Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34-35
hương 34
Sáng sớm ngày thứ Hai, Lâm An Thâm đưa Giản Lộ quay trở lại công ty. Hôm nay tổ chức họp bàn về những lỗ hổng về công trình ở Thái Lan.
Giản Lộ vô tình ghé vào bàn làm việc, nhìn dáng người Lâm An Thâm nhanh nhẹn, cứ chốc chốc lại đi ra khỏi văn phòng đến thăm bàn làm việc của cô, một lúc rồi lại trở vào phòng chuẩn bị tài liệu cho buổi họp. Ánh mắt Giản Lộ vô cùng u oán… Tất cả tâm trí của Hồ Ly này đều để trên người cô ép…
Đến giờ họp, Lâm An Thâm cầm mấy tập tài liệu từ trong phòng đi ra, sờ sờ thử trán Giản Lộ đo nhiệt độ, sau đó lại vào phòng, lấy cho cô một chiếc khăn quàng cổ, quàng vào cổ cô.
“Anh họp xong rồi mang em về nhà nghỉ ngơi.”
“A? Không cần, em không muốn trốn việc…”
“Anh cho phép em về.” Dứt lời, mỗ lão hồ ly lấy việc công làm việc tư bước vào thang máy chuyên dụng lên lầu họp.
Lâm An Thâm đi chưa được bao lâu, Giản Lộ đang buồn ngủ thì tiếng di động truyền đến.
Giản Lộ lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Khuôn mặt lập tức thay đổi thành một bộ dạng lâm trận nghênh chiến.
“Giản Lộ.” Điện thoại truyền đến giọng nghiêm túc của Lâm mẹ.
“Mẹ, mẹ khỏe chứ!” Giản Lộ ngồi thẳng lưng.
“Lâm An Thâm quay về Trung Quốc rồi đúng không? Sao con lại để cho nó dính như vậy?! Thái Lan đang rất loạn biết không? Muộn vài ngày rồi mới về không được à? Vạn nhất máy bay có phần tử khủng bố thì sẽ xảy ra chuyện gì không biết? Mẹ nghe xong đều phát hoảng, đổ mồ hôi hội, con nên quản nó chặt hơn!”
“… Đúng vậy, mẹ…” Trán Giản Lộ cũng đổ mồ hôi… Lão Hồ Ly kia cũng gạt cô mà về nước….
“Mẹ cũng không có ý trách con, nhưng vừa nghe được tin đó thì cũng không bình tĩnh được. Từ nhỏ nó đã như vậy rồi, mẹ hy vọng con quan tâm đến nó nhiều một chút! Nó chỉ nghe lời con thôi!”
“Con sẽ cố gắng quan tâm đến anh, mẹ yên tâm, phải chú ý sức khỏe, trời lạnh.” Vừa mới nói xong, Giản Lộ mới nhớ đến chỗ Lâm mẹ đang ở kém vài múi giờ so với Trung Quốc, bên kia đang bắt đầu vào mùa hè… “Trời nóng cũng phải chú ý sức khỏe… Tia tử ngoại rất mạnh…rất dễ đen da…” A, cô đang nói lung tung cái gì vậy…
Lâm mẹ bật cười, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước: “Đứa nhỏ này… Hai con ở Trung Quốc phải chăm sóc lẫn nhau, biết không? Nghe giọng của con hơi lạ, có phải cảm lạnh hay không?”
“Ack… Không phải, sức khỏe con tốt lắm…” Chỉ là bị con mẹ ép buộc mệt quá… “Mẹ cũng không phải lo cho Lâm An Thâm, anh ấy rất khỏe…” Thân thể vô cùng nặng, tinh thần cũng rất khoái…
“Mẹ yên tâm…” Tựa hộ Lâm mẹ còn muốn nói cái gì, nhưng mà muốn nói lại thôi.
Giản Lộ nắm chặt cơ hội muốn thể hiện mình là con dâu tri kỷ: “Mẹ, mẹ có cái gì cứ nói thẳng.”
Lâm mẹ thở dài: “Tiểu Lộ… Mẹ biết con là đứa nhỏ ngoan. Sắp xếp công việc về nhà một chuyến đi, hai đứa cũng kết hôn được một thời gian rồi, cũng nên về nhà gặp mặt trưởng bối rồi. Ông với bố nó đều chưa gặp mặt con. Mặc kệ nó có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng tất cả cũng là người một nhà…”
Giản Lộ khó xử: “Này…” Muốn buộc hay dùng cái gì trói anh về… “Kỳ thật, trước con cũng từng nói với anh ấy rồi… nhưng vừa nói đến thì mặt anh ấy liền đen lại…”
“Mẹ biết là làm khó cho con. Nhưng mà ông với bố nó đều rất nhớ nó… Nhất là ông nội nó, sức khỏe gần đây không được tốt, miệng vẫn nhắc tới Lâm An Thâm… Hơn nữa sắp đến đại thọ của ông rồi.”
Nghe đến đó, Giản Lộ liền có nghĩa khí hẳn lên: “Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ giao cho con, con sẽ mau chóng đưa Lâm An Thâm về nhà!”
Lâm mẹ nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Lộ, có con ở bên cạnh Lâm An Thâm là mẹ an tâm rồi. Mẹ tin ông nội với bố nó mà nhìn thấy con cũng sẽ an tâm như mẹ.”
Giản Lộ cười nói vài câu, lại cùng Lâm mẹ hàn huyên vài chuyện gia đình, sau đó liền cúp máy.
Buông di động, tim Giản Lộ bắt đầu đập thình thịch. Trời ạ… đã biết Lâm An Thâm là người rất mạnh mẽ, nhưng mà không ngờ anh cũng có thể mạnh mẽ như vậy với người nhà của mình, như vậy mới có ngày con dâu phải giục chồng về nhà gặp ông nội… Có cần cường hãn như vậy hay không… Giản Lộ ở trong lòng mà ngửa mặt lên trời mà thở dài…
Cả buổi sáng trôi qua, đến giữa trưa thì hội nghị của Lâm An Thâm mới kết thúc. Vừa ra khỏi thang máy liền phát hiện ra ai đó đang ngồi tại chỗ làm mà ngây ngốc, tay vô thức đang vẽ cái gì đó. Ánh dương mùa đông chiếu lên đỉnh đầu cô, chiếu sáng cả mái tóc rối, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, nằm gọn trong chiếc khăn quàng cổ dày sụ.
Lâm An Thâm tiến về phía Giản Lộ mà cô không hề phát hiện ra. Nhìn tròng trọc vào mảnh giấy, trên giấy cô vẽ vài con mèo với những biểu hiện khác nhau.
“Sao lại vẽ nhiều mèo vậy?”
Vừa nghe thấy, Giản Lộ giật mình. Vừa rồi chỉ lo nghĩ làm thế nào để dẫn anh trở về gặp người nhà, ngay cả việc anh đứng trước mặt cũng không biết.
“Sao anh không biết là em thích mèo?”
“…”
Lâm An Thâm cầm lấy tờ giấy vẽ lên nghiên cứu. Anh cũng biết cô có thói quen này, khi nào có phiền não gì đều ngồi vẽ linh tinh. Bởi vậy có thể thấy được, vừa rồi cô đang suy nghĩ gì đó về mèo.
“Em muốn nuôi mèo?”
“Gần đây em lại thích phim nào à?”
Giản Lộ vạn bất đắc dĩ: “… Đây là hồ ly…”
Lâm An Thâm buông tờ giấy, bị người nào đó trừng mắt, anh cũng không dám hé ra nụ cười. “Vẽ cũng không tệ, tỉ lệ không sai biệt lắm. Về nhà có thể đem mấy con mèo này… hay là hồ ly treo trong phòng tranh.” Nói xong liền kẹp tờ giấy vẽ vào cặp tài liệu. “Đi thôi, tan tầm.”
Giản Lộ kêu: “Đồng hồ của anh hỏng rồi à? Bây giờ mới là giữa trưa!”
“Giữa trưa, 12 giờ 28 phút.”
“Còn chưa tới giờ về!”
“Nhưng mà anh muốn về.”
“Em không đi với anh, em chỉ là tiểu viên chức, muốn theo quy tắc của công ty, không thể tùy tiện trốn việc.”
“Xin phép nghỉ đi, anh ký.”
“Không được, em còn muốn nhận tiền thưởng. Đã lâu rồi em không được nhận…” Cô mới không ngốc, Lão Hồ Ly rất đáng nghi ngờ, như vậy về sớm, không biết anh lại dùng quỷ kế gì để đối phó với cô…
“Em thật sự không muốn về?”
Giản Lộ gật đầu kiên quyết: “Không.”
“Vậy được rồi. Một người về nhà ăn lẩu cũng được.”
Lẩu?! Hai chữ đánh thẳng vào đầu Giản Lộ, bụng cũng thì thầm to nhỏ: “…”
“Vừa mới họp xong, vô ý nghe được thư ký bên ngoài nói siêu thị ở gần công ty có thịt bò viên Triều Châu rất ngon.”
Giản Lộ kỳ thị Lão Hồ Ly, khinh bỉ Thuận Phong Nhĩ của anh… còn vô ý…?
Nghĩ lại đến thịt bò viên Triều Châu, lại thích loại thịt bò viên này, Giản Lộ đảo mắt, nuốt nước miếng: “Em cũng muốn về nhà!”
“Em không muốn lấy tiền thưởng nữa.”
“Em không xin phép, em trốn việc.”
“Tiểu viên chức tùy tiện trốn việc là không tốt, quy định của công ty rất nghiêm.”
“Ai dám nói Lâm phu nhân nửa câu.”
Lâm An Thâm nghe được ba chữ Lâm phu nhân, vừa lòng nở nụ cười. Không nói hai lời, dẫn Lâm phu nhân quang mình chính đại trốn việc…
Ở nhà.
Cả cơm trưa lẫn cơm tối của Giản Lộ đều là hai nồi lẩu, thịt bò viên Triều Châu quả là danh bất hư truyền, hơn nữa hương vị canh của Lâm An Thâm phi thường ngon, Giản Lộ mĩ mĩ ăn thật sự rất no.
Buổi chiều là giờ hoàng kim của phim truyền hình, Giản Lộ phưỡn bụng ngồi trên sô pha xem ti vi. Là một danh hài có tiếng thủ vai chính, Giản Lộ xem phim mà cười ra nước mắt.
Nhưng mà Lâm An Thâm một bên đang có vẻ rất bất an.
Lúc quảng cáo, Giản Lộ vừa xoa xoa hai mà vừa lén nhìn anh… Khối đầu gỗ này…
Lâm An Thâm quay đầu nói với cô: “Anh đi tắm.”
“Đầu gỗ ngấm nhiều nước quá là hỏng.” Giản Lộ nhắc nhở: “Nó mục đi đấy.” Nói xong, Giản Lộ lại cảm thấy hơi run run. Truyện đùa này, hơi lạnh.
Lâm An Thâm còn tự ngẫm lại lời cô nói, sau đón nghiêm trang trả lời: “Nhưng mà inox thì không.”
“…”
Lâm An Thâm cử động cái cổ inox của anh, sau đó đi vào phòng tắm.
Mặt Giản Lộ đen lại từng mảng.
Thì ra vừa nãy lạnh không phải do mùa đông… mà là Lão Hồ Ly cười…
gió lạnh thổi bên người
Giờ vàng của phim truyền hình cũng qua, Giản Lộ vào phòng bết rót cốc nước trái cây, bước qua phòng tắm, tiển thể ghé lỗ tai vào cánh cửa nghe ngóng chuyện bên trong. Inox nhà cô còn chưa tắm sạch à…. Trời ạ… Cọ dầu mỡ trong nhà bếp cũng không lâu như vậy… Anh còn bẩn hơn cả dầu mỡ sao…
Lấy xong nước trái cây trở lại trước TV, Giản Lộ vừa uống nước trái cây, vừa xem TV. Chuyển tới kênh phim hoạt hình, vừa vặn có một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, nhân vật chính là mèo. Giản Lộ nhìn kỹ, màn hình chiếu ở rất nhiều góc độ, từng sắc mặt của con mèo rất phong phú, hơn nữa rất buồn cười, đáng yêu, vừa xem Giản Lộ vừa thấy rất thích thú!
Đây mới là mèo….! Vậy Lão Hồ Ly lại vọng tưởng hồ ly cô vẽ là mèo!
Giản Lộ lại nhớ tới tờ giấy vẽ nhem nhuốc của mình hồi sáng, cô muốn phá hỏng quỷ kế của hồ ly, hẳn là anh định đứng trong phòng mình mà ngắm lại. Nói xong, liền đi đến chỗ làm việc của Lâm An Thâm tìm tập văn kiện.
Tờ giấy nhanh chóng tìm được. Trên giấy có mấy con tiểu hồ ly với đủ mọi sắc mặt, vui vẻ, tức giận, nháy mắt… Hồ ly cô vẽ thật sự rất đáng yêu, quả thật có giống con mèo… Đây chỉ là vô tình mà vẽ, ha ha… Lão Hồ Ly ở trong suy nghĩ của cô cũng vừa xảo quyệt, vừa đáng yêu…
Nhưng mà, đang muốn cất tập tài liệu đi, một tập tài liệu bên trong làm Giản Lộ sững lại, cô khó có thể tin nội dung bên trong.
Sẽ không…
Không có khả năng…
Lâm An Thâm tắm xong đi ra, phát hiện người vừa rồi còn rất vui vẻ xem ti vi đã vào phòng ngủ. Vào phòng, anh thấy cô đang sợ lạnh, cuộn tròn lại một đống. Tắt đèn, Lâm An Thâm cũng chui vào chăn. Tắm sạch sẽ xong, cả người lâm ân tham đều rất ấm áp, dễ chịu. Ở trong ổ chăn, anh ôm lấy cô từ phía sau.
Nhưng mà, cô không giống mọi khi co vào người anh sưởi ấm.
“Giản Lộ…?” Đang ngủ sao…?
Giản Lộ quay lưng về phía anh, trước mắt thật tối, nhưng mà cô cũng không biết nên nói với anh cái gì.
Lâm An Thâm chạm vào tay cô, nắm lấy, lạnh. Vừa đến mùa đông, tay chân cô cũng không dễ ấm, anh bắt đầu tự tính toán xem nên bổ sung đồ ăn bổ dưỡng như thế nào.
Nhưng mà, cô cũng rất nhanh rút tay mình ra khỏi tay anh.
Lâm An Thâm lập tức cảm thấy không ổn. Anh lại nắm lấy tay cô, nhưng đôi tay ấy đã nắm lại thành quyền không cho anh chạm vào. Lâm An Thâm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Giản Lộ, có chuyện gì vậy?”
Giản Lộ không trả lời.
“Nói cho anh biết làm sao vậy?”
Giản Lộ vẫn không nói lời nào.
Lâm An Thâm vẫn nắm chặt đôi tay lạnh của cô, trong lòng cũng lo lắng không nguôi, rất ít khi cô như vậy với anh. Lâm An Thâm xoay người cô lại, có chút khẩn trương hỏi cô: “Anh làm gì khiến em không vui, nói cho anh nghe.”
Rốt cục, Giản Lộ trừng mắt nhìn anh.
Dưới ánh trăng, Lâm An Thâm bị ánh mắt của cô làm hoảng hốt.
Lâm An Thâm nói: Không thể…
Chương 35
“Tại sao Triệu Tuấn lại bị gạch khỏi danh sách đi huấn luyện ở tổng công ty?”
Đến phiên Lâm An Thâm không nói.
“Vì sao anh ấy phải dời Trung Quốc?”
“Tức giận mà gạt đi tiền đồ của anh ấy.”
“Lâm An Thâm, em không nghĩ anh là người công tư không phân biệt được như vậy!”
Nói xong, Giản Lộ muốn vùng ra khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Em vì anh ta mà tức giận với anh?”
“Lâm An Thâm! Không phải vấn đề ở đấy! Nhưng mà Triệu Tuấn đã làm sai cái gì? Đợt huấn luyện này là bằng thực lực của anh ấy mà giành được, anh làm sao nói gạch là có thể gạch anh ấy khỏi danh sách?! Hơn nữa, anh ấy cũng đang hẹn hò với Joey!”
“Em không biết cái gì gọi là ngụy trang.”
“Cái gì mà ngụy trang với không ngụy trang, anh có thể không miên man suy nghĩ như vậy được không!”
“Cho dù anh không miên man suy nghĩ thì anh ta cũng sẽ miên man suy nghĩ!”
“Đó là một người có tiền đồ, anh không thể tùy hứng như vậy!”
“Giản Lộ, cái gì gọi là tùy hứng! Chẳng lẽ em muốn anh chịu đựng anh ta thường xuyên ân cần với em? Em muốn anh không để ý anh ta nhìn em như hổ rình mồi? Anh không làm được! Anh là đàn ông, anh hiểu ánh mắt anh ta nhìn em!”
“Cho nên anh liền dùng thủ đoạn?!” Giản Lộ tức đến mức giọng cũng lớn hơn.
“Anh không có. Anh ta có để đi ra nước ngoài để phát triển.” Mặt Lâm An Thâm cũng trầm xuống.
“Anh ấy ở Trung Quốc cũng có thể phát triển được, chỉ còn kém chút nữa là có thể thành công, đột nhiên anh đưa anh ấy ra nước ngoài, không phải đều hủy hoại cuộc sống của anh ấy ở Trung Quốc trong chốc lát sao! Hơn nữa, anh tưởng ra nước ngoài sinh sống mà dễ sao? Thói quen cuộc sống, quan hệ bạn bè, phong tục đều khác, ở bao lâu mới quen được?!” Giản Lộ tức giận nói.
Lâm An Thâm lạnh mặt: “Em thương anh ta khổ?”
Giản Lộ cắn răng: “Anh nghĩ cái gì vậy?! Em chỉ cảm thấy không công bằng!”
Lâm An Thâm buông lỏng cánh tay đang ôm cô ra: “Đều là vàng, làm sao thì nó vẫn cứ sáng.”
Giản Lộ tức giận, nói thẳng: “Anh nghĩ là người khác cũng giống anh à? Trời sinh có tài lại có bối cảnh tốt?”
Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em có ý gì?”
Giản Lộ cũng không tránh né ánh mắt anh: “Lâm An Thâm, em thấy anh làm gì cũng phải có chừng mực thôi. Trước là chuyện của Đỗ Trung, anh không thích em gặp anh ấy, em cùng anh ấy tuyệt giao. Bây giờ lại là chuyện của Triệu Tuấn, nếu anh khó chịu em với anh ấy có gặp qua vài lần thì từ bây giờ em nhìn thấy anh ấy thì đi đường vòng là được! Nhưng không thể lấy tiền đồ của người khác ra làm trò đùa như vậy được! Không phải ai cũng giàu có như anh! Nói em là vợ của anh, nhưng em cũng là một người tự kiếm tiền sinh sống, có quan điểm cũng không giống anh. Thế giới lớn nhường vậy, trừ bỏ phụ nữ còn có đàn ông, chẳng lẽ sau này mỗi lần anh nhìn em tùy tiện giao tiếp với một người đàn ông khác anh đều ăn dấm chua? Anh cũng là người trưởng thành rồi, cũng nên điều chỉnh hành vi một chút đi.”
Giọng Lâm An Thâm lạnh như băng: “Xin lỗi, anh chính là người như vậy, đổi không được.”
Giản Lộ muốn ném người này vào máy giặt, quay vài vòng làm cho anh tỉnh ra một chút. Muốn nói cho anh biết cô chịu anh đủ rồi, nhưng hít sâu một hơi, hạ giọng xuống nói với anh: “Anh có thể bớt tính trẻ con của anh đi được không?”
“Không thể.” Lâm An Thâm xoay người lại nằm thẳng, không để ý gì đến cô.
“Chúng ta đã kết hôn rồi, là chuyện cả đời, anh cũng không thể hơi một chút lại như vậy?
“Phương pháp của anh không có vấn đề.”
“Anh đã dùng hết cách chưa!”
“Là như thế nào.”
“Em không quen anh như vậy, làm mọi chuyện phức tạp lên!”
“Từ trước khi kết hôn anh đã là người như vậy, trước đó em nên chuẩn bị tâm lý.”
Một câu làm bùng nổ sự tức giận của Giản Lộ: “Cái gì mà chuẩn bị tâm lý! Hôm đó không nói trước gì cả anh liền mang em đi ký tên, em có thời gian mà chuẩn bị tâm lý sao!”
Im lặng.
Giản Lộ mới biết mình trong cơn tức giận đã nói ra cái gì.
“Là! Là anh bắt em ký tên!” Lâm An Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Cho nên em tỉnh lại liền tức giận, ngày mai Triệu Tuấn nhận nhiệm vụ, không đi liền kỷ luật.” Dứt lời, anh tung chăn, không mặc thêm áo mà cứ thế ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng một cái “Rầm”.
Lỗ tai Giản Lộ ong ong. Lần đầu tiên anh đóng cửa mạnh như vậy với cô, Giản Lộ nhìn chằm chằm vào cái cửa dày, không khí lại ngày càng quánh lại. Sự tình sao lại thành như vậy… Cô cũng không có ý định làm tổn thương anh…
Gió đông bắc về. Lâm An Thâm với Giản Lộ cũng đi vào giai đoạn chiến tranh.
Thứ Bảy, Giản Lộ nhận được điện thoại của bạn thời cấp I Pauline, Pauline nói cô có bầu, chồng của cô rất vui, muốn mở tiệc mừng một bữa. Pauline cũng mời Giản Lộ với Lâm An Thâm. Giản Lộ nghĩ nghĩ một chút, vẫn không nên gọi anh. Sau đó để lại một tờ giấy nhớ trên mặt tủ lạnh, rồi một mình đi ra ngoài.
Bữa tiệc đặt ở một nhà hàng nổi tiếng ở phố trung tâm, Pauline cùng Đại Ngưu là bạn học từ tiểu học rồi mới đến ngày nay. Đỗ Trung chưa tới, chỉ cử người đưa quà mừng đến. Trong phòng, sinh mệnh nhỏ trong bụng Pauline là nhân vật chính, nhưng mà cũng rất quan tâm đến Pauline, mọi cũng đặc biệt quan tâm đến “người nhà” của Giản Lộ.
Một buổi tối, Giản Lộ phải giải thích không biết bao nhiêu lần.
Ừ, là, là giám đốc của mình.
Anh ấy tên là Lâm An Thâm.
Chỉ mới đăng ký thôi.
Không, không uống rượu. Anh ấy hơi trầm tính.
Trên đường, Giản Lộ nhận được tin nhắn của Triệu Tuấn: Có thời gian tán gẫu một chút không?
Thật vất vả mới lấy được cớ thoát thân, Giản Lộ lẻn xuống dưới, vừa vặn cô cũng có chuyện muốn nói rõ với anh. Rời khỏi bữa tiệc, Giản Lộ vừa ra đến cửa nhà hàng đã thấy Triệu Tuấn lái xe chờ sẵn cô. Thấy Giản Lộ, Triệu Tuấn tươi cười đón.
“Quấy rầy buổi họp lớp của em, ngại quá.”
Giản Lộ lắc lắc đầu, Triệu Tuấn thay cô mở cửa xe, cô ngồi vào trong.
Triệu Tuấn cứ từ từ lái xe, mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Tâm tình anh có vẻ rất vui vẻ, ngón tay còn gõ gõ theo nhịp. Anh nói muốn tán gẫu vài câu nhưng cũng chưa chủ động mở miệng.
Rơi vào tai Giản Lộ là thứ âm nhạc tuyệt đẹp, giọng ca dịu dàng. Đã từng nghe người nói, ai thích nghe loại nhạc như thế nào, có thể biết được nội tâm người đó ra sao.
Triệu Tuấn lái xe giữa những con phố phồn hoa, bỗng nhiên anh lên tiếng: “Hôm nay anh làm đơn xin thôi việc.”
Giản Lộ kinh ngạc: “Em không nghĩ anh chọn thôi việc…”
Triệu Tuấn nhẹ nhàng bật cười: “Từ chức cũng không có gì. Giản Lộ, thế giới này rất lớn.”
Giản Lộ gật gật đầu, “Uhm…” Cô lại nhìn khuôn mặt tuấn tú, tươi cười của anh: “Anh có kế hoạch gì chưa?”
Triệu Tuấn đảo tay lái: “Anh sẽ đến công ty Triệu Nhật.”
“Triệu Nhật cũng là một công ty lớn.”
“Đúng vậy, không thua kém gì Trọng Mộc.”
“Không sai…”
“Sao sắc mặt lại rầu rĩ như vậy?”
“Không…”
“Hai người… cãi nhau?”
“Triệu Tuấn, không phải anh còn…”
“Ừ.”
“Vậy còn Joey? Thì ra đúng là anh lợi dụng cô ấy gạt em…”
“Anh thật sự xin lỗi cô ấy.” Triệu Tuấn đỗ xe lại ven đường, quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Giản Lộ: “Tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng mà anh không có biện pháp không chế. Giản Lộ, anh không có cách nào.”
Tiếng nhạc vẫn êm tai, nhưng bây giờ Giản Lộ thật sự rất đau đầu.
“Chuyện này thì là gì? Anh xem, tự mình đánh mất một công việc tốt. Còn nữa, em đã kết hôn, hơn nữa em rất yêu chồng em.”
Triệu Tuấn liếc qua chiếc nhẫn chói mắt trên ngón áp út của cô.
Giản Lộ không biết đến tất cả cảm nhận của anh, cô còn muốn nói vài lời quan tâm đến anh, nhưng mà cô nói: “Thật xin lỗi, tâm ý của anh em không thể nhận, cũng sẽ không nhận. Hại anh bị mất việc, thật sự là em không tốt, nhưng trong lòng trừ bỏ áy náy thật không có gì khác.”
Triệu Tuấn cầm lấy tay Giản Lộ: “Giản Lộ, rõ ràng anh cũng anh ta đồng thời quen biết em, vì sao một chút cơ hội em cũng không cho anh?! Anh không cam tâm!Anh ta có thể trao cho em cái gì anh cũng có thể trao em cái đó!”
Không đợi anh nói xong đã muốn rụt tay lại, đợi anh nói xong, mặt của cô cũng trầm xuống: “Triệu Tuấn anh tự trọng chút, cho dù anh có thể hái trăng đem sao xuống cho em, em cũng chỉ cần có Lâm An Thâm.” Nói xong lại kiên định nhìn vào ánh mắt của anh, có chút vô tình:
“Từ nay về sau em không gặp anh nữa.”
Lâm An Thâm nói: Anh chính là dấm chua cuồng…
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư