The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi nín lặng, tôi nghĩ về những tháng ngày cô đơn tuyệt vọng và khắc nghiệt ấy. Franz cũng nín lặng, như thể cậu chờ đợi tôi đi xa hơn trong câu chuyện của mình. Trên mặt hồ, vài chú thiên nga đang lặng lẽ bơi lội, kiếm chút thức ăn.
Khi đó, chúng tôi thấy một người đàn ông lại gần chiếc ghế nơi chúng tôi đang ngồi. Mũi ông ta nhọn, ửng đỏ, mái tóc màu hoe nhạt, ông ta có vẻ bình thản, ngoan cố. Hẳn ông ta phải ngoài bốn mươi. Tầm vóc nhỏ bé, hông hẹp, một người đàn ông bình thường có vẻ ngoài không mấy hấp dẫn. Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ.
- Tôi có thể ngồi không, thưa cô? Ông ta hỏi tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Franz đã đáp lời ông ta với vẻ dữ dội khiến tôi ngạc nhiên:
- Không thưa ông, ông không thể ngồi được. Ông thấy rõ rằng cô gái trẻ này và tôi, chúng tôi ngồi hết chỗ rồi và ngoài ra, chúng tôi đang có một cuộc chuyện trò, một cuộc chuyện trò hẳn sẽ không chấp nhận sự cắt ngang giữa chừng của một người như ông.
Người đàn ông lùi lại, sửng sốt, phật ý:
- Nhưng... nhưng... ghế này là dành cho tất cả mọi người trong thành phố, cậu bé của tôi ạ.
Franz đáp:
- Có thể chúng được dành cho tất cả mọi người nhưng không phải chiếc này, ông thấy đấy. Cô gái trẻ này và tôi đã được nhượng quyền tuyệt đối rồi.
- Vậy à?
- Phải, hoàn toàn. Hơn nữa, đừng gọi tôi là "cậu bé của tôi", nếu không, để đáp lại ông, tôi sẽ dùng những tính từ có thể khiến ông mếch lòng, thậm chí dập tắt những suy nghĩ viển vông của ông về chính bản thân mình đấy.
Sự táo tợn của cậu bé khiến người đàn ông đờ ra. Khuôn mặt ông ta căng phồng, đỏ ửng. Bị bất ngờ vì ngạc nhiên và cố kìm nén cơn giận, giọng nói mang âm điệu Thụy Sĩ nặng nề của ông ta chậm chạp lắp bắp điều gì đó thật nực cười.
- Nhưng tóm lại, nhưng tóm lại, điều đó đáng, điều đó đáng...
Franz không buông tha ông ta:
- Ông hãy giải thích đi, thưa ông. Điều đó chính xác là cái gì, thưa ông?
- Ờ... ờ... điều đó đáng ăn tát.
Franz cười khẩy:
- Ô này! Cẩn thận đấy! Chúng ta đang bước vào vùng nguy hiểm. Ông không tưởng tượng được, ông không có chút ý niệm nào về điều mình sẽ gây ra nếu ông dám đặt tay lên người tôi đâu. Tôi thông hiểu sâu sắc nghệ thuật chiến đấu đường phố và nhờ sự giáo dục của một vài quân sư đến từ phương Đông, tôi tích lũy được những đòn trả đũa có thể khiến ông phải ăn đất.
Cậu thao thao bất tuyệt. Tôi vừa kinh ngạc vừa không ngăn nổi mình muốn cười trước màn trình diễn của cậu bé đang căng thẳng và mỉa mai, đang thắng thế trước người đàn ông trưởng thành, người vẫn mở to hai mắt và lùi lại trước điều không ngờ tới. Ông ta thử lần cuối:
- Nhưng... nhưng, ở thành phố này người ta không ăn nói như vậy.
- Dĩ nhiên, bởi vì tôi không phải người thành phố này. Tôi đến từ nơi khác, thưa ông, và thành phố của ông chẳng làm tôi bận lòng. Với lại, thêm vào đó, ông là ai mà dám quyết định cách nói năng phải chiếm ưu thế tại một thành phố cho dù đó có là thành phố nào đi nữa.
Tôi thấy Franz đang làm quá, tôi nghĩ đã cảm thấy dấu hiệu của bạo lực, và tôi sợ cho cậu. Nhưng người đàn ông từ bỏ. Ông ta khoát tay, như thể chấp nhận thất bại, chấp nhận mình không thể đối đầu với miệng lưỡi như vậy, và nhất là không thể đối đầu với việc bỏ qua rào chắn về tuổi tác và ước lệ theo đó trẻ con không thể nói chuyện với người lớn như thể bản thân chúng cũng là những người lớn.
- Thôi được, thôi được, tôi đi, ông ta nói.
Ông ta quay lưng. Đằng sau bờ vai đung đưa, bước đi đánh hông thiếu duyên dáng kia, người ta có thể đoán ra sự bối rối vì bị xúc phạm của ông ta. Tôi đợi ông ta đi xa hơn một chút rồi mới bắt đầu cười không ngừng nổi.
- Bạn thấy đấy, bạn có thể cười mà, Franz nói với tôi.
- Em thậm chí còn phùng mang trợn má. Suýt nữa thì em để ông ta cho em một cái tát thực sự.
- Tôi biết những chuyện còn tồi tệ hơn thế.
Tôi lại tiếp tục cười. Rồi, tôi bình tĩnh lại.
- Chị không cười như thế này từ khi... chị không biết nữa.
- Nhìn bạn xem, bạn chảy nước mắt, bạn cười chảy cả nước mắt.
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi trái tim chị...
- Hãy quên cái đó đi, được không? Trái tim tan vỡ, trái tim tan vỡ, được rồi, hết rồi, trái tim bạn không còn tan vỡ nữa, bạn thấy rõ rồi mà, vì bạn có thể cười.
- Chị không biết. Vẫn còn quá sớm để nói như vậy.
- Nhưng tôi thì tôi biết, Franz nói bằng giọng kiên quyết mà người ta có thể dung thứ được bởi nó quá trong trắng.
Tôi hôn lên một bên má cậu.
- Cảm ơn em, tôi nói với cậu.
Cậu vội vàng đứng dậy.
- Tôi bị muộn rồi, tôi phải đến đó, nhanh lên, nhanh thôi!
Cậu lao đi hết tốc lực. Tôi đã nắm được một vài thông tin. Tôi biết ký túc xá của cậu nằm ở khu Vikturia Platz. Vậy là, để đi đường ngắn nhất, cậu phải qua cầu Kappell khi đó chưa bị cháy, và tôi tưởng tượng ra những bóng dáng nhỏ bé hoạt bát của cậu hăm hở trong khoảng không gian trên những tấm mè gỗ, tránh người qua lại và khách du lịch, đôi giày làm vang lên những tiếng táp-táp-táp-táp, tiếng động dội qua lại thành bên trong cây cầu có mái che, và tôi muốn cảm ơn cậu lần thứ hai. Nhưng cậu đã chạy đi rồi, chắc hẳn cậu đã tìm đến được chỗ cây cầu. Tôi hình dung ra cậu vừa chạy vừa mỉm cười.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara