Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Sơ Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 262 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
út cuộc tôi tìm được anh ở tầng thượng, lẫn trong bóng đêm, anh trầm tĩnh ngồi đó, nâng trong tay một đóa ưu đàm.
Bầu trời hiển hiện qua mái vòm bằng kính, anh ngắm nghía đóa hoa bé nhỏ. Tôi hoảng hốt, hóa ra anh lại gầy yếu như thế, tôi không biết, hóa ra anh lại u buồn đến vậy…. Không biết rằng, trên thế giới này, dù có im lặng cũng không thể giấu nổi ưu thương.
Tôi lặng lẽ đến gần, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh, ngắm nhìn đóa hoa ưu đàm đang từ từ hé nở.
“Ưu đàm là loài hoa anh thích nhất.”
Sở Ninh tiếp tục im lặng, mà ánh mắt anh nhìn tôi, rất buồn.
“Em, mất đi trí nhớ của một đoạn thời gian khá dài.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Em, đã quên rất nhiều việc, em không nhớ mình trúng tuyển đại học, vài ngày trước khi xuất ngoại, em từng nghĩ đến rất nhiều nơi em chưa đi qua. Nhưng khi tới đó rồi, em lại thấy rất quen, bởi hình như từng có người đi cùng em đến đó. Em thường ở một nơi nào đó mà em tưởng đó là lần đầu tiên đặt chân, trong đầu bỗng hiện lên những truyền thuyết, những câu chuyện mà người đó kể cho em…”
Tôi quay đầu, nhìn Sở Ninh: “Anh, biết em, đúng không?”
Sở Ninh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh những tia sáng: “Em nhớ có người từng đi cùng em đến những nơi đó?”
Tôi gật đầu, đây là bí mật rất nhiều năm qua tôi chôn giấu trong lòng. Lần đầu tiên, tôi tâm sự cùng người khác. Bởi vì tôi không thích bị lạc trong cuộc sống mơ hồ nữa. Đột nhiên tôi rất muốn cùng anh làm rõ mọi chuyện.
“Tối hôm nay anh hơi khác mọi ngày.” Tôi buột miệng, nghĩ gì liền nói nấy.
Sở Ninh trầm mặc.
Tôi hắng giọng, nhìn sao trời, chậm rãi nói: “Em nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng cũng quên rất nhiều chuyện. Nhưng là đã qua hết rồi. Em không thích chìm đắm trong quá khứ.”
Cho nên lúc cảm nhận được thái độ Sở Ninh khang khác, tôi vẫn không muốn hỏi.
“Em… không thích quá khứ sao?” Sở Ninh hỏi từng từ một, mỗi từ như chứa đựng những thống khổ bấy lâu.
Tôi cười: “Không phải không thích, dù sao, em cũng không nhớ lại được, em không biết trước kia là tốt hay là xấu. Em chỉ thấy, quá khứ chính là quá khứ. Còn hiện tại, cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Năm đầu tiên sau khi mất trí nhớ, tôi trốn khỏi một gia tộc hào nhoáng. Quá khứ cho dù nhớ hay không, tôi không tin nó tốt đẹp gì cho cam. Bởi trong một năm ấy, tôi sống không bằng chết trong cái cũi sơn son thiếp vàng. Như vậy, có lí do nào cho tôi tin, quá khứ của mình ngập tràn hạnh phúc?
Bốn năm sau khi tôi thoát khỏi đó, tuy rằng vất vả nhưng có nhiều niềm vui, giống như con ngựa vừa đứt cương, cuối cùng tôi cũng có thể đến với tự do. Bốn năm đó, tôi rất vui vẻ, vì thế, cái tôi cần chỉ là tự do.
Huống hồ, trước lúc rời khỏi bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, vụ tai nạn đã làm tổn thương phần lưu giữ kí ức trong đại não, trừ khi kì tích xuất hiện, cả đời này chưa chắc tôi đã tìm lại được trí nhớ.
“Em quá ích kỉ rồi.” Tôi thản nhiên nhìn Sở Ninh: “Con người chỉ sống một lần, có thể thời gian để tìm lại kí ức rất dài, có thể rất khó khăn, có thể em dùng cả đời này tìm kiếm cũng chưa tìm được, chi bằng em dùng thời gian ấy khiến cho hiện tại và tương lai hạnh phúc? Tất cả quá khứ, em không cần, em chỉ cần vui vẻ ở giây phút này.”
Anh nghiêng đầu trầm mặc, dường như đang tự hỏi lời tôi nói: “Em không thích tìm lại trí nhớ sao?” Anh đăm chiêu nhìn tôi.
“Không phải, chỉ là em không thích ép mình làm chuyện phiền phức và không có ý nghĩa.”
Tôi nghịch ngợm, dùng ngón tay khều khều đóa ưu đàm.
“Trí nhớ ấy mà, bây giờ không có, chẳng sao cả. Dù gì hiện tại em sống rất tốt, dù không nhớ rõ, nhưng những chuyện đau khổ, ghét bỏ trước kia em đều không nhớ, thế chẳng có gì là không tốt cả. Không nhớ, có nghĩa là bản thân em đã muốn quên.” Tôi nhún vai.
Lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Nhưng Sở Nhi, em, thậm chí không nhớ những gì em từng nói hay sao?”
Tôi phát hiện, đêm nay, chúng tôi khác hoàn toàn bản thân mình những ngày thường.
“Em nói rất nhiều, anh hỏi câu nào cơ?”
“Chuyện tiền trợ cấp.” Sở Ninh nhẹ nhàng, sau đó nín thở chờ đợi.
Tôi nghi hoặc: “Tiền nào? Em có nói à? Lúc nào thế?” Tôi hoàn toàn không nhớ gì.
Sở Ninh nhìn tôi ngơ ngác, sắc mặt chuyển sang trắng hơn một chút – lần đầu tiên tôi thấy Sở Ninh bị tôi hỏi mà á khẩu. Nếu không phải thời điểm hiện tại, chắc chắn tôi sẽ rất đắc ý.
Gạt Lệ Cho Em Gạt Lệ Cho Em - Văn Sơ Tình