When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 385
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 975 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 05:26:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 323: Học Bắn Súng (1)
uổi sáng, trong tiếng chim hót, trong hương hoa thơm, Liên Kiều đang ngủ say sưa thì bị một bàn tay lay tỉnh.
‘Thức dậy đi! Đến lúc tham gia huấn luyện rồi!’
Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục vang lên trong căn phòng rộng khiến cho Liên Kiều đang ngủ bị đánh thức dậy mặt mày nhăn nhó, hết sức bất mãn.
‘Sao lại là anh?’
Liên Kiều dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt màu tím nửa mở nửa khép mập mèm nhìn một lúc mới nhìn rõ gương mặt anh tuấn của Lãnh Thiên Dục, chợt nghĩ tới hắn không chút cố kỵ xông vào trong phòng lúc này mới tỉnh lại.
‘Này, anh thật không lịch sự gì hết. Đây là phòng của con gái, không biết sao?’ Cô giãy mạnh tay của Lãnh Thiên Dục ra, tên đàn ông đáng ghét này, xông vào phòng người tôi phá vỡ giấc ngủ của người ta.
Nghe quản gia nói hai cô gái này tối hôm qua lại dám tâm sự đến hơn nửa đêm, đến khi trời sắp sáng mới chịu đi ngủ, lúc đầu hắn còn không dám tin, bởi vì Thượng Quan Tuyền từ sau khi dọn vào ở trong Lãnh gia biệt uyển luôn sống rất có quy luật, nhất là thời gian nghỉ ngơi. Nhưng khi vừa bước vào phòng hắn đã thấy hơn một nửa người của Liên Kiều là áp trên người Thượng Quan Tuyền mà Thượng Quan Tuyền thì đang ngủ mê mệt.
Tư thế ngủ của hai cô gái này … quả là có chút khó mà tưởng tượng nổi.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết tối hôm qua ham chơi nên ngủ muộn đến thế nào.
Nhìn thấy một màn này trong lòng Lãnh Thiên Dục chợt có chút phiền não. Thượng Quan Tuyền trước giờ chưa tiếp xúc nhiều với những người cùng lứa tuổi, lỡ như … ở bên cạnh Liên Kiều lâu quá sinh nghiện cái cảm giác này, không muốn lẳng lặng ở bên cạnh hắn trong Lãnh gia biệt uyển nữa thì biết làm thế nào?
Cho nên … nếu đã không làm thì thôi, làm thì phải làm cho tới cùng, hắn chẳng thà dạy Liên Kiều bắn súng trong thời gian sớm nhất, cố hết sức sắp xếp thời gian khiến cho nha đầu kia thật bận rộn, có như vậy thời gian cô tiếp xúc với Tuyền mới ít lại được.
Đó là lý do tại sao mới sáng sớm hắn đã xông vào phòng đánh thức Liên Kiều dây.
Liên Kiều nghe hắn nói, bất mãn nhìn hắn sau đó vùi đầu trở lại gối, lầu bầu …
‘Không biết anh đang nói cái gì nữa. Nói tóm lại em không ăn sáng đâu, đừng gọi em nữa …’
Vừa lẩm bẩm cô vừa khép mắt lại, thật là buồn ngủ quá đi … mí mắt như bị dính vào với nhau rồi …
‘Liên Kiều, thức dậy!’ Lãnh Thiên Dục thấy vậy liền kề miệng sát bên tai cô, rống lớn.
Nào ngờ, tiếng rống của hắn chẳng có tác dụng gì với Liên Kiều nhưng ngược lại, lại làm cho Thượng Quan Tuyền ngủ bên cạnh thức dây.
‘Ưmmm …’
Cô đưa tay dụi đôi mắt nhập nhèm, bất mãn kêu lên một tiếng, ‘Dục, anh đang làm gì vậy? Đừng làm phiền em ngủ mà.’
Nói xong lại ngả người trở lại bên cạnh Liên Kiều, ôm lấy người cô, trầm trầm ngủ tiếp.
Tức chết mà!
Lãnh Thiên Dục tức tối đưa tay vò vò tóc, sớm biết có tình huống này xảy ra, đánh chết hắn cũng không đồng ý cho hai cô gái ngủ chung phòng. Bây giờ thì tốt rồi, muốn gọi tỉnh Liên Kiều lại sợ làm cho Tuyền thức giấc, thật là tiến thoái lưỡng nan mà.
Suy nghĩ một lát, hắn rút điện thoại ra, nhấn phím …
‘Lôi, qua đây gặp tôi, ngay lập tức!’
Xem ra muốn xen vào giữa các cô gái này thì chỉ còn một cách …
Không lâu sau đó, Lôi đã xuất hiện trước mặt Lãnh Thiên Dục, hắn cung kính cúi người nói: ‘Lãnh tiên sinh, có gì xin dặn dò!’
‘Chuyện này …’
Lãnh Thiên Dục trước giờ luôn lạnh nhạt, dứt khoát giờ lại có chút ngập ngừng, hắn chỉ tay về phía giường, nói với Lôi: ‘Gọi Liên Kiều dậy đi!’
Hả??? Lôi lập tức ngẩn người. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi đi theo Lãnh Thiên Dục hắn nghe lệnh của Lãnh tiên sinh mà lại có nghi vấn …
‘Lãnh tiên sinh, ngài nói gì?’
Lãnh Thiên Dục không khó đoán được suy nghĩ của Lôi, thực ra thì cũng không cần phải đoán, biểu tình trên mặt Lôi đã nói cho hắn biết quyết định của hắn … khó hiểu đến thế nào.
‘Tôi không cần biết cậu dùng cách nào, tóm lại là phải đánh thức Liên Kiều dậy!’
Lôi liếc mắt nhìn về phía Liên Kiều đang ngủ say sưa, sau đó hỏi lại: ‘Vậy còn Tuyền tiểu thư thì sao?’
‘Tuyền thì không cần!’ Lãnh Thiên Dục bổ sung một câu.
‘Chuyện này …’
Lôi có chút khó xử, hắn ngập ngừng một lúc rốt cuộc mới lên tiếng: ‘Lãnh tiên sinh, chuyện này trước giờ tôi chưa từng làm qua!’
Từ sau khi Liên Kiều tiểu thư và Hoàng Phủ Anh tiểu thư đến Lãnh gia biệt uyển, dường như mọi người đều thay đổi cả rồi, như Lãnh tiên sinh chẳng hạn, ngài ấy trước giờ luôn lạnh nhạt tự chủ bây giờ tâm tình cũng có lúc mất khống chế…
Lại nói về chính mình, không chỉ hoang đường đến mức đi giữ cửa phòng của một cô gái nhà giàu cả đêm, mới sáng sớm lại bị giao ột nhiệm vụ không thể tưởng tượng như thế này.
Nghe Lôi nói vậy, Lãnh Thiên Dục âm thầm thở dài một tiếng, đối với những mệnh lệnh của hắn, Lôi trước giờ luôn tận lực thi hành chưa bao giờ hỏi lại một câu, nhưng hôm nay …
Hắn biết chuyện này đối với Lôi mà nói thì chỉ là “giết gà mà dùng dao mổ trâu”, thậm chí nói ra nghe rất khó tưởng tượng nhưng … hắn quả thật không còn cách nào đối phó với nha đầu Liên Kiều này.
‘Chỉ cần không đánh thức Tuyền, còn lại cậu có thể dùng bất cứ cách gì để gọi Liên Kiều dậy. Nhưng mà … cũng nên dùng cách lịch sự một chút, bằng không Ngạn Tước đến tôi cũng không có cách nào nói cho thông.’ Lãnh Thiên Dục dặn dò thêm lần nữa.
Sắc mặt Lôi càng lúc càng khó coi, hắn ngập ngừng: ‘Lãnh tiên sinh, tôi vẫn thích hợp đi xử lý chuyện của công ty hoặc là chuyện trong bang hội hơn.’
Hắn thấy mình cần nhắc nhở Lãnh tiên sinh một câu bởi vì chuyện này đối với hắn mà nói là quá khó khăn.
Lãnh Thiên Dục đưa tay day day huyệt Thái Dương, ‘Tôi chẳng thà đi xử lý những chuyện mà cậu nói còn hơn! Nhưng nha đầu này nếu như không sớm thức dậy vậy thì khóa trình học bắn súng sẽ bị chậm trễ.’
Hắn trước giờ chưa từng có tâm trạng chờ mong Ngạn Tước như bây giờ, thậm chí còn muốn thay Ngạn Tước sắp xếp hành trình để hắn sớm đến nước Ý một chút, bằng không cứ để Liên Kiều ở đây thêm mấy ngày nữa, nói không chừng Tuyền thật sự bị cô lôi kéo đi mất.
‘Vậy … Lãnh tiên sinh, tôi thử một lần.’ Lôi chỉ còn cách đáp ứng hắn.
Lãnh Thiên Dục thở phào một hơi, hắn vỗ vai Lôi, tin cẩn nói: ‘Xử lý xong dẫn cô ấy đến gặp tôi!’ Sau đó lại bồi thêm một câu: ‘Yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không để bất cứ ai khác biết.’
Nói xong liền tiêu sái bước ra ngoài.
Lôi nhịn không được bật cười, lời này của Lãnh tiên sinh … cũng là lần đầu tiên hắn được nghe.
Đang say sưa ngủ, Liên Kiều tức tối ngồi dậy nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt vẻ mệt mỏi vẫn chưa tan hết nhưng trong đôi mắt màu tím chỉ thấy lửa giận bừng bừng.
Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm