Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74-75
hương 74
Giản Lộ lập tức hiểu ra trực giác của mình không phải là sai, cảm giác bất an kia cũng không phải là sai.
Cô nhanh tay lấy cái ví tiền rồi đuổi tới sân bay. Chờ tới lúc đổi tới sân bay, Giản Lộ mới biết vé máy bay đến thành phố G đã hết. Thất khó khăn mới biết được đêm đó còn một chiếc máy bay tư nhân đến thành phố G, cô lập tức tìm phi hành đoàn xem còn chỗ trống không. Họ đang kiểm phiếu, đội bay thật lớn, xếp thành bốn hàng, mỗi người đều đeo, kéo một bao hành lý thật to. Tìm được người quản lý, nhưng mà họ lại trả lời là tất cả mọi chỗ đều đầy rồi. Bởi vì thành phố G tổ chức á vận hội, lượng khách du lịch tăng vọt, mọi người đều đến đó để tham dự đại hội tiện thể thăm thú thiên đường mua sắm ở đó. Giản Lộ đau khổ xin người quản lý một vị trí, nếu không có cách nào thì chỉ cần là khoang hành lý cũng được! Nhưng mà người nọ hiển nhiên cũng bất lực, bởi vì khoang hành lý cũng đầy.
Giản Lộ tuyệt vọng muốn khóc, trong đầu là dáng vẻ của Lâm An Thâm, có có câu ghi âm kia trong máy “Số máy đang gọi không có”. (cái này bạn ko rõ, có thể là ko có hoặc không có tín hiệu)
Sau đó trong hàng soát vé vang lên tiếng cãi nhau, rất kịch liệt, là một nam một nữ. Ầm ầm ĩ ĩ, người phụ nữ muốn động thủ. Nam không tốt muốn trả miếng nhưng mà cô ta đánh thật sự đau, anh ta đành phải nắm chặt cổ tay cô ấy. Cô ta kêu đau thật lớn, khóc, sau đó la hét không chịu đi! Người đàn ông cũng tức giận, không muốn đi nữa. Lớn tiếng kêu với người quản lý trả vé, bọn họ không đi.
Giản Lộ chạy nhanh, đuổi kịp người phụ trách. Cô cố lôi kéo người quản lý nói bọn họ muốn trả vé thì cô thế chỗ là được, để lại chỗ ngồi đó cho cô.
Cô gái kia hành động theo cảm tính, kỳ thật cũng không phải là muốn trả vé không đi, gặp người muốn thế chỗ nhanh như vậy thì đương nhiên không muốn, nhịn lại nước mắt bắt đầu ôm lấy cánh tay người đàn ông mắng anh ta trả vé cái gì, ai nói không đi vân vân.
Giản Lộ gấp, lập tức tiến đến xin cô gái kia nhượng lại vé cho cô. Cô gái kia tức lên, làm sao có người lại có thể mặt dày như vậy xin người ta trả vé! Huống hồ lần đi á vận hội này là đi kết hôn, trả vé cho cô ta thì chẳng phải là mình ngay cả kết hôn cũng không cần kết?! Đương nhiên từ chối thỉnh cầu của Giản Lộ. Lôi kéo người đàn ông kia tiếp tục kiểm phiếu.
Giản Lộ gấp đến mức sắp khóc, vẫn đi theo cô ấy để giải thích việc của mình gấp đến như thế nào. Người đàn ông thấy dáng vẻ này của Giản Lộ, biết là cô có chuyện rất gấp, lập tức đồng ý nhượng lại vé máy bay này cho Giản Lộ. Cô gái nghe xong tức giận như sắp hộc máu, đánh thẳng vào người đàn ông, lớn tiếng mắng anh ta hoa tâm, nhìn thấy người đàn bà khác liền hồ đồ, hỏi anh ta có phải không muốn kết hôn hay không! Người đàn ông bị đánh đau, hơn nữa trước thiên hạ, trò này thật dọa người cho nến một tiếng quát cô gái. Đại khái là anh ta rất ít khi lớn tiếng như vậy, cô gái liền tỉnh ra, sau đó bắt đầu khóc, tiếng khóc lần này không phải giống như lần trước nước mắt cá sấu, mà thật sực nước mắt đầy mặt mà khóc. Một tay kéo hành lý của mình một bên nói vào mặt người đàn ông, được, trả vé, không kết hôn.
Giản Lộ nhìn cũng không cam tâm, nhưng mà vì mình gấp hơn họ. Tiền không trả được, chỉ có thể ngơ ngác đứng môt bên.
Vé trong tay cô ấy là vé đôi ở khoang hạng nhất. Cô ấy đưa cho Giản Lộ. Nhưng chẳng những yêu cầu Giản Lộ trả tiền vé mà cón muốn trả tiền phí nữa. Cộng lại là đúng 5 ngàn.
Người đàn ông đang muốn nói cô gái không thể dã man như vậy, nhưng bị một câu chặn lại. Cô ấy nói, từ giờ không quen biết anh ta, cô dã man thì anh ta làm gì
Giản Lộ không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể đưa tiền cho cô gái, đổi lấy đôi vé kia.
Cô gái cầm tiền xong liền bước đi, người đàn ông vội vàng nói lời xin lỗi với Giản Lộ rồi cũng vội vàng bước đi.
Giản Lộ nhìn vé máy bay đến ngẩn người. Không biết tại sao đối với đôi nam nữ vừa rồi lại nhịn không được nghĩ đến mình cùng Lâm An Thâm, vui vẻ, thương tâm. Khi đó cô khóc cũng tốt mà cười cũng tốt, đều giống đôi nam nữ kia hạnh phúc.
Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với nhau thì đã là hạnh phúc.
Người quả lý vỗ vỗ Giản Lộ, nhắc nhở cô đi đăng ký.
Giản Lộ phục hồi lại tinh thần, theo sát người quản lý.
Bây giờ cô sẽ tìm ra Lâm An Thâm! Nhìn gặp Lâm An Thâm xong nhất định cô sẽ không tách nhau ra, anh ở thành phố G làm việc thì cô cũng ở thành phố G, về thành phố S thì cùng về thành phố S! Cho dù là một hai ngày cũng không thể tách nhau ra!
Bởi vì cảm giác bàng hoàng, khủng hoảng này cả đời cô cũng không muốn thử lại lần nữa.
Rạng sáng 5 giờ đến thành phố G. Giản Lộ biết điện thoại của tổng giám đốc Lí, lập tức gọi điện cho ông hỏi địa chỉ của Phú Hòa. Lần trước gặp tổng giám đốc Lí Lâm An Thâm cũng đã giới thiệu cô với ông ấy, Giản Lộ hy vọng ông có thể nhớ được giọng cô.
Vừa lúc tổng giám đốc Lí cùng với những cán bộ cao cấp của Phú Hòa họp suốt đêm, nhận ra giọng Lâm phu nhân liền lập tức gọi xe đến đón Giản Lộ. Giản Lộ vừa thấy tổng giám đốc Lí liền lập tức nhờ ông đưa cô đến chỗ Lâm An Thâm.
Nhưng tổng giám đốc Lí kinh ngạc nói: “Vài ngày trước kiến trúc sư Lâm đã rời thành phố G.”
Tim Giản Lộ đập chậm nửa nhịp, lập tức hỏi có phải Lâm An Thâm đã rời khỏi thành phố G.
Ông kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân không biết tình hình, ông trả lời: “Cậu ấy đã ra nước ngoài rồi.”
Giản Lộ sợ hãi: “… khi nào thì anh ấy về?”
Tổng giám đốc Lí đáp: “Cái này tôi cũng không rõ lắm. Bản thiết kế với Phú Hòa cậu ấy đã sắp xếp trợ lý mang về Trung Quốc.”
“Đi nước nào?!”
“Không rõ lắm… Kiến trúc sư Lâm chưa nói…”
Tay chân Giản Lộ nhũn ra.
Lập tức nhớ tới đống giấy tờ phân chia tài sản, nhưng chi tiết lớn nhỏ trong cuộc sống lần lượt lóe lên, còn có anh mắt của anh.
Lâm An Thâm không phải tự dưng biến mất.
Mà là.
Sớm có dự tính.
Anh, muốn hoàn toàn rời bỏ cô — không lưu lại nguyên nhân gì cả.
Chào tổng giám đốc Lí, Giản Lộ ở trên đường lớn, đi hết một ngã tư, cô mới dám dựa vào tường, ngồi phịch xuống. Thời tiết thành phố G rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng mà Giản Lộ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mặt trời lên đến đỉnh, trên đường, dòng người qua lại như nước. Người tới, người lui vội vàng nhưng cũng không nhịn được liếc nhìn cô gái ngồi ở ven đường, quần áo của cô sạch sẽ, không giống người vô gia cư, nhưng sắc mặt tái nhợt giống như người thiếu ăn.
Giản Lộ nức nở khóc: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Mẹ, mẹ cho con biết anh ấy ở đâu…! Con tìm anh ấy nói cho rõ ràng!”
Lòng lâm mẹ cũng xót: “Tiểu Lộ, không cần nhớ nó… Nó sẽ không gặp con.”
Tim Giản Lộ đau thắt lại: “Mẹ… con xin mẹ nói cho con biết! Con cầu xin mẹ…”
“Tiểu Lộ… Đừng như vậy… Mẹ sẽ không nói cho con…”
“Có phải con làm sai chỗ nào…?! Mẹ, có phải con chọc Lâm An Thâm không vui…? Con không biết… không biết… Con thậm chí còn không ra khỏi cửa… Con vẫn ở bên cạnh anh ấy… Mẹ nói con biết đã xảy ra chuyện gì… Con có thể sửa!… Xin mẹ nói cho con biết anh ấy ở đâu…”
“Tiểu Lộ, bình tĩnh một chút. Mẹ không thể nói cho con biết được.”
“Vì sao…” Nước mắt Giản Lộ rơi lã chã.
“Nếu mẹ nói… nó sẽ hận mẹ cả đời.”
Tim Giản Lộ như bị bóp nghẹt. Gác điện thoại, toàn thân cô run rẩy.
Thành phố G thật sôi động, trên đường giăng đèn kết hoa, nơi nơi tràn ngập không khí á vận hội. Cờ phướn theo gió bay lên cao, trên môi mọi người tràn ngập tiếng cười, xa xa truyền đến những khúc nhạc cổ vũ.
Nhưng tại sao không thấy gương mặt của Lâm An Thâm, không cảm nhân được hơi thở của anh. Lâm An Thâm rời xa cô, anh không muốn quay lại cuộc sống vui vẻ nơi đây, vì sao chỉ có mình cô cảm nhận thấy điều này…?
Quay trở lại sân bay, Giản Lộ đến quầy bán vé mua một vé trở về, nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra tiền mình mang chỉ còn lại một ít tiền, đếm lại cũng chỉ hơn sáu trăm, căn bản không đủ tiền trả vé máy bay.
Cô ngồi lại ở ghế nghỉ trong sảnh sân bay, nhớ lại lúc ra khỏi cửa có lấy một tập tiền. Bình thường Lâm An Thâm thích con số 5, lúc quản lý tiền trong nhà cũng xếp thành từng tập 5 ngàn một. Không nghĩ tới một chiếc vé mà lại dùng hết cả tiền mang đi, bây giờ chỉ còn lại một ít tiền lung tung trong túi. Cũng may mà Lâm An Thâm có thói quen, mỗi ngày về đều kiểm tra tiền trong túi cô, chỉ cần bên trong thiếu 5 trăm, anh liền cho vào 5 trăm. Mỗi lần Lâm An Thâm đều nhắc nhở cô, nếu có việc đột suất, ngoại trừ anh ra, tiền chính là cái thứ hai có thể dựa vào.
Bây giờ thì sao…?
Anh là cái thứ nhất đã bỏ lại cô.
Cái thứ hai là tiền có thể dựa vào cùng không đủ để cô dựa vào.
Vậy cô còn có thể dựa vào cái gì…
Giản Lộ cầm lấy di động, nhấn dãy số đã thuộc lòng.
“… chồng à, em đến thành phố G rồi…”
“… anh bận việc à…?”
“Chồng à, em đói…”
“… Em không mang đủ tiền… Anh tới đón em được không?”
“Chồng à… em muốn về nhà…”
“Chồng ơi, anh ở đâu… em rất nhớ anh…”
Buổi chiều hôm ấy, chỗ nghỉ ngơi của sân bay, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, có một cô gái trẻ ngồi khóc với chiếc di động. Chỉ biết cô một bên khóc, một bên thì thào nói một cái tên.
Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm không xuất hiện
Chương 75
Cuối cùng, Giản Lộ đến nhà ga mua vẻ tàu hỏa về thành phố Y. Với số tiền của cô thì ngay cả mua phiếu giường nằm cũng không đủ, chỉ có thể mua ghế cứng mà ngồi. Mua vé xe xong, tiền thừa thật sự không còn nhiều. Lộ trình của xe lửa gần 20 mấy giờ, có hai bữa cơm phải giải quyết trên tàu. 10 đồng của Giản Lộ không biết chia ra mà dùng thế nào.
Giờ tàu là buổi tối 8 giờ. Giản Lộ chỉ có thể ngồi ở phòng đợi của nhà ga mà chờ cho hết thời gian. Mùa hè thành phố G rất nóng, hơn nữa người đông nghìn nghịt, điều hòa trong phòng không đủ, người có ngồi bất động thì cũng đổ ra một tầng mồ hôi. Mọi người xung quanh mang bao lớn bao nhỏ, tay xách nách mang, miệng nói đủ loại tiếng địa phương. Phòng đợi ầm ĩ, lộn xộn. Giản Lộ ngồi ở một góc, trên người hành lý gì cũng không có, mặt xám lại, chẳng hợp gì với khung cảnh xung quanh. Nhịn toàn bộ hành trình 20 mấy giờ ghế cứng, ai chả mệt nhọc, tiều tụy. Có vẻ Giản Lộ không có cảm giác. Cô chết lặng, ngồi trên đất thành phố Y.
Quay đầu lại như cách cả một đời người.
Về nhà, Giản Lộ không nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, lấy sổ tiết kiệm của mình rồi đi đến ngân hàng.
Sổ tiết kiệm này là góp từ tiền lương vài năm đi làm, không nhiều lắm nhưng cũng là mồ hôi nước mắt của cô. Không ở cùng Lâm An Thâm một chỗ như trước, cô cũng giống những người ăn lương bình thường, mỗi tháng sắp xếp từng đồng tiền để dùng, góp lại để đến lúc mình có việc còn dựa vào mà dùng. Số tiền này cô chưa từng bỏ ra, vẫn để đấy. Bầy giờ, cô một lần rút hết tất.
Tiền trong nhà không đủ, cũng không cần đến khoảng tiền Lâm An Thâm để lại.
Cô cũng có oán.
Ban đầu biết được anh bỏ lại cô một mình ở thành phố này, đau lòng muốn chết, đến bây giờ lại một lần nữa quay trở lại nơi lưu giữ những kỉ niệm này, Giản Lộ thật oán Lâm An Thâm.
Oán anh không một lời vứt bỏ cô.
Oán anh đi không lưu luyến chút nào.
Oán anh một bên chăm sóc cho cô một bên lại suy nghĩ rời bỏ cô.
Oán anh rõ ràng đã hứa với cô 2 tháng sau sẽ trở lại.
Oán anh, không cần cô không muốn cô, vì sao trước khi đi còn quan tâm cô bữa sáng không nên ăn mặn, thay cô chuẩn bị từng chi tiết trong cuộc sống, để lại tài sản có thể lo cho cuộc sống nửa đời sau của cô! Thậm chí, Giản Lộ còn mang hận ý.
Trong khi đang ôm cục tức của mình ở sân bay, cô đã quyết định đạp vỡ thiết hài cũng phải tìm được anh, nhìn thông báo chuyến bay thế giới, Giản Lộ hận Lâm An Thâm. Hận không thể ăn thịt lột da. Cô hận, vì sao tất cả tài sản anh đều để lại cho cô, chỉ duy nhất không lưu lại cho cô một cách để tìm anh. Một tuần kia, cô loay hoay ở Lâm trạch, căn nhà ở Hà Lan, thậm chỉ sang cả Nga, nhà của Peter cũng đi. Cuối cùng trở lại Lâm trạch. Giản Lộ một ngày không dừng mắt đi tìm, đi hỏi, cho dù còn một hơi cuối cùng cũng không dừng bước tìm Lâm An Thâm.
Nhưng mà, Lâm An Thâm vẫn biệt tích.
Giản Lộ bắt đầu sợ hãi.
Có thể chờ đến lúc cô tìm được đến thiên nhai, Lâm An Thâm đã ở hải giác; chờ cô tìm được đến hải giác thì Lâm An Thâm đã ở thiên nhai?
Có thể đến khi tìm được anh rồi, anh lại chỉ dùng ánh mắt xa lại hỏi, cô là ai?
Có thể đến ngày cô chết già… Lâm An Thâm mơi run rẩy xuất hiện, sau đó ngồi bên quan tài của cô gọi một tiếng vợ…?
Thời gian chính là điều đáng sợ nhất. Nó có thể là khắc cốt ghi tâm mà cũng có thể chỉ là nhất thời mà thôi.
Trước đó, Lâm An Thâm dùng nửa đời khắc cốt ghi tâm cô, đến già… có phải sẽ chỉ là nhất thời hay không…?
Giản Lộ không dám nghĩ tiếp. Cô thậm chí không dám tự hỏi những việc giống như vậy nữa. Cô chỉ biết mình muốn giống như vòng quay, cứ quay như vậy thôi. Tìm người, ăn cơm, đăng thông báo tìm người, khóc nhất nhất tìm người, ăn cơm, chờ tin tức thông báo, khóc.
Hơn mười ngày, Giản Lộ tiều tụy, gầy đi rất nhiều.
Cuối cùng, Lâm gia gia không nhịn được, mở miệng nói: “Giản Lộ, con nghỉ ngơi một ngày đi…”
Giản Lộ vô lức lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được Lâm An Thâm…”
Lâm gia gia muốn cô hiểu ra một chút: “Kông cần tìm, tìm không thấy đâu.”
Nhưng Giản Lộ vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được Lâm An Thâm…”
Ông cầm gậy chống gõ xuống đất: “Tỉnh lại đi! Chuyện của Lâm An Thâm con không thay đổi được đâu, nó muốn đi cũng không ai ngăn lại được!”
Cái gì Giản Lộ cũng không nghe được, tiếp tục thì thào lại: “Vẫn chưa tìm được Lâm An Thâm…”
Lâm gia gia thở dài, lại thở dài.
Vài ngày sau, lớn bé trong Lâm trạch lại nghe được giọng Giản Lộ vui mừng lên. Cô lại tiếp tục nói đùa như lúc còn ở Trung Quốc. Mọi người nghĩ rốt cục cô cũng đã hiểu ra, dặn cô về sau nên tỉnh tảo, tiếp tục sống tốt.
Trước khi đi, Lâm mẹ đưa cho Giản Lộ một tấm séc, ôm cô mà nói: “Yêu bản thân mình cho tốt, coi như là vì Lâm An Thâm.”
Giản Lộ không nói lời nào, trả lại tấm séc cho Lâm mẹ. Sau đó xoay người vào phòng.
Vì Lâm An Thâm mà yêu chính mình…?
Cô cũng muốn.
Nhưng mà có người biết hay không, Lâm An Thâm rời đi, không cần thận cũng mang cả con tim cô đi theo.
Giản Lộ tin anh chỉ không cẩn thận.
Nhưng mà đấy là toàn bộ tình yêu.
Cô, còn có thể yêu cái gì.
Trở lại Trung Quốc, Giản Lộ tìm việc. Cô chỉ dùng một phần tiền, còn lại để tiết kiệm. Vì Lâm An Thâm, tiền của cô đều dùng hết. Nhưng mà cô từ chối séc của Lâm mẹ, cũng không muốn dùng tiền của Lâm An Thâm. Cho nên cô lại phải tiết kiệm một lần nữa. Cô sẽ không từ bỏ việc tìm Lâm An Thâm.
Có người biết chăng, kỳ thật cô với Lâm An Thâm giống nhau, không biết hối hận, chuyện gì đã quyết rồi sẽ không thay đổi. Bọn họ không phải cố chấp, chỉ là sống thật mà thôi.
Từ cách anh bỏ mình, Giản Lộ thầm tính toán, nếu không biết vị trí cụ thể của Lâm An Thâm, như vậy cô cứ đi từng quốc gia mà tìm. Nếu đã tìm cả 232 quốc gia trên thế giới, đoán mình còn 60 năm cuộc đời, vậy việc của cô là một năm phải đi 4 quốc gia. Cũng chính là một mùa lại rời đi một lần. Nghe qua thật khó thành hiện thực, nhưng Giản Lộ nói là làm.
Ban ngày ở công ty đi làm. Tranh thủ thời gian rỗi tìm thêm việc kiếm thêm tiền. Buổi tối không tìm được công việc văn phòng, cô đi làm tạp vụ ở các nhà hàng hay đi đến sòng bạc làm việc, hoặc trực tiếp ở đầu đường bán đồ ăn. Một khắc không ngừng bôn ba.
Cô cần tiền, cần rất nhiều tiền. Cô muốn dùng tiền tự mình kiếm được đi tìm Lâm An Thâm, sau đó đợi đến lúc tìm được Lâm An Thâm rồi, cô cóa thể dùng lý lẽ của mình để anh phát hỏa, anh xem, anh ăn nhiều khổ như vậy, anh còn muốn bỏ cô, lương tâm của anh chạy đi đâu! Chó cũng không thèm ăn của anh!
Giản Lộ ngày càng gầy đi nhiều, càng ngày càng thê thảm. Ngay cả ông chủ của cô cũng hoài nghi có phải mình đã bóc lột nhân viên của mình đến mức này, bèn cho cô một tuần nghỉ có lương. Nhưng Giản Lộ để 1 tuần kia để làm thêm. Giản Lộ không phải mình đồng da sắt, rốt cuộc ngã bệnh. Nhưng mà cô vẫn đi làm như thường, kiếm thêm tiền, buổi tối đến nhà hàng làm việc. Đồng nghiệp đều khuyên cô xin phép nghỉ vài ngày, cô gái này cứng rắn như vậy thật khiến người khác đau lòng. Giản Lộ vẫn nghe thất nhưng không xin phép, cô cần tiền lương. Cũng không cần người khác đau lòng, bởi vì những người đó không phải Lâm An Thâm.
Lâm mẹ đến Trung Quốc, khí thế hừng hực. Nhìn thất dáng vẻ này của Giản Lộ, lại tức giận đến không làm được gì. Bà chỉ vào Giản Lộ mắng: “Giản Lộ, sao con phải dùng đến cách này để thách thức năng lực của tôi? Con không nên làm cho tôi vừa đau lòng vì Lâm An Thâm vừa đau lòng vì con chứ?! Hai người có để tôi yên tĩnh một chút hay không?!”
Giản Lộ cúi đầu chịu cơn tức giận của Lâm mẹ.
“Con bé này có hiểu chuyện hay không cớ chứ?! Không phải đã bảo phải yêu bản thân mình hay sao?! Chẳng lẽ con thật không nghĩ đến vì sao Lâm An Thâm phải rời bỏ con?!”
“Con tội gì phải như vậy! Tra tần chính mình cũng chính là tra tấn chúng ta!”(Dạ, còn tra tấn cả cháu nữa.)
“Giản Lộ, tuy con với Lâm An Thâm bỏ nhau, nhưng vẫn là con gái của mẹ! Mẹ đã để mắt, thích con rồi! Nhưng mà hành động tự hành hạ này của con thật khiến mẹ thất vọng!”
“Lòng cha mẹ rộng, con gái đau, chúng ta làm cha mẹ càng đau hơn.” Lâm mẹ nghẹn ngào.
Giản Lộ áy náy, tay muốn kéo tay Lâm mẹ, nhưng bà vẫn rất giận, gạt tay cô ra.
Giản Lộ bắt đầu khóc: “Mẹ, con xin lỗi, con để mẹ lo lắng… Con cũng rất yêu mẹ… Nhưng con với Lâm An Thâm cũng không tách ra… con sẽ tìm được anh ấy… Sau đó tiếp tục ở bên nhau… Mẹ, con sẽ vĩnh viễn là con gái mẹ… là con dâu mẹ…”
Lâm mẹ không còn cách nào. Tại sao lũ trẻ đều hết hy vọng như vậy… Nhìn đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng của Giản Lộ, người gầy khiên người khác phải đau lòng. “Tình cảm với đứa nhỏ này cũng là khổ nhục kế, Lâm An Thâm như vậy chính là tử điểm của con.”
Giản Lộ hít hít cái mũi: “Mẹ, mẹ đúng là lợi hại.”
Lâm mẹ thở dài. Ôm Giản Lộ vào lòng.
Quên đi… Hai đưa nhỏ này ở cùng nhau là phúc kiếp, để cho lũ chúng nó tự định đoạt.
“Nó ở khu nghỉ dưỡng ở Vancouver. Đi tìm nó đi.”
Nước mắt chảy xuống, Giản Lộ nhẹ kéo góc áo Lâm mẹ. Trong ngực bà có hương vị của người mẹ, Giản Lộ nhắm mắt lại, cắn môi, nước mắt chảy xuống. Kỳ thật cô muốn nói, thời gian này cô sống rất mệt mỏi, rất khổ…
Nhưng mà.
Lâm An Thâm… rốt cuộc em còn tìm được anh
Lâm An Thâm nói: Anh xin em đi đi
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư