Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 644
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 566 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219: Thù Hận Của Mặc Thiếu Thiên
dit: Oanh Love
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Em đang nghỉ gì đó?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam chợt quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh, xin hỏi, anh chừng nào thì cầu hôn với em rồi hả? Em thế nào không biết?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Chuyện này......
Mặc Thiếu Thiên choáng váng, hoàn toàn không ngờ Tử Lam sẽ hỏi cái vấn đề này.
Tuy nhiên, Mặc Thiếu Thiên là người có bản lãnh gặp chiêu phá chiêu, anh nhìn Tử Lam, đôi mắt phát sáng, không trả lời, ngược lại nhìn Tử Lam, anh hỏi, “Lâm tiểu thư, giọng điệu của em, là đang gợi ý muốn anh cầu hôn với em sao?”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô khẽ cười, “Mặc tiên sinh, em không gợi ý điều gì cả, chỉ là, những chuyện chưa từng làm, em sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không cho nó xảy ra như thế!” Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn cô, “ Ý em là sao?”
“Chính là như vậy đó!” Tử Lam đứng lên nói, để lại cho Mặc Thiếu Thiên một nụ cười ý vị sau xa, liền trở về phòng thay quần áo.
Tin tức đươc lan truyền rất nhanh, buổi chiều Tử Lam không thể đi tới công ty, cho nên cô đi thay đổi quần áo.
Nhìn theo bóng lưng của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cau mày, không được, ngay sau đó đứng dậy, anh cũng theo Tử Lam đi vào.
Tử Lam đang thay quần áo, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp xông vào.
Mặc dù hiện tại hai người đã xác định quan hệ, nhưng đối với việc Mặc Thiếu Thiên bất thình lình xông vào như vậy, Tử Lam cảm thấy ngượng ngùng.
Cô vội vàng mặc quần áo tử tế, quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, trước khi vào anh cũng không biết phải gõ cửa trước sao?”
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, nhướn mày, mỉm cười vô lại và nói, “Em không khóa cửa, anh cho là em đang hoan nghênh anh tiến vào chứ!”
......
Được rồi, khi Mặc Thiếu Thiên nói chuyện anh toàn thích dùng lời lẻ của mình để ngụy biện, Tử Lam vĩnh viễn đều nói không lại anh.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh vào đây làm gì?” Cô sửa sang xong y phục nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tiến thật nhanh về hướng Lâm Tử Lam, áp sát cô, thân thể cao lớn bao trùm lấy cô, anh hạ mắt nhìn Tử Lam, ánh mắt thâm u, “Lâm Tử Lam, chúng ta kết hôn đi!”
Lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói, khiến Tử Lam sững sờ, “À?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu trời cũng nhìn ngươi lam con ngươi, hai bốn mắt nhìn nhau.
Tử Lam nhìn anh, rất lâu mới phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh có phải bị điên rồi không?”
“Anh không điên, anh nói thật, hiện tại anh đang cầu hôn với em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nhấn mạnh lời nói của mình.
Cầu hôn......
Tử lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó cô cười một tiếng.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô khẽ nói, “Mặc Thiếu Thiên, uổng công anh bao nhiêu năm nay tung hoành tình trường, em thật sự là quá đề cao về anh rồi!”
“Những lời em vừa nói là có ý gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Không có ý gì, chỉ là, em từ chối!”
“Tại sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam vừa định mở miệng nói chuyện, lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên lại vang lên, cắt ngang lời của bọn họ.
Nhìn thấy mã số gọi đến, chân mày Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu lại, nhưng vẫn đưa tay nhấn phím nhận cuộc gọi.
“Alo......”
“Mặc Thiếu Thiên!!”
Điện thoại mới vừa mới bật lên, bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh điếc tai nhức óc, mạc dù Tử Lam đang đứng trước mặt của Mặc Thiếu Thiên, cô cũng có thể nghe rõ tràng rành mạch như thế.
Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động trên tay, đôi mắt khẽ híp lại, “Ai cho phép cậu gọi tên của tôi?” Giọng nói của anh rất lạnh lùng, không có một chút ý tứ muốn cùng người bên kia điện thoại nói những lời vô nghĩa.
“Tôi gọi tên của anh thì thế nào? Tôi nói cho anh biết, cha lệnh cho anh nhanh chóng trở về nhà!” Trong điện thoại Mặc Thiếu Quần cười nói hả hê.
Mặc Thiếu Quần cũng biết hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người ít nhiều đều biết được.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh mét của cha mình, Mặc Thiếu Quần cảm thấy rất vui vẻ khi người khác gặp họa, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên gặp chuyện không may, cậu cảm thấy thật sung xướng.
Mặc Thiếu Thiên hít vào một hơi thật sâu, “Nói cho cha biết, hiện tại tôi không có thời gian!” Mặc Thiếu Thiên không nhịn được nói.
“Mặc Thiếu Thiên, anh thật sự muốn làm phản, có một con hoang không nói, lại cả gan dám công bố ra bên ngoài, anh có biết chuyện này gây ảnh hưởng tới danh dự của Mặc gia không?” Mặc Thiếu Quần trong điện thoại khoa trương, giọng điệu giống như đang giáo huấn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nghe đến những lời nói này, cười lạnh, “Thúi lắm, Hi Hi là con trai của tôi, và sẽ không cùng Mặc gia có bất kỳ quan hệ nào, còn nữa, cậu còn dám nói một câu con hoang, tôi nhất định sẽ phế bỏ cậu ngay lặp tức!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói của mình, giọng nói của anh lạnh lùng, bức người.
Đối với Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bao giờ khách khí.
Tử Lam đứng một bên lắng nghe, sau khi nghe được những lời nói vừa rồi của Mặc Thiếu Quần, cô không nhịn được nghĩ muốn mắng người, cô biết Mặc gia còn có một đứa con trai, không ngờ cậu ta và cô chưa từng gặp mặt, vậy mà lại không hiểu chuyện, lời nói vô cùng thô tục, nếu như cậu ta hiện tại đang đứng trước mặt, Tử Lam khẳng định bản thân cô cũng sẽ không nhịn được hung hăng giáo huấn cậu ta một trận.
Về điều này Mặc Thiếu Quần, so với Mặc Thiếu Thiên thực sự không cách nào sánh bằng, Mặc Thiếu Thiên không cùng một mẹ sinh ra, nhưng cậu ta tối thiểu vẫn phải biết tôn trọng, nhưng Mặc Thiếu Quần làm như thế.
“Anh dám!” Mặc Thiếu Quần nói, rất dễ nhận thấy, câu anh dám này, rất không sức lực.
Bàn về thủ đoạn, bàn về tài năng, cậu không sánh bằng Mặc Thiếu Thiên.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, trừ Mặc gia sủng ái, anh không cách nào so sánh hoặc vượt qua Mặc Thiếu Thiên.
Cho nên khi đối diện với Mặc Thiếu Thiên, anh cũng chỉ có thể dựa dẫm vào Mặc gia, mới phách có thể phách lối cười một tiếng, nếu quả thật chọc giận Mặc Thiếu Thiên, anh cũng không dám.
“Mặc Thiếu Quần, lần đầu tiên tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cút xa xa cho tôi, nếu không tôi không bảo đảm những ngày sắp tới khi cậu đang đi trên đường có được bình yên hay sẽ bị người phế mất!” Mặc Thiếu Thiên quả thật tức giận, hung hãn nói.
Một câu nói này, Mặc Thiếu Quần quả nhiên không nói gì nữa.
Mặc Thiếu Thiên muốn cúp điện thoại, bên kia bỗng nhiên lại truyền đến một giọng nói.
“Mấy ngày không thấy, bản lãnh của con lại càng tăng thêm a!” Âm thanh này, là của Mặc Ân Thiên.
“Mặc Thiếu Thiên, nhanh chóng lăn trở về cho ta!” Mực Ân Thiên kêu nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, hướng về phía điện thoại, “Tìm con có chuyện gì không?”
“Chuyện gì? Chẳng lẽ trong lòng con thật không biết sao? Ai cho phép con tự mình công bố thân phận của đứa bé kia? Cha nói cho con biết, Mặc gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé đó!” Mặc Ân Thiên nhấn mạnh.
Lại là việc này.
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, “Cha, những lời này, ngài nói chưa ngán, nhưng con ngán nghe rồi!”
“Con nói cái gì? Con nói lại một lần nữa xem!”
“Cha, ngài yên tâm, Hi Hi là con trai của con, tuyệt đối không cần các ngươi Mặc gia thừa nhận, coi như các ngươi có khóc kêu để cho bé trở về Mặc gia, bé cũng sẽ không bao giờ về đâu!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng khi nói ra, lời này nghe rất có khí phách.
Tử Lam đứng yên một bên, lắng nghe.
Đây cũng là lần đầu tiên, Tử Lam nghe được Mặc Thiếu Thiên chính thức cùng Mặc gia khai chiến.
Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, mà người Mặc gia lại đối xử như vậy đối với Mặc Thiếu Thiên, ngay cả một Mặc Thiếu Quần cũng đều không đem Mặc Thiếu Thiên để ở trong mắt.
Xem ra, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên cùng nhà họ Mặc, so với suy nghĩ của cô có vẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Đứa con nghịch tử này, con nói lại cho cha nghe thử xem!” Mặc Ân Thiên thở phì phò rống lên, huyết áp cũng đang lên cao!
“Cha, cho dù có nói mười lần, cũng là như thế!” Mặc Thiếu Thiên vẫn như cũ nhấn mạnh lời nói của mình.
“Con......”
“Cha, cứ như vậy đi, con còn có chuyện, cúp trước!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp chấm đứt cuộc gọi.
Mặc dù cuối cùng, người tức giận nhất chính là Mặc Ân Thiên, nhưng Tử Lam nhìn ra, Mặc Thiếu Thiên cũng không khá hơn chút nào, anh cũng tức không chịu được, mặc dù anh không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Tử Lam cảm giác được, Mặc Thiếu Thiên đang rất tức giận, chỉ là ngại vì cô vẫn còn đang ở chỗ này, Mặc Thiếu Thiên phải cực lực nhẫn nhịn chịu đựng.
Tử Lam đứng ở một bên, nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ đứng lẳng lặng, không nói lời nào.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giễu cợt cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mỉm cười, “Như thế nào? Thật kỳ quái sao?”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, thành thật nói, “Anh với cha của mình, quan hệ trong đó so với tưởng tượng của em còn nghiêm trọng hơn rất nhiều!”
Nói đến điều này, Mặc Thiếu Thiên cười khổ, nhíu mày, nhìn Tử Lam, “Em có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tử Lam gật đầu, cô cũng rất muốn biết.
Trước kia cô đã từng nghe Hi Hi nói thoáng qua, chỉ biết một mà không biết hai..
Tiếp đó, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam, hai người ngồi trên giường, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tựa vào Tử Lam, suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng.
“Thật ra thì, anh cũng chính là đứa con riêng của Mặc gia!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vừa nghe xong, Tử Lam cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, cô chỉ nhìn Mặc Thiếu Thiên, khẽ nhíu mày.
“Mẹ anh chính là kẻ thứ ba, ban đầu khi mẹ anh biết cha của anh, bà cũng không biết cha anh đã kết hôn, chỉ là, sau khi hai người bọn họ lui tới một đoạn thời gi¬an, mẹ anh phát hiện ra chuyện này, khi đó, bà đã rất yêu cha, không cách nào tự kềm chế rồi!”
“Sau đó, Mặc gia xảy ra chuyện, cha liền quay trở về, nhưng sau khi ông ấy trở về, cũng không có đi ra, chỉ thông qua trung gi¬an được mấy lần, đi dòm ngó mẹ!”
“Tất cả, cũng đều do mẹ anh cam tâm tình nguyện, cho đến khi có anh!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói, nhắc đến người mẹ đã khuất của mình, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên trông thật dịu dàng.
Đã qua bao nhiêu năm, Mặc Thiếu Thiên cũng bởi vì tâm nguyện của mẹ mình khi còn sống, có thể thấy được, tình cảm của hai mẹ con bọn họ tốt đẹp đến cỡ nào!
“Sau khi có anh, mẹ cũng không muốn phá hư hạnh phúc gia đình của cha, mà khi đó, mỗi ngày hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng mong đợi sẽ có một ngày cha, ông ấy có thể xuất hiện một lần trước mặt mình, nhưng ông ta chỉ xuất hiện một lần duy nhất, sau khi để lại một khoản tiền, tiếp đó không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Anh và mẹ làm rất nhiều công việc, sống nương tựa lẫn nhau, sau khi mẹ chết, anh mới trở về sống tại Mặc gia!” Nói tới chỗ này, đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên tràn đầy hận ý.
“Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy nữ nhân kia, bà liền dùng những lời nói lạnh nhạt đối với anh, thậm chí những lúc không có ai, sẽ mắng anh, nhưng tất cả, anh đều nhịn, bởi vì khi ấy anh mới vừa trở về, cha đối với anh rất tốt, ít nhất, sẽ hỏi han ân cần mấy câu đối với anh, chỉ là, cho đến sau khi phát sinh chuyện kia, ông không bao giờ liếc mắt nhìn anh dù chỉ là một lần!” Mặc Thiếu Thiên nói, đôi mắt cũng từ từ hội tụ vừa u ám.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Nữ nhân kia bởi vì tai nạn giao thông, đứa bé không còn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam cau mày.
Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc - Khốc Lạp Đóa Đóa