Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ột lần, tại London, khi trở về từ buổi học riêng ba tiếng mỗi ngày với người thầy đã chấp nhận thử thách biến một nhạc công dàn nhạc thành một cây độc tấu, tôi dừng bước trước một trong như quán trà sách, kiểu đang bắt đầu trở nên thịnh hành tại đất nước này. Người ta đến đây, uống thứ gì đó, ngồi bệt cả xuống sàn chúi mũi vào những quyển sách, tập san, tạp chí cũ. Mọi người đến rồi đi như đây là nhà họ, lũ trẻ thì chơi đùa trong góc dành riêng cho chúng, hầu như lúc nào trời cũng nóng bức, những chú chó to gà gật dưới chân mấy chiếc tràng kỷ rộng.
Tôi đã rời Lucerne được gần một năm. Sau khoảng thời gian lưu lại London, dàn nhạc bắt đầu lưu diễn vòng quanh các nước Bắc Âu và tôi đã quyết định rời bỏ dàn nhạc để một mình ở lại thành phố và dành toàn tâm toàn trí cho cái ý định điên rồ của mình.
"Con đã chơi trong dàn nhạc quá lâu rồi, thầy dạy nhạc nói với tôi. Con là một đứa trẻ có năng khiếu thiên bẩm. Những đổ vỡ trong cuộc đời con đã khiến con không thể đi theo nghiệp nghệ sĩ độc tấu và có thể thấy rằng con đã để mất đi tia sáng của mình, hoài bão của mình khi con gia nhập một dàn nhạc và ngồi vào hàng lối. Ta tin rằng ở khía cạnh nào đó, con đã chấp nhận để lãng phí tài năng của mình. Bởi con chắc chắn có được năng lực cần thiết để vượt ra khỏi hàng ghế ấy trong dàn nhạc. Nhưng con đã tự xem thường bản thân mà không hề biết, hoặc ngay cả khi con biết điều đó. Và rồi, con bỗng giật mình. Thật đáng khen!"
Ông tiếp tục:
"Con đã có một lựa chọn dũng cảm, kiêu hãnh và nghiêm khắc. Bởi điều con đang cố đạt được rất hiếm khi xảy ra trong giới âm nhạc. Nhưng nó vẫn có thể xảy ra. Con sẽ phải luyện tập rất nhiều, thậm chí hết sức miệt mài, nhưng thế chưa đủ. Con còn cần phải có may mắn, những cuộc gặp gỡ và các cơ hội, những thứ vốn là quà tặng của cuộc sống. Nếu cuộc sống mỉm cười với con, nếu ý chí của con không hao mòn, nếu con biết thu hút sự chú ý và thuyết phục được một nhạc trưởng hoặc một chuyên gia cố vấn giàu kinh nghiệm nào đó con gặp trên hành trình của mình, thì con sẽ đạt được điều ấy. Đừng bao giờ quên: may mắn và tư chất!"
May mắn đầu tiên của tôi là được gặp lại người đàn ông này, người thầy của tôi khi tôi còn là một cô bé, trước lúc bố tôi qua đời. Một may mắn khác là khi liên hệ với người đại diện của gia đình, tôi phát hiện ra rằng hàng tháng, tôi được hưởng một khoản tiền nhỏ cho phép tôi tiếp tục đi học lại mà không cần quá bận tâm đến việc kiếm sống, ít nhất là trong một khoảng thời gian.
Tôi ngồi trên một tấm thảm tại quán trà sách trên phố Old Compton và vô tình để mắt đến một tờ nguyệt san cũ, kiểu tạp chí kết hợp khéo léo giữa hình ảnh các ngôi sao, những bài điều tra về lối ăn chơi thượng lưu xa hoa phù phiếm khắp thế giới, ảnh chụp mẫu thời trang và các công thức nấu ăn - với giọng điệu và phong cách mà những năm về sau sẽ làm nên thành công của thể loại báo được người ta gọi là "báo ăn khách" này.
Sự chú ý của tôi dừng lại tại một bài viết dài về một cặp vợ chồng tai tiếng, choáng lộn, tự hủy hoại mình mà những hành động ngông cuồng, phản bội lẫn nhau cùng lối sống của họ đã trở thành trò cười cho thiên hạ tại xứ Bavaria vài năm trước khi bài báo này được công bố. Toàn bộ Munich từng bị quyến rũ, bị chinh phục và mê hoặc bởi những buổi dạ hội, tiệc hóa trang, những khoản chi xa hoa, thói quen vung tay của những kẻ nhà giàu suy đồi này. Rồi, sau nhiều phát hiện chẳng hay ho gì, sau nhiều lần xuất hiện của những kẻ vô danh tiểu tốt dị thường và đồi bại, những mảnh bát đĩa vỡ tại các nhà hàng, những màn túm tóc giật tai, tru tréo trong những giờ nghỉ giữa các buổi trình diễn opera, ma túy, những cuộc truy hoan và nhiều điều ghê tởm khác, giới thượng lưu thành phố đã tẩy chay hai kẻ tai tiếng ấy.
Rất nhiều ảnh - cả ảnh màu lẫn đen trắng - minh họa cho bài báo. Tôi không biết tại sao, nhưng hai nhân vật ấy dường như rất quen với tôi, có cái gì đó trên khuôn mặt họ kích thích trí tò mò nơi tôi. Cả hai người đều đẹp, người đàn ông với dáng vẻ trịch thượng, cao sang, cặp lông mày dày, tóc đen ánh, vầng trán rộng, nụ cười vẽ nên hai nếp nhăn dọc trên má với gò má cao. Người phụ nữ cũng có mái tóc sậm màu như chồng, dáng người cao lớn, mảnh khảnh, ngực nhỏ, nước da xanh nhợt, trang điểm khá đậm, hai mắt lấp lánh như những viên kim cương mà bà điểm trang trên dái tai cũng như trên đôi tay thon dài thanh mảnh với những chiếc móng được sơn màu đỏson. Người ta thấy họ trong trang phục dạ tiệc, tại các cuộc đi săn, trong các hoạt động thể thao mùa đông, tại một lễ hội hoá trang, hay đang chuẩn bị bước vào đường dẫn lên máy bay riêng. Tôi chăm chăm tò mò nhìn những bức ảnh. Một trực cảm xui khiến tôi đọc cho đến hết bài báo.
"Klaus von Herzeghoern và vợ là Irina lẽ ra đã có thể và nên kết thúc chương trình điều trị thảm hại của họ tại một bệnh viên tâm thần,đoạn cuối cùng của bài báo kết luận.Chia tay, rồi hoà giải, sau đó kết hôn lại, trong khi vẫn liên miên truy đuổi nhau từ dinh thự mùa hè đến nhà nghỉ mùa đông trên núi, thái độ cư xử và những điều ô nhục mà họ gây ra rốt cuộc đã khiến hội đồng dòng họ Herzeghoern lo lắng. hội đồng đang vì lợi ích và tiếng tăm của dòng họ lừng danh này mà trong nom khối gia sản khổng lồ được gây dựng từ ngành sản xuất biavà luyện thép.
Nhưng hội đồng lại do một phụ nữ rất cao tuổi đứng đầu, bà cụ đã yếu lòng khi muốn một lần nữa hàn gắn hai vợ chồng bằng cách tạo cho họ một cơ may cuối cùng để xoá sạch những việc làm đáng xấu hổ và các vụ tai tiếng. song, thật không may cho bà. Đêm giao thừa, tại trang viên của họ nằm ở ngoại ô Munick, một cuộc cãi vã dữ dội lại nổ ra giữa Klaus và Irina. Cho tới giờ, giới thượng lưuBavariavẫn mải mê phỏng đoán để xác định xem ai là người đã khơi mào trước. Có vẻ như cả hai đều cùng có súng, ông có một khẩu súng ngắn Webley Mark IV cỡ nòng 38, còn bà thì có một khẩu súng trường Mauser 1943 cỡ nòng 8.57, cặp vợ chồng tồi tệ đó đã hoàn thành một vụ sát hại đúp, gần như đồng thời. Kết quả khám nghiệm tử thi dường như cho thấy bà vợ đã bóp cò trước. tuy nhiên, một điều mà cảnh sát có thể khẳng định chắc chắn và đây không phải điều kém kinh khủng nhất, đó là cậu con trai độc nhất của vợ chồng Herzeghoern đã có mặt tại nơi xảy ra vụ thảm sát. Khi đó cậu bé mới lên tám."
Tờ tạp chí được xuất bản cách đây đã bốn năm. Khi tôi gặp Franz, có lẽ cậu mười hai, không hơn. Tôi nhớ lại những chữ cái đầu mà mình đã nhìn thấy ở mặt trong chiếc áo jacket màu xanh lính thuỷ trong bộ đồng phục của cậu: F.X.V.H. tôi nhớ lại những câu chuyện của cậu, nhớ lại việc cậu không thể trả lời những câu hỏi của tôi về nguồn gốc gia đình và thảm kịch mà cậu gợi lên nhưng không dám kể tường tận. tôi so sánh gương mặt thiên thần của cậu bé trong ký ức mình với gương mặt người đàn ông mà bức ảnh chân dung choán trọn một trang tờ nguyệt san.
Cũng nụ cười ấy, cũng đường nét hoàn hảo trên gương mặt ấy. và nếu để xoá tan điều nghi ngờ cuối cùng trong tôi, thì cái nhìn sắc lẹm trên một trong những bức ảnh chụp đôi vợ chồng có lẽ đã là đủ. Trong bức ảnh, người ta có thể thấy Klaus và Irina ngồi trên những chiếc phôtơi phủ nhung tía, bên cạnh là hai chú chó giống Afganistan trông đến nực cười, cả hai đang nở nụ cười giả tạo trước ống kính và ở nền bối cảnh, trên chiếc bàn một chân chất đầy hoa và mứt kẹo, là bức chân dung chạm khắc nổi cậu bé mặc đồ lính thuỷ. Đó đúng là cậu.
Vậy là, tôi tự trách mình đã không tạo được cho cậu bé đang ở ngưỡng cửa của tuôi niên thiếu ấy ít nhất cái ảo tưởng rằng dù sao thì quả thật chúng tôi cũng có thể yêu nhau bằng tình yêu người lớn, cậu, người đang tìm kiếm trong tuyệt vọng thứ gì đó để lấp đầy cái "không gì cả" trong cuộc sống của mình. Tôi giày vò bản thân. Thậm chí, khi đó vẫn đang ngổi trên thảm trải sàn của tiệm trà sách, tôi đã muốn khóc. Kể từ khi tớiLondon, tôi không còn nghĩ đến Franz nữa. Hoàn toàn không. Tôi đã quên sạch mọi thứ, như tôi vẫn thường làm thế suốt cuộc đời mình. "Xoá bỏ, và tiếp tục." tôi hẳn đã không dành cho cậu đủ tình cảm thương mến, tôi đã chỉ nói với cậu quá nhiều về bản thân tôi, lẽ ra tôi đã có thể khiến cậu mở rộng hơn nữa lớp lá chắn bảo vệ mình. Tôi đã được gặp gỡ một con người đặc biệt, và lẽ ra tôi phải quan tâm đến cậu nhiều hơn. Một cậu bé thiên tài lớn trước tuổi cần hơi ấm tình người. cậu ấy từng nói với tôi rằng chỉ cần sự hiện diện của tôi là đủ mang lại cho cậu điều đó. Giờ đây, tôi nhận thấy lẽ ra mình đã có thể và lẽ ra mình phải thấu hiểu cậu hơn, luôn giang rộng vòng tay với cậu hơn.
Cảm giác cay đắng, và hối tiếc xâm chiếm lấy tôi, như một cơn chóng mặt, buồn nôn. Và cả nỗi buồn nữa, một nỗi buồn man mác. Tôi cảm thấy như mình là kẻ có tội. lẽ ra tôi phải nói dối cậu nhiều hơn, yêu thương cậu nhiều hơn, nói với cậu rằng tôi yêu cậu. và rồi, cùng với thói ích kỷ ác ý của người nghệ sĩ, thói ích kỷ vốn thúc đẩy tôi từ nay phải sống hết mình với niềm đam mê, tôi đặt tờ tạp chí xuống sàn và rời khỏi phòng trà, nhưng tôi không bao giờ quên cậu bé trên băng ghé trên bờ hồ ấy nữa, cậu bé đã tin rằng một tình yêu không thể không phải là không thể.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara