The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịch Mộng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 325
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233: Một Tiếng Nôn Oẹ
hong Khải Trạch bị đánh đến hàm răng ra máu, Tạ Thiên Ngưng lập tức chạy tới, lo lắng nhìn vết thương của anh, đau lòng nói: "Anh sao rồi, có đaukhông? Cánh tay cũng bị chảy máu, không được ah..., phải đi bệnh viện nhanh lên mới được, tránh cho vết thương nhiễm trùng."
Phong Khải Trạch cũng không cảm thấy đau, nhất là được quan tâm như thế, trong lòng ấm áp, càng muốn ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa tỏ ra mình bây giờ rất hạnh phúc, vì vậy giở một chút tính khí trẻ con lấy lòng trấn an, "Em thổi cho anh một chút liền hết đau, thổi một chút."
"Bây giờ, y phục cũng bị xốc xếch như vậy, không biết trên người còn có vết thương khác hay không, đi, đi đến bệnh viện kiểm tra một chút." Tạ Thiên Ngưng không có tâm trí nhìn những thứ khác, chỉ lo lắng cho tình trạng của Phong Khải Trạch, không muốn anh bị vấn đề gì.
Cô hiện tại chỉ có anh, không muốn anh xảy ra chuyện gì.
"Yên tâm, thân thể anh bằng sắt, những vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, về nhà bôi thuốc một chút là hết thôi." Anh không quan tâm vết thương trên người, ấm áp nhìn cô, bởi vì cô quan tâm anh như vậy, yêu anh như vậy, làm anh cảm thấy vui mừng, hạnh phúc.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của cô, chỉ sợ anh bây giờ còn tiếp tục ra sức đánh Ôn Thiếu Hoa.
Ôn Thiếu Hoa dùng ánh mắt ghen tỵ và tức giận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, cô đối với Phong Khải Trạch dịu dàng và quan tâm, để cho hắn cảm thấy thật tức giận, không nhịn được gào thét giễu cợt cô, "Tạ Thiên Ngưng, cô giỏi lắm, bây giờ tôi đã hiểu. Trước kia không biết cô có bản lãnh này. Bây giờ chắc không có một người đàn ông nào có thể chạy thoát được lòng bàn tay của cô, không chỉ dịu dàng, còn biết cách dụ dỗ, khiến cho đàn ông vui vẻ, quả thật làm cho ai cũng mê mệt, khó trách Phong Khải Trạch bị cô quyến rũ mê mệt đến như vậy, xem ra trước kia là tôi xem thường cô."
Tạ Thiên Ngưng nghe ra trong lời nói có ý châm chọc, nhưng cô mặc kệ hắn, kéo cánh tay Phong Khải Trạch, muốn rời đi, "Con khỉ nhỏ, chúng ta đi."
Phong Khải Trạch không đi, đứng bất động tại chỗ, cười lạnh nhìn Ôn Thiếu Hoa, ngược lại giễu cợt hắn, "Ôn Thiếu Hoa anh đang hâm mộ hay là ghen tỵ với chúng tôi?"
"Phong Khải Trạch, đừng nói tôi không thức tỉnh anh, người phụ nữ này lòng dạ xấu xa khó đoán, anh phải coi chừng một chút, nếu rơi vào tay cô ấy sau này sẽ không có kết quả tốt, đến lúc đó hối hận không kịp." Ôn Thiếu Hoa chỉ là nói lung tung, thực ra là không muốn nhìn Tạ Thiên Ngưng đối xử tốt với người đàn ông khác.
Ban đầu bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê, mặc dù cô giúp hắn xắp xếp cuộc sống ngay ngắn rõ ràng, tuy nhiên cô không có dịu dàng như thế đối với hắn, thậm chí đi cùng với hắn còn nhăn nhó, khó chịu giống như người không quen biết, cũng không dễ dàng cho hắn đụng vào. Mà bây giờ, cô thay đổi, triệt để thay đổi, biến thành một người phụ nữ kiều mỵ, dịu dàng, thân thiết, đây chính là người phụ nữ hắn muốn.
Tại sao cô đối với người đàn ông khác có thể như vậy, đối với hắn lại không được, tại sao?
Tạ Thiên Ngưng vốn không muốn để ý nhiều tới Ôn Thiếu Hoa, tránh cho hắn suy nghĩ lung tung, nhưng nghe được những lời này của hắn, cuối cùng không chịu nổi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: "Tôi lòng dạ xấu xa, xin hỏi tôi như thế nào gọi là lòng dạ xấu xa?"
"Bộ dạng lúc trước ở cùng tôi, khác hoàn toán bây giờ khi đang ở cùng với người đàn ông khác, chẳng lẽ lòng dạ không xấu xa sao?"
"Ôn Thiếu Hoa, vậy tôi liền nói rõ ràng cho anh biết, anh nói ai là người đàn ông khác? Anh ấy là chồng của tôi, tôi toàn tâm toàn ý yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, không có như anh, chỉ là một món đồ bỏ đi, anh không đáng để được người nào yêu cả. Tôi vốn là không muốn nói chuyện với anh, để tránh cho anh suy nghĩ lung tung,nói năng bậy bạ, nhưng anh thật sự rất quá đáng, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, gặp lại anh trong bộ dạng này, tôi thật sự muốn ói."
"Ụa ——" Tạ Thiên Ngưng sau khi mắng xong, dạ dày khó chịu lại muốn ói, vì vậy dùng tay che miệng, ợ khẽ một tiếng.
Một tiếng nôn ọe này làm tất cả mọi người cho là cô đang làm bộ muốn ói, hạ nhục Ôn Thiếu Hoa, cho nên không có hoài nghi. gì.
Cũng như mọi người Phong Khải Trạch cũng cho rằng như thế, vì vậy ôm cô trong lòng, tiếp tục châm chọc Ôn Thiếu Hoa, "Thiên Ngưng, chớ vì một người rác rưởi như vậy mà tức giận, không nói nữa, nếu em bị chọc tức, anh sẽ rất đau lòng."
"Được, em không tức giận." Cô cố gắng nén cảm giác buồn nôn, nở ra nụ cười nhàn nhạt, hít sâu, khiến thân thể dễ chịu hơn một chút.
Tại sao cứ muốn ói?
Ôn Thiếu Hoa vô tình nghe được âm thanh nôn ọe của Tạ Thiên Ngưng, lầm tưởng cô là nôn mửa, giễu cợt hắn, vốn là đang tức giận, hiện tại càng tức hơn, hung ác nhìn cô chằm chằm, cắn răng nghiến lợi gào thét, "Tạ Thiên Ngưng, cô như vậy không cảm thấy thật là quá đáng sao? Trước kia cô chưa bao giờ như vậy, nhưng bây giờ cô trở nên làm cho người ta rất đáng ghét, cô thật rất đáng xấu hổ."
Tạ Thiên Ngưng hít sâu, kiềm chế cơn giận, vì vậy tận lực giữ vững tâm trạng bình thường ôn hòa nói, "Mặc kệ tôi trở thành người như thế nào, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh, tôi bây giờ là vợ của Phong Khải Trạch, anh nói vợ người khác như vậy, không cảm thấy rất bất lịch sự sao? Về phần đáng xấu hổ, so sánh với anh, tôi thật không dám."
"Đừng quên, cô đã từng là vị hôn thê của tôi trong mười năm. trong mười năm đó cô đối với tôi có thể nói hết lòng hết dạ, muốn gì được đó. Nhưng trong nháy mắt, cô lại đem quan hệ của chúng ta phủi sạch, không cảm thấy thay đổi quá nhanh sao?"
"Đúng là thay đổi quá nhanh, mười năm tình cảm, anh không chút lưu luyến mà vứt bỏ nó đi,cũng là thay đổi rất nhanh vậy. Hôm nay anh trong tình trạng này, hoàn toàn đều do anh gieo gió gặt bão, không thể oán hận ai cả, bây giờ nhìn thấy tôi bên cạnh người đàn ông khác, anh tức giận muốn phá hư, nhưng lại phá không được, còn nhìn thấy tôi sống rất hạnh phúc. Anh không cảm thấy bàn thân anh rất ích kỷ sao?"
"Loại phụ nữ có mới nới cũ như cô, tôi cũng không lạ gì. Phong Đại Thiếu Gia, bây giờ anh đang rất hạnh phúc, tôi tin một ngày nào đó anh sẽ được chết rất thảm. anh phải giữ tiền của mình cho kỹ, đừng để người phụ nữ này chiếm toàn bộ của mình hết." Ôn Thiếu Hoa cố ý giễu cợt, mục đích là muốn cho Tạ Thiên Ngưng ở trước mặt mọi người mất mặt xấu hổ, những lời nói này không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng đủ để tạo thành một chút dư luận.
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng chặt hơn, trước mặt mọi người, rất khoát khí nói: "Ôn Thiếu Hoa, chuyện này cũng không cần anh hao tâm lo lắng, tôi là cam tâm tình nguyện đem toàn bộ tiền của tôi cho cô ấy. Nếu như tiền bạc có thể mua được một người vợ toàn tâm toàn ý yêu ta, thì cũng thật là đáng giá."
Tạ Thiên Ngưng hạnh phúc cười cười, dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, cho dù không nói gì, nhưng cũng lộ ra được tình cảm như keo như sơn yêu say đắm.
Mặc kệ người ta nói như thế nào, chỉ cần anh hiểu cô là được, con người lúc sống, nên sống vì mình, cần gì quá mức quan tâm cái nhìn của người khác cơ chứ?
Ôn Thiếu Hoa cho rằng nói như vậy có thể đả kích Tạ Thiên Ngưng, không ngờ cô và Phong Khải Trạch tình cảm vẫn tốt như vậy, trong lòng ghen tỵ mãnh liệt, không thể nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau hạnh phúc như thế, cho dù mình không có bản lãnh đó, cũng muốn dọa, "Được, tôi ngược lại muốn nhìn các người có thể hạnh phúc đến khi nào? Tạ Thiên Ngưng, vịt con xấu xí thì vẫn mãi là vịt con xấu xí, cho dù cô có mọc được lông Phượng Hoàng, cô cũng không thể trở thành Phượng Hoàng."
"Chỉ có những người đàn ông luôn tự ình là đúng kia mới nghĩ đem những người phụ nữ ra so sánh với chim sẽ và Phượng Hoàng, ở trong mắt của tôi, mỗi người phụ nữ đều là Phượng Hoàng, chỉ là có một số phụ nữ đem ánh sáng Phượng Hoàng để lộ ra ngoài, còn một số chỉ là đang ẩn núp mà thôi. Ôn Thiếu Hoa, đến bây giờ anh vẫn chỉ biết nhìn mọi chuyện từ bên ngoài, tôi thật sự vì anh cảm thấy buồn. Con khỉ nhỏ,em có chút mệt mỏi, đi thôi." Tạ Thiên Ngưng không dạy dỗ Ôn Thiếu Hoa nữa, cảm thấy mệt mỏi thật sự, có chút buồn ngủ, cho nên muốn đi khỏi.
Phong Khải Trạch cho là cô không muốn cùng Ôn Thiếu Hoa nói thêm nữa, nên mới viện cớ muốn rời khỏi, vì vậy làm theo ý của cô, "Được, chúng ta đi."
Quản lý khách sạn thấy hai người chuẩn bị đi, lập tức cung kính đưa đến cửa, nửa câu cũng không dám nói đến chuyện bồi thường, "Phong thiếu gia, phong thiếu phu nhân, hoan nghênh lần sau trở lại."
"Sẽ không có lần sau nữa." Phong Khải Trạch tà mị cười một tiếng, sau đó đưa Tạ Thiên Ngưng lên xe, sau đó cũng đi theo lên xe, lập tức rời khỏi.
"Cái gì, sẽ không có lần sau nữa." quản lý khách sạn bởi vì câu nói này, sợ đến mặt xám như tro tàn, nhìn xe rời đi trước mắt, cho đến khi bóng xe biến mất, lúc này mới nổi giận đùng đùng trở lại, chỉ vào Ôn Thiếu Hoa mắng to, "Ôn Thiếu Hoa, đầu óc anh bị nước vào sao, còn dám cùng Phong thiếu gia đánh nhau, xỉ nhục Phong thiếu phu nhân, anh muốn chết cũng đừng đem khách sạn của tôi lôi xuống nước? Tôi thật sự là bị anh hại thảm rồi."
"Ông không phải là đã đuổi việc tôi sao, khách sạn của ông có chuyện thì liên quan gì tới tôi?" Ôn Thiếu Hoa khinh thường trả lời, sau đó mang theo thương tích trên người chân thấp chân cao đi ra ngoài cửa.
"Giữ hắn lại cho tôi." quản lý khách sạn không để cho Ôn Thiếu Hoa đi, ra lệnh bảo vệ chặn hắn lại.
Mấy bảo vệ đi tới, chặn đường lại, không để cho Ôn Thiếu Hoa đi.
Ôn Thiếu Hoa xoay người trở lại, nghiêm túc nói: "Ông muốn gì? Nếu đã đuổi tôi, tại sao còn ngăn cản không cho tôi đi khỏi?"
"Ôn Thiếu Hoa, cứ như vậy để cho anh đi, ai tới bồi thường tổn thất của tôi? Mới vừa rồi anh và Phong thiếu gia ẩu đả, hư hại rất nhiều đồ, ghế bị đập nát vài cái, khăn bàn cũng bị rách vài cái, còn có một chút đồ dùng nhỏ, cái đĩa, bình hoa, bát đũa, những thứ này chẳng lẽ không cần bồi thường sao?"
"Cũng không phải là chỉ có một mình tôi làm hư, tại sao ông không đi tìm Phong Khải Trạch bồi thường?"
"Anh nghĩ tôi ngu ngốc ư, tìm Phong Khải Trạch bồi thường, vậy khách sạn của tôi không muốn làm ăn nữa sao? Mặc kệ, tóm lại những thứ này tôi toàn bộ bắt anh bồi thường, nếu như anh không bồi thường, vậy thì chờ đi ngồi tù. Tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau nếu như anh không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Hừ ——" Ôn Thiếu Hoa không nói gì, đẩy bảo vệ ra, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đáng chết, tiền không kiếm được bao nhiêu, giờ bắt tôi phải bồi thường, ba ngày, hắn đi đâu lấy tiền tới bồi thường những thứ này, hơn nữa nợ trên người làm sao trả đây?
Đều là Tạ Thiên Ngưng chết tiệt kia làm hại, hắn không sống tốt, cũng sẽ khiến cô không được sống tốt.
"Tạ Thiên Ngưng,cô đợi rồi xem."
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng