Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần II - Chương 17
ười năm sau, tại Boston.
Trên sân khấu nhà hát giao hưởng Bostondù đã năm sáu lần vỗ tay nồng nhiệt mời gọi các nghệ sĩ ra lại sân khấu, một số khán giả thậm chí vẫn yêu cầu đựơc xem biểu diễn thêm lần nữa. Clara Newman, cây độc tấu vilon trạc ba mươi tuổi, cảm thấy chút gì đó như là bực tức không hài lòng.
Các thành viên của bộ tứ đàn dây và nghệ sĩ thổi clarinet vừa trình bàyBản nhạc viết cho bộ tứ đàn dây và clarinet cung la trưởng K581của Mozart bước lên chào khán giả, nhạc cụ vẫn cầm trên tay. Họ mỉm cười và nghiêng mình, đi về phía hậu trường rồi lại quay ra, cây violoncelle, người thổi clarinet, tiếp đến là người chơi alto và hai nghệ sĩ violon, một người đàn ông rồi đến người phụ nữ, Clara. Tối nay, chính cô là cây violon một, chính cô là người dẫn dắt các tiết nhạc, bởi cây violon thứ hai giữ vai trò hoà âm.
Nghệ sĩ thổi clarinet là một tài năng hiển hách. Đó là cây độc tấu đã thành danh. Anh chơi violoncelle thì trẻ trung, nhiệt tình, đôi khi hay đùa và khá chăm chỉ. Còn giữa Clara và người chơi violon thứ hai, một người đàn ông đầy thần cảm và khiêm nhường, thì mọi thứ đều nhịp nhàng. Nhưng chính tay chơi alto, ở khúc biến tấu nhanh vừa thứ ba, đã bắt đầu hơi quá sớm, chỉ khoảng một tích tắc, khiến Clara ngập ngừng đôi chút, cũng chỉ chớp nhoáng như vậy, trong một tích tắc. mọi chuyện diễn ra như thế. Cũng không có gì quá nghiêm trọng. nhưng ngay khi họ bước vào hậu trường, sau tràng vỗ tay đầu tiên, người chơi alto đã quay lại phía Clara.
- Em rất tiếc, chúng ta từng phối hợp rất tốt với nhau, em không biết chuyện gì đã diễn ra. Em hi vọng là chị không trách em.
Đó là một anh chàng người Ý, trẻ nhất hội, một hàng ria mép mỏng viền trên môi không giúp cậu trông già hơn. Nhìn cậu giống như một cậu bé dùng bút vẽ một đường đen đậm lên mặt mình để trông có vẻ già dặn và đàn ông. Clara nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay cậu:
- Xin cậu đấy, Giovanni, cô đáp, có sao đâu. Bọn tôi vẫn bắt kịp mà. Mọi việc đều ổn cả.
Và rồi, cô quay lại ôm hôn người thổi clarinet một cách nồng nhiệt.
- Anh đã chơi hết mình. Xin chúc mừng. anh tuyệt vời thật đấy.
Các nghệ sĩ tiếp tục cảm ơn lẫn nhau. Một người trong số họ châm một điếu thuốc, lại đến lúc phải quay ra sân khấu, tiếng vỗ tay tán thưởng mời các nghệ sĩ ra chào khán giả vẫn vang giòn giã và rốt cuộc thành công cùng cảm giác sảng khoái vì đã kết thúc buổi diễn đã xoá đi trục trặc nhỏ đó. Trong khi ấy, dù vẫn tươi cười trước khán giả, và như thường lệ đang nhận một bó lớn gồm cả những bông hoa màu trắng và màu hồng bởi là người phụ nữ duy nhất trong nhóm. Clara vẫn không tài nào thoát khỏi cảm giác không trọn vẹn đã làm cô phiền lòng kể từ sơ suất nhỏ đó cho đến tận nốt nhạc cuối cùng. Cô thầm trách cứ mình.
Bản tính cầu toàn của mình chỉ nảy sinh từ thói gàn dở ám ảnh trong mình thôi. Mọi chuyện kết thúc rồi, hãy quên nó đi, cô tự nhủ. Hãy hạnh phúc đi. Đó chẳng phải là điều âm nhạc đựơc xem như mang đến cho mình hay sao: hạnh phúc.
Một lần nữa, Clara lại đi về phía người thổi kèn clariner và chìa cho anh một nhanh hoa cô đã tách từ bó hoa của mình ra.
- Anh đã tạo cảm hứng cho tất cả bọn tôi, cô nói với người nhạc công. Thật ngoài sức tưởng tượng. anh sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Anh ta cảm ơn cô. Tiếng vỗ tay dịu lắng dần. các nhạc công không quay lại sân khấu nữa. cả nhóm giải tán. Cậu chàng chơi alto quay sang ôm hôn người phụ nữ trẻ.
- Một lần nữa em rất lấy làm tiếc, chị Clara.
Cô dang tay đáp lại cái ôm của chàng trai.
- Thôi nào, xin cậu đấy, mọi việc xong xuôi rồi!
Nhưng một ý nghĩ chợt loé lên trong cô. Thực ra, Giovanni có lẽ không phải là người chịu trách nhiệm về việc đã bắt đầu hơi sớm. có thể chính cô cũng có lỗi. cùng với thời gian, Clara Newman đã tạo cho mình một thói quen kỉ luật là phân tích tỉ mỉ từng phút trong mỗi lần cô biểu diễn. một lúc nào đó vào buổi tối sau buổi hoà nhạc, bất kể đó là buổi hoà nhạc kiểu nào, độc tấu, bộ đôi, bộ tứ, bộ tứ cùng cả dàn nhạc, cô cũng cần tự tách mình ra để nhẩm lại trong đầu tuần tự những diễn biến dù là nhỏ nhất trong phần trình diễn của mình. Thông thường, cô hay thực hiện màn duyệt lại này, cú "tua ngược" này, trên giường mình, khi màn đêm đã buông xuống, trước khi bắt đầu tìm kiếm giấc ngủ mà lúc nào cũng khó khăn lắm mới bắt gặp. Nó gần giống như cách thức của các vận động viên trượt tuyết đẳng cấp cao trước một cuộc đua: hai mắt khép lại, họ hồi tưởng trong đầu từng khúc quanh, từng ụ tuyết, từng con dốc trong khi hai cánh tay làm những động tác y như đang vựơt qua chặng đường nguy hiểm mà họ sắp bắt đầu. Clara cũng làm theo cách đó, nhưng là sau cuộc đua, nếu có thể nói như vậy. Sau mỗi buổi biểu diễn cô cần phải tháo gỡ từng nút dệt ra một. Đó là một kiểu luyện tập, nhưng theo chiều ngược lại. Với cô, chỉ hoàn thành công việc thôi thì chưa đủ.. cô miệt mài tìm hiểu tại sao và làm thế nào mà minh không đạt đến điểm, đến trình độ đã tự đặt ra. Tại sao và làm thế nào mà cô vẫn chưa tiến thêm được nấc nữa.
Một nhạc trưởng có tên tuổi đã nhận bảo trợ cho cô từ một đến hai năm nay. Một ngày, ông đã nói với cô:
"Em quá cứng nhắc. Em suy nghĩ quá nhiều. Vì muốn làm quá tốt mọi thứ, em không còn thả hồn mình bay bổng nữa, em chỉ tuân theo kỹ thuật thôi. Cứ như thể người ta có thể phát điên đấy. Niềm vui thích của em ở đâu rồi? Nếu như em không có cái đó trong bản thân mình thì tại sao em lại muốn khán giả đón nhận nó?"
Clara đẹp, thân hình cô thanh thoát, bộ ngực căng tròn, đôi chân thon dài linh hoạt. Dáng đầu cô, mái tóc lúc nào cũng búi gọn khi chơi đàn, đôi mắt đen sáng lấp lánh và cái bĩu môi hờn dỗi đầy lôi cuốn có lẽ cũng góp phần quan trọng trong bước thăng tiến sự nghiệp của Clara. Cô ý thức được điều đó. Người ta có thể hình dung rằng cô ngang qua cuộc đời như một nàng công chúa, tự tin, hồ hởi. nhưng chẳng điều gì là có vẻ như vậy. đằng sau khuôn mặt xinh đẹp ấp ẩn chứa một tâm trạng rối bời triền miên, một sự ngờ vực, hồ nghi. Nhạc trưởng giữ một vai trong quyết định trong nghiệp nghệ sĩ của cô. Ông ta chính là chuyên gia tư vấn giàu kinh nghiệm" mà người thầy giáo già tạiLondonđã cầu chúc cho cô gặp được một ngày nào đó. Ông ta là "cơ may" của cô. Quả thực, họ đã có một cuộc phiêu lưu tình ái. Sự mến mộ của nhạc trưởng dành cho những phụ nữ đẹp, dù là nhạc công hay không, đã quá nổi tiếng trong giới âm nhạc. và mặc dầu không giữ quan hệ thường xuyên và bền vững với Clara song ông lại rất tử tế với cô, giúp đỡcô khá nhiều. những lời khuyên của ông, quan điểm nghệ thuật của ông, những mối quan hệ trong hội âm nhạc quốc tế, kinh nghiệm và tài năng của ông đang dần biến đổi người phụ nữ trẻ. Cô đã miệt mài tranh đấu để trở thành người như cô hằng mơ ước đến nỗi giờ đây, cô lúc nào cũng sống trong trạng thái tự chỉ trích phê bình mình. Vì vậy, vừa vào đến phòng thay quần áo và bắt đầu cởi bộ đồ biểu diễn màu đen, Clara lập tức muốn tìm hiểu ngay xem điều gì đã thực sự diễn ra.
Cô cho rằng mình đã thấy một hướng lý giải: đó là lỗi của cô. Cô đã không nhìn người chơi alto vào đúng cái lúc phải làm việc ấy. chính vì thế mà cậu ta đã vào khúc biến tấu thứ ba không chuẩn. và nếu cô không nhìn cậu ta thì là bởi vì vài tích tắc trước đó, trong lúc nghe người thổi clarinet, cô vừa vén một món tóc trước trán vừa nhìn xuống khán phòng rồi điều gì đó đã khiến cô bối rối. cô ngay lập tức quay lại với buổi diễn nhưng không có đủ thời gian để đưa mắt bắt nhịp với cậu thanh niên chơi alto. Bởi vậy, cậu đã bị lệch nhịp và bắt đầu khúc chủ đề không hoàn toàn đúng như dự kiến. Clara cảm thấy nhẹ nhõm: thế là xong, cô đã biết! cô tin mình đã nắm được lý do dẫn đến thiếu sót không đáng kể của họ tối nay. Điều này làm cô dịu lại. đó là lỗi của bản thân cô. Thật không chê vào đâu được: nó hoàn toàn phù hợp với cảm giác không vừa lòng cứ bám riết ám ảnh cô - nó làm thoả mãn sự khó chịu không thoả mãn trong cô. Giờ đây, trong không khí yên ắng êm dịu của phòng thay đồ, thảng hoặc mới bị khuấy động bởi tiếng động quen thuộc từ hành lang, những âm thanh sau buổi hoà nhạc, cô tự hỏi: điều gì đã khiến cô xáo trộn? điều cô đã nhận thấy, nghe thấy, cảm thấy, đoán nhận thấy, điều đã làm xao động khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cần có để khúc nhanh vừa cất lên nhịp nhàng là gì? Cô tìm kiếm, tìm kiếm, nhưng không thấy.
Tuy nhiên, cô biết chắc rằng cô điều gì đó vô hình đã được truyền đến mình. Tối nay, trong khán phòng này, một phân tử khác lạ đã làm lay chuyển thứ mà nhạc trường vẫn gọi là "cơ chế" của cô. Ấy là điều gì?
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara