A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Trang Trang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1842 / 15
Cập nhật: 2015-11-28 05:12:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ần thứ ba, cuối cùng Phạm Tiểu Đa đã có được nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn như trong tưởng tượng của cô.
Hôm nay Lý Hoan đi đón Tiểu Đa, sau đó lái xe đưa cô ra ngoại ô. Phạm Tiểu Đa hỏi cậu: “Anh Hoan, chúng ta đi đâu vậy?”.
Lý Hoan cười: “Đưa em đi ngắm cảnh”.
Xe chạy thẳng tới một căn biệt thự để nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Tiểu Đa chưa tới nơi này bao giờ. Biệt thự trông rất xinh xắn, phía sau lưng có một hàng cây và thảm cỏ, ở giữa thấp thoáng mấy căn biệt thự. Tiểu Đa xuống xe, thấy có một con nai đang ăn cỏ, còn có cả mấy con công nữa, cô vui mừng chạy tới định trêu chúng. Cô khẽ khàng đi tới gần con nai, nó vẫn không biết gì. Tiểu Đa thận trọng đặt tay lên mình nó, con nai cũng không chạy, mà cứ ngước đôi mắt ngơ ngác lên nhìn, lòng bàn tay cô truyền đến một cảm giác ấm nóng, Tiểu Đa thích thú phá lên cười.
Lý Hoan nhìn ánh mặt trời chiếu trên người Tiểu Đa, cô và con nai đều đáng yêu như nhau. Cậu thầm nói với bản thân, phải khiến Tiểu Đa hạnh phúc, nhất định phải làm cho Tiểu Đa mãi vui như thế. Cậu cảm thấy những người trong nhà họ Phạm làm rất đúng, xã hội có nhiều thứ đen tối, nếu có thể tránh được, vì sao nhất định phải để cho Tiểu Đa biết chứ, có thể giữ cho cô trong sáng, đơn thuần như vậy, có gì không được? Vũ Văn Thần Quang có điều kiện rất tốt, chỉ cần anh ta thật lòng, anh ta có thể bảo vệ cho Tiểu Đa. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải làm cho anh ta trở thành con nai của Tiểu Đa.
Lý Hoan nhìn Tiểu Đa cười. Cậu cảm thấy đắc ý với kế hoạch mà mình và Vũ Văn Thần Hy đã bàn với nhau.
Gọi Tiểu Đa xong, Lý Hoan đưa cô đi ăn cơm.
Trong nhà hàng có rất ít người, Tiểu Đa vừa bước vào đã thấy ngay người phụ nữ xinh đẹp ấy. Chị ta đang cười, nhìn cô với Lý Hoan. Cô tưởng đó chỉ là tình cờ, không ngờ, Lý Hoan lại đưa cô tới trước mặt của người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Chị ta nở nụ cười đẹp tuyệt trần khiến Tiểu Đa sững sờ: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tiểu Đa, tôi là Vũ Văn Thần Hy, chị gái của Vũ Văn Thần Quang”.
Phạm Tiểu Đa ngây người, rồi thốt lên: “Thì ra hôm ấy Vũ Văn Thần Quang cố ý lừa tôi. Anh ta lại trêu tôi rồi”.
Thần Hy kéo tay Tiểu Đa ngồi xuống: “Đúng thế, nhưng em cũng đã kéo Lý Hoan vào để cùng lừa nó”.
Tiểu Đa không nói gì nữa.
Thần Hy nói: “Thật ra, Thần Quang rất thích em”.
Tiểu Đa bắt đầu đỏ mặt.
“Em chẳng phải cũng thích Thần Quang nhà tôi sao?”
Mặt của Tiểu Đa càng đỏ hơn.
“Nhưng trong lòng em bất bình, vì lần nào cũng bị Thần Quang bắt nạt, đúng không?”
Tiểu Đa gật đầu.
“Chị sẽ giúp em trả thù, để sau này nó không bắt nạt em nữa”, Thần Hy dịu dàng nói với Tiểu Đa.
Phạm Tiểu Đa thấy lòng vui hẳn lên. Người phụ nữ xinh đẹp này không phải là bạn gái của Thần Quang, chị ấy nói Thần Quang thích cô, chị ấy còn hứa sẽ giúp cô trả thù. Cô nghĩ tới cảnh Thần Quang đâu đâu cũng như va đầu vào đá, bèn mỉm cười.
Thế là, một cảm giác sắt mới đã ra đời.
Về nhà, Phạm Tiểu Đa vẫn nghĩ, thiên thời địa lợi nhân hòa, phen này đúng là ông Trời đứng về phía mình.
Phạm Tiểu Đa vui vẻ chào tạm biệt Lý Hoan và Vũ Văn Thần Hy, rồi sải bước đầy sảng khoái về nhà.
Khi rẽ qua một tòa nhà, cô nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang đứng trước nhìn một đài hoa.
Ánh đèn chiều trên người anh, đổ bóng xuống thành vệt dài. Vũ Văn Thần Quang nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm. Anh đã chờ rất lâu.
Phạm Tiểu Đa nhớ đến thỏa thuận với Vũ Văn Thần Hy và Lý Hoan, cắn môi, cố nén để khỏi cười thành tiếng.
Vũ Văn Thần Quang bước nhanh về phía cô: “Sao muộn thế này mới về? Lại đi đâu với Lý Hoan phải không?”.
Giọng của Thần Quang mang vẻ chất vấn. Đây không phải là giọng nói mà Tiểu Đa muốn nghe. Phạm Tiểu Đa nhìn anh: “Anh lại dùng kiểu nói đó với tôi. Tôi và anh Lý Hoan có yêu nhau hay không, không liên quan đến anh!”.
Vũ Văn Thần quang trừng mắt. Tiểu Đa lại nói: “Khi anh trừng mắt nhìn người khác trông thật đáng sợ! Anh mà còn trừng mắt lên, tôi không thèm để ý đến anh nữa!”.
Vũ Văn Thần Quang hít một hơi để nguôi cơn tức giận, Phạm Tiểu Đa cứng đầu đến thế? Anh nhớ đến những lời phân tích của chị gái, chị nói phần nhiều là vì anh không nhường Phạm Tiểu Đa nên cô mới đối xử với anh như vậy. Vì thế, anh để ánh mắt dịu lại rồi khẽ nói: “Anh chờ em lâu lắm rồi”.
Trong lòng Phạm Tiểu Đa thấy ngọt ngào hẳn lên, cô nhớ rất kỹ lời của Vũ Văn Thần Hy, đó là dấu hiệu, cô cong môi nói: “Sao anh không đưa bạn gái xinh đẹp đi mua quần áo đi, đến đây đợi tôi làm gì?”.
Thần Quang nghĩ, quả nhiên là cô ghen vì chuyện đó, bèn giải thích với Tiểu Đa: “Đó là chị của anh. Anh nhìn thấy em và Lý Hoan nên tức giận quá thôi”.
Tiểu Đa cười khúc khích, cô sớm đã biết từ trước rồi, nhưng mặt vẫn cố làm ra vẻ khó coi: “Hôm nay là chị anh, ngày mai sẽ là ai đây? Ai mà biết được đó là thật hay giả? Anh tránh ra, tôi phải về nhà”.
Vũ Văn Thần Quang đâu chịu để cho cô đi, nếu bây giờ không giải thích rõ ràng thì về sau cô nhóc này sẽ càng không chịu nghe anh nói. Thần Quang bèn ôm lấy Tiểu Đa: “Sẽ không thế đâu, không có chuyện đó đâu, anh xin lỗi vì chuyện hôm đó được chưa?”.
Trong vòng tay của Vũ Văn Thần Quang, Tiểu Đa cảm thấy cái ôm ấy rất ấm áp, khi tựa vào đó cũng vô cùng dễ chịu, cô khẽ nói: “Em không biết gì về anh, đến cả việc anh làm gì em cũng không biết”.
Thần Quang nghe nói vậy, bèn nghĩ, đúng thế, đúng là Phạm Tiểu Đa chẳng biết chút gì về mình, vậy thì dựa vào đâu mà tin tưởng anh. Anh nâng khuôn mặt cô lên, khẽ nói: “Vậy, em muốn biết gì?”.
Phạm Tiểu Đa rất muốn cười, muốn cười thật to, nhưng phải cố nén: “Em chỉ cảm thấy anh không chân thành. Anh Hoan nói, xã hội bây giờ rất phức tạp, có khi người ta mang bán em rồi em vẫn không biết”.
Vũ Văn Thần Quang thầm rủa Lý Hoan, dạy điều tốt không dạy, lại toàn dạy những điều xấu, làm như thể mình là bọn buôn người không bằng. Tiểu Đa lại nói tiếp: “Hôm đó, em đã lập một bảng điều tra về anh, nhưng có rất nhiều nội dung phải để trống, em không biết”.
Thần Quang cười, cảm thấy Tiểu Đa đúng là trẻ con, vì thế bèn nói một cách rất thoải mái: “Ngày mai em hãy đưa cái bảng ấy cho anh, anh sẽ điền vào đó cho em”.
Tiểu Đa thấy rất vui: “Thực sự cầu thị đấy chứ?”.
“Tuyệt đối không sai, không giả!”
“Vậy thì ngày mai gặp!” Phạm Tiểu Đa muốn về nhà điền thêm một số nội dung vào bảng điều tra.
Nhưng Vũ Văn Thần Quang không chịu buông tay, Tiểu Đa ngẩng mặt lên nhìn anh: “Mỗi lần nhìn anh như thế này mỏi cổ lắm, anh cao quá, không phù hợp với yêu cầu của em. Như vậy, chiều cao không đạt chuẩn!”.
Vũ Văn Thần Quang nghĩ, mình cao một mét tám ba, không phải quá cao, mà là em quá thấp. Nghĩ vậy, anh cười nhìn Tiểu Đa, rồi bế cô đặt lên đài hoa: “Như thế này vừa lòng rồi chứ? Em cao gần bằng anh rồi”.
Phạm Tiểu Đa gật đầu: “Cũng gần được. Nhưng bây giờ em phải về nhà”.
Vũ Văn Thần Quang đỡ ngang lưng cô, nhìn khuôn mặt của Tiểu Đa càng trở nên dịu dàng, xinh đẹp. Anh khẽ vuốt mặt cô: “Tiểu Đa, thật ra em rất xinh đẹp, đẹp hơn Ngô Tiểu nhiều”.
Phạm Tiểu Đa ngây người nhìn anh. Vũ Văn Thần Quang dịu dàng ghé sát lại, nhẹ nhàng đặt môi lên mặt cô, rồi sau đó lướt đến môi cô, mỗi lúc một nồng nhiệt.
Lần thứ ba, cuối cùng Phạm Tiểu Đa đã có được nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn như trong tưởng tượng của cô.
Một lần nữa Phạm Tiểu Đa trở về nhà trong cảm giác chếch choáng. Phạm Triết Lạc cũng vừa mới đưa Ngô Tiêu về nhà được một lúc. Thời gian gần đây, Tiểu Đa thường đi sớm về muộn, cậu cũng cảm thấy quen. Sắc mặt Tiểu Đa ửng hồng, đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng. Giống như… giống như vẻ mặt của Ngô Tiểu sau khi cậu hôn cô ấy. Phạm Triết Lạc giật mình vì ý nghĩ đó.
Phạm Triết Lạc thận trọng hỏi Tiểu Đa: “Tiểu Đa, hôm nay em ăn cơm tối với ai vậy?”.
“Với anh Hoan.”
“Lý Hoan? Em gọi cậu ta là gì vậy?” Triết Lạc kinh ngạc.
“Anh Hoan ạ.” Tiểu Đa đã quen rồi.
Phạm Triết Lạc nghĩ, không biết Tiểu Đa trở nên thân thiết với Lý Hoan như thế từ bao giờ? Lại còn xưng hô thân mật đến thế? Không lẽ Lý Hoan thật sự sắp trở thành em rể tương lai của mình? Phạm Triết Lạc nghĩ đến em rể, nghĩ đến cảnh sau này Tiểu Đa sẽ chuyển đến sống ở nhà Lý Hoan. Cậu đưa mắt nhìn ngôi nhà, ngôi nhà mà Tiểu Đa của cậu từng sống hai mươi mốt năm, trong lòng bỗng thấy không muốn rời xa em gái.
Tiểu Đa tắm rửa xong, lên giường đi ngủ. Lúc đi ngang qua Phạm Triết Lạc, cô vẫn giữ khuôn mặt vui vẻ như cũ. Phạm Triết Lạc quyết định ngày mai sẽ gặp Lý Hoan nói chuyện, người làm anh như cậu có quyền được biết tình cảm của em gái mình đã đến mức độ nào rồi.
Phạm Triết Lạc gọi điện thoại cho Lý Hoan, rồi đến thẳng công ty của Lý Hoan – nơi mà trước đó cậu chưa bao giờ đến. Phạm Triết Lạc muốn nhìn xem, địa bàn của cậu em rể tương lai như thế nào.
Sự việc thật trùng hợp. Vũ Văn Thần Hy lái xe đưa Lý Hoan đến công ty. Khi xuống xe, Lý Hoan còn thân mật ghé vào tai của Vũ Văn Thần Hy nói với cô ấy điều gì đó, đúng là một cảnh tượng vụng trộm rất đẹp. Người phụ nữ này xinh đẹp hơn Tiểu Đa rất nhiều. Lý Hoan xuống xe xong, nhìn Vũ Văn Thần Hy qua tấm gương chiếu hậu, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vụng trộm thành công.
Phạm Triết Lạc không kịp nghĩ gì, bước tới, giơ nắm đấm lao tới khuôn mặt có nụ cười xấu xa khiến mình muốn sôi máu.
Cú đấm đó rất mạnh, khiến Lý Hoan ngã nhoài xuống đất, nửa mặt tê dại, đầu óc mụ hẳn đi. Một hồi lâu sau Lý Hoan mới nhìn rõ khuôn mặt xám xịt của Phạm Triết Lạc, lúc sau nghe thấy tiếng Phạm Triết Lạc gầm lên: “Cậu đối xử với Tiểu Đa như vậy sao? Tôi đã sớm nhận ra cậu là đồ không ra gì! Chỉ được cái bẻm mép, những kẻ buôn bán quả là không đáng tin!”.
Lý Hoan sờ mặt, thấy Phạm Triết Lạc nắm tay chặt đến mức các đốt xương kêu răng rắc, bụng thầm nghĩ, Tiểu Đa lần này không phải là dao kề cổ thì cũng chẳng kém, nếu thêm quả đấm nữa mình thực sự không chịu nổi. Vì vậy, Lý Hoan vội nói với Phạm Triết Lạc: “Người phụ nữ vừa rồi là chị gái bạn trai Tiểu Đa!”.
Phạm Triết Lạc lắc đầu vẻ khó hiểu: “Chị của cậu?”.
Lý Hoan phủi bụi trên quần áo, nói lại một lần nữa với vẻ ủ rũ: “Chị gái của bạn trai Tiểu Đa!”.
“Chị gái của cậu?” Phạm Triết Lạc hỏi lại, trong lòng nghĩ, hỏng rồi, sao mình lại hiểu lầm Lý Hoan và chị gái của cậu ta. Nhìn khuôn mặt bị sưng vù một bên của Lý Hoan, cậu vội nói: “Có cần phải đi bệnh viện không?”.
Lý Hoan lắc đầu, rồi đưa Phạm Triết Lạc cùng vào công ty, vừa đi vừa nói: “Tôi không phải là bạn trai của Tiểu Đa”.
Phạm Triết Lạc nói: “Có chút hiểu lầm, cậu đừng bỏ Tiểu Đa. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu khiến Tiểu Đa đau lòng, tôi sẽ đánh nữa!”.
Lý Hoan nghĩ, may mà tôi không phải như vậy, nếu không một khi vác trên lưng tấm biển: “Bạn Trai của Phạm Tiểu Đa”, đến lúc muốn chia tay cũng không được. Vào đến phòng làm việc, Lý Hoan bèn bảo thư ký đi lấy ít đá lạnh.
Phạm Triết Lạc áy náy trong lòng: “Tôi rất xin lỗi, Lý Hoan, sao cậu không nói sớm là cậu có chị gái? Lại còn xinh đẹp như thế! Trông không có vẻ cùng một mẹ với cậu”.
Lý Hoan lấy đá chườm lên mặt, thấy dễ chịu hơn. Sau đó mới từ tốn nói với Phạm Triết Lạc: “Người mà Tiểu Đa thích không phải là tôi, bạn trai của cô ấy cũng không phải là tôi, mà là Vũ Văn Thần Quang, người lúc nãy là Vũ Văn Thần Hy, chị gái của Vũ Văn Thần Quang”.
Câu nói trên của Lý Hoan chẳng khác gì một trái bom nổ, khiến Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế cũng phải nhảy dựng lên.
Phạm Triết Lạc cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một vụ án khá phức tạp, hơn nữa những đương sự trong đó lại giấu giếm các chứng cứ quan trọng, khiến cho một luật sư đại diện là cậu đi quá giới hạn biện hộ. Phạm Triết Lạc nhìn Lý Hoan – một trong những đương sự của vụ án đó – mà chỉ muốn đấm cho tên này thêm một cú nữa.
Lý Hoan nhìn phản ứng của Phạm Triết Lạc, vội lôi bạn thân của Phạm Tiểu Đa, bạn gái của Phạm Triết Lạc – Ngô Tiêu – vào cuộc: “Ngô Tiêu còn biết trước và chi tiết hơn tôi”.
Phạm Triết Lạc thực sự thấy choáng, móc điện thoại ra, cậu lập tức gọi cho Ngô Tiêu: “Ngô Tiêu! Bây giờ em đã hết giờ làm chưa? Nếu chưa thì xin phép đi, ngay lập tức, bây giờ! Em hãy tới ngay công ty của Lý Hoan cho anh!”. Nói xong, cậu đưa điện thoại cho Lý Hoan: “Nói cho cô ấy biết địa chỉ đi!”.
Lý Hoan nói xong, tắt điện thoại, nghĩ thầm trong bụng, cũng được, thêm một người biết tình hình, có họa cùng chịu, chứ một mình mình không chống lại được với Phạm Triết Lạc đâu.
Ngô Tiêu thấy lo sợ, Phạm Triết Lạc mà nổi cơn giận thì thật đáng sợ! Tới công ty của Lý Hoan, như thế có nghĩa là anh ấy biết chuyện của Tiểu Đa rồi còn gì? Thế là hết, chắc hẳn Lý Hoan đã khai ra. Cô định gọi điện cho Tiểu Đa, nhưng suy nghĩ một lát lại quyết định gặp Phạm Triết Lạc xong rồi hãy nói.
Ngô Tiêu tới nơi, Lý Hoan đã nói cho Phạm Triết Lạc một lượt về tình hình. Phạm Triết Lạc nhìn Ngô Tiêu, ánh mắt lộ vẻ đau khổ sâu sắc: “Em giấu anh và dối anh, để cho Tiểu Đa qua lại với bạn trai mà chẳng ai biết như thế sao? Em xui Tiểu Đa nhờ Lý Hoan đứng ra gánh vác chuyện này? Thì ra em và Tiểu Đa suốt ngày gọi điện cho nhau thì thầm to nhỏ là để giấu anh nói về chuyện này?”.
Ngô Tiêu sửng sờ trước cơn giận của cậu, mặt cô trắng bệch, không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Hoan cười kéo Phạm Triết Lạc: “Tiểu Đa bảo chúng tôi không được nói với anh”.
“Nó nói đừng nói thì không nói sao? Ngô Tiêu, chồng quan trọng hay là bạn quan trọng?” Phạm Triết Lạc nói mà không cân nhắc, trút hết cơn thịnh nộ vào Ngô Tiêu. Cậu hoàn toàn quên mất là câu nói đó nghe ra giống như mình đang ghen với Tiểu Đa.
Đến lúc này Ngô Tiêu thực sự dở khóc dở cười: “Triết Lạc, Tiểu Đa là cô em gái mà anh thương nhất!”.
Phạm Triết Lạc ngồi phịch xuống ghế: “Tiểu Đa nói cho mọi người biết mà không nói cho tôi biết!”. Cậu cảm thấy đau lòng. Ngô Tiêu và Lý Hoan vội an ủi cậu. Một hồi sau, cuối cùng Phạm Triết Lạc cũng bình tĩnh lại: “Hãy nói cho tôi biết thật chi tiết tình hình”.
Lý Hoan và Ngô Tiêu thi nhau thêm mắm thêm muối đôi chút, kể lại chuyện của Tiểu Đa không giấu giếm chút nào.
Phạm Triết Lạc nghe xong đã hiểu, vì một việc ngoài ý muốn là Tiểu Đa vô tình thích một gã đàn ông xa lạ mà những người trong nhà họ Phạm không hề quen biết.
Để tranh công, Lý Hoan thêm một câu: “Tôi và Vũ Văn Thần Hy đã bàn kỹ rồi, phải để cho Tiểu Đa thuần phục được Vũ Văn Thần Quang, tuyệt đối không để cậu ta ăn hiếp Tiểu Đa”.
Phạm Tiết Lạc lườm Lý Hoan một cái, nói: “Tiểu Đa chưa muốn cho người trong nhà biết, đó là vì nó vẫn chưa xác định. Bây giờ thế này, Lý Hoan, tôi cho cậu một cơ hội, cậu hãy nắm lấy Vũ Văn Thần Hy, thâm nhập vào nhà họ để nằm vùng! Sau này hễ nhà Vũ Văn có bất cứ động thái nào, cậu sẽ là nội ứng!”.
Lý Hoan nghe câu nói đó mà loạng choạng suýt ngã lăn ra đất, sự yêu chiều của nhà họ Phạm dành cho Tiểu Đa tới mức khiến người ta phát sợ! Họ có thể vô tình đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, tuy rằng chỗ nước sôi lửa bỏng ấy xinh đẹp tới mức mình thèm nhỏ dãi.
Phạm Triết Lạc quay lại nói với Ngô Tiêu: “Nhiệm vụ của em bây giờ là theo sát Tiểu Đa, thường xuyên báo cáo tình hình của Tiểu Đa và anh chàng Vũ Văn Thần Quang kia, anh phải chuẩn bị trước, anh muốn xem thằng nhóc nào dám ra tay với Tiểu Đa!”.
Ngô Tiêu cảm thấy lúc này Phạm Triết Lạc chẳng giống luật sư chút nao, ngược lại giống như một tay đao phủ, anh ấy đang mài dao để chặt đầu Vũ Văn Thần Quang.
Phạm Triết Lạc nhìn hai người đang run rẩy trước mặt mình, cười gượng: “Bây giờ chưa thể nói gì với các anh chị trong nhà. Tôi phải điều tra đã!”.
Lúc đó, Ngô Tiêu và Lý Hoan mới thở phào, cảm thấy có thể nói lại với Tiểu Đa rồi.
Gặp Em Dưới Mưa Xuân Gặp Em Dưới Mưa Xuân - Trang Trang Gặp Em Dưới Mưa Xuân