Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 385
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 975 / 16
Cập nhật: 2017-09-25 05:26:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Gặp Người Có Duyên (5)
ãnh Tang Thanh liền ngoan ngoãn tránh sang một bên còn Lãnh Thiên Dục nhìn thấy một màn này, sắc mặt càng trở nên thâm trầm.
Mặc Di Nhiễm Dung lấy từ trong thùng dụng cụ ra một dụng cụ để rút máu, dụng cụ này nhỏ như sợi tóc, nắm chắc trong tay sau đó kéo cánh tay của Niếp Ngân về phía mình, cố nén sự kích động khó hiểu trong tim xuống, nhấc tay ấn xuống …
Máu hồng chầm chậm chảy vào trong dụng cụ rút máu, rất nhanh máu đã ngưng chảy.
‘Được rồi, Niếp tiên sinh, uống cái này …’ Trong tay Mặc Di Nhiễm Dung có thêm một viên thuốc, cô đẩy đến trước mặt Niếp Ngân.
Hắn gật đầu, lập tức uống ngay.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, ngạc nhiên hỏi một câu: ‘Chảng lẽ anh không cần biết anh vừa uống cái gì sao?’
Môi Nhiếp Ngấn nhẹ câu lên một nụ cười, ‘Tôi nghĩ … cô không có lý do gì để hại tôi!’
Nhìn vào đôi mắt thâm sâu như biển của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung càng hỗn loạn, cô vội khép mắt lại, thì thào: ‘Đúng vậy, tôi không chỉ là không hãm hại anh, mà còn …’
‘Còn cái gì?’ Niếp Ngân nghe không rõ, hắn cúi người xuống.
Mùi hương của đàn ông đột ngột bao vây lấy Mặc Di khiến tim cô co rút, cô không ngờ Niếp Ngân nghe được lời thì thầm của mình, cực kỳ không tự nhiên nói: ‘Không, không có gì..’
Cô vội vàng xoay người nhìn sang cái xác, nhân đó hớp một hơi không khí.
Mình sao thế này? Tại sao đối diện với người đàn ông đó lại luống cuống hết lần này đến lần khác chứ.
‘Mặc Di tiểu thư, cô không sao chứ?’
Niếp Ngân vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không được tự nhiên nên bước lên hỏi.
‘Ách, không sao, không sao …’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng nói sau đó tập trung tinh thần bắt đầu công việc.
Cô láy máu của Niếp Ngân chầm chậm đổ vào trong thân hai cọng cỏ khô, trong chớp mắt, hai cọng cỏ khô như có sinh mạng, hút sạch hết những giọt máu đó.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai cọng cỏ đó, rõ ràng là đã bị một màn vừa rồi làm cho chấn động chỉ trừ Hoàng Phủ Ngạn Thương bởi vì hắn đã sớm quen với mấy hiện tượng kỳ quái này rồi.
Mặc Di Nhiễm Dung đợi hai cọng cỏ khô hấp thu hết máu của Niếp Ngân mới xoay người lại nói với mọi người: ‘Bây giờ tôi phải làm một số nghiệm chứng trên cái xác này, mọi người có thể sẽ nhìn thấy một số hiện tượng kỳ quái đáng sợ, cho nên … nếu như vị nào không chịu nổi hoặc là không muốn nhìn thấy, có thể ra ngoài cửa đợi!’
Cô nói xong một lúc trong phòng chứa xác vẫn không có ai có phản ứng.
‘Vậy được, nếu như mọi người đều muốn ở lại đây vậy xin mời mọi người phối hợp với tôi, một lát bất kể là mọi người nhìn thấy hiện tượng gì cũng tuyệt đối không được động, càng quan trọng hơn là … tuyệt đối không được lên tiếng! Nếu sợ thì có thể nhắm mắt lại, biết không?’
Mọi người đều gật đầu chấp thuận bởi vì họ nhìn thấy rõ sự nghiêm trọng trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung.
Mặc Di Nhiễm Dung lại lấy từ trong thùng dụng cụ ra mười tám cây nến trắng, cắm thành một vòng tròn, còn chính mình thì đứng trong vòng tròn đó. Sau đó cô thấp giọng niệm mấy câu chú, cánh tay khẽ vẫy …
Mười tám cây nến đột nhiên hết sức thần kỳ bị đốt cháy lên.
Mọi người đều bị chấn động trừng lớn mắt nhìn, nhất là Lãnh Tang Thanh, trong mắt toàn là sự sùng bái.
Đang lúc mọi người đều kinh ngạc trước pháp thuật của cô, một con rắn hổ từ trong thùng chầm chậm bò ra, bò lên người Mặc Di Nhiễm Dung mà cô thì vẫn bất động như cũ, chỉ có miệng vẫn thì thầm niệm mấy câu chú ngữ.
Thượng Quan Tuyền cũng trừng to mắt tự hỏi con rắn này có phải sắp làm hại đến cô gái kia hay không?
Tất cả mọi người đều lo lắng về điều này, nhưng mà rất nhanh sau đó con rắn đã đổi hướng, uốn éo bò về phía cỗ thi hàng, hình như là vì nó ngửi được mùi xác chết, sau khi đến bên cái xác liền há miệng cắn xuống.
‘Đi …’
Ngay lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung chợt quát một tiếng, con rắn hổ liền rất nhanh rời khỏi cái xác, sau đó cắn chặt miếng giấy tiền vàng bạc mà cô đã chuẩn bị sẵn, sau khi chắn đủ mười tám cái mới quay trở lại thùng dụng cụ.
Mặc Di dung cầm lấy miếng giấy tiền đã bị con rắn cắn qua, niệm chú lần nữa, trong chớp mắt, miếng giấy tiền vàng bạc bốc cháy, bay thẳng về phía cỗ thi lạp.
Tất cả mọi người chứng kiến một màn này thật sự kinh tâm động phách.
Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên trước ánh mắt chăm chú của mọi người, sau đó đặt hai cọng cỏ khô gần mấy cây nến, cúi đầu tiếp tục niệm chú …
Sau đó là một màn khiến mọi người càng kinh ngạc bội phần …
Hai cọng cỏ khô đã bắt đầu động đậy, từ từ … áp sát lại với nhau.
‘Lên …’
Lại một tiếng quát của Mặc Di Nhiễm Dung, hai cọng cỏ khô xoắn lại với nhau sau đó cùng bay lên rồi rơi xuống trên cái xác.
Sau khi hai cọng cỏ rơi xuống, liền không ngừng sinh trưởng, cho đến đạt được độ dài nhất định liền bắt đầu kết hợp lại rồi lại phân chia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vốn là một cỗ thi lạp trước ánh mắt khó tin của mọi người đã trở thành một người rơm.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, lập tức ngồi lại xuống đất bắt đầu niệm chú lớn tiếng hơn …
Trong căn phòng chứa xác hoàn toàn kín gió không hiểu vì sao nổi lên một cơn gió lạnh thấu xương, thổi tắt hoàn toàn các ngọn nến.
Đang lúc mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho chấn động thì đã thấy cái xác vốn nằm yên trên chiếc bàn giải phẫu ngồi dậy, càng đáng sợ hơn chính là … từ miệng nó phát ra một tiếng rống như của dã thú.
‘A …’
Chính ngay tại thời khắc then chốt đó, một tiếng kêu kinh hãi phát ra từ miệng của vị pháp y, tiếp theo chỉ thấy cả người hắn chịu không nổi nữa, mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất, chuyện xảy ra trước mắt quả thật có chút vượt qua sức chịu đựng của con người.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi than thầm một tiếng – không xong rồi!
Quả không ngoài dự đoán, chính là lúc vị pháp y vừa phát ra tiếng thét, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên rầu rĩ than một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu …
‘Ông …’
Cô nhìn về phía vị pháp y đang bị dọa sắp ngất, trên mặt tràn đầy lo lắng, cô không ngờ vào lúc này lại bị người ta phá hoại.
‘Nhiễm Dung …’
‘Mặc Di tiểu thư …’
Tất cả mọi người đều kinh hãi vô cùng, đặc biệt là Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn cực kỳ lo lắng tiến lên phía trước.
Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm