Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20-21
hương 20
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời nông thôn nhu hòa mà không chói, ấm áp chiếu vào mắt Giản Lộ. Cô mở mắt, hiện ra gương mặt phóng đại của Lâm An Thâm.
Giản Lộ gọi nhẹ một tiếng: “Chồng à?”
Vẫn còn ngủ…
Giản Lộ gỡ bàn tay trên lưng xuống, đắp lại chăn cho anh. Vừa bước xuống giường, bàn tay kia lại đặt về chỗ cũ.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy Lâm An Thâm đang cười với mình.
Giản Lộ cảm giác được hai má mình hơi nóng. Mới sáng tinh mơ, anh phát điện làm gì…
Ăn sáng xong, Giản Lộ đứng trước cửa phòng, Lâm An Thâm bảo cô chờ anh một lúc. Cô hít sâu vào một hơi không khí nông thôn tươi mát nơi dị quốc, trong lòng liền thấy thanh sảng. Bên ngoài là một mảng sương khói mờ mịt, không nhìn rõ khung cảnh phía xa. Dọc theo một con đường nhỏ là một dãy các ngôi nhà mái hồng hay đen, màu xám hay xanh, cửa sổ cùng mái hiên đều có cây leo, cảnh trí vừa đơn giản lại vừa xinh động.
Giống như đặt mình trong thế giới thần tiên vậy.
“Giản Lộ.”
Nha… Hoàng tử của cô đến rồi! Lâm An Thâm cưỡi trên một chiếc xe đạp tiến tới trước mặt Giản Lộ.
Giản Lộ hưng phấn ngồi lên yên sau xe. Lâm An Thâm nói Hà Lan là vương quốc của xe đạp, tất cả mọi người đều thích dùng xe đạp làm phương tiện du ngoạn. Hôm nay, hai người sẽ nếm thử một ngày dùng xe đạp du ngoạn mà đã lâu không thử Chiếc xe nhẹ nhàng phi trên con đường nhỏ, Giản Lộ ôm lấy thắt lưng Lâm An Thâm, hưởng thụ làn gió mát mẻ phả vào mặt.
Trời xám nhạt, sương giăng giăng trước mắt, gió thổi nghiêng nghiêng từng đám cỏ…
Thẳng đến khi trời chạng vạng, hai người mới chậm chạp bò về đến nơi. Lâm An Thâm đỡ Giản Lộ xuống xe đạp, mà tay phải Giản Lộ năm tay anh, tay trái ôm một bó hoa Tulip thật to. Bóng hai người dựa vào nhau kéo dài trên đường.
“Lâm An Thâm, em lại quên vườn hoa vừa rồi tên là gì rồi…”
“Vườn hoa Căn Hoắc.”
“Thật khó đọc…”
“Dịch sang âm Hà Lan là Keuken.”
“Rốt cục anh biết mấy thứ tiếng vậy? Thế nào mà cả tiếng Hà Lan anh cũng biết?”
“Trước anh từng học ở đây một thời gian.”
“Lợi hại… Trường nào?”
“Đại học Delft.” (TU Deft)
“Em cũng muốn xem cuộc sống của anh ở đây… Đưa em đi!”
“Không có gì hay để xem.”
“… Lại muốn thần bí. Mật mã phòng anh vẫn chưa nói cho em biết…”
“Bên trong không có gì.”
“Phòng em cũng không có gì, đêm nay anh cũng không cần vào.”
“…”
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, có muốn khai mật mã ra không?”
“…”
“Buổi tối, anh ôm gối ra phòng khách mà ngủ!”
“Lạnh…”
“Ôm cả chăn ra.”
“Anh muốn ôm em mới ngủ được.”
“Lâm An Thâm…”
“Uhm…?”
“Rất buồn nôn…”
“…”
Hai người vừa đi vừa đùa, bất tri bất giác đã đên cửa nhà, phát hiện trong sân có rất nhiều xe ô tô màu đen.
Giản Lộ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm An Thâm cứng lại.
Lúc này, một người ngoại quốc mặc một thân âu phục thẳng tắp bước ra: “Tổng thiết kế sư Lâm, ngài đã trở lại.” Giọng Trung Quốc tiêu chuẩn.
Giản Lộ lập tức nhớ ra, trách không được thấy quen mắt, thì ra là người lần trước tổng bộ phái đến thị sát.
“Lâm tổng ở trong phòng chờ đã lâu.”
Lâm An Thâm nắm chặt tay Giản Lộ, anh buông xe đạp, dắt Giản Lộ bước cùng.
Đang lúc Giản Lộ không hiểu gì thì một giọng nữ sang sảng nói: “Lâm An Thâm, lễ phép của cậu đâu?”
Lâm An Thâm dừng bước.
Giản Lộ không nhịn được xoay đầu nhìn lại, quả nhiên là người phụ nữ xinh đẹp lần trước. Lần này cô lại thay đổi thành một thân trang phục nhàn nhã, phong tư yểu điệu kia không thay đổi, nhưng lại thiếu đi nhuệ khí sắc bén mà lại hơn phần khí chất quyến rũ, động lòng người. Trong lòng, Giản Lộ thầm than vưu vật, quả là vưu vật… Tìm được ai so được với người phụ nữ như vậy đây… (vưu vật (尤物): chỉ người, phẩm chất, thường chỉ phụ nữ đẹp.)
Người phụ nữ kia tao nhã bước tới trước mặt Lâm An Thâm: “Cậu cũng thực nhanh… Không phải hôm kia tôi có nói sẽ tới Trung Quốc tìm cậu, vậy mà cậu lập tức bỏ chạy tới Hà Lan là sao?”
Giản Lộ trộm nhìn Lâm An Thâm, sắc mặt anh lại trầm xuống vài phần.
Cô ấy tựa hồ không để ý tới biểu tình của Lâm An Thâm, đem tầm mắt chuyển sang Giản Lộ: “Xin chào.”
Giản Lộ thấy cô ấy đối với mình rội ra một chút ân cần, có điểm phản ứng hơi chậm: “… Xin chào…”
“Giản Lộ, hẳn là Lâm An Thâm chưa giới thiệu tôi với cô? Cô có thể gọi tôi là dì Lâm.”
Giản Lộ giật mình, nếu gọi là dì thì hơi già đi: “Lâm tỷ…”
Cô ấy bật cười, giọng nói êm tai, uyển chuyển: “Ngoan, ngoan, quả nhiên là một đứa nhỏ khôi hài.” Sau đó liếc nhìn bó hoa Tulip Giản Lộ đang ôm: “Bất quá, khả năng là bây giờ phải thay đổi cách xưng hô…”
Giản Lộ không hiểu ý của cô: “Vì sao?”
“Lớn rồi mà vẫn dáng yêu. Nhớ lại lúc trước, cô chỉ cao như vậy,” nói rồi dùng bàn tay so so độ cao, “Cỡ như hạt đậu đỏ vậy, buộc một túm đuôi ngựa cao cao đằng sau. Vẫn không nhớ tôi sao?”
Giản Lộ kinh ngạc, trong đầu đầy những dấu chấm hỏi, đang định truy vấn Lâm An Thâm, Lâm An Thâm liền cướp lời trước: “Giản Lộ, về phòng trước đi.” Giọng anh hơi phẫn nộ còn có chút khẩn trương.
“Nói chuyện một chút rồi hẵng đi.”
“Về đi. Ngay bây giờ!”
Giản Lộ ngơ ngác, Lâm An Thâm chưa từng lớn tiếng với cô như vậy. Tay anh nắm chặt, nổi cả gân xanh.
Giản Lộ không dám ở lại tranh cãi với anh, ngoan ngoãn trở về phòng. Ngồi ở trong phòng, Giản Lộ vẫn hơi ngơ ngơ, cởi dây bó hoa Tulip ra. Trên bàn toàn là hoa Tulip màu hồng nhạt. Bên ngoài rất im lặng, Giản Lộ không nghe được một mẩu chuyện nào. Cô yên lặng sửa sang lại đống hoa, trong óc vẫn hỗn loạn, chưa bắt được bất kỳ ý nghĩ nào. Chọn lấy một bông hoa, đặt lên mũi ngửi ngửi, mùi hương không giống như hoa hồng hay bách hợp mà chỉ hơi thoang thoảng bên cánh mũi…
Tulip, mùi hương nhẹ nhàng, hoa lại hoa lệ…
Chẳng lẽ đây là lý do Lâm An Thâm thích hoa Tulip. Vừa rồi đi dạo trong vườn hoa anh có giải thích nghĩa của Tulip trong tiếng trung: Bác ái, chu đáo, cao nhã, phú quý, có năng lực, thông minh… Lâm An Thâm kiên trì đưa cô đến đây là muốn nói điều gì sao? Nhưng những từ ngữ đó với cô dường như không có chút quan hên…
Đột nhiên, cô lại phát hiện ra mình chẳng hiểu gì về anh cả… Trước kia cũng không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ cảm thấy anh yêu cô là đủ rồi. Anh không muốn nói, cô cũng không hỏi. Nhưng mà nhìn thấy biểu tình khẩn trương vừa rồi của Lâm An Thâm, Giản Lộ lại cảm thấy tim mình hơi đau. Một người nếu cất giữ rất nhiều bí mật có phải rất mệt nhọc, rất áp lực… Mà bây giờ cô và anh đã trở thành người một nhà, cô hẳn nên chia sẻ với anh, không phải sao…
Qua một hồi lâu, cửa phòng mở ra. Lâm An Thâm bước vào.
“Giản Lộ…” Lâm An Thâm ngồi xuống bên cạnh Giản Lộ.
Tay Giản Lộ không ngừng run.
“Đói bụng sao?”
“…”
“Bữa tối chuẩn bị xong rồi, đi xuống ăn được không?”
“…”
“Chuyện vừa rồi anh xin lỗi, anh có hơi lớn tiếng.”
“…”
“Thực xin lỗi…”
“…”
“Bác Roth làm rất nhiều đồ ăn truyền thống, có cả đậu Hà Lan!”
“…”
“Chẳng phải em muốn biết tại sao người Hà Lan cao lớn sao? Xem đồ ăn của họ thì biết.”
“…”
“Giản Lộ, nói chuyện với anh…”
“Đậu Hà Lan với Hà Lan không có quan hệ với nhau…”
“… A, đúng vậy…”
“Anh cùng một nhà với Roth rất quen thuộc à?”
“Ừ, trước kia có quen biết…”
“Lâm tỷ là người như thế nào?”
“Là trưởng phòng hành chính ở tổng công ty.”
“Lâm tỷ là người như thế nào?”
“Cũng là người nắm giữ cổ phần trong tập đoàn Trọng Mộc.”
“Lâm tỷ là ai?”
“…”
“Không chịu nói?”
“…”
“Em không muốn ăn, anh ăn mình đi.”
“Giản Lộ.”
“Làm gì?”
“Em nhất định phải quấn lấy vấn đề này hay sao?”
“Em muốn biết.”
“Em không cần biết.”
“Em là Lâm phu nhân!”
“Em cùng bà ta không có quan hệ. Quên đi.”
“Rốt cuộc anh có nói hay không?”
“Anh không nghĩ nói.”
Nói xong, Lâm An Thâm không để cho Giản Lộ có cơ hội hỏi nữa, nằm lên giường liền kéo chăn qua đầu, đưa lưng về phía cô liền ngủ.
Giản Lộ trừng mắt với cái bóng lưng của anh, Lão Hồ Ly này còn dám không để ý đến cô?! Thật mốn bổ sọ anh ra, đổ thêm chút nước vào, để xem cố chấp của anh còn đặc được nữa không! Tức giận đến ê ẩm cả mũi, Giản Lộ cũng dỗi, không xuống ăn tối!
Lâm An Thâm nói: Em muốn như thế nào?
�<�m(��Ȅ���t nhanh, Giản Lộ không làm được gì đành trừng mắt với anh! Sao mà cô lại tỉnh thao láo như thế này… Sớm biết như vậy thì không bắt anh xem nhiều tạp chí như vậy! Đêm dài cứ từ từ… cô rủa thầm…
Nửa đêm, Lâm An Thâm xoay người đổi tư thế ngủ, đụng đến bên cạnh thấy giường trống không, liền tỉnh. Đảo mắt, nhìn đến Giản Lộ đang ngồi trên sô pha xem ti vi, ánh đèn xanh xanh lập lòe chiếu lên gương mặt cô, không nhìn rõ bộ dáng. Nhiệt độ Hà Lan ngày đêm chênh lệch rất lớn, cho dù bây giờ là thời tiết tháng năm, ban đêm ở đây cũng rất lạnh. Hai tay cô ôm chăn sưởi ấm, cằm tì trên đầu gối, rầu rĩ nhìn chằm chằm màn hình, bộ dáng thật đáng thương.
Lâm An Thâm xuống giường, tiến lại, ngồi bên cạnh Giản Lộ.
Vẫn đang ngẩn người nhìn diễn viên đang phun một tràng tiếng Hà Lan, ngẩng đầu lên thấy Lâm An Thâm liền tươi tỉnh: “Anh ngủ đủ rồi?”
Lâm An Thâm đem thân thể lạnh lạnh của cô ôm vào trong lòng, ghé mũi vào mái tóc, thưởng thức hương vị của cô. Anh vẫn muốn ngủ nhưng lại không có cô bên cạnh, anh không ngủ được. Mấy ngày nay, anh ngày càng ỷ lại vào cô, càng ngày càng không muốn trở lại cuộc sống cô đơn trước kia.
Trong vòng tay của Lâm An Thâm, Giản Lộ dần dần ấm lên, lại nghe giọng Hà Lan trong ti vi, vừa buồn bực mà cũng không phải. Ha ha…
“Chồng.” Hai tay dán vào sườn anh, tìm hơi ấm.
“Ừ?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói hơi miễn cưỡng.
“Tại sao là Hà Lan?”
“Hoa Tulip ở đây đẹp nhất.”
“Anh thích Tulip? Tulip có phải loài hoa tặng mẹ không?”
“Đó là hoa cẩm chướng…”
“A…” Vậy hoa Tulip…
“Tháng năm là tháng hoa Tulip nở rộ, anh muốn em thấy được thời khắc đó.”
“Anh không cần mua hoa Tulip cho em.”
“Làm không được!”
“Sao lại giận rồi!”
“Tóm lại mua em muốn thu mua.”
“Hoa này hẳn là rất đắt, tính không ra…”
“Tính ra, mua ở đây tiện hơn mua trong nước, không cần tính thuế xuất khẩu.”
“… Vậy sao không mua đậu Hà Lan… Vừa tiện nghi lại vừa thực dụng…”
“…”
“Chồng?”
“…”
“Được rồi… mua đi…”
“Đương nhiên.”
“…”
Lâm An Thâm nói: Giản Lộ, đi theo anh nói chuyện…
Chương 21
Đêm dài, trời đầy sao.
Đêm ở ngoại ô đặc biệt yên tĩnh, Lâm An Thâm ngủ không yên giấc, tỉnh lại giữa đêm, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô ở sô pha bên kia. Cả người Giản Lộ dựa vào sô pha mà ngủ, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng manh, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi từng cơn lên người cô, cô co co thân mình lại, tiếp tục ngủ.
Lâm An Thâm đau lòng, ôm lấy cô: “Giản Lộ..,”
Giản Lộ mơ màng mở mắt ra.
“Bữa tối chưa ăn mà không đói sao?”
Lâm An Thâm hôn lên khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của cô: “Anh làm cho em bát mỳ nhé?” Khoác áo khoác lên người cô, rồi ôm cô xuống phòng bếp. Đặt cô ngồi xuống xong, anh tự mình làm hai tô mỳ sợi, trộn lẫn trứng gà cùng với thịt. Lại đem đồ ăn mà bác Roth phần lại cho họ hâm nóng.
Giản Lộ nhìn đồ ăn nóng hầm hập trước mắt mới phát hiện ra bụng đã sớm kêu thầm thì. Cô vùi đầu vào ăn
“Ăn từ từ, nóng.” Lâm An Thâm nhìn bộ dạng ăn vội ăn vàng của cô, lo lằng nhắc nhở: “Ăn một chút khoai tây trước cho đỡ nóng.”
Giản Lộ không để ý vẫn cúi đầu ăn mỳ sợi.
Lâm An Thâm gắp vài miếng khoai tây bỏ vào bát cho cô.
Mà cô lại đem khoai tây trả lại cho anh, tiếp tục ăn mỳ của mình.
Lâm An Thâm nhíu mày. Đem thịt trong bát của mình cho cô.
Cô lại đem trả lại thịt cho anh.
Đem trứng gà cho cô, công cũng không nói một tiếng, trả lại trứng gà cho anh.
“Không thể không muốn!” Lâm An Thâm cường ngạnh đem khoai tây thả vào bát cho cô.
Lại đem trứng gả cùng thịt cho vào luôn.
Cô không trả đồ ăn lại cho anh nữa nhưng cũng không đụng đến chỗ đồ ăn đó. Mỳ trong bát đã ăn sạch nhưng đồ ăn của anh vẫn còn nguyên.
“Giản Lộ, em muốn như thế nào?” Lâm An Thâm vẫn còn nửa bát mỳ chưa ăn xong, nhưng ăn cũng không ngon, liền gác đũa lên miệng bát.
“Lâm tỷ là gì với anh? Chị ấy còn biết em từ rất sớm, anh cũng vậy sao?” Giản Lộ nhìn thẳng vào mặt Lâm An Thâm.
Sắc mặt của Lâm An Thâm trầm xuống, đen lại.
“Lâm An Thâm, rốt cuộc anh là ai?”
Một câu hỏi này hoàn toàn kích động thần kinh của Lâm An Thâm, cầm chặt cổ tay cô: “Giản Lộ, chúng ta đã kết hên, sao em còn hỏi anh những câu như vậy?”
Cô tay Giản Lộ chợt đau: “Vậy anh trả lời em.”
“…”
“Lâm An Thâm, em không muốn mình không biết gì về anh cả!”
“…”
“Anh ôm vào chừng ấy bí mật không có nghĩa là vĩ đại! Em muốn chia sẻ hạnh phúc với anh, cũng muốn chia sẻ buồn khổ của anh biết không?”
“…”
“Lâm An Thâm! Nói cho em biết!”
“Em muốn anh trả lời như thế nào! Nói cho em biết anh đã yêu em từ hơn mười năm trước, mà em chưa từng phát hiện ra cậu bé đó sao –”
Giản Lộ giật mình.
“Dọa em rồi phải không? Nhưng là Lâm An Thâm chính là một cậu bé! Từ nhỏ hắn đã không cùng người khác chia sẻ tâm sự, cự tuyệt tất cả những người muốn đi vào lòng hắn, bao gồm cả cha mẹ hắn. Thế giới ồn ào này làm cho hắn chán ghét. Cho dù hắn có tính cách quái dị như vậy, mọi người vẫn khúm núm với hắn, bởi vì gia tộc bởi bì gia thế của hắn. Cho nên tính cách của hắn vặn vẹo, khó lường. Lớn lên, hắn phong bế hoàn toàn bản thân với thế giới chán ghét bên ngoài. Nhưng đến năm chín tuổi kia, một cô gái nhỏ liền xông vào tầm mắt của hắn, không được sự cho phép của hắn cũng không thương lượng một chút với hắn, cứ như vậy xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất –!”
Nói đến đây, trước mắt Lâm An Thâm chỉ có ưu thương: “Giản Lộ, em như vậy tiến thẳng vào trái tim anh, nhưng lại chưa từng liếc mắt qua anh lấy một cái! Trong mắt em chỉ có Đỗ Trung, em chỉ biết xoay quanh anh ta, em cười cũng chỉ vì anh ta. Em làm cho anh học được hai từ ‘khát vọng’. Trái tim anh, hành động của anh đều vì em mà trở nên điên cuồng. Một người thừa kế của danh môn vọng tộc sở hữu một cuộc sống xa hoa lại muốn đến sống ở một khu bình dân. Anh chán ghét cuộc sống xô bồ ở đó, cùng những thói quen thô tục của mọi người. Nhưng vì là kẻ theo đuôi của em, anh cam tâm chịu được sự chán ghét đó của anh, cả sự xem nhẹ của em với anh.”
Nói xong, Lâm An Thâm cười nhạo chính mình: “Khi đó, anh đóng kín cuộc sống lại nhỏ bé, mà em lại rực rỡ, vui vẻ. Hơn nữa, ánh mắt của em cho tới bây giờ đều hướng về một cậu bé khác. Nói không rõ nên thích ánh mắt kiên định đó của em nhưng cũng oán hận ánh mắt đó nhất. Mỗi ngày, mỗi khắc anh đều đi theo phía sau em, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của em, nhưng em lại không hề phát hiện. Ngay cả Đỗ Trung cũng phát hiện ra sự tồn tại của anh, nhưng mà em vẫn vậy, chỉ nhìn thấy Đỗ Trung, chỉ quan tâm đến Đỗ Trung.”
“Đã lâu lắm rồi anh không cùng người ngoài giao thiệp, không biết như thế nào mới có thể làm cho mình tồn tại được trong thế giới của em. Ban ngày khi ở trường học, anh im lặng yêu từng nhất cử nhất động, buổi tối khi không nhìn thấy em, anh sẽ nhớ lại từng hình ảnh của em, một loại thống khổ như có dã thú ở trong tâm đang đánh nhau. Nhắm mắt lại, thân ảnh của em có thể dễ dàng xuất hiện trong óc. Cha mẹ có ý muốn đoạt em lại đây, bọn họ có thể dễ dàng để em thuộc về anh, nhưng anh cự tuyệt. Em không thích em, bức em đi theo anh chính là tước đoạt đi hạnh phúc của em. So với tất cả mọi người, anh luôn khao khát có được em, nhưng lại mong em luôn có cuộc sống thoải mái, hạnh phúc. Mỗi ngày, thứ tình cảm mâu thuẫn đó cứ tra tấn anh, đồng thời nỗi khổ em không quan tâm đến anh càng khiến anh thống khổ. Đối với thế giới bên ngoài, anh đều hờ hững không cần, đem toàn bộ tình cảm trút hết xuống em. Người thân trong nhà thay anh tìm đến rất nhiều bác sỹ nổi tiếng, nhưng là vô dụng… Anh đã hoàn toàn bệnh, bệnh đến không thuốc nào chữa nổi.”
Nói xong, Lâm An Thâm lại nhớ lại những chuyện đau khổ trước kia, hai tay ôm lấy đầu: “Bác sĩ đề nghị cha mẹ anh kéo anh ra cuộc sống hiện tại, ở một nơi mới, bắt đầu cuộc sống mới, nhìn nhận một cuộc sống tốt đẹp hơn có lẽ sẽ giúp anh bớt cực đoan. Vì thế, cha mẹ không để ý đến sự kịch liệt phản đối của anh, kéo anh đi. Không thể nhìn thấy em mỗi ngày, anh cảm thấy thế giới của mình như sập xuống, không có ánh mặt trời sáng ngời như mọi người vẫn tưởng. Vài năm đó, anh như cảm nhận được sự hắc ám của địa ngục, mỗi ngày đều nhớ em lại không thấy hình bóng em, không nghe thấy tiếng em cười… Cái loại thống khổ này không sao hình dung được… Em không biết, nó rất độc, em không biết được cái loại thống khổ chết đi sống lại của người nghiện thuốc phện…”
Giản Lộ cầm lấy tay Lâm An Thâm: “Lâm An Thâm…” Giọng nghẹn ngào, sự thống khổ của anh cũng khiến cô đau đớn. Thì ra sâu trong lòng Lâm An Thâm lại có loại thống khổ như vậy, vậy mà trước đây cô không hề biết, tự nhiên hưởng thụ tình yêu của anh.
Lâm An Thâm bỗng nhiên bắt lấy tay Giản Lộ, cái bắt tay ấy làm Giản Lộ đau: “Giản Lộ, em chính là loại độc ấy, có muốn giải cũng không được. Đến bây giờ độc ấy vẫn khiến anh nghiện, không thể tưởng tượng được một ngày độc ấy được giải, anh phải làm sao bây giờ?! Bây giờ em đã biết tất cả liệu có cảm thấy anh đáng sợ? Anh biết anh không phải người bình thường, anh càng ngày càng muốn giữ em bên cạnh, không muốn có người đàn ông khác tiếp xúc với em, thâm chỉ ngay cả cái liếc nhìn anh cũng không muốn, vừa không thấy em trong lòng, anh liền bất an. Anh sợ… thật sự rất sợ… có một ngày em sẽ không chịu nổi anh…”
“Lâm An Thâm…”
“Anh biết rõ như vậy sẽ khiến em giận… nhưng anh không khống chế được bản thân mình…”
“Ngu ngốc… Lâm An Thâm, anh là đồ ngốc…” Giản Lộ ôm lấy cổ Lâm An Thâm, “Chồng… anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới… Làm sao em buông anh ra được, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Anh là con hồ ly em yêu nhất. Nếu Lâm An Thâm là kẻ nghiện điên cuồng nhất trên thế giới, thì Giản Lộ sẽ là tên trùm buôn ma túy lớn nhất thế giới!”
Lâm An Thâm gắt gao giam Giản Lộ vào ngực, hấp thu thật sâu hơi thở của cô, anh muốn chứng mình thời khắc này không ở trong mộng. Hết thảy đều là sự thật! gió lạnh nhè nhẹ, chóp mũi tràn đầy hương vị của cô. Lâm An Thâm luyến tiếc buông ra.
“Chồng à…”
“…Ừ?”
“Em không phải là cái gối ôm.”
“Anh biết…”
“Vậy anh nhẹ nhẹ tay thôi để em còn thở, em không được ngụm khí nào cả.”
“A… ngượng…” Hơi lỏng đôi cánh tay, nhưng vẫn không đỡ hơn là bao.
Lâu thật lâu, hai người vẫn gắt gao ôm lấy nhau, giống như muốn ôm đến thiên trường địa cửu.
“Chồng, anh bắt đầu yêu em như thế nào?”
Như lời anh nói thì đoán là nhất kiến chung tình đúng không nhỉ?! Ha ha… thì ra cô cũng có loại mị lực này… Nhớ tới lúc cô tám, chín tuổi, tóc dài, thích mặc váy trắng, hẳng là rất dễ hấp dẫn ánh mắt của các bé trai khác. Đỗ Trung cúng tính là một trong đó có nói cô như nàng công chúa Bạch Tuyết nho nhỏ, thường vây quanh hoàng tử của cô… Huống chi còn hồ ly này!
Lâm An Thâm hồi tưởng lại ánh mắt đầu tiên của cô, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Liền liếc mắt một cái, trở thành lời chú, mãi mãi không quên.
“Ngày đó, dụng cụ vẽ tranh đã dùng hết, lái xe chở anh đi mua thêm. Đèn đỏ vừa sáng ở một ngã tư, xe dừng lại. Ở xa, có một cô bé đeo một cái cặp vừa to vừa dày đuổi theo đèn xanh muốn qua đường. Tóc cô bé rất dài, bay theo từng bước cô bé chạy. Bỗng nhiên, có một cơn gió lớn thổi tóc che mất tầm mắt cô bé, khiến cô bé té ngã bởi cái hố lớn ở trên đường. Tóc cô bé rối, đầu gối bị thương, có máu chảy ra nhè nhẹ thấm vào chiếc váy trắng. Nhưng mà cô bé không để ý tới vết thương, bởi vì chiếc cặp sách đã bị rách. Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, dòng xe lại tiếp tục đi. Cô bé vội vàng nhặt lại sách vở cất vào cặp, nhặt xong liền vội vàng đứng lên, lùi từng bước lại phía sau, không ngăn cản dòng xe. Anh nhìn thấy vệt máu trên váy cô bé mỗi lúc một lớn, tay trái ôm cặp sách, mà chiếc cặp bị bung mất khóa nên có vài quyển sách lòi cả ra ngoài, tay phải lại còn cầm vài cuốn sách bài tập, tóc rối cũng không kịp để ý. Một khắc đó, cô bé, váy bẩn, tóc rối, có bao nhiêu chật vật –” Nhưng mà anh mắt vẫn trong suốt như vậy…
Lâm An Thâm còn chưa nói được tiếp thì đã bị Giản Lộ ngặn lại: “Được rồi, được rồi! Không nhớ nữa, hơn nữa đem quên đoạn hình ảnh ấy đi! Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức!! A a –!”
Lâm An Thâm nghe tiếng cô gào lớn, liền ấn chặt mặt cô vào lồng ngực mình. Không cần yêu cầu như vậy… đó là điều mà cả đời anh không làm được…
“Anh có uống thuốc bổ não.”
“Không uống nữa! Về sau hứa không uống nữa!! Uống nữa đầu anh teo rút lại đó!! Biết không?!”
“Không uống, sẽ không uống…”
“Anh không vâng mệnh! Em không tin! Anh thề!”
“Được, từ nay về sau Lâm An Thâm không uống thuốc bổ não… muốn uống thị trực tiếp… ăn Giản Lộ…”
Giản Lộ đỏ mặt, để cho anh hôn một cái liền đẩy anh ra: “Con Hồ Ly này! Đây là trong phòng bếp…”
“Bọn họ không có thói quen ăn khuya… Nhưng anh có…”
“Ăn khuya bị bệnh cao huyết áp…”
“Huyết áp của anh đều thấp, không sợ. Vợ à, em cũng nên ăn khuya đi, em rất gầy.”
“Cái này gọi là mảnh mai biết không –”
Nhưng mà không đợi cô nhiều lời, môi Lâm An Thâm đã tiến tới.
Ban đêm, ánh trăng Hà Lan cũng đẹp như cảnh sắc trong phòng. Lâm An Thâm cũng dịu dàng tựa như ánh trăng, lay động thần kinh mẫn cảm của Giản Lộ. Lời anh nói tựa như rượu nguyên chất làm cho cô say cả đêm…
Lâm An Thâm nói: Anh không muốn em đi.
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư