If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Sơ Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 262 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ính tôi không nghĩ thì thôi, đã nghĩ thì lại hay tưởng tượng ra mấy chuyện linh tinh, toàn là chuyện không tốt lành gì.
Ngày đó xem là đã cho Tần Xa Lôi một bậc thang xuống, cứ ngỡ anh ta sẽ biết khó mà lui, nào ngờ tối đến, anh ta gửi tới Sở gia chín trăm chín mươi chín đóa hồng, chính thức khiêu chiến, còn kèm theo tấm thiệp: “gửi đến tình yêu của tôi”.
Lúc hoa được đưa đến, tôi và Sở Ninh đang ăn cơm, từ giữa trưa Sở Ninh đã ăn uống không ngon miệng, tôi đang nghĩ cách lừa anh uống thêm canh gà. Càng quen biết lâu càng thấy, Sở Ninh đúng là một con người kì quặc, trong chuyện cơm ăn cũng vậy, tính tình quá mức trẻ con. Khi anh không muốn ăn món này, thì bạn phải tìm mọi cách lừa anh, thì anh mới chịu ăn thêm một chút.
Có thể nói rằng, tối nay những lời ngon tiếng ngọt tôi tích trữ bao nhiêu năm cũng đã phun hết ra rồi. Sở Ninh cười thân thiết: “Hoa đẹp lắm.” Sau đó đi thẳng một mạch vào thư phòng.
Tôi đoán, chắc anh giận. Lại còn không thèm để ý đến thái độ của tôi như nào nữa chứ!
Tôi cũng bực mình. Hừ! Để rồi xem ai sợ ai! Tôi còn chưa so đo anh đã có bao nhiêu tình nhân thì thôi!
Ngồi trong phòng làm việc của mình, tôi bật nhạc mức to nhất, mở mấy bài rock inh ỏi nhất trong album của The Beast. Tiếp đó hướng chiếc loa quay vào tường mà phòng bên cạnh chính là thư phòng của Sở Ninh.
Nửa tiếng sau, tôi trợn mắt há mồm nhìn nhân viên bán hoa và nhân viên cửa hàng đưa tới chín-ngàn-chín-trăm-chín-mươi-chín bông sen trắng, trên thiệp ghi bốn chữ: “tặng vợ của anh.”
Nhân viên giao hoa mặt xanh lét, giờ trước tôi thuận miệng mới hỏi ra được, vì nhập từng này hoa sen, cửa hàng kia đã phải huy động toàn bộ lực lượng, phi như bay đến tất cả hồ sen trong thành phố, ngay cả mấy nơi lân cận cũng phải mò đến. Hoa sen được đưa đến trong vòng một tiếng nên vẫn còn ướt nước, may mà bên đó còn là cửa hàng bán hoa lớn nên mới làm được.
Trên lầu truyền đến tiếng động nhỏ, tôi ngẩng đầu, nhìn lên tầng hai, thấy Sở Ninh đang chống nạng đứng đó, mặt không đổi sắc bên cạnh chậu hoa lan. Tôi dở khóc dở cười.
Áy náy tiễn nhân viên bán hoa ra cửa. Đã thấy chị Phân và mấy người giúp việc đang chia nhau cắm hoa vào bình, còn nhìn tôi cười.
Tôi tiện tay nhấc lên một đóa sen vẫn vương hạt mưa, cắm vào bình thủy tinh La Mã ngay cạnh.
Sở Ninh chống nạng chậm rãi đi xuống, đối mặt với tôi.
Tôi không hỏi vì sao anh biết tôi thích hoa sen nhất. Ngoài kia ở đình nghỉ là một đầm sen, chạng vạng tối, hoa đang nở rộ, nếu tôi hỏi, chính là làm tổn thương anh lần nữa. Sự quên lãng quá khứ có anh bên cạnh đã làm tổn thương anh rồi.
Tôi chủ động hôn lên môi Sở Ninh, cười giả lả: “Hóa ra anh vẫn nhớ em là “vợ” của anh cơ à?”
Sở Ninh bĩu môi: “Em thích anh.”
Tôi chu miệng, cuối cùng bật cười: “Láo toét!” Khuỷu tay tôi đẩy nhẹ một cái, thuận thế ôm lấy thắt lưng anh. (tranh thủ dễ sợ:”)
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nhưng rất động lòng người.
Tôi tự chìm đắm một lúc, chợt nhớ đến vẻ mặt nhân viên cửa hàng như sắp khóc đến nơi, nhẩm đi nhẩm lại “chín ngàn chín trăm chín mươi chín”, tôi thầm thì: “Nhưng mà cái hành vi này của anh quá mức biến thái rồi.”
Sở Ninh mất hứng: “Vợ ơi, em khó chiều thật đấy.”
Tôi cười, mỗi lần Sở Ninh gọi “Vợ ơi”, tôi nhất định phải trêu chọc anh. Tôi kiễng chân hôn lên xương quai xanh của anh: “Thế uống thêm chút canh gà nhé? Em nhờ chị Phân hâm lại cho nóng.” Cả ngày hôm nay anh đã ăn gì đâu.
Anh gật đầu, chỉ tôi giúp anh về phòng, đi qua bình thủy tinh có cắm hoa sen, tôi nhỏ nhẹ nói: “Em thích lắm.”
Sở Ninh không đáp lại, nhưng tôi thấy khóe môi anh cong lên, có phần đắc ý.
Giúp anh ngồi xuống sô pha, đưa cho anh bát canh gà, tôi cẩn thận nâng chân anh, đặt lên đùi mình, từ từ mát xa.
Anh nhìn tôi trong chốc lát, mới cầm thìa ăn, vờ như lơ đãng hỏi: “Sở Nhi, khi nãy em bật nhạc gì thế?”
Tôi chờ anh uống hơn nửa bát canh, bỏ nó lên bàn mới quay đầu lại: “Có gì đâu, ngày đó em và Bảo Nhân đi tìm đĩa nhạc, chủ quán giới thiệu đĩa này rất nhiệt tình, nào là phối khí, nào là hòa âm, rồi giọng nữ cao hát đệm, rồi ghi ta điện, blah blah… Em nổi hứng tò mò nên mua về thôi.” (À, đoạn này em chém đấy:”3 Chả hiểu chị miêu tả cái gì T_T )
Sở Ninh chậm rãi nheo mắt: “Nói tiếp đi.”
Tôi nhún nhún vai: “Tên album là ”đồ thần kinh'”.
Gạt Lệ Cho Em Gạt Lệ Cho Em - Văn Sơ Tình