Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ậu ấy có nụ cười cũng trong sáng như giọng nói. Cậu lại cười một lần nữa như để cho chính mình và chìa ra trong bàn tay trái một túi giấy nhỏ màu nâu, rồi lấy từ đó ra hai chiếc sandwich được bọc giấy nhôm cẩn thận.
- Chúc ngon miệng, cậu nói với tôi.
Điều đó khiến tôi buộc phải lôi từ túi xách tay ra một quả táo và những thứ làm nên bữa trưa đạm bạc của mình. Và việc này giống như thể chính cậu nhóc ấy đã quyết định thời gian thảnh thơi của chúng tôi diễn ra như thế nào và chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻ nó, bên hồ nước.
Giờ thì tôi có thể nhìn kỹ cậu ấy. Cậu có khuôn mặt đăm chiêu, với cảm giác mâu thuẫn vừa ngây thơ vừa hiểu biết mà bọn trẻ đôi khi vẫn gợi ra. Vầng trán rộng, đôi mắt xanh ngả vàng dưới cặp mắt đen, mọc lộn xộn, gò má khá cao, chiếc mũi thẳng, bầu ám phẳng phiu bị nụ cười làm cho nhăn lại khi cậu quyết định cười, và thế là, mỗi bên mặt dãn ra, khiến một vẻ gì đấy như là nghiêm trang biến mất, nhường chỗ cho một thứ ánh sáng bừng lên và cho một trực cảm: người ta có thể tưởng tượng được ngay cậu bé này sẽ trở thành một thiếu niên rồi một người đàn ông thế nào, và khuôn mặt kia sẽ giúp cậu dễ dàng quyến rũ bất kỳ ai cậu gặp một ngày nào đó ra sao mà chẳng phải tốn công thuyết phục hay khơi gợi ở họ sự tò mò hoặc mối quan tâm. Lúc ấy, chưa hề có chút năng khiếu nào trong việc tiên đoán tương lai của một người xa lạ. Chính cuộc sống đã dạy cho tôi và giúp tôi biết đọc, biết lắng nghe ngôn ngữ của cơ thể, của khuôn mặt, và thấy được ở đó sự đáng tin cậy, hoặc sự lừa phỉnh, hay chính sự thật. Còn lúc bấy giờ, tôi chỉ chủ yếu quan tâm đến việc chữa lành nỗi đau cho mình và nếu giờ đây ít ra tôi cũng có thể phác lại rõ nét hơn bức chân dung của người ngồi cạnh tôi trên băng ghế thì chắc chắn trí nhớ đã làm công việc của nó. Trí nhớ làm méo mó, phá huỷ, rồi gây dựng lại. Tôi không biết liệu lúc đó cậu có giống với miêu tả của tôi bây giờ không. Tôi nhớ rất rõ mình đã ngạc nhiên trước khuôn mặt ấy và điều đó đã cuốn đi gần hết cơn tức giận của tôi trước một kẻ không mời mà tới, kẻ đã khuấy động thời khắc tôi tách mình khỏi phần còn lại của thế giới.
Sau đó, tôi tự nhủ cậu bé này chỉ tình cờ tới đây ngồi và chỉ một ngày thôi, rồi mai mình sẽ tìm lại được sự thanh bình và tĩnh lặng. Cậu mặc một kiểu đồng phục màu xanh lơ cùng chiếc áo khoác có cúc kim loại màu trắng và chiếc quần vải cùng màu. Trông cậu như một thuỷ thủ nhó, tôi không biết chàng thuỷ thủ trẻ nào vừa bất chợt cập bến từ con tàu nào nữa. Đôi chân cậu gần chạm mặt đất. Cậu khẽ đung đưa chân. Cậu mang đôi giày màu đen thấp cổ có khoá kim loại mạ bạc. Cậu kết thúc bữa ăn nhanh của mình và nói:
- Chị không buộc phải nói, nhưng sẽ là không tôn trọng các quy tắc lịch sự nếu tôi không nói với chị rằng tôi tên là Franz-Xavier và mọi người gọi tôi là Franz.
Giọng điệu này, cách diễn đạt gần như quá người lớn này làm tôi bật cười. Cậu ta đang diễn hài kịch à? Cậu ta đang bắt chước ai vậy? Đồng thời, lần này, khi nhìn mặt cậu lâu hơn, tôi thấy rõ cậu không làm trò hề. Đó là cách cậu nói, và tôi tham gia trò chơi của cậu:
- Quả nhiên, tôi không buộc phải trả lời cậu. Nhưng tôi lại muốn đặt câu hỏi: Cậu làm gì ở đây? Cậu không phải tới trường hay tới đâu đó à? Hoặc là ở nhà với bố mẹ?
Cậu không trả lời mà chỉ thay đổi ngữ điệu:
- Chị không cần phải xưng hô lịch sự với tôi, cậu nói. Nếu chị xưng hô thân mật, tôi cũng sẽ làm thế.
- Được thôi, tôi nói. Em từ đâu tới?
Cậu đưa tay chỉ về phía thành phố, ở bên kia cây cầu. Cậu đứng dậy.
- Tôi nghĩ là đến giờ rồi.Người ta đang đợi tôi. Có lẽ với chị cũng vậy.
- Không, tôi còn thời gian.
- Được thôi, thế thì tôi sẽ phải tạm biệt chị.
- Tạm biệt, tôi trả lời.
Cậu đứng dậy, nghiêng đầu lịch sự chào tôi. Cậu bỏ cái túi giấy đã vo tròn vào một thùng rác công cộng. Rồi cậu bắt đầu chạy, băng qua bờ kè để tới đại lộ nơi có đường tàu điện chạy qua và cuối cùng mất hút trên cầu, về phía những con hẻm của thành phố cổ, cái bong dáng nhỏ bé xanh lơ và khó hiểu ấy.
Thường thường, sau khi ngồi xuống băng ghế, tôi cần một chút thời gian để quên đi sự hiện diện của một kiểu rào chắn trong lồng ngực, phía bên trái. Thực ra, trong suốt thời gian tôi ngồi một mình bên hồ, rào chắn ấy không bao giờ hoàn toàn biến mất. Nhưng ngày hôm đó, mọi chuyện không còn như cũ. Franz đi rồi, tôi nhận thấy rằng nỗi tò mò mà sự xuất hiện bất ngờ của cậu gây ra đã thoảng xoá đi nỗi đau trong tôi.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara