People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thủy Dạ Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ddoan Le
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 673 / 2
Cập nhật: 2021-09-04 23:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 57: Cung Vàng Điện Ngọc Đều Trả Lại (2)
rong tướng phủ giăng đèn kết hoa, hai cái đèn lồng đỏ lớn treo trên cao, một thảm gấm màu đỏ trải dài vào trong chính sảnh, trong chính sảnh treo một chữ "hỉ" thật to, trên bàn có một ngọn nến màu đỏ lẳng lặng cháy. Ngoài cửa xe ngựa đậu đầy, quan viên mặc thường phục còn chưa tới cửa đã chào hỏi nhau.
Mà giờ khắc này nam tử mặc y phục màu đỏ lại lặng lẽ không biến sắc lui ra khỏi đám người đang ồn ào, rẽ vào hành lang khúc khuỷu quen thuộc, đến một Thiên Điện yên lặng, đẩy cửa ra nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại cách trở tất cả tiềng ồn bên ngoài.
"Nàng đến chưa?" Một nam tử mặc trang phục màu đen trong phòng nhỏ giọng hỏi.
"Vẫn chưa!" Mộ Thịnh Phong bưng ly trà trên bàn lên uống một hớp mới tiếp tục nói, "Thời khắc này, ngươi nhớ không nên hành động tùy tiện!"
"Ta tự nhiên biết!" Lời tuy nói như thế, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có thể nghe ra gấp gáp.
Mộ Thịnh Phong không khuyên hắn nữa, hôm nay thời gian dư thừa của hắn cũng không nhiều, chỉ trầm giọng hỏi: "Bên Công Tôn Cảnh Thăng như thế nào?"
Bắc Thiên Vũ liếc mắt bóng người vội vàng qua lại ngoài cửa sổ, nói: "Ta đã phái Ám Linh đi rồi!"
"Tốt! Chuyện này cứ làm theo kế hoạch, ta sẽ dẫn nàng tới đây, trước khi ta đến, ngươi không được tự tiện hành động!" Mộ Thịnh Phong nghe ra sự gấp gáp trong lời nói của hắn, không nhịn được nói một lần nữa.
Bắc Thiên Vũ cũng biết mình hơi gấp gáp nóng nảy, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ "Ừ" một tiếng thật nhỏ.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm của nội thị vang lên ở ngoài cửa, chúng quan ngồi ở ngoài sảnh đều không hẹn mà cùng đứng lên, đứng qua một bên, thanh âm kia hơi dừng lại, tiếp đó lại vang lên, "Công chúa đến!"
Trong lòng bách quan sửng sốt, công chúa? Rốt cuộc là ai? Mấy nội thị này đều luyện thành tinh rồi, hôm nay hậu vị chưa định, trong cung đều gọi hai vị nữ tử có thể được lập làm hậu là "công chúa", hai bên đều như nhau, ai cũng không đắc tội!
Mộ Thịnh Phong mặc áo đỏ, đứng ở trước mặt, dẫn theo bách quan cung nghênh Tiêu Dật! Tiêu Dật chỉ giơ nhẹ tay, đỡ Mộ Thịnh Phong dậy, nói: "Hôm nay là ngày vui của Mộ tướng, không cần đa lễ thế!"
Bờ môi Mộ Thịnh Phong mang một nụ cười nhạt như ngày thường, kính cẩn nói: "Lễ quân thần không thể không có!"
Bách quan đều đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn một cái, thấy nữ tử đứng thẳng kế bóng dáng màu vàng sáng, có người trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, có người thì đáy mắt lướt qua một tia tối tăm, sau đó lại không biến sắc cúi đầu, che giấu tính toán ở đáy lòng!
Mộ Thịnh Phong hơi nghiêng đầu, khóe mắt xẹt qua bên ngoài, cúi đầu đứng ở bên cạnh Tiêu Dật nói: "Mời hoàng thượng lên ngồi!" Sau đó quay đầu nói với thị nữ đứng bên cạnh, "Dẫn công chúa đến chỗ nữ quyến!"
Thị nữ đang định tiến lên đây, lại thấy Tiêu Dật phất tay, một cái tay khác đã nắm tay mềm của Tiểu Thất, giống như tùy ý nói: "Không cần, Tiểu Thất đi theo trẫm là được!"
Hành vi như thế tỏ rõ khí thế của hoàng hậu, mặc dù trong lòng bách quan sớm có phỏng đoán, nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được nhìn qua bên cạnh Tiêu Dật. Lại thấy nàng kia hơi nhíu lông mày, tựa hồ hơi không vui, nhưng nháy mắt lại chậm rãi, bình tĩnh nhìn qua mọi người trong khắp đại sảnh, sắc mặt không mừng rỡ cũng không có nửa điểm sầu lo, chỉ còn lại một nụ cười thanh nhã ôn hòa.
"Tiểu Thất!" Đang lúc bách quan đã cam chịu an bài như thế thì một nữ nhân từ Thiên điện đại sảnh đi vào, thấy bóng dáng màu vàng sáng trước mặt thì hơi chần chừ, tay phải theo thói quen khoác lên cái bụng nhô lên, vẫn trực tiếp đi qua, kéo tay Tiểu Thất, trầm nhẹ nói, "Tiểu Thất, ta ở chỗ nữ quyến đợi một lúc lâu cũng không thấy muội tới, cho nên đến tìm muội."
Hành động của Kiêm Gia có phần vô lễ, các quan viên mới vừa bước ra nửa bước đều dừng ở chỗ cũ, mỗi người đều cúi người, nhíu lông mày, không dám dòm ngó, khóe mắt lại liên tiếp liếc qua đó. Trong sảnh to như vậy đột nhiên im ắng, tựa hồ hai nữ tử đó đã trở thành nhân vật chính hôm nay.
Ánh mắt Tiểu Thất nhìn từ bàn tay nắm nhau của hai người đến trên mặt Kiêm Gia, nụ cười ở bờ môi hơi xa cách: "Tam tỷ tìm ta có việc à?"
Thấy nụ cười như thế, vẻ mặt Kiêm Gia đột nhiên hơi ngây ngốc, tay lại càng nắm chặt Tiểu Thất: "Lục muội Vân nhi vẫn ở tại Tướng phủ, xuất giá hơi gấp, chúng ta vẫn chưa tán gẫu với muội ấy, cho nên hôm nay ta muốn cùng muội đi thăm muội ấy." Nói tới chỗ này, Kiêm Gia lại quay đầu hỏi, "Không biết Mộ tướng có để ý không?"
Mộ Thịnh Phong tựa hồ rất là bất đắc dĩ cười một tiếng: "Vân nhi cũng luôn la hét muốn gặp các tỷ muội, thần sao dám ngăn trở!"
Ánh mắt dò xét của Tiểu Thất rơi vào trên người Mộ Thịnh Phong, hơi dừng lại, mới nói: "Cũng được!"
Kiêm Gia mới khẽ cúi người với Tiêu Dật: "Hoàng thượng có thể thả tỷ muội chúng ta tụ họp chút không?"
Tiêu Dật vẫn trầm giọng chưa từng nói, ánh mắt thẩm tra quét qua người hai người họ, cúi đầu, đột nhiên tiến tới bên cổ Tiểu Thất, rỉ tai nói: "Vừa rồi Dục thái phi tìm nàng, có phải nàng không muốn đi nên lấy ta làm bia đỡ đạn, nhưng bây giờ lại gấp gáp đẩy ta ra!"
Tư thái của hai người thật là thân mật, vành tai Tiểu Thất ửng đỏ, nghe lời nói được một nửa, đang muốn trả lời, lại thấy Tiêu Dật buông lỏng tay, cười nhạt nói: "Nhớ đi sớm về sớm!"
Tiểu Thất ngước mắt còn muốn nói cái gì, nhưng tầm mắt nhìn đến Kiêm Gia, lại rốt cuộc không muốn nói tiếp, cúi đầu nói với Kiêm Gia: "Đi thôi!" Xoay người đi vào nội điện, vài sợi tóc phát qua con rồng năm móng trên long bào của Tiêu Dật, lộ vẻ quyết tuyệt, Tiêu Dật nhìn thấy nhất thời hốt hoảng. Cơ hồ là vô ý thức, hắn cất bước muốn đuổi theo, lại thấy Mộ Thịnh Phong tùy ý nghiêng đầu qua, vô tình hay cố ý chặn lại tầm mắt của Tiêu Dật: "Hoàng thượng, các đại thần đều chờ đợi hoàng thượng ngồi lên ghế!"
Bước chân của Tiêu Dật hơi chậm lại, xoay người lại nhìn mọi người còn đứng nghiêm ở sau lưng, rốt cuộc chậm rãi bước qua ngồi ghế.
Từ đại sảnh quay về Thiên Điện, lại từa Thiên Điện vòng qua hành lang khúc khuỷu, Tiểu Thất và Kiêm Gia đã đến hậu viện yên lặng. Hôm nay người hầu hạ ở hậu viện ít hơn bình thường rất nhiều, hoa phù dung nở ra hai bên hành lanh, mùi thơm thoang thoảng, có vẻ yên tĩnh thanh nhã hơn ở điện trước.
"Tiểu Thất!" Kiêm Gia dừng lại, cách xa Tiểu Thất một chút, "Muội muốn rời khỏi à?"
Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại, mỉm cười nhìn về Kiêm Gia: "Rời khỏi hay không rời khỏi tựa hồ không phải do ta!"
Đáy mắt Kiêm Gia dần dần hiện lên chút ít bi thương, thở dài nói: "Giữa muội và ta, hôm nay đi tới tình trạng này, ta —— biết làm muội tổn thương! Hôm qua Mộ tướng tới tìm ta, muốn ta giúp một tay, nếu muội muốn rời đi, ta giúp muội. Nếu muội muốn ở lại, ta cũng sẽ không tranh với muội, đi tới hôm nay ta đã hiểu, ngày đó nếu không phải mình cố chấp, thì sẽ không vùi lấp ta và muội vào tình cảnh lúng túng như vậy, ta và muội đều là con cái Ninh thị, cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nhưng, Tiểu Thất, ta dù sao còn có mẫu phi của ta, không thể tùy ý rời đi như muội!"
Tiểu Thất cúi đầu, tầm mắt chạm vào cái bụng càng ngày càng nhô lên của nàng, sâu trong đáy lòng rốt cuộc cảm thấy lo lắng, ngây ngốc chốc lát nhưng thủy chung không tìm được lời thích hợp để an ủi Kiêm Gia. Số mạng như thế đối với Kiêm Gia, Tiểu Thất không biết rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo: "Tam tỷ, ta rời khỏi, tỷ phải bảo trọng!"
"Tốt!" Kiêm Gia chợt vươn tay, cách cái bụng thật to, nàng nhẹ nhàng kéo nàng đi, "Tiểu Thất!" Thanh âm kia hơi khàn khàn, "Muội có biết ta vẫn luôn hâm mộ muội, từ nhỏ đã bắt đầu, từ khi —— phụ hoàng ôm ta lên đùi nói với ta phải chăm sóc muội thật tốt!"
"Tam tỷ!" Tiểu Thất nhẹ nhàng kêu.
"Đi thôi!" Kiêm Gia lại đột nhiên xoay người đi, nhỏ giọng nói, "Có lẽ ta cũng hi vọng muội rời đi!"
Hoàng hôn từ từ di chuyển về tây, đè lồng thỏ thẫm treo trên cửa lớn cũng sáng lên, thêm chút không khí vui vẻ. Ánh sáng trong đại sảnh lần lượt thay đổi, dần dần vang lên thanh âm ca múa.
Mộ Thịnh Phong mặc áo khoác màu đỏ chót ngồi dưới Tiêu Dật, hỉ phục đỏ tươi tạo thêm mấy phần thân cận. Bởi vì hôm nay hắn là tân lang, không ngừng có người đi lên mời rượu, sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn mọi người hơi mê mang, đã có mấy phần say rượu.
Tiêu Dật nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ hơi âm trầm, xoay người cúi đầu phân phó thị vệ bên cạnh mấy câu. Đang lúc thị vệ kia tính toán rời đi thì một người chợt đi ra từ thiên điện, sắc mặt cực kỳ hốt hoảng đi tới bên cạnh Mộ Thịnh Phong, nhỏ giọng rỉ tai mấy câu. Mộ Thịnh Phong khẽ lắc đầu một cái. Tựa hồ không nghe rõ ràng, người nọ càng thêm vừa vội vừa sợ, giọng nói bất giác đề ột chút: "Có một người đột nhiên xông vào trong tân phòng, mang..... mang công chúa đi!"
Tiêu Dật gần bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng hỏi: "Công chúa nào?"
Người nọ "Phịch" một tiếng quỳ xuống, khủng hoảng nói: "Là.... Là Thất công chúa!"
"Rầm" một tiếng, lúc Tiêu Dật đứng dậy làm lật cả ghế, một tiếng vang kia làm thanh âm trong sảnh mất hết, trong đại sảnh lập tức im ắng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều dời về ghế trên. Mà giờ khắc này Mộ Thịnh Phong mới hậu tri hậu giác đứng lên, hô một tiếng: "Cái gì! Thất công chúa bị cướp đi rồi!"
Quan viên đang ngồi nhất thời hoảng loạn lên, nữ tử ca múa đã lui xuống, không ít quan viên không nhịn được cúi đầu nghị luận.
Ánh mắt Tiêu Dật trầm xuống, liếc nhìn Mộ Thịnh Phong hơi say đang luống cuống, vung tay lên, trong nháy mắt bên trong đại sảnh tràn vào hàng loạt binh sĩ mặc áo giáp, canh chặt cửa. Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Nếu không có chỉ ý của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự tiện rời đi!"
Thân thể Mộ Thịnh Phong hơi lắc lư, ánh mắt mê ly nhìn bóng dáng màu vàng sáng đi vào Thiên Điện, lúc này mới cúi mắt âm thầm nói gì đó với người quỳ bên cạnh, đáy mắt sáng tỏ mơ hồ thoáng qua ánh sáng.
Khi Tiêu Dật đi vào tân phòng, lại chỉ nhìn thấy Kiêm Gia ôm Lục Công Chúa núp ở giữa giường, sắc mặt Kiêm Gia hơi kinh hoảng, tay vuốt lưng Lục Công Chúa từng cái, nhỏ giọng an ủi: "Vân nhi đã không sao!" Lục Công Chúa núp ở trong ngực Kiêm Gia, trên đầu còn đang đắp khăn voan đỏ, không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng thân thể hơi phát run.
Ánh mắt bén nhọn của Tiêu Dật quét qua tất cả chung quanh, không có dấu vết giãy giụa nào, hẳn không phải bị cướp đi, như vậylà nàng tự nguyện đi? Nghĩ đến khả năng này, lửa giận nổi lên nhìn chằm chằm người trên giường, giảm thấp tức giận xuống rồi hỏi: "Có thấy rõ người tới hay không?"
Kiêm Gia nói: "Người nọ tựa hồ chính là người xuất hiện ở Hạn Tinh lâu trước kia?"
Tiêu Dật nhàn nhạt nhìn thoáng qua các nàng: "Nếu biết là hắn, vì sao còn kinh hoảng như thế!"
"Ta —— ta không biết vì sao hắn phải cướp đi Tiểu Thất" Kiêm Gia định thần lại, "Vừa bắt đầu Tiểu Thất tựa hồ cũng rất không muốn, nhưng hắn nói nếu Tiểu Thất không đi, hắn sẽ giết chết chúng ta, cho nên.... Cho nên...."
Ánh mắt của Tiêu Dật càng thêm trầm xuống, muốn xoay người rời đi, nhưng liếc thấy Lục Công Chúa còn núp ở trong ngực Kiêm Gia, đáy lòng chợt cảm thấy khác thường, bước chân ngừng lại một chút, lại quay lại bước từng bước tới bên giường họ.
Kiêm Gia càng ôm sát Lục Công Chúa trong ngực, bối rối không hiểu nói: "Ngài muốn làm gì?"
Tiêu Dật nhìn Kiêm Gia một cái thật sâu, tay chậm rãi đưa về phía cái khăn voan đỏ: "Trẫm muốn nhìn tân nương tử một chút!"
"Không ——" Kiêm Gia ngăn tay hắn lại, nói, "Vậy không hợp lễ nghĩa!"
Tiêu Dật hừ lạnh nói: "Không được sao?"
Kiêm Gia sửng sốt, trông thấy ý lạnh như tên trong mắt hắn, theo bản năng từ từ buông lỏng tay, tay Tiêu Dật cầm 1 góc khăn voan đỏ thẫm này, Lục Công Chúa không khỏi co rụt lại, khăn voan đỏ chỉ khoác nhẹ ở trên, trượt xuống từng chút.
"Hoàng thượng!" Mộ Thịnh Phong bên ngoài tân phòng đột nhiên tập tễnh vọt tới bên giường, ôm tân nương, say sưa mông lung la ầm lên, "Người hoàng thượng vén khăn voan đỏ là.... là thê tử vừa qua khỏi cửa của thần, khăn voan đỏ của thê tử thần sao có thể do hoàng thượng vén, đây là... Đây là sự vũ nhục.... với thần"
Giờ phút này Binh Bộ Thượng Thư Lăng Trụ và Hộ bộ thượng thư Nhan Thanh ngoài tân phòng, hai người hơi khủng hoảng quỳ xuống đất nói: "Hoàng thượng thứ tội, tướng gia ngài ấy uống say rồi, nể tình tướng gia chỉ thương thê tử xin bỏ qua tội thất lễ của ngài ấy!"
Tiêu Dật chậm rãi thu tay lại, sắc mặt ám trầm nhìn chằm chằm Lục Công Chúa đang chôn cả gương mặt trong ngực Mộ Thịnh Phong, cảm thấy thân hình rất là tương tự, có lẽ vì họ là tỷ muội! Nhưng —— Tiêu Dật yên lặng nhìn về phía nữ tử kia, thật không phải là nàng sao? Nếu là nàng, chẳng phải là bỏ lỡ một cơ hội duy nhất sao! Hơn nữa hắn cũng biết tiệc mừng hôm nay ít nhiều là có mục đích gì.
"Hoàng thượng" tiếng khôi giáp đột nhiên vang lên bên ngoài tân phòng, một người quỳ ở cửa bẩm báo, "Phủ Công Tôn đại nhân gặp kẻ trộm!"
Gặp kẻ trộm? Lòng dạ người ở chỗ này đều biết rõ, nếu chỉ bị trộm bình thường, sao lại tới bẩm báo Hoàng đế.
Tiêu Dật rốt cuộc xoay người đi, đi tới bên cạnh vệ binh kia, trầm giọng hỏi: "Bọn họ trốn nơi nào rồi?"
"Bỏ chạy về hướng bắc rồi!"
Tiêu Dật phất tay áo đi ra khỏi tân phòng, vừa đi vừa ra lệnh: "Bảo Công Tôn Cảnh Thăng dẫn người đuổi theo về phía bắc! Nhạc Khung ngươi mang binh chia làm hai đường đuổi theo hướng đông tây!"
"Dạ!"
Cho đến một tiếng tiếp một tiếng ra lệnh dần dần vang xa, Mộ Thịnh Phong mới chậm rãi buông lỏng người trong ngực ra. Người nọ vén khăn voan lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Tiểu Thất.
Tiểu Thất vừa cởi hỉ phục ra vừa nhỏ giọng nói: "Mộ tướng, cám ơn huynh!"
Mộ Thịnh Phong ngồi dậy, trên mặt không còn vẻ mê loạn, hắn nhanh chóng kéo Tiểu Thất đi ra khỏi tân phòng, nhỏ giọng nói: "Ta dẫn muội đi tìm hắn!"
"Tướng gia! Công chúa!" Nhan Thanh và Lăng Trụ không hẹn mà cùng lên tiếng, "Công chúa thật muốn đi sao?"
Tiểu Thất xoay người lại, cười nhạt: "Hôm nay ta đi chắc rồi, Kỳ quốc làm phiền các vị rồi!"
"Thần —— nhất định hết sức!"Khi Nhan Thanh và Lăng Trụ nói xong ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh đã ẩn ở trong màn đêm.
Màn đêm đen nhánh, Tiểu Thất nhìn nam tử mặc trang phục màu đen lẳng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về nơi này, nhưng lại không có bất kỳ động tác, chỉ nhìn thẳng về nơi này không hề chớp mắt.
"Mộ tướng!" Tiểu Thất quay đầu lại nhìn đèn lồng đỏ lớn sáng phía xa, ngập ngừng nói, "Hôm nay huynh và Lục tỷ thành thân, nhưng ——"
"Tiểu Thất ——" Mộ Thịnh Phong chợt ngắt lời nàng, hơi dừng một chút, "Ta còn có thể gọi muội một tiếng Tiểu Thất không?" Thấy nàng gật đầu một cái, hắn mới tiếp tục nói, "Muội yên tâm, ta hật muốn thành thân với Vân nhi, ta sẽ không bỏ mặc mình bị vùi lấp trong quá khứ, Vân nhi đối với ta có lẽ sẽ là một hạnh phúc khác, ta không muốn bỏ qua lần nữa, bởi vì không thể quên mà khiến mình bỏ qua lần nữa!"
Tiểu Thất rốt cuộc chậm rãi lộ ra nụ cười lúm đồng tiền với hắn, nói: "Mộ Thịnh Phong, gặp được huynh, ta nghĩ Lục tỷ nhất định sẽ hạnh phúc! Như vậy, bảo trọng!" Tiểu Thất nắm thật chặt áo choàng trên người, chậm rãi đi về phía người kia.
"Tiểu Thất!" Mộ Thịnh Phong chợt tiến lên một bước, giữ tay nàng lại, nói thật nhỏ, "Đồng ý với ta, phải thay thế nàng sống tốt!"
"Tốt!" Nàng không quay đầu nhìn hắn, chỉ hơi quay đầu, rốt cuộc tăng nhanh bước chân đi về phía người đang đợi nàng trong màn đêm. Có lẽ hắn không chịu tiến lên chính là muốn cho bọn họ một chút thời gian! Người như vậy, có lẽ thật có thể ình hạnh phúc và ấm áp.
Có mấy vì sao hiện ra, lặng lẽ đọng trên bầu trời, bầu trời tựa hồ chỉ thưa thớt một vài ánh sao, có lẽ ngày mai thời tiết sẽ không tốt, nhưng nàng nghênh đón hắn, hắn tự tay cầm tay của nàng, lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu có lực, hạnh phúc có thể nở hoa kết trái trong lòng bàn tay hắn!
Kỳ quốc năm Thụy Hòa thứ hai, mùng ba tháng chín, tân hoàng Tiêu Dật lên ngôi, đổi niên hiệu "Thiên Khải", phong Ninh thị Thất công chúa làm hậu, Ninh thị Tam công chúa thành Hiền phi, nhưng ngày lên ngôi lại truyền ra tin hoàng hậu nhiễm bệnh nặng, sau đó ở trong Phượng Tường cung tĩnh dưỡng.
Năm Thiên Khải đầu tiên, mùng tám tháng mười, Kỳ quốc và Bắc Liêu thành công nghị hòa ở biên giới.
Mười ngày sau, quân đội Kỳ quốc trú đóng ở phía nam truyền đến tin chiến thắng, Hoàng Vũ chính thức bị Kỳ quốc đánh bại. Mà đồng thời, hoàng cung Bắc Liêu cũng nhận được tin chiến thắng, quân đội Bắc Liêu vẫn trú đóng ở biên cảnh Đại Yến và Kỳ quốc cũng công chiếm Đại Yến.
Kỳ quốc và Bắc Liêu đồng thời lấy nghị hòa làm ngụy trang, mỗi bên đều thu được thành công, từ đó cường quốc chỉ còn dư lại Bắc Liêu và Kỳ quốc.
Tiêu Dật chắp tay đứng trong Quang Hoa điện, mắt nhìn xuống thần tử của hắn dưới ghế vua. Mà khi đó Bắc Thiên Vũ cũng đứng ở thành cung Đại Yến, nhìn quân đội của hắn xâm chiếm mảnh đất Đại Yến từng chút.
Một cục diện mới đã chậm rãi triển khai!
Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất - Thủy Dạ Lam Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất