Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
gày hôm sau, trời rất đẹp. Từ xa, người ta có thể lẫn lộn thiên nga với mòng biển. Còn có cả những chú chim mỏ đỏ rực với bộ lông đen ánh đồng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy giống vịt này. Tôi nghĩ chúng đề từ rất xa - có lẽ từ Fruschen, nơi bắt đầu hồ nước, người ta từng nói với tôi rằng tất cả vùng châu thổ tràn ngập chim di trú, nào là chim cốc, cò nhỏ, rồi chim cổ đỏ và chim choi choi. Người ta thường nhắc đến vùng này của bang như một góc thiên đường.
Franz tới sau tôi một lát và hôn lên má tôi. Người cậu phảng phất mùi mực cùng mùi phấn của một lớp học.
- Hôm qua chị nói cảm ơn em, tôi bắt đầu, vì em đã làm cho chị cười. Và bởi vì, có em và nhớ em, từ khi chúng ta chuyện trò cùng nhau trên băng ghế này, chị đã có thể kể ra được phần nào mọi chuyện, kể ra được điều mà chị từng tưởng là tình yêu đã mất đi như thế nào. Kể chuyện đó với em đã giúp ích cho chị.
- Bạn chưa kể hết tất cả với tôi.
- Làm điều đó khó lắm, thậm chí là không thể được. Em biết rõ người ta chẳng bao giờ có thể "kể hết mọi chuyện". Vả lại, cũng không cần phải thế. Điều quan trọng là em đã giúp chị.
Cậu nhíu mày.
- Tại sao lại nói "em đã giúp chị"? Tại sao lại phải nói ở thời quá khứ. Tôi giúp bạn. Và bạn cũng thế, bạn giúp tôi.
- Làm sao mà được như thế, Franz? Chị có thể giúp được em điều gì khi em chẳng nói cho chị biết bao nhiêu về em cả. Thực ra, chị chẳng biết gì về em. Em khiến chị có thể nói và chị thích chuyện trò với em, và điều ấy giúp ích cho chị, nhưng còn chị, chị có thể giúp gì cho em đây?
Im lặng. Rồi câu trả lời của cậu, ung dung, như thể cậu đã suy nghĩ rất lâu, đắn đo từng câu từng chữ, như thể cậu đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần:
- Bạn giúp tôi đơn giản vì bạn ở đây. Vì ngày nào tôi cũng gặp bạn vào cùng một giờ, và khi từ biệt bạn, tôi biết sẽ gặp lại bạn vào ngày hôm sau, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi. Tôi chẳng dành tình cảm tương tự cho bất kỳ ai khác trong cuộc sống thường nhật của mình.
Giữa chúng tôi đã hình thành nhiều thói quen. Chúng tôi bày bữa trưa của mình - hoa quả, bánh bích quy, sandwich - lên trên ghế băng và quay mặt vào nhau. Franz co chân lại còn tôi xoay người để đối diện với cậu và theo dõi được nét mặt cậu. Cậu chuyển từ vẻ ngây thơ sang tinh tường, từ một nụ cười tự phụ đầy tin tưởng sang vẻ bẽn lẽn lặng thinh, từ cơn cáu giận trẻ con bướng bỉnh sang vẻ bình tâm của một chiến binh chán ngán mọi thứ. Tôi thấy trong mắt cậu một tia sáng khác trước. Cậu nói với tôi:
- Bạn đã từng thiếu vắng tình yêu suốt những năm tháng qua. Bạn bị bỏ rơi hai lần. Lần đầu tiên là bố bạn bởi ông đã mất, và sau đó là người đàn ông ấy, bởi ông ta đã rời bỏ bạn. Với lại, bạn chưa bao giờ tự hỏi phải chăng người đàn ông ấy, theo cách của ông ta, đã trở thành hiện thân cho hình ảnh của bố bạn trong bạn sao? Một kiểu người thay thế ấy?
Tôi ngắt lời cậu. Điều đó khiến tôi khó chịu, có thể bởi cậu đã nói đúng. Nhưng tôi đã cắt ngang lời cậu, như một cô giáo với học sinh của mình:
- Làm ơn, Franz, đừng có phân tích tâm lý nữa.
Cậu cười.
- Giá mà chỉ cần nói những điều hiển nhiên để có thể được coi là một nhà tâm lý học thì được thôi, đồng ý!
Cậu cầm lấy tay tôi rồi chuyển giọng, nhẹ nhàng và kín đáo hơn:
- Rất tiếc, nhưng tôi sẽ kể về mình cho bạn nghe.
- Rốt cuộc!
- Rốt cuộc, rốt cuộc... tôi thiếu thốn điều gì nhất? Cũng giống như bạn. Bố mẹ tôi không yêu tôi, họ không muốn có tôi, tôi là một tai nạn bất ngờ trong cuộc sống ích kỷ của họ. Tôi đã chứng kiến họ xâu xé nhau, lừa dối nhau, lường gạt nhau và đánh đập nhau, gào thét lên lòng căm hận lẫn nhau. Tôi đã thấy họ sẵn sàng giết nhau, tôi đã thấy họ làm mọi thứ và làm mọi thứ với nhau - thế đấy! Tất cả mọi thứ. Lẽ ra người ta phải đưa tôi tránh xa khỏi họ trước khi chuyện đó nổ ra. Những người giám hộ, bạn biết đấy, vào mỗi dịp cuối tuần, thật là tử tế, nhưng điều đó không mang lại cho bạn thứ bạn thiếu thốn nhất.
- Là thứ gì vậy?
- Sao lại muốn tôi phải nhắc lại những gì tôi vừa mới nói với bạn? Thứ gì đó người ta có thể chia sẻ mà không ai khác can dự được vào. Nó diễn ra giữa hai người với nhau và nó là điều gì đó bí mật. Huyền bí.
Bàn tay cậu siết chặt tay tôi, nhưng trong chốc lát cậu không còn chú ý đến tôi nữa. Cậu quay mặt nhìn sang hướng khác, và tôi tưởng tượng cậu đang nghĩ đến điều mà tôi không thể biết hoặc không hiểu nổi: điều gì đó đã "nổ ra". Cậu đã nhắc đến từ "huyền bí". Tôi bị kích thích, tò mò muốn biết nhiều hơn về cậu bé dường như chẳng đến từ nơi nào này, cậu đến để đồng hành cùng tôi, để khởi đầu cho một cuộc đối thoại chấm dứt sự đơn độc nơi tôi. Giờ đây, tôi chẳng còn chút ham muốn tìm kiếm lời đáp thay cho những câu hỏi đã tự đặt ra cho mình, thay vào đó một cảm giác gần giống với tình cảm trìu mến mà Franz đã thiếu vắng trong cuộc đời dâng lên trong tôi. Cậu bé luôn làm cho mình dạn dày bằng sự khôn ngoan trước tuổi và uy quyền người lớn giả tạo bỗng nhiên lại có vẻ yếu đuối, đắm mình trong hoài niệm về quá khứ.
- "Lẽ ra người ta phải đưa tôi tránh xa khỏi họ trước khi chuyện đó nổ ra"? Chuyện gì đã nổ ra vậy? "Lẽ ra người ta", vậy có nghĩa là người ta đã không làm thế sao?
Cậu lại hướng ánh nhìn về phía tôi.
- Bạn cũng đặt ra những câu hỏi hay nhỉ, cậu nói. Rõ rang chúng ta được sinh ra là để hiểu nhau.
- Có thể, nhưng em vẫn chưa trả lời chị.
- Tôi không buộc phải trả lời.
- Phải, nhưng trong trường hợp này, như thế có nghĩa là em không tin tưởng chị.
Cậu cúi đầu và đưa mắt ra chỗ khác, rút tay khỏi bàn tay tôi rồi thì thầm:
- Dĩ nhiên là tôi tin tưởng bạn và còn hơn thế nữa. Tôi đã nói với bạn điều bạn không muốn nghe: bạn là người mà ngày nào tôi cũng chờ đợi để được gặp trong hạnh phúc. Tôi không ngừng nghĩ tới biết bao điều và tôi luôn cố gắng thấu hiểu chúng: khoảng trống, thời gian, cái vô hạn. Tôi sẽ phải mất cả cuộc đời để làm được như thế. Nhưng điều tôi hiểu ngay tức thì, tại đây, trên băng ghế nằm trước hồ nước này, đó là niềm hạnh phúc mà bạn mang tới.
Cậu thở dài, như thể bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
- Với những điều còn lại, tôi sẽ trả lời bạn sau, nếu tôi có thể. Rồi mọi chuyện sẽ đến, như nước cứ trôi đi vậy. Không cần phải gắng sức đẩy cửa nhanh hơn mức cần thiết. Đột nhiên, bạn thấy tôi ở đây trong tình trạng mệt đứt hơi. Tuy nhiên, tôi lại phải đi và phải chạy nếu không muốn bị muộn.
- Nhưng ít nhất cũng nói cho chị một chuyện: làm thế nào mà trường nội trú lại cho phép em ra ngoài vào giờ ăn trưa thế này trong khi vận mặc đồng phục? Chỉ mình em có thể làm thế thôi à?
Cậu bĩu môi kiêu ngạo, có lẽ còn có vẻ khoe khoang.
- Với một chỉ số thông minh cao - và thậm chí cao một cách bất thường, theo những thống kê của họ - thì họ chắc chắn có thể dành ra vài quyền ưu tiên chứ. Nhưng bạn biết đấy, việc xé rào chỉ có hiệu lực vào những ngày đẹp trời... Chúng ta sẽ làm gì vào mùa đông này nhỉ? Làm thế nào chúng ta có thể gặp nhau, và ở đâu đây?
Tôi mỉm cười.
- Vẫn chưa đến lúc đó mà, Franz, mùa đông còn xa lắm.
- Tôi yêu bạn, cậu thì thầm.
Buổi tối hôm ấy, một điều đặc biệt đã xảy đến với tôi.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara