Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
iều tôi không thể kể với Franz là: một ngày, vào lúc 12h30, tại nhà hàng kiêm quán ba Montana nơi chúng tôi thường lui tới - nhân viên ở đây ít soi mói hơn tại các khách sạn ở thành phố dưới thung lũng, và Luca đã boa hậu hĩ để bản tính cả thẹn Thụy Sĩ nhắm mắt trước những lần đến rồi đi thoáng qua của một cô gái trẻ chừng hai ngươi tuổi cùng với một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi với một chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón đeo nhẫn - một ngày, Luca đã nói:
- Kết thúc rồi.
Điều tôi không thể kể với Franz là tôi đã hiểu và không hiểu thế nào:
- Cái gì kết thúc?
- Hai chúng ta. Kết thúc rồi. Kể từ ngày hôm nay, kể từ giờ phút này, chấm dứt, chúng ta không gặp nhau nữa.
Điều tôi không thể kể với Franz là làm thế nào mà những "tại sao" của tôi chỉ nhận được lời đáp là vài câu sáo rỗng phát ra bằng giọng dửng dưng:
- Chuyện là thế đấy. Chúng ta chẳng thể làm gì được. Mọi thứ đều có kết thúc.
Và câu nói tàn nhẫn có thể gọi là khô khan, bằng một giọng vô cảm, như người ta thông báo giờ tàu:
- Nhọc lòng chẳng bõ công.
Chỉ sau đó rất lâu tôi mới hiểu được ý nghĩa ác độc trong câu nói ấy. Tôi cho rằng hẳn nó được buông ra theo ý muốn của Luca để tôi chỉ có cảm giác oán hận, thậm chí kinh tởm ông ta. Ông ta càng khiến tôi sửng sốt và làm tôi thương tổn, vết rạn trên chiếc cốc càng lớn, tôi lại càng đau đớn, dĩ nhiên, nhưng từ đó, tôi lại càng lên án ông ta. Đó là một thủ đoạn của kẻ trưởng thành, bước tính toán của một gã xảo quyệt. Chắc chắn đây không phải lần đầu, trong cuộc đời chinh phục không bao giờ thỏa mãn của mình, ông ta sử dụng phương pháp này. Chắc chắn là những lời lẽ, cử chỉ yêu đương mà ông ta khai tâm cho tôi, với ông ta, là vở hài kịch Don Juan bất tận của những gã đàn không không bao giờ thỏa thuê, bị ám ảnh bởi sự thất bại cũng như sự chinh phục, những gã mà việc tìm kiếm chóng vánh một tình yêu mới mẻ sẽ giúp che lấp đi nỗi sợ hãi thời gian vì thời gian đang vuột khỏi bàn tay họ và cái chết đang bắt kịp họ. Nhưng làm thế nào tôi có thể biết được hay hiểu được điều đó, khi mà tôi đã quá dễ dàng ngã lòng trước những lời tán tỉnh của ông ta, khi mà tôi quá trong trắng chưa hề có chút kinh nghiệm, khi mà cho tới tận ngày gặp Luca tôi chẳng biết gì ngoài cảm giác thiếu vắng, chờ đợi, đời sống tình cảm trống trải và ước mong một tình yêu. Bởi giờ đây với tôi thật đơn giản để xác nhận ra những gã đó nên tôi mới có thể chắc chắn nhận ra! Những gã đó đều giống nhau, với cái quầng sạm đen quanh mí mắt ấy, cái nếp nhăn trễ nải ấy và hấp dẫn nơi bờ môi ấy, cơn cuồng nhiệt ham muốn tục tĩu ấy, những điếu xì gà ấy, những ngón tay thô tục ấy, những cái gáy nần nẫn ấy, cái tính ngờ vực đa nghi đã ăn sâu vào đầu óc trước tất cả những gì liên quan đến trẻ con ấy, cái niềm ham thích nực cười và khiến người ta động lòng với cuộc chơi, với trò mỉa mai phông trương ấy, mối quảng giao ấy, sự thường xuyên trối bỏ lối tư duy trừu tượng ấy, sự yếu ớt đằng sau vẻ mạnh mẽ bề ngoài ấy: những kẻ "săn gái".
Ngày hôm đó, Luca vẫn mặc một trong những chiếc áo sơ mi xanh nhạt quen thuộc với cái cà vạt dệt kim đen, vẫn mặc bộ vest sẫm màu sọc xám nhỏ quen thuộc và đi đôi giày da mộc đen đánh xi kỹ càng. Ông ta luôn đi những đôi giày đánh xi bóng lộn.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara