Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32-33
hương 32
Giản Lộ mừng như điên, nhưng mà ba chữ Lâm An Thâm muốn nói ra lại cứ tắc ở cổ họng. Nhìn gương mặt anh thấy rõ sự mệt mỏi, nhìn ra được anh đã rất cố gắng để quay về.
Hai người cách nhau một khoảng cách, không khí trầm mặc, chỉ nhìn nhau mà thôi.
Lập tức, Giản Lộ đã không nhớ đến khoảng thời gian sáu ngày xa cách sống như thế nào…
“Giản Lộ, chỗ đồ này không nên để ướt, về nhà lau một chút là được –” Triệu Tuấn xách hai túi đồ chạy vào, mái tóc ngắn ướt đẫm, nhưng tinh thần còn rất phấn chấn. Vậy mà nhìn đến Lâm An Thâm ở bên cạnh, anh lại dừng ngay bước chân, cả tâm trạng đang hưng phấn cũng dừng lại, “Kỹ sư Lâm, anh đã về…”
Lâm An Thâm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Tuấn nhận lấy hai túi đồ.
Triệu Tuấn tránh đi ánh mắt của Lâm An Thâm, anh cũng hiểu ý tứ bên trong ánh mắt này của Lâm An Thâm.
Anh sẽ không so bản thân mình với Lâm An Thâm cao thấp bao nhiêu, nhưng mà khi Lâm An Thâm đứng ở trước mặt, anh tự thấy khí thế của mình yếu đi nửa phần. Anh tin chắc tình cảm của mình với Giản Lộ không thua kém Lâm An Thâm, nhưng mà hình ảnh cô đứng bên cạnh Lâm An Thâm, cô tự nhiên khoác lấy tay anh, bất lực trong mắt có như không, lúc này Triệu Tuấn cảm thấy anh với họ cách nhau thật xa.
Triệu Tuấn ảm đạm.
Tâm tình hưng phấn vừa rồi tựa như trò khôi hài, tự châm chọc bản thân.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng Triệu Tuấn biết anh là người phải rời đi. Nhìn hai người nói từ biệt, xong anh quay người đi khỏi.
Lâm An Thâm đột nhiên xuất hiện là tâm tình của Giản Lộ từng chút, từng chút bùng nổ, không nhàn rỗi để ý tâm tình của người đàn ông khác. Trong mắt cô bây giờ chỉ có Lâm An Thâm, hận không thể ngay lập tức xà vào lòng anh. Nhưng mà ngại ở đây có anh bảo vệ, Giản Lộ đành ngoan ngoãn theo sau Lâm An Thâm đi vào thang máy.
Thang máy đi lên từng tầng, từng tầng, Giản Lộ cũng không giấu được ý cười.
Không gian nho nhỏ thật im lặng.
Lâm An Thâm vẫn trầm mặc, trên mặt không có một chút biểu cảm về việc hai người đã không gặp nhau sáu ngày rồi.
Nhưng mà Giản Lộ nhìn đến bàn tay đang cầm túi đồ của anh, bàn tay nắm chặt, nổi cả gân xanh.
Không một tiếng động, Giản Lộ bật cười, Lão Hồ Ly ngoài mặt thì một kiểu, trong lòng lại một kiểu, cứ giả bộ đi, nhìn anh về nhà rồi giả bộ thế nào!
Về nhà!
Giản Lộ vừa bước chân vào cửa nhà, sau một khắc đã bị người ta đè lên cửa.
Cười trộm, Lão Hồ Ly đã lộ nguyên hình rồi. Nhưng mà còn chưa kịp cười lớn, tươi cười của cô đã bị hôn lên, càng hôn càng sâu.
Lâm An Thâm tựa như con mãnh thú được tháo xích, như thế nào cũng không thỏa mãn.
Cuối cùng, khí Giản Lộ thấy mình vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi, Lâm An Thâm mới thoáng buông cô ra. Nhưng chưa kịp hít được bao nhiêu, thì anh đã bế cô đến phòng ngủ.
Giản Lộ đẩy đẩy anh: “Quần áo em vẫn ẩm, để em đi thay…”
Lâm An Thâm ép cô lên giường: “Cởi ra sẽ không ẩm nữa.” Nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của cô.
Giản Lộ tiếp tục đẩy: “Hành lý của anh còn ở dưới, em quên chưa kéo lên…”
“Ở trong không có gì quan trọng.” Có cái gì còn quan trọng hơn cô…
“Còn có–!” Giản Lộ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Ở Thái Lan bên kia vẫn chưa loại bỏ các thông báo nguy hiểm, làm sao anh về được?! Anh làm sao dám đi về?! Có chuyện gì thì sao–?!
“Việc này cũng không quan trọng.” Lâm An Thâm không còn chút kiên nhẫn, nói xong bắt đầu động thủ, đồng thời hôn lên cái miệng của cô, không chừa đường phản kháng cho Giản Lộ, dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng để an ủi nỗi nhớ mong của hai người.
Không quan trọng… tất cả cũng không quan trọng…
Giản Lộ, sáu ngày không có em, anh sống một ngày bằng một năm… Sáu ngày, là cực hạn của anh! Muỗn gặp em mà không được thật thống khổ, không biết tại sao trước kia anh lại chịu được. Nhưng mà bây giờ, anh tình nguyện mạo hiểm tìm cái chết cũng không muốn chịu một lần đau đớn như vậy nữa…!
Lâm An Thâm ôm chặt Giản Lộ, mạnh mẽ hôn lên môi cô, mong muốn cô hơn nữa…
Sáng sớm, mưa rốt cục cũng tạnh.
Bên cửa số có tiếng nước rơi tí tách, Giản Lộ tự nhiên tỉnh lại.
Đêm qua mưa to như vậy tựa như cơn mưa cuối cùng của mùa thu, rửa đi tất cả ưu sầu mơ mộng, nhưng lại mang đến một mảnh sáng trong.
Mùa đông đang tới.
Giản Lộ xoay người đổi tư thế ngủ, nhưng mà bị Lâm An Thâm ôm chặt trong vòng tay, không thể động đậy. Dùng cái mũi cọ cọ cằm anh, anh cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Xem ra là mệt muốn chết rồi, ngủ say như vậy.
Cửa sổ mở hé, một trận gió mang theo chút hơi lạnh thổi vào, Giản Lộ nhanh chóng lui vào ngực Lâm An Thâm, ngoan ngoãn không động đậy, nhận lấy hơi ấm từ anh. Cô không sợ gián, không sợ côn trùng, cũng không sợ hổ, nhưng mà lại sợ lạnh, rất sợ.
Nhưng mà từ mùa đông này trở đi…
Giản Lộ chôn mặt mình trong ngực Lâm An Thâm, không cười được.
Mùa đông đến đây, Lâm An Thâm ở bên cạnh, mùa xuân cón có thể xa sao…
Giản Lộ lại vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ thẳng đến khi nào, tiếng di động tiên tục vang lên.
Giản Lộ cục cựa vài cái, vẫn đang mơ màng, tay dán trên người Lâm An Thâm, không muốn thò ra ngoài, lạnh. Cô đẩy đẩy người Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm cũng bị tiếng chuông đánh thức, có chút không tỉnh táo, mở máy, nhìn nhìn màn hình.
Lập tức tỉnh ngủ.
Anh bắt máy.
Người bên kia chỉ chờ cho chủ di động tiếp điện thoại, giọng nghe có vẻ rất vui vẻ: “Giản Lộ, xe của anh đỗ dưới lầu rồi, em chuẩn bị xong chưa? Nhà hàng kia hơi xa, chúng ta đi sớm một chút.”
“Tôi là Lâm An Thâm.” Lâm An Thâm nói rành mạch từng chữ một.
Người bên kia dừng một chút: “A… Kỹ sư Lâm… Xin chào, tôi là Triệu Tuấn.”
“Tôi biết.”
“Phiền gọi Giản Lộ giùm tôi.”
Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ một cái, phát hiện ra cô cũng đang nhìn anh. Anh đưa di động cho cô, sau đó dỏng tai nghe cô nói gì.
Giản Lộ tiếp điện thoại, bây giờ mới nhớ đến lời hứa với Triệu Tuấn tối hôm qua: “A, suýt chút nữa em quên, thật xin lỗi!”
Lâm An Thâm cảm thấy thần kinh mình bắt đầu căng lên, anh nhìn chằm chằm Giản Lộ, hy vọng người này có thể chú ý một chút đến vẻ mặt anh.
Giản Lộ do dự nói: “Vụ tiệc đứng kia có phải không…”
Không nghe đến lời từ chối của Giản Lộ, Lâm An Thâm thầm mắng ở trong lòng, người này quả thực không để ý đến sắc mặt anh. Anh thật muốn cướp điện thoại của cô mà dập máy.
“Em…” Giản Lộ còn chưa nói hết lời, Lâm An Thâm liền khẩn trương bắt lấy tay cô.
“Hôm nay em có chút việc, thật ngại. Triệu Tuấn, chúc anh thuận buồn xuôi gió!” Ngắt máy xong, Giản Lộ cảm thấy tay mình có hơi đau, muốn nhắc nhở người nào đó phải thương hoa tiếc ngọc, nhưng mà vừa liếc mắt đã thấy người nào đó không che giấu được căng thẳng.
Đụng tới ánh mắt của Giản Lộ, Lâm An Thâm cũng biết mình quá khẩn trương, vội vàng buông tay cô ra. Cánh tay trắng nõn hiện rõ năm ngón tay, Lâm An Thâm ngượng ngùng cúi đầu tránh tầm mắt cô, nhẹn nhàng xoa xoa cánh tay Giản Lộ.
Giản Lộ nhìn vẻ mặt Lâm An Thâm thay đổi không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó nhếch môi cười phá lên, ôm lấy cổ anh: “Anh thật ngốc –” Nhưng mà còn chưa nói hết, bụng lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí mùi mẫn này: “Chồng à, hình như em đói bụng…”
Giọng nói mềm mại của cô phả vào cổ anh, mà trong chăn, đương cong của cô cũng thân mật dán trên người anh, tâm Lâm An Thâm chợt rung lên. Nắm lấy tay cô, đặt sâu vào trong chăn, sau đó mặt anh tiến sát đén mặt cô: “Uhm… Anh cũng đói bụng…’
Giản Lộ hôn lên cái trán anh: “Cá là ngày hôm qua anh lại không chịu ăn đồ ăn trên máy bay…” Về nhà liền cùng cô như vậy, sáng lại dậy muộn, anh không đói mới lạ… “Đương nhiên là đói.”
“Ừ, rất đói…”
“Anh muốn ăn cái gì, em nấu cho anh! Cũng may em mới mua thịt cùng đồ ăn, chúng ta ăn –”
“Em!”
Cơm…
Lập tức, Giản Lộ bị người cắn lên miệng, lời định nói cũng bị cái miệng của anh cắn lại.
Từng chút, từng chút, Lâm An Thâm cùng cô gắn bó, vừa vội lại vừa dùng sức.
Nhìn qua giống như rất đói thật…
Giản Lộ muốn phản kháng, mặc dù có thể hơi thô lỗ, nhưng mà đổi lại là một bữa cơm đó!
Mà Lâm An Thâm càng ăn lại càng đói, càng ăn càng thích…
Từng chút, từng chút một, Giản Lộ rơi vào vòng tay dịu dàng của Lâm An Thâm. Trong lòng nghĩ, cơm thì cơm… có thể làm cơm của Lão Hồ Ly cả đời, cô cũng thấy hạnh phúc…
Mà người đang vùi đầu ‘ăn’ Lâm An Thâm cũng rất cố gắng thể hiện sự nhanh nhẹn của bản thân, thừa dịp cô không phòng bị, tấn công cửa thành cuối cùng, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tiến công thần tốc, chiếm lĩnh tất cả. Lâm An Thâm sung sướng, chôn sâu bản thân trong cơ thể cô.
Mồ hôi hòa quyện vào nhau, hô hấp triền miên…
Mùa đông đầu tiên, tình cảm vợ chồng Lâm An Thâm rất mặn nồng.
Lâm An Thâm nói: Anh nghĩ muốn…
Chương 33
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Cuối cùng Giản Lộ cũng hiểu tường tận ý tứ của câu này. Tối hôm qua vừa vào cửa đã bắt đầu vận động, buổi sáng lại kịch liệt một phen, lúc ăn cơm trưa, Giản Lộ vừa ăn vừa xoa xoa cái thắt lưng đang đau. Nếu không, nhìn Lâm An Thâm đang ngồi ở đối diện, sao anh lại ăn cơm với độ dáng nhàn hạ như vậy. Quả thật là bộ dáng rất nhàn hạ, từ đáy lòng Giản Lộ kêu lớn không công bằng!
Lâm An Thâm cảm thấy có ánh mắt không hề thiện cảm đảo qua người mình, liền nâng mắt, gắp cho Giản Lộ một miếng rau, sau đó tiếp tục ăn cơm với vẻ mặt nhàn hạ.
Giản Lộ nhụt chí cắn cắn miếng rau, nhưng mà lại thấy thật ngọt ngào. Kỳ thật cũng khó cho Lão Hồ Ly, nghẹn những sau này…
Nghĩ đến đây, Giản Lộ cười trộm.
Quá trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng, ăn cơm trưa xong, Giản Lộ thoải mái nằm trong lòng Lâm An Thâm mà xem phim truyền hình Thái Lan, cô thật sự rất thích cơ thể ấm áp của anh, Giản Lộ ôm Lâm An Thâm càng chặt hơn.
Phim tình cảm Thái Lan đang không ngừng sướt mướt. Tuy rằng Lâm An Thâm đang hưởng thụ cảm giác được người trong lòng ỷ lại, nhưng mà nhìn từng cảnh, từng cảnh trong TV làm cho anh bất đắc dĩ lại bất đắc dĩ.
“Giản Lộ, anh đi rót cốc nước.”
“Đừng động đậy, em không khát.”
“……” Anh khát…
Một lúc sau.
“Giản Lộ, anh đi lấy quyển sách.”
“Không được đọc, anh lại đọc ‘Tâm sự con gái’ chứ gì, đều xem hết cả rồi. Đừng làm phiền em xem ti vi.
Lâm An Thâm lại phải tiếp tục xem phim Thái Lan độc hại.
Một nam một nữ đang tranh cãi ầm ĩ, lại có bên thứ ba châm ngòi, còn có gia đình phản đối, nhưng hai nhân vật chính vẫn dây dưa không dứt.
Lâm An Thâm bị tiếng khóc nháo trong phim làm cho đau đầu, người bên cạnh lại đang xem rất nhập tâm, hoàn toàn bị những tình tiết rối rắm thu hút. Anh buồn cười, hôn lên đỉnh đầu cô, mặc dù nói phim ảnh chính là phản ánh đời thật, nhưng mà những cảnh trong TV kia sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của hai người họ. Bởi anh tuyệt đối không cho phép kẻ nào đó có nửa cơ hội phá quấy thế giới của anh và cô.
Tuyệt không.
Những thăng trầm của câu chuyện vẫn tiếp tục.
Rốt cục, nữ chính không chịu được những nghi kị của nam chính cùng nhưng áp lực từ phía gia đình, cô nó lời chia tay. Nam chính không đồng ý, nữ chính vẫn kiên trì. Từ việc dùng ngôn nữ để níu kép nhau màn hình TV chiếu đến hai người dùng thân thể để níu kéo. Nam chính dùng sức mạnh để giữ nữ chính lại.
Giản Lộ nhìn màn hình hai thân thể triền miên, quẫn… Vốn là một người xem thì cá là không cảm thấy gì, nhưng nếu người bên cạnh lại là Lâm An Thâm, Giản Lộ liền cảm tháy mất tự nhiên.
Nhìn lén Lâm An Thâm, Giản Lộ phát hiện vẻ mặt vừa ẩn nhẫn của anh đã thay bằng vẻ hứng thú, nghiên cứu màn hình.
Thật sự là sắc Hồ Ly!
Lại hết một tập, phim đang đến đoạn cao trào, nữ chính trong TV nhất quết chia tay, thậm chí cô còn tìm đến người thứ ba diễn trò yêu đương để nam chính tức giận. Cuối cùng, nam chính tức giận thật, nhưng cục tức này anh nhịn xuống mà dục vọng ngược lại lại trào ra thay sự tức giận. Màn hình, ban đêm không có người, nam chính xé rách quần áo nữ chính sau đó hung hăng giữ lấy cô.
Giản Lộ đại quẫn. Sao phim Thái Lan lại có thể ‘bạo lực’ như vậy…
Ánh đèn TV chiếu đến sắc Hồ Ly bên cạnh, quả nhiên là xem rất nhập tâm.
“Lâm An Thâm, lấy cho em cốc nước.’
“Anh hết khát rồi.”
“…..” Em khát mà…..
“Lâm An Thâm, anh lấy ‘Tâm sự con gái’ ra đây đi……”
“Không xem.”
“Em muốn ăn táo…..”
“Chờ chút.”
“Em muốn ngủ trưa……”
“Giản Lộ.”
“…..?”
“Đừng làm phiền anh xem ti vi.” Nói xong, một tay ôm lấy Giản Lộ, chặn cái miệng cô lại.
“…..” Kế hoạch quấy nhiễu của Giản Lộ hoàn toàn thất bại.
Lại hết một tập.
Giản Lộ định thở ra một hơi, kích thích hẳn đã qua rồi, màn hình sẽ không kích thích như vậy nữa di.
Trong TV, nam chính cùng nữ chính hòa hảo như lúc đầu, vượt qua muôn vàn khó khăn để đến bên nhau. Rốt cục bình tĩnh, nhưng mà…
Một giây trước màn hình vẫn là cảnh trời xanh xanh, biển xanh xanh, một mảnh trong sáng cùng yên tĩnh, nam chính cùng nữ chính tay trong tay bước trên bãi biển, sau đó, không báo trước, không khí bất ngờ thay đổi, này một nam một nữ phá vỡ bầu không khí lãng mạn trước đó, ở trên bờ cát không người lại diễn một màn ‘dã chiến’.
Giản Lộ vô hạn quẫn…..
Ông đạo diễn có hiểu gì là tự nhiên quá độ không, có hiểu nghệ thuật là gì không vậy!
Chưa kịp nghĩ lại, một cánh tay đã vây chặt người Giản Lộ lại. Mặt cô dán trong lông ngực đang nóng lên của anh, mà mặt Giản Lộ cũng nóng theo, thuận theo tự nhiên khiến đầu cô bị nóng đến choáng váng mơ hồ.
Nhiệt độ hai người diễn một màn nghệ thuật thành công…
“Giản Lộ.”
“Không cần…..”
“Anh muốn hôn một cái.”
“Không……”
“Một cái thôi.”
“Không……”
“Anh không đủ.”
“Không, không……”
“Sáu ngày này anh rất khổ…..”
“Khuôn mặt sao……?”
“Miệng.”
“….. Một chút thôi đấy…..”
Lâm An Thâm nâng cằm Giản Lộ lên, cúi đầu hôn lên đôi cánh hoa mềm mại. Một chút lại một chút xâm nhập vào trong, một chút lại một chút đòi lấy. Giản Lộ bị một chút một mất đi ý thức, ý thức phòng về từng chút, từng chút một tan chảy.
Lâm An Thâm dễ dàng trộn bước. Anh tiếp tục dịu dàng di chuyển trên khuôn mặt hồng hồng của cô, không nhanh không chậm, giống nhưng champagne làm cho Giản Lộ uống một ngụm lại muốn uống thêm ngụm nữa, sau đó chậm rãi say trong một mảnh hương thơm ngọt ngào.
Cuối cùng, còn lại một tia ý thức, Giản Lộ bắt lấy đôi tay không an phận của anh.
Tối hôm qua…. Sáng nay…. Đều cái kia… giữa trưa còn muốn cái kia sao…… Nghe đồn có rất nhiều hoàng đế cổ đại vì miệt mài quá độ mà chết……
Lâm An Thâm nhẹ nhàng cắn cái tai mẫn cảm của cô.
Giản Lộ nhất thời choáng vàng, nhưng mà vẫn cố dùng nửa điểm ý thức còn lại kiên trì phòng thủ.
Nhưng mà chiêu của Lão Hồ Ly thì nhiều vô số.
“Vợ à, anh nghĩ muốn……”
Nha ~ trời ơi! Lâm An Thâm thế mà làm nũng!
Giản Lộ hoàn toàn không còn sức chống cự, một chiêu liền bại.
Sau đó, Lâm An Thâm liền dễ dàng muốn làm gì thì làm. Lão Hồ Ly tâm tình sung sướng, hưởng thụ thịnh yến sau bữa trưa….
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn sáng lạn.
Lâm An Thâm nói: Xảy ra chuyện gì?….
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư