It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịch Mộng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 325
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Uy Hiếp Lẫn Nhau
dit:ThanhHuu.
Beta: Vinhanh-annkasi.
Hồng Thi Na trốn trong khách sạn một ngày một đêm không dám ra gặp ai, cho đến sáng hôm sau mới rời đi.. Cho đến sáng ngày hôm sau mới dám rời đi.
Vậy mà chuyện của Hồng Thi Na vẫn được truyền đi. Cho dù cố ngăn chặn, thì tin đồn đã lan truyền đi khắp mọi nơi khiến cho Hồng Thi Na hoàn toàn thân bại danh liệt.. Từ khách sạn đi ra ngoài Hồng Thi Na phải đeo kiêng mát, quấn khăn quàng làm mọi cách kín đáo vì sợ người khác nhận ra cô.
Nhưng càng che giấu càng làm người khác để ý, dù Hồng Thi Na có bịt kín mặt vẫn bị người ta nhận ra vóc dáng. Lúc đi trên đường luôn bị người khác chỉ chỏ bàn tán.
Bây giờ Hồng Thi Na mới hiểu ra tiền không phải là tất cả, rất nhiều thứ không phải có tiền là mua được.
Tất cả đã không thể cứu vãn được, chính Hồng Thi Na đã tự hại bản thân mình trở nên như vậy. Cái giá phải trả thật là lớn.
Hồng Thi Na che giấu vừa về đến cửa nhà đã thấy Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí đã ngồi ở phòng khách đợi sẵn. Giống như đang chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân vậy.
Không khí căng thẳng làm Hồng Thi Na cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn nhắm mắt đi vào khẽ gọi: “Ba, anh...con...”
Á........ Chưa kịp nói hết câu Hồng Thiên Phương đã đứng dậy tức giận tát Hồng Thi Na một cái, Hồng Thi Na vừa đau, vừa sợ hãi kêu, hơn nữa còn đứng không vững ngồi bệt dưới đất, hai tay đỡ lấy ghế sa lon, mặt đầy nước mắt, ánh mắt đau thương, khuôn mặt lộ vẻ yếu đuối nhìn người vừa đánh mình, chua xót gọi: "Ba ——"
Bị cha đánh bạt tai này, trong lòng Hồng Thi Na tràn đầy uất ức, nhưng lại không muốn chọc giận cha.
"Không cho phép gọi tôi là ba, tôi không có con gái không biết xấu hổ như cô." Hồng Thiên Phương chỉ là nói trong lúc đang bực bội, thật ra thì trong lòng ông khó chịu hơn ai khác. Đứa con gái ông thương nhất bị người ta làm nhục, ông sao có thể không nổi giận?
Nhưng tức giận thì có ích lợi gì, sự thật đã như vậy, căn bản không thể thay đổi được.
"Ba, con xin lỗi, thật xin lỗi."
"Bây giờ nói xin lỗi có tác dụng không, xin lỗi có thể khiến tất cả mọi chuyện không có xảy ra sao?"
"Con ——"
"Cha vẫn luôn cảnh cáo các con, hiện tại tạm thời đừng để xảy ra chuyện gì hết, các con nhất định không nghe, nhất định làm ra chuyện mới cam tâm à. Tốt rồi, chuyện đã biến thành như vậy, bây giờ con tính làm thế nào để giải quyết?"
"Con... con không biết." Hồng Thi Na giờ phút này biến thành một người nhu nhược nhát gan, một chút sắc bén cũng không có, giống như là một cừu nhỏ bị thương, chỉ muốn trốn sau người khác, để cho người khác tới bảo vệ nàng.
Thật ra thì cô rất ngưỡng mộ Tạ Thiên Ngưng có Phong Khải Trạch luôn bên cạnh bảo vệ, càng muốn lấy được Phong Khải Trạch và đươc Phong Khải Trạch bảo vệ, cũng bởi vì như thế, cô mới trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy anh ấy.
Nhưng cô càng giành, kết quả là càng thảm.
Hồng Thừa Chí rất đau lòng, vì vậy đến đỡ cô dậy, ôn hòa mà nói mấy câu, "Ba, nếu sự thật đã như vậy, cha cũng đừng trách Thi Na nữa, trong lòng em cũng không chịu nổi, cha làm như vậy sẽ chỉ làm em càng thêm khổ sở, con nghĩ trong chuyện này nhất định có cái gì hiểu lầm. Thi Na, em nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nói ra chúng ta mới có thể giúp em giải quyết."
Hồng Thiên Phương nghe xong cũng không tức giận như trước nữa. Hai người cùng nhau dò hỏi: "Thi Na, con không phải là một người tùy tiện, làm sao lại xảy ra chuyện đấy với Ôn Thiếu Hoa ở trong khách sạn?"
"Con ——"
Hồng Thi Na đang muốn từ từ kể ra sự tình rõ ràng, ai ngờ lúc này chuông cửa vang lên, người làm đi ra mở cửa, sau đó tiến vào cùng hai cảnh sát.
Khi cảnh sát thứ nhất mở lời, không khí càng trở nên căng thẳng, giống như là mang theo bão táp đến.
"Tiểu thư Hồng Thi Na, có người kiện cô xông vào nhà người khác, cầm hung khí đả thương người, còn bắt người làm con tin, uy hiếp người khác, xin theo chúng tôi đến sở cảnh sát một chuyến."
Hồng Thiên Phương vừa nghe, tức giận hét lớn với hai cảnh sát, "gan hai người thật là lớn, chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của ai sao?"
Xảy ra chuyện như vậy, người của nội bộ cảnh sát cũng phải báo cho Hồng Thiên Phương trước, để cho ông chuẩn bị tâm lý mới đúng. Thế nhưng cảnh sát lại đột nhiên xuất hiện như vậy. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ông căn bản cũng không có biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ người báo cảnh sát có thân phận không tầm thường sao?
"Hồng tiên sinh, rất xin lỗi, người kiện Hồng tiểu thư là người của Phong thiếu gia, hơn nữa đã cung cấp chứng cứ rất rõ ràng, chứng minh Hồng tiểu thư đột nhiên xông tới nhà người khác, cầm vũ khí đả thương người, còn bắt con tin uy hiếp người khác, người bị Hông tiểu thư đả thương cũng đã đứng ra chỉ chứng. Hồng tiểu thư, xin theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn." Hồng Thi Na vừa nghĩ tới đồn cảnh sát, lập tức liên tưởng đến phải ngồi tù, vì vậy trốn sau lưng Hồng Thừa Chí, nắm thật chặt áo của anh, không muốn cùng cảnh sát đi.
Hôm nay cũng đã than bại danh liệt, nếu như bị ngồi tù, chẳng phải muốn cô đi tìm chết sao?
Thi Na không muốn ngồi tù.
Hồng Thừa Chí nhìn em mình sợ đến như vậy, tức giận rống to với cảnh sát, "Các người đều cút ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh các người, cút ra ngoài."
"......" Cảnh sát không đi, vẫn giữ thái độ như lúc mới vào, nói: "Hồng thiếu gia, đây là trách nhiệm của chúng tôi, xin hãy tha lỗi, chúng tôi hôm nay nhất định phải mang Hồng tiểu thư về đồn cảnh sát."
"Tôi kêu các ngươì biến đi, tai các người bị điếc sao? cút đi."
Hồng Thiên Phương thấy chuyện chuyển biến ồn ào quá lớn, muốn mọi chuyện yên ắng xuông bớt, vì vậy liền khiển trách Hồng Thừa Chí, "con câm miệng cho cha."
"Cha, cha còn đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ để cho bọn họ đem Thi Na tới đồn cảnh sát cha mới cam tâm sao? Một cô gái bị cảnh sát mang đi như vậy, cha biết người bên ngoài sẽ nói khó nghe thế nào không?"
"Cha bảo con câm miệng, con có nghe hay không?"
"Hừ."
Hai cảnh sát thấy tình thế có vẻ không ổn, nhưng thật sự không có cách nào khác, hôm nay nhất định phải đưa Hồng Thi Na về đồn cảnh sát, "Hồng tiên sinh, hi vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi, nếu không sẽ có bất lợi lớn hơn với Hồng tiểu thư."
"Cảnh sát tiên sinh, không bằng như vậy, cho tôi thời gian một ngày, một ngày sau tôi sẽ thương lượng để người báo án rút đơn kiện, như vậy sẽ không có vấn đề gì." Hồng Thiên Phương đang cố hết sức giải quyết vấn đề, không muốn Hồng Thi Na bị đưa đến đồn cảnh sát.
Thi Na đã bị đả kích quá lớn, nếu như để cảnh sát dẫn nó đi, nó nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích này, nếu như vậy nó sẽ suy sụp mất, cho nên ông không thể để cho cảnh sát dẫn nó đi.
"Chuyện này ——" cảnh sát có chút khó xử.
"Chắc hẳn các ông đã biết chuyện con gái của tôi đã gặp phải, hiện tại con gái tôi đang bị đả kích rất lớn, tinh thần có chút thất thường, nếu bây giờ để cho con gái tôi theo các người về đồn cảnh sát, chỉ sợ con gái tôi thật sự sẽ điên mất. Cho tôi một ngày, tôi sẽ đi tìm Phong Khải Trạch giải hòa, được không?"
Nghe Hồng Thiên Phương nói, hai cảnh sát mặc dù biết làm như vậy sẽ không đúng, nhưng vì ngại tập đoàn Hồng thị, còn Hồng Thiên Phương lại tỏ ra thành ý như vậy, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, "Được, nhưng mà chúng tôi chỉ có thể cho ngài một ngày, một ngày sau, nếu như đối phương còn chưa có rút đơn kiện án, Hồng tiên sinh cũng đừng trách chúng tôi."
"Một ngày sau nếu tôi không thể giải quyết chuyện này, tôi sẽ tự đưa con gái mình đến đồn cảnh sát."
"Vậy thì tốt, làm phiền rồi."
Hồng Thiên Phương đã hứa chắc chắn như vậy, nên hai cảnh sát chào rồi rời đi.
Hồng Thi Na thấy cảnh sát vừa đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay Hồng Thừa Chí, cầu khẩn anh ấy "anh, anh sẽ giúp em, có đúng hay không?"
Hồng Thừa Chí vỗ vỗ đầu của cô, an ủi dụ dỗ cô, "Yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em."
"Ừm."
Sau khi hai người nói xong, cùng nhau nhìn Hồng Thiên Phương, nhất là Hồng Thi Na, có chút sợ, liếc mắt nhìn liền cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Lần này Hồng Thi Na gặp họa thật lớn, nói đi nói lại đều là Phong Khải Trạch làm hại, anh ta làm cho cô thân bại danh liệt, lại còn báo cảnh sát, muốn cô phải ngồi tù, thật là quá đáng.
Chuyện này, cô bị anh ấy xem như là cá trong bể, bị anh ấy khống chế.
Hồng Thiên Phương trầm mặc hồi lâu, thở dài mấy lần, lắc đầu mấy lần, xem ra có vẻ nghiêm trọng
"Cha, thật xin lỗi, đều là taị con không tốt, là con khiến cha phải khó xử. Phong Khải Trạch nhất định sẽ không đồng ý giải hòa, con... hay là con chạy trốn, nếu không con sẽ ngồi tù." Hồng Thi Na chân thành nói xin lỗi, đột nhiên nghĩ đến một ngày sau đó có thể bị đi ngồi tù, lập tức cuống quít muốn lên lầu thu dọn đồ chạy trốn
"Thi Na, em bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có cách có thể giải quyết." Hồng Thừa Chí kéo cô, không để cho cô quá hốt hoảng.
"Phong Khải Trạch hiện tại hận không giết chết được em, làm sao có thể đồng ý giải hòa, em ngoài cách chạy trốn, không có đường khác có thể đi. Anh, thật xin lỗi, em không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, thật xin lỗi."
"Có cách, nhất định phải có cách."
"......"
"Việc đã đến nước này, nói xin lỗi có ích lợi gì? Thừa Chí, con ở nhà coi chừng Thi Na, trước khi mọi chuyện giải quyết xong không cho phép Thi Na ra khỏi cửa." Hồng Thiên Phương có vẻ hơi bất lực, hít một hơi thật sâu, sau đó liền đi thẳng ra ngoài cửa.
"Ba ——" Hồng Thi Na muốn đuổi theo, nhưng đã bị Hồng Thừa Chí kéo lại, không để cho cô đi, "Thi Na, em vừa trở về, hay là đi nghỉ ngơi một chút, anh tin ba nhất định có thể giải quyết việc này. Nói cho anh biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao mọi người biết em ở khách sạn xảy ra chuyện kia với Ôn Thiếu Hoa? ——"
"Chuyện là như vầy ——"
Hồng Thi Na không có nửa điều giấu giếm, kể hết chuyện ra cho Hồng Thừa Chí nghe.
Cô biết, cô phải nói ra mới có thể giải quyết được vấn đề.
Sau khi Hồng Thiên Phương ra cửa không đi tìm Phong Khải Trạch, mà tới tìm Phong Gia Vinh.
Phong Gia Vinh lúc này đang đánh Golf, không quan tâm đến Hồng Thiên Phương, có chút bực mình hỏi: "Ông đến tìm tôi có chuyện gì không?"
"Gia Vinh, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi tới tìm ông là vì chuyện của Thi Na, chúng ta là bạn thân nhiều năm, hi vọng ông có thể giúp tôi một chút." Hồng Thiên Phương thành khẩn cầu xin Phong Gia Vinh giúp.
"Tôi đã biết Khải Trạch báo cảnh sát, kiện Thi Na xông tới nhà người khác, cầm vũ khí đả thương người, còn bắt con tin uy hiếp người khác, dựa trên những việc này, chắc hẳn tội danh sẽ không nhỏ. Giờ ông muốn tôi giúp ông cái gì?”
"Giúp tôi thuyết phục Khải Trạch, bảo nói không kiện Thi Na nữa, tôi sẽ lấy 10% cổ phần tập đoàn Hồng thị làm bồi thường."
"Thiên Phương, 60% cổ phần của tập đoàn Hồng thị giờ đang nằm trong tay Hắc Phong Liên Minh, nếu như ông lấy thêm ra 10%, chỉ sợ cái vị trí Chủ tịch của ông sẽ lung lay khó giữ, ông thật vẫn muốn làm thế sao?" Phong Gia Vinh ngưng đánh golf, nghiêm túc nói về chuyện này.
10% cổ phần Tập đoàn Hồng thị thật đúng làm cho người khác thèm muốn, nhưng thứ ông muốn không chỉ là những cổ phần này.
"Vì cứu con gái, tôi phải làm như vậy. Gia Vinh, hôm nay chỉ có ông mới có thể làm cho Khải Trạch không kiện Thi Na nữa, nếu như ông có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ đem 10% cổ phần cho ông." Hồng Thiên Phương đau lòng nói, thật ra ông vạn lần cũng không muốn làm như vậy, nhưng hết cách rồi, vì cứu con gái, ông không thể không làm như vậy.
Phong Gia Vinh không trả lời ngay, mà lại vung gậy đánh thêm một lần nữa, đánh bóng ra xa xa, sau đó nói: "Phong Gia Vinh tôi luôn chỉ thích lợi ích lâu dài thôi, 60% cổ phần tập đoàn Hồng thị đều nằm trong tay Hắc Phong liên minh, nếu như một ngày kia bọn họ triệu tập Hội Đồng Quản Trị, bãi bỏ vị trí chủ tịch của ông, sau đó dùng tập đoàn Hồng thị đối phó Phong thị đế quốc, ông nói tôi phải làm như thế nào đây?"
"Vậy ông muốn sao?"
"Thiên Phương, chúng ta đều là người kinh doanh, không cần phải nói vòng vo với nhau làm gì. Nói thẳng ra, tôi muốn người nắm giữ các Công nghệ mật của tập đoàn Hồng thị, nó tên gì nhỉ, à hình như là chưa có tên. Ông che đậy cũng rất giỏi, thậm chí thứ tốt như vậy cũng không đặt tên, quả là thông minh."
"Tôi không biết ông nói gì!" Hồng Thiên Phương vừa nghe đến bốn chữ ‘Công nghệ mật' này, lập tức thay đổi sắc mặt, dứt khoát từ chối Phong Gia Vinh.
Nhưng Phong Gia Vinh cũng không chịu thua, tiếp tục nói, "Đừng giả bộ ngu trước mặt tôi nữa, thật ra thì tôi đã sớm biết chuyện này, mười năm trước ông đã ăn cắp Công nghệ mật của một người khác, cho nên tập đoàn Hồng thị mới có ngày hôm nay, về phần người này là ai, bây giờ tôi còn chưa tra ra. Nhưng nếu ông muốn cứu con gái, phải lấy Công nghệ mật kia ra đổi đi."
"Phong Gia Vinh, ông thật là quá đáng." Hồng Thiên Phương tức giận, giận đến cắn răng nghiến lợi.
Không ngờ ông giữ bí mật đó kỹ như vậy mà vẫn bị Phong Gia Vinh phát hiện ra.
"Bây giờ Ông không có tư cách nói điều kiện với tôi, làm hay không tùy ông, ông bây giờ không cho, tôi cũng sẽ có cách để bắt ông phải giao ra tôi."
"Cho nên ông không màn việc Phong Khải Trạch phản đối kết hôn với con gái tôi, chẳng lẽ cũng là vì Công nghệ mật này sao?".
"Ông chỉ nói đúng một nửa. Tôi hiện tại không muốn nói đến chuyện đó. Chuyện này, ông có đồng ý hay không? Lấy Công nghệ mật để cứu con gái ông? Nếu như trong lòng ông thấy Công nghệ mật kia quan trọng hơn con gái ông, vậy ông có thể đi về."
"Phong Gia Vinh, ông cho rằng chỉ có ông có thể biết được chuyện của người khác, người khác không biết chuyện của ông? Mặc dù thế lực của Phong thị đế quốc rất lớn, nhưng vẫn không thể dùng một tay che trời, thời buổi hiện đại hóa, Internet trải rộng khắp nơi trên thế giới, ông cảm thấy có thể che kín trong cái thế giới này sao? Phong Gia Vinh, tôi nói cho ông biết, nếu như ông không cứu con gái của tôi, tôi sẽ kể tất cả chuyện xấu của ông hơn mười năm trước ọi người biết, trong tay tôi còn có cả đĩa CD, ở đây có một bản phụ tôi đã sao chép ra, ông lấy về xem, nội dung bên trong tuyệt đối khiến ông thấy hài lòng. Ngày mai đúng giờ này, tôi muốn lấy được tin tức Phong Khải Trạch hủy bỏ đơn kiện Thi Na, nếu không đừng trách tôi không nể mặt." Hồng Thiên Phương từ trong túi móc ra một CD nhỏ, sau đó ném lên mặt đất, xoay người rời đi.
Sau khi đi mấy bước dừng lại, cảnh cáo nói: "Giờ chúng ta đều đã trở mặt nhau, cho nên bắt đầu từ hôm nay, ông tốt nhất đừng giơ móng vuốt với tập đoàn Hồng thị, cũng đừng vọng tưởng giết tôi diệt khẩu cho xong chuyện, tôi đã chuẩn bị trước, nếu như tôi mất tích hoặc chết không bình thường, ba ngày sau sẽ có ngươì mang CD công bố ra bên ngoài."
Phong Gia Vinh nhìn bóng lưng Hồng Thiên Phương rời đi, sau đó khom lưng nhặt cd lên, giận đến nổi trận lôi đình.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám uy hiếp ông như vậy, ông tuyệt đối sẽ làm cho những người đối đầu với ông trả giá thật lớn.
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng