.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, một khi anh làm như vậy, thật sự sẽ không quay đầu được, nhưng sau khi biết chuyện này, anh thật sự rất kích động, hận không thể giết chết Cung Ái Lâm, là điện thoại của Lâm Tử Lam, mới khiến cho anh không làm như vậy.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, trong lòng của Lâm Tử Lam xúc động một chút, lật người, cô ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên cười một cái, "Phải là em cám ơn anh mới đúng!" Lâm Tử Lam nói.
Bởi vì cô biết Mặc Thiếu Thiên có hận ý với Cung Ái Lâm, sau khi biết chuyện này, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Cho nên, cô mới có thể nói như vậy.
Hơn nữa, nếu như Mặc Thiếu Thiên làm vậy, chỉ sợ cùng Mặc Ân Thiên trở mặt thành thù, hơn nữa cũng sẽ trở thành người mang tội giết người trong mắt mọi người, sẽ phải gánh chịu sự khiển trách của pháp luật, lưng Mặc Thiếu Thiên sẽ đeo tội danh này cả đời.
Cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm tạ Mặc Thiếu Thiên không làm như vậy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lại, "Cám ơn anh cái gì?"
"Cám ơn anh để cuộc sống được tiếp tục nữa, cám ơn anh nhớ em cùng bảo bối!" Lâm Tử Lam cười nói với Mặc Thiếu Thiên.
Nếu như Mặc Thiếu Thiên không có băn khoăn chút nào, thật sự làm như vậy, thế thì nửa đời còn lại, cuộc sống của bọn họ nhất định ở trong vô tận tự trách cùng khiển trách.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam, hôn xuống trán của cô thật sâu.
"Một đêm không ngủ phải không? Có muốn nghỉ ngơi hay không?" Lâm Tử Lam nói, trên người Mặc Thiếu Thiên còn có mùi rượu nhàn nhạt, có thể thấy được tối ngày hôm qua anh đi uống rượu, mượn rượu giải sầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ tay một chút, "Từ đây tới giờ đi làm còn hai giờ, anh còn có thể ôm em một lát!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, "Ừ, một lát thôi!"
"Em cũng không ngủ ngon, cùng nhau ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, cho dù không có cơn buồn ngủ, nhìn mặt mũi Mặc Thiếu Thiên, cũng muốn ngủ một lát.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đổi tư thế khác, ôm lấy Lâm Tử Lam rồi nhắm hai mắt lại.
Nhìn gương mặt tuấn tú của Mặc Thiếu Thiên, giờ phút này, lòng của Lâm Tử Lam vô cùng an tĩnh, nhìn anh nhắm mắt lại, cũng biết anh một đêm không ngủ, chỉ vì không biết tại sao, tầm mắt Lâm Tử Lam, không cách nào từ trên mặt Mặc Thiếu Thiên rời đi.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên chợt ở bên tai Lâm Tử Lam mở miệng, "Thế nào? Còn muốn một lần nữa sao?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đỏ mặt, vì vậy, một giây kế tiếp, Lâm Tử Lam quay đầu, lập tức nhắm hai mắt lại.
Mặc Thiếu Thiên mặc dù không có mở mắt, nhưng cũng có thể cảm thấy động tác của Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên nhàn nhạt cười một cái, tay của anh di chuyển tới hạ thân Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cả kinh, vừa muốn quay đầu lại, lúc này Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của cô mở miệng, "Mới vừa rồi không làm đau em chứ?"
"Không có!" Lâm Tử Lam phủ nhận, nghĩ muốn ngăn cản tay của Mặc Thiếu Thiên, nhưng tay của anh, đã sớm bá đạo đưa tới.
"Em yên tâm, anh không động tới em, chỉ là muốn giúp em xoa xoa!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, trấn an nội tâm Lâm Tử Lam.
Bởi vì Lâm Tử Lam biết, coi như tranh cãi tiếp nữa, cuối cùng người thua thiệt cũng là cô, đơn giản không náo loạn, theo ý Mặc Thiếu Thiên.
Quả thật, Mặc Thiếu Thiên chỉ nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái, không có động tĩnh nữa, rất nhanh, liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam biết anh nhất định mệt muốn chết rồi, vẫn không nhúc nhích, mặc cho anh ôm, nhắm mắt lại, cũng tính toán ngủ bù nữa.
**************************
"Mẹ, đến bây giờ, con vẫn không có tin tức của cha......" Hi Hi phá cửa mà vào.
Vậy mà, thấy hai người trên giường thì giật mình đứng tại chỗ.
Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đang ngủ, lần nữa bị động tác lớn của Hi Hi đánh thức.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nhìn Hi Hi đứng ở cửa, không biết nên hình dung thế nào.
Mà Hi Hi nhìn bọn họ, căn bản không biết Mặc Thiếu Thiên trở về lúc nào, hơn nữa bé vừa tỉnh lại thì điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, kết quả không gọi được, lúc này mới tìm đến Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ, vừa mới vào cửa, lại nhìn thấy loại tình hình này.
"Cái đó, cha, thật xin lỗi, con không biết......"
Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, giống như đã quen, bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được rồi, cha biết rồi, con không phải cố ý!"
Hi Hi gật đầu liên tục. "Xem ra sau này cha phải đổi khóa cửa này rồi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi, "......"
Bé thật sự không biết cha trở về từ lúc nào!
Nếu như mà biết rõ, bé cũng sẽ không xông vào như vậy!
Chỉ là tính tính toán toán, từ khi biết cha đến bây giờ, không phá hư tám lần mười lần, cũng có năm sáu lần rồi!
Hi Hi cũng bình tĩnh!
Nhưng bé đang nghĩ, nếu như ngày ấy, cha thật sự không bình tĩnh, có thể ném bé ra ngoài hay không! Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ đã không biết bay tới nơi nào.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Thế nào? Còn không đi ra ngoài? Muốn nhìn chúng ta mặc quần áo?"
"Ồ ồ!" Hi Hi lúc này mới phản ứng được, gật đầu liên tục, nét mặt non nớt cười một cái, "Con đi ra ngoài làm bữa sáng trước, cha, mẹ, chậm ra!" Nói xong, Hi Hi đi nhanh ra ngoài, hơn nữa đặc biệt cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mới nâng lên nụ cười bất đắc dĩ, đối với loại hành vi này của Hi Hi, cũng đã sớm thành thói quen, tròng mắt của anh nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Như thế nào? Còn mệt nữa không?"
Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, bị Hi Hi náo loạn như vậy, nơi nào còn có tâm tình ngủ, cô vươn người một cái, "Không mệt nữa!"
Mặc Thiếu Thiên mới muốn nói gì, lúc này, Hi Hi ở bên ngoài lớn tiếng hô. "Cha, mẹ, các người mau ra đây xem một chút!" Hi Hi lớn tiếng hô.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cau mày, nhìn nhau, một giây kế tiếp, cũng không dám kéo dài nhiều, mặc quần áo vào sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài, Hi Hi cầm tờ báo, oa oa kêu to.
"Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, chau mày đi tới chỗ Hi Hi, Lâm Tử Lam theo sát sau lưng.
Hi Hi cầm tờ báo, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, bé trực tiếp đưa tờ báo cho anh, "Cha, cha xem!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tờ báo, thấy chữ phía trên thì cau mày.
"Chủ tịch tập đoàn Mặc Thiếu Thiên đầu tháng sau cùng thiết kế sư trong công ty đám cưới!" Kiểu chữ ngay ngắn, đã chiếm cứ bốn phần trang báo.
Hơn nữa, mặt trên còn có ảnh cưới của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Kiểu chữ rõ ràng, hình cũng rất đẹp.
Chỉ là, khi nhìn đến ảnh chụp kia, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng nhìn qua, lúc thấy tựa đề, cũng không có gì, nhưng hình ảnh kia, chụp khi nào thế?
Sao cô lại không biết?
"Các người hiện tại muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được!" Hi Hi nói.
Bé biết cha cùng mẹ vẫn chưa tuyên bố, là muốn đợi đến sau khi lễ đính hôn của Trần Mặc cùng người khác kết thúc, nhưng mà rõ ràng, hiện tại không được!
"Cũng không biết tin tức này là ai truyền ra ngoài, nhưng hình này, còn làm cho thật đẹp mắt!" Hi Hi cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cầm tờ báo, "Còn có thể là ai!"
Lời này, ngụ ý, ngày hôm qua Mặc lão mới vừa ép cưới, hôm nay tin tức liền bị truyền ra, trừ ông ra còn có ai.
Mặc Thiếu Thiên nói một câu như vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đều hiểu.
Hi Hi suy nghĩ một chút, ở trong lòng hết sức đồng ý với cách làm của Mặc lão, không tệ, có năng lực!
Cha nghe theo mẹ khiêm tốn như vậy, hiện tại, coi như muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được!
Hi Hi thích náo nhiệt.
Lúc người khác nghĩ phải đối mặt với truyền thông ra sao, Hi Hi lại có vẻ thật vui mừng.
Lúc này, Lâm Tử Lam thở dài, "Thôi, dù sao lễ đính hôn của Trần Mặc phải trì hoãn, nếu như là Mặc lão làm, vậy thì thuận theo ông ta đi!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi ở một bên phụ họa, gật đầu liên tục.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng muốn công bố, chỉ là Lâm Tử Lam một mực muốn khiêm tốn, lúc này anh mới không thể không khiêm tốn.
Hiện tại Lâm Tử Lam nói cái này, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam, "Nghĩ thông suốt rồi?"
"Không phải nghĩ thông suốt, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể xử lý như vậy!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày, "Nghe em nói như vậy, sớm biết anh nên trực tiếp truyền tin tức ra trước, em làm theo thỏa hiệp!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười một cái, "Mặc tiên sinh, anh có thể làm như vậy, đến lúc đó em sẽ nói ra cái gì, cũng không biết!"
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, cô gái này sẽ không dễ dàng bị uy hiếp như vậy.
Mặc Thiếu Thiên tức giận trừng hai mắt, "Xem ra, anh nhất định bắt em đi đăng kí trước mới phải!”
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cố làm ra vẻ kinh ngạc hô một tiếng, "Ai nha, thật xin lỗi, gần đây hộ khẩu không biết để ở đâu rồi!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Thừa dịp lúc Mặc Thiếu Thiên im lặng, Lâm Tử Lam từ trong ngực của anh thoát ra, "Em đi rửa mặt trước, ăn cơm gặp!" Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp tránh người.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nghĩ tới vẻ mặt mới vừa rồi của Lâm Tử Lam, khóe miệng không khỏi tràn ra ý cười.
Lúc này, Hi Hi đứng ở nơi đó, "Cha, cha không phải muốn học nấu cơm sao? Con ở trong phòng bếp chờ, cha đi rửa mặt trước đi!" Nói xong, Hi Hi cũng trực tiếp chạy đi.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, lúc này mới nhớ tới, chuyện muốn học nấu cơm, không có kế hoạch, trực tiếp đi về phía phòng tắm, rửa mặt một lần, sau khi ra ngoài, trực tiếp vào phòng bếp.
Khi đó, Hi Hi đang chờ trong phòng bếp!
"Làm cái gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Cái đó là sữa, đổ vào trong chén đi!" Hi Hi chỉ huy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn đến sữa bọn họ thường uống, chuyện này đơn giản, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tìm ra cái chén, đổ vào 3 cái chén, làm, rất đơn giản.
Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc - Khốc Lạp Đóa Đóa