"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịch Mộng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 325
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Thật Là Ngây Thơ
ạ Thiên Ngưng bị áp giải đến một quán bar vô cùng yên tĩnh, bên trong không có bất kỳ âm thanh gì, cũng không thấy có mấy người, đèn nháy trong quán đều tắt hết, thay vào đó là bật đèn bạch quang sáng trưng.
Không có xa hoa truỵ lạc, không có âm nhạc ầm ỹ, cảnh tượng náo nhiệt thường thấy trong quán bar, có thể nói là thay đổi hoàn toàn.
Trong một góc quầy rượu, Hồng Thừa Chí toàn thân mặc tây trang màu trắng, cầm trong tay một ly rượu sáng bóng, đó là một ly rượu vang đỏ, dưới ánh đèn, xuyên thấu qua ly rượu, tản ra ánh sáng màu đỏ mê hoặc.
Đứng bên cạnh hắn có mấy người mặc tây trang màu đen, tương phản rõ rệt với bộ tây trang màu trắng của Hồng Thừa Chí, giống như một thiên sứ thuần khiết không tỳ vết. Vậy mà vẻ tà mị trên mặt hắn, lại biến bộ tây trang màu trắng kia thay đổi khí chất hoàn toàn.
Tạ Thiên Ngưng đi vào quầy rượu, hai người đàn ông phía sau không ngừng thúc giục: "Đi nhanh lên."
Thúc giục rồi, còn dùng sức đẩy cô một cái, khiến cô không thăng bằng vấp ngã.
Một cú ngã này, vừa vặn ngã tới trước mặt của Hồng Thừa Chí.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi giày da sáng bóng, tiếp theo là quần tây màu trắng, chậm chậm ngẩng đầu lên, vẫn là màu trắng, cho đến cổ của hắn, mặt của hắn, màu sắc mới có thay đổi.
Khi thấy rõ ràng mặt của hắn thì cô sợ hết hồn, trong đầu lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ở trong cầu thang lúc trước, nhất thời sợ đến hít thở không thông.
Cô mới vừa rồi còn cho rằng Mạc Khả Ngôn vì trả thù nên mới bắt cô đến đây, không nghĩ tới lại là hắn.
"Là anh."
"Thật vui khi cô còn nhớ rõ tôi." Hồng Thừa Chí nhìn ly rượu trong tay, gương mặt cười nhạo.
Bây giờ Tạ Thiên Ngưng đã hiểu ra nguyên nhân, thu hồi kinh ngạc trên mặt, từ từ đứng lên, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Anh bắt tôi đến nơi này, rốt cuộc muốn thế nào?"
"Cô cảm thấy tôi sẽ đối xử với cô thế nào đây?" Hắn cười tà hỏi.
"Tôi không phải là anh, làm sao biết anh nghĩ thế nào?" Cô tức giận trả lời, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng cô hiểu, lúc này sợ không có bất kỳ tác dụng gì, cô chỉ có thể cứng rắn đối mặt với hắn.
Sớm biết vậy lúc đầu đã không chọc người này, giờ thì đã khẳng định câu nói chí lý của cô: người có tiền, không nên chọc. (vyyen: vậy tại sao còn chọc vào)
Nhưng bây giờ không nên chọc cũng chọc rồi, đành phải chấp nhận thôi.
"Cô có biết không, chọc tới người của tôi, kết quả thường thường rất thảm." Hồng Thừa Chí dùng ngón tay búng vào ly thủy tinh, phát ra rất tiếng vang thanh thúy rất nhỏ.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng bởi vì hiện trường rất yên tĩnh, thanh âm nhỏ này lại truyền đến tai mọi người.
Tạ Thiên Ngưng nghe thấy thanh âm này, giống như là nghe được tiếng chuông báo động từ địa ngục truyền tới, trong lòng ý sợ hãi càng ngày càng tăng, vì vậy khép nép nói: "Trước kia không biết, hiện tại biết."
Hồng Thừa Chí nghe thấy giọng nói của cô có pha một chút run rẩy, liền cười tà khí hơn, còn có chút hài lòng, châm chọc nói: "Bây giờ mới biết sợ, cô không cảm thấy giờ đã quá muộn sao?"
"Nếu như chuyện gì cũng có thể biết trước được, như vậy trên cái thế giới này sẽ không có người phạm phải sai lầm rồi."
"Nói chuyện với cô, tôi rất thích nghe, nhưng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đã đắc tội với tôi." Hồng Thừa Chí lại dùng tay búng vào cái ly một lần nữa, tà ý trong mắt từ từ biến mất, thay vào đó là ánh mắt tức giận, đột nhiên, đem ly rượu vang đỏ trong tay hất vào mặt cô, khiến gương mặt cô ướt sũng.
Tạ Thiên Ngưng theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cố gắng nhịn chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mặt, mím chặt môi lại, không nói một câu.
Không phải cô không muốn nói, mà là cô biết, nếu lúc này chửi cho sướng miệng, sẽ chỉ làm mình khổ sở hơn mà thôi.
Những dạng người có tiền này chơi đùa chính là mặt mũi, nếu như bọn họ cảm thấy mặt mũi đủ rồi, tự nhiên sẽ bỏ qua cho mình.(vyyen: ngây thơ) (tâm: não chỉ ngắn thế thôi ==)
Hồng Thừa Chí thấy Tạ Thiên Ngưng không có tí phản ứng nào, đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, liền kích cô: "Này, cô không phải có thể nói, có thể mắng sao, sao bây giờ lại giống như bị câm điếc, cái gì cũng không nói vậy?"
"Đem tức giận ở trong lòng anh phát tiết ra hết đi." Tạ Thiên Ngưng lấy tay lau mặt mình một chút, sau đó mở mắt ra, mặt không biểu cảm nhìn hắn, ở trong lòng không ngừng tự nói với mình: nhịn.
Chỉ cần cô nhịn được hôm nay, vậy sau này sẽ vô sự rồi.
"Hôm nay cô không giống với trước kia, so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, còn có tự vị của phụ nữ nữa, tôi nghĩ nhưng người anh em này của tôi nhất định sẽ rất thích."
Mấy tên đàn ông đứng ở bên cạnh, bắt đầu lộ ra ánh mắt đắm đuối, một bộ dạng đói khát.
"Anh, lời này của anh là có ý gì?" Tạ Thiên Ngưng sợ, nhìn lướt qua đám đàn ông kia một lượt, hai chân không tự chủ được lui về phía sau, muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng mới lui lại một bước, hai người đàn ông phía sau liền đẩy cô trở về, không để cho cô lộn xộn.
Hồng Thừa Chí để ly rượu xuống, cầm lên chai rượu vang đỏ trên bàn lên, đi tới trước mặt cô, đem bình giơ lên cao, sau đó từ từ đổ hết xuống đầu cô..
Sau khi hết một chai, những người bên cạnh lại đưa cho hắn một chai khác.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tổng cộng đã đổ hết 5 chai rượu vang đỏ.
Rượu theo tóc Tạ Thiên Ngưng chảy xuống, không chỉ làm ướt mặt, ngay cả quần áo trên người cũng ướt, trong ngực cũng rất ẩm ướt, khiến cho cả người cô cảm thấy rất khó chịu.
Dù vậy, cô cũng không thốt lên một tiếng, đứng bất động.
Hồng Thừa Chí đổ hết chai rượu vang đỏ cuối cũng, hưng phấn cười to nói: "Ha ha —— bản thiếu gia mời cô uống năm chai rượu vang đỏ, mùi vị không tệ đi."
"Thật là ngây thơ." Tạ Thiên Ngưng không nhịn được, nhỏ giọng giễu cợt một câu.
Nhưng bốn chữ này, làm Hồng Thừa Chí nghe thấy vô cùng khó chịu, cầm chai rượu vang đỏ trống không để xuống cằm của cô, hơi dùng sức nâng cằm cô lên, nghiêm mặt lại hỏi: "Có gan thì cô lặp lại lần nữa?"
Tạ Thiên Ngưng quay mặt đi, cái gì cũng không nói.
"Tôi cảnh cáo cô, nếu như hôm nay cô không để cho tôi vui vẻ thoải mái một phen, tôi tuyệt đối sẽ làm cho cô sau này ngày nào cũng rất đặc sắc."
"Anh, anh muốn làm gì?" Tạ Thiên Ngưng lấy hai tay ôm ngực mình, cảnh giác nhìn người trước mắt, giống như là đề phòng sắc lang.
Vì bị đổ rượu lên người, quần áo trên người cô gần như ướt đẫm, dán thật chặt vào thân thể, khiến đường cong của cơ thể lộ hết ra ngoài.
"Cô yên tâm, loại mặt hàng như cô, có đi lau giày cho tôi cũng không xứng! Chẳng qua mấy người anh em của tôi cũng không chắc …..." Hồng Thừa Chí thấy cô che chở bộ ngực của mình, cũng biết trong lòng cô đang sợ chuyện gì, vì vậy cười càng mờ ám tà ác hơn, quay sang hỏi những người bên cạnh: "Các cậu chắc cũng đã lâu rồi không được chơi đùa phụ nữ, hôm nay có muốn thoải mái chơi đùa hay không?"
"Thiếu gia, anh em chúng tôi đúng là lâu rồi chưa được chơi, hôm nay có phải thật sự được chơi không? Cô gái này xem ra cũng không tệ lắm, trên người cũng rất đầy đủ." Một tên đàn ông đứng bên cạnh hắn nói, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, còn bắt đầu nuốt nước miếng.
"Cậu muốn chiếm hữu cô ta?"
"Chỉ vui đùa một chút mà thôi."
"Tốt, cậu lên trước đi." Hồng Thừa Chí rộng rãi đồng ý, sau đó vẻ mặt như không có chuyện cả ngồi xuống, ý định muốn xem kịch vui.
Tạ Thiên Ngưng nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, biết mình hiện tại rất nguy hiểm, cũng biết bất kể cô nhẫn nại thế nào, đều không thể toàn thân mà lui.
Bây giờ nhìn lại, cô chỉ có thể liều chết chống cự. (tâm: cuối cùng cũng thông, cố lên chị Ngưng, có chết cũng phải chết anh dũng:D )
Không do dự nữa, nhanh chóng cầm lên một chai rượu trống không trên bàn, sau đó hướng về phía cạnh bàn, đập vỡ chai rượu, quay đầu nhọn thủy tinh sắc bén chỉa về phía tên đàn ông đang có ý định tiến lên, cảnh cáo nói: "Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ không khách khí."
Tên đàn ông đó không thèm để ý đến mảnh thủy tinh sắc bén trên tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Không có biện pháp, cô chỉ có thể lui về phía sau.
Nhưng khi lui hai bước, hai tên đàn ông đứng ở phía sau cô lại đẩy cô một cái, trực tiếp đẩy cô vào tên đàn ông phía trước.
Tên đàn ông đó vươn tay ra, bắt được cái chai vỡ cô cầm trong tay, dùng sức vặn một cái, đem cổ tay cô vặn lại 90 độ, ‘rặc’ tiếng xương bị bẻ phát ra, đau đến nỗi cô kêu to.
"A ——"
Bởi vì đau đớn, cái chai trong tay cầm không chắc, rớt xuống.
Lúc này cô đã không còn bất cứ thứ vũ khí nào để phòng thân, lại bị một tên đàn ông xa lạ ôm thật chặt vào trong ngực, cô chỉ có thể dùng sức giãy giụa.
"Buông tôi ra, buông tôi ra."
Nhưng bất kể cô dùng sức thế nào, cũng không thoát nổi tên đàn ông đó.
Gã thấy cô không nghe lời, liền một tay nắm lấy tóc của cô, hung hăng kéo một cái.
Cô lại một lần nữa đau đến nỗi kêu to: "A ——"
Lúc này Hồng Thừa Chí rót cho mình một ly rượu đỏ, không lo lắng ngồi ở chỗ đó, vừa uống rượu vừa nhìn đùa giỡn, đối với tiếng kêu gào khổ sở này của Tạ Thiên Ngưng, căn bản không để ở trong lòng.
Chỉ cần chọc tới người của hắn, hắn sẽ không có nửa điểm đồng tình thương tâm, trái lại, chỉ cần không chọc tới hắn, hắn có thể rất thân thiện làm bạn bè với người khác.
Không khéo chính là, cô gái này chọc phải hắn.
Tạ Thiên Ngưng bị tên đàn ông kia giật tóc rất mạnh, cảm giác da đầu như bị kéo xuống, đau quá. Bởi vì quá đau, nên hơi sức giãy giụa cô cũng không có, cứ như vậy bị tên đàn ông kia quăng xuống đất.
Sau khi hắn quăng cô xuống đất, liền chủ động cởi quần áo trên người mình, đem cà vạt cởi ra, sau đó cởi áo xuống, vừa cởi vừa đi tới.
Tạ Thiên Ngưng bị sợ đến kinh hồn bạt vía, ngồi dưới đất, dùng cả tay chân lui về phía sau, lúc này đã sợ đến khóc lên, trong lòng trừ sợ, không còn gì cả.
Thời khắc nguy cơ, trong đầu cô chỉ nghĩ tới Phong Khải Trạch, nghĩ tới anh có thể xuất hiện cứu cô.
Đột nhiên, sau lưng là một bức tường, càng khiến cô sợ hãi hơn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bởi vì cô đã không còn đường để lui nữa rồi.
Vậy mà tên đàn ông trước mặt kia, vẫn không ngừng tiến về phía cô, hơn nữa quần áo trên người hắn đã cởi hết.
"Không được tới đây, không được tới đây." Tạ Thiên Ngưng cuộn tròn thân thể, run rẩy gào thét.
Nhưng đều vô dụng, tên đàn ông đó vẫn đi tới, kéo cô từ trong góc tường ra, đè xuống đất, bắt đầu động thủ xé quần áo của cô.
"Không được, buông tôi ra, không được." Cô sử dụng hết toàn lực của bản thân, liều chết bảo vệ vạt áo trước ngực mình. Nhưng cuối cùng vẫn không đánh lại được, quần áo vẫn bị xé ra.
Roạt —— tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Hồng Thừa Chí nghe thấy tiếng động này, hưng phấn cười cười, lại uống một hớp rượu, tiếp tục xem kịch vui.
Tên đàn ông đè ở trên người Tạ Thiên Ngưng, thấy cô liều chết chống cự, cho dù quần áo đã bị xé rách, hắn vẫn không thể làm gì được cô, trong cơn tức giận, đã quăng cho cô một cái tát.
Bốp ——
Nhưng là mới vừa đánh xong, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại bị người khác đánh cho một quyền, một quyền này sức lực rất nặng, đánh hắn trực tiếp ngất xỉu.
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng