"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hẳng mấy chốc trời đã tạnh. Những cơn gió mạnh cuốn đi không khí phía trên hồ nước và những mái ngói xám xịt. Những hoạt động bình thường dường như lại bắt đầu, thoạt tiên còn chầm chậm, sau đó đã lấy lại nhịp điệu quen thuộc. Ánh ngày quay trở lại nhanh như khi nó biến đi trước bóng tối dày đặc của cơn giông. Tôi lại nghe thấy tiếng kêu của vài chú mòng biển, tiếng còi tàuStadt-Luzernrúc lên mời gọi hành khách. Đã đến lúc tôi trở lại phòng hòa nhạc.
Nếu như không có những vũng nước lớn buộc người qua đường phải tránh bằng mọi cách, không có những tia bùn do xe cộ đi qua làm bắn lên, những tia chất lỏng màu xanh lục tóe lên vỉa hè ấy, và nhất là nếu, trên mặt đường ướt sũng, không có hàng nghìn viên đá trắng nhỏ đang tan ra theo đủ mọi hình dạng, thì có lẽ người ta khó mà tin được rằng, vài phút trước đây, cơn giông đã tràn qua, thống trị mọi thứ, chi phối mọi thứ, với sự dữ dội của mình và với cái quyền lực khách quan thúc đẩy bước xoay vần của vạn vật. Như thể một sức mạnh xa lạ đã đến, rời rạc chuyển tới chúng ta những dấu hiệu của sự đổi thay, những chuyển động bất ngờ trong sự tồn tại của chúng ta.
Khi tôi quay lại chỗ các bạn đồng nghiệp, một người trong số họ đã bảo tôi qua gặp người phụ trách nhạc công - một dạng quản lý chung coi sóc hoạt động của toàn bộ dàn nhạc -, một người đàn ông ưa nhìn, với giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng. Ông luôn có một thái độ khoan dung đối với tôi. Ông đã thông báo với tôi rằng dàn nhạc sẽ đi lưu diễn nước ngoài và tôi cũng cùng đi. Ngoài ra, ông còn nói trong những ngày chúng tôi lưu lạiLondon, tôi có thể - vì tôi đã đề nghị việc này sau lần xúc động trước những khúcliedcủa Schubert được giọng nữ cao thể hiện - nộp hồ sơ xin học bổng và một kỳ thực tập nâng cao trình độ.Nếu tôi muốn từ bỏ thân phận nhạc công dàn nhạc hiện nay thì đây chính là cơ hội.
- Cô này, cô biết đấy - người đàn ông tử tế ấy nói với tôi bằng âm điệu chậm rãi điển hình của đất nước ông - cô biết đấy, những gì cô đang dự định khá là đặc biệt. Có thể nói rằng chẳng bao giờmột nhạc công dàn nhạc vượt được trình độ của mình để đạt đến trình độ của một nghệ sĩ độc tấu. Cô biết rõ điều này, phải không?
- Tôi biết, tôi đáp.
- Dĩ nhiên điều này không ngăn trở cô cố gắng. Nhưng rốt cuộc, thiên hướng chẳng phải cũng là vấn đề liên quan đến tư chất và tài năng sao? Nếu như cô đã không sớm rời bỏ được vị trí của mình trong dàn nhạc, hoặc thậm chí cô không bao giờ rời bỏ được, thì cũng có cái lý của nó. Người ta làm những gì mình có thể trong cuộc sống, và nếu người ta không thể làm hơn nữa, thì thế, người ta không làm nữa.
Tôi không muốn trả lời. Tôi không cho rằng ông ta đang thử can ngăn hay chỉ trích lựa chọn của tôi. Tôi chẳng hề muốn kể cho ông ta nghe những gì mà khi mới mười hai tuổi tôi đã bị tước đoạt, bị hãm hại, kìm nén. Quả thật, điều này cũng có những lý do, nhưng tôi muốn giữ chúng lại cho riêng mình.
Tôi nhớ vềLondonnơi tôi chưa từng trở lại, tôi nhớ về khoảng trống trong tuổi thơ mình,Londonnơi người ta đã mai táng bố tôi. Tôi hình dung ra được khung cảnh khu nghĩa trang và ngôi mộ tôi chưa bao giờ tới đặt hoa đó. Tôi tự nhủ đây lại là một dấu hiệu khác. Tôi ngước mắt nhìn người quản lý và cảm ơn ông. Ông nói với tôi bằng vẻ hiền từ quen thuộc:
- Chúc cô may mắn và thuận buồm xuôi gió.
Tối ấy, tôi báo với cô tôi. Chuyến đi sẽ khởi hành trong bốn mươi tám giờ nữa.
Tôi sửa soạn rờiLucernemà không hề luyến tiếc, lòng cảm thấy mình sẽ chẳng sớm gặp lại hồ nước ấy, những áng mây ấy và cuộc đời tôi sẽ đổi thay hoàn toàn. Tôi biết mình sẽ không gặp lại Luca nữa, người đàn ông đã đưa tôi vào một tình yêu xác thịt và đã làm tan vỡ trái tim tôi. Tôi biết mình có thể quên cậu ấy, nhưng cậu chắc chắn là người duy nhất tôi muốn nói lời tạm biệt. Người duy nhất, người đàn ông trong hình hài cậu bé, cậu bé mang tâm hồn người đàn ông, người, chỉ qua vài cuộc gặp gỡ trên một băng ghế, đã giúp tôi hàn gắn vết thương lòng một cách bí ẩn.
Franz, người mà tôi chợt cảm thấy sợ phải thông báo sự kết thúc của một điều gì đó.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara