Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ên ngoài, Franz đặt hộp đàn trên đá lát vỉa hè, ngay cạnh cửa vào tiệm cà phê. Anh thích ý nghĩ rằng nằm dưới chân mình, bên trong chiếc hộp đen với hình dạng dễ nhận ra này, là nhạc cụ bé nhỏ mỏng manh bằng gỗ phong hay gỗ vân sam, cùng với nó, mới đây thôi, Clara đã dâng tặng cái đẹp cho khán giả, và nhờ vào nó mà anh cảm thấy đồng điệu với sự sống.
Anh chưa bao giờ được nhìn thấy hay nghe cô chơi đàn. Và cô đã không hề làm anh thất vọng. Anh ngước mắt lên bầu trời vắng bóng những vì sao, bầu trời bao phủ thứ sương mù vàng nhạt, có lẽ là dấu hiệu báo trước một đợt tuyết sắp rơi. Chờ đợi người phụ nữ trẻ trong cái lạnh thế này hoàn toàn phù hợp với anh. Anh nhận thấy thật dễ chịu khi không nghĩ đến gì khác ngoài cây đàn violon kia và người phụ nữ điều khiển nó một cách điêu luyện. Từ lâu lắm rồi anh không cảm thấy trong mình một cảm giác tĩnh lặng thế này. Anh liền nghĩ tới Lunax.
Vào một kỳ học, khi đó anh mười tám tuổi và đang học năm thứ nhất tại Harvard, Franz có trao đổi thư từ với một thiếu nữ cũng có năng khiếu đặc biệt giống mình, Anna-Bethana thường được gọi là Lunax. Anh đã phát hiện ra trang web của cô trên Internet. Tại đây, cô tuyên bố rằng không có gì có thể làm nguôi ngoai được nỗi cô đơn của một người có năng khiếu đặc biệt, không gì cả ngoại trừ việc kết hợp với những con "quái vật" khác giống cô. Franz bắt đầu thư từ với cô khi chỉ rõ ngay từ tin nhắn đầu tiên rằng: "Chúng ta không phải là những con quái vật. Bạn đã mắc một sai lầm nghiêm trọng."
Trang web của Lunax là một trong những trang web được nhiều người ghé qua nhất trong số tất cả các trang web của cộng đồng nhỏ bé nhưng rất tích cực này - cộng đồng bao gồm những thanh niên có chỉ số IQ đặc biệt phát triển, họ thường xuyên trao đổi những suy tư, mơ mộng, những phát hiện, bực tức và ảo tưởng của mình qua không gian điện tử tại Mỹ. Lunax đã nhanh chóng phát hiện ra cá tính của Franz giữa bao người sử dụng Internet khác, những người ít nhiều đều đang tán tỉnh cô qua mạng. Cô quyết định gửi địa chỉ cá nhân của mình để thu hẹp phạm vi đối thoại, chỉ còn giữ liên lạc với một mình Franz. Họ trao đổi ảnh với nhau. Anna-Bethana sống tạiUtah. Cô có mái tóc hoe vàng và nhìn cô khá xinh, trên mặt cô là một vết sẹo hình chữ z, kỷ niệm của trận vật lộn với một chú sư tử núi còn non, chú này, theo như cô giải thích trong thư, đã tấn công cô trong một lần cô đi chơi ở King's Peak, ngay giữa Vường Quốc gia Wasatch-Cache.
- Anh chẳng hề tin một lời trong câu chuyện của em, Franz đáp.Sư tử núikhông tấn công con người.
- Có thể, nhưng em không phải "con người", Lunax nói.
- Nói cho anh sự thật đi, chính em đã tự rạch mặt mình khi còn nhỏ. Anh biết thừa những ham muốn tự huỷ hoại của em. Em là một kẻ quen thói bịa chuyện.
- Em hy vọng rằng anh chỉ nói đùa thôi, cô đáp.
- Anh rất muốn xem cánh rừng của em giống với cái gì, Franz đáp trả.
Cuối cùng thì họ chuyển sang trò chuyện qua điện thoại. Lunax rất khác thường, cô nói với một tốc độ khiến người khác phải ngạc nhiên và đôi khi chẳng thể hiểu nổi. Cô đã mời Franz đến nghỉ cuối tuần tại nhà bố mẹ cô, ở Provo, nơi trước đây cô học chơi piano, học tiếng Trung, khoa học chính trị, toán học và đạo diễn điện ảnh. Một tối thứ Sáu, Franz tới sân bayLogan,Boston, với tấm vé máy bay đi SaltLakeCitytrên tay. (Vì Provo nằm không xa thủ phủBostonlà mấy nên Lunax đã đề nghị sẽ đón anh khi anh tớiSaltLake.) Đứng trước quầy vé của hãng hàng không OutWestern, trong khi người ta bắt đầu gọi hành khách tới làm thủ tục đăng ký trên máy bay, bất chợt, như bị bản năng thúc đẩy, Franz quyết không đi nữa: "Mình sẽ không lên chiếc máy bay này."
Đột nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng: anh từ chối đi gặp một con "quái vật". Lunax có thể mang lại cho anh điều gì cơ chứ? Anh đã biết khá rõ, đủ để chính bản thân mình trải qua được những khó khăn ấy, những khó khăn khi ở vào địa vị của họ: không giống những người khác. Anh không muốn tự khép mình trong cái bẫy này. Vả lại, bị thúc đẩy bnởi một trực giác mà anh không cố để hiểu, Franz dự cảm rằng chuyến bay OW 617, Boston-Salt Lake không bao giờ đến đích. Chẳng có gì là có vẻ như thế cả. Khi trở về học xá vào buổi đêm, anh chờ đợi vài giờ trôi qua rồi mới kiểm tra xem liệu có gì xảy ra với chuyến bay đó không. Không hề xảy ra điều gì bất thường. Máy bay đã cất cánh, sau đó hạ cánh mà không gặp trục trặc nào, vào đúng giờ dự kiến. Anh tự nhủ: "Nếu mình lên đó, chiếc máy bay sẽ vỡ vụn."
Sau đó, anh quyết định cười nhạo những sợ hãi của mình và điều rủi ro này, nhưng ngừng tất cả mọi liên hệ với Lunax và quyết tâm, dù ít dù nhiều, tuân theo những thông lệ và quy định của cuộc sống sinh viên. Trong tâm trí anh lúc nào cũng luẩn quẩn ý nghĩ rằng một mối nguy hiểm bất ngờ có thể xảy đến phá vỡ cuộc xoay vần của vạn vật bất cứ lúc nào. Kể từ ngày đó, trong những chuyến đi, những lựa chọn, thậm chí cả trong cách bước đi của mình, Franz đều gắng tìm kiếm điều gì đấy như là sự cẩn trọng, hướng đến một sự cân bằng.
Vậy nên anh đã nghĩ tới Clara. Thực ra, từLucernetớiMunich, rồi từMunichtới Mỹ, trong hành trình rong ruổi từ nơi này đếnnơi khác và trong suốt quá trình chuyển sang tuổi trưởng thành của mình, anh không hề quên bất cứ điều gì về cô gái trẻ ấy. Anh bắt đầu tìm lại dấu vết của cô và năm này qua năm khác, lần theo sự nghiệp của cô, lần theo những lời khen ngợi tán thưởng hay chỉ trích nhẹ nhàng dành cho nữ nghệ sĩ độc tấu violon và anh cho rằng một ngày nào đó, anh sẽ gặp lại người từng là "mối tình đầu" của anh. Anh không vội vàng, không tìm cách liên hệ với cô. Thời điểm của anh sẽ tới, một cơ hội sẽ tới. Anh luôn tin rằng tất cả những gì phải đến với chúng ta sẽ đến vào một thời điểm mà chúng ta không bao giờ có thể xác định được.
Giờ đây, đứng giữa màn đêm giá lạnh củaBoston, Franz đợi Clara, lòng đầy tin tưởng. Anh nhận thấy rằng sự chờ đợi này tạo nên hạnh phúc viên mãn. Với anh, vào đúng khoảnh khắc này, cuộc sống đã trở nên rõ ràng. Clara từ tiệm cà phê bước ra.
- Xong rồi, xin lỗi vì đã lâu như vậy.
- Không sao, Franz nói với cô.
Anh nhìn cô chằm chằm:
- Em đẹp quá.
Cô mỉm cười.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara