Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72-73
hương 72
Một tháng sau, đề án với Phú Hòa thành công đặt dấu chấm tròn.
Tác phẩm của Lâm An Thâm lại một lần nữa làm cho người ta thán phục.
Ý tưởng bản thiết kế của anh chỉ có một chữ, gia (nhà). Ở bản vẽ của anh, mỗi góc của căn nhà đều mang lại cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng. Anh vẽ ra cảm giác của một gia đình.
Đến lúc này, cả xã hội đều chú ý tới những căn nhà đó, chính thức mệnh danh Tú nhất nhất quy gia.
Quy gia tân hải hào viên.
Một vịnh nhỏ, một mặt trời rực đỏ, một đời yêu nàng, mỗi ngày trở về nhà.
Lâm An Thâm phá lệ, đồng ý tham gia lễ khánh thành. Tin này vừa đưa ra lập tức chiếm tít đầu cả các tờ tạp chí kinh tế: Người thừa kế thiên tài mà thần bí của Trọng Mộc – Tổng thiết kế sư Lâm An Thâm, ít ngày nữa sẽ xuất hiện trong kễ khởi công Quy gia tân hải hào viên của Phú Hòa, các nhà truyền thông tranh nhau tham dự!
Nghi thức cắt băng khởi công diễn ra vào ban ngày. Tiệc mừng khởi công dự án mở trong một khách sạn sang trọng nhất thành phố Y – Shangri-La vào buổi tối. Đêm hôm đó, Lâm An Thâm mặc một cây vest màu xám được cắt may tinh tế xuất hiện trên màn ảnh. Vẻ ngoài bắt mắt, cử chỉ lịch sự, như ngọc thụ lâm phong. Ánh đèn huỳnh quang như tạo hào quang xung quanh anh.
So với những nhân vật trong chính giới cùng thương giới thì Lâm An Thâm được giới truyền thông chú ý tới nhiều hơn. Xe của anh dừng ở trước cửa khách sạn Shangri-La, người còn chưa xuống xe nhưng phóng viên đã đứng đầy xung quanh, nháy máy liên tục. Vài nhân vật cao cấp tự minh đến đón, Lâm An Thâm đi ở trung tâm, cùng đám hân viên bảo an cao lớn tiến vào bên trong hội trường.
Hội trường như vỡ tan, nhà thiết kế thiên tài vén lên tấm mạng che mặt.
Mọi người không chỉ kinh ngạc trước sự tài hòa của Lâm An Thâm mà còn ngưỡng mộ ngoại hình của anh.
Giản Lộ ngồi trước ti vi xem toàn bộ quá trình. Những nhân viên cao cấp nhiệt tình dẫn đường, bảo vệ xung quanh canh phòng cẩn thận, ngọn đèn sáng như ngọc, phóng viên sôi sục. Lâm An Thâm đứng trong đám hỗn loạn đó không rõ đang nhìn cái gì, vẻ mặt trang nhã, bước chân trầm ổn. Giản Lộ không kìm được nở nụ cười trong lòng, anh từ trước đến nay đều như vậy. Sự ồn ào của thế giới không thể ảnh hưởng đến anh.
Nghi lễ bắt đầu. Một loạt nhân vật đứng lên phát biểu, diễn thuyết say sưa về tiến trình của kế hoạch. Càng về sau, người diễn thuyết lại càng hăng say hơn. Đến lượt Lâm An Thâm lên tiếng, tiếng vỗ tay vang dội, dưới khán phòng có mấy cô gái đến từ tạp chí kiến trúc và tài chính nhìn thấy Lâm An Thâm xuất hiện vô cùng phấn khích thét chói tai giống như sau đấy là màn trình diễn nóng bỏng của anh chứ không phải là diễn thuyết.
Lâm An Thâm tiếp nhân lời mời của người dẫn chương trình, ánh mắt thoáng đi xa.
“Từ xưa đến nay, mái nhà mang tình cảm nồng nàn của người Trung Quốc. Trở về với quê hương, chính là cảm giác thấy yêu và được yêu. Thần tiên lấy thiên đường làm nhà, chúng ta lại lấy việc chăm sóc nhà cửa như thiên đường. Tôi lấy cảm xúc được trở về nhà làm cảm hứng thiết kế nên dự án này. Cảm ơn sự kỳ vọng của mọi người vào thiết kế này. Tôi tin tưởng chân lí an cư lạc nghiệp của dân tộc ta, tòa nhà này có thể đem đến cảm giác được trở về nhà cho mọi người. ” Đèn flash không ngừng lóe sáng. Camera thu hẹp lại góc quay.
Jumbo said: Đoạn này Jumbo với Boss cứ thấy thối thối sao í! Người TQ à?! Edit đoạn này Boss suýt sút vào miệng mình mấy lần, làm thế nào cũng thấy thối! Ầy, tiếp xúc với bọn hắn rồi mới thấy dân TQ có nhiều cái… thối! Edit mà một chuyện nhưng thực tế là ko ưa nổi!
“Yêu là không có khoảng cách, nhà luôn ở bên bạn. Sáu tháng cuối năm tôi muốn giành để tập trung đem ý tưởng này đến nhiều thành thị khác. Tôi hy vọng mọi dự án đều không còn nhà trống.”
Buổi nói chuyện làm cho mọi người vô cùng cảm động, lúc nào cũng có tiếng vỗ tay ở bốn phía.
Lâm An Thâm ở trong tiếng vỗ tay ngừng nói, giống như chờ đợi một sức mạnh nào đó. Một lúc sau anh nhìn thằng vào màn hình ánh mắt vốn lãnh đạm lại nổi lên nhiệt tình ở bên trong.
Giản Lộ không tự chủ cứng người.
“Ngày hôm nay nhân buổi tiệc này tôi tuyên bố Trọng Mộc sẽ tham gia vào thị trường bất động sản ở thành phố G, thành lập công ty thiết kế. Bản thân tôi sẽ là nhà thiết kế chính, tôi vô cùng vinh hạnh được sát cánh cùng các nhân viên của mình dồn hết tâm huyết cho các mẫu thiết kế.”
Lời nói này làm cho bất kể người trên sân khấu hay dưới sân khấu đều cảm thấy bất ngờ.
Mọi người nghe được tuyên bố này không hiểu lắm nhưng chỉ có mình Giản Lộ hiểu được đây là một lời thông báo với cô.
Anh muốn nói với cô, anh bận công tác,… anh sẽ tạm thời rời thành phố Y …
Tổng giám đốc Lý lên sân khấu bắt tay với Lâm An Thâm.
Từ khi nhận được bản thiết kế đầu tiên của khu đô thị Tân Mai, tổng giám đốc Lí đã nhiệt tình mời Lâm An Thâm tham dự dự án này. Nhưng trước đêm nay chỉ nhận được thái độ kiên quyết từ chối của Lâm An Thâm. Công ty bất động sản Phú Hòa tuy là tập đoàn lớn nhất thành phố Y nhưng theo sự phát triển của thành phố quỹ đất đai ngày càng thu hẹp lại. Hai năm gần đây chuyển mục tiêu vào những thành phố xung quanh, năm nay lại tập trung vào thành phố G và S. Đó cũng là nguyên nhân Lâm An Thâm cự tuyệt lời mời hợp tác anh không muốn rời khỏi thành phố Y, vì nơi này có vợ anh.
Cuối cùng thì kiến trúc sự Lâm cũng nhận ra với đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, dốc sức xây dựng cơ đồ mới là chuyện đương nhiên phải làm. Tổng giám đốc Lí thân tình nắm lấy tay Lâm An Thâm, hướng đến phía dưới khán đài nói: “Mong người vỗ tay chúc mừng kiến trúc sư Lâm. Tôi đại diện cho công ty bất động sản Phú Hòa nhiệt liệt hoan nghênh kiến trúc sư Lâm tham gia liên minh, anh sẽ trở thành thiết kế trưởng của Phú Hòa. Tôi rất tin tưởng Trọng Mộc cùng Phú Hòa hợp tác sẽ có thể đem đến nhiều tác phẩm xuất sắc.”
Tiếng vỗ tay vang lên, tiếng thét chói tai, âm thanh ủng hộ vang vọng khắp hội trường. Tiệc tối sau đó tiếp tục diễn ra náo nhiệt vì tin tức tối này.
Trên sân khấu đã diễn ra nhiều tiết mục ca múa, các vị khách quý an tọa ở vị trí dưới sân khấu.
Màn hình liên tục chiếu những tiết mục của các nghệ sĩ, tài nghệ vô song, tiếng hát uyển chuyển. Trên màn ảnh ngẫu nhiên hiện lên hình ảnh của các vị khách quý, trong tích tắc có thể nhìn thấy Lâm An Thâm. Thần sắc anh tự nhiên, bình tĩnh, có người tiến đến chúc rượu anh anh bình tĩnh tiếp đón đàm luận.
Giản Lộ kinh ngạc ngồi trên sô pha.
Hai giờ sáng, Lâm An Thâm quay về.
Trong phòng khách chỉ còn để lại đèn tường. Đẩy cửa phòng ngủ, có một thân hình nằm lui trong chăn, ôm chặt chăn, chỉ lộ ra một chiếc đầu nhỏ nhắn trên gối đầu. Lâm An Thâm tựa vào cánh cửa nhìn cô rất lâu, sau đó tiến vào phòng tắm. Tắm xong, Lâm An Thâm nhẹ nhàng nằm bên cạnh Giản Lộ.
Cô co người lại, chừa chỗ cho anh nằm. Kéo một góc chăn, muốn anh tiến vào.
Lâm An Thâm nghe theo. Từ sau lưng ôm lấy cô, thân thể mềm mại ấm áp của cô thật động lòng người. Lâm An Thâm nhàn nhạt hôn cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Giản Lộ nắm lấy bàn tay trên bụng cô, nắm lấy tay anh, mười ngón tay giao nhau: “Uhm, chờ anh!”
Lâm An Thâm ngửi hương thơm từ tóc cô: “Thực xin lỗi, vừa rồi nói chuyện cùng tổng giám đốc Lí nên về muộn.”
Giản Lộ lấy ngón tay cái vuốt ve ngón trỏ của anh: “Không sao, em sẽ chờ anh.”
Lâm An Thâm nắm mạnh tay hơn một chút, kéo cô đến gần mình hơn: “Công việc gần đây rất bận rộn, em không cần chờ anh.”
“Bận một thời gian rồi lại rảnh chứ?” Giản Lộ hỏi.
“Ừ, anh mới tham gia một dự án mới.”
“Thành phố G và thành phố S.”
“Ừ, đúng rồi.”
“Hai nơi này rất xa, anh muốn đi xa khảo sát sao?”
“Đúng thế, anh cần hiểu rõ địa hình ở nơi đó, cấu tạo và tính chất của đất.”
“… Đi bao lâu?”
“Hai tháng.”
“Khi nào xuất phát?”
“Ngày kia.”
“Anh sao không nói trước với em…”
“… Anh không biết mở miệng thế nào…” Dũng khí của anh chỉ đủ để thông báo qua màn hình với cô thôi.
“Anh… không định đem em theo?”
“Uhm.”
Không gian yên lặng.
Một lúc lâu sau thanh âm Giản Lộ truyền tới: “Hai tháng sau anh sẽ trở về… phải không?”
Lâm An Thâm co rút trong lòng, bình ổn tâm tình trả lời: “Ừ.”
Lâm An Thâm nói: Em yên tâm đi
Chương 73
Giản Lộ xoay người lại ôm Lâm An Thâm, mắt không chuyển nhìn anh: “Anh đồng ý với em rồi, anh nói được phải làm được!”
