Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 644
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 566 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420: Trở Về Công Ty
hỉ là nhìn người đàn ông này, Lâm Tử Lam luôn thấy không có biện pháp.
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn về phía mình, thâm thúy mà lại thâm sâu, đáy lòng Lâm Tử Lam không khỏi rung động một chút……..
Một lúc, Lâm Tử Lam rời tầm mắt, không nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Đối với những lời như thế, cô chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hai má Lâm Tử Lam đỏ ửng, tâm tình đặc biệt tốt, rót cho chính mình một ly, hai người ngồi ở trên sô pha uống, nhìn vô cùng vui vẻ.
Thế là, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, ngày mai em muốn quay trở về công ty đi làm!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Anh không có ý kiến!”
Thật ra, trong lòng Mặc Thiếu Thiên rất hẹp hòi, nếu Lâm Tử Lam trở về đi làm, anh cũng không cần gấp gáp trở về, trực tiếp có thể xuống tay ở công ty!
Lâm Tử Lam không biết tâm tư này của Mặc Thiếu Thiên, bằng không nhất định sẽ trốn tránh.
“Anh đồng ý!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Anh tôn trọng ý kiến của em, huống chi, em không ở đó, công việc tồn đọng rất nhiều, trở về sớm một chút, cho dù không nhớ chuyện lúc trước, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên, cô thích những lời này, một lần nữa bắt đầu.
Nếu không thể nhớ lại, cũng có thể một lần nữa sáng tạo trí nhớ, chỉ cần, bọn họ yêu nhau, tin tưởng lẫn nhau là được!
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật gật đầu.
Lúc này Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Còn không nghỉ ngơi!?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, nghĩ nghĩ, mở miệng, “Thật ra, còn có chuyện muốn nói với anh!”
Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, nhưng hiện tại, anh vẫn nhẫn lại nhìn Lâm Tử Lam, “ Chuyện gì!?”
Lâm Tử Lam do dự mãi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, biết có nên nói hay không.
Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi hơi híp lại, suy tư, anh mở miệng,"Là về Tiêu Dật!?"
Lời này, là từ miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra.
Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên nói, có vài phần kinh ngạc.
Không nghĩ tới, suy nghĩ của cô, Mặc Thiếu Thiên có thể nhìn ra.
Lâm Tử Lam cũng không phủ nhận, gật gật đầu, “Ừ!”
Có lẽ, Mặc Thiếu Thiên đã biết Lâm Tử Lam muốn nói gì!
Nghĩ nghĩ, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam,”Anh biết em muốn nói gì, nhưng mà Tử Lam, lúc này đây, cũng chỉ có thể giao cho anh giải quyết!?”
Phải biết rằng, hiện tại anh hận không thể giết Tiêu Dật.
Lúc trước khi ở ngôi làng thần bí để hắn rời đi, chính là một sai lầm, hiện tại, anh hối hận!
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, lời của anh, Tử Lam run sợ một chút, sau đó gật đầu, “Em chỉ muốn nói, nếu thật sự có một ngày như vậy, hi vọng anh có thể đối xử lưu tình một chút!” Lâm Tử Lam nói.
Vẫn là nhịn không được, nói giúp Tiêu Dật.
Mặc kệ như thế nào, Tiêu Dật chiếu cố cô bảy năm là thật, cứu cô cũng là sự thật.
Cứ việc ích kỷ làm cho cô quên hết tất cả, nhưng không thể phủ nhận, Tiêu Dật giúp cô.
Lâm Tử Lam cũng không muốn vì vậy, làm cho Tiêu Dật gặp chuyện gì.
Suy nghĩ của cô, lo lắng của cô, cho dù cô không nói, Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu được.
Tuy rằng, Mặc Thiếu Thiên rất muốn giết Tiêu Dật, nhưng là anh cũng biết, nếu thật sự giết Tiêu Dật, như vậy anh cùng Lâm Tử Lam sẽ xuất hiện ngăn cách.
"Anh đáp ứng em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, ngoài điều này, cô không nghĩ xen vào cái gì nữa!
Lâm Tử Lam hướng Mặc Thiếu Thiên cười cười, “cảm ơn!”
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Không cần cảm ơn anh, nhất là không cần vì anh ta cảm ơn!”
Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nở nụ cười.
“Em cảm ơn không phải vì anh ấy, mà bởi vì, cảm ơn anh như vậy biết em, yêu em, không có bỏ rơi em!” Lâm Tử Lam nói.
Nếu ba tháng kia, Mặc Thiếu Thiên bỏ quên, thì hiện tại bọn họ không thể đoàn tụ, cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm động.
Nghe thế cái, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thoáng dịu đi một chút.
“Cái này anh nhận!”
“Chỉ là, cảm ơn bằng lời nói, anh càng thích hành động hơn…….” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam biết anh không có ý tốt.
Hành động?
Lâm Tử Lam cau mày, chợt nhớ tới cái gì, bưng rượu đỏ lên, “Mặc tổng, em cảm ơn anh, em kính anh!” Nói xong, Lâm Tử Lam muốn uống, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại bắt được ly rượu.
"Đút cho anh!"
"A!?" Lâm Tử Lam nhíu mày.
"Đút cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, chỉ đưa cái ly qua, nhưng mà không có đi qua, Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng, “Dùng miệng của em đút cho anh!”
Lâm Tử Lam, “............”
“Không cần!” Lâm Tử Lam trực tiếp cự tuyệt, “Rất ghê tởm!”
Ghê tởm?
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Hôn môi vô số lần, em thế nhưng ghê tởm!”
"Tính chất không giống nhau!” Lâm Tử Lam nói.
Nhưng ở Mặc Thiếu Thiên xem ra, là giống nhau!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy cái ly trong tay Lâm Tử Lam, ngửa cổ, uống một hớp lớn, đối với môi Lâm Tử Lam trực tiếp hôn lên, Lâm Tử Lam muốn né tránh đều không có cơ hội!
“Ưm.......!” Lâm Tử Lam muốn đẩy anh ra, nhưng là thân mình Mặc Thiếu Thiên cứng rắn, cô không thể đẩy ra được.
Hai người hôn môi, một ngụm rượu lớn đã được Mặc Thiếu Thiên nhuốt xuống, chỉ là miệng còn giữ một chút, truyền qua Tử Lam, sau đó nhân cơ hội ôm lấy đầu lưỡi Lâm Tử Lam, hung hăng hôn cô.
Vừa uống rượu xong, đầu lưỡi Mặc Thiếu Thiên lành lạnh, nhưng lại có một loại hương vị tươi mát.
Hai người ở trên sô pha chật hẹp hôn nhau, khi hôn đến chỗ sâu nhất, tay Mặc Thiếu Thiên, đã hướng bên trong quần án Lâm Tử Lam........
Lâm Tử Lam cả kinh, lập tức phản kháng, “Mặc Thiếu Thiên!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Thế nào? Còn ghét bỏ ghê tởm không!?”
Lâm Tử Lam, “.......”
Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên, lại hướng đến môi Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đẩy anh ra, “Nơi này là phòng khách!”
“Phòng khách thì sao? Dù sao bảo bối nói, bé sẽ không ra......”Lời này, rõ ràng chính là nói cho bọn họ tùy tiện!
Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy!
Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên, lại tiến vào bên trong quần áo Lâm Tử Lam, chạm đến da thịt bóng loáng của cô.
“Bảo bối không ra, em cảm giác giống như đang trên đường lớn vậy!” Lâm Tử Lam nói, thực không có cảm giác an toàn.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên bật cười.
“Đây không phải là càng kích thích sao!?”
Lâm Tử Lam, “......”
“Làm sao bây giờ, nghe em nói như vậy, anh cảm giác thật kích thích!” Mặc Thiếu Thiên nói,đặt ở trên người Lâm Tử Lam, giờ phút này, sớm đã khẩn cấp muốn ăn Lâm Tử Lam!
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam thật tình muốn điên rồi!
“Mặc tiên sinh, làm vận động nhiều, không tốt!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ai nói, vận động như vậy, có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, và tình cảm nam nữ trong lúc đó phát triển!”
Lâm Tử Lam, “......”
“Chính anh làm đi, em về phòng ngủ!” Nói xong,Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra muốn đi.
Trở về phòng, chẳng phải càng như Mặc Thiếu Thiên mong muốn sao.
Lúc Lâm Tử Lam còn chưa có đi xuống, Mặc Thiếu Thiên lại bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp bế Lâm Tử Lam lên.
“A, Mặc Thiếu Thiên, anh làm gì!?” Lâm Tử Lam cả kinh, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ anh.
“Đương nhiên là trở về phòng làm vận động.......” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên mang Lâm Tử Lam trở về phòng.
..........thanhhuyen.diendanlequidon........
Hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên tinh thần phấn chấn, dùng lời của anh nói, làm như vậy, cả người sảng khoái.
Mà Lâm Tử Lam, bị giằng co đến nửa đêm, cả người mệt muốn chết, nếu không phải cô nói vài câu dễ nghe, Mặc Thiếu Thiên còn không chịu buông tha cô.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên có bộ dáng vui vẻ, Lâm Tử Lam nhịn không được trong lòng tức giận.
Phụ nữ cùng đàn ông lại có sự khác biệt lớn như vậy sao!?
Hi Hi cũng ngủ một giấc mới tỉnh, đi làm bữa sáng.
Khi ăn điểm tâm,Lâm Tử Lam nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi, “Đúng rồi bảo bối, hôm nay mẹ sẽ đi làm!”
Nghe thế cái, Hi Hi nhíu mày, “ Thật vậy sao!?”
Lâm Tử Lam gật đầu.
“Tốt, mỗi ngày con sẽ về sớm một chút nấu cơm ẹ!” Hi Hi cười nói.
Đáy lòng vô cùng vui vẻ, nói như vậy, có phải chứng minh, cuộc sống của bọn họ trở về quỹ đạo rồi.
Nghĩ đến đây, lo lắng của Hi Hi, cuối cùng cũng thả xuống.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Mặc Thiếu Thiên lái xe đưa Lâm Tử Lam đến công ty.
Có thể nói, hiện tại toàn bộ công ty đều biết chuyện tình của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Mà đối mặt với chuyện Lâm Tử Lam đột nhiên biến mất không thấy, cũng chỉ là nghe đồn.
Mà nay, Lâm Tử Lam xuất hiện ở tập đoàn MK,làm ọi người một phen kinh ngạc.
Lâm Tử Lam vẫn là Lâm Tử Lam, vẫn đẹp như thế, tự tin như vậy.
Chỉ là, xuất hiện quá đột nhiên!
Mà Cảnh Thần giải thích, Lâm Tử Lam đi Pháp tu dưỡng một thời gian ngắn, mọi người nghĩ có lẽ là vậy, chỉ là tính tình Mặc Thiếu Thiên trong ba tháng qua, không thể giải thích.
Lâm Tử Lam tuy rằng không nhớ rõ chuyện lúc trước, nhưng hi hi cùng cô nói qua một ít, hơn nữa Mặc Thiếu Thiên cũng nói một ít, Lâm Tử Lam có thể ứng phó được!
Chỉ là, phòng thiết kế, cần phải làm quen lại một chút.
“Tử Lam, rốt cuộc cậu cũng trở về!” Cảnh Thần cao hứng nói.
Lâm Tử Lam cười, “Vẫn là đi làm, tinh thần tốt hơn!”
“Đó là đương nhiên!” Cảnh Thần nói.
Lúc này,Hinh Nguyệt cũng đi tới, “Tử Lam, cô rốt cuộc cũng trở lại, cô không ở đây, chúng tôi cảm thấy thật nhàm chán!”
Lâm Tử Lam cười, “Tôi đã trở về, về sau cũng sẽ không nhàm chán nữa!”
Tất cả mọi người đều cười.
Đúng lúc này, nghe nói Lâm Tử Lam trở về Trần Mặc cũng tới.
“Tử Lam, cô đã trở về?!” Trần Mặc kinh ngạc hỏi.
Đối với chuyện của Lâm Tử Lam, anh biết, nhưng hôm nay nhìn thấy Lâm Tử Lam đứng ở chỗ này, anh cũng hiểu được đó là một kì tích, nhưng mà lại càng vui vẻ.
Nghe được tiếng nói của Trần Mặc, Lâm Tử Lam quay đầu, nhìn anh, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên chút cười, “Ừ, tôi đã trở về!”
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam đứng ở trước mặt mình, trong lòng Trần Mặc thật cao hứng, “Có cô ở đây, toàn bộ phòng thiết kế thật vui vẻ, tôi cũng muốn tham gia!” Trần Mặc cười nói.
Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc - Khốc Lạp Đóa Đóa