Ngực Lâm An Thâm giống như bị ép cả ngàn cân thép. Nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi mà trả lời: “Được.” Đến lúc này, Lâm An Thâm rốt cuộc hiểu được lời hứa gió bay là như thế nào.
Hứa hẹn có thể rất nghiêm túc, nhưng đổi ý cũng rất dễ dàng.
Cùng Lâm An Thâm nhìn nhau thật lâu, lâu đến mức Giản Lộ không thể tìm được nửa điểm gì trên mặt anh. Nhưng mà cô vẫn không thể giải thích được nội tâm đang bất an không yên.
Giản Lộ chậm rãi vuốt khuôn mặt Lâm An Thâm, đầu ngón tay run run: “Lâm An Thâm, em muốn.”
Ôm lấy cô, Giản Lộ run lên, anh biết. “Được.”
Tình ý nồng nàn, cả căn phòng mờ đi.
Một giây kích tình, Giản Lộ giữ lại tay muốn lấy áo mưa của Lâm An Thâm. “…không cần dùng…”
Người Lâm An Thâm cứng đờ, cuối cùng dời khỏi tay Giản Lộ.
Giản Lộ ôm chặt lấy Lâm An Thâm, giữ lấy cơ thể đang cứng đờ của anh. Rõ ràng khoảng trống đã được lấp đầy rồi, sao trong lòng không vui… Đến tột cùng là vì sao…
Ngoài cửa sổ, chỉ có ánh trăng thấy được bầu trời đêm buồn bã.
Bình minh. Giản Lộ tình lại thấy ánh mắt sâu không đáy của Lâm An Thâm. “Em dậy rồi?”
“Ừ, tỉnh rồi.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“9 giờ 5.”
“A. Sao anh không đi làm?”
“Buổi chiều đi, anh muốn ở nhà với em nhiều một chút.”
Giản Lộ nhắm mắt lại, không biết làm thế nào để làm dịu đi cảm giác bất an trong lòng. Loại cảm xúc này ở trong lòng cô, thật là khó chịu.
Rời giường, rửa mặt xong, ăn bữa sáng Lâm An Thâm chuẩn bị. Vừa ăn vừa nghe Lâm An Thâm dặn dò, trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, bữa sáng phải chú ý như thế nào. Một cốc sữa, hai quả trứng ốp lết, lúc mua sữa với bánh mì phải để ý hạn sử dụng. Nếu cho muối thì chỉ cho non nửa muối theo ý là có thể, buổi sáng không nên ăn mặn.
Giản Lộ im lặng ăn bữa sáng, không nói chen vào.
Ăn xong, Giản Lộ bị điệu đến thư phòng. Lâm An Thâm lấy ra từ trong ngăn kéo một tập giấy chuyển nhượng tài sản cho Giản Lộ ký. Giản Lộ giật mình.
“Ký… ký làm gì?”
Lâm An Thâm vuốt vuốt đầu cô, giống như trấn an một con thú nhỏ, cười thật dịu dàng: “Căng thẳng cái gì? Đây là những thứ mà phu nhân Lâm gia đều phải ký. Các trưởng bối nhà anh có dạy lại, phàm là đàn ông nhà họ Lâm, sau khi thành gia phải cùng vợ chia sẻ cho nhau, cả hỷ nộ ái ố, còn có cả tài sản. Nếu làm trái thì phải bỏ hết quyền kế thừa Lâm gia.”
Mặt Giản Lộ ngây ra: “Sao em chưa từng nghe nói đến…”
Lâm An Thâm nhéo cái mũi của cô: “Không phải bây giờ đã nghe nói đến rồi sao? Tốt rồi, ký tên, ở chỗ này này.” Lâm An Thâm chỉ vào chỗ ký tên.
Giản Lộ lo lắng, lại xem lại một lần nội dung văn bản, toàn tiếng Anh, cô cố hết sức nhưng vẫn phát hiện vẫn có chỗ không ổn: “Vì sao chỗ này lại nói nhà này là của em? Vậy anh ở đâu? Còn có 20% cổ phần của Trọng Mộc? Em nhớ rõ cổ phần của anh ở Trọng Mộc cũng chỉ có 20% thôi mà.”
Lâm An Thâm đặt bút vào trong tay cô, giải thích: “Tài sản của anh trên danh nghĩ không chỉ có ở đây mà ở nơi khác cũng có. Căn nhà này đứng tên em, anh đứng tên một cái khác. Còn có một người trong ban giám đốc di dân đến Thụy Sĩ, ông ấy muốn để lại cổ phần của ông ấy, cho nên anh nhận phần cổ phần đó. Mấy ngày hôm trước đã xong rồi, cùng ông ấy ký hợp đồng xong thì số cổ phần của Trọng Mộc trong tay anh đương nhiên tăng lên. 20% này chỉ làm một phần mà thôi.”
Lời của anh rất trôi chảy, Giản Lộ không phản bác được ở chỗ nào. Cô nắm chặt bút, lại chậm chạp không ký được.
Lâm An Thâm cũng không gấp, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ nói ra nghi ngờ ở trong lòng: “Em cảm thấy… rất lạ… Anh cũng trở nên lạ lắm… Em hơi bất an.”
Lâm An Thâm bật cười: “Em nói xem, sao lại lạ?”
“Không biết….” Giản Lộ cúi đầu nói.
Anh trêu lại cô: “Em yên tâm đi. Nếu anh thật sự lạ, hẳn cũng quái đến mức người gác chuông thôi?”
Giản Lộ trừng mắt lên nhìn anh. Trong lòng cô rất bất an, khó chịu mà anh còn có tâm tình làm trò.
Lâm An Thâm dơ tay đầu hàng: “Tốt rồi, tốt rồi, anh không nói. Nhưng mà mỗi phu nhân Lâm gia đều phải ký, bà nội anh cũng từng ký, mẹ anh cũng từng ký. Nếu em vẫn lo lắng, có thể gọi điện sang Mỹ hỏi mẹ anh.”
Giản Lộ cảm thấy đây là cách tốt nhất, vừa rồi cô còn định lén gọi điện thoại cho bà để xem có thật là phải ký những văn bản như vậy hay không. Cô cầm lấy điện thoại, nhưng mà không lập tức gọi.
“Làm sao vậy?” Lâm An Thâm khó hiểu.
“Anh ra ngoài đi, để em một mình trong này gọi điện thôi.” Giản Lộ sai Lâm An Thâm ra khỏi thư phòng.
Anh bật cười: “Anh đứng ở trong này có làm nhiễu sóng điện thoại sao?”
“Không phải. Em sợ anh ở trong này làm trò!” Nói xong, Giản Lộ chỉ tay thẳng ra cửa phòng.
Anh cũng không còn cách nào: “Được, anh đi ra ngoài.” Miệng còn không quên lẩm bẩm, “Muốn làm trò thì ra ngoài như lời em cũng có thể làm mà…”
Giản Lộ trừng với cái bóng của anh, trong lòng kiên định hơn. Sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm mẹ.
Rất nhanh, Lâm mẹ bắt máy: “Tiểu Lộ?”
Giản Lộ nói quanh co, không biết mở miệng như thế nào: “Mẹ… Con chào mẹ… Uhm, muốn hỏi việc này.”
Lâm mẹ nghe Giản Lộ ngập ngừng, vội hỏi: “Không phải Lâm An Thâm có việc gì chứ?”
Mấy ngày nay Lâm An Thâm cũng hơi lạ… nhưng Giản Lộ lo lắng là tự mình đa nghi… Anh vừa rồi còn cười cô, không giống người có chuyện lắm… Nhưng mà đống văn bản kia…. “Mẹ, có phải có mấy tập tài liệu… Lâm phu nhân nào cũng phải ký?”
Lâm mẹ khựng lại, tự hỏi Giản Lộ có vấn đề gì, rồi sau đó trả lời: “Ừ, có loại tài liệu này.”
Giản Lộ lại nói: “Giấy tờ chuyển nhượng?”
Lâm mẹ đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Giản Lộ do dự, vậy tại sao phải chờ bây giờ mới ký?
Lâm mẹ kêu lên một tiếng: “Giản Lộ.”
Cô trả lời: “Dạ.”
“Ký nó đi. Đừng thắc mắc nữa, thằng bé Lâm An Thâm kia chỉ sợ con không muốn làm Lâm phu nhân mà thôi.”
Lâm mẹ nhẹ nhàng nói một câu đủ phá tan những suy nghĩ trước đó của Giản Lộ. Vì thế cô cầm bút, đưa vài nét, ký tên mình lên.
Lâm An Thâm xuất phát đến thành phố G.
Ngày hôm sau anh đi rồi, Giản Lộ cảm nhận được sự trống rỗng. Giường rộng quá, nhà cũng rộng, người quá ít. Không có anh, ngay cả không khí cũng loãng.
Lâm An Thâm cũng có gọi điện thoại về, nhưng mà đều vào ban đêm. Bởi vậy dần dần, Giản Lộ có thói quen hy vọng mặt trời vừa lên thì cũng là buổi tối. Có đôi khi ban ngày nhịn không được, cô chủ động gọi cho Lâm An Thâm. Cũng vài lần phát hiện mình làm phiền công việc của anh. Cô biết, đối với điện thoại của cô, Lâm An Thâm mặc kệ là chuyện gì cũng phải nhận điện thoại trước. Cho nên sau này, ban ngày Giản Lộ chịu đựng nhớ nhung chống chọi lại cuộc sống vất vả một tháng.
Nhưng mà đến tháng thứ hai, công việc của Lâm An Thâm có vẻ càng nhiều hơn. Số lần bọn họ nói chuyện giảm bớt. Có đôi khi cách ngày, có lúc lại là hai ngày. Nghiêm trọng nhất là một lần cách đến năm ngày. Anh không gọi điện vào buổi tối, Giản Lộ thử gọi cho anh không phải là máy thông báo bận thì cũng là Lâm An Thâm tiếp, nhưng chỉ có thể hạ giọng nói với cô vài câu. Giản Lộ nghe được tiếng anh đang họp ở phía bên kia, thậm chí nghe được giọng tổng giám đốc Lí dùng microphone nói. Giản Lộ tự nhiên sẽ không gọi cho Lâm An Thâm, chuyện cô có thể làm chỉ là chờ điện thoại của anh.
Giản Lộ cảm thấy những việc hằng ngày khác càng ngày càng khó. Cô thường xuyên không muốn ăn, nhưng mà không dám không ăn. Giản Lộ sợ khi Lâm An Thâm về, phát hiện cô gầy đi một chút, khẳng định sẽ mắng cô nhiều. Hơn nữa, quan trọng nhất là cô không thể nhìn bộ dáng Lâm An Thâm đau lòng được.
Nhưng mà Giản Lộ rất nhanh biết, cho dù sau này Giản Lộ không ăn được, có gầy thành cây mía thì Lâm An Thâm cũng sẽ không mắng cô, sẽ không bắt cô ăn thêm.
Có ăn nhiều, sẽ không… đau lòng nữa…
Bởi vì, anh biến mất.
Tháng thứ 3, Giản Lộ đợi hai ngày cũng không thấy Lâm An Thâm trở về, buổi tối anh cũng không gọi điện báo. Trong lòng thật hoảng. Đến ngày thứ ba, ban ngày không dám làm phiền anh, vất vả đợi đến buổi tối, cô gọi điện cho Lâm An Thâm. Nhưng mà một cuộc điện thoại, không phải không có người bắt máy, không phải máy bận, không phải không có tín hiệu.
Trong điện thoại vang lên một đoạn băng ghi âm tự động.
Thậm chí không phải người bên kia tắt máy.
Mà là… người kia không muốn nhận.
Lâm An Thâm nói: Tiền là thứ đáng tin cậy thứ hai
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